Leviathan of the Covenant
Takedzuki JouNimura Yuuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2 - Tiến đến Nghi lễ lập Giao ước Phần 3

Độ dài 3,686 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-16 02:15:18

Phần 3

Hal được đưa đến nơi được dùng như phòng thẩm vấn. Như dự đoán, là phòng ngủ của con gái.

Một căn phòng kiểu Nhật. Ở một góc, tựa một chiếc bàn học mà trên bàn có để vài quyển sách giáo khoa, cùng loại với những quyển mà Hal đang sử dụng.

Được treo trên tường là một bộ đồng phục của bộ phận trung học thuộc học viện Kogetsu. Theo lẽ tự nhiên, đó là đồng phục của con gái.

Ngoài ra, còn có một số tạp chí và đồ nội thất phù hợp cho căn phòng của một đứa con gái.

“Cậu muốn ngồi đâu cũng được. Đây là phòng của mình, nên cậu cứ tự nhiên như ở nhà đi.”

Lời nói của Orihime đã xác minh sự nghi ngờ của Hal.

Căn phòng trông rất đẹp với nguồn sáng đầy đủ, nhưng bằng cách nào đó lại khiến Hal cảm thấy khó chịu. Cậu ngồi xếp bằng trong khi Orihime ngồi trước mặt cậu trong tư thế seiza trang trọng.

Dáng lưng của cô nàng được giữ thẳng, một dấu hiệu cho thấy cô đã được dạy dỗ rất tốt.

“Được rồi, bây giờ chỉ còn hai chúng ta, cậu hãy dẹp hết mấy cái thủ tục, sự e dè, mấy cái tác phong lịch sự lạ lùng và mấy cái biệt ngữ làm ăn đó để rồi chúng ta có thể nói chuyện một cách cởi mở và ngay thẳng.”

“Ngược lại, mình cho rằng những cái mà cho thấy không cần thiết lại vô cùng quan trọng để giúp của đối thoại giữa người với người trở nên trơn tru hơn, bất kể mọi trường hợp.”

“Có lẽ điều đó đúng, nhưng bây giờ, ta không cần chúng. Sau cùng thì—”

Orihime đặt tay lên ngực.

Dù Hal chỉ mới nhận ra, cô ấy quả thật là một cô gái quyến rũ.

“Haruga-kun, chúng ta là học cùng lớp và là bạn. Hơn nữa, chúng ta biết bí mật của nhau.”

“Dừng lại cái đã. Bỏ qua hai tuyên bố kia, cậu có ý gì khi nói chúng ta là ‘bạn’?”

Lờ đi những nét quyết rũ của cô gái trước mặt, Hal tỏ vẻ không hài lòng.

“Tôi nghĩ rằng chúng ta vẫn chưa xây dựng được một mối quan hệ sâu sắc đến thế giữa các cá nhân đâu.”

“Thì, chúng ta đã ở cùng lớp một tuần rồi. Hai ngày trước, chúng ta còn trải qua một cơn khủng hoảng đe doạ đến tính mạng cùng nhau. Sau đó, hai ta còn trò chuyện với nhau về vài thứ.”

Ngược lại với Hal, Orihime đã có những lời tuyến bố đáng kinh ngạc bằng sự vui vẻ thường thấy của mình.

“Nếu không phải là bạn bè, thì cậu gọi mối quan hệ của chúng ta là gì?”

“...”

Tôi không thể tin được rằng cậu coi chúng ta là bạn chỉ vì mấy thứ cỡ đó. Nhém chút nữa là Hal đã càu nhàu thành tiếng.

Đồng thời, cậu đã để ý đến một việc. Vừa rồi, rất có thể Orihime đã cố ý bỏ sót một chi tiết, về cách mà cô không màng bản thân mà đặt mình vào nguy hiểm trước mặt con rồng để cứu Hal trước đó.

...Dù biết rằng mình sẽ có lợi thế về mặt tâm lý nếu cô đề cập tới chuyện đó.

Hal không hề có chứng cứ. Cậu đơn thuần chỉ đoán một cách mù quáng.

Tuy nhiên, Orihime trông giống kiểu con gái sẽ hành động thận trọng một cách khiêm tốn đối với cảm giác của người khác.

