• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 11

Độ dài 2,094 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-09 08:30:44

Người dịch: Habythx, Ngân.

—–❊—–

Khuôn mặt anh ta trở nên bối rối vì sự việc diễn ra nằm ngoài dự đoán.

Thật ra, trong cả hai người, chưa ai nói gì cả. Derrick chỉ nói rằng Emily đã có kinh nghiệm 10 năm làm việc nhưng lại hành xử như vậy nhằm gây áp lực lên Penelope. Sự tồn tại của anh còn không bằng một cô hầu gái sắp bị đuổi đi.

Nhưng như thế thì sao. Cũng đâu phải là tôi bịa ra một câu chuyện không có thật đâu.

‘Nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì cứ bảo rằng do mình tưởng là có ý đó rồi phủi sạch trách nhiệm là được.’

Tôi gật đầu với Reynold, kẻ đang hỏi ngược lại.

“Vậy nên cô không những không đuổi cổ con ả đó đi mà còn tiếp tục giữ nó làm người hầu cận sao?”

“Vâng.”

Đôi lông mày đẹp đẽ của anh ta một lần nữa chau lại. Ngay lập tức tai tôi lại bị đau nhức bởi tiếng hét vang dội kia.

“Cô có bệnh à? Chính cô cũng từng nói là không ưa nó mà!”

“Thì có gì khác nhau đâu?”

“Ừ có gì khác đâu! Cứ tiếp tục ăn đồ ăn thiu đi rồi có ngày sẽ xuống lỗ...…!”

“Thế anh có chắc là người hầu mới thì sẽ không như vậy không?”

“……”

Sau khi nghe xong lời đó, Reynold đang inh ỏi từ nãy giờ liền im bặt miệng. Tôi quan sát kỹ thanh [Độ hảo cảm -3%] trên đầu của Reynold rồi lựa lời thuyết phục anh ta.

Tuyệt đối không thể đổ lỗi sự việc này xảy ra do thái độ của mấy người được. Lòng kiêu hãnh đối với Eckhart chỉ là sự thù địch tràn ngập trong anh ta.

Thà rằng cái thanh độ hảo cảm này trở thành thanh phẫn nộ còn hơn. Nếu vậy thì mỗi lần nhìn vào thanh phẫn nộ là có thể dễ dàng làm hài lòng tên khốn kiếp đó hơn rồi.

Độ hảo cảm mà lại -3% thì tôi sẽ chết mất.

‘Ha...…’

Đây là lý do tại sao dù độ hảo cảm của Reynold có tăng lên thì tôi cũng chẳng vui vẻ mấy.

“Hôm qua em đến gặp cha không phải là để bàn chuyện có nên đuổi hầu nữ hay không.”

Tôi đã lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận rồi mới chậm rãi mở miệng.

“Em đã quỳ gối cầu xin tha lỗi vì đã gây ra rắc rối trong khi bản thân đang nhận xử phạt nghiêm khắc.”

“Cô nói sao?”

Reynold không thể kiềm chế được sự kinh ngạc. Có lẽ đây là điều đáng ngạc nhiên vì Penelope - người chưa từng nhận sai lại đi quỳ gối xin tha lỗi.

“Cô nhận sai...…? À không, cha nói rằng cô làm sai à?”

Dĩ nhiên không phải bị bắt ép mà là tôi cố tình cầu xin. Lần này tôi vẫn giấu kín nội tình và cả những lời nói khác.

“Em đã nói rằng từ nay về sau sẽ hành xử cẩn thận, em sẽ không làm loạn nữa.”

“……”

“Vậy nên anh cứ im lặng bỏ qua đi.”

Thật ra tôi muốn nói là anh cứ mặc kệ tôi đi. Thành thật mà nói, chỉ cần cái tên khó tính này im lặng thì nguy cơ chết chóc của tôi đã giảm đi một nửa.

‘Vậy nên xin đừng cãi nhau nữa, hãy cứ lặng lẽ mà sống đi, nhé?’

Nhưng không thể nói ra mấy lời này nên tôi chỉ có thể khẩn thiết cầu xin trong lòng.

“Xin anh đấy, Reynold.”

Thậm chí dù trông thấy dáng vẻ khi tôi cúi đầu nhè nhẹ và mong mình bỏ qua, Reynold cũng chỉ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Anh ta mấp máy môi, khó khăn lắm mới phát ra tiếng.

“Cô rốt cuộc…...”

Thấy anh ta lại cau mày một cách hiểm ác, tôi đã đoán được lời tiếp theo của anh là gì.

Chắc sẽ lại có một cuộc cãi vã vô nghĩa giống như trước đây. Bị điên rồi sao, ăn đồ ăn thiu nên mất trí à.

Vì hành động bây giờ của tôi quá ngoan ngoãn chẳng hề giống với Penelope trong suốt thời gian qua.

“Cô không có lòng tự trọng sao?”

Thế nhưng, một giọng nói giận dữ như tiếng sấm truyền đến.

“Dù bị như vậy nhưng vẫn im lặng bỏ qua?!”

Chuyện đã vượt khỏi dự đoán và chạm tới giới hạn của tôi.

“Cô có tỉnh táo không? Thà rằng cứ hét lên rồi đập vỡ đồ đạc như trước đây đi! Vì như vậy giống với cô hơn đấy!”

Reynold hành xử như thể mọi chuyện xảy ra với Penelope đã trở thành việc của anh ta. Thế nhưng thật đáng tiếc, tôi chẳng thấy biết ơn một chút nào, một chút cũng không.

“Chẳng phải là anh nên đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra từ khi mang vòng cổ của Công nương vào phòng của em rồi chứ?”

Chính tôi cũng không biết vì sao lại có một giọng nói sắc bén dữ dội thoát ra đến mức không kiểm soát được.

“Mong muốn một điều giống như thế này, và tới bây giờ anh vẫn làm thế với em còn gì.”

“…...Sao cơ?”

Reynold kinh ngạc há hốc mồm. Nếu nghĩ đến [Độ hảo cảm -3%] thì làm như vậy là không được. Nhưng tôi tại thời điểm này không thể tự nhận thức được như vậy.

Anh ta không được phép bình phẩm lòng tự trọng của tôi.

‘Ai là kẻ đã khiến Penelope phải hành động đến mức này.’

Thà rằng người đó là Emily, quản gia hay trưởng nữ hầu còn hơn. Nhưng kẻ đầu sỏ  thật sự lại đang đứng ở đây.

Sau giọng nói trầm thấp của tôi, Reynold gọi tôi bằng chất giọng giống như kẻ đang bị nghẹt thở.

“…...Penelope. Chuyện đó...…”

“Bây giờ em cũng không còn oán trách gì anh về việc đó nữa. Bởi thời gian qua em cũng đã hành động lỗ mãng và ngu ngốc.”

 “……”

“Nhưng giờ thì tất cả mọi thứ đều trở nên nhạt nhẽo.”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm và nói.

“Cũng sắp đến tuổi trưởng thành rồi, em cũng không thể ở gia đình Eckhart mãi được.”

Sắc mặt Reynold trong khoảnh khắc bỗng trở nên trắng bệch.

“Cô…... cô nói vậy là có ý gì? Cỡ cô mà cũng định rời khỏi nhà sao?”

“Mọi chuyện đều phải theo ý cha và anh cả.”

Tôi khẽ nhún vai. Đương nhiên, lời nói với anh ta và lời trong thâm tâm tôi lại hoàn toàn khác nhau. Thế giới quan của tôi cũng vậy, tôi không hề có ý định phải hy sinh cho cuộc hôn nhân chính trị như cách Công tước đã trải qua, hay tiểu Công tước sẽ làm trong tương lai.

Dù sao thì trong trò chơi không có cốt truyện như thế, vì vậy tôi cũng yên tâm. Tôi nhất định sẽ xem cảnh kết thúc với một trong số các nam chính, rồi sẽ không quay đầu lại mà trốn khỏi cái nơi chết tiệt này.

‘Trong số nam chính không bao gồm có anh ta, nên mình cũng không quá lo lắng.’

Tôi lại một lần nữa xin xỏ Reynold rằng hãy phớt lờ mọi chuyện.

“Vậy nên anh đừng quan tâm đến chuyện của em nữa, Reynold.”

Tôi sẽ tự lo liệu việc của mình. Thà rằng anh cứ không quan tâm tôi như những kẻ ở đây, còn hơn tự cho mình là giỏi.

“Giờ em phải đi tắm. Anh có thể ra ngoài được không?”

Tôi liếc mắt về phía cửa và đề nghị tiễn vị khách là anh ta. Ngay lập tức gương mặt của Reynold liền trở nên rúm ró một cách thảm hại.

Tôi ngạc nhiên vì chưa từng thấy dáng vẻ như vậy trong trò chơi. Trái tim tôi cũng đang đập liên hồi.

‘Lẽ nào độ hảo cảm lại tụt xuống? Không được-!’

Nếu chỉ nhìn Reynold thì việc tôi hành xử như Penelope gầm lên giống một con chó điên là không thể nào. Tôi chỉ lựa lời để nói thôi, rốt cuộc tại sao lại như thế!

Ngay lúc đó, phía trên mái tóc hồng đáng yêu xuất hiện một thanh dài trống trơn, bắt đầu nhấp nháy…

[Độ hảo cảm 3%]

‘Gì thế này.’

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

‘Sao độ hảo cảm lại tăng lên?’

Còn tăng tận 6%.

Trong lúc tôi còn đang bối rối, hết nhìn thanh hảo cảm rồi lại nhìn Reynold, thì anh ta đã thu lại cái biểu cảm méo mó kia từ lúc nào, rồi lẩm bẩm.

“…...Có bệnh mới đi quan tâm cái đứa như cô.”

Đôi mắt xanh trừng mắt dữ tợn nhìn tôi không hiểu sao nhìn có vẻ như trong lòng hẳn đang rất tổn thương. Sau khi nói xong câu đó, anh ta liền quay người rời đi.

‘Chắc là mình nhìn nhầm thôi.’

Tôi nhìn theo bóng lưng Reynold lạnh lùng rời đi và quả quyết cho rằng hình ảnh trước mắt do mình đã nhìn nhầm.

Uỳnh-! Sau khi cánh cửa đóng sầm lại, bên trong phòng trở nên yên tĩnh.

Tôi chống cằm lên bàn suy nghĩ. Tâm trạng có chút kỳ lạ. Trong thời gian vừa qua, tôi đã nghĩ rằng việc nhìn thấy độ hảo cảm của nhân vật tăng lên vốn không phải là việc khả quan.

“Dù sao thì việc tắt ‘lựa chọn’ cũng khiến mọi việc khá hơn chút nhỉ?”

Thì ra không phải cả hai người anh em chán ghét Penelope trong ngôi nhà này đều có độ hảo cảm luôn bị tụt giảm.

“Sau này mình sẽ phải tiếp tục tắt nó thôi.”

Tôi quyết tâm và đứng dậy từ chỗ ngồi. Bởi lời nói phải đi tắm lúc nãy không phải chỉ để chống chế anh ta.

Tôi kéo sợi dây để gọi người hầu vào, nhưng một suy nghĩ chợt thoáng qua.

Bây giờ không thể gọi anh ta là tên Reynold âm được nữa.

Những điều tưởng chừng như mãi mãi lại kết thúc nhanh hơn so với tôi nghĩ.

“Có thư mời từ Hoàng cung gửi đến sao?”

“Vâng, thưa tiểu thư. Đại công tử dặn Người hãy chuẩn bị trước.”

“Đại công…... à không, anh hai sao?”

Trong vô thức, tôi toan gọi anh ta là ‘Đại công tử’ theo người hầu, nhưng tôi nhanh chóng thay đổi lời nói ngay lúc ấy.

Dù sao thì tôi cũng là đứa con gái út trong nhà. Ngoài Derrick ra thì tôi cũng không nên tạo cảm giác bất hòa quá lộ liễu.

‘Thì cũng do anh ta cả thôi.’

Mặc dù không trực tiếp nói ra, nhưng trên thực tế thì điều này cũng có nghĩa là thời gian chịu phạt đã chấm dứt.

“Thưa tiểu thư, thiệp mời đây ạ.”

Emily lịch sự đưa thiệp mