Leviathan of the Covenant
Takedzuki JouNimura Yuuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 4 - Soth phản công Phần 2

Độ dài 4,370 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-16 02:45:26

Phần 2

“Sáng rồi sao…”

Chim sẻ đang hót líu lo ở chỗ nào đó. Nhưng tia nắng buổi sáng khiến Hal đau mắt.

Tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, Hal lật tấm chăn đang phủ lên cơ thể mình ra chỗ khác.

May mắn thay, cơ thể cậu không cảm thấy ê ẩm cho lắm vì đã có tấm nệm sau khi ghép 5 chiếc đệm mà thành lót dưới lưng. Ngoài ra, nơi mà Hal đã ngủ lại tối qua là một cổng trước của một khu nhà thuê chung mà Hal không biết tên của nó là gì. Chiếc cửa tự động của toà nhà, vốn đã không còn hoạt động, ở ngay trước mắt cậu.

Ngáp một hồi lớn, Hal đứng dậy.

Vài giờ sau khi bình minh ló dạng. Hal đang đứng trên bờ sông Sumida, ở khu vực mà trước đây từng được gọi với cái tên Higashi-Nihonbashi.

Một chiếc xe đạp leo núi được đỗ gần nơi trú ẩn tạm thời của cậu.

Sau khi Soth biến mất tối hôm qua, Hal đã “tìm kiếm” khắp mọi nơi trong những toà nhà trong khu vực. Cuối cùng, cậu đã tìm thấy chiếc xe đạp này, có lẽ trong quá khứ từng được dùng để giao thư.

May mắn thay, Hal có đôi tay vô cùng điệu nghệ và vấn đề cần chìa khoá đã được “giải quyết” bằng cách dùng những dụng cụ có sẵn trong tay.

Sau khi đã đảm bảo được “đôi chân” mới để thay thế chiếc xe mà cậu đã để mất trước đó, Hal chạy tới bờ sông Sumida và quyết định cắm trại ở đó luôn.

Sau cùng thì, lúc đó trời đã quá tối và cậu đã quá mệt. Hơn hết, cậu đã rất buồn ngủ.

Sau khi đã kiếm được một cái nệm cho bản thân theo cách mà cậu kiếm được chiếc xe đạp, Hal đã trải qua một đêm yên bình như thế cho tới sáng—

“Đêm qua không phải là mơ…”

Hal tự lẩm bẩm với bản thân. Nhưng kí ức của cậu về “đêm định mệnh” quá thực và sinh động.

Hal mở lòng bàn tay phải ra và phát hiện Thần Cung Ẩn Tự, từng được khắc vào lòng bàn tay một cách sinh động như hình xăm, đã biến mất từ lúc nào đó không biết. Cậu nổi nóng.

Rồi chợt một ý tưởng nảy lên trong đầu, câu lôi con dao ra và đâm vào mu bàn tay trái.

Ui da. Những giọt máu rỉ ra.

“Nhưng rõ ràng là mình hoàn toàn vô hại bởi đòn tấn công của Soth… Văn tự Ruruk Soun cũng đã biến mất. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè?”

“Đồ ngốc. Là bởi vì ngươi thiếu ý định.”

Có ai đó trả lời Hal khi cậu lẩm bẩm với bản thân, một giọng nói thật.

Hal quay ra đằng sau để nhìn thấy một cô gái đang đứng đó. Mặc một bộ kimono màu đỏ thẫm, ngoại hình như một bé giá mười một mười hai tuổi nhưng lại vô cùng cao ngạo, chính là cô bé đó—

Kẻ tự nhận bản thân là ác quỷ, một hồn ma loài rồng bí ẩn.

“Cách mà cô biến mất và rồi xuất hiện trở lại tiện thật đấy.”

“Không hẳn. Vì thời gian thực thể hoá của ta không được lâu cho lắm.”

Đối mặt với cô gái đã tái xuất, Hal nói một cách bình tĩnh và nhỏ nhẹ, “Tôi chính là người đã quyết định đặt chân vào cái bẫy một mình, để chấp nhận lời đề nghị kì lạ của cô, vậy nên không có gì để mà than phiền cả… Nhưng chẳng phải việc phục hồi vật lý một cách nực cười đó đi hơi xa quá rồi sao? Tôi có cảm giác như thể bị một con voi giẫm lên người vậy.”