Cho dù chính cô vừa nói rõ “Hãy dẹp hết mấy cái thủ tục”...

“Được rồi, cất mấy từ như “bạn bè” ra một bên, tôi chấp nhận ý kiến của cậu về việc cởi mở và ngay thẳng.”

Quả đúng là một khách hàng rắc rối. Sao cô ấy có thể chói sáng đến thế? Hal nói tiếp với sự bực mình trong tim, “Vậy thì sao? Tại sao cậu muốn nói chuyện với tôi?”

“Không lẽ mình chưa đề cập trước? Bởi vì mình có hứng thú với cậu.”

“Điều này có thể khá nhàm khi nói đối với tôi, nhưng tôi không phải người đặc biệt gì cả. Ngược lại, bạn Asya đi cùng tôi mới là người đặc biệt. Tôi đơn giản chỉ là người nhận việc từ tổ chức SAURU, đi chạy vặt hoặc cung cấp sự hỗ trợ theo nhiều cách cho nghi lễ lập khế ước mà thôi.”

Lần đầu tiên được nghe Hal nói một cách trung thực từ tận trong tim, Orihime liền nhìn cậu một cách nghi ngờ.

“Có một sự thật đơn giản là việc cậu làm cái nghề này khi vẫn còn là một học sinh phổ thông thực sự rất kì lạ đấy. Chẳng phải loại công việc này đòi hỏi những kiến thức đặc biệt hay kinh nghiệm phong phú sao? Mình có cảm giác rằng cậu khá quen thuộc với những thứ liên quan đến rồng và ma thuật đấy Haruga-kun.”

“Cộng việc này không có giới hạn về độ tuổi, vì đây là một nghề đòi hỏi các kĩ năng đặc biệt, tuổi tác không thành vấn đề.”

“Vậy thì từ đâu mà cậu học được những kĩ năng như thế?”

“Câu trả lời khá đơn giản. Cả gia đình mình đều làm việc này.”

Cả gia đình? Trong khi Orihime lẩm bảm trong sự tò mò, Hal nói tiếp. “Cha tôi cũng là một thành viên của SAURU. Ông từng là một thành viên của một nhóm nghiên cứu đã xác minh những lý thuyết về ‘thiên xà’—sự tổng hợp của các leviathan và quá trình lập khế ước. Ông già đã dạy tôi rất nhiều và tôi cũng hay đọc những tài liệu ở nhà nữa, vậy nên đó là cách mà tôi dần trở thành một chuyên viên trong lĩnh vực này.”

“Cha của cậu...”

“Với lại, dù tính luôn cả giới hạn về tuổi tác, thì những ma đạo sĩ được hưởng tự do nhiều hơn nhiều. Tóm lại, cậu chỉ cần là con gái là được. Asya đã trở thành phù thuỷ khi cậu ấy mới mười tuổi đấy và cậu cũng là một người con gái.”

Về mặt tuổi tác, Orihime chỉ có thể được miêu tả là một người con gái trẻ trung xinh đẹp. Hal nói với cô:

“Hơn nữa, ở một độ tuổi trẻ như thế, cậu đã được công nhận là một người hội đủ điều kiện để trở thành một ứng cử viên cho chức pháp sư, nhận được sự hỗ trợ khổng lồ từ cộng đồng địa phương và sắp được thành lập khế ước với một ‘thiên xà.’ Khoản phí chi trả cho SAURU trong dịp này cũng là từ các nhà công nghiệp, các nhà tư bản, các tổ chức tôn giáo và nhiều người khác sống ở Tokyo đấy.”

Lần này ông của Orihime chính là khách hàng.

Tuy nhiên, ông không có nhiệm vụ gì hơn ngoài việc là người đại diện cho dự án bồi dưỡng Orihime thành một pháp sư.

Cũng có nhiều người đã cung cấp tiền bạc và nỗ lực vì lợi ích của cô ấy.

“Cậu đã ghé thăm thư viện tại Dinh thự của phù thuỷ lần trước. Mục đích của lần đó là để cơ thể cậu thích nghi với ma thuật, đúng chứ?”

