RE:Yandere
凌石更 (Lăng Thạch Canh)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 556: Tuyệt đối không được (24)

Độ dài 1,496 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-10-04 22:31:12

Ở trong rừng, bình thường có hai loại thẻ thân phận có thể cho người khác lựa chọn.

Một loại thẻ thân phận là “thợ săn”, và một loại thẻ thân phận khác là “con mồi”.

Chức trách của “con mồi” là sau khi “thợ săn” bắt được sẽ bị ăn, trở thành một món ăn trên bàn của “thợ săn”.

Mà chức trách của “thợ săn” là khống chế con mồi đồng thời ăn nó, khiến cho bản thân có thể tiếp tục sinh tồn.

Chỉ có người “thợ săn” mới vào nghề, mới sẽ chỉ miễn cưỡng vì lấp no bụng mà đi săn bắn.

“Thợ săn” lão luyện, sẽ không chỉ bởi vì lấp no bụng mà ra tay.

Có khi vì để cho con mồi nhìn trông ngon hơn, thích hợp hơn mà người thợ săn còn cho ăn một chút thức ăn mới được.

Cách thức “nấu nướng” cũng rất quan trọng.

Chỉ là khi con mồi chạy trốn là chuyện tất cả “thợ săn” không chấp nhận được.

Là tiếp tục ôm cây đợi thỏ, hay là nghĩ hết cách đuổi theo đây.

Có lẽ hai loại đều có thể lựa chọn để làm.

“Vui quá, thế mà anh lại nhận ra giọng của em.”

Kỷ Dao ung dung nói.

Con mồi ở bên kia đầu điện thoại, phát ra âm thanh khiến cho cô có chút vui vẻ.

Có căng thẳng, chính xác là có căng thẳng.

Xem ra cô có được thông tin từ người nào đó không có sai, quả nhiên giữa Tô Vũ Mặc và con mồi của cô có quan hệ không đơn giản.

“Em, em làm gì Tô Vũ Mặc rồi?”

Con mồi chất vấn cô ở trong điện thoại.

Thật là, con mồi có tư cách gì chất vấn cô chứ.

Chỉ là, có cảm giác càng thú vị hơn rồi.

Nếu như cô cố ý giả ngốc, có khi nào đối phương sẽ càng thêm căng thẳng một chút không.

“Cái gì mà làm gì rồi, em không hiểu ý của anh lắm.”

Vì thế cô cố ý giả vờ hồ đồ trả lời đối phương.

“Để cho anh nghe một chút tiếng của Tô Vũ Mặc có được không.”

Lâm Trạch tiếp tục ép hỏi cô.

“Không được.”

Đương nhiên cô lựa chọn ngắn gọn từ chối.

“Xem như anh cầu xin em, để cho anh nghe một chút giọng nói của Tô Vũ Mặc đi.”

Đầu bên kia điện thoại, truyền đến ngữ khí cầu khẩn của Lâm Trạch.

Lâm Trạch đang cầu khẩn cô!

Lúc này, giọng nói anh cầu xin giống như liều thuốc dữ dội nhất, kích thích đầu cuối cùng của dây thần kinh.

Loại cảm giác đó, thật sự là khiến người khác quá sảng khoái rồi.

Từ trước đến giờ chưa bao giờ thoải mái như thế.

Sảng khoái đến nếu như không cẩn thận, sẽ muốn bắt nạt đối phương thêm một chút.

Nhưng mà bắt nạt quá mức là không được, bởi vì bắt nạt quá mức, nếu như không cẩn thận làm hỏng thì…

Không được.

Kỷ Dao lắc đầu.

Không cẩn thận lại hưng phấn rồi, cô đã ướt đẫm.

“Tuy anh cầu xin em, nhưng mà chuyện không làm được chính là không làm được.”

Kỷ Dao nói với Lâm Trạch.

“Chuyện không làm được chính là không làm được?”

Dường như Lâm Trạch không đoán được ý trong câu nói của Kỷ Dao.

“Bởi vì người đã mất đi dấu hiệu của sinh mạng, không thể nào mở miệng nói chuyện được.”

Kỷ Dao nói với Lâm Trạch.

Sau khi vừa mở miệng, Kỷ Dao lập tức ý thức được điều không thỏa đáng.

Bởi vì nguyên nhân quá say mê, không cẩn thận một chút thế mà đã phạm phải sai lầm như thế, ở trong điện thoại nói với Lâm Trạch rằng Tô Vũ Mặc đã chết.

Nếu như cảm tình của Lâm Trạch và Tô Vũ Mặc không tệ, cô nên lựa chọn giấu chuyện Tô Vũ Mặc đã chết, biến cô ta thành mồi để câu dẫn con mồi Lâm Trạch này mắc bẫy mới đúng.

Thật là, sao cô có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như thế chứ.

Nếu như là cô lúc trước, thì sẽ tuyệt đối không thể nào để lộ loại dấu vết như này.

Đều trách Lâm Trạch, ai bảo anh ấy mê người thế chứ.

Đợi lâu như thế khó khăn lắm quả mới chín, cô đã không chờ đợi được nữa rồi.

Có điều bây giờ hối hận cũng đã muộn, bây giờ cô nên nghĩ, nên làm thế nào để bù đắp.

