• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5.3: Tình Yêu Vĩnh Cửu (3)

Độ dài 1,298 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-02-12 21:15:30

Trans + Edit: TsuU

------------------

Cái vòng được làm từ các bộ phận mua ở cửa hàng 100 yên… Nên không ngạc nhiên lắm khi độ bền của nó giảm xuống theo thời gian. Nói thật thì chắc có phép nào đã giữ cho nó không hỏng một lần nào suốt từ đó đến giờ.

Nhưng vấn đề lớn nhất ở đây là khi nó rơi xuống sàn, tôi đã vô tình đạp lên.

Ngay lập tức, dự cảm không lành ùa đến khi chân tôi cảm nhận được nó nằm dưới đế giày.

Nhấc bàn chân mình lên… lớp vỏ resin bao bọc bên ngoài bông hoa đôi xuất hiện một vết nứt lớn.

Loại resin tôi dùng là polyme… Bản chất tự nhiên của nó không được chắc chắn, và sẽ vỡ khi chịu một lực tác động mạnh.

Ngoài ra, đây là một sản phẩm thất bại với rất nhiều bong bóng khí.

Độ bền của nó đã có vấn đề rất lớn từ lâu rồi.

“Himari. Cái này…”

“Lấy cái chân cậu ra!!!”

“Ughh!?”

Bằng hết sức bình sinh, Himari húc đầu vào tôi.

Đầu cô ấy đập thẳng vào hàm dưới tôi.

Loạng choạng mất thăng bằng, tôi ngã nhào ra sau.

Nét mặt Himari hiện hữu rõ vẻ nhợt nhạt, cả người cô ấy run lên bần bật, cúi xuống nhặt nhạnh chiếc vòng cổ đã vỡ.

“Không, không thể như vậy được…”

Himari chìm vào sự đau đớn tột cùng, gương mặt cô như thể đang chứng kiến ngày tận thế, khi tất cả đều sụp đổ trước mắt mình.

Chuyện này khiến tôi sôi sục phẩn nộ trong lòng.

Chuyện gì vậy hả ? Cậu muốn cái gì ?

Cậu dễ dàng lạnh lùng bỏ rơi mọi người, nhưng lại làm cái bộ mặt đó trước một món phụ kiện bị hỏng.

…À giờ thì tôi hiểu rồi đó.

Có phải sau tất cả thì mớ phụ kiện mới là thứ cậu quan tâm không ?

Ừ, chuyện đó cũng có lý mà. Từ đầu cậu đã bảo rằng tình bạn hay mấy thứ tương tự có ý nghĩa gì với cậu đâu.

Đó là lý do tại sao cậu có thể dễ dàng vứt bỏ tình cảm của chúng ta như vậy phải không ?

Nếu chỉ là mấy cái phụ kiện, cậu hoàn toàn có thể mua Online. Không muốn thì ngoài kia có hàng tá sản phẩm để cậu thay thế đó.

Himari, việc nghĩ rằng tôi là người duy nhất quan trọng với cậu, nó biến tôi thành một thằng đần đấy…

“Tuỳ cậu. Muốn đi Tokyo hay bất cứ chốn quái quỷ nào là quyền của cậu. Đối với cậu mình chỉ là một thằng làm phụ kiện, sẵn sàng làm theo bất cứ yêu cầu của cậu đúng không ?”

“…!?”

Biểu cảm trên gương mặt Himari vặn vẹo, trở nên méo mó. Và đôi đồng tử màu biển khơi dãn to ra hết cỡ như thể cô vừa chứng kiến điều gì đó khó tin.

Môi cô mấp máy. Sau đó, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô.

“….Tất cả là lỗi của cậu mà, Yuu.”

“Lỗi mình?”

Câu trả lời đột ngột của cô ấy khiến tôi cứng họng.

Tôi sao? Tôi đã làm cái gì sai sao?

Himari quệt đi những giọt nước mắt một cách thô bạo.

“Yuu, cậu xem mình như một công cụ thuận tiện sẵn sàng làm mọi thứ cậu muốn thôi đúng không?”

“Không hề, mình chưa từng nghĩ vậy…”

“Không hề ? Vậy tại sao cậu lại cho Enocchi làm người mẫu độc quyền hả ? Tại sao, tại sao cậu lại cho một người con gái khác được đeo món phụ kiện của cậu làm trước cả mình?… Cậu đã hứa tất cả là dành cho mình thôi mà!”

Tôi không thể cất lên được bất cứ lời nào.

Tôi không muốn phủ nhận những gì Himari nói, vì tôi chưa bao giờ xem cô ấy là một mối quan hệ đối tác bình thường.

….Nhưng nghĩ lại thì, mọi lời của Himari nói đều không có gì sai.

