Hakai no Miko
Mumei KoubouHaruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 36: Thành phố

Độ dài 4,172 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-03-09 10:30:34

Bolnis là thành phố cực tây của Holmea.

Từ thuở xưa, lấy lý do để phục vụ cho việc thực thi quyền lực của mình đối với Đồng bằng Solbiant phía bắc, nên đất nước Holmea đã bắt đầu bằng việc xây dựng một pháo đài gần một con sông. Khi ấy, những người nông dân và các thương nhân cũng như thợ thủ công rất sợ zoan, vì thế nên họ đã tập trung tại pháo đài đó. Kết quả là chẳng bao lâu sau nó đã phát triển thành một thành phố lớn.

Để đề phòng trường hợp bị zoan tấn công do tập trung đông người, một bức tường thành bằng gạch chắc chắn với chiều cao bằng 5 mét và độ dày bằng 3 mét được xây dựng xung quanh thành phố. Với việc hoàn thành bức tường thành, công trình từng là pháo đài khi trước nay đã được chuyển đổi từ cơ sở quân sự thành cơ sở hành chính và thậm chí hiện nay còn đóng vai trò là trung tâm của thành phố.

Thành phố đã thay đổi hoàn toàn theo thời gian, nó không chỉ có các đoàn buôn bán nông sản được mang về từ phía bắc Đồng bằng Solbiant mà bây giờ còn trở thành một thành phố thương mại thịnh vượng. Các đoàn lữ hành đến từ quốc gia bờ biển Jeboa, đất nước mà thậm chí còn nằm xa hơn về phía tây của thành phố này, thường xuyên hướng tới thủ phủ của quốc gia Holmea nên sẽ dừng lại ở thành phố này để nghỉ ngơi một thời gian ngắn trong chuyến hành trình của họ.

Đã quá trưa khi toa xe có mái che của Hopkins đến cổng Bolnis cùng với Souma.

“Được rồi, toa xe tiếp theo!”

Bị gọi ra bởi những người canh cổng đang kiểm tra những người đến thăm thành phố, Hopkins tiến chiếc xe ngựa của mình từ từ về phía trước.

“Bạn đến thành phố này từ đâu và vì mục đích gì?”

“Vâng, tôi tên là Hopkins, tôi là một người bán hàng rong ở đất nước Jeboa, tôi hiện đã hoàn tất việc buôn bán với một ngôi làng khai hoang quanh đây.” (Hopkins)

Nói rồi, Hopkins chỉ vào lá cờ của hiệp hội thương gia treo trên toa xe có mái che.

Hiệp hội thương gia là một tổ chức cho phép các thương nhân tập hợp lại thành một nhóm vì nhiều lợi ích, bao gồm cả việc bảo vệ lẫn nhau.

Người ta sẽ phải trả một số tiền nhất định hàng năm dưới dạng hội phí, nhưng nếu một người treo cờ của hội thương gia, họ có thể nhận được nhiều đặc quyền khác nhau. Ngoài ra, hội thương gia sẽ không bao giờ tha thứ cho một tên cướp đã tấn công thương gia của họ. Ai cũng biết rằng chúng sẽ bị săn lùng không ngừng nghỉ với một khoản tiền thưởng lớn được treo cho cái đầu của chúng. Đây là lý do tại sao một trong những lợi ích lớn của hội thương gia là được bảo vệ khỏi bọn cướp.

“Tôi khá chắc chắn đó là cờ của hiệp hội thương gia. Vậy thì chúng tôi sẽ kiểm tra hàng hóa.”

“Vâng, xin hãy tiếp tục. Mặc dù các vị gọi nó là hàng hóa nhưng nó hoàn toàn trống rỗng vì tôi đã bán hết tất cả các mặt hàng rồi, tất cả đều là nhờ ơn của Chúa.” (Hopkins)

Đội trưởng, người đi cùng với một cấp dưới đã chuẩn bị sẵn giáo, di chuyển tấm che phía sau toa xe sang một bên và kiểm tra bên trong nó.

