Hakai no Miko
Mumei KoubouHaruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 18 : Cái bẫy

Độ dài 2,215 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-11-14 21:30:10

Hình thức tổ chức quân đội của đất nước Holmea cũng giống như bao quốc gia khác

Cụ thể, một đội có sáu người lính. Bốn đội tạo thành một trung đội, và một trung đội trưởng được bổ sung vào sẽ nâng tổng số thành 25 binh sĩ. Hơn nữa, bốn trung đội tạo thành một đại đội. Một tiểu đoàn có từ bốn đến tám đại đội. Hai tiểu đoàn là một trung đoàn. Vượt xa hơn quân số của hai trung đoàn sẽ được gọi là quân đoàn.

Quân đội được phái đi lần này là một tiểu đoàn do Tiểu đoàn trưởng Lugniaz chỉ huy. Thành phần của nó bao gồm 500 lính bộ binh chia thành 5 đại đội, 200 cung thủ chia thành 2 đại đội và 100 binh lính hậu cần trong một đại đội, tổng cộng lên tới 800 binh sĩ.

Trang bị của lính bộ binh bao gồm một số bộ phận. Có một chiếc mũ bảo hiểm được làm từ tấm chắn mặt bằng kim loại, một bộ áo giáp bảo vệ phần thân được làm từ một miếng vải dày có vảy kim loại được khâu vào, và một đôi dép có dây da xoắn đến ống chân để làm giày dép. Vũ khí bao gồm một cây giáo dùng một tay dài khoảng 2,5 mét với mũi giáo bằng kim loại, cũng như một thanh kiếm hai lưỡi được treo ở thắt lưng. Để hoàn thiện nó, một chiếc khiên tròn lớn có bề mặt được gia cố bằng kim loại và bên trong chứa đầy da ,được treo ở phía sau lưng.

Vào thời điểm này, nó có lẽ được coi là trang bị tiêu chuẩn của mọi bộ binh. Trang bị của cung thủ không khác nhiều so với của lính bộ binh, nhưng mũ bảo hiểm sẽ có hình vòng cung để có tầm nhìn rộng hơn, họ sở hữu một cây cung thay cho giáo và mang một ống tên trên lưng thay vì một cái khiên.

Phần cuối cùng của tiểu đoàn này nằm ở cuối chiến tuyến và không có giáo. Họ là những người lính của đơn vị tiếp tế quân đội, mang theo những chiếc giỏ đựng đầy nước và những vật dụng cần thiết. Những sinh vật kéo những chiếc xe chở đầy ắp lương thực là những con thằn lằn khổng lồ được gọi là niryu. Chúng thuộc một nhánh của loài thằn lằn được gọi là kiryu, loài thường được sử dụng làm vật cưỡi và có kích thước lớn hơn chúng. Ngược lại với kiryu đứng bằng hai chân, niryu đứng bằng bốn chân to dày như khúc gỗ. Do sức mạnh to lớn nhưng đổi lại tốc độ chậm chạp, chúng là động vật được sử dụng chủ yếu cho các công việc lao động thể chất như kéo các toa xe chở hàng. (T/N: Trong khi Kiryuu có nghĩa là rồng cưỡi, Niryuu có nghĩa là rồng bầy đàn)

Cuối cùng, đứng đầu tiểu đoàn là Tiểu đoàn trưởng Lugniaz và một đơn vị tinh nhuệ gồm các cấp dưới dưới sự chỉ huy trực tiếp của hắn ta. Áo giáp họ mặc đắt hơn áo giáp của binh lính thông thường. Đó là một bộ giáp có một tấm kim loại được đóng đinh bằng đinh tán bên trên một lớp da, được xử lý cứng. Trên chân họ đang mang một thứ gì đó gần giống như một đôi bốt da được gắn đinh.

Trong số đó, người duy nhất cưỡi ngựa là Lugniaz, người có một búi tóc màu xanh xoắn gắn trên mũ bảo hiểm. Ngoài hắn ta ra, còn có ba người có búi tóc màu đỏ gắn trên mũ bảo hiểm và cưỡi kiryu đi phía sau đều là đại đội trưởng.

"Mẹ kiếp, lũ thú hoang chết tiệt đó. Chúng chỉ đang gây khó khăn hơn cho chúng ta bằng cách ẩn mình trong núi." (Lugniaz)

Hắn cau mày vì cơn gió bắc lạnh lẽo thổi từ trên núi xuống. Nhiệm vụ được vua Holmea giao cho hắn là quét sạch tàn dư của Tộc Răng Nanh. Tộc Răng Nanh là tộc duy nhất trong số các zoan ở đồng bằng Solbiant  vẫn kiên quyết chống lại con người. Để đảm bảo an toàn cho những công dân tiên phong trước khi họ gieo hạt vào mùa xuân, cần phải tiêu diệt chúng.

Các chỉ huy đại đội chỉ biết lắng nghe và hùa theo lời phàn nàn của Lugniaz.

