SWORD ART ONLINE
Kawahara RekiAbec
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 16 – Tập Kích Ocean Turtle

Độ dài 9,004 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:55:15

Tháng 7 năm 2026

Phần 1

Những chuyện xảy ra trong hai giờ trước, ngay cả Higa Takeru, người tự xưng danh là “thông minh xuất chúng”, cũng không tài nào dự đoán hết đuợc.

Nhưng, cái sự việc đang diễn ra lúc này đây mới thật sự làm ai nấy sửng sốt, có lẽ chỉ có từ “chết lặng” mới miêu tả nổi.

Chẳng ai ngờ được, một thiếu nữ mảnh mai xinh xắn, chỉ chừng 18 hay 19 tuổi, bàn tay phải nhỏ nhắn của cô đang giận dữ túm lấy cổ người đàn ông cao hơn cô những 15 cm. Chiếc áo sơ mi Hawaii xềnh xoàng nhăn nhúm như muốn rách toạc; gót chân đi sandal bị nhấc bổng lên, lòng thòng trong không trung.

Đôi mắt Yuuki Asuna sáng rực như bừng cháy, cô nhìn thẳng vào Trung Tá Kikuoka Seijirou, và đôi môi trái tim màu anh đào buông lời cảnh cáo sắc bén.

“Nếu Kirito-kun không thể tỉnh lại, tôi tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho ông.”

Từ chỗ Higa, không thể nào nhìn được nét mặt dưới cặp kính gọng đen đang lóa sáng của Kikouka ra sao. Nhưng nghe đồn thành viên Lực Lượng Tự Vệ này đã leo tới đai đen cả judo và kendo, thế mà dường như chịu thua trước lời của Yuuki Asuna; anh ta nuốt nuớc miếng, chầm chậm giơ hai tay hai bên trái phải ra dấu đầu hàng.

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ: chắc chắn tôi sẽ đưa Kirito-kun bình an trở về.”

Sự im lặng ngột ngạt ngập tràn khắp Phòng Điều Khiển Phụ.

Dù là Higa đang ngồi trên ghế trước bàn điều khiểu, hay Koujiro Rinko đang đứng cạnh ngay bên cạnh anh ta, hay hàng tá nhân viên của «Rath» bên trong, không một ai dám lên tiếng. Họ đều cảm thấy rõ khí phách đáng kinh ngạc từ thiếu nữ này. Cô gái trẻ đó quả xứng với danh hiệu «Survivor» (ND – Người sống sót) từ một chiến trường thực sự. Higa không thể không trộm nghĩ vậy.

Cuối cùng, Asuna lẳng lặng buông bàn tay phải. Được giải thoát, Kikouka thở dài với nét mặt gần như ngao ngán. Asuna lùi lại, loạng choạng tại chỗ. Rinko vội vã chạy tới đỡ lưng cô, tấm áo khoác trắng tung bay.

Nữ tiến sĩ vật lý, là đàn chị của Higa trong cơ sở nghiên cứu, ôm chặt Asuna vào lòng, cô thì thầm quả quyết.

“Không sao cả. Mọi việc sẽ ổn thôi. Cậu ấy sẽ quay lại, sẽ quay lại bên cạnh em mà.”

Giọng nói êm ái của cô tức thì xoa dịu gương mặt căng thẳng tột độ của Asuna.

“………… Vâng, chị nói đúng. Em xin lỗi…… vì đã quá hoảng sợ.”

Suốt từ lúc căn cứ bị tấn công, Asuna không khóc lấy một lần, nhưng giờ đôi mắt cô đã ướt lệ. Rinko khẽ lấy đầu ngón tay gạt những giọt nước mắt ấy đi.

Bầu không khí trong phòng vừa mới giãn ra chút nào, đã bị tiếng cửa truợt mở bóp nghẹt trở lại. Người chạy vào là Trung Úy Nakanishi.

Nakanashi mặc chiếc áo sơ mi trắng đã đầy bụi bặm và ướt đẫm mồ hôi, trên vai có đeo bao súng, lấp ló ra ngoài là một báng súng lục lớn. Ông liếc qua Asuna và Rinko, rồi nói to với Kikouka đằng sau.

“Báo cáo! Đã niêm phong hoàn toàn Cửa Chịu Áp số một và hai, đồng thời cũng sơ tán xong các nhân viên không tham gia chiến đấu.”

Kikouka chỉnh cái cổ áo Hawaii, bước lên và gật đầu.

“Vất vả cho anh rồi. Cửa Chịu Áp có thể trụ được bao lâu?”

“Vâng…… Phụ thuộc vào vũ khí của những kẻ tấn công; dù sao súng hạng nhẹ thì không thể xuyên thủng nổi nó. Có dùng cưa hay những dụng cụ như vậy cũng phải mất chí ít 8 giờ. Nhưng nếu là chất nổ…… thì có lẽ sẽ không được bao lâu. Nhưng tôi đoán chúng sẽ không dám, bởi giữa căn phòng đằng sau Cửa Chịu Áp……”

“Là nơi đặt Lightcube Cluster.”

Kikouka tiếp lời cấp dưới, đẩy gọng kính lên sống mũi rồi chìm vào suy tư.

Nhưng anh ta lập tức ngẩng đầu, nhìn quanh Phòng Điều Khiển Phụ hơi nhỏ bé.

“Được rồi, cùng giải quyết tình hình nào. Nakanishi, báo cáo thương vong đi.”

“Vâng. Nghiên cứu viên, ba thương nhẹ, hiện đang điều trị tại trạm xá. Binh lính, hai thương nặng, hai thương nhẹ, tất cả đều không nguy hiểm đến tính mạng. Sẵn sàng tham chiến, sáu, gồm hai người thương nhẹ.”

“Trước một đợt tấn công như vậy mà chúng ta không phải hy sinh một ai thì thật đúng là kỳ diệu…… Rồi, báo cáo về hư hỏng trên tàu.”

“Rất nhiều vết nứt vỡ ở khắp phòng điều khiển ụ tàu bên dưới. Không còn cách nào để đóng chúng từ xa. Hành lang từ ụ tới Phòng Điều Khiển Chính cũng vậy, nhưng đó chỉ là những tổn hại không đáng kể. Nguy nhất vẫn là đường điện chính bị cắt…… mặc dù dây phụ vẫn cung cấp đủ năng lượng, nhưng nếu chúng ta không khởi động lại hệ thống điều khiển, chân vịt sẽ không chạy.”

“Một con rùa biển không có chân. Còn bụng đã bị cá mập cắn trúng.”

“Vâng. Từ Khu Một tới Mười Hai của Trục Dưới cùng ụ tàu đã hoàn toàn mất.”

Nakanishi cắt tóc rất ngắn, gương mặt biểu lộ ý chí mạnh mẽ, đang khó chịu cau mày. Đối lập lại, Kikouka để tóc mái dài rẽ ngôi như một vị giáo viên, ngón chân nghịch nghịch giầy khi tựa lên bàn điều khiển.

“Phòng Điều Khiển Chính, Phòng STL Thứ Nhất, thậm chí cả lò phản ứng hạt nhân cũng rơi vào tay chúng…… Nhưng rất may mắn, mục đích của chúng không phải là phá hủy.”

“Hah…… Vậy sao……”

“Nếu chúng muốn vậy, thì đã chẳng cần sử dụng tàu ngầm để triển khai một đợt đột kích rầm rộ như vừa rồi. Cứ bắn một quả tên lửa đạn đạo hay ngư lôi là xong. Thế nhưng, điều này lại đặt câu hỏi cho chúng ta: chúng là ai…… Higa-kun, cậu có ý gì không?”

Trước câu hỏi bất ngờ, Higa chớp mắt vài lần, vận động bộ óc vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn sau chấn động.

“Ah. Phải, e-”

Miệng lẩm nhẩm những từ vô nghĩa khi quay về bàn điều khiển, anh ta dùng tay phải di di chuột, bật trên màn hình lớn trình điều khiển camera trong tàu.

