• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 16 - Tôi không thích thơ

Độ dài 1,834 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:25

“Seiji, anh đã nói gì với cô bé đó vậy?”

Khi quay trở lại nơi Mika và Chiaki đang đứng, Seiji bị dò hỏi ngay lặp tức.

“Anh chỉ muốn hỏi tên và lớp để bắt đầu trò chuyện với em ấy, nhưng đã thất bại.” Seiji nhún vai.

“Really nigga? Bầu không khí giữa hai người khá tốt mà.” Chiaki chớp mắt ngây thơ, “Thậm chí cả Mika còn nghen tị nữa đấy.”[note4677]

“Không có!”

Một lần nữa, Mika vô tình trở thành mục tiêu bị trêu chọc bởi người bạn của cô, nhưng thực ra mặt cô hơi đỏ một chút.

“Em chỉ… cảm thấy em ấy thực sự rất dễ thương, nhưng lại có khí chất lạnh lùng. Dường như rất khó để nói chuyện với em ấy, nên… Em rất ấn tượng khi Seiji có thể nói chuyện với em ấy dễ dàng như vậy.”

“Không, nó không dễ đâu.” Seiji thở nhẹ, “Anh chỉ muốn chào hỏi, vậy mà em ấy lặp tức quăng cho anh hai câu thơ… anh gần như không thể theo kịp.”

“Nhưng điều đó có nghĩa là cậu vẫn có thể đáp ứng được—tuyệt vời!” Chiaki đưa ngón cái với cậu, “Theo tui, đối với những cô gái thích văn chương, miễn là có thể trò chuyện về chủ đề mà họ ưa thích, cậu sẽ dễ dàng nắm bắt được trái tim của họ. Nếu chân thành, thậm chí cậu còn có thể nhận được số điện thoại nữa!”

“Quên đi, tôi thực sự không thể đối phó với kiểu người như cô bé ấy.” Seiji cười khổ trước khi nhận ra điều Chiaki vừa nói.

“Mà tôi muốn số điện thoại của một học sinh sơ trung để làm gì hã!? Chiaki, nói như vậy… có phải cậu thường…”

Thình lình biểu cảm của Wakaba Chiaki trở nên cứng đơ lại một cách không tự nhiên, và sau đó cô ấy cố tình nhìn ra chỗ khác trong khi huýt sáo.

Seiji và Mika sa mạc lời khi nhìn thấy phản ứng của Chiaki.

*

Đáng tiếc, hai người lãnh đạo câu lạc bộ kịch đã không thuyết phục được Kagura Shika tham gia.

Mặc dù Kagura Shika thực sự xinh đẹp, nhưng tính cách của cô bé thì hoàn toàn không phù hợp để đứng trên sân khấu, vì thế cô hội trưởng đã lãng phí công sức trong việc ‘bắt giữ’ Shika lần này.

Saigenji Anya có vẻ không thất vọng chút nào—dường như cô ấy đã có được nhiều niềm vui từ việc đi săn những thành viên tiềm năng.

“Bạn thân của Chiaki, Uehara Mika, và học sinh chuyển trường, Harano Seigo —có hứng thú tham gia vào câu lạc bộ kịch không!?”

Với đôi mắt lấp lánh, Saigenji Anya trực tiếp hỏi hai người đến tham quan.

“Em ở câu lạc bộ quần vợt…”

“Em muốn kiểm tra nhiều câu lạc bộ hơn —nên vẫn chưa có quyết định cuối cùng.”

“Diễn kịch thực sự rất vui đấy! Đầu tiên tại sao em không thử mặc vài bộ trang phục? Chị chắc rằng em sẽ đánh thức được một niềm đam mê mới!” Saigenji hăm hở và bắt đầu cố cám dỗ hai người gia nhập.

*Bang!* Hội phó người không đồng ý với hành vi lừa dối học sinh theo cách này đã ngăn cô ấy lại với cuốn sách.

“Những hoạt động của câu lạc bộ sắp bắt đầu rồi —cứ tùy ý quan sát ha.” Shiho Sheena cười thân thiện với hai người trước khi thở dài.

“Nhân tiện, tôi có thể làm phiền mọi người chăm sóc cô gái mà Hội trưởng đem tới đây được không? Cô bé khá lạnh lùng với chúng tôi, và thậm chí còn không nói tên mình nữa… Có lẽ cô bé đang tức giận…”

“Không… mọi người chỉ không vượt qua bài kiểm tra thôi.” Seiji trả lời theo phản xạ.