“Đúng như lời ngài đã nói.”

“Tôi cũng muốn nhanh chóng dọn dẹp đám quái thú đó và trở về thủ đô hoàng gia”

“Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ tại cái lão linh mục tên là Mildas hay gì đó mà chúng ta đã lãng phí thời gian một cách vô ích.”

Theo lịch trình của họ, lẽ ra họ phải rời pháo đài và tiến vào vùng núi sớm hơn nhiều.

Tuy nhiên, họ đã bị trì hoãn vì lão linh mục của hội thánh thiêng liêng tên là Mildas, người đang ở trong pháo đài. Mildas đã làm ầm ĩ lên về việc tìm kiếm một đứa trẻ đã trốn thoát trong bối cảnh hỗn loạn do cuộc vượt ngục của zoan gây ra, dẫn đến việc khởi hành của họ bị trì hoãn ba ngày. Cuối cùng, họ không thể tìm thấy đứa trẻ nên đã đánh lừa vị linh mục rằng thằng nhóc đã chết đâu đó trên đường, nhưng họ vẫn bị đưa đi làm một việc hoàn toàn ngu ngốc lãng phí thời gian.

"Nếu các ngươi cũng nghĩ như vậy thì hãy bảo quân lính đi nhanh lên. Chúng ta sẽ vào trại trước buổi trưa." (Lugniaz)

Hình như ngài ấy đang trong tâm trạng rất tệ? Các đại đội trưởng đưa mắt nhìn nhau vì lãnh đạo của họ quay lại quan sát với vẻ không hài lòng.

“Vâng, thưa ngài Lugniaz , nhưng có một vấn đề là tất cả chúng ta đang cưỡi kiryu…”

Trong khi nói vậy, anh ta vỗ vào cổ con kiryu mà anh ta đang cưỡi.

“Trong cái lạnh này, kiryu sẽ chuyển động chậm hơn bình thường. So với điều đó thì ngài tiểu đoàn trưởng Lugniaz lại đang cưỡi trên một con ngựa lộng lẫy , thật đáng ghen tị mà”

Đúng như đại đội trưởng đã nói, việc bắt kiryu di chuyển trong cái lạnh sáng nay chính là rắc rối. Vì vậy phải làm ấm kiryu bằng một cục đá ấm được tạo ra bằng cách bọc những viên đá được đốt nóng bởi lửa trại trong một miếng vải, đồng thời cho chúng uống rượu mạnh, cuối cùng chúng đã có thể chịu đựng được cái lạnh này mà tiếp tục bước đi.

Trái lại, loài ngựa có khả năng chống chọi với cái lạnh tốt hơn kiryu. Không chỉ vậy, ngay cả khi so sánh sức kéo và sức chịu đựng, ngựa vẫn hơn kiryu một bậc. Nếu xét về giá cả và nhân công cần thiết để chăm sóc chúng thì kiryu rất thuận tiện, nhưng mong muốn một ngày nào đó sở hữu được con ngựa của riêng mình là ước mơ của các sĩ quan và đàn ông thời đại này.

Ngoài ra, con ngựa mà Lugniaz cưỡi thì có được do hắn đã phải trả 1 khoản tiền lớn.  Các chỉ huy đại đội biết rằng đây là trận chiến đầu tiên hắn ta cưỡi ngựa.

Tâm trạng của Lugniaz, người được khen ngợi cải thiện 1 cách dễ dàng.

“Haha, ta đoán không thể nào khác được, Khi nào các ngươi đạt được những thành tựu nổi bật trong trận chiến thì các ngươi sẽ sớm có được như ta thôi”(Lugniaz)

Hắn giả vờ bình tĩnh, nhưng do giọng điệu the thé không giấu được sự vui mừng, các đại đội trưởng chỉ biết nở nụ cười gượng. Một lúc sau, khu trại được bao quanh bởi hàng rào gỗ hiện rõ phía trước con đường núi.

“Người đâu, mau báo cho bọn chúng biết ngài tiểu đoàn trưởng đã đến!”

Nhận được mệnh lệnh đó, một người lính bộ binh tiến về phía trại cách đó một quãng ngắn. Một lúc sau khi người lính đó vào trại, anh ta bước ra và làm động tác mở cổng lớn.

“Cái gì ! không có ai ra tiếp đón ta à ?”(Lugniaz)

Do không một người lính nào từ trại bước ra chào đón họ mặc dù từ cổng trại có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ lực lượng của tiểu đoàn, Lugniaz cảm thấy bị xúc phạm nghiêm trọng. Trong khi Lugniaz phẫn nộ với những người lính vẫn chưa xuất hiện, các chỉ huy đại đội chỉ biết cố gắng xoa dịu tiểu đoàn trưởng của mình.

"Thưa ngài tiểu đoàn trưởng, chuyện nhỏ như vậy không cần mắng bọn chúng làm gì."