Tuy cửa sổ video mới mở rất tối và mờ, anh ta cho pause tại một chỗ bất kỳ rồi điều chỉnh độ sáng và tương phản. Hình ảnh hiện lên là những dáng người trong bộ đồ tác chiến, chạy nhanh theo hành lang trong tàu. Họ đội mũ bảo hiểm, cả gương mặt bị ống kính bảo vệ đa chức năng che mất hơn nữa. Trên tay lăm lăm những khẩu súng trường đáng gờm.

“…… Vậy đấy, như mọi người thấy, từ đầu tới chân những kẻ này, không có lấy một dấu hiệu, chẳng hạn như cờ, huy hiệu, để cho chúng ta nhận biết. Từ màu sắc cùng thông số kỹ thuật của trang bị, tôi nghĩ chúng không thuộc bất kỳ tổ chức quân đội chính quy nào. Súng trường là dòng Steyr, nhưng lại là loại phổ biến…… Điều duy nhất chúng ta có thể nói, từ những vóc dáng bình quân, thì chúng chắc hẳn không phải là người Châu Á.”

“Thế có nghĩa, chí ít chúng không phải là Đội Biệt Kích Nhật bản. Dễ thở hơn rồi.”

Trong khi gãi má, Kikouka bình luận tỉnh như ruồi về tình hình đáng sợ hiện tại. Đôi mắt hay liếc ngang liếc dọc híp lại, toát ra aura sắc bén, anh ta nhìn lên màn hình.

“Chúng ta còn khẳng định thêm một điều nữa…… Những kẻ này biết về Project Alicization.”

Higa gật đầu.

“Mah, đúng thế đó. Ngay sau khi tấn công từ ụ tàu ngầm, bọn chúng đã tiến ngay tới Phòng Điều Khiển Chính. Mục đích rất rõ ràng: cướp lấy công nghệ STL…… Ah không, là Trí Tuệ Nhân Tạo bottom-up thực sự, «A.L.I.C.E».”

Nói cách khác, thông tin đã bị rò rỉ trong suốt quá trình nghiên cứu dài hơi này. Nhưng Higa không nói thẳng; anh kìm nén thôi thúc muốn nhìn kỹ mặt từng nhân viên «Rath» trong phòng để xem có ai manh động gì không, rồi hạ giọng tự tin.

“Rất may là, Phòng Điều Khiển Chính đã kịp thời khóa lại. Biện pháp này an toàn hơn là phá bàn điều khiển; tôi chắc chắn rằng việc ra lệnh trực tiếp cho Underworld từ giờ là bất khả thi. Và tất cả những cố gắng can thiệp vào quá trình thử nghiệm, hay tháo dỡ Fluctlight «Alice» khỏi Lightcube Cluster đều vô dụng.”

“Nhưng, thế thì chúng ta cũng như vậy mà?”

“Đương nhiên. Phòng Điều Khiển Phụ cũng không thể chạy quyền quản trị hệ thống. Muốn rút Fluctlight «Alice» bằng câu lệnh bên ngoài, thì kể cả phòng kia – Phòng Điều Khiển Chính – hay là Phòng Phụ đi chăng nữa cũng không thể làm được…… Nhưng mà Kiku-san này, chẳng phải như thế phần thắng đã thuộc về chúng ta rồi sao? Thì này, khi đám người kia không thể access tới Cluster bằng phương pháp vật lý hay truy cập điện tử, nên ngay khi tàu Khu Trục Aegis hộ tống đến tiếp viện chúng ta và tổ chức phản công, thì hốt mấy tên kia QUÁ DỄ, QUÁ DỄ.”

“Dễ ở đâu thì tôi không biết…… nhưng vấn đề nằm chính ở đó.”

Khuôn mặt Kikouka vẫn nghiêm nghị khi hỏi Nakanishi.

“Thế nào, «Nagato» đã hành động chưa?”

“Hah…… Về vấn đề đó……”

Nakanishi hơi cúi đầu, dốc hết lực vào cằm để cố giữ cho giọng nói bình tĩnh.

“Tàu Nagato nhận lệnh từ Chỉ Huy Hạm Đội Yokosuka, yêu cầu giữ khoảng cách hiện tại và chờ đợi. Có vẻ Chỉ Huy đã coi chúng ta là con tin.”

“Cái…………”

Higa há rơi cả cằm.

“Con tin? Nhưng tất cả mọi người đều đã sơ tán về đây rồi kia mà!?”

Người bình tĩnh đáp lại chính là Kikuoka.

“Có vẻ là, đám người mặc đồ đen kia có liên quan mật thiết tới cấp cao trong Lực Lượng Tự Vệ. Nagato rời khỏi Ocean Turtle lúc 8 giờ sáng, và 6 tiếng sau đám kia đột nhập vào. Rồi lúc Nagato nhận lệnh đến giải cứu, hẳn chúng đã cướp được Lightcube của «Alice». Dĩ nhiên, chắc chắn phải có giới hạn thời gian……”

“Thế nghĩa là…… mấy tên kia không chỉ là khủng bố thông thường. Tệ rồi…… Nếu bên kia cũng có chuyên gia, có khi chúng sẽ tìm ra mất. Cách bí mật để thu hồi «Alice»……”

“Tiến hành từ bên trong Underworld, à…… Hiện tại Phòng STL Thứ Nhất đã bị chúng chiếm giữ, thì chúng hoàn toàn có thể dùng bảng điều khiển cài trong Underworld để hoàn thành lệnh tháo dỡ……”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu lệnh đó được thực thi?”

Higa quay qua, trả lời câu hỏi của Koujiro Rinko.

“Lightcube mục tiêu sẽ bị rút khỏi Lightcube Cluster trong Trục Chính, rồi được chuyển tới bất kì Phòng Điều Khiển nào nhờ Ống Thông Khí. Nó sẽ thoát ra ở đó.”

Anh ta chỉ vào một cửa sập hình vuông bên cạnh bàn điều khiển, và nhìn vào cánh cửa bên trong bức tường kim loại.

Trên cánh cửa nhôm có gắn một tấm biển kim loại nhỏ, với hàng chữ 〖Phòng STL Thứ Hai〗.

Ở bên kia cánh cửa có hai máy STL——đó là, «Soul Translator». Nằm trong một cái, là một chàng thiếu niên hiện đang được chăm sóc bởi Y Tá kiêm Trung Sĩ, Aki Natsuki. Cậu ấy, Kirigaya Kazuto, đã và đang giữ vai trò quan trọng từ lúc khởi đầu Project Alicization, và đến cả bây giờ, cậu cũng nắm tay lái của dự án.

Kikouka quay đi và đan hai tay vào nhau, nói một cách chân thật và trang trọng.

“Hy vọng cuối cùng của chúng ta lại một lần nữa phải nhờ cậu ấy gánh vác. Higa-kun…… Tình hình Kirito thế nào rồi?”

Nghe thấy hơi thở yêu yếu, Higa ngẩng mặt và bắt gặp ngay ánh nhìn gay gắt từ Asuna đang trong vòng tay của Rinko.

Higa cứ ngần ngừ, không biết giải thích sao cho phải nữa, bởi tình hình hiện tại thật sự rất khó nghe với cô ấy – người yêu của Kirito, hay Kirigaya Kazuto. Nhưng, tức thì, một giọng nói khan khản mà kiên quyết lại vang đến tai Higa.

“Đừng lo, em không sao. Xin anh hãy kể, toàn bộ sự thật.”

Hít một hơi thật dài, Higa gật đầu.

“Nói tóm lại trong một câu…… Sẽ là…… suýt chạm trường hợp xấu nhất.”

Tông giọng mới Higa chợt hệ trọng, lần nữa anh thao tác chuột.

Hình ảnh những kẻ tấn công biến mất và một cửa sổ khác hiện ra. Trên đó là một hình ảnh lập thể sặc sỡ đang nhấp nháy bất quy tắc.

“Đây, là hình ảnh Fluctlight của Kirito-kun.”

Mọi người trong phòng yên lặng và nhìn vào màn hình.