“…”

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Trạch đã không còn âm thanh nữa, sợ rằng có lẽ là đại não không chấp nhận được hiện thực trước mắt, mà không thể nào mở miệng nói chuyện được, có lẽ căn bản không biết lúc này nên nói cái gì.

“Là đang đùa vui thôi, điện thoại của Tô Vũ Mặc rơi ở chỗ của em. Vừa rồi em chỉ là đùa với anh mà thôi, một lát nữa em sẽ trả lại điện thoại cho Tô Vũ Mặc.”

Đột nhiên Kỷ Dao thay đổi thái độ, nói với Lâm Trạch.

“Vậy sao, hóa ra là đùa vui, đừng tùy tiện dùng trò đùa dọa người thế này.”

Loại lời nói này Lâm Trạch không biết nói.

Đương nhiên Lâm Trạch sẽ không người khác nói cái gì anh tin cái đó, hoài nghi là thái độ nhất quán của Lâm Trạch.

Lúc này, đại não của Lâm Trạch thuộc trạng thái giảm một nửa căng thẳng, nhưng mà vẫn là theo bản năng hoài nghi đối phương.

Anh không cho rằng tất cả những điều lúc trước đều là thật sự giống như đối phương nói, là một trò đùa mà thôi.

Hơn nữa anh hiểu Tô Vũ Mặc, cô ấy tuyệt đối không thể nào tùy tiện để rơi điện thoại vào trong tay người khác.

Càng quan trọng hơn là, cuộc điện thoại này căn bản không phải là anh gọi cho Tô Vũ Mặc, mà là điện thoại của Tô Vũ Mặc gọi lại cho anh.

Ở trong điện thoại của Tô Vũ Mặc, tên của anh là sử dụng tên của người khác để lưu.

Nhưng mà đối phương sau khi vừa nghe thấy giọng nói của anh, đã lập tức nhận ra rốt cuộc anh là ai.

Tất cả các dấu hiệu đều thể hiện, đối phương là đang nói dối, hơn nữa là nói loại lời nói dối cấp thấp nhất, là loại cấp thấp đến mức vừa nghe đã có thể bị nhận ra.

Lâm Trạch nói với bản thân, anh nhất định phải bình tĩnh.

Nếu như chuyện bây giờ đã xảy ra rồi, anh nhất định phải làm rõ rốt cuộc Tô Vũ Mặc là bị như thế nào mới được.

Chỉ hi vọng Tô Vũ Mặc đừng thật sự gặp phải chuyện gì không hay mới tốt.

Một trong những lý do anh muốn chuyển trường, chính là Lâm Trạch không muốn người khác bởi vì anh mà bị thương.

Mà lúc này, Tô Vũ Mặc đã bởi vì anh mà bị thương rồi.

Rõ ràng anh đã cẩn thận từng chút một, nhưng lại không ngờ được vẫn là khiến cho Tô Vũ Mặc bị thương.

Tô Vũ Mặc không nên đến thành phố Hạ Hải, cô ấy thật sự đã quá ngu ngốc…

Ở trong lòng trách mắng Tô Vũ Mặc, Lâm Trạch biết điều này cũng là vô dụng.

“Rốt cuộc em dự định làm cái gì.”

Lâm Trạch trực tiếp hỏi đối phương.

Từ khẩu khí của Lâm Trạch, Kỷ Dao nhìn ra anh đã nhìn thấu lời nói dối của cô.

Có thể ở trong tình huống này, vẫn còn có bình tĩnh nhìn thấu lời nói dối, quả nhiên là chàng trai đã trưởng thành ưu tú.

“Bây giờ anh ở đâu, em muốn gặp anh một lần.”

Kỷ Dao nói với Lâm Trạch.

Nếu như đối phương đã nhìn thấu lời nói dối, Kỷ Dao cũng đơn giản mở giếng trời nói lời thật.

“Anh sẽ không nói với em.”

Lâm Trạch trả lời đối phương.

Trừ phi não hỏng rồi, nếu không Lâm Trạch sẽ không tiết lộ địa chỉ.

“Không trả lời cũng không sao, đại khái vị trí của anh, em nghĩ em đã biết rồi.”

Từ trong túi, Kỷ Dao lấy ra một tấm vé tàu hỏa, đồng thời để lắc lắc ở trước mặt mình.

Tấm vé tàu hỏa này là ngày hôm qua Tô Vũ Mặc quay trở về đây sử dụng, trên tấm vé thể hiện rõ chuyến tàu lần này là xuất phát từ thành phố Hạ Hải.

Chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều có thể từ tấm vé tàu này có được rất nhiều thông tin.

“Anh ở thành phố Hạ Hải đúng không.”

Kỷ Dao nói với Lâm Trạch.

“Anh không ở thành phố Hạ Hải.

Lâm Trạch gấp gáp biện giải.

Nhưng mà Lâm Trạch càng biện giải, càng khiến cho Kỷ Dao tin sự thật đối phương ở thành phố Hạ Hải.

Nếu như đối phương không biện giải, ngược lại Kỷ Dao sẽ cảm thấy nói không chừng cô nhầm rồi.

“Nói dối cũng không có tác dụng đâu, em sẽ đến thành phố Hạ Hải tìm anh, anh đợi đó cho em đi.”

Bình luận (0)Facebook