• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3.6: Kỹ năng nấu nướng đặc biệt của Nữ hoàng (6)

Độ dài 1,150 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-02-26 19:15:09

Trans + Edit : M1NO

------------------------

Mặc dù tôi cảm thấy có một sức nặng nhất định trong nụ cười đầy mỉa mai đó của Hayashi-san, nhưng tôi vẫn không thể nào kết nối được các câu từ và phải gãi đầu.

“Có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu rõ lắm nhỉ. Ừm, tớ đoán là có thể hiểu được tại sao.”

“…Ah.”

“Cái người ấy… là kiểu người rất hay phàn nàn. Thực sự mà nói, lúc nào mở miệng ra cũng than phiền. Hễ tâm trạng không được vui là sẽ kiếm cớ gây gổ. Nếu tớ tự ý vứt đi rác nằm lăn lóc trên sàn nhà thì sẽ bị tra hỏi tại sao tùy tiện vứt đồ như vậy, rồi khi tớ xin phép vứt được không thì lại càu nhàu nói rằng phải tự giác biết đi mà không cần phải hỏi chứ. Anh ta có cái tính như thế đấy.”

Hình ảnh hiện lên trong tâm trí tôi là một người nhân viên quèn trong công ty đen đang loay hoay tìm cách đối phó tên ông chủ bất tài.

“Nhưng người ấy có đúng duy nhất một khoảng thời gian yên tĩnh, và đó chính là vào thời điểm anh ta ăn. Bởi vì khi ăn phải lấp đầy miệng lại. Lòng tớ chỉ an tâm khuây khỏa và nghỉ ngơi khi tới bữa ăn. Có lẽ là do trời đánh tránh bữa ăn mà, trong lúc đó tớ có thể quên đi hết những lời phàn nàn cay nghiệt. Vì vậy, tớ đã ghé qua siêu thị và chuẩn bị chút đồ ăn…”

“…Tớ hiểu rồi.”

Tôi không biết phải dùng lời gì để đáp lại câu chuyện của Hayashi-san, hóa ra nó còn đau khổ hơn cả những gì mà tôi tưởng tượng. Lúc này, tôi tin chắc rằng điều mà cô ấy sắp nói với tôi ngay sau đây sẽ chẳng phải là tin tốt lành gì. Tôi nhận ra rằng mình đang phải cúi xuống nhìn cô.

Mặc dù vậy, Hayashi-san vẫn đang ở trong tư thế seiza nên tôi vội vàng điều chỉnh tư thế của mình, bây giờ không phải là lúc để làm như thế.

“Dù thế nào đi chăng nữa, bắt đầu kể từ ngày hôm nay, tớ sẽ phụ trách việc mua sắm đồ ăn thức uống cho bữa tối của chúng ta, vậy nên cậu đừng quá lo lắng nhé. Thực ra, mọi việc trong nhà đều sẽ do tớ đảm đương hết. Căn hộ này là căn hộ của tớ. Còn cậu, cuối cùng cậu vẫn sẽ là khách của tớ mà thôi.”

“Được rồi. Nhưng mà tớ cũng muốn được hoạt động một chút. Vì thế nên, việc nhà tớ sẽ lo dùm cho.”

“…Tớ hiểu.”

Sau tất cả những gì mà cô ấy đã phải trải qua, việc được tự do di chuyển có thể là cơ hội để Hayashi-san giảm bớt một chút căng thăng và vượt qua những tổn thương của bản thân. Nghĩ về điều này, tôi quyết định chấp nhận lời đề nghị của cô nàng.

“…Ah.”

Tuy nhiên, tôi ngay lập tức thay đổi quyết định của mình.

“Hayashi-san này, thành thật mà nói, tớ nghĩ đó quả là một lời đề nghị tử tế khi cậu chấp nhận đảm đương những công việc nhà ở trong căn hộ này. Cậu biết đấy, những công việc như giặt giũ, đôi khi tớ phải rời xa nhà vì phải học đại học và đi làm thêm, nên tớ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải gồng mình làm hết tất cả mọi việc, phải chứ? Đúng, là cậu đang giúp đỡ tớ. Nhưng có một việc mà tớ không thể nào thỏa hiệp với cậu được. Tuyệt đối, đó là việc mà tớ phải làm.”