“Một tuần trước, lúc cậu ấy bị tiêm succinylcholine vào cơ thể ở Tokyo, toàn bộ tim và phổi đều đã ngưng hoạt động. Nhưng may mắn thay, cậu ấy vẫn sống sót, nhưng một phần trong não bộ…… Chính xác là, mạng lưới Fluctlight của cậu đã bị tổn hại. Tuy phương pháp chữa trị y tế hiện nay khó lòng mà thành công, nhưng nếu dùng công nghệ STL lại có thể làm điều đó. Vì thế, để thúc đẩy quá trình tổng hợp mạng lưới, chúng tôi đã thử cung cấp cho Fluctlight của Kirito-kun một động lực mới thông qua STL không giới hạn.”

Higa thở dài, với lấy bình nước trên bàn điều khiển và nhấp một hớp. Anh ta không quen với kiểu giải thích dài dòng thế này.

“Để tiến hành chữa trị, dive vào Underworld là điều kiện tiên quyết. Nếu không để Fluctlight của Kirito tự do cử động như ở thế giới thật, việc chữa trị sẽ vô dụng. Bởi vậy, như lúc dive ở chi nhánh Roppongi, chúng tôi đã chặn kí ức của Kirito và đưa cậu ấy tới biên giới Underworld…… Đấy là kế hoạch ban đầu. Nhưng đến giờ tôi cũng chưa hiểu lý do tại sao…… Hình như nguyên nhân chính là do sự tổn hại của Fluctlight; những ký ức về thế giới thật của cậu ấy chưa bị phong ấn hết. Kirito-kun đã tới Underworld mà vẫn là Kirigaya Kazuto với tình trạng trong thế giới thực. Việc này chỉ vừa mới được phát hiện qua cuộc nói chuyện với cậu ấy từ bên trong……”

“Đợi…… đợi chút đã!”

Koujiro Rinko cắt ngang.

“Thế, vậy là cậu ấy mang ký ức Kirigaya-kun bên trong thế giới gia tốc thời gian Underworld sao? Cậu ấy đã ở đó…… bao nhiêu tháng……?”

“…… Ước chừng hai năm.”

Nghe câu trả lời của Higa, Asuna trong vòng tay của Rinko khẽ run run. Mặc dù biết có lẽ điều này sẽ khiến cô ấy choáng váng, nhưng Higa vẫn tiếp tục, vì tin tưởng rằng Asuna sẽ giữ lời hứa ban nãy.

“Lúc đấy, Kirito-kun đã tiếp xúc với các Fluctlight Nhân Tạo trong thế giới đó. Có thể, cậu ấy cũng đã biết kết cục của những Fluctlight này, khi quá trình thí nghiệm thực tế ảo này kết thúc, tất cả sẽ bị tiêu hủy…… Thế nên, mục tiêu mà cậu ấy nhắm tới nằm ở trung tâm Underworld, và cũng là nơi từng đặt bảng điều khiển kết nối ngôi làng khởi nguyên với thế giới thực. Kiku-san, cậu ấy định yêu cầu anh bảo vệ tất cả những Fluctlight này.”

Higa ngoảnh đi; với mắt kính phản chiếu ánh sáng từ màn hình, Kikouka vẫn còn chăm chú vào hình ảnh lập thể. Anh ta quay qua Asuna và Rinko.

“…… Việc này không đơn giản, vì thiết bị liên lạc đã bị dấu trong thành trì của tầng lớp thống trị, hay giờ còn gọi là «Giáo Hội Chân Lý». Mà vì những Fluctlight thuộc về Giáo Hội được mang địa vị xã hội tuyệt đối, còn Kirito-kun lại được thiết lập là người bình thường, vậy nên cậu ấy không cách nào chống lại họ. Cơ bản, chỉ chốc lát sau khi Kirito đột nhập vào Thánh Đường, cậu ấy sẽ «chết», và đăng xuất khỏi Underworld……——Nhưng cậu ấy đã làm được điều đó. Do bị tấn công, nên chúng tôi không thể xác nhận thông tin chi tiết từ nhật ký ghi lại, nhưng bọn tôi chắc chắn rằng Kirito đã tập hợp vài người, đương nhiên là những Fluctlight Nhân Tạo…… nói cách khác, là đồng đội. Trong cuộc chiến chống lại Giáo Hội, những người bạn kia gần chết hết, và kết quả là, khi Kirito mở một kết nối tới đây, cậu ấy cảm thấy cực kỳ tội lỗi. Có thể nói là Kirito tự tấn công Fluctlight của mình. Ngay lúc đó, đám người mặc áo đen cắt nguồn điện chính gây đoản mạch, tức thì làm hỏng tín hiệu đầu ra của STL. Và thế là, ý muốn bốc đồng muốn tự hủy của Kirito trở thành hiện thực…… «Cái tôi» của cậu ấy đã không còn hoạt động nữa……”

“Cái tôi…… không còn hoạt động? Ý anh là sao?”

Nghe câu hỏi từ Rinko, Higa lại quay về bàn điều khiển.

“…… Hãy nhìn vào đây.”

Anh ta lướt trên bàn phím và phóng to một biểu đồ hoạt động Fluctlight của Kirigaya Kazuto.

Gần trung tâm của đám mây màu quang phổ đang nhấp nháy bất thường, một chùm bông bóng tối như một hắc tinh vân được đặt ở đấy.

“So sánh với các Fluctlight Nhân Tạo trong Lightcube Cluster, hiện tại chúng ta vẫn còn rất xa để đạt tới một Fluctlight tự nhiên đầy đủ chi tiết của con người. Tuy nhiên, sơ đồ cơ bản thì đã hoàn thành. Cái hố đen nằm ở đây này, nói ngắn gọn, là «Chủ Thể»…… Self-Image.”

Self-Image…… Quan niệm về bản thân do chính bản thân quyết định?”

“Phải. Mọi quyết định của con người được quyết định bởi một con đường Fluctlight Yes/No: «Trong tình huống này, liệu mình có nên thực hiện hay không?». Ví dụ nhé, Rinko-senpai này, cô có bao giờ gọi tô gyudon thứ hai chưa?”

“…… Dĩ nhiên là chưa rồi.”

“Không hề nghĩ, dù chỉ thoáng qua là ‘mình vẫn muốn ăn’ hay ‘mình có thể làm thêm bát nữa’?”

“Không.”

“Vậy chúng ta có thể nói rằng, đây là kết quả chu trình Self-Image của Rinko-senpai. Tương tự, hầu như không một quyết định nào, hay hoạt động nào có thể thực hiện nếu chúng không đi qua chu trình này. Với tình huống của Kirito thì phần lớn Fluctlight của cậu ấy hiện giờ vẫn nguyên vẹn. Chỉ có điều mạch xử lý chính yếu lại không hoạt động, thế nên dù có tác động từ bên ngoài hay ý muốn từ bên trong đi chăng nữa, tất cả đều không thể thực hiện. Những gì cậu ấy làm được bây giờ…… anh e, đó chỉ là những hành động đã đi sâu vào tiềm thức. Chẳng hạn, ăn, uống, ngủ, và các hoạt động liên quan khác.”

Rinko cắn môi, như đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng cô thì thầm.

“Vậy…… vậy hiện giờ, tình trạng ý thức của cậu ấy ra sao?”

“…… Vô cùng tồi tệ……”

Higa ngập ngừng, cúi đầu và nói tiếp.

“Cậu ấy không biết mình là ai, hay muốn làm gì; không thể nói chuyện hay cử động…… Nói chung tình hình cậu ấy là thế……”

Lần thứ ba, sự im lặng lại tràn lan khắp căn phòng.

Phần 2

“…… F U……”

Đôi ủng gia cố của ai đó đá vào tấm kim loại làm vang lên một âm thanh chói tai, lấn át hoàn toàn phần sau của câu nói.

Một thành viên của nhóm đột kích, Vassago Casals, dường như không vừa ý gì đó, đạp lên bức tường 2, 3 lần, và giẫm nát cái hộp kẹo rỗng mà hàng chục phút trước một kỹ thuật viên Rath bỏ lại, trước khi ngừng chửi thề.

