• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 32 - Ma nữ song sinh

Độ dài 1,610 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:26

Amami Rion và Amami Kotomi yêu nhau nhiều nhất trên thế giới.

Hay, cụ thể hơn, họ có thể nhìn thấy được bản thân qua người còn lại.

Theo lí mà nói, ngay cả những cặp song sinh giống hệt nhau cũng sẽ có ít nhất vài điểm khác biệt. Thường thì họ sẽ có những quan điểm khác nhau về một chủ đề nhất định, và những điều họ thích và không thích cũng tự nhiên sẽ có sự khác nhau.

Nhưng cặp song sinh Amami luôn giống nhau kể từ khi được sinh ra… Trên thực tế, họ hoàn toàn giống nhau, có chung quan điểm về mọi thứ, không hề có sự khác biệt!

Điều này chắc chắn là một trường hợp hiếm thấy, và thậm chí có thể gọi là bất thường, nhưng từ lâu họ đã quen với nó. Thậm chí cặp song sinh này còn tự hào về nó, họ tin rằng mình là đặc biệt và ưu việt hơn so với người khác.

Và họ thực sự rất xuất sắc.

Ngoại hình thì không cần phải nói rồi, thêm vào đó, họ còn đứng đầu ở trường về thành tích học tập cũng như xuất sắc trong thể thao.

Trong câu lạc bộ của mình, họ là thành viên xuất sắc của hai câu lạc bộ hợp xướng và karate. Từ nhỏ đến lớn họ luôn nhận được nhiều giải thưởng trong những lĩnh vực khác nhau, và thích sáng tác những bài hát riêng rồi nó trở nên phổ biến trên mạng. Họ cũng có live stream, và thậm chí còn làm người mẫu cho tạp chí thời trang trong thời gian rảnh. Tóm lại, mọi thứ họ làm đều xuất sắc.

Cả trường đều gọi hai người họ là ‘ma nữ song sinh’.

Khi họ bắt đầu đi học, có rất nhiều con trai đã theo đuổi họ nhiệt tình, nhưng họ xác định động cơ thực sự của từng người trong khi trêu chọc và đùa giỡn với cảm xúc của những người này. Kết quả cuối cùng là họ đã có một biệt danh khét tiếng.

Không ai biết rằng, cặp song sinh này khinh miệt tất cả đàn ông; chỉ có duy nhất một ngoại lệ là cha và em trai của họ.

Họ thực sự chỉ yêu nhau và yêu bản thân.

“Kotomi Kotomi, chúng ta nên đưa ra hình phạt nào cho em trai của chúng ta đây?”

“Rion Rion, chúng ta hãy để nó mặc trang phục bunny girl, rồi quỳ xuống và meow như một con mèo!”

“Um um! Nghe thật tuyệt vời và đáng kinh ngạc.”

“Un un! Hãy làm điều đó, hãy làm điều đó.”

Cách mà họ trò chuyện với nhau nghe như sự lặp lại vô nghĩa của hai đứa trẻ. Điều này là do thay vì có một cuộc trò chuyện phù hợp với nhau, họ chỉ thích quá trình trò chuyện.

Đó không phải thứ quan trọng mà họ thực sự muốn nói.

Họ tiếp tục quấn lấy nhau một cách thân mật, làn da mềm mại tiếp xúc với nhau, và nói về những chủ đề vô nghĩa, giết thời gian…

*

Amami Hoshi trở về nhà.

Khi thời gian làm việc kết thúc và phải chia tay với Harano-senpai, cậu cảm thấy miễn cưỡng khi rời khỏi đó.

Không chỉ bởi vì Harano-senpai lắng nghe những phiền muộn trong lòng cậu và đưa ra câu trả lời chân thành—ngay cả khi nó quá thẳng thắn tới mức làm cậu thấy đau—mà còn là do Harano-senpai là một otaku.

Sau khi phát hiện ra hai người đều có sở thích tương tự nhau, họ đã có một khoảng thời gian thú vị khi nói về những chủ đề otaku khác nhau.

Mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt Harano-senpai, Hoshi chỉ có thể than vãn là tại sao không thể gặp anh ấy sớm hơn, và cậu đã xem anh ấy như người bạn thân nhất của mình.

Harano-senpai trước đây là một otaku béo, và hoàn toàn chỉ thông qua những nỗ lực của riêng mình, mà có thể biến thành con người đẹp trai như hiện tại. Sự phát hiện kì diệu này khiến Hoshi đặt Harano vào mục tiêu lý tưởng để hướng tới—ánh sáng xóa tan đi cuộc sống đen tối của cậu!

Trên đường về nhà, cậu thậm chí đã thay đổi hình nền điện thoại thành hình của Harano-senpai—dĩ nhiên nó được bí mật thực hiện.

Nếu Senpai biết về nó, có lẽ mình sẽ bị anh ấy cho một trận.

Nhưng cậu thực sự muốn làm điều này, cậu chỉ có thể âm thầm cầu xin sự tha thứ.

Khi gần về đến nhà, cậu nhìn vào hình của Senpai lần nữa để có được sự tự tin cần thiết để đối mặt với những người chị của mình.

‘K… không tốt! Mình phải can đảm và đối mặt trực tiếp với họ. Senpai nói mình phải tự đối mặt với tất cả những khó khăn!’