“Đúng thế. ‘Thiên xà’ sẽ không thể gia tăng sức mạnh nếu mình không làm thế.”

“Sức mạnh của một ‘thiên xà’ phụ thuộc vào ‘mức độ thích nghi với ma thuật’ của người lập khế ước với nó. Mặc dù chỉ mới làm quen với những không gian có chứa những nguồn năng lượng bí ẩn như thế, nhưng thế vẫn là những bài luyện tập tuyệt vời cho pháp sư mới vào nghề.”

“Mình nghĩ rằng mình đã từng nghe có người nói thế. Nhưng mình đã vào đó được vài lần rồi mà mình vẫn chưa thể nào thích nghi được...”

“Nếu cậu muốn báo đáp những kì vọng và những khoản đầu tư của những nhà tài trợ, thì hãy cố chịu đựng đi. Nhưng thành thật mà nói, mình không nghĩ cậu có thể trở thành một phù thuỷ được.”

“Tại sao lại thế? Hay là tại vì mình không đủ giỏi?”

Mặc dù điều Hal đã nói có thể được coi là một lời sỉ nhục, Orihime vẫn trả lời một cách tôn trọng.

Từ đây có thể đoán được, cô có một bản chất ngay thật và không hề bị biến chất theo bất cứ cách nào.

“Thay vì là tài năng, đây là vấn đề của tính cách.”

“... Hay là do mình quá giống một quý cô? Bỏ qua vẻ ngoài, sâu trong tim mình lại là một tomboy đấy nhá. Nhất là khi mình là một cô nhóc hiện đại, mình giỏi việc chiến đấu bằng thể chất hơn là dùng ngôn từ, vì thế mình thật sự khá mạnh ở khoảng đánh đấm. Mình không nghĩ rằng mình sẽ có vấn đề gì khi phải chiến đấu với rồng.”

Sau khi nghe lời thú nhận mà không thể phớt lờ được này. Hal không kìm được việc nhìn đăm chiêu sang chỗ khác.

“Thôi nào, mấy từ như ‘tomboy’ hay ‘đứa trẻ hiện đại’ đã lỗi thời ở Nhật Bản vào thế kỉ Hai mươi mốt rồi, phải không? Dùng những từ cỗ lỗ sĩ như thế thật ra khá hợp với một quý cô cao cấp được bảo vệ như cậu đấy. Với lại, lời thú nhận về việc ‘mạnh ở khoảng đánh đấm’ của cậu thật sự khiến tôi muốn phi báng. Tuy nhiên—”

Lén nhìn qua Orihime, người trông có vẻ ngớ ngẩn theo những cách nhất định, Hal nói, “Đó không hẳn là vấn đề. Cậu quá ngay thật, quá thuần khiết... Việc cậu chia sẽ linh hồn mình cho ‘thiên xà’, một họ hàng thân thiết với loài rồng, là bất khả thi.

“Thuần khiết?”

“Đúng vậy. Nếu chỉ sự tượng tự với ánh sáng hay bóng tối, thì thứ như ma thuật sẽ là bóng tối, nếu chỉ sự tượng tự với Mặt Trời và Mặt Trăng, thì nó sẽ là Mặt Trăng. Người như cậu, Juujouji, người toả ra từ sâu trong trái tim một dòng năng lượng chứa đầy ánh sáng... có thể sẽ không thích nghi được với ma thuật.”

“Vậy dù mình cống hiến thêm thời gian để luyện tập cũng không được sao? Cậu biết không, mình khá cứng đầu đấy?”

“Liệu có được không? Cậu vừa nói rằng dù đã đến thăm Dinh Thự nhiều lần những vẫn không quen được, phải không?” Có thể theo bản năng, cậu đã nhận ra. Đã có sự xung đột quyết định giữa kiến thức hắc ám chiếm đóng ở đó và nhân cách của Juujouji Orihime.

Quả nhiên. Nó cũng giống như sự không tương thích giữa Haruga Haruomi và Orihime Juujouji vậy.

Đó là Hal tự nghĩ thế, nhưng Orihime lại nói một cách bất cần, “Có thể là cậu lo nghĩ quá nhiều rồi, Haruga-kun… Hoặc là, cậu đang đánh giá thấp mình. Không lẽ mình không có sự hác ám như cậu nói. Thú thật, mình khá bực bội khi cậu né tránh mình mọi lúc gần đây đấy, Haruga-kun.”

Cậu gọi một thứ ở mức đó là “hắc ám” sao? Hal cười toe toét. Orihime thì tiếp tục nói.

“Vậy Haruga-kun, với tư cách là một chuyên gia, mình mong cậu có thể khai sáng cho mình, để trở thành một Phù Thuỷ thì cần kiểu nhân cách như thế nào?”

“Những người có thể chạm tới phần tối trong trái tim. Những người mà linh hồn họ chứa đựng những thứ điên rồ. Là bất khả thi nếu cậu dùng tri giác của người thường để cố thấu hiểu những suy nghĩ của họ. Theo như những gì mình biết, những Phù Thuỷ bậc tài—những người cấp 4 trở lên—đều phù hợp với những gì mình vừa mô tả.”

“Nhưng… Khi cậu nói thế, vậy còn cô ấy thì sao? Bạn của cậu ấy, Haruga-kun.”

Có lẽ Orihime đang cố gắng nhớ lại tên của bạn gái ấy. Với biểu hiện của việc cố gắng suy nghĩ, cô nói, “Asya-san, nếu mình không nhớ lầm? Cậu ấy trong thật tinh tế và có một vẻ đẹp tuyệt trần, cho ta một ấn tượng về kiểu người yếu đuối. Nhưng thật ra cậu ấy là một Phù Thuỷ rất mạnh, phải không?”

“Chuẩn rồi đấy.”

Hal tỏ ra tán thành tuyệt đối với những gì mà Orihime thấy ở Asya.

“Bề ngoài thì trông Asya yếu dưới vậy thôi. Còn về bản chất thật sự của cậu ta thì… Có lẽ miêu tả cậu ta giống như một con thú cũng đúng. Một con thú dữ tợn đội lốt con người!”

“Một con thú dữ tợn—đội lốt con người!?”

“Cậu ta có vẻ đã gìn giữ được bản năng hoang dã mà loài người ngày nay đã đánh mất trong quá trình tiến hoá. Có lẽ là vì vậy… mà cậu ta phù hợp với khía cạnh nguyên thuỷ và sơ khai của kiến thức ma thuật.”

Cái gọi là ma thuật là một linh vực chuyên sâu. Tuy nhiên, chỉ với kiến thức và sự thông minh thì không đủ để làm chủ nó.

Chỉ có những cá nhân với ý chí đanh thép và tính đa cảm vượt qua ranh giới thông thường thì mới có thể đạt được những thành tựu vĩ đại.

“Cả cơ thể lẫn tâm trí của Asya đều phát triển để thích với con đường Dị giáo. Trong chiến đấu, cậu ta tàn bạo và man rợ hơn bất cứ ai, thậm chí kể cả rồng cũng không bằng cậu ta. Chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến cậu ta thành một con quái vật vô tiền khoắng hậu rồi.”

“Kh-Khoan đã, Haruga-kun, sao cậu có thể miêu tả một người con gái với cái thái độ chứ!?”

Trong khi Hal đang không ngừng “khen ngợi” cô bạn thuở nhỏ của mình, Orihime dừng cậu lại vì một lý do nào đó.

“Bộ mình vừa nói điều gì lạ lắm à? Mình chỉ đơn thuần là đang khen tấm tắc tài năng của cậu ta thôi mà.”

“Nó hoàn toàn không hề giống thế!”

“Đúng vậy! Tr-Trong tất cả mọi thứ, cậu dám so sánh mình với lũ thú vật, dã thú và quái vật! Haruomi, cậu xem một thiếu nữ đang ở thời kì đẹp nhất là cái gì chứ?”

“Hmm?”

Hal cảm thấy quan ngại với tiếng hét đến từ bên ngoài căn phòng.

Orihime cũng nghiêng cổ trong bối rối trước khi với tới chiếc cửa trượt ngăn cách phòng ngủ với hành lang. Cánh cửa mở ra kêu lên tiếng “lách cách” để lộ ra Asya đang vểnh tai lên nghe trộm.

“… Cậu đang làm cái gì thế?”

“… Mình chỉ muốn tìm hiểu một chút về chuyện mà Haruomi mà Orihime đang bàn bạc với nhau.”

Asya giải thích, cố gắng tỏ ra ngốc nghếch

Cùng lúc đó, cô quay mặt sang một bên, tránh chạm mắt với Hal.

“Đây không phải là tìm hiểu một chút. Câu đơn thuần là một nhân vật khả nghi đang nghe lén người khác.”

“Mình không kìm được. Tất cả là tại vì hai người đã hành động rất lén lút cùng với bầu không khí đáng nghi đó! Ông của Orihime-san cũng đã rất lo lắng.”

Cô bạn thuở nhỏ đang hét lớn, đúng với bản chất thật sự của cô. Tính khí nguỵ tạo của một thiếu nữ điềm tĩnh đã không còn nữa.

Đáp lại sự bất cẩn của cô bạn, Hal tức giận đáp “Đó là lý do tại sao mình luôn nói cậu quá bất cẩn trong công việc, Asya.” Rồi cậu liền để ý đến câu nói cuối cùng của Asya, một câu nói mà cậu không thể phớt lờ được—Ông của cô ấy cũng rất lo lắng?

Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng cho thấy rằng ông của Orihime đang đứng đằng sau Asya.

Cơ mặt của ông không ngừng co giật, cứ như là đang cố gắng đè nén những cảm xúc dữ dội.

“Cậu là bạn học của Orihime tại trường phải không? Tôi có vài điều muốn nói với cậu đấy.”

“Oh, cháu xin lỗi về việc vừa nãy. Cháu sẽ ngay lập tức tiếp tục giải thích về nghi lễ ạ.”

“Bây giờ ta không quan tâm tới chuyện đó. Vấn đề quan trọng nhất ngay lúc này là: Mi là thằng con trai đầu tiên dám bước chân vào phòng của cháu gái ta.”

“Eh? Có phải thật vậy không, Juujouji?”

“Mình cũng vừa mới nhận ra khi nó được nhắc đến, nhưng hình như là đúng thế.”

“Ta không thể tin rằng một thanh niên và một thiếu nữ đang giành thời gian cùng nhau ở trong phòng ngủ, điều này thật vô đạo đức. Loại hành vi này chính là nơi sinh ra những tương tác không đúng đắn giữa nam và nữ!”

“Đúng thế. Để ngăn chặn việc cậu lạm dụng tư cách là bạn học của con bé để lừa cháu gái ta, ta phải dạy cậu một bài học. Liệu cậu có thể đi với ta một lát không?”

Asya đang hò hét còn ông lão thì nói một cách điềm tĩnh với một khuôn mặt căng thẳng.

Khuôn mặt của Orihime đông cứng với sự hoài nghi trong khi Hal phải đối mặt với những rắc rối mới.

Ông của Orihime dành ra gần hai giờ đồng hồ để cảnh cáo Hal về việc “Gia đình Juujouji nghiêm cấm những hành vi không đúng đắn giữa nam và nữ!”

Quá trình diễn ra không những được kéo dài lê thê mà còn chi tiết một cách không cần thiết. Dù nói là vậy, nhưng Hal thậm chí còn không thấy thích thú khi nghĩ đến việc tiến tới với Orihime.

Sau khi đã nếu ra ý kiến của mình, cuối cùng ông của Orihime lại cảm thấy bị xúc phạm một lần nữa.

“Ý cậu là… cháu gái ta hoàn toàn không hấp dẫn? Đây thực sự là một điều sỉ nhục!”

Sau khi đã hoàn giải với người ông một cách khó khăn thì cuộc bàn luận về nghi thức cuối cùng cũng có thể tiếp tục.

Và sau khi rời khỏi tư gia Juujouji, Asya lại lẩm bẩm một cách khó hiểu “Mình không tin được là cậu lại có ý định cưa một cô gái, người mà cậu mới gặp gần đây mà thậm chí còn không thèm tự đánh giá khả năng của cậu!”

Giải quyết Asya cũng mất khá nhiều thời gian.

Bây giờ là hơn mười giờ đêm. Kiệt sức hoàn toàn, Hal về nhà một mình. Vào khoảng năm phút nữa là về đến căn nhà bừa bộn của mình—

Hal cảm nhận được ánh nhìn của ai đó. Trên con đường âm u về đêm, một cô gái đang nhìn chằm chằm về cậu với nụ cười chế nhạo.

Với vẻ ngoài xấp xỉ một đứa trẻ mười một hay mười hai tuổi. Nét mặt của cô bé rất tinh tế. Một cô bé dễ thương.

Tuy nhiên, trang phục của cô bé trông khá lạ. Một bộ kimono đỏ tươi. Mái tóc bóng láng rực rỡ của cô bé được buộc lại bởi một chiếc ruy băng đỏ tươi cỡ lớn. Có lẽ nào cô nhóc này cũng đã phát triển cái sở thích cổ hủ như ông của Orihime trong độ tuổi này sao?

“…Nhóc là ai?”

Hal hỏi, khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ, vì cô nhóc này không thể nào là một đứa nhóc bình thường được.

Nếu thị lực của cậu không nhầm, thì cô bé đột nhiên xuất hiện trong trong bóng râm trên con đường dưới màn đêm. Cứ như là phép dịch chuyển vậy…

“Một con người bình thường lại nắm giữ một mảnh tinh tú… Ngươi đã tự vướng vào một vận mệnh rắc rối rồi đấy.”

Cô bé trong bộ áo kimono nói nhỏ bằng một chất giọng cao ngạo.

Mặc dù giọng nói của cô bé cũng trẻ như bề ngoài của cô, nhưng nó lại có một chất giọng điềm tĩnh không hợp với lứa tuổi cô tí nào.

“Cô nói tinh tú?”

“Ngươi không nhận ra sao? Nó là một mảnh của Hoả cầu đã trút lửa vào những văn tự cổ đại của kẻ chinh phục. Mặc dù là những kẻ đi theo con đường Dị giáo, còn người thời nay lại thiếu đi những nghiên cứu chuyên sâu. Thật là một cảnh tượng đáng buồn.”

Cô bé rõ ràng đã đề cập đến “kẻ đi theo con đường Dị giáo.”

Nói cách khác, cô ta biết rằng Haruga Haruomi có dính dáng đến SAURU.

Trong khoảnh khắc này Hal chợt nhận ra. Đôi mắt của cô bé có cặp đồng tử màu vàng và có cảm giác khá giống của loài bò sát. Không lẫn vào đâu được, đây chính là đôi mắt mà cậu đã chạm trán tại thư viện trong Dinh Thự lần trước.

“Theo quan điểm của ta thì quả là rất may mắn khi phát hiện ra nhà ngươi ở thành phố này đấy… Tuy nhiên ta vẫn không chắc chắn về khả năng của nhà ngươi. Nếu trong tương lai có cơ hội thì ta hãy trò chuyện tiếp.”

Cô bé cười với một sự kiêu ngạo rồi nói nhỏ:

“Tuy nhiên, hãy để ta cho người một lời khuyên. Cứ đà này, không bao lâu nữa nhà ngươi chắc chắn sẽ chết. Nếu ngươi mong muốn được sống, thì hãy đi tìm kiếm ở nơi mà ngay cả những đôi cánh của rồng cũng không thể với tới. Nói đi thì cũng nói lại, ai biết được liệu vùng đất như thế liệu có tồn tại trên thế giới này hay không.”

Kết thúc bằng những lời đó, cô bé biến mất một cách đột ngột cũng như lúc cô xuất hiện.

Hal hiển nhiên là đã chạm trán một sinh vật siêu nhiên. Hơn thế nữa, đi cùng với cuộc chạm trán là một dự đoán bất thường về cái chết. Có lẽ nào những điều này ám chỉ—

“Những điều đã xảy ra với mình không phải là rối loạn tâm lý… mà là một loại lời nguyền hay là ám ảnh tâm linh?”

Với một cách đặc trưng, Hal lẩm bẩm với bản thân một cách ngơ ngác.

Bình luận (0)Facebook