Như để chứng minh dòng máu Hispanic (ND – người Mỹ gốc Tây Ban Nha) đang chảy trong huyết quả mình, hắn ta đưa bàn tay lên vuốt mái tóc đen dài hơi gợn sóng, rồi hùng hổ đi tới bàn điều khiển, một tay túm lấy cổ áo khoác chống đạn của người đồng đội.

“Thằng ngu này, mày thử nói lại lần nữa coi!”

Người bị Vassago làm khó dễ là một thanh niên gầy nhom, đến nỗi nhìn tưởng như một chiếc roi da mỏng manh. Đầu húi cua, tóc vàng, và làn da trắng bệch như bị bệnh.

Đeo gọng kính kim loại thô, gã này là người duy nhất không thuộc thành phần chiến đấu trong đội. Một hacker có biệt danh Critter, được chiêu mộ ngầm bởi Phòng CYOP – Cyber Operation của Glowgen Defense Systems.

Một tên tội phạm internet tự xưng, có tiền án ngồi nhà đá, và một cái tên ảo thay vì tên thực. Nhưng Vassago cũng vậy. Vassago là tên của một trong 72 ác quỷ được ghi trong 『Ars Goetia』 (1), còn được biết đến là Hoàng Tử Địa Ngục. Làm quái nào cha mẹ lại đi đặt tên con mình như thế. Hắn cũng là nhân viên của CYOP, nhưng không phải chuyên gia máy tính, mà là về kỹ năng chiến đấu——tất nhiên là trong Full Dive. Mặc dù sơ yếu lí lịch còn kém hơn Critter về khoảng hắc ám, nhưng kỹ năng chiến đấu trong VR của hắn khá là ngoại hạng.

Thực tế——

12 thành viên thuộc Đội Đột Kích «Ocean Turtle», ngoài đội trưởng Gabriel Miller, tất cả đều là những kẻ có quá khứ đen tối, và được nhận thân phận mới, nhưng bù lại, họ phải làm chó săn.

Là một con chó trong bầy, Critter tỏ ra chẳng sợ hãi gì trước Vassago đang túm cổ đe dọa mình, miệng vẫn chóp chép kẹo cao su và đáp lại.

“Tao muốn nói bao nhiêu lần thì kệ mẹ tao. Nghe nhé, cái bảng điều khiển này bị lock cứng ngắc như siệt khô phơi nắng ấy, còn mấy cái laptop chúng ta mang tới đây muốn giải cho ra code unlock thì chắc đợi đến khi lũ khốn nhà mày lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân đó. Lủng chưa?”

“Đừng để bố nhắc lại chuyện đó, thằng thộn bốn mắt! Ý mày nói nó bị khóa lại vì chúng ta đến chậm như cái nồi sao!!”

Vassago to tiếng trả miếng. Nếu cố gắng hơn, thì với cái thiên tính nhạy cảm, hắn đã dư đẹp mã để có thể trở thành một siêu mẫu nổi tiếng, nhưng lúc này, khi nổi khùng lên, trông hắn khá là dữ tợn.

“Oi oi, tao chỉ nói sự thật thôi mà?”

“Lúc nãy đánh nhau run như cầy sấy, sao giờ lại to mồm chém gió vậy, ĐỒ CHẾT BẦM?”

Thay vì can ngăn, những kẻ khác trong nhóm chỉ cười khúc khích nhìn hai gã chửi qua rủa lại. Nắm đúng thời điểm, Gabriel nhắm vào hai kẻ kia mà búng ngón tay, khiến chúng chú ý.

“OKAY, bỏ đi, cả hai người. Không còn thời gian mà đổ lỗi đâu. Giờ chúng ta cần tính toán bước tiếp theo.”

Bấy giờ, Vassago đột nhiên đổi giọng mè nheo như con nít.

“Nhưng người anh em này, nếu không dạy thằng này một bài học……”

Gabriel muốn bảo Vassago đừng gọi hắn ta là «người anh em», mà lại thôi. Vassago nói thế cũng bởi họ đã biết năng lực lẫn nhau qua đợt tập luyện solo trong VR, nhưng dù đã nghe rất nhiều lần thì Gabriel vẫn thấy phát ớn. Với Gabriel, bạn bè hay đồng đội, mấy thứ quan hệ nhập nhằng giữa con người dựa vào cảm tình, đều là những thứ khó hiểu.

Chẳng sớm thì muộn, khi công nghệ trích xuất và bảo lưu linh hồn thuộc về tay hắn, mọi cảm xúc con người sẽ có thể được phân loại theo màu sắc hoặc hình dáng thông qua «Đám Mây Ánh Sáng» đó. Vừa nghĩ, Gabriel ra lệnh cho hai người kia, như một gã độc tài.

“Nghe tôi đây, Vassago, Critter. Tôi cảm thấy rất hài lòng vì những gì đội làm được ngày hôm nay, chúng ta đã đạt được mục tiêu đầu tiên, chiếm thành công Phòng Điều Khiển.”

Nghe vậy, Vassago cực kỳ miễn cưỡng buông tay khỏi cổ Critter rồi đứng chống hông.

“Nhưng, người anh em, vì bảng điều khiển quan trọng nhất bị khóa lại nên rốt cuộc chẳng làm nên cái tích sự gì. Mục tiêu cuối cùng, là Lightcube Cluster hay cái khỉ khô gì đấy, đang nằm ở phía bên kia bức tường sắt này, phải không?”

“Thì đây, chúng ta định thảo luận cách để hạ cái bức tường đây.”

“Chỉ tội, mấy đứa JSDF không nhượng bộ mãi đâu, nhể? Nếu ta cứ lấn tới, bọn Khu Trục Hạm Aegis hộ tống cái con rùa ngu xuẩn này sẽ đưa lính tinh nhuệ xuất chiến, và thế là chúng ta sẽ vướng vào rắc rối thật sự đấy, nhờ ơn ‘11 người chiến đấu cộng một tên BỊ THỊT làm kiểng’.”

Đúng là Đội Phó do đích thân Gabriel tuyển chọn, Vassago không như một con chó rừng điên loạn mà lại kiểm soát tình huống nhanh chóng. Thoáng suy nghĩ, Gabriel nhún vai rồi nói.

“…… Dường như, khách hàng chúng ta có quan hệ mật thiết gì đó với quan cấp cao của JSDF. Khu Trục Hạm Aegis sẽ không manh động trong vòng 24 giờ sau vụ tấn công đâu.”

“…… Hooh……”

Critter huýt sáo khẽ. Phía sau cặp kính gió mắt lồi, đôi ngươi xám nhạt của gã híp lại.

“Vậy ra, cái chiến dịch còn hơn cả một vụ ăn…… Í DA, Í DA. Khỏi nói thì tốt hơn.”

“Tôi cũng cho là thế.”

Gabriel mỉm cười, gật đầu, rồi nhìn quét qua gương mặt mỗi người.

“Được rồi, kiểm tra lại nhé. 14 giờ 17 phút, theo Giờ chuẩn Nhật Bản. Từ lúc xâm nhập đã là 40 phút. Chúng ta đang ở trong Phòng Điều Khiển Chính của «Ocean Turtle». Mặc dù đã phong tỏa cơ sở mục tiêu, nhưng vẫn không bắt được một tên kỹ sư của Rath nào, và hệ thống điều khiển bị khóa. Tiếp theo chắc sẽ là Phòng Điều Khiển Phụ…… Brigge, anh cắt được cái Cửa Chịu Áp đó không?”

Một tên đàn ông to xác bị gọi tên chậm chạp bước tới và trả lời.

“Không ổn. Cánh cửa này có lẽ làm từ hợp kim tối tân. Nếu chỉ dùng cái cưa tay có sẵn, 24 giờ quả thật là không đủ.”

“Kinh tế Nhật Bản vẫn còn sống nhăn và mạnh giỏi đấy. Hance, anh có thể đục bằng C4 không?”

Lần này, mỗi tên khác, cao dong dỏng và ốm cùng một bộ ria mép rất điển trai, vẫy tay lia lịa.

“Đã nói là quên đi mà. Đằng sau đó là phòng chứa Lightcube Cluster, nên tao không bảo đảm được hàng sẽ an toàn sau khi cho nổ cửa đâu.”

“Hmm.”

Gabriel đan chéo tay, suy nghĩ chưa tới nửa giây đã nói.

“…… Nhiệm vụ của chúng ta, là tìm một thứ trong hàng đống Lightcube và đem nó về, cả bộ liên kết luôn. ID của Cube thì đã có sẵn rồi. Nói cách khác, chỉ cần xử lý cái bảng điều khiển, chúng ta có thể dễ dàng trích xuất cục Cube đó khỏi Cluster mà chẳng tốn giọt mồ hôi, rồi theo kế hoạch, thì lúc này chúng ta đang nhậu trên đường quay về rồi.”

“Tổ cha nó, tất cả là tại THẰNG ĐỤT CẬN THỊ kia, cứ chém gió là mình bị bắt vì xâm nhập vào server chính của Lầu Năm Góc, góc cái con mẹ nhà nó, giờ cái khóa bé tí mở còn chẳng xong.”

“Ooh, sợ vãi hà luôn. Mình đang bị chửi bởi một thằng gamer chỉ chơi với mỗi khẩu súng ảo nè.”

Thấy Vassago và Critter chuẩn bị đấu võ mồm nhau, Gabriel gằn tiếng.

“Chúng mày, có muốn đi về tay trắng, và bị người ta cười nhạo thay vì thưởng tiền không?”

“KHÔNG!!”

Tất cả đồng thanh hét to.

“Cả lũ chúng mày là đồ đần độn đến nỗi không thắng nổi một thằng kỹ sư nghiệp dư à?”

“KHÔNG!!”

“Thế thì NGHĨ đi!! Chứng tỏ cái cục tròn gắn trên cổ chúng mày không chứa toàn bã đậu đi!!”

Bất giác nổi máu «Chỉ Huy Cứng», Gabriel nghĩ thầm.

Là kẻ săn tìm linh hồn, mục đích lớn nhất của Gabriel là đoạt được Trí Tuệ Nhân Tạo hoàn chỉnh đầu tiên «Alice» và công nghệ Soul Translation cho riêng mình. Sau khi có được hai thứ đó, hắn tính bí mật sử dụng khí độc để xử lý hết những ai trong đội, rồi trốn tới Australia.

Nhưng trước khi thực hiện chuyện đó, phải làm nhiệm vụ NSA giao cho hắn, vốn chứa hoàn toàn mục đích của Gabriel. Hiện giờ, vì lệnh hệ thống dưới quyền quản trị đã bị chặn lại, phải nghĩ cách khác để đem Lightcube của «Alice» đi.

Alice…… «A.L.I.C.E».

Người cung cấp thông tin này cho NSA, là một tên nằm vùng trong «Rath», bí danh Rabbit.

Gabriel vẫn chưa biết rõ thân phận của Rabbit. Nhưng, nếu để lộ ra động cơ tiếp cận tổ chức và việc phát tán thông tin mật ra ngoài thì chắc chắn sẽ được “thưởng” xứng đáng, hẳn hắn ta sẽ không lộ mình hay manh động trong tình hình nguy cấp này.

Tức là, không thể nhờ sự trợ giúp của Rabbit, ở bên kia Cửa Chịu Áp. Phải tận dụng mọi thứ có bây giờ để có thể mà nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Thời gian——Tất cả đều quy về thời gian.

Gabriel, người từ khi sinh ra chưa biết hoảng sợ hay lo lắng là gì, lại không khỏi cảm thấy áp lực khi từng phút đồng hồ trong 23 giờ còn lại trôi đi một cách chậm rãi.

Lúc giao nhiệm vụ đánh cắp tối mật này cho Gabriel, đặc vụ phía NSA cũng nói.

Những hoạt động của Rath đang làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyền lợi bất di bất dịch của họ trong nền công nghiệp quân sự Nhật Bản. Vì thế, các sếp trên trong Lực Lượng Tự Vệ khó chịu với sự tồn tại của Rath——Không những thế, nhiều trong số các thế lực đấy còn muốn gây trở ngại cho dự án.

Phần lớn Rath là những sĩ quan trẻ tuổi trong Lực Lượng Tự Vệ không có nhiều quyền lực chính trị. NSA chắc chắn về điều đó, và ký kết một bản thỏa thuận mật với CIA cùng vài cán bộ cấp cao Hải Quân JSDF ở đại sứ quán. Khu Trục Hạm Aegis «Nagato», vốn canh phòng cho tổng bộ Rath – «Ocean Turtle», sẽ án binh bất động trong vòng 24 giờ từ cuộc tấn công, với cái cớ an toàn cho con tin là trên hết.

Nhưng, khi hết thời gian đợi, để tránh tai mắt dư luận, rốt cuộc Khu Trục Hạm Aegis sẽ xuất chiến. Nhóm đột kích của Gabriel sẽ bị áp đảo về nhân số, vũ khí, và bị tiêu diệt ngay khi quân vũ trang hạng nặng tới.

Nếu tình hình thực sự trở nên xấu nhất, hắn vẫn có thể thoát về tàu ngầm, một mình. Tuy nhiên đồng thời, vì không lấy được Lightcube quan trọng kia, đại hành trình tìm kiếm linh hồn của hắn sẽ tụt lùi một bước không thể cứu vãn.

Gabriel đã tính toán kỹ càng cuộc sống của hắn sau vụ đột kích này.

Đầu tiên hắn sẽ đoạt lấy Alice và trốn tới Australia, giấu Lightcube cùng công nghệ STL ở một biệt thự trong một hòn đảo tư nhân của Gold Coast. Một khi đâu vào đó, hắn sẽ lập tức đáp máy bay tới San Diego để báo cáo nhiệm vụ thất bại cho NSA. Rồi lúc mọi chuyện lắng xuống, hắn sẽ liền quay về Australia, tạo một cỗ máy STL và kiến thiết một thế giới ảo mà hắn đã mơ tưởng từ lâu, trong căn hầm bao la dưới lòng đất của biệt thự hắn.

Cư dân sống ở đó mới đầu chỉ có «Alice» và Gabriel thôi. Nhưng thế thì thật quạnh hiu. Vì mục tiêu là đạt tới đỉnh cao trong lĩnh vực linh hồn học, hắn phải lấy nhiều tài nguyên hơn.

Hắn sẽ đi tìm những linh hồn trẻ tuổi và năng động ở Sydney hay Cairns, bắt cóc chúng và trích xuất linh hồn bằng công nghệ STL rồi tống khứ cái vỏ bọc vô dụng. Sẽ có một ngày kia hắn băng qua đại dương, trở về quê nhà bằng đôi chân mộc và ghé qua nơi công nghệ Full Dive bắt đầu, Nhật Bản.

Những tư duy độc đáo của gamer VR Nhật Bản từng quyến rũ hắn rất nhiều. Dĩ nhiên, không phải ai cũng ưa điều ấy, nhưng một nhóm gamer dường như đã sống ở nơi đó, trong trò chơi VR, như thể nó còn thật hơn cả cuộc sống thực, vô tư vô lo bộc lộ những cảm xúc đời thật. Bất cứ khi nào nhớ tới nữ xạ thủ hắn đã gặp trong Gun Gale Online, hắn lại thấy một cơn bứt rứt bốc lên từ nỗi khát khao cháy bỏng.

Lý do hẳn là liên quan tới sự kiện «Real Virtual World» đã kéo dài chỉ hai năm ở quốc gia đó. Những chiếc máy của họ bị công ty phát triển hack, khiến các thiếu niên kia đã trải qua một trò chơi tử thần, đối mặt trực tiếp với sự sống và cái chết. Linh hồn của những «Survivor» thích hợp với thế giới ảo hơn bất cứ ai khác.

Nếu được, dù chỉ một người, hắn cũng hy vọng sẽ chiếm lấy——đặc biệt là linh hồn của những player xuất sắc được mệnh danh «Progressor» (ND – Người tiên phong). Mặc dù hắn không biết nữ xạ thủ kia có là một trong số họ không, mà tất nhiên hắn cũng muốn có linh hồn cô ấy. Lightcube chứa đựng những linh hồn đó sẽ tỏa sáng rạng ngời hơn mọi ngọc ngà châu báu nào trên đời.

Một thứ hào quang chói lóa mà đến cả chục triệu đô-la của mấy gã tài phiệt cũng không mua nổi. Hắn sẽ đặt chúng vào căn phòng bí mật của mình, ngày ngày chọn lấy bất cứ ai mà mình muốn và load chúng vào thế giới yêu thích của hắn, rồi chơi đùa bất cứ kiểu nào hắn thích đến khi chán thì thôi.

Điều tuyệt đẹp hơn nữa là những linh hồn trích ra từ con người và được cài vào Lightcube có thể sao chép, lưu trữ thoải mái. Phá hủy, bóp méo, tất cả đều dễ dàng khôi phục lại, hoàn toàn đắp nặn theo những tư thế mà Gabriel thích. Giống như mài giũa và đánh bóng một khối thạch xù xì cho tới khi chói ngời ánh sáng tột đỉnh.

Khi tới bước cuối cùng đó, cuộc hành trình dài của Gabriel sẽ quay lại chốn bắt đầu, cứ như hắn đã đi hết một vòng tròn vĩ đại.

Trở lại thuở ấu thơ, dưới tán cây bát ngát trong rừng rậm, lúc hắn chiêm ngưỡng hào quang lung linh của linh hồn Alicia Klingerman.

Ý nghĩ vụt qua trong tâm trí khi Gabriel nhắm mắt, một cơn rùng nhỏ bò dọc sống lưng hắn.

Lúc đôi mắt mở ra, hắn lại quay về với cái đầu lạnh như băng.

Nếu coi những linh hồn thiếu niên từ những quốc gia khác nhau là ruby, sapphire, emerald chạm quanh vương miện, thì viên kim cương khổng lồ gắn ở chính giữa chỉ có thể là «Alice». Chỉ mình Alice mà thôi, một linh hồn nguyên vẹn, cao quý không vấy bụi trần, và tối thượng, sẽ trở thành người đồng bạn vĩnh cửu của hắn. Vì thế, hắn phải nghĩ, nhất định phải nghĩ cách để lấy được Lightcube của cô ấy, bất chấp mọi hiểm nguy.

Nhưng không làm nổ tung cánh cửa chịu áp dẫn tới phòng Lightcube Cluster, hắn sẽ không thể chạm tay trực tiếp vào nó.

Kế tiếp, cũng chỉ còn phương pháp tin học. Tuy thế, ngay cả tên trùm tội phạm công nghệ như Critter còn bó tay với cái khóa trên bảng điều khiển, huống chi là hắn.

Gabriel lê bước lạch cạch tới sau Critter, người đang cắm cúi gõ phím liên hồi đến hoa cả mắt.

“Ra sao rồi?”

Hai bàn tay của Critter giơ lên không trung.

“Cái login quản trị thật là cứng vãi nồi. Việc chúng ta có thể làm giờ là ghen tỵ cắn móng tay và nhìn vào vương quốc thần tiên mà mấy Fluctlight trong Cluster kia đang sống tung tăng vui sướng.”

Critter cử động ngón tay; một cửa sổ hiện ra trên màn hình lớn ngay trước mặt họ, là một khung cảnh phi thường.

Trông nó không giống «vương quốc thần tiên» cho lắm. Bầu trời nhuốm màu máu đỏ rực, và mặt đất đen đặc như nhựa hắc ín.

Giữa bức hình đó là những túp lều nguyên thủy hình như dựng bằng da thú. Quanh quanh đó là cả tá sinh vật béo núc, hói đầu và dị hợm, chúng náo loạn ồn ào mà chẳng ai hay nguyên nhân.

Nhìn từ góc độ nào, chúng đều không phải là con người dù chung chung thì chúng có dáng người. Lưng thì cong, cánh tay thì dài chạm đến mặt đất, trong khi chân cẳng thì ngắn một mẩu khoằm lại.

“Goblin……?”

Gabriel lẩm nhẩm. Critter khẽ huýt một tiếng, vui vẻ nói.

“Oh, sếp thông minh đó. Đúng vậy, chúng không phải là orc hay ogre, thì là goblin rồi.”

“Nhưng, thế thì chúng to tổ bố đối với một con goblin. Đó là loại hob, hobgoblin.”

Vassago cũng bước đến cạnh họ, chống hông và bình luận. Dù là chuyên gia về kỹ năng chiến đấu trong VR, hắn cũng rất hiểu biết về thể loại RPG giả tưởng.

Ở nơi Gabriel đang nhìn, đám 10 con hobgoblin đang trở nên gay cấn. Hai trong số đó túm lấy ngực đứa kia, quần quật choảng nhau chí chóe, trong khi mấy con còn lại đứng bên ngoài nhao nhao huơ tay cổ vũ.

vol_15_-_154

“…… Critter-”

Trực giác Gabriel chợt cảm thấy có điều gì đó không rõ ràng, hắn hỏi người thanh niên đầu húi cua đang ngồi trên ghế.

“Huh?”

“Lũ này…… Những con quái vật đó, là một phần của hệ thống sao?”

“Hn-, hình như không phải. Theo cách nhìn nào đấy thì chúng là con người thực sự. Những linh hồn nhân tạo đọc từ Lightcube bên kia…… Fluctlight.”

“Thật á!? Chuyện đéo gì thế!”

Vassago nhảy dựng và cáu tiết hét to.

“Thứ hobgobling này là người á!? Và cũng mang linh hồn như chúng ta!? Tao cá mụ già tao ở Frisco (2) mà nghe thấy chắc sẽ đứng tim mà chết mất!!”

Vỗ rộn rã lên cái đầu sư cọ của của Critter, rồi hắn la tiếp.

“Thế bất nào, bọn Rath lại làm trò thí nghiệm trời đánh thánh chém như vậy cơ à. Phải rồi, mấy thứ sáng sáng kia đầy những goblin, orc hay gì gì đó hả? Alice-chan của anh em mình cũng là một trong số chúng luôn hả trời?”

“Làm cái siệt gì thế.”

Cảm thấy bực mình vì bị làm phiền, Criiter đẩy tay Vassago ra và sửa lại.

“Nghe này, cái thế giới tên là Underworld do mấy thằng nhân viên của Rath tạo ra được chia làm hai khu vực. Nằm giữa trung tâm, và chếch phía Tây chút, là «Human Empire» (ND – Nhân Giới), nơi mà người thường sinh sống. Và, bên ngoài là «Dark Territory», là chỗ đầy rẫy bọn quái vật đó. Alice đương nhiên đang ở nơi nào đó bên trong Human Empire. Nếu cứ nhìn lén kiểu này thì có mơ cũng éo tìm được cô ta đâu.”

“Thế thì đơn giản vãi nồi. Nếu là con người, chẳng phải chúng sẽ hiểu ta nói gì sao à. Cứ việc dive vào Human Empire rồi hỏi chúng xem 『Bạn có quen biết Alice nào không』?”

“Uwah, có thằng ngu này. Ở đây có một thằng ngu thiếu thuốc này.”

“Sủa cái nồi gì thế hả thằng khốn!!”

“Tao bảo mày nghe này, những người thiết kế Underworld là người Nhật. Nên hiển nhiên «cư dân nơi đó» cũng nói tiếng Nhật. Thế BẠN có nói được tiếng Nhật không!?”

Thấy Critter vừa nói vừa cười nhạo mình, Vassago cười nhe răng.

“CHỚ XEM THƯỜNG BỐ!”

Vậy là, không riêng gì Critter, mà là cả nhóm, đều trố to mắt. Vassago vừa nói tiếng Nhật trơn tru đến nỗi cả sếp trưởng Gabriel cũng một phen kinh ngạc.

Gã trai trẻ Hispanic chuyển về tiếng Anh và nói tiếp.

“Communication dễ như bỡn, phải không? Còn gì để nói nữa nào, bốn mắt-kun?”

