• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 21 - Snail and Sparrow

Độ dài 2,528 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:26

[note4712]

Seiji đã bị sốc khi nghe được lời yêu cầu bất ngờ.

“Hẹn hò… với Peach-sensei?”

“Mặc dù nói là hẹn hò, nhưng nó chỉ giống như tham quan xung quanh trường học, đi ăn vặt, xem một vài buổi diễn của học sinh, v.v…” Rika khoanh tay trước khi tiếp tục.

“Hiện tại, em ấy không thể đối phó với con trai trưởng thành. Mặc dù vẫn ổn với trẻ nhỏ và học sinh tiểu học, nhưng nó không giúp được gì cho việc chữa chứng sợ nam giới cả, nên lúc này em ấy cần phải làm quen với những nam sinh trung học.”

“Em làm việc ở đây cũng được một thời gian rồi, và chị cảm thấy em là một người có trách nhiệm và đáng tin cậy, có thể đối phó với hầu hết tình huống. Đúng lúc trường em lại tổ chức lễ hội, nên chị đã yêu cầu em giúp đỡ để em ấy có thể làm quen với con trai trong độ tuổi của em.”

“Nó cũng giúp em ấy đi ra ngoài và giao tiếp với người thực—một ná đá hai chim, là như vậy.”

Seiji xoa cằm suy ngẫm.

“Chỉ cần trải qua lễ hội trường… thực sự sẽ giúp cô ấy chữa được chứng sợ nam giới?”

“Chị không biết; chỉ là muốn thử thôi.” Rika thả tay xuống.

“Em có sẵn sàng làm điều đó không? Một thiếu niên sẵn sàng hẹn hò với một người lạ mặt trong lễ hội trường chỉ diễn ra một năm một lần?”

“… Nếu em từ chối thì sao?”

“Sau đó, bọn chị sẽ cần phải xem xét lại vấn đề bản quyền và sự hỗ trợ của cửa hàng.”

Seiji gãi mặt khi nghĩ về điều đó.

“Nhận tiện… bản thân Sensei nghĩ gì về điều này?” Cậu quay lại Peach,

“Sensei và tôi không quen biết nhau—hai người lạ mặt đi tới lễ hội trường cùng nhau, thực sự có ổn không?”

Rika cũng quay sang nhìn người em họ của mình.

Peach giữ im lặng trong thời một thời gian dài trước khi nói.

“Thực sự… em… sợ lắm. Nhưng, em… tin Rika… và người con trai chị ấy tin. Như em bây giờ… ngay cả khi không thể kết hôn, thì vẫn có thể sống được. Nhưng, nếu điều này tiếp tục… em không thể vẽ nhân vật nam… em không muốn mình bị giới hạn trong những nhân vật nữ!”

Cô ấy từ từ ngẩng đầu lên khi nói xong.

Mái tóc che nửa trán, nhưng cậu vẫn có thể nói rằng cô ấy có một khuôn mặt quyến rũ có nét giống với Rika. Trên thực tế, nét mặt của cô ấy thậm chí còn đẹp hơn Rika, ngay cả khi làn da của cô ấy dường như không được tốt cho lắm.

Tuy nhiên, thứ làm cho Seiji cảm động nhất chính là quyết tâm đằng sau lời nói của cô ấy.

Đó là quyết tâm của một tác giả manga!

Sau khi bị cảm động bởi quyết tâm của cô ấy, Seiji mỉm cười.

“Được rồi, nếu Sensei đã nói như vậy, là một fan hâm mộ, dĩ nhiên tôi sẽ ủng hộ rồi.”

Cậu quay về phía quản lý cửa hàng, Amami Rika.

“Em chấp nhận yêu cầu.”

Rika mỉm cười khi nghe thấy điều này.

“Cảm ơn, Harano-kun.”

“Chị không cần phải gọi em là Harano ở đây đâu.” Seiji quay về phía Peach:

“Bởi Sensei đã can đảm đối mặt với nỗi ám ảnh của mình, nên em cảm thấy không lịch sự khi vẫn dùng tên giả trước cô ấy.”

“Tên thật của tôi là Haruta Seiji, và vì nhiều vấn đề khác nhau đã dẫn tới việc tôi sử dụng tên giả trong thời gian này. Quản lý cũng biết về điều này.”

Peach hơi mở to mắt khi nhìn chị họ của mình, người sau đó đã mỉm cười và gật đầu xác nhận.

“Tôi muốn thành thật với Sensei, và cảm thấy nói ra tên thật của mình sẽ củng cố mối quan hệ giữa chúng ta. Oh… nhưng tôi vẫn thích hơn nếu cô sử dụng tên giả của tôi khi nói chuyện với người khác.”

Peach nhẹ gật đầu.

“Tên thật của em là… Amami Mayuzumi.” Cô ấy nói bằng một giọng êm ái khi cúi đầu xuống,

“Hãy chăm sóc em thật tốt… Haruta-kun.”

“Tôi mới là người nên nói rằng—thật là một vinh dự khi được nói chuyện với Sensei. Nhân tiên, tôi có thể xin chữ kí bây giờ được không?”

Amami Rika đã cười.

“Sao em không cho cậu ta chữ kí đi, Mayazumi?  Anh chàng này là một otaku chân chính đấy.”

Và như vậy, Amami Mayuzumi đã cho cậu chữ kí.

Sau đó, ba người thảo luận một số chi tiết về lễ hội trường, và nhanh chóng hoàn thành chúng.

Seiji chào tạm biệt và rời khỏi sau khi đã kết thúc mọi chuyện.

“Em nghĩ sao, Mayuzumi—chàng trai này là một người khá tốt, phải không?”

“Mm… cảm giác như… lấp lánh.”

“Cái cảm giác đó là gì thế? Quên nó đi; chị có thể đoán được ý của em.” Rika mỉm cười,

“Rõ ràng cậu ấy là một người đàn ông rất kinh khủng trước khi lần đầu tới đây làm việc, nhưng chị lại không cảm thấy như vậy. Nếu cậu ấy thực sự đã thay đổi bản thân đến mức đó, chị nghĩ rằng cậu ấy có thể có ích khi mà em cũng muốn thay đổi bản thân như vậy.”

Mayazumi gật đầu khi đôi má cô đỏ bừng.

“Em đang mong đợi… để hẹn họ với anh ấy.”

*

Trên đường về nhà.

Seiji kiểm tra hệ thống và nhận thấy rằng lựa chọn [làm việc] làm tăng điểm hành động lên 4.

‘Lựa chọn [làm việc] đem lại tương đối nhiều điểm—đáng tiếc là chỉ có thể sử dụng một lần trong ngày, và mình cũng không đi làm mỗi ngày được.’

Khi đến căn hộ của mình, cậu ngay lặp tức sử dụng lựa chọn [viết nhật kí].

Lần này, mất 20 phút, và cậu nhận được 1 điểm hành động.

‘Như mong đợi… mình sẽ nhận được một lượng điểm khác nhau phụ thuộc vào chất lượng hành động đã thực hiện.’

Sau đó, nếu cậu muốn nhiều điểm hơn, có nghĩa là cậu sẽ phải phát triển một cách cân bằng và thực hiện tất cả hành động cùng một lúc. Ngoài ra, cậu có thể chọn tập trung vào một vài hành động đặc biệt và cải thiện chất lượng của hành động đã thực hiện.

‘Nên là một người giỏi một thứ hay là một người giỏi đủ thứ đây… một sự lựa chọn khó khăn.’ Seiji suy nghĩ.

Well, không cần đưa ra quyết định ngay lặp tức, vì vậy cậu quyết định tiếp tục như thường lệ trong thời gian này.

Cậu chọn [vẽ] để nhận được điểm hành động. Sau cùng là [hát] và [khiêu vũ] vẫn còn hiệu lực… Có vẻ như đã đến lúc bắt đầu live stream.

Cat-loving Flying Fish liên tục làm mới trang web live stream.

‘Hôm nay anh ta không xuất hiện sao?’ Cat-loving Flying Fish thất vọng nghĩ.

‘Hmph, bỏ rơi người theo dõi duy nhất của mình —cái thể loại streamer gì đây chứ!?’

Khi cô nghĩ điều này, thì kênh phát tên “Tôi Chỉ Cần Một Người Xem” xuất hiện.

Cô vội vã click vào và được chào đón bởi người thiếu niên với chiếc mặt nạ bạc.

“Nè, cô gái xinh đẹp tên Flying Fish, bạn đang chờ tôi sao?” Cậu ta mỉm cười trong khi hỏi.

“Ai đang chờ anh chứ? Humph!” Flying Fish gửi hàng loạt biểu tượng cảm xúc giận dữ để bày tỏ sự bất mãn của mình.