"Ái chà! Đó không phải là 1 zoan sao?”

Căng thẳng lan rộng giữa các cấp dưới của anh ta do sự phản đối kịch liệt của đội trưởng sau khi phát hiện ra Shyemul.

"Vui lòng chờ đã! Đó là nô lệ của cháu trai tôi!” (Hopkins)

"Cháu trai, bạn nói sao !?"

Khi đội trưởng nhìn vào bên trong toa xe có mái che một lần nữa, anh ta thấy Souma đang ngồi cạnh Shyemul. Trên tay Souma đang nắm lấy một sợi dây xích nối với chiếc vòng cổ được đeo quanh cổ Shyemul.

“Cậu bé này là con trai của em gái tôi, người đã lấy chồng ở một đất nước xa xôi ở miền Đông, nhưng vì muốn học nghề bán hàng rong ở đây nên cậu bé đã đồng hành cùng tôi trong công việc như thế này.” (Hopkins)

Đội trưởng kiểm tra Souma một lần nữa. Đó chắc chắn là màu tóc mà anh ta chưa từng nhìn thấy trước đây. Với khuôn mặt mịn màng và rất ít thô ráp, có vẻ như không thể nhầm lẫn rằng cậu bé không phải là con người ở những khu vực này .

“Tuy nhiên, do gần đây hoạt động của các zoan ở vùng đồng bằng khá sôi động. Nên dù zoan này có là nô lệ đi chăng nữa thì tôi cũng không đời nào cho phép nó vào thành phố được.”

“Thưa ngài Đội trưởng, ngài không thể làm gì khác giúp chúng tôi được sao? Nó là thú cưng yêu thích của cháu trai tôi! Cậu bé đã mang nó đi cùng suốt chặng đường từ đất nước phía đông xa xôi đến tận đây đó.” (Hopkins)

Nói rồi, Hopkins đã hối lộ anh ta bằng cách dúi vào tay anh ta vài đồng xu, đó là số tiền cho phép những người lính gác có mặt ở nơi này mỗi người uống một cốc rượu sau khi tan sở. Ngoài ra họ sẽ càng nghi ngờ hơn nếu anh ta hối lộ quá nhiều.

“Chà, trong trường hợp này thì đúng là khó khăn thật. Thôi được rồi, các bạn có thể vào!, Tuy nhiên, tuyệt đối đừng gây ra bất kỳ rắc rối nào đấy.”

Với sức nặng của những đồng xu trong tay, người đội trưởng cất giọng, sau đó những người lính chặn phía trước toa xe đã dọn đường.

“Phù. Thật quá nguy hiểm…” (Hopkins)

Hopkins đảm bảo rằng anh ấy đã cách cổng khá xa trước khi lau mồ hôi lạnh mà anh đã đổ ra từ cuộc trao đổi đó.

"Cám ơn sự giúp đỡ của anh." (Souma)

Souma cúi đầu xin lỗi. Sau đó cậu ấy quay sang Shyemul, người đứng cạnh cậu và hỏi,

“Shyemul, chiếc vòng cổ không làm cậu đau phải không?” (Souma)

“Không, không có vấn đề gì cả.” (Shyemul)

Mặc dù cô ấy nói vậy nhưng Shyemul có vẻ cảm thấy không thoải mái vì cô ấy liên tục nghịch nghịch chiếc vòng.

Cho dù mục đích xâm nhập vào thành phố có lớn đến đâu, thì việc đeo vòng cổ cho Shyemul và phải nắm lấy sợi xích của nó là một điều gì đó rất đau lòng đối với Souma.

“Thay vào đó, thành phố này khá là hôi hám…” (Shyemul)

Souma cũng có cùng quan điểm.

Sau khi vào thành phố, nó bốc lên một mùi hôi thối khá khó tả. Mùi rác, mùi thối rữa và mùi khó chịu bí ẩn trộn lẫn với nhau, biến thành mùi hôi thối nồng nặc.