Hoshi cảm thấy như lúc này cậu can đảm hơn bao giờ hết vì nhận được sự khích lệ của Harano-senpai.

“Em về rồi đây!” Cậu lên tinh thần vào giọng nói khi trở về nhà và cởi giày.

Những người chị của cậu không ở trong phòng khách, cảm thấy khát, cậu đi vào nhà bếp, rồi lấy một lon nước ép từ tủ lạnh và uống khi quay trở về phòng.

Hai hình dáng quen thuộc xuất hiện.

Hoshi theo bản năng hơi lui lại một chút khi nhìn thấy hai khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng cậu đứng cao lên lần nữa và giữ được khí chất nam tính của mình.

“Rion, Kotomi, em về rồi.”

Cậu bình tĩnh chào hỏi khi nhìn can đảm nhìn thẳng vào hai người họ.

Rion và Kotomi đồng thời nghiêng đầu và nhìn nhau trước khi nhìn về phía Hoshi.

“Em trai, công việc tốt chứ?”

“Nó chắc chắn không tốt; có lẽ em ấy đã gây rắc rối cho người khác.”

“Um um, em trai luôn rất vụng về và không thể làm chính xác điều gì cả.”

“Uu un, nếu không có chị gái chăm sóc, em ấy chỉ là một đứa vô dụng với khuôn mặt xinh xắn.”

Những đòn tấn công đã bắt đầu.

Hoshi thầm nghiến răng.

Những người chị của cậu luôn như thế: họ nhìn thấu mọi người và nói chuyện với nhau trong khi phơi bài mọi thứ.

Nếu là trước đây, có lẽ cậu đã rút lui rồi, vì cậu không thể cãi lại khi mà những người chị của cậu đã nói đúng.

Nhưng bây giờ cậu đã thay đổi rất nhiều.

Cậu hít sâu vào để lấy tinh thần.

‘Vâng, Senpai đã đề cập nhiều lần rằng tinh thần là yếu tố quan trọng nhất.’

“Yeah… Đúng thế! Em đã làm không tốt!”

“Nhưng thế thì đã sao!? Em chỉ là một đứa con trai bình thường; dĩ nhiên là sẽ gây rắc rối cho những senpai trong ngày đầu tiên làm việc rồi!”

“Nhưng những senpai đều là người tốt. Thay vì trách cứ, thì họ có lòng tin rằng em có thể học hỏi và cải thiện nhanh chóng!”

“Em đã học được rất nhiều sau khi kết thúc ngày làm việc đầu tiên.”

“Không phải như ở nhà không học được điều gì dưới những hạn chế của hai chị!”

“Chị à, chị rất xuất sắc, và em chắc chắn rất vô dụng khi so với hai chị, nhưng… em sẽ cố gắng hết sức, và luôn nỗ lực hết mình để… chứng minh giá trị của bản thân!”

Khi Hoshi nói xong, những cảm xúc kìm nén quá lâu đã bùng nổ dữ dội, và cậu gần như hét lên. Lon nước ép trên tay cậu gần như bị bóp thành một mảnh phế liệu không thể nhìn ra được.

Một phần nước còn lại bên trong đổ xuống đất.

Hoshi liếc nhìn nó trước khi cậu ngước mặt lên và uống sạch trong một hơi, rồi ném mạnh lon nước ép vào thùng rác.

Đây là một hành động khá mạnh mẽ của cậu.

Nó chắc chắn không phải là điều mà bình thường cậu sẽ làm. Cậu đã cố gắng hình dung ra những gì Harano-senpai sẽ làm trong tình huống này và cố tình bắt chước anh ấy.

“Đàn ông đôi lúc chỉ cần làm theo lý tưởng riêng… không cần phải suy nghĩ về những thứ khác, không cần phải sợ, và không cần phải kìm nén. Chỉ cần làm những gì mình thích miễn là nó không đi quá giới hạn.” Đó là chính xác những lời Harano-senpai đã nói với mình.

Sau khi ném cái lon đi, Hoshi lặng lẽ tìm một mảnh giẻ và lau sạch nước trên sàn trước khi cất nó.

Đến lúc này, cậu nhận ra những người chị của mình vẫn còn đang đứng ở vị trí cũ, nhìn chằm chằm vào cậu.

“Còn điều gì khác muốn nói nữa không? Nếu không, em về phòng đây.” Cậu nói nhẹ nhàng khi bước ngang qua hai người họ và đi về phòng.

Ngay khi đóng cửa phòng lại, Hoshi toát mồ hôi và thở mạnh.

“Điều đó… thật đáng sợ… mình còn tưởng là chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.”

“Nhưng, mình đã làm nó… mình đã làm được!”

Amami Hoshi, luôn kìm nén trong hơn 10 năm cuộc đời, lần đầu tiên, cảm nhận được niềm vui của việc tự giải phóng bản thân.

Bên trong phòng khách.

Rion và Kotomi bối rối nhìn nhau.

“Kotomi, em trai trở nên khá kì lạ.”

“Rion, em trai có vẻ hơi khác.”

Con chó cưng mà họ đã nuôi nấng và huấn luyện trong hơn 10 năm đột nhiên nhe nanh ra.

Mặc dù đó chỉ là một hình thức bộc lộ khi tức giận, nhưng đây chắc chắn là lần đầu tiên nó thực sự nhe nanh ra với họ!

Bình luận (0)Facebook