Leviathan of the Covenant
Takedzuki JouNimura Yuuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2 - Tiến đến Nghi lễ lập Giao ước Phần 5

Độ dài 5,264 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-16 02:15:20

Phần 5

Và trong đêm ba hôm sau…

Hal, Orihime và Asya tập trung trước cầu Ryougoku bắt ngang qua sông Sumida.

Đi qua con sông sẽ dẫn họ đến khu vực của Tokyo Cũ..

Dù rằng những cây cầu như Kuramae, Umaya, Komataga và một vài cây cầu khác đi qua sông Sumida không hề được canh giữ bởi các bảo vệ, nhưng chúng vẫn bị phong toả hoàn toàn.

Hơn nữa, cây cầu Ryougoku còn bị phong toả nghiêm ngặt hơn những cây cầu khác.

Cây cầu không chỉ có một cánh cổng mà nó còn có bảo vệ đứng canh hai mươi bốn giờ trên ngày.

Cổng này được dùng bởi các phương tiện giao thông liên quan đến cảnh sát tuần tra khu vực của Tokyo Cũ.

Nhìn chằm chằm về phía xa bên bờ bên kia, Orihime đột nhiên lẩm bẩm, “Rõ ràng đó là khu vực của lũ rồng nhưng con người lại chịu trách nhiệm trong việc quản lí nó. Thật là kỳ lạ.”

“Bọn chúng không yêu cầu ‘tô giới’ nhằm mục đích để sinh sống. Bọn chúng chỉ muốn xây dựng cái đó.”

Hal chỉ về phía bầu trời đêm trải dài xuyên suốt bờ đối diện của sông Sumida.

Phần đất bị bỏ hoang nằm ở phía xa bờ của thành phố hoàn toàn bị che đậy bởi bóng tối mà không được chiếu sáng.

Nhưng vì sự vắng mặt hoàn toàn của ánh sáng nhân tạo, nên ánh trăng và những vì sao được dịp toả sáng hơn, ánh sáng trắng dịu dàng của chúng chiếu sáng phần đất liền.

Trái ngược với phông nền được chiếu sáng trong màn đêm, có thể thấy được hình bóng của một cột trụ.

Thứ được gọi là Khối Đá nằm ở trung tâm của Tokyo Cũ, một cột trụ với dáng vẻ oai nghiêm được làm từ đá đen, cao đến tận một ki-lô-mét.

“Xung quanh cái cái trụ đó… đã thay đổi.”

“Thay đổi?”

“Đúng thế. Những nguồn năng lượng bí ẩn, thuộc về tâm linh hay huyền diệu, hơi độc… Nơi đó bị lấp đầy bởi những loại năng lượng thuộc về con đường của tà đạo. Liệu rằng nước, đất hay không khí, mọi thứ liệu có trở nên khác biệt với những vùng đất bình thường.”

Lần này, đến lượt của Asya nói với Orihime, người đang trố mắt nhìn một cách kinh ngạc.

“Người bình thường chỉ có thể ở đó khoảng một tháng trước khi sức mạnh ma thuật mạnh không thể chịu nổi được nữa, khiến cho cơ thể cực kì khó chịu. Ngược lại, cũng có những thuận lợi ở vùng đất có sức mạnh ma thuật tăng cao.”

“Ý cậu muốn nói rằng… đó là những vùng đất tạo điều kiện cho những nghi lễ như lần này phải không?”

Nhìn thấy Orihime, người có tiềm năng trở thành đàn em của mình, có hiểu biết như thế, Asya chợt cười.

“Một câu trả lời chính xác. Với một nghi thức có quy mô lớn như nghi thức hình thành Thiên xà, không thể bỏ qua nguồn năng lượng tâm linh và nguồn năng lượng ma thuật cư ngụ trong phần đất. Vì thế, tối nay—”

“Đó là lí do tại sao chúng ta phải đến Tokyo Cũ để tìm một nơi có nguồn năng lượng tâm linh mạnh.”

Sức mạnh ma thuật trong đất tăng và giảm dựa vào những điều kiện như thời tiết, mùa màn, và trạng thái của “long mạch.” [1]

Để kiềm tra trạng thái của nguồn sức mạnh ma thuật trong đêm nay, Hal lấy cái đồng hồ bỏ túi mà cậu thường dùng ra.

“Cái đó là gì thế?”

“Cần câu cơm của tôi đấy, nó được gọi là Pháp Sư Thời Gian[2].”

Trả lời câu hỏi của Orihime, Hal nhẹ nhàng nâng cái đồng hồ bỏ túi bằng bạc lên.

Nó là vật lưu niệm cậu đã tìm thấy trong phòng làm việc của cha mình không lâu sau khi trở về Thị Trấn Tokyo Mới. Một cái đồng hồ cơ khí cổ điển với hàng trăm bộ phận quay như bánh răng, guồng quây chỉ, lò xo và dao động.

Đây chính là Phù Thuỷ Thời Gian. Đồng thời của là một phiên bản hiện đại hơn của đũa phép của các pháp sư.

Tick-tock, tick-tock, tick-tock. Tiếng kêu của kim giây đếm khoảng thời gian.

Nó cần phải đồng bộ với nhịp tim của cậu ta. Hal điều chỉnh nhịp thở của cậu ấy. Bây giờ, tốc độ di chuyển của kim giây đã gần như đồng bộ với nhụp đập của cậu.

Kim chỉ của đồng hồ và trái tim của bản thân. Hal tưởng tượng rằng cái hai thứ đều chuyển động với cùng nhịp điệu.

Tick-tock, badump, tick-tock, badump.

Vì thế, kim giây chậm lại đôi chút để đồng nhịp với con tim của Hal. Ngay khoảnh khắc đó, sức mạnh ma thuật được khởi tạo.

Một sức mạnh siêu nhiên mà người bình thường đáng lí ra không có khả năng tạo ra được.

“Tôi từng nghe trong thuật phong thuỷ của người Trung Quốc, Feng Shui, việc bắt giữ những vòng chảy tuần hoàn trong lòng đất—long mạch, là điều rất quan trọng. Hãy áp dụng nguyên tắc này để quan sát dòng chảy và sự phân phối của sức mạnh ma thuật.”

Hal bày ra một tấm ảnh chụp từ máy bay của khu vực Tokyo cũ.

Bức ảnh này có vẻ là được chụp từ trên không. Cầm một chiếc bút mực đỏ trong tay phải, Hal vẽ một vài vòng tròn trên bản đồ. Thứ dẫn dắt chuyển động của cây bút hoàn toàn không phải ý chí của riêng Hal.

Mà đó là do câu thần chú Tìm Kiếm Long Mạch[3] được thực hiện nhờ vào sức mạnh ma thuật của chiếc đồng hồ.

Hiển nhiên, những nơi được khoanh tròn đều có sức mạnh ma thuật rất mạnh.

“Chỗ này ổn không nhỉ? Mình cũng có cảm giác nó là một nơi rất rộng rãi.”

“Khu xóm Ochanomizu? Rõ rồi. Vậy ta đến đó thôi.”

Hal lập tức gật đầu đồng ý với câu bình luận của Asya sau khi cô ấy kiểm tra bản đồ và những nơi được khoanh tròn.

Mặt khác, Orihime đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ bỏ túi với đôi mắt đầy sự tò mò.

“Dù rằng mình đã nghe nói về loại thiết bị này rồi, nhưng đây thức sự mới là lần đầu mình được tận mắt trông thấy. Vậy ra có cái này trong tay, thì cả người bình thường cũng có thể xài ma thuật sao?”

“Theo lẽ tự nhiên, nó sẽ không hoạt động trừ khi người dùng hiểu rõ về ma thuật ở một mức nhất định.”

Hal cất cái đồng hồ đi rồi nói, “Cái này có thể cho phép tôi sử dụng ma thuật lên đến cấp độ B5, vậy nên nó là một dụng cụ bỏ túi không tệ. Mà thôi, nhanh chân lên và đi nào.”

Sau khi nói thế, Hal đảo mắt về chiếc xe cơ giới hạng nhẹ đang đỗ bên con đường gần đó. Nó là một chiếc xe thuộc sở hữu của SAURU mà cậu đã nhờ anh Kenjou đưa nó đến đây.

“Khoan đã nào, chiếc xe đó trông thì ổn và tốt đấy, nhưng ai sẽ lái nó cơ chứ?”

“Bây giờ mà hỏi câu đó thì hơi trễ rồi đấy.”

“Cậu đừng lo. Cả mình và Haruomi đều không có rắc rối trong việc lái xe đâu.”

Đối đầu với vấn đề mà Orihime vừa chỉ ra, Hal thì nhún vai trong khi Asya trả lời một cách dễ dàng.

“Theo luật pháp Nhật Bản, những công dân dưới tuổi mười tám không thể làm giấy phép lái xe được. Đồng thời, cậu sinh cùng năm với mình mà Haruga-kun. Không lẽ cậu từng học đúp?”

“Không hề nhé Juujouji, tôi cũng sinh cùng năm với cậu thôi. Một thiếu niên trẻ và mềm yếu của tuổi mười lăm.”

“Bằng cách nào đó mình cảm thấy hơi sai khi Haruomi tự gọi bản thân trẻ và mềm yếu… Oh và nhân tiện, mình cũng mười lăm mà thôi, như tất cả mọi người ở đây. Một thiếu nữ xinh đẹp hơn cả loài hoa.”

“Này Asya, chẳng phải cậu đã ăn ngấu nghiến một cách tham lam một lượng lớn các hoa cúc ăn được và một vài loài hoa khác sao?”

“Umm… Mình xin phép có hơi lỗ mãng chút nhé. Cả hai cậu đều có bằng lái à?”

Orihime hỏi với vẻ mặt u sầu.

Cô ấy trông lo lắng về việc phải làm gì, như thể cô vừa phát hiện ra một đội quân tội phạm vậy.

Vì thế, Asya ưỡn bộ ngực phẳng lì và lôi tấm bằng lái xe của cậu ta ra với điệu cười khúc khích.

“Đó là điều mà cậu lo lắng ư? Như cậu đã thấy rồi đấy, mình chuẩn bị mọi thứ rất chu toàn.”

“Tôi cũng thế. Mặc dù việc có được mấy tấm bằng này đòi hỏi chút tiền, nhưng nó lại rất được việc trong một vài tình huống từ nay trở về sau. Tôi cũng đã có trong tay một tấm bằng lái xe của Nhật rồi.”

Hal cũng lấy tấm bằng của cậu ta ra. Tuy nhiên, Orihime phản ứng khá sốc.

“Anastasya Kaminsky, mười chín tuổi. Haruda Harunosuke, mười tám tuổi. Liệu mình phải bình luận như thế nào với cái ngày sinh khác hoàn toàn với những gì mình vừa được nghe…”

“Oh—Để tôi giải thích cho cậu nghe. Trên thế gian này có tồn tại một loại người sẽ sẵn sàng chuẩn bị cho cậu bất kì loại tài kiệu đủ các thể loại miễn là cậu được giới thiệu trung gian qua bạn bè và sau đó thưởng lại cho họ là được.”

“Sự giúp đỡ của họ thông thường là cần thiết khi tôi bắt đầu loại công việc này.”

“Đồng thời, thứ giả mạo ở đây là mấy cái bằng lái thôi. Kĩ năng của tụi tôi là hợp pháp.”

“Còn về kinh nghiệm lái xe, cả Haruomi và mình đều thay phiên nhau lái qua sa mạc Taklamakan trong một chiếc xe jeep quân sự, tiếp sau đó là đi qua một ốc đảo cho đến hết sa mạc. Vậy nên cậu cứ an tâm.”

“Mình không lo về kĩ năng lái xe. Thứ mà mình lo là mấy cái chứng chỉ giả mạo đáng ngờ.”

Sau khi bắt người đang bất ngờ là Orihime ngồi vào ghế sau của chiếc xe cơ giới hạng nhẹ, Asya chen người vào ghế phía trước trong khi Hal ngồi vào ghế tài xế. Khởi động chiếc xe, cậu đạp chân vào bàn đạp ga.

Chiếc xe dần dần tiến đến cửa vào của cầu Ryougoku dành cho phương tiện của cảnh sát.

Dù rằng tổ chức nghiên cứu của SAURU không ngấm ngầm điều khiển chính phủ Nhật Bản như những tin đồn đô thị hay đề cập, họ cũng có những mối quan hệ thân thiết với các tổ chức nhà nước.

Còn đường vào được đóng nhật ấn đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

Cổng vào có hình dáng gần giống như trạm thu phí trên đường cao tốc. Tuy nhiên, thứ chặn đường của họ lại là một hàng rào trông rất chắc chắn. Một sĩ quan cảnh sát, với độ tuổi xấp xỉ vào những năm cuối tuổi ba mươi, đang trong phiên trực phía trước cổng, vì thế nên Hal đã dừng xe ngay phía trước cánh cổng và đưa giấy thông hành ra ngoài cửa sổ.

Sau khi nhìn qua tấm giấy thông hành, viên sĩ quan trả nó lại cho cậu và vận hành công tắc.