“Tất nhiên là nhà ngươi sẽ ổn thôi. Để có thể giết ngươi khi ngươi có ý định đó, ngay cả một con rồng cũng phải toàn gọi lên những kĩ năng trên cả khè ra lửa đấy.”

“Hỡi ôi, cứ nghĩ đến việc tôi đã vượt qua ngưỡng người thường đến mức nào…”

Nghe thấy người con gái ấy giải thích một cách tự tin và bình tĩnh như thế, Hal không cầm được mà đưa mắt nhìn về nơi xa xăm.

“Nhân tiện, ‘ý định’ cụ thể là sao? Có phải là ‘tôi không muốn chết!’ hay đại loại thế không?”

“Đúng thế. Tuy nhiên, nhãi con, cấp độ ảnh hưởng như thế không hơn gì ngoài một thứ phụ so với thứ sức mạnh mà người đã sở hữu được đâu. Hẳn là ngươi vẫn chưa quên uy lực của Cánh Cung đã khiến cho tên Long tộc phải cong đuôi bỏ chạy chứ?”

Hal ủ rũ gật đầu. Làm sau mà cậu quên cho được chứ.

“Đó chính xác là Sát Long Thần Cung đấy, một món vũ khí của thiên đàng với khả năng giết rồng. Bằng cách sở hữu phong ấn cáo cấp trong số những Ẩn Tự của Ruruk Soun, ngươi đã có được một thứ ngang với cây búa của Chúa.”

Cô gái mỉm cười. Một nụ cười độc ác.

Tuy nhiên, Hal cố tình giả vờ không để ý đến.

Dù cậu có giải nghĩa những lời đó như thế nào đi nữa, thì chúng vẫn là những câu từ ta vẫn hay gọi là lời đường mật của ác quỷ, cộng thêm sự ngọt ngào và nịnh hót vô cùng. Nhiều phần là cô ta muốn lôi kéo cậu.

Đúng như thế, cũng nhờ vào cái ẩn tự gì gì đó mà cậu đã thành công trong việc đuổi được tên long tộc tinh anh đó đi.

Tuy nhiên vì cậu đột ngột sở hữu được thứ công cụ này, nên nhiều phần trăm là cậu cũng có thể mất nó đột ngột như thế. Haruga Haruomi là một người không có tính cách lạc quan hay mạnh dạn, nên cậu không hề trân trọng một thứ như thế. Và quan trọng hơn là—

“Tôi có nhớ là chắc chắn đã ‘bắn’ nó tối hôm qua, nhưng cơ thể mà cô dùng để làm nguyên liệu cho Cánh Cung vào thời điểm đó… Đã biến mất rồi, phải không? Nó đã vỡ vụn và xụp xuống, thậm chí còn bị thiêu đốt đến khi không còn lại gì.”

Nếu năng lực của Thần Cung Ẩn Tự là tạo ra Sát Long Thần Cung—

Liệu “cơ thể của một con rồng” là nguyên liệu cần có? Hal không chắc lắm vì cậu chỉ mới dùng nó có một lần thôi, nhưng cậu có chút linh cảm là đúng thế.

Có lẽ bởi vì cậu là chủ nhân của ẩn tự, nên trong vô thức cậu đã hiểu được cách thức sử dụng.

“Fufu, trí thông minh quả nhiên là một thế mạnh của nhà ngươi. Nhưng quá nông cạn, những suy nghĩ và tính toán của nhà ngươi vẫn còn quá nông cạn.”

Cô gái chế nhạo khi tìm thấy lỗi trong ý kiến của Hal

“Như vậy thì thế nào? Nếu nhà ngươi chịu quỳ gối và van xin ta, thì ta có thể vì rộng lượng mà đổi ý nắm lấy tay ngươi và đích thân chỉ dẫn ngươi, thấy thế nào?”

“Cảm ơn nhé, nhưng tôi xin kiếu. Thật lòng mà nói thì mấy lời chỉ dẫn của nhóc không đáng tin chút nào.”

Hal thận trọng né tránh những nguy cơ tiềm tàng. Miễn là cứ tránh tiếp xúc với những linh hồn, thì cũng sẽ tránh được nguy cơ bị ám.

Nếu mà cậu cứ đâm đầu vào mấy vụ ẩn tự này, thì thế nào cũng có nguy cơ cao bị dính dáng tới “một tương lai bất bình thường.”

Đây chính là trực giác của một thợ săn báu vật có chút kiến thức với ma thuật.

“Ngày hôm qua cũng thể, tôi xém bị hoả thiêu đến chết bới cái nghi thức mà nhóc soạn cho tôi đấy.”

“Ngươi đang xàm ngôn gì đấy? Đáng lẽ ta nên khước từ ngươi từ đầu. Như trước đó đã nói, ngươi đã gặp ác quỷ rồi.”

Cô gái nhỏ lập tức đáp lại lời cáo buộc của Hal một cách thờ ơ.

“Nói đúng hơn là giao ước với ác quỷ chắc chắn là một cái bẫy.”

“Vậy để ta hỏi cô, cô nhóc tự gọi mình là quỷ ạ. Sao cô lại ban cho một tên như ta báo vật quý giá này mà không phải cho đồng loại long tộc của cô?”

“Vì ngươi có một trái tim cao thượng và một tấm lòng nhân từ.”

“Quá khen. Nhóc đã cho tôi bằng chứng rằng những lời của nhóc chẳng đáng tin chút nào.”

Hal bắt đầu gói gém đồ đạc.

Dù sao thì, cậu cũng đã sống sót được, vậy nên cậu nên nhanh chân quay về New Town! Cậu đã đói và cũng muốn được tắm táp. Về nhà rồi đánh một giấc cũng không tệ lắm.

Đẩy chiếc xe đạp leo núi, Hal tiến về phía trước.

Lúc này, cô gái bám theo và bước đi bên cạnh Hal với một biểu cảm thực-tế-là.

“Kẻ bám đuôi không được đi theo. Đó là luật nhà tôi.”

“Ngươi rõ ràng là cần được dạy một bài học về cách bày tỏ sự biết ơn với ân nhân của mình.”

“Chẳng phải nhóc là một thực thể ngoài hành tinh vì động cơ ngầm mới cứu tôi hay sao? Nhóc còn khiến tôi phải gác trên vai một đống hiểm nguy. Gọi nhóc hai tiếng ‘ân nhân’ thì không thuyết phục chút nào. Tuy nhiên, tôi không quan tâm việc nhóc co đi theo tôi hay không.”

Đây là một hồn ma của một con rồng tự nhận mình là một ác quỷ. Vậy nên muốn đuổi cô nhóc này đi xa là bất khả thi.

Trong trường hợp này, chấp nhận món quà của cô ấy mới là lựa chọn tốt hơn.

“Nhưng khi những người khác ở bên thì nhóc phải trốn đi. Nói chuyện không phải điểm mạnh của tôi nên tôi không có cách nào mà giải thích rõ ràng với mọi người chuyện tôi bị ám bới một thứ gì đó giống như thiên thần hộ mệnh được.”

“Mong ước này của ngươi thì ta thực hiện được.”

“Ý của nhóc là sao?”

“Ta không còn nhiều năng lượng để có thể can thiệp với những thứ đang hiện hữu. Dù sao thì ta cũng đã là một kẻ đã chết và sau trận chiến tối hôm qua thì những gì còn lại cũng mất hết luôn rôi, vậy nên ta không thể hiện hữu trước kẻ khác được.”

Không còn nhiều. Nói cách khác thì cô ta “vẫn còn một chút ít năng lượng sót lại”?

Phân tích giữa những câu nói, Hal thầm gật đầu.

“À đúng rồi. Dù bây giờ có hơi muộn, nhưng tên nhóc là gì? Tôi nên gọi nhóc như thế nào?”

“Trong trường hợp này thì… Hinokagutsuchi là được rồi.”

Cô gái không-phải-con-người long trọng trả lời câu hỏi không thể nào đơn giản hơn này.

Đó chính là cái tên của vị Hoả thần trong thần thoại Nhật Bản. Quay lại thời kì xa xôi của những vị thần, mẹ của Hinokagutsuchi, Izanami, đã qua đời sau khi sinh vì bị thiêu rụi bởi lửa của ông ấy. Người cha, Izanagi, vì quá giận dữ mà dùng thanh kiếm thần chém sinh mệnh bé bỏng ấy.