“Huh?” Sheena bối rối.

“Em chỉ nói chuyện với em ấy một chút… Từ quan điểm của em thì em không nghĩ là em ấy ghét mọi người đâu, và cũng không quan tâm đến chuyện bị kéo tới đây… Có lẽ em ấy sẽ tự động rời khỏi khi thời gian đến.”

“Oh…” Sheena gật đầu, không biết liệu có nên tin hay không.

“Harano-kun, em có hỏi được tên em ấy không?” Anya hiểu điều này.

Seiji gật đầu.

“Tuyệt vời! Làm ơn nói với chị tên của cô bé đó đi!” Anya đột nhiên đưa mặt lại gần Seiji, và đôi mắt xanh của cô ấy lấp lánh trong sự mong đợi.

Hành động của cô ấy giống như một cô gái giàu có với mái tóc đen dài; chỉ thiếu cái là cô ấy không thêm vào cụm từ : “Em tò mò! Em muốn biết!” (TL: ông tác giả đề cập tới bộ anime/manga nào đó mà trans eng cũng bó tay :v)

Cô ấy đã đủ gần để Seiji ngửi thấy mùi thơm của cô, và cậu vô thức lùi lại một bước.

“Tên của cô bé… erm… mặc dù em thực sự muốn nói với chị, nhưng tốt hơn là không nên.”

“Đừng như vậy mà —nói chị biết đi!” Anya lại gần hơn.

*Bang!* Hội phó đã ngăn Anya lại lần nữa.

“Nếu cô bé ấy không muốn nói tên, thì chúng ta cũng không nên hỏi nữa.” Sheena nắm cổ áo hội trưởng và kéo cô ấy đi, “Chúng tôi có thể để em chăm sóc cô bé đó, đúng không?”

Seiji gật đầu.

Cuối cùng thì câu lạc bộ kịch cũng bắt đầu hoạt động.

Seiji và Mika cẩn thận không làm phiền những thành viên khi họ quan sát phòng câu lạc bộ.

“Các trang phục này được làm rất tốt.”

“Khung cảnh và đạo cụ sân khấu cũng khá ấn tượng —dường như có nhiều ý tưởng trong khâu thiết kế.”

Bầu không khí trong phòng câu lạc bộ cũng gây ấn tượng với hai người—mặc dù trước đó nó thiếu tổ chức và hỗn loạn, nhưng bây giờ khi câu lạc bộ chính thức bắt đầu hoạt động, tất cả bọn họ đều trở nên nghiêm túc, như mong đợi của một câu lạc bộ lớn.

Seiji và Mika vô thức bị ảnh hưởng bởi thái độ của họ, và hai người bắt đầu cảm thấy tệ về việc ăn ở không, nghĩ rằng nó không phù hợp với bầu không khí của câu lạc bộ.

“Nó rất khác so với câu lạc bộ quần vợt…” Mika thở dài.

“Em có nghĩ ở đây tốt hơn không? Đổi câu lạc bộ thì sao?”

“Em… muốn câu lạc bộ của em sẽ nghiêm túc hơn một chút, nhưng nếu tất cả đều nghiêm túc như câu lạc bộ của Wakaba, thì có hơi…”

Mặc dù có vẻ nhàm chán nếu họ không nghiêm túc, nhưng nếu quá nghiêm túc thì sẽ tạo ra nhiều áp lực. Seiji có thể hiểu được Mika, vì đây là điều mà nhiều học sinh sẽ nghĩ, ngay cả khi nó mâu thuẫn.

“Seigo, còn anh thì sao? Anh có muốn tham gia cậu lạc bộ kịch không?”

“Well, anh có hơi hứng thú với diễn kịch, và câu lạc bộ của Wakaba cũng khá vui, nhưng anh vẫn cần phải đi làm, nên không thể tham gia vào những hoạt động của câu lạc bộ một cách nghiêm túc được.” Seiji nhún vai.

“Vậy sao…”

Hai người theo dõi một lúc lâu, trước khi Mika liếc sang cô gái sơ trung đang lặng lẽ đọc sách.