…Đi kèm với tiếng động cơ, hàng rào dần dần được nâng lên.

Như vậy là Hal và các bạn tiền vào trong nơi từng là đường Yasukuni, một con đường trải từ Ryougoku đến Shinjuku, đi qua thủ đô cũ ở quá khứ trước khi trở thành một vùng đất hoang như bây giờ.

Chiếc xe được lái bởi Hal tiến lên một cách trơn tru

Đi dọc theo con đường Yasukuni cũ, chiếc xe đi qua cầu Asakura và huyện Higashi-Kanda.

Tuy nhiên, khắp nơi đều bị bỏ hoang. Sự hối hả và nhộn nhịp của vô số ô tô và khách bộ hành của quá khứ giờ đây đã biến mất. Theo lẽ đương nhiên, đèn đường cũng chả còn nữa. Trừ ánh đèn pha của chiếc xe ô tô của họ, chỉ còn hai nguồn sáng còn lại là từ mặt trăng và các vầng sao.

Trong chuyến đi, bộ ba đã chứng kiến một cảnh tượng bi kịch ở huyện Iwamotochou.

“Bọn chúng đã tàn phá ở một mức độ không tưởng.”

“Mình đoán là nơi này đã bị bỏ hoang ngay sau khi lũ rồng đã đem đến sự huỷ diệt cho nơi đây…”

Orihime đồng tình với câu nói của Hal.

Một bầy rồng trong tình trạng đói khát có lẽ đã tràn vào trong quá khứ. Những toà cao ốc, căn hộ chung cư, nhà dân bình thường, công trình công cộng, nhà kho, nhà máy, cửa hàng—Cả thành phố đã bị nghiền nát, xé lẻ và tiêu huỷ cho đến khi không còn gì cả.

Nhiều mẫu nguyên liệu xây dựng khác nhau ở dưới dạng đổ nát và mảnh vụn nằm rải rác ở khắp nơi.

May mắn thay, những gì còn lại không đủ để tạo thành vật cản đường. Với việc không cần đi đường vòng, bộ ba tiếp tục tiến lên.

“Nếu để mặc cho lũ Raptor làm loạn lên – điều này cũng áp dụng cho những con rồng nhỏ hơn bay lượn trong thời ấy – mà chúng đã có thể gây ra sự phá huỷ đến mức độ không thể đùa được này. Và thậm chí những con rồng cấp cao còn có khả năng hơn cả thế. Nhắc đến việc bọn chúng đáng sợ như thế nào… khiến mình không muốn suy nghĩ về chúng,” ngồi bên cạnh người lái, Asya nhận xét một cách nhẹ nhàng.

Vẻ đẹp như tiên nữ của khuôn mặt cô hoà với vẻ trang nghiêm của một chiến binh có phẩm hạnh, như một thanh gươm nổi tiếng vừa mới được mài bén. Cô thường hay phô bày kiểu biểu hiện này mỗi khi những vấn đề về sức mạnh và chiến đấu được nêu lên.

“Trước đó cậu đã nhắc đến những con rồng cấp cao phải không Asya-san? Bọn chúng khác biệt như thế nào thế?”

Sự tò mò của cô đã được khơi gợi bởi câu nhận xét của Asya, Orihime tiếp tục hỏi người sớm-trở-thành-đàn-chị của cô.

“Thì… Những con cấp cao có kích thước gấp đôi lũ Raptor và có sức mạnh chiếc đấu rất lớn. Ngoài mấy cái đó, chúng cũng thành thạo nhiều loại ngôn ngữ.”

Sau một hồi suy nghĩ, Asya bắt đầu giải thích.

“Những ngôn ngữ này bao gồm tiếng người Sumerian và Coptic, La Mã cổ đại, La-tinh, và nhiều ngôn ngữ được dùng bởi con người hiện đại. Còn có cả ngôn ngữ của riêng chúng, tiếng Hyperborean, cũng như biết cả biểu tượng cổ xưa của Rurik Soun, được kể rằng tập trung toàn bộ kiến thức về ma thuật được sở hữu bởi loài rồng… Đồng thời, những con cấp cao có sức mạnh ma thuật rất lớn, khiến việc thi triển những ma thuật cấp cao đối với chúng dễ dàng như việc thở.”

“Ý cậu là ma thuật giống như câu thần chú mà Haruga-kun vừa dùng sao?”

“Thậm chí chưa đến được mức đó đâu. Ma thuật của tụi mình ở cấp độ này không thể so sánh với lũ rồng được. Tuy nhiên, phù thuỷ và thiên xà có khả năng điều khiển sức mạnh ma thuật ở cấp độ tương tự chúng.”

“Nhưng dù cấp độ sức mạnh là như nhau, thì vẫn còn có khoảng cách về năng lực và kinh nghiệm… Thật lòng mà nói, mình cũng không muốn phải đối đầu với chúng trừ khi bên mình áp đảo chúng về số lượng bốn đấu một hoặc hơn.”

Những ghi chép về chiến đấu của Asya cũng đã ghi chép về vài dịp cô phải chiến đấu với lũ rồng cấp cao.

Sau khi nghe những ý kiến thành thật của Asya, người đã sống sót qua những lần chạm trán sinh tử, Orihime nhấn mạnh với cảm xúc chân thành, “Vậy nếu mình cũng trở thành một phù thuỷ, có khả năng mình phải chiến đấu với lũ rồng cấp cao đó không?”

“Xác xuất không thấp đâu. Nếu chỉ là Raptor, thì ngay cả quân đôi bình thường cũng có thể đối đầu với chúng. Nhưng lũ cấp cao có thể dùng ma thuật để làm vô hiệu hoá các bộ phận cơ khí và làm con người mất phương hướng với quy mô từ hàng chục đến hàng ngàn… Vì thế, không ai có thể xử lí bọn chúng trừ những phù thuỷ và các thiên xà.”

“Đồng thời, lũ cấp cao thường hay đi ngao du khắp Trái Đất để tìm kiếm những thứ như kim loại quý hiếm và những thứ mang bên trong sức mạnh ma thuật.”

Những chuyên gia như Hal và Asya ít khi gọi lũ Raptor là “rồng” vì ở một nơi trong tim họ tồn tại một suy nghĩ nhất định—Cuối cùng, những con rồng cấp cao mới là những con rồng thật sự.

Sau khi nghe họ nói thế, Orihime gật đầu thật nhiều và nói, “Nhắc mới nhớ, con rồng màu đỏ đó cũng là một con cấp cao luôn phải không? Con mà cậu thường hay nhìn thấy trên mấy cái video trên mạng ấy, diễn thuyết trơn tru bằng tiếng Anh—À đúng rồi, Hannibal!”

Con rồng khổng lồ màu đỏ đã bay đến Trung tâm Rockefeller tầm hai mươi năm trước.

Từ khi lời tự giới thiệu của nó chỉ đơn thuần là “Ta là vua và là người đại diện của toàn bộ long tộc,” toàn bộ người dân trên Trái Đất đã đặt cho nó một biệt danh khác. Cụ thể là, “Hannibal.”

Đó là tên của một danh tướng Carthaginian nổi tiếng thời xưa từng tàn phá Đế Quốc La Mã cổ đại…

Hal trao đổi ánh nhìn với Asya rồi nhanh chóng trả lời, “Tất nhiên. Trong thế giới của tụi tôi, nó là con nổi tiếng nhất trong số những con rồng cấp cao.”

“Nhân tiện, Haruomi này, cái vụ ‘rối loạn tâm lí’ sao rồi?”

“Vẫn chưa tái phát, ít nhất là trong lúc này. Nhưng tớ đang có suy nghĩ, có lẽ nó là do một lời nguyền hay là bị ám thì đúng hơn.”

“Nhắc mới nhớ, mình cũng nhớ rằng chúng ta có khả năng có thể chạm phải những thứ như thế khi làm việc…”

Ngoài còn có những con được xếp vào nhóm Caesar Dragonis, thường được biết đến với cái tên “Đế Vương Thần Long”.

Chúng là những con dị thường thống trị tối cao trên cả những con rồng cấp cao. Tuy nhiên, bàn về vấn đề này với một người mới còn chưa thực sự trở thành một phù thuỷ thì quả có hơi sớm.

Không hay biết được rằng Hal và Asya bí mật giữ lại thông tin, Orihime bắt đầu tỏ ra hứng thú trước chủ đề mới của cuộc nói chuyện.

“Kh-Khoan đã, ý cậu là sao khi nói là do một lời nguyền?”

“Không có gì cả, chỉ là một số triệu chứng bộc phát trong lần chạm trán với lũ rồng lần trước thôi. Ban đầu, tôi cho rằng là do thứ gì đó na ná như hậu chấn tâm lý những vẫn có nhiều khía cạnh đáng để cân nhắc.”

Hal nhớ lại tình huống khi cậu chạm mặt với linh hồn kì lạ(?) trong lúc giải thích, “Theo như những trường hợp của gia đình tôi, tôi đã từng có kinh nghiệm trong quá khứ bởi vì hai bố con thường hay chịu sự trừng phạt khi đến những nơi như lăng mộ cổ. Nhắc mới nói, Bố chết không báo trước khi mà sức khoẻ của ông tụt dốc không phanh mà chả có cảnh báo gì cả.”

“Tới nghĩ thì tốt nhất cậu vẫn nên làm một chuyến tới thụ sở SAURU để làm chấn đoán đi.”

“Mọi việc đều có thể xảy ra trong ngành của cậu nhỉ, Haruga-kun…”

Vào lúc họ nhận ra, chiếc xe của họ đã đến lân cận của đích đến của cả ba.

Khu dân cư từng được biết đến với cái tên Ochanomizu…

Mặc dù nằm ở trung tâm của thành phố, khu vực này không hề giống khu thương mại và kinh doanh. Trong quá khứ, nơi đây từng có nhiều trường đại học và bệnh viện. Địa điểm đã lọt vào tầm ngắm của Asya và Hal cũng đồng thời là khuôn viên của một trường đại học.

Họ dừng xe ở một góc của bãi đỗ nằm ở cổng sau trường đại học.

Sau khi xuống xe, Hal và Asya lập tức tiến hành chuẩn bị.

Đầu tiên, Hal nắm chặt chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay để thực hiện ma thuật Tế Đàn Trận Hình[4].

Kết quả là, ánh sáng màu lam đột nhiên xuất hiện từ dưới đất của vùng không gian rộng lớn. Cùng lúc đó, những hình dạng kí tự, con số và kí hiệu phức tạp đang nối tiếp nhau được cấp tốc vẽ ra trên nền đất.

Đây chính là vòng tròn ma thuật dùng để thực hiện nghi lễ Thiên Xà Giáng Sinh</ref>Leviathan Birth</ref>.

Sau đó Hal kéo một chiếc rương từ xe ra và từ trong chiếc rương lấy ra một Mộ Vật.

Một chiếc gương cổ, được mạ bằng đồng trắng. Hal không biết rằng nó là được tìm thấy trong một đền thờ hay trong một bảo tàng ở một nơi nào đó, nhưng chắc chắn một điều là nó có nhiều giá trị lịch sử.

Hal đặt chiếc gương đồng màu trắng này vào trung tâm của vòng phép.

Theo thuật ngữ chuyên ngành, một món đồ cổ như chiếc gương này sẽ được gọi là một “hiện vật ma thuật đóng vai trò là một vật thiên.”

Vào khi nghi lễ lập khế ước được hoàn thành, thứ này sẽ trở thành lõi của thiên xà – Thiết tâm[5] – và sẽ hoạt động như là một cơ tim của dạng sống siêu đẳng gần giống với loài rồng ấy.

“Xong, với cái này, tế đàn đã được chuẩn bị thành công.”

“Bên mình cũng sẵn sàng rồi. Kết nối với bên văn phòng New Town đã đợc bảo đảm. Chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”

Asya báo cáo trong khi mắt vẫn hướng về một cái máy tính bảng được kết nối qua một chiếc điện thoại vệ tinh.

Orihime bất ngờ nhảy dựng lên. Với cái nhìn đầy ấn tượng, cô quan sát Hal và Asya làm việc.

“Eh, các cậu xong rồi sao? Từ khi chúng ta xuống xe còn chưa được mười phút cơ mà.”

“Cũng không hẳn. Chẳng phải là cậu đã đợi một khoảng thời gian rất dài trước khi đến đây hay sao? Đồng thời, nếu đếm ngược về trước, đã được nửa năm đã trôi qua kể từ khi chúng tôi quay trở về Tokyo. Trong khoảng thời gian đó đấy Juujouji, tổng bộ SAURU ở chi nhánh Istanbul đã chuẩn bị sẵn nhiều thứ cho cậu.”

“Đúng thế. Không chỉ công thức thành phần của ‘thiên xà’ cần phải được tính toán và vòng ma thuật cần thiết cần được thiết kế, mà cần phải có những điều chỉnh thích hợp để có thể kếp hợp tốt với Mộ Vật mà bên cậu cung cấp.”

Asya cất tiếng trong khi đang vận hành máy tính.

Thông qua đường dẫn trực tiếp ở văn phòng chi nhánh New Town, đầu bên này hiện đã được nối với Đồng hồ của Phù thuỷ[6] ở tổng bộ Istanbul… cũng như ‘Bà già bất tử’[7]. Dù chỉ có mỗi mình và Haruomi hiện diện ở đây, nhưng thực ra là còn có nhiều người nữa đang chờ sẵn nghi thức này.

Một cái nhìn tôn trọng và ngưỡng mộ hiện lên trên khuôn mặt của Orihime sau khi cô được kể lại về tình hình. Hal cũng chen vào để nói, “Juujouji, việc của cậu là đợi thêm một chút nữa. Hãy nhìn bóng ‘thiên xà’ sắp được sinh ra cho cậu thật cẩn thận… Rồi, Asya, bây giờ là phụ thuộc vào cậu hết đấy.”

“Được rồi—Hỡi người mẹ của những kẻ bất tử, tôi xin phép được thay mặt nữ tư tế, người sẽ kế thừa linh hồn người, mời gọi người!” Asya lớn tiếng niệm phép trong khi đang đối mặt với vòng tròn ma thuật khổng lồ.

Một nguồn sức mạnh ma thuật lớn đến kinh ngạc phun trào ra từ trong cơ thể mong manh của cô nàng.

Công việc đòi hỏi Hal phải dùng chiếc đồng hồ đã được thực hiện xong bởi một phù thuỷ và trái tim của cô ta. Mỗi lần lồng ngực của người bạn thời thơ ấu đập, sức mạnh ma thuật lại tuôn trào không ngừng nghỉ.

Hơn thế nữa, một nguồn sức ma thuật khổng lồ và những câu thần chú tinh xảo được truyền tới từ tổng bộ Istanbul.

Đóng vai trò như chiếc cầu nối liền hai phía là một phiên bản điện từ khác của Pháp Sư Thời Gian được cài đặt trong chiếc máy tính xách tay cùng với chiếc điện thoại vệ tinh, tín hiệu truyền đầu tiên tới Mirokudou của Tokyo New Town qua tín hiệu điện thoại rồi tới tổng bộ Istanbul qua một đường truyền trực tiếp tốc độ cao.

Nếu đánh giá theo băng thông truyền tải, kênh liên lạc này có thể được xem là rất chậm.

Tuy nhiên, đây lại là một nghi thức ma thuật.

Cho dù là nó lấy theo dạng nào, ma thuật đều có thể dựng nên một kết nối tâm linh được biết với cái tên Liên Kết Tinh Tú[8] miễn là người đóng vai trò là linh mục để tiến hành nghi thức được kết nối trung gian qua tổng bộ Istanbul.

Vì thế nên dù vật ở giữa có là mạng kết nối không dây hau là một chiếc điện thoại tiện lợi, thì kết quả cuối cùng thu được vẫn giống như thế.

“Hỡi nữ hoàng, người nhìn xuống tất cả những sinh vật với đôi mắt của một ma pháp sư vĩ đại, hỡi người cố vấn cao quý sỡ hữu trí tuệ vô hạn.”

“Người là người nắm quyền quản lí. Bằng đôi tay trắng cao quý, cả thiên đàng và dân gian được nuôi dưỡng, chĩ dẫn và thành dáng.

“Hỡi nữ hoàng và chúa tể, người đã thanh lọc nguồn nước và tạo nên những dòng chảy. Chúng thần tôn thờ học thuyết và hứa hiến dâng sự trung thành. Hỡi mẫu thân, con xin cầu khẩn người hãy ban cho cô ấy sự bảo vệ và sự dẫn lối!”

Đáp lại lời ca của Asya, “bóng” trên vòng tròn ma thuật dần trở nên lớn hơn.

Nó là một cái bóng màu đen của một con quái thú khổng lồ. Với hình dáng bốn chân và trông như động vật có vú, tổng thể vật lí của nó trông rất mảnh khảnh. Và nó đang mang trên vai một vật nào đó?

Cái bóng này chính là hiện thực hoá của thiên xà chuẩn bị được sinh ra.

Orihime to mắt trong kinh ngạc, cô lẩm bẩm, “Vậy ra đó là ‘thiên xà’… thiên xà được sinh ra vì lợi ích của mình…?”

“Đúng vậy. Nhưng việc sinh nở có thành công hay không thì vẫn là ẩn số, vì hiện tại nó vẫn chỉ là hình dạng tâm linh và vẫn chưa thể thấy được trong thế giới hiện tại… một “thiên xà’ trong hình dáng cái bóng, chỉ vậy mà thôi. Juujouji, nếu sự liên kết của khế ước thất bại trong việc nối liền thân thể và lí trí của cậu, nó sẽ mãi mãi mắc kẹt trong thế giới hiện tại—”

Đang giải thích nửa chừng, Hal bất ngờ bị choáng váng. Lửa?

Đột nhiên, tầm nhìn của Hal liền bị bao phủ bởi lửa không qua báo trước.

Cháy. Tế đàn nơi mà nghi thức đang được tiến hành, Asya đang lớn tiếng cất bài ca, Orihime nhìn lên cái bóng một cách bồn chồn, phong cảnh của vùng đất hoang ở phía xa, tất cả đều bị đốt cháy.

Liệu đây có phải là ảo ảnh về những ngọn lửa mà cậu đã trải nghiệm từ trước? Hal bị bất ngờ.

Lần trước khi cậu nhìn thấy những ngọn lửa này, lũ Raptor đang ở gần. Liệu lần này cũng như thế ư—Tuy nhiên, trong tầm nhìn không hề thấy hình bóng của một con rồng nào cả. Cũng như cậu không thể cảm nhận được sự hiện diện của con rồng nào cả.

Hal điên cuồng khảo sát xung quanh nhưng lại bị cản bởi ngọn lửa, cậu không thể nhìn thấy một cách rõ ràng

“Khốn kiếp, cút ra chỗ khác!”

Hal giận giữ rống lên. Ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội lập tức tan biến mà không để lại bất cứ dấu vết nào.

Khí lực mạnh mẽ của Hal đã vô hiệu hoá cơn ảo giác kì lạ—Liệu đó có phải là kết luận có thể được rút ra? Hal cảm thấy việc này kì lạ nhưng vẫn tiếp tục nhìn xung quanh. Nhưng lại không có bất kì dấu vết của con rồng nào ở gần.

“Có chuyện gì thế, Haruga-kun? Bộ có rắc rối gì sao?” Orihime lo lắng hỏi từ vị trí kế bên cậu ta.

Tuy nhiên, Hal quá vướng bận để đáp lại. Cầm chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay, cậu viện dẫn ma thuật Phát Giác Kẻ Thù[9].

Lập tức, được dẫn dắt bởi ma thuật, cậu quay người lại chính xác một trăm tám mươi độ.

Khuếch đại tầm nhìn đến cấp độ như một kính viễn vọng, cậu bắt thấy một hình dáng nhất định. Thoạt nhìn lần đầu, nó trông giống một con chim lớn.

Là một con đại bàng biển Stellar hay một con chim giống tương tự? Hay là một trong những giống chim săn mồi quý hiếm sống trong khu rừng ở ngọn núi gần thành phố.

Nhưng cậu ta đã lầm. Chỉ kích cỡ thì giống một con đại bàng thôi nhưng hình dạng thì khác xa hoàn toàn.

“Làm thế quái nào mà…”

Đậu trên một tầng thượng nào đó của ngôi trường, vật thể sống đang nhìn xuống tế đàn—

Một con rồng có cánh. Những cái vây trên bề mặt cơ thể của nó có màu vàng đồng.

Có vẻ như nó đã chú ý đến ánh nhìn của Hal. Nhàn rỗi bay lượn trên trời, nó hạ cánh một cách duyên dáng về phía họ. Không lẫn vào đâu được.

Nhận ra danh tính thật sự của con rồng, Hal cố gắng phát tiếng trong khó khăn.

“Juujouji và Asya, mau hoãn lại nghi thức. Một con vãi vật kinh hãi nhất đã xuất hiện—Một con rồng cấp cao đang bay về phía chúng ta.”

Không tồn tại một con rồng nào trên thế giới có kích thước nhỏ như thế cả.

Ngay cả lũ Raptor, được biết như là lũ rồng cấp thấp, cơ thể chỉ cao tầm năm mét. Tuy nhiên—

Hal nhớ lại những gì đã giải thích với Orihime trước đó.

—Tất cả những con rồng cấp cao đều là bậc thầy trong sử dụng ma thuật. Đối với chúng, ma thuật Thu Nhỏ chắc cũng không khác gì trò trẻ con.

Hạ cánh một cách duyên dáng, không nghi ngờ gì được, con rồng vàng đồng chắc chắn là một con cấp cao – tên khoa học: Thiên Mã Long[10] — đã tự thu nhỏ bản thân nó!

Bình luận (0)Facebook