Khi nhìn qua khe hở của mui xe, cậu thấy rác rưởi và xác động vật, đó là nguồn gốc của mùi hôi thối, đã bị bỏ lại bên đường. Hơn nữa, những đứa trẻ mồ côi đã đen như mực vì bùn và rác rưởi bám lên người đang thờ ơ ngồi trong đó.

Đó có lẽ là điều không thể tránh khỏi vì đây vẫn là thời đại mà hầu như không có khái niệm vệ sinh nào ở thành phố cả, nhưng dù vậy thì đây vẫn là một môi trường thô sơ bẩn thiểu.

Ngoài ra, Zoan có khứu giác nhạy bén hơn nhiều so với con người…nên điều này hẳn là khá khó khăn với Shyemul.

“Mùi hôi thối kinh khủng, nhưng bụi cũng nhiều khủng khiếp.” (Souma)

Ngay cả con đường cũng không được lát đá mà chỉ đơn giản là họ bước đi trên đó. Khi mùa khô với thời tiết hầu như không có mưa bắt đầu, những đám mây bụi bay lên và nhuộm thành phố một màu vàng nhạt. Cùng với những ngôi nhà làm bằng gạch phơi khô nằm ở hai bên đường, khung cảnh giống như một thành phố sa mạc mà bạn có thể tìm thấy ở vùng Cận Đông và Trung Đông thời hiện đại ngày nay.

Khi chiếc xe có mái che chở Souma tiến chậm rãi dọc theo con phố chính nối cổng phía đông và cổng phía tây, họ có thể quan sát thấy lượng người đi bộ khá cao.

Lúc đó, cậu nhận thấy rằng trang phục của người dân thực sự khá giống với trang phục đang mặc của cậu.

Nếu là nam giới, thì họ mặc áo dài, tương tự như áo liền quần có cổ tay áo dài đến trên đầu gối, được buộc bằng dây da quanh eo. Bên dưới họ mặc quần dài. Nếu là phụ nữ thì nó là loại áo dài có cổ tay áo dài tới ống chân. Mặc dù Souma chưa nhìn thấy nhưng chỉ có đàn ông mặc quần còn phụ nữ không mặc gì bên dưới.

“Có bao nhiêu người sống ở đây vậy?” (Souma)

“Heh, đừng sốc nhé. Thành phố này có hơn mười nghìn người trong đó đấy! Khá tuyệt vời phải không?” (Hopkins)

Hopkins tỏ vẻ khoe khoang, nhưng Souma không làm gì khác ngoài mỉm cười đáp lại với cảm xúc lẫn lộn.

Nếu nói về dân số mười nghìn người ở Nhật Bản hiện đại thì nó chỉ ở quy mô xung quanh một ngôi làng hoặc một thị trấn. Tuy nhiên, đây là một thành phố khá lớn đối với thế giới này.

Vì sắp tấn công thành phố này, Souma lo lắng về việc không nhìn thấy nhiều binh lính trong thành phố ở đâu cả, đó là điều mà cậu phải kiểm tra bằng mọi giá.

“Tôi thấy ít binh lính hơn tôi mong đợi.” (Souma)

“Đó là điều tự nhiên thôi. Hầu hết binh lính đều đóng quân trên tường thành hoặc ở cổng thành rồi.” (Hopkins)

“Vậy có tất cả bao nhiêu binh sĩ thế ?” (Souma)

"Hãy xem nào. Tôi nghĩ khoảng 400 hay 500 người thôi?” (Hopkins)

“Thật là ít đến không ngờ.” (Souma)

"Thật vậy sao? Tôi thì lại nghĩ là mọi chuyện thường là như vậy.” (Hopkins)

Những người lính không sản xuất được gì cả.

Bởi vì bản thân họ không trồng được một hạt lúa mì nào nên họ phải nhờ đến sự hỗ trợ của người khác để duy trì một đội quân thường trực. Đương nhiên, nếu tỷ lệ binh lính trong dân số cao thì gánh nặng đó sẽ ngày càng lớn theo.

Ngoài ra, những người trở thành quân nhân đều là những chàng trai trẻ, khỏe mạnh. Thông thường, những người này sẽ làm nhiều công việc nhất trong lĩnh vực sản xuất và hậu cần. Việc tăng số lượng binh lính không chỉ làm tăng thêm gánh nặng về nguồn cung cấp lương thực mà còn lấy đi những người có thể giúp giải quyết những vấn đề này.

Do đó, số lượng binh sĩ phục vụ trong quân đội thường trực ở thế giới này chiếm khoảng 2-4% dân số. Số lượng binh lính ở thành phố này theo quan điểm của Hopkins là không hề thấp chút nào.

“Anh sẽ làm gì tiếp theo, anh Hopkins?” (Souma)

“Hừm. Vì tôi đã đến thành phố này nên tôi muốn đi uống một cốc rượu ở quán bar nào đó rồi đi chào hỏi hội thương gia 1 tiếng, tôi nghĩ thế.”” (Hopkins)

Nghe thấy từ bar, sự tò mò của Souma dấy lên.

Theo những gì Souma biết từ trò chơi và tiểu thuyết giả tưởng, các quán bar trong thành phố thường có chức năng là nơi trao đổi thông tin. Cậu tưởng tượng ra những thương gia có ước mơ làm giàu nhanh chóng sẽ trao đổi tin tức với nhau trong quán, và những nhà thám hiểm tài năng sẽ nói về chuyến đi của họ trong một quán bar tràn ngập mùi rượu và thuốc lá.

“Tôi đi cùng anh đến quán bar đó có được không?” (Souma)

“Nó thực sự không cần thiết nếu cậu định đi theo giám sát để tôi không phản bội cậu. Kể cả khi tôi trông tồi tàn thế này thì tôi vẫn là một thương gia. Tôi đã nhận tiền của cậu, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Hơn nữa, các người còn đang nắm trong tay vợ và con trai tôi mà, không phải sao ”. (Hopkins)

“Không phải lý do đó, tôi thực sự quan tâm đến các quán bar ở đây.” (Souma)

“Nếu vậy thì tôi không phiền đâu, nhưng cậu không thể đưa cô gái trẻ đó đi cùng được.” (Hopkins)

Souma vội vàng trấn an Shyemul, người đang tỏ ra không hài lòng trước những lời nói của Hopkins.

“Shyemul, tớ có thể nhờ cậu ở lại trông chừng toàn bộ kinh phí trích ra từ quỹ chiến tranh của pháo đài này được không? Nếu những thứ này bị đánh cắp thì sẽ là một thảm họa đấy.” (Souma)

Vì đây là một nơi dường như không có trật tự công cộng, nên việc họ đi ra ngoài trong khi tiền bạc lại nằm trong xe ngựa sẽ giống như treo một dòng chữ "Xin hãy đánh cắp tôi!" ký ngay bên cạnh họ vậy.

Ngay cả Shyemul cũng hiểu rằng cô ấy phải làm điều đó.

Tuy nhiên, Shyemul không thể không miễn cưỡng tách khỏi Souma dù chỉ một chút trong một thành phố nơi mà cô không biết khi nào họ có thể bị bao vây bởi binh lính loài người nếu danh tính thực sự của họ bị lộ, và do đó cô đã lên tiếng phàn nàn.

“Souma, cậu thực sự khá thành thạo trong việc đối phó với tớ đấy!” (Shyemul)

Souma theo bản năng đưa mắt nhìn đi hướng khác.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Souma bước vào một quán bar với bộ ngực căng phồng vì háo hức, nhưng nơi này khác biệt đáng kể so với những gì cậu mong đợi.

Mọi người cùng nhau uống rượu và ăn uống lộn xộn trên những chiếc bàn thô sơ xếp thành hàng dày đặc, những người này trông giống hệt những người cậu thấy ở bên ngoài. Cậu ta thực sự thất vọng vì các pháp sư mờ ám cầm đũa phép và các chiến binh cơ bắp mặc vũ khí và áo giáp đều không được tìm thấy ở đâu cả.

Khi Hopkins tìm thấy một chiếc bàn còn trống, Souma và anh ấy ngồi xuống ghế.

"Hey! Ở đây!" (Hopkins)

Để không thua trước sự ồn ào, náo nhiệt trong quán bar, Hopkins lớn tiếng gọi một cô hầu bàn. Sau đó một cô hầu bàn với thái độ kiêu ngạo xuất hiện mà không hề đưa ra lời chào hỏi ngắn gọn nào, Hopkins đưa cho cô ấy một đồng xu trước.

“Chúng tôi muốn ăn và uống gì đó.” (Hopkins)

“Thứ gì đó để uống sẽ là một dinas. Nếu là đồ ăn thì sẽ tốn hai dina.” (cô hầu bàn)

Do đó, Hopkins đặt thêm 3 đồng xu lên bàn.

Souma quan sát bên trong quán bar và thắc mắc liệu có tờ thực đơn nào hay không, nhưng có vẻ như thứ đó không tồn tại ở thế giới này. Vậy nên Souma chỉ còn cách gọi món tương tự và cũng đưa ra 3 đồng xu.

Tuy nhiên, với dáng vẻ coi thường Souma, cô phục vụ không hề có ý định rời đi.

Trong tình huống này, cậu chợt nhớ ra rằng Hopkins đã đưa cho cô một đồng xu trước đó để bắt đầu gọi món. Souma trước đây đã nghe trên một chương trình truyền hình rằng người Nhật, những người không có thói quen cho tiền boa ngay cả trong thời đại hiện đại, đang hoang mang trong các cửa hàng ở nước ngoài vì văn hóa mới lạ này. Cậu vội vàng đưa thêm một đồng xu nữa. Sau đó, cô phục vụ nhặt nó lên và đi về phía bếp mà không nói một lời.

Vì Souma là một người Nhật ở thời hiện đại nên không quen thuộc với nó, nhưng ở thế giới này, việc đưa tiền boa khi đi mua sắm là điều không thể thiếu.

Trên thực tế, những cô hầu bàn như cô gái này hầu như không nhận được đồng lương nào từ cửa hàng. Tiền boa họ nhận được từ khách trở thành thu nhập chính của họ. Điều đó có nghĩa là cửa hàng cung cấp cho các nhân viên phục vụ một địa điểm để nhận tiền boa và đổi lại là nhận được sự phục vụ từ họ.

“Không có nhà thám hiểm nào ở nơi này à?” (Souma)

Trong thời gian cho đến khi các món ăn được phục vụ, Souma cố gắng hỏi Hopkins về việc không có ai có vẻ là một nhà thám hiểm xung quanh.

“Những nhà thám hiểm?” (Hopkins)

“Ừm… những người tìm kiếm kho báu bằng cách lặn vào hang động, chấp nhận yêu cầu và chinh phục quái vật để kiếm tiền.” (Souma)

“Cậu đang nói những điều buồn cười phải không? Những người lao động bình thường hả? Hay những người thăm dò?” (Hopkins)

Souma cảm thấy sự mong đợi của mình đã tan biến trước câu trả lời của Hopkins.

Mặc dù đây là một thế giới giả tưởng được chờ đợi từ lâu, nhưng những nhà thám hiểm như trong game và tiểu thuyết dường như không tồn tại ở thế giới này .

“Nếu đó là yêu cầu làm việc theo ngày, cậu có thể treo thông báo đó trên một tờ quảng cáo trong quán và trả tiền quảng cáo cho chủ quán bar.” (Hopkins)

Khi Souma nhìn theo hướng Hopkins chỉ, cậu nhìn thấy một tấm gỗ ngẫu nhiên dựa vào bức tường làm từ gạch phơi nắng. Vô số tờ giấy có thể coi là quảng cáo đã được đóng đinh trên tấm gỗ.

Hình ảnh minh họa 『người vung cuốc trên núi』 và 『người cầm thùng gỗ』 đã được vẽ trên giấy. Bên dưới những hình minh họa đó có một số lượng đường thẳng đứng được vẽ. Tôi đoán là những hình minh họa chỉ ra chi tiết của công việc và những đường thẳng đứng biểu thị số lượng người mà họ đang tìm kiếm .

“Có phải tỷ lệ biết chữ ở thế giới này khá thấp không?” (Souma)

"Tỷ lệ biết đọc biết viết à? Vấn đề là liệu một người có thể đọc và viết được ký tự hay không sao? Chà, nếu một người không phải là học giả hay quan chức chính phủ, thì những chuyện như thế sẽ không xảy ra đâu. Ngay cả tôi cũng chỉ biết vài từ đơn giản để dùng chúng trong kinh doanh.” (Hopkins)

Souma đoán ra vấn đề này là do những hình minh họa và không có ký tự nào được viết trên các tờ quảng cáo đó, thực sự có vẻ như tỷ lệ biết chữ ở thế giới này khá thấp .

Một lúc sau, cô phục vụ khó chịu trước đó đặt cốc bát lên bàn mà không nói một lời. Nếu là ở Nhật Bản hiện đại, loại dịch vụ này chắc chắn sẽ gây phẫn nộ, nhưng vì Hopkins không hề tỏ ra lo lắng về điều đó nên Souma đoán rằng điều này là bình thường ở đây.

“Vậy thì ăn nhé?” (Hopkins)

Thứ được xếp trước mặt Souma là chiếc bánh mì tròn đã đề cập trước đó được chia thành một phần ba, một chiếc cốc nhỏ mà người ta có thể cầm bằng một tay và một chiếc bát gỗ đựng súp trong đó.

Khi cậu nhìn vào chiếc cốc, nó chứa đầy chất lỏng màu nâu sẫm có những thứ tương tự như cặn và bọt nổi trên bề mặt.

Bên trong bát là món súp hodgepodge. Những miếng rau và cá được luộc đến mức gần như nát vụn đang trôi dạt vào bên trong món súp có màu giống như nước bùn.

"… Đây là?" (Souma)

“Rượu và súp với bánh mì.” (Hopkins)

Nhắc đến rượu bia, nó là một loại đồ uống có cồn nổi tiếng trong các tác phẩm giả tưởng. Đó là một loại bia sử dụng mạch nha lúa mạch và được lên men bằng men

“C-Cậu ăn thấy thế nào…?” (Souma)

Cậu ấy đã suy nghĩ về điều đó trên xe rồi, nhưng bánh mì của thế giới này quá cứng. Bề mặt của nó cứng như một chiếc bánh gạo và bên trong thì vỡ vụn như thể nó chỉ là một nắm lúa mì được đưa vào lửa.

“Rượu bia sẽ ổn nếu cậu uống nó sau khi thổi bay cặn trên bề mặt bằng hơi thở .Còn ăn bánh mì bằng cách làm mềm nó khi nhúng nó vào súp.” (Hopkins)

Làm theo lời Hopkins, cậu thổi bay cặn nổi trên mặt nước và rụt rè nếm thử rượu bia.

“…!” (Souma)

Một hương vị không thể diễn tả được lan tỏa trong miệng Souma.

Đó là một thứ hoàn toàn không giống bia mà cha Souma đã lén đưa cho cậu trong lễ kỷ niệm. Nếu phải so sánh thì đó là loại bia ấm không có axit cacbonic, có mùi giống thuốc và có vị chua, hăng.

Bởi vì kỹ thuật lọc bỏ tạp chất sau khi ủ vẫn còn chưa hiệu quả, rượu bia ở thế giới này là thứ có vị chát bắt nguồn từ tạp chất và vị chua thậm chí còn được lên men kỹ hơn.

Và, mùi thuốc đến từ các loại thảo mộc được đưa vào nhằm mục đích làm cho rượu được bảo quản lâu dài bằng cách hạn chế sự lây lan của vi sinh vật.

Vì họ vẫn chưa có kỹ thuật thêm axit cacbonic vào rượu bia nên có cảm giác thiếu axit cacbonic, nó chỉ giảm bớt một chút nhờ axit cacbonic được tạo ra trong quá trình lên men. Hơn nữa, vì trạng thái bảo quản của nó cũng rất tệ nên thậm chí có cảm giác axit cacbonic gần như biến mất hoàn toàn.

Niềm khao khát rượu bia mà các nhân vật chính uống cùng đồng đội của họ trong nhiều cuốn tiểu thuyết giả tưởng mà cậu đã đọc đã vỡ vụn trong Souma, nó thực sự tạo ra âm thanh buồn bã.

Cố gắng trấn tĩnh lại bất chấp điều đó, cậu quyết định thử thách tiếp theo với món bánh mì và súp.

Tuy nhiên, dù cố gắng hết sức, cậu cũng không thể xé một miếng bánh mì để nhúng vào súp vì nó quá cứng đến mức không thể giải thích được. Khi nhìn Hopkins, anh ấy đang ngâm toàn bộ chiếc bánh mì vào súp.

Bắt chước anh ta, Souma cố gắng nhúng cả chiếc bánh mì vào trong súp, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trắng đục của những con cá nhỏ, những con cá chỉ còn nguyên cái đầu khi chúng biến thành xương và cơ thể đã tan biến trong bát. Cuối cùng cậu cũng đàng phải thua cuộc trong trận chiến tinh thần.

“Uhh… Mình không được nản lòng vào lúc này!” (Souma)

Thúc đẩy ý thức trách nhiệm, Souma đã trở nên cố chấp, nhúng chiếc bánh mì vào súp.

Bánh mì trở nên mềm mại và phồng lên sau khi hấp thụ nước súp, nhưng cảnh tượng đó chẳng hề kích thích sự thèm ăn của cậu chút nào.

Tuy nhiên, cậu vẫn cố gắng vượt qua và nếm thử nó.

“… !?” (Souma)

Món súp tiêu chuẩn được phục vụ trong các quán bar ở thế giới này chắc chắn là một món hỗn hợp.

Rau mua ở chợ ngày hôm đó được cắt thành từng khúc, nấu vừa chín tới và nêm thêm muối. Công thức nấu ăn tiêu chuẩn không tồn tại. Vì món súp sử dụng nguyên liệu được mua tùy theo tâm trạng của người nấu vào ngày hôm đó nên hương vị của nó cũng thay đổi theo ngày.

Hơn nữa, không phải cứ mỗi lần nấu thì họ lại nấu 1 nồi súp mới. Nếu hàm lượng trong nồi súp giảm đi, nước và nguyên liệu mới sẽ được thêm vào để có thể sử dụng cùng một mẻ súp lâu hơn.

Mất nhiều tháng và nhiều năm, nó đã đun sôi thành nước súp bao gồm nhiều thành phần khác nhau và do đó nó có hương vị phức tạp, nhưng vị đắng và se của cặn xuất hiện sau khi thêm các thành phần khác không phù hợp với lưỡi của Souma, người đã quen với cách nấu ăn tinh tế của Nhật Bản hiện đại.

“G-Giấc mơ tưởng tượng của mình đã tan vỡ hoàn toàn rồi…” (Souma)

Souma cuối cùng đành phải gục đầu xuống trước cốc bia và súp.

Haiz, dù sao đi nữa thì mình cũng đã được triệu hồi rồi, ước gì đây là một thế giới nơi nấu ăn được phát triển tốt hơn , Souma nghiêm túc than thở.

5728f3df-3ff2-4c8e-bee6-956488d91569.jpg

Bình luận (0)Facebook