“Ah…… còn chứ, đương nhiên rồi.”

Critter thôi ngạc nhiên mà khịt khịt mũi.

“Human Empire có hàng vạn nhân khẩu trong đó. BẠN định hỏi từng người…… từng người một sao…………”

Tay hacker chợt khựng lời vặn vẹo lại như vừa nghĩ ra điều gì từ bài diễn văn của mình và đột nhiên bật dậy. Mặc kệ Vassago định chửi rủa khi cái cằm của gã bị cái đầu húi cua đập vào, Critter nói một mạch không ngần ngại.

“Đợi. Đợi đợi ĐỢI ĐÃ. Không nhất thiết phải là một người……”

Nghe vậy, cuối cùng dự cảm mong manh trong lòng Gabriel đã hoàn toàn thành sự thật.

“…… Đúng rồi. Những tài khoản cài đặt để login vào Underworld…… Khó mà tất cả là công dân level 1. Đúng không, Critter?”

“Yes. Yes, boss!!”

Critter gõ bàn phím như gõ trống; tức thì, màn hình lớn cuộn lên một danh sách tên.

“Nếu bọn điều hành của Rath muốn đăng nhập vào để quan sát hay thực hiện thao tác bên trong, thì tài khoản của chúng phải có đủ mọi tầng lớp. Sĩ quan chỉ huy…… Không, tướng quân…… Không không, quý tộc, hoàng tộc…… Hay là vua cũng nên……”

“Oh, quá COOL, phải không?”

Vassago xoa xoa cái cằm sắp nứt đôi của mình, hét lên phấn khích.

“Nói cách khác, ta có thể sử dụng tướng quân, thủ tướng hay cái mẹ gì đó có cấp cao khi login vào Underworld, và muốn ra lệnh gì thì hô! ‘TOÀN QUÂN! QUAY PHẢI, QUAY! HÃY TÌM ALICE!’ hay đại loại như thế.”

“…… Tại sao cứ khi mày nói thì những điều cao cả bao nhiêu chớp mắt thành đần độn bấy nhiêu thế?”

Cứ lẩm bẩm, Critter kéo thanh cuộn nhanh như gió.

Nhưng hỡi ôi.

Vài giây sau, gần như đồng lúc tiếng chửi thề bay ra từ gã, danh sách đó dừng lại.

“Đệch mợ, không được rồi. Không chỉ lệnh trực tiếp từ đây, cả các high-level account (ND – tài khoản cấp cao) để login đều bị bảo vệ bởi mật khẩu cực kỳ khó xơi. Đáng tiếc quá, có vẻ chúng ta chỉ có thể dive vào Human Empire với danh nghĩa dân thường.”

“…… Hmph……”

Vẻ mặt của Critter và Vassago đều lù lù hai chữ “thất vọng” to đùng, nhưng Gabriel lại vẫn vẻ vô cảm, khẽ nghiêng đầu.

Không thể chần chừ hơn được nữa.

Nhưng, ở thực tế thời gian lại có hạn. Phía sau màn hình kia là Underworld dị thường, nơi thời gian được gia tốc chóng mặt đến hàng trăm lần.

Nói cách khác, 23 giờ còn lại tương đương hơn một năm trong Underworld. Với nhiêu đó, cho dù có login thành dân thường, sau khi tìm và bắt được Alice, cũng không thể dùng bảng điều khiển thông tin bên trong để đưa cô ta ra thế giới bên ngoài.

Công việc thật tốn thời gian. So ra, tiếp cận từ bên ngoài Human Empire còn nhanh hơn.

“Critter. Có high-level account nào bên ngoài Empire…… được dùng cho «Dark Territory» không?”

“…… Bên ngoài? Chẳng phải thế thì cơ hội kiếm Alice sẽ về zero sao?”

Critter tuy miệng hỏi, nhưng vẫn nhanh tay gõ phím.

Gabriel nhìn chùm cửa sổ mới hiện, trả lời.

“Mah, đúng vậy đấy. Nhưng biên giới area đâu phải là bất khả xâm phạm, đúng chứ? Với thông số gán cho account đó, chúng ta có thể vượt qua biên giới đấy.”

“Ooh, đúng là anh em của tôi! Đầu óc cậu đúng là độc nhất vô nhị! Thế có nghĩa…… ta sẽ thành dạng không phải người, hay quái vật rồi đánh nhau để mở đường!? Muốn bùng cháy rồi đó!”

Critter chán ghét nhìn tên Vassago đang huýt gió và la ầm rồi bắn một tràng hoàn toàn căm ghét.

“Mày muốn bùng cháy, thì cứ cháy mẹ giùm đi, nếu mày là người login vào: mày sẽ là hobgoblin hoặc orc trong Dark Territory đó. Maah, mày cũng hợp lắm đó…… ừm, oh, đây rồi, đây rồi!”

Nhấn một phát lên bàn phím, hai cửa sổ nữa hiện lên.

“E-to, khác hẳn Empire, chỉ có hai super-account…… May quá, không đặt pass! Xem coi…… Một là «Dark Knight». Level ưu tiên là…… 70! Dùng được!”

“Ooh, tuyệt vời ông mặt trời! Tao sẽ xài cái đó!!”

Bỏ ngoài tai Vassago ồn ào, Critter mở qua cửa sổ kia.

“Tới, cái này…… Éo gì thế này? Hồ sơ trống, cũng chẳng có level hay cái mẹ gì hết. Chỉ có mỗi cái tên. Cái này…… Mấy người đọc kiểu gì?………… «Emperor…… Vector» (ND – Hoàng Đế Vector)?”

“Ou, Emperor cơ à. Thế tao xực……”

Gabriel vỗ lưng Critter, ngay lúc gã định nói tiếp.

“Không, tôi sẽ dùng nó.”

“Heh? Nhưng người anh em, cậu biết nói tiếng Nhật không?”

“CHỈ LÀ KHÔNG TRÔI CHẢY NHƯ CẬU THÔI!”

Gabriel trả lời bằng vốn từ ba năm học tiếng Nhật của mình. Dù ngay từ đầu đã từ bỏ việc đọc và viết, nhưng hắn vẫn tin chắc về khả năng giao tiếp.

“HYOU, ngon rồi đấy. Thế thì, người anh em, cậu làm Hoàng Đế, còn tôi sẽ là Hắc Hiệp Sĩ. Mọi việc thú vị rồi đó! Oi thằng thộn bốn mắt, khi nào bọn tao login được!?”

Hoàn toàn bơ Vassago, Critter vẫn gõ phím cành cạch. Thấy gã kia đang tập trung quét thông tin trên màn hình, Gabriel bước tới cạnh và bình tĩnh hỏi.

“Chuyện gì vậy, Critter, có vấn đề khác sao?”

“………… Nên gọi là vấn đề, hay là băn khoăn đây…… Khắp nơi trong dữ liệu đều mang một cụm từ lạ, mà tôi không thể hiểu nổi……”

“Hou? Từ nào?”

Critter hít một hơi dài rồi trả lời câu hỏi của Gabriel.

“……«Final Load Test»” (ND – Thử Nghiệm Nạp Pha Cuối)

Phần 3

Đắn đo kỹ lưỡng, Higa mới lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng đang nuốt chửng Phòng Điều Khiển Phụ.

“Ee-to…… Là vậy đó. Cơ thể vật lý của cậu ấy…… hay, tôi nên nói, là tình trạng của Kirigaya Kazuto ở thế giới thực, giống với điều tôi vừa diễn giải…… không khả quan lắm.”

Trông thấy thân hình mảnh mai của Asuna bất ngờ run rẩy trong khi đôi vai cô được Rinko đỡ lấy, Higa sợ hãi, cuống cuồng chen thêm.

“Nh-nhưng, vẫn còn hi vọng!”

“…… Ý cậu là sao?”

Rinko cất giọng hỏi rõ ràng, song lại có mang chút cầu khẩn.

“Kirito-kun vẫn còn login trong Underworld.”