Tuy nhiên, đúng như dự đoán, họ bắt đầu cảm thấy có điều gì đó bất thường khi không có một người lính nào xuất hiện mặc dù toàn bộ tiểu đoàn đã đến ngay giữa đồn.

“Đây là… có chuyện gì vậy? Tại sao không có ai ở đây?”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì theo thông tin của chúng tôi có được,chắc chắn có khoảng một đại đội đóng quân ở đây…”

“Nhưng người lính mà chúng tôi đã cử đến để thông báo sơ bộ trước cũng như người lính đáng lý ra phải làm cổng việc mở cổng đều không tìm thấy.”

Trong khi lắng nghe những điều mà các chỉ huy đại đội đang nói sau lưng, Lugniaz khảo sát khu cắm trại và nhận thấy điều gì đó kỳ lạ. Khắp nơi trong trại, củi và cỏ khô đã được chất thành từng bó.

“Đó là, đó là cái gì…?” (Lugniaz)

“Tôi cho rằng đó là sự chuẩn bị cho việc vượt qua mùa đông? Vì từ giờ trở đi cái lạnh sẽ gia tăng nên có lẽ cũng cần phải đốt lửa.”

“Vậy tại sao những người đó không tập trung lại một chỗ?” (Lugniaz)

Do những gì Lugniaz đã chỉ ra, các chỉ huy đại đội đã vội vàng khảo sát xung quanh.

Không chỉ những bó củi, cỏ khô bên cạnh các tòa nhà, chúng còn được chất thành núi trên nóc các tòa nhà và hơn thế nữa là ở cổng ra sườn núi chắn ngang.

“Đợi đã, không phải có mùi lạ trong không khí sao?”

"Bây giờ ngài nói tôi mới để ý…"

“Mùi này là…?”

Khi mũi của mọi người co giật vì mùi hôi thối khủng khiếp bốc lên xung quanh, tiếng hét của một người lính duy nhất đột nhiên vang vọng bên trong khu cắm trại.

Nhanh chóng, một trong những người chỉ huy đại đội mang kiryu của mình đến cạnh người lính đang hét lên.

"Có chuyện gì vậy!?"

“C-Người đã được cử đến để thông báo sơ bộ, o-ở đằng kia!”

Khi nhìn về hướng người lính chỉ, anh ta thấy xác 1 người lính khác đang nằm dài ra, máu đỏ chảy ra từ dưới cổ họng, được giấu trong đống củi và cỏ khô.

“B-Tiểu đoàn trưởng! Người lính mà chúng tôi đã cử đi trước đã bị giết! »

Vào lúc hắn nghe thấy tiếng hét của sĩ quan chỉ huy, một ý nghĩa lóe lên trong đầu Lugniaz.

“Mùi này. Không lẽ nào là !....Dầu !?" (Lugniaz)

Lugniaz hét lên trong khi quay ngựa lại.

"Rút lui ngay! Đây là một cái bẫy! Hãy rút lui ngay lập tức!” (Lugniaz)

Tuy nhiên, đã quá muộn.

“Đó là zoan! Có zoan phía trên chúng ta!”

Nhìn lên vách đá phía sau khu trại do tiếng la hét của binh lính, Lugniaz hét lên trong tuyệt vọng.

Những người xuất hiện trên đỉnh vách đá là khoảng vài chục zoan bao gồm cả người già và trẻ em.

Và, trong tay của một số zoan đứng trước mặt họ là những ngọn đuốc bốc lên ngọn lửa đỏ rực.

Một zoan tóc đen, khoác trên mình một bầu không khí khác thường thậm chí có thể nhìn thấy từ xa, tiến một bước về phía trước dọc theo các zoan và uốn cong cổ họng lại, nó đột ngột gầm lên khiến bầu không khí rung chuyển như điện giật.

Người lính, những người được nhận lệnh rút lui ngay lập tức nhưng lại không thể xác định được phương hướng chính xác, di chuyển trong bối rối vì họ không biết mình nên làm gì. Ngay cả khi họ được yêu cầu rút lui, con đường núi vẫn tràn ngập binh lính của các đại đội khác.

"Tránh ra một bên! Nếu không tránh ra, các ngươi sẽ bị giẫm nát dưới chân!"

Lugniaz ném những lời lăng mạ vào những người lính đang cản đường hắn ta như vậy và cố gắng thoát ra khỏi đồn, mặc dù chỉ có mình hắn.

Trên đỉnh vách đá, một con zoan bước tới cạnh con zoan tóc đen đang hú và giương cây cung phát ra những âm thanh cót két.

Thứ được gắn trên đó là một mũi tên đang cháy đỏ rực.

Và, cùng với tiếng hú cuối cùng của zoan tóc đen, mũi tên lửa được phóng ra và những ngọn đuốc được thả xuống vách đá.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cùng với một âm thanh ầm ầm và nặng nề, khu trại được bao bọc trong một ngọn lửa địa ngục đỏ thẫm.

Bình luận (0)Facebook