RE:Yandere
凌石更 (Lăng Thạch Canh)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 555: Tuyệt đối không được (23)

Độ dài 1,540 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-10-03 23:46:13

Dùng điện thoại xem thời gian, đột nhiên Lâm Trạch mới nhớ ra, sáng nay Tô Vũ Mặc có gọi một cuộc điện thoại cho mình.

Khi đó, bởi vì mình quá buồn ngủ, lựa chọn trực tiếp phớt lờ cuộc điện thoại đó, tiếp tục ôm đầu ngủ.

Nói ra thì, bây giờ mình có cần gọi điện thoại lại cho Tô Vũ Mặc không đây.

Dựa theo tính toán thời gian, lúc này có lẽ Tô Vũ Mặc cũng dậy đi học rồi mới đúng.

Có điều bởi vì tối hôm qua đi ngủ muộn, có lẽ cô ấy không ngủ được mấy tiếng, chắc rằng bây giờ cũng sẽ buồn ngủ.

Hi vọng Tô Vũ Mặc đừng bởi vì lựa chọn ngủ nướng, mà từ bỏ việc đi học.

Tô Vũ Mặc là người sẽ vì loại chuyện nhỏ này mà xin nghỉ.

Lúc này thang máy đã xuống đến tầng một rồi, Lâm Trạch đi ra khỏi thang máy.

Tuy bây giờ thời gian để nhanh chóng đến trường vẫn còn nhiều, nhưng mà anh cảm giác có chút không muốn miễn cưỡng dành chút thời gian để gọi điện thoại cho Tô Vũ Mặc.

Vẫn là đợi anh đến trường học rồi mới gọi điện thoại cho Tô Vũ Mặc vậy.

Không phải là anh cảm thấy phiền phức.

Đây tuyệt đối không phải là triệu chứng của bệnh trì hoãn, có lẽ thật sự không phải…

Rất nhanh Lâm Trạch đến trường học, đương nhiên không hề đến muộn.

Anh cũng đi về lớp của mình đầu tiên, Lâm Trạch đi đến nhà vệ sinh của nhân viên trước.

Ngồi trên bồn cầu của nhà vệ sinh, sau khi xác nhận nhà vệ sinh không có người đi vào, Lâm Trạch lấy điện thoại của anh ra.

Tuy cảm giác có chút phiền phức, nhưng mà lúc này gọi điện thoại cho Tô Vũ Mặc…

Lâm Trạch có chút cam chịu thở dài một hơi, đang dự định ấn vào nút gọi thì Tô Vũ Mặc gọi điện thoại đến.

Thật là.

Trong lòng mắng Tô Vũ Mặc, thật sự là không để cho anh nghỉ ngơi cho tốt.

May mà anh không đi vào trong lớp, anh không muốn ở trong lớp, ở trước mặt bạn học khác nói chuyện điện thoại với Tô Vũ Mặc.

Chuyện anh giả gái, Tô Vũ Mặc không biết.

Mà nếu như anh dùng giọng giả nói chuyện với Tô Vũ Mặc, rõ ràng tuyệt đối không được.

Tô Vũ Mặc cho rằng anh là biến thái còn là tình huống tốt, lỡ như cho rằng là nữ sinh khác nghe điện thoại, giải thích ra thì sẽ phiền phức rồi.

Hơn nữa giọng của con trai, là không thể nào tùy tùy tiện tiện phát ra ở trong lớp. Một khi chuyện anh là con trai bị phát hiện, anh chỉ có thể bị ép phải rời khỏi ngôi trường này.

Anh không muốn rời khỏi ngôi trường này, tốt xấu gì trước mắt anh khá mãn nguyện với cuộc sống của mình ở ngôi trường này.

Xem ra anh phải nói chuyện với Tô Vũ Mặc, để cho cô ấy đừng gọi điện thoại cho anh vào lúc đi học.

Điểm này anh nhất định phải khiến Tô Vũ Mặc làm được.

Sau khi điều chỉnh một chút giọng nói, Lâm Trạch lại lần nữa ngó đầu ra xác nhận trong nhà vệ sinh không có người, tiếp đó mới nhận điện thoại của Tô Vũ Mặc.

Sau khi nhận điện thoại, đầu điện thoại bên kia trầm mặc không có tiếng nói.

Có điều Lâm Trạch không hề để ý vấn đề nhỏ này.

“Sáng nay gọi điện thoại cho anh, xin hỏi có chuyện gì quan trọng sao. Rốt cuộc em có chuyện gì nhất định phải nói ở trong điện thoại, liên hệ bằng tin nhắn không được sao.”

Lâm Trạch trách mắng Tô Vũ Mặc ở đầu điện thoại bên kia.

Chỉ là Lâm Trạch, không hề đợi được Tô Vũ Mặc trả lời.

Âm thanh của Tô Vũ Mặc không hề xuất hiện ở trong điện thoại, đầu bên kia điện thoại vẫn trầm mặc.

Loại im lặng giống như chết chóc này, đột nhiên nhất thời khiến cho Lâm Trạch cảnh giác.

Một loại cảm giác bất an khiến trong lòng Lâm Trạch tràn ngập cảm giác khó chịu.

Không được tùy tiện hoảng loạn mà sai lầm, Lâm Trạch nói với bản thân.

Anh không cho phép bản thân tùy tùy tiện tiện căng thẳng, bởi vì nhìn thấy con dao cắt bánh mà hoảng loạn, bởi vì đầu điện thoại bên kia không có tiếng nói mà căng thẳng, đây là điều tuyệt đối không được.

Có lẽ nói không chừng Tô Vũ Mặc bên kia chỉ là nhất thời tín hiệu không tốt, hoặc có lẽ là nhất thời đột nhiên tín hiệu bên phía anh không tốt.

Chính bởi vì tín hiệu của nhà điều hành mạng di động không tốt, nên mới dẫn đến anh không nghe thấy tiếng của Tô Vũ Mặc.

Có lẽ lúc này, nói không chừng Tô Vũ Mặc cũng giống như anh không nghe thấy âm thanh.

Nếu như tín hiệu của cuộc điện thoại này kém, thì lúc này dường như lựa chọn rất đơn giản rồi, đó chính là anh ngắt điện thoại, lại lần nữa gọi điện thoại đi.

Có nhiều lúc, vấn đề tín hiệu không tốt, có thể thông qua phương thức ngắt điện thoại để gọi lại để giải quyết.

Đúng vào lúc Lâm Trạch bỏ điện thoại ra khỏi tai, định ngắt cuộc điện thoại này, tiếng hô hấp ở đầu bên kia điện thoại truyền đến.

Âm thanh rất rõ ràng, dường như còn có chút tiếng cười nhẹ, rất mơ hồ.

Không phải là ảo giác, đúng là có âm thanh ở đầu bên kia điện thoại truyền đến.

Điều này nói rõ tín hiệu điện thoại đều vẫn luôn bình thường, không phải là vấn đề tín hiệu không tốt như anh dự liệu.

Nếu như Tô Vũ Mặc ở đầu bên kia điện thoại, cô ấy làm cái gì mà lại không nói.

“Tô Vũ Mặc?”

Lâm Trạch gọi tên của Tô Vũ Mặc, chờ đợi đối phương cho mình một chút phản ứng.

Cũng không phải mình không nhận điện thoại của đối phương, sáng sớm nay mình đã ngủ rồi, gọi điện thoại cũng cần phải nhìn thời gian đó.

Vẫn như trước không có phản ứng, nhưng mà mình có thể nghe thấy tiếng hô hấp ở đầu bên kia điện thoại,

Lâm Trạch lại lần nữa lựa chọn gọi tên, ngữ khí không nhẹ nhàng như lúc trước, mà nặng hơn rất nhiều.

Nhưng mà vẫn chìm trong đáy biển như trước, đối phương không hề có dự định trả lời anh.

Loại tình huống quá khác thường này khiến cho nhất thời Lâm Trạch trở nên lo lắng.

“Rốt cuộc cậu là ai, tại sao điện thoại của Tô Vũ Mặc lại ở trên tay cậu.”

Lâm Trạch cao giọng hỏi đối phương.

Trực giác nói với anh, cho dù màn hình hiển thị người gọi điện thoại là Tô Vũ Mặc, nhưng mà bây giờ người ở đầu bên kia điện thoại, sợ rằng không phải là cô.

Lúc này Lâm Trạch cầu nguyện lo lắng của anh là không có căn cứ, chỉ là anh quá căng thẳng.

Có điều lần này không may mắn, bị Lâm Trạch đoán đúng rồi, anh không hề lo lắng không có căn cứ.

“Tiếng của em, chắc anh sẽ không không nghe ra đúng không.”

Trong điện thoại, truyền đến giọng nói căn bản không phải là Tô Vũ Mặc.

Khi nghe thấy giọng nói này, nhất thời khuôn mặt anh trở nên cứng ngắc, sắc mặt thật sự rất khó coi.

Trong nháy mắt Lâm Trạch nhận ra đối phương.

“Kỷ Dao.”

Cô ấy là một trong những cô gái Lâm Trạch không muốn gặp nhất.

Hành vi của cô ấy rất kỳ lạ, dựa theo suy luận cẩn thận của anh, thậm chí đều đã coi đối phương thành “kẻ giết người” nào đó rồi.

Chỉ là trong tay không có chứng cứ, Lâm Trạch mới không tố cáo đối phương.

Có điều trước mắt cũng thông qua intermet, anh vẫn luôn chú ý đến hành động của đối phương từ xa.

“Vui quá, thế mà anh lại nhận ra tiếng của em.”

“Em, em làm gì Tô Vũ Mặc rồi!”

Lâm Trạch chất vấn nói.

“Cái gì mà làm gì rồi, em không hiểu ý của anh lắm.”

Lúc này Kỷ Dao đang ngồi trên một cái ghế lúc trước Lâm Trạch từng ngồi.

Chiếc ghế này là ghế trong nhà Tô Vũ Mặc, trước mặt là bàn học của Tô Vũ Mặc.

Lâm Trạch không thể thông qua điện thoại nhìn thấy chiếc ghế đó, nếu không nhất định anh sẽ lập tức nhận ra, bây giờ Kỷ Dao đang ở trong nhà Tô Vũ Mặc.

Một bộ dáng vẻ thành công, trên gương mặt Kỷ Dao nở một nụ cười hài lòng.

Một chiếc tuốt nơ vít đầu hơi cong bị Kỷ Dao cầm ở trong tay trái đùa nghịch.

Toàn bộ chiếc tuốt nơ vít đều có dấu vết màu đỏ, những dấu vết màu đỏ này đã không thể xóa hết, nó bị vướng vào phần tay cầm gỗ của chiếc tuốt nơ vít.

Mà bây giờ, một vài dấu vết màu đỏ sẫm mới đang dính vào trên chiếc tuốt nơ vít, nó rất mới.

u43175-80c52f98-b73c-4368-8ecd-a8d9d102de43.jpg

Bình luận (0)Facebook