Trong sự kiện đó, máu và thân thể của Hinokagutsuchi đã sản sinh ra vô số những vị thần.

“Quả là một cái tên đầy ý nghĩa, dù rằng nó chỉ là một biệt hiệu.”

Nếu Hal nhớ không lầm, thì Soth đã từng gọi hình dạng thật sự của cô ta là “Nữ Hoàng”

Dù sao thì, Hal đã tìm đường quay trở lại cánh cổng dẫn đến New Town, đi cùng cậu là cô gái tự nhận mình là Hinokagutsuchi.

Hal không hề ý thức được rằng, vào thời điểm này, cuộc đời của cậu ấy sẽ không ngừng xoay chuyển như một hòn đá đổ dốc.

Trong khoảng thời gian đầu khi chơi mấy game fantasy RPG, những người chơi được khuyến khích đi vào và lục soát nhà dân mà không cần hỏi ý họ, rồi lấy đi những món đồ.

Hal có được chiếc xe đạp leo núi của mình cũng qua cách thức như thế.

Vì đã bị bỏ hoang khoảng hơn một thập kỉ, nên rõ ràng là nó đang trong tình trạng xấu.

Tuy nhiên, Hal đã dành đêm hôm qua đễ bôi trơn và dùng băng dính để gia cố những phần bị hỏng, bảo trì và sửa chữa tạm nó.

Nhờ thế nên chiếc xe vẫn có thể chạy khá trơn tru

Hơn thế nữa, Hinokagutsuchi đã tự biến mất một mình sau khi Hal đạp xe đi.

Bỏ lại chiếc xe gần cổng vào cầu Ryougoku, sau đó Hal trình thẻ thông hành và đi qua cổng một mình.

Bắt một chuyến tàu của New Town Loop Line, cậu bắt chuyến tàu đến ga Narihirabashi ở khu vực Sumida, rồi cuối cùng trở về ga gần với nhà mình nhất.

Rồi từ đó cậu cuốc bộ về đến nhà.

(Mà này, nhãi con, ngươi có đem đồng bọn theo mà phải không?)

Trên đường về, Hinokagutsuchi thều thào bên tai cậu.

Có vẻ như cô ta có thể thực hiện được một việc tiện lợi như thế khi đang ở trong trạng thái vô hình – là khi cơ thể hữu hình đã biến mất.

(Ngươi lơ bọn chúng như vậy có được không?)

(Tối hôm qua trước khi ngủ, tôi đã nhắn cho họ là mình đã an toàn, nên hãy nói chuyện sau. Dù sao thì bây giờ tôi chỉ muốn về nhà trước để nghỉ ngơi mà thôi.)

Hal âm thầm đáp.

Cậu đã ngủ qua đêm ở bên ngoài vùng ngoại ô của Tokyo Cũ dọc theo sông Sumida. Điện thoại vẫn có thể sử dụng được nhờ vào tín hiệu từ tháp tín hiệu của New Town.

Asya đã gửi tận ba tin để hỏi về sự an toàn của Hal.

Thêm vào đó là mười cuộc gọi nhỡ cũng từ chính cô ấy.

Hal đã trả lời bằng một đoạn tin nhắn ngắn trước khi đi ngủ. Sau khi biết được rằng Asya và Orihime đã quay trở về New Town một cách an toàn, cậu cảm thấy lòng mình như bớt được một gánh nặng.

Hal cô ấy có lẽ đã liên lạc với Kenjou ở Mirokudou bằng điện thoại vệ tinh và nhờ anh ta rước họ, nhỉ?

Và bây giờ, Hal cuối cùng cũng về tới nhà, tuy nhiên—

Trước của ngôi nhà nhìn chả khác gì như bị ma ám, hai cô gái đang đứng trước phía trước cánh của nặng như hai vị thần hộ vệ hoành tráng của một ngôi đền.

Là Asya và Orihime. Cả hai người nhìn Hal từ đầu đến chân bằng ánh mắt sắt nhọn đầy giận dữ như đang thực hiện một cuộc khám tổng quát.

(Gần như thể là hai người họ đang giận mình vậy, đang mắng mình vì quá vô cảm.)

(“Gần như thể” là thừa thải rồi, đồ đần độn. Là một con người, giận dữ là biểu hiện chính xác dành cho tên ngốc đã thoát khỏi nanh vuốt của rồng nhưng lại không chịu liên lạc.)

Hal không kìm được mà lẩm bẩm, và nhận lại một câu trả lời bực bội.

Nghe thấy một linh hồn không-phải con-người bàn luận về cách cư xử “là một con người”, Hal lại cảm thấy phẫn nộ.

Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc giận dữ của Asya và Orihime, Hal cúi đầu.

Trong tình huống tệ nhất, thì cô gái tự đặt mình là Hinokagutsuchi này có thể đã nói đúng…

Phần 3

“Chuẩn bị tới giờ hẳn đã đủ rồi nhỉ? Haruga-kun, xin cậu hãy đọc lời hối lỗi của mình cho bọn tớ đi.”

“Ừ, ‘Mình thật lòng xin lỗi vì đã làm mọi người phải lo lắng. Từ nay mình sẽ không bỏ mặc mọi người nữa, mình sẽ luôn nhớ báo cáo lại, liên lạc và bàn bạc với các cậu mọi lúc, và sẽ tự nhận thức hành động của mình với tư cách là một người đồng đội’…”

“Hoàn toàn không chấp nhận được. Thiếu cả sự chân thành lẫn nhiệt tình.”

“Điều này chứng tỏ cậu vẫn chưa hiểu rõ vị thế của mình hiện giờ. Này, Haruomi, đừng có mà tự thả lỏng tư thế ngồi của mình khi chưa được phép. Cậu chỉ mới ngồi đàng hoàng trong tư thế seiza có gần nửa giờ thôi. Thật vô kỷ luật mà.”

Cho dù cuối cùng cũng quay về nhà được, Hal vẫn không được phép vào trong nhà.

Cậu bị buộc phải quỳ gối ngoài chính căn nhà của mình – trong tư thế seiza ở trước cửa – và phải chịu ăn mắng từ Orihime và Asya, và buộc phải viết một bản kiểm điểm và đọc nó.

Nghe từ tụi con gái:

‘Nếu cậu đã an toàn rồi, sao cậu không chịu thông báo nhanh chi tiết cho chúng tớ cơ chứ!?’

Sau khi nhắn một đoạn tin ngắn để báo cáo bản thân mình đã an toàn, Hal đã tắt điện thoại và đi ngủ. Cậu không hề có tâm trạng để nói chuyện với bất cứ ai vì có quá nhiều chuyện đã xảy ra.

Hành động bất cẩn này có vẻ đã xúc phạm đến hai người con gái ấy rất nhiều.

Cậu im lặng trong khi tôn trọng lắng nghe hai bài thuyết giáo. Cậu không còn cách nào thoát để thoát thân. Dù sao thì, cậu liên tục được thúc phải tự kiểm điểm hành vi của bản thân.

Không lâu sau, nhìn thấy Hal hành động ngoan ngoãn, Orihime thở dài.

“Cho dù thế nào, mình vẫn rất mừng vì cậu an toàn, Haruga-kun. Đồng thời, mình thật sự phải cảm ơn cậu.”

“Hử?”

“Cảm ơn vì ngày hôm qua. Sự thật rằng hiện giờ mình còn sống và đứng ở đây một nửa lý do là nhờ có Asya và nửa còn lại là nhờ cậu đấy, Haruga-kun.”

Orihime đột ngột ngừng thuyết giáo và chuyển sang bày tỏ sự cảm kích của cô ấy. Đòn tấn công bất ngờ này khiến Hal phải câm lặng. Được cảm ơn trực tiếp từ một ai đó—Cảm giác thật kì lạ.

Không thể nghĩ ra cách đáp lại, Hal chỉ có thể vờ xoa đầu trong khi giả vờ rằng mình không nghe thấy gì cả.

“Mình chỉ nói ở đây thôi, nhưng thật ra, mình đã khóc một chút khi biết rằng cậu đã an toàn, Haruga-kun. Mình thật sự lo lắng lắm đấy, vậy nên đừng làm những chuyện như thế nữa nhé, được không?”

Thái độ thành thật của Orihime khiến Hal bất ngờ.

Cậu có cảm giác như cô ấy đang hết mình vừa đấm vừa xoa mình vậy. Cùng lúc này, cả Asya cũng nói một cách điên cuồng:

“M-Mình cũng chỉ nói điều này ở đây thôi nhé, được không? Thực ra, khi mình biết được rằng cậu đã an toàn, Haruomi, mình cũng đã khóc trên giường đến khi gối mình ướt sũng luôn!”

“Cậu đang đùa ai thế, Asya? Điều đó là không thể đối với cậu.”

“Tại sao cậu có thể bình thản trả lời mình như thế chứ!?”

“Hai chúng ta còn lạ gì nhau nữa. Cho tới bây giờ, cậu sẽ không có khóc vì những việc như thế đâu, phải không…”

Sỡ dĩ Hal trả lời như thế chính bởi vì cậu biết rằng cô bạn thuở nhỏ của mình sỡ hữu một tấm lòng gan dạ mà ít ai sánh được. Tuy nhiên, trông Asya có vẻ giận dữ một cách khó hiểu trong khi Orihime cười khúc khích.

Vì thế, bầu không khí trở nên dẽ chịu hơn và cuối cùng Hal cũng được phép vào nhà.

Sau khi mở cửa trước để vào căn hộ phong cách Tây trông giống như một ngôi nhà bị ma ám, Orihime là người đâu tiên phát cáu và nhắc nhở, “Nhà cậu bừa bộn quá đấy, haruga-kun.”

“Thật à? Mình thì thấy khá dễ chịu khi sống ở đây.”

“Dù sau thì, Haruomi là kiểu người không giỏi dọn dẹp và sống ngăn nắp.”

“Nhắc một chút nhé, nếu đó chính là mình, thì Asya cũng chả khá hơn mấy đâu.”

Sau khi bước qua cửa là đã có thể thấy được những chồng thùng các-tông.

Chúng bao gồm những món đồ cá nhân mà Hal đã gửi về sau khi quay về nhà lần đầu tiên trong ba năm, những món đồ của người cha quá cố và những bộ sưu tập mà cậu vẫn chưa sắp xếp lại, đồng thời còn có cả những vật và những ghi chép của tư gia Haruga của những đời trước cha cậu.

Những ghi chép ấy chất thành đống ở khắp mọi nơi trong nhà mà không được sắp xếp.

Hal đi tới phòng khách, theo sau là Orihime và Asya.

“Nhân tiện, Haruomi, làm sao mà cậu có thể thoát khỏi con rồng tinh anh tên Soth vậy?”

“Mình cũng muốn biết. Ai cũng nói rằng cơ hội sống sót bình thường là bằng không.”

Hal đột nhiên phải đối mặt với hai câu hỏi hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề.

Hal bước qua đống hộp các-tông bừa bộn khiến phòng khách trông khác gì nhà kho trong khi trả lời một cách trơn tru. Cậu đã chuẩn bị trước một lời giải thích.

“Sau đó có thêm một con rồng khác xuất hiện. Hai con rồng ấy đã xảy ra mâu thuẫn rồi tự đánh lẫn nhau. Đến cuối cùng, Soth bị thương và bay đi mất trong khi con rồng kia… chết. Cột lửa khổng lồ xảy ra giữa cuộc chiến.”

Hal chỉ đơn giản là lược đi những chi tiết mà không để lộ toàn bộ sự thật.

Cậu muốn tiến hành một cuộc điều tra và tìm thêm nhiều thông tin về Hinokagutsuchi trước khi kể cho những người khác. Đồng thời, cậu không biết rằng liệu sẽ có ai chịu tin cậu dù cậu có kể hết mọi chuyện hay không.

Asya sốc sau khi nghe thấy lời giải thích thuận tiện của Hal.

“Mình không thể tin được là một chuyện như thể đã xảy ra!?”

“Tớ chắc chắn đã tạch nếu mọi chuyện không may mắn như thế.”

Hal cố ý bất lực trả lời thay vì giải thích thêm.

“Đúng là như thế…”

Cố bạn thuở nhỏ lẩm bẩm, có vẻ đã bị thuyết phục.

“Nhưng mình hạnh phúc khi nghe rằng Soth đã bị thương. Điều đó có nghĩa là hắn ta đã chạy tới vùng đất khác để đợi cho vết thương của mình hồi phục.”

Hal âm thầm nhớ lại trong sợ hãi: “Ta thề là ta sẽ trở lại, để truy cùng giết tận nhà ngươi!”

Cậu nhớ lại lời tuyên bố của Soth.

“Thực ra, Hiiragi-san vừa gọi mình để yêu cầu một chuyện. Nhằm đề phòng chống lại con rồng tinh anh đã xuất hiện ngày hôm qua, chị ấy hi vọng rằng mình có thể ở lại Dinh Thự để chờ lệnh.”

“Mình nghe là Hazumi cũng đang ở đó nữa.”

Orihime gật đầu. Bộ ba tạm thời ngồi vào ghế sofa.

Căn phòng bị phủ bởi bụi về các thứ thì trong tình trạng lộn xộn hoàn toàn. Những tấm màn bị bịt kín lại nên nguồn sáng tự nhiên chiếu vào không đủ. Mặc dù nó còn lâu mới đến gần đến mức thoải mái. Nhưng ít nhất trong phòng khách còn được cái ghế sofa để ngồi.

“Hazumi?”

Nghe thấy cái tên lần đầu tiên được đề cập bởi Orihime, Hal không kìm được mà nghiêng đầu vì bối rối.

“Em ấy là em họ mình và là phù thuỷ duy nhất của New Town – hay đúng hơn là, của cả vùng Kantou. Minadzuki, ‘thiên xà’ đã cứu chúng ta lần trước, là cộng sự của em ấy.

“Để có thể sản sinh ra hai phù thuỷ thuộc cùng một gia tộc, gia đình cậu chắc hẳn cũng phải được ban cho năng khiếu tự nhiên này.”

“Mình không thực sự biết về điều đó, nhưng Hazumi đã làm việc trong hai năm vừa qua, kể từ khi em ấy mới mười hai. Nhưng em ấy là một người rất dịu dàng và sức khoẻ cũng yếu nữa, vậy nên em ấy không hẳn là hợp với ‘chiến đấu’…”

“Chẳng phải em ấy cũng phần nào giống với cậu sao? Về mặt nhân cách ấy.”

Từ quan điểm của Hal, tính cách của Juujouji Orihime không phù hợp đối với một phù thuỷ.

Chẳng phải em họ của cô ấy cũng giống thế hay sao? Tuy nhiên, Orihime lại lắc đầu bác bỏ suy đoán của Hal.

“Hoàn toàn khác biệt. Vì em ấy là một thiên thần.”

“…Hử?”

Hal không kìm được mà thắc mắc lời mô tả kì lạ của Orihime.

“Mình nói là thiên thần. Em ấy là một thiếu nữ với nhân cách tuyệt vời như của một thiên thần. Tốt bụng, dịu dàng và không toan tính. Mặc dù em ấy có hơi hướng nội một chút, nhưng em ấy có một nụ cười tươi sáng. Một cô bé rất dễ mến.”

“Ồ.”

“Bất kì người già nào, dù có quái gở hay bướng bỉnh cỡ nào, đều sẽ đối xử với em ấy dịu dàng như thế đó là chính cháu gái của họ vậy.”

“Juujouji, những gì cậu vừa nói không thể nào là thật được. trong thế giới dơ bẩn của con người, một sinh vật thân thoại như ‘thiên thần’ không hề tồn tại.”

Hal kiên quyết phản đối lời càu nhàu của Orihime.

“Sâu cùng trong trái tim của cô bé ấy chắc hẳn phải sục sôi bởi những cảm xúc đen tối và tiêu cực, chờ đợi thời cơ để bùng nổ. Hãy lưu ý lời khuyên của mình. Không hề tốt cho một cô gái phải chịu đựng trong cái tuổi đẹp nhất của năm tháng niên thiếu của cô ấy bằng việc đặt cái định kiến của bản thân lên người khác qua cái lăng kính hồng đâu.”

“Để xem cậu còn khư khư lấy cái lí lẽ méo mó của mình sau khi gặp em ấy không.”

Tự tin bãi bỏ ý kiến cảu Hal, Orihime lấy điện thoại ra.

“Nhìn đây, đây là ảnh chụp Hazumi đấy. Em ấy dễ thương không nào?”

“M-Một cô bé dễ thương nhỉ….”

Cầm lấy chiếc điện thoại để xem qua, Asya lẩm bẩm.

Màn hình LCD hiện ảnh của một cô bé đang cười một cách đoan trang với vẻ

Bình luận (0)Facebook