• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 17

Độ dài 435 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-07-13 21:17:45

Tự dưng mở điện thoại ra thấy chap mới nên là...Yup. Enjoy!!

_____________________________

Một chiếc áo cổ cao màu vàng nhạt và váy xòe trắng.

Về tóc thì, không phải là kiểu buộc lệch như mọi hôm nữa, mà là uốn xoăn để mang lại vẻ khác biệt.

“Được rồi!”

Tôi liền đi đôi bốt cao gót và cuối cùng là đeo kính giả như mọi khi trước khi rời khỏi nhà.

********

Sáng Chủ nhật.

Đi bộ từ đây đến sở thú mất tầm 20 phút.

Theo lời dì Michiko-san, đàn ông là phải đến trước một tiếng trước khi tới lúc gặp nhau. Dù thời gian gặp mặt là 10:00 sáng nhưng trước 9 giờ tôi đã lết xác tới sở thú rồi.

“Nay nắng thế.”

Hôm nay trời nắng hiếm thấy luôn.

Tiết trời như này làm tôi cảm thấy Thần cứ như là đang ‘phù hộ’ tôi vậy.

Sakurazaki cũng được Thần yêu quý đến vậy cơ à?

Vì đến sớm hơn một tiếng, nên tôi nghĩ mình nên đợi Sakurazaki đến, cơ mà…

“Ô, Himahara-kun, chào buổi sáng nha.”

Sakurazaki còn tới sớm hơn.

“Vẫn còn một tiếng nữa mà?”

“T-Tớ không đợi được, nên là đến sớm hơn hai tiếng lận đó.”

Cô nàng liền nở nụ cười tinh nghịch.

Sakurazaki ngồi trên ghế, cầm điện thoại, đợi sở thú mở cửa và còn đợi tôi đến nữa.

“Hai tiếng…”

“30 phút nữa mới mở cửa cơ, nên là mình cứ ngồi trên ghế mà đợi đi nha?”

“Được.”

Tôi liền ngồi cạnh Sakurazaki, đợi sở thú mở cửa cùng cô ấy.

“Nè, cậu có nghĩ trông tớ hôm nay khác bọt hem?”

“À ừ, thì…”

Có vẻ cô nàng đã kết hợp sắc vàng đặc trưng đó cùng với vẻ ngoài trầm tính từ trên xuống dưới.

Kiểu tóc của cô cũng rất mới mẻ, có vẻ là chỉ nhìn qua thôi thì cũng không thể nhận ra ngay cô ấy là Sakurazaki Nako đâu.

“Sakurazaki, trông cậu đáng yêu lắm.”

Mà, nói thẳng như này cũng ngại ghê, với lại nỗi xấu hổ đó còn hiện rõ mồn một trên mặt tôi luôn đây này.

“T-Tớ vui lắm, nhưng mà tớ lại sắp khóc nữa rồi.”

“Nè, đừng có khóc coi.”

“N-Nếu cậu xoa đầu tớ thì chắc là tớ sẽ không khóc đâu!”

“Hử?”

“Đ-Đừng có nhìn chứ, nhanh lên!”

Được rồi, ít nhất thì bữa nay tôi sẽ cố làm theo yêu cầu của Sakurazaki nhiều nhất có thể.

Tôi liền chạm vào mái tóc mềm mại óng ả của Sakurazaki.

“Muu…ehehe.”

“Dù chưa thấy con vật nào, nhưng mà trông cậu có vẻ mãn nguyện ghê.”

“Cứ làm như vậy tầm 30 phút nữa đi.”

Chuyện này có hơi lạ xíu, cơ mà tôi vẫn vuốt tóc Sakurazaki cho tới khi sở thú mở cửa.

Bình luận (0)Facebook