“Đó là gì?”

“Dọn dẹp.”

“…Có thứ gì mà cậu không muốn tớ động vào không?

“Không phải vậy.”

“Cậu đang hỏi tớ về mẹo để làm sạch sao?”

“Điều đó cũng không đúng.”

“Vậy thì tại sao.”

“Dọn dẹp là sở thích của tớ, không có cậu nó tớ sẽ không sống nổi mất.”

“Ah. Hóa ra cậu là đồ ngốc à?”

“Ừ, chính xác đấy. Chà, thật tuyệt khi cậu lại hiểu nhanh như thế đó.”

Hayashi-san hoàn toàn bị bất ngờ trước những gì tôi nói.

Phớt lờ trước phản ứng của cô ấy, tôi cảm thấy hài lòng vì đã giữ được sở thích và mục đích sống của bản thân. Sau đó, tôi chợt nhớ ra lý do chúng tôi ngồi đây để nói chuyện.

“Cuộc trò chuyện bị chệch hướng mất rồi.”

Tôi lẩm bẩm và tiếp tục.

“Vậy cậu muốn nói về chuyện gì? Cậu muốn thảo luận về những gì thế?”

“…Ah, tớ quên mất.”

“Đừng có quên.”

“…Ừm”

Tuy Hayashi-san có ý định nói về một điều gì đó quan trọng, nhưng khuôn mặt của cô ấy lại có vẻ hơi u ám. Mặc dù tôi bắt đầu cảm thấy không muốn hỏi thêm gì nữa, nhưng sau khi Megumi yêu cầu tôi lắng nghe cô nàng, tôi không thể nào phớt lờ cô ấy được.

Hayashi-san có vẻ do dự một lúc. Tuy nhiên, rất nhanh chóng, như đã quyết định từ trước, cô đứng dậy đi đến một góc phòng, lấy ra và kín đáo đưa cho tôi một tờ báo.

Đó là… cái mà bạn có thể gọi là một tờ báo tuyển dụng.

Trong giây lát, tôi nghi ngờ về những gì mà cô ấy đang lo lắng ngay lúc này.

“Tớ muốn bắt đầu làm một công việc bán thời gian.”

Khuôn mặt tôi có lẽ đang thể hiện một sự ngạc nhiên và một chút không hài lòng khá là tinh tế của mình. Trước lời đề nghị này của Hayashi-san, liệu câu trả lời thích hợp dành cho cô ấy có thể là gì?

Nếu như trước đây, điều mà tôi có thể làm chỉ đơn giản là đưa ra lời khuyên. Ngay cả khi Hayashi-san có chịu lắng nghe những lời khuyên này của tôi, thì quyết định cuối cùng vẫn thuộc về cô ấy.

Mặc dù vậy, điều đó không có nghĩa là bạn có thể tùy ý đưa ra bất kỳ câu trả lời nào. Tôi phải nhìn nhận hoàn cảnh của Hayashi-san một cách khách quan, thậm chí hơn cả bản thân cô ấy. Hãy xem xét một cách kỹ lưỡng về những gì mà bạn phải làm khi ở vị trí của họ và đưa ra câu trả lời của mình.

Đối với tôi, đó mới là ý nghĩa của sự trung thực.

…Nói như vậy chứ, thực ra, tôi đã có sẵn câu trả lời ở trong đầu của mình.

Về tình hình hiện tại của Hayashi-san.

Về sự bất thường từ bạn trai cũ của cô ấy, điều đó đã thể hiện rất rõ mỗi khi chúng tôi trò chuyện rồi.

Và câu trả lời cũng chỉ có một.

“Tớ nghĩ cậu có thể làm một công việc bán thời gian.”

“Vậy…”

“Nhưng tớ không nghĩ rằng cậu nên làm điều đó vào lúc này.”

   

   

Bình luận (0)Facebook