Seiji cũng từ từ nhìn theo và trao đổi ánh mắt với Mika.

“Anh nghĩ chúng ta đã quan sát đủ rồi—hãy gọi cô bé đó và cùng nhau rời khỏi thôi.”

Mika gật đầu đồng ý.

Seiji bước lại Kagura Shika lần nữa.

“Kagura-san, nếu em không có ý định gia nhập vào câu lạc bộ này, thì sao không rời khỏi đây chung với bọn anh? Đừng làm phiền hoạt động của câu lạc bộ nữa.”

Kagura Shika ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng nhìn về người thiếu niên trước mặt, trước khi đóng cuốn tập thơ và đứng dậy.

Cô bé rất nghe lời… Seiji gãi mặt.

Cậu ra hiệu cho Mika rằng lúc này chúng ta nên rời khỏi đây, và nói lời tạm biệt với Wakaba cùng những người khác trong câu lạc bộ kịch khi cùng nhau rời khỏi.

“Harano Seigo, anh còn muốn em làm điều gì nữa không?”

Khi họ đến khu vực thực hành, Kagura Shika đột nhiên hỏi một câu hỏi.

“Er… không, em có thể đi đâu tùy ý.” Seiji nhìn sâu vào cô bé kì lạ với một khí chất lạnh lùng và nói, “Mặc dù anh không thuộc câu lạc bộ kịch, nhưng anh vẫn muốn xin lỗi họ vì đã dành thời gian cho anh. Hội trưởng… mặc dù có hơi kì quặc, nhưng chị ấy là một người tốt. Xin đừng để tâm tới chị ấy.”

“Em biết.” Kagura Shika nhẹ nhàng trả lời khi cô bé nhìn vào hoàng hôn.

“Bề ngoài có thể là ngụy trang, hành động có thể là giả mạo, mọi thứ có thể đều là dối trá. Chỉ có trái tim là chân thật.”

“Một câu thơ khác của Taylor?”

“Không, đó là của Lee Yuan.”

‘Một người Trung Quốc… không, là thơ Hoa Hạ?’ Seiji chớp mắt.

“Thực ra thì anh không biết nhiều về thơ. Anh chỉ may mắn khi có thể đáp lại câu thơ của em.”

Kagura im lặng.

“Anh xin lỗi nếu em cảm thấy như anh đang gạt em.” Seiji cười khổ.

“Nhưng anh không có ý xấu—nếu em không quan tâm đến sự thật là anh không biết gì về thơ, chúng ta vẫn có thể làm bạn.”

Cô bé vẫn im lặng.

Cũng đúng thôi, và Seiji không để ý tới việc bị phớt lờ hay từ chối vì điều này là bình thường với cậu.

“Em không cần bạn.” Cô bé nói với giọng nhẹ nhàng, “Em… cũng không thích thơ nữa.”

Một lần nữa, những lời nó của cô bé giống như bọt nước biến mất trong cơn gió.

“Oh…” Seiji sửng sốt.

Trước khi cậu có thể hiểu được ý của cô bé, thì cô bé đã quay lại và bỏ đi.

Seiji và Mika lặng lẽ nhìn theo bóng của cô bé đang rời khỏi.

“Em ấy… khá bất thường.” Đó là quan điểm của Mika.

“Yeah…” Seiji có hơi lo lắng, nhưng rõ ràng cô bé muốn ở một mình, nên cậu không thể đuổi theo.

‘Em ấy không cần bạn… điều này có thể được xem như là một học sinh sơ trung chưa chính chắn, nhưng có ý gì khi em ấy nói không thực sự thích thơ?’ Seiji suy ngẫm về những lời nói của cô bé một chút, nhưng sau cùng cậu quyết định từ bỏ.

Dù sao thì cậu cũng không chắc sẽ gặp được cô bé ấy thường xuyên, vì cô bé là một học sinh sơ trung.

“Seiji, anh còn muốn xem những câu lạc bộ khác nữa không?”

“Nah, hôm nay vậy là đủ rồi. Lúc này anh muốn về nhà—còn em?”

“Em cũng sẽ về nhà với anh.”

Khi rời khỏi trường cùng với Mika, Seiji ngừng nghĩ về những sự kiện trước đó. Tâm trí cậu đầy ắp sự mong đợi về những lựa chọn hệ thống mới!

Bình luận (0)Facebook