Ở lễ hội văn hoá sơ trung của chúng tôi… Ở cả bữa tiệc ăn mừng sau lễ hội tại Mos… Himari chắc chắn đã có nói những điều ấy.

[Vậy đó, cậu cho mình thấy đôi mắt nhiệt huyết đó một lần nữa, dành riêng cho mỗi mình thôi. Sau đó muốn mình bán bao nhiêu món phụ kiện hộ cậu cũng được—— Chúng ta cùng trở thành đối tác định mệnh của nhau nhé?]

Vậy ra, kẻ thất hứa đầu tiên chính là… Tôi.

Hiểu nhầm sự im lặng của tôi, Himari nở một nụ cười chua chát.

“Cậu thích Enocchi mà đúng không? Đó chính là lý do cậu luôn xem cô ấy là ưu tiẻn hàng đầu, đúng không? Mình hiểu mà. Yuu, bây giờ mình cũng biết yêu rồi mà. Mình luôn muốn ủng hộ tình cảm của Yuu. Mình cũng muốn Enocchi được hạnh phúc. N-Nhưng mà Yuu ơi…”

Himari siết chặt chiếc vòng cổ hoa đôi trong tay.

“Em không muốn làm người thứ hai trong lòng anh !!!”

Himari hét toán lên.

Tiếng hét ấy mang đầy cảm xúc, thứ cảm xúc mà một Himari bình thường không hề có…. Hoặc cô ấy đã luôn như vậy, chỉ là tôi chưa bao giờ thử hiểu cho cô ấy.

“Yuu, anh đã từng luôn xem em là người quan trọng nhất mà. Nhưng bây giờ thì sao hả, tất cả đã khác rồi. Anh thậm chí còn không muốn để ý đến cảm xúc của em, thì anh muốn em cười bằng cách nào nữa hả…!!”

Làm sao tôi có thể nói được điều gì.

Tôi cũng muốn trách móc rằng Himari cũng có lỗi, việc giận dỗi rồi không thèm nói chuyện với tôi cũng là sai, tôi có nhiều thứ muốn nói lắm.

Nhưng làm sao, làm sao tôi có thể nói được.

Tôi biết, bản thân mình không có quyền phản bác bất cứ điều gì trước Himari.

“Em sẽ đi đến nơi mà mọi người thật sự cần đến sự tồn tại của em!!!”

“…!?”

Himari quay người đi.

Sau khi dúi chiếc vòng cổ hoa đôi hỏng vào ngực trái tôi, nó rơi xuống đất.

Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là nhìn theo bóng lưng cô ấy rời xa.

——Cuộc đời có nút reset thì hay nhỉ.

Trong khi nghĩ mãi về những thứ đó. Tôi ngồi uể oải nơi góc sân.

Đặt mông trên đống bao phân bón, rầu rĩ ăn chiếc bánh mì ở cửa hàng tiện lợi.

Mớ vụn bánh ngọt khi nãy chúng tôi rải lại thu hút lũ sẻ.

Đột nhiên, lũ sẻ cất cánh bay lên.

Himari, là Himari sao…. À không, là Makishima.

“Há há há! Bản mặt trắng bệch như đưa đám của mày là nguyên liệu tuyệt vời cho niềm vui của tao đó.”

Thằng Makishima đó, nó cầm hai cái bánh mì Yakisoba và Croquette mua tại căn tin. Dang rộng hai tay như làm màu… Thằng này lúc nào cũng ăn mấy cái bánh kiểu này.

“Nếu mày không nói mấy cái khùng điên lúc ở Kandagawa thì làm gì có chuyện này…”

“Đó là giận cá chém thớt đó ku. Rõ ràng tao không nói gì thì chuyện này cũng diễn ra mà, chỉ mà sớm hay muộn thôi.”

“…”

Nó nói đúng. Ừ, tôi chỉ đang đổ lỗi cho nó thôi.

Khi nào tôi còn không hiểu được tâm tư Himari, thì vết thương lòng ấy còn lan rộng một cách âm thầm.

“Thế mày muốn gì đây?”

“Tao chỉ tới coi thành quả của mình thôi. Không được hả?”

“Tao không có gì ngoài mấy câu chửi đâu. Để tao yên chút được không?”

“Tao bị ép mà. Rin-chan nhờ tao đến giữ mày đó.”

Makishima ngồi cạnh tôi và đớp một phát rõ to trên cái bánh mì Yakisoba.

Nó còn đưa tôi một hộp Yoguruppe… Tôi đã nhận lấy vì miệng tôi đang biểu tình vì khô khốc.

Ăn trưa bằng bánh mì ế là thứ tệ nhất mà.

Bình luận (0)Facebook