Higa nhìn vào màn hình nhỏ hơn nhiều so với cái ở Phòng Điều Khiển Chính. Anh ta di chuyển con chuột, nhấp vài lần, và hình ảnh thay đổi: hình ảnh nhìn từ trên cao xuống của Underworld, với Nhân Giới chiếm lấy một hình tròn hoàn hảo, còn vây xung quanh là Dark Territory.

“Tức là, mặc dù Self-Image cậu ấy bị thương tổn, nhưng Fluctlight của Kirito vẫn còn hoạt động, và đang trải qua quá trình kích thích. Nếu thế, ngay cả dù đã vô phương cứu chữa từ ngoài thế giới thật, chúng ta vẫn có thể chữa trị linh hồn cậu ấy ngay trong Underworld. Bởi cậu ấy đã khiển trách bản thân quá mức, đến nỗi tự phá nát linh hồn mình. Nếu có ai đó «tha thứ» cho Kirito…… Khó nói quá……”

Higa biết những lời này rất trừu tượng.

Nhưng lại đúng là suy nghĩ thuần khiết của anh ta.

Kế thừa chiếc mũ NerveGear là sự tiến hóa của Giao Diện Brain – Computer Medicuboid, Soul Translator. Dẫu trong quá trình phát triển cỗ máy này, Higa phát hiện ra các hạt lượng tử «Fluctlight» mang ý thức của con ngư���i, tuy nhiên đến hiện tại vẫn còn nhiều điều về nó chưa thể hiểu được.

Fluctlight là một hiện tượng vật lý sao?

Hay, là một khái niệm mà khoa học hiện đại không thể giải thích?

Nếu mang nghĩa thứ hai, thì tổn hại của Kirigaya Kazuto, linh hồn đã kiệt quệ chỉ có thể được chữa lành bằng một sức mạnh siêu nhiên nào đó.

Ví dụ như——tình yêu của ai đấy.

“…… Em sẽ đi.”

Như thể suy nghĩ của Higa bị nhìn thấu.

Một giọng nói mỏng manh mà cứng cỏi vang lên trong Phòng Điều Khiển Phụ.

Mọi người trong Phòng đều sửng sốt, há hốc nhìn đăm đăm vào chủ nhân của giọng nói. Yuuki Asuna gật đầu với Koujiro Rinko đang đỡ vai mình, và tiến một bước lên phía trước, rồi nói tiếp.

“Em, sẽ dive vào Underworld. Em sẽ tìm Kirito và nói với anh ấy: Anh đã hoàn thành nghĩa vụ rồi; có thể đã rất nhiều chuyện buồn và tồi tệ xảy ra…… nhưng anh đã cố gắng hết mình rồi.”

Higa Takeru, người luôn tận tâm nghiên cứu về loại thức tỉnh tâm lý này, lặng mình đi vì câu nói và đôi mắt hạt dẻ đang ngấn nước của Asuna.

Kikouka như khựng lại vì lồng ngực bị ai bóp chặt, nhưng lập tức dấu đi ánh mắt đằng sau cặp kính râm, rồi nhìn vào phòng STL bên kia.

“…… Thật ra, vẫn có một máy STL trống.”

Nói xong, vị chỉ huy lộ ra nét mặt bối rối mà tiếp tục.

“Nhưng, tình hình trong Underworld hiện tại rất mất ổn định. Theo kế hoạch đã được thiết lập, tính theo giờ của ta, chỉ còn vài giờ nữa là nó sẽ bước vào Last Stage (ND – Pha Cuối).”

“Thử Nghiệm Nạp…… Pha Cuối? Chuyện gì sẽ xảy ra?”

Rinko nhướn mày. Còn Higa giơ tay lên, giải thích.

“Eeto…… Đơn giản nhé, bức tường thành bên ngoài sẽ bị phá vỡ. Giá trị sức chống chịu của «Đông Phương Đại Môn», thứ đã chia cách Nhân Giới và Dark Territory sẽ tụt về zero, một đội quân quái vật sẽ tràn vào Nhân Giới ngay tức khắc. Nếu nhân loại có quân đội hoàn chỉnh, họ sẽ có thể chống trả được chúng. Nhưng, trong thí nghiệm lần này, Kirito-kun đã diệt đi phần lớn bộ máy cai trị, «Giáo Hội Chân Lý», cho nên…… Chúng tôi thực sự cũng chưa biết được điều gì sẽ xảy ra……”

“Nếu nghĩ kỹ, bây giờ, nhất thiết một trong số chúng ta phải dive vào dù sao đi chăng nữa.”

Kikouka đan chéo tay, thì thầm.

“Khi cuộc xâm lăng bắt đầu, trong hỗn loạn, «Alice» ở Nhân giới sẽ có thể bị giết chết. Nếu vậy, thì thời gian chúng ta có được khi chịu đạn chịu thương mà khóa bảng điều khiển là vô ích…… Nếu có một ai đấy đi vào bằng account cao cấp, bảo vệ cho Alice, và mang tới «World End Altar», chúng tôi có thể đưa cô ấy ra từ đó đến bảng điều khiển phụ này.”

“Aah…… Trước khi chuyện xảy ra, anh đã dặn Kirito-kun rồi đúng không?”

Nghe thấy lời của Rinko, Kikouka bất lực gục gặc.

“Un. Nếu cậu ấy không sao, nhất định cậu ấy sẽ làm. Lúc đấy, Kirito ngẫu nhiên đi cùng Alice, nên……”

“Có nghĩa, trong vài tháng trôi qua tính theo thế giới trong đó, cơ hội cả hai người họ đi cùng nhau là rất cao…… Ý anh là vậy sao!?”

Lần này là Higa lên tiếng.

“…… Thì, nói vậy cũng được. Nếu thế, có lẽ tốt hơn hết là để Asuna dive vào…… Bên cạnh mối quan hệ với Kirito-kun, chúng ta cần kỹ năng chiến đấu của em ấy để bảo vệ Alice. Trong số chúng ta, người thông thạo vận động trong thế giới ảo, chắc chắn là Asuna-san.”

“Vậy thì, tốt nhất là đặt level càng cao càng tốt cho account cao cấp.”

Với ý kiến của Kikouka, Higa gật gật đầu, gõ phím bằng tốc độ kinh người.

“Thế, hãy chọn bất cứ thứ gì em muốn. Hiệp sĩ, tướng quân, hay quý tộc…… đầy các loạiaccount cao cấp.”

“Nee, đợi chút.”

Rinko lộ chút lo lắng, cắt ngang.

“Sao?”

“…… Những kẻ tấn công, chúng có nghĩ giống ta không? Chẳng phải cậu vừa nói sao? Cách để đem Alice ra ngoài là xử lý từ trong Underworld.”

“Aah…… Phải. Rất có thể bọn chúng sẽ dùng phương pháp đó. Bên dưới Phòng Điều Khiển Chính có hai máy STL. Nhưng chúng sẽ không có thời gian để phá mật khẩu loginđặt cho các account cấp cao. Chúng chỉ có thể đăng nhập dưới danh nghĩa thường dân level 1 mà thôi. Chẳng thể làm được gì trong tình huống khủng khiếp khi Thử Nghiệm Nạp Pha Cuối diễn ra.”

Khi đang giải thích qua loa——

Higa chợt thấy chút sợ hãi, như thể đã quên điều gì đó rất quan trọng.

Nhưng mối lo âu này tan biến khi danh sách account kéo nhanh xuống.

Ghi Chú

(1) Ars Goetia (latin hóa từ tiếng hy lạp, nghĩa đen là “Nghệ thuật ma thuật”): là phần đầu tiên trong cuốn “Chìa Khóa Của Solomon” và chứa các miêu tả về 72 ác quỷ mà tương truyền vua Solomon đã giam nhốt chúng trong một chiếc thùng đồng bằng phép thuật. “Chìa Khóa Của Solomon” là một “Sách Thần Chú” về ma quỷ học. Xem thêm ở đây://en.wikipedia.org/wiki/Lesser_Key_of_Solomon

(2) Frisco là một thành phố trong bang Texas, USA. Được xem là nơi xứng đáng nhất để sống.

Bình luận (0)Facebook