“Xin lỗi, hôm nay tôi đến muộn vì công việc. Để thể hiện lời xin lỗi chân thành của tôi, bạn có thể yêu cầu bất kì bài hát nào mà mình muốn, nhưng tôi không thể hứa chắc là sẽ biết hát nó đâu.”

“Vậy là sao chứ, đồ ngốc!” Mặc dù Flying Fish phàn nàn, nhưng trong thế giới thực miệng cô đang cong lên.

“Đây là một bài kiểm tra tốt về tính tương thích của chúng ta—có thể bài hát mà bạn muốn yêu cầu là bài hát mà tôi biết?”

“Ai muốn làm kiểm tra tính tương thích với anh, đồ ngớ ngẫn!?”

“Đừng nói thế chứ— ít nhất thì tôi là người đẹp trai nhất trong lớp đấy!” Người thiếu niên bày ra một tư thế mà cậu ta cho rằng nó rất là cool.

Flying Fish gửi một chuỗi những biểu hiện cảm xúc thể hiện sự khinh thường, nhưng thực sự cô đang cười trước màn hình.

“Không có yêu cầu đặt biệt nào sao, cô gái xinh đẹp? Nếu không có, thì tôi sẽ bắt đầu hát! Đây là một dịch vụ đặc biệt chỉ dành cho bạn thôi đấy—bạn thực sự muốn lãng phí nó sao?”

Flying Fish tiếp tục gửi một dãy biểu tượng cảm xúc khinh thường, nhưng thực sự cô đang suy nghĩ về nó.

Cô chợt có một cảm hứng và nhớ lại một bài hát thiếu nhi.

Đó là một bài hát ưa thích của cô khi còn nhỏ, nhưng nó không phải là một ca khúc nổi tiếng.

Tên nó là “Snail and Sparrow”.

Anh ta chắc chắn không biết bài này.

Ở sâu bên trong, cô che giấu ý định nhỏ nhoi là đưa cho anh ta một bài hát mà anh ta có thể sẽ không biết. Cô nhập tên bài hát với một nụ cười nhẹ.

Bên kia màn hình, khi Seiji nhìn thấy bài hát yêu cầu của người theo dõi duy nhất, cậu đã ngạc nhiên trong giây lát.

Đây không phải là một bài hát thiếu nhi nổi tiếng, nhưng nó lại là bài hát mà cậu rất quen thuộc.

Chính xác hơn, đó là bài hát mà tên Seiji cũ quen thuộc.

Cậu không nghĩ là có thể gặp được ai đó có cùng sở thích giống như hắn ta lúc còn nhỏ… Cậu không nghĩ quá nhiều về nó—ngay cả khi “Snail and Sparrow” không phải là một bài hát đặc biệt nổi tiếng, thì cũng không quá kì lạ khi gặp một người dùng internet đã quen thuộc với nó.

“Tôi biết bài này. Nó… là một bài hát thiếu nhi từ nhiều năm trước, đúng không? Tôi khá quen thuộc với nó.”

Nghe người thiếu niên trên kênh phát nói điều này, Flying Fish đã bị sốc.

Anh ta thực sự biết nó!?

“Có vẻ như chúng ta khá tương thích đấy, cô gái xinh đẹp tên Flying Fish!” Người thiếu niên cười khúc khích trước khi hắng giọng và bắt đầu hát.

Tiếng hát của cậu ta vẫn không có gì đặc biệt.

Tuy nhiên, đâu đó trong tim của Flying Fish cảm thấy xúc động, và cô chăm chú lắng nghe.

Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy như mình đã trở về thời thơ ấu vô lo vô nghĩ.

Trong thời thơ ấu của cô, “người đó” cũng ở đây, mặc dù người đó không dính dáng tới con người mà sau này đã trở nên khốn nạn.

Tại sao người đó lại trở thành như thế? Flying Fish không muốn nghĩ về điều đó nữa; cô chỉ lặng lẽ hồi tưởng về quá khứ.

Bài hát kết thúc.

“Được rồi, cô gái tên Flying Fish xinh đẹp, có phải bạn đã nhớ lại những kí ức tuổi thơ không?”

Người thiếu niên dường như nhìn xuyên qua được màn hình,

“Tôi đã nhớ lại những kí ức tuổi thơ của mình… thật hoài niệm…”

Mặc dù nó không phải là kí ức của cậu, nhưng vẫn khá xúc động, và nó cũng làm cho cậu nhớ lại bản thân mình khi còn là một đứa trẻ trong thế giới cũ.

Cả hai đều giữ im lặng trong một lúc.

“Được rồi, tiếp theo là nhảy. Giống như ngày hôm qua, cứ thoải mái cười nếu thích!”

Một lần nữa, điệu nhảy lúng túng của anh ta lặp tức kéo Flying Fish ra khỏi những kí ức và làm cô bật cười lần nữa.

“Tốt, điệu nhảy đã kết thúc, vậy buổi diễn đến đây là kết thúc. Hẹn gặp lại ngày mai!”

“Chờ đã, anh lại rời khỏi sao!? Tại sao lại không tiếp tục stream? Theo cách này anh sẽ không có người theo dõi đâu!” Flying Fish vội vã nhập lời nói.

Thiếu niên mặt nạ bạc xoa chằm.

“Giống như tiêu đề của kênh phát, tôi chỉ cần một người xem.”

“Tại sao!?”

“Well… hơi khó để giải thích. Tôi thực sự không biết nói như thế nào…” Seiji nghĩ về cách để đánh lừa cô ấy.

“Tôi thực sự không muốn trở thành một streamer, tôi chỉ… muốn đem lại cho người khác một niềm vui nhỏ nhỏ trong cuộc sống.”

“Điều là này do… tôi đã làm tổn thương quá nhiều người trong quá khứ.”

“Mặc dù tôi đã cố gắng thay đổi bản thân, nhưng tôi không nghĩ những người bị tôi làm tổn thương sẽ dễ dàng chấp nhận.”

“Tôi cũng không dám hi vọng về sự chấp nhận của họ, và thật lòng mà nói, tôi thậm chí không có can đảm để xuất hiện trước mặt họ nữa… Nhưng, tôi nghĩ là nên làm điều gì đó để chuộc lại những nỗi đau mà tôi đã gây ra cho họ trước đây.”

“Tôi biết mình làm điều này chỉ là để an ủi bản thân, nhưng bây giờ đây là tất cả tôi có thể làm được.”

“Tôi chỉ cần một khán giả, và tôi sẽ rời khỏi ngay sau khi biểu diễn.”

“Không quan trọng nếu tôi bị cười nhạo, bị xúc phạm, bị khinh thường, hay thậm chí là bị mọi người xem như một thằng hề.”

“Tôi chỉ muốn làm điều này vậy thôi, không còn gì khác nữa. Nè, cô gái xinh đẹp tên Flying Fish, tôi đã mang lại ít nhất vài niềm vui cho bạn chưa?”

“Nếu là như thế, thì đã đủ rồi.” ( TL: Gió mát vcl )

Trên kênh phát, người thiếu niên đang mỉm cười chân thành với cô.

“Hẹn gặp lại vào ngày mai—nếu bạn có thời gian rảnh.”

Sau đó, kênh phát đã tắt.

Cat-loving Flying Fish có một biểu hiện trống rỗng trên gương mặt.

“Anh ta làm nó chỉ vì bản thân thôi à…”

Tuy nhiên, cô cũng hơi cảm động.

Một người đã phạm sai lầm trong quá khứ bắt đầu live stream biểu diễn lúng túng, chỉ để mua vui cho người khác, chứ không phải vì mục đích kiếm tiền hay nổi tiếng.

Mặc dù nó chỉ là tự thỏa mãn để bản thân anh ta cảm thấy tốt hơn.

Nhưng cũng có thể nói rằng đây là cách mà anh ta tìm kiếm sự cứu rỗi.

“… Mình ước gì người đó có thể thấy được chàng trai này.”

Ngay cả khi người đó nhìn thấy anh ta, có lẽ hắn cũng chẳng thèm chú ý tới.

Nếu người đó thực sự hối hận về những hành động của mình dù chỉ một chút, chị gái của cô sẽ không đuổi hắn ta ra khỏi nhà.

Cô cũng sẽ không đến nỗi không thể tha thứ cho hắn.

“Haruta Seiji…” Flying Fish lẩm bẩm cái tên mà cô sẽ không bao giờ quên hay tha thứ.

“Anh chỉ có thể đi và thối rữa ở một góc nào đó nơi mà không ai có thể nhìn thấy. Một người không hiểu khái niệm về sự hối hận thì không xứng đáng được cứu rỗi.”

Bình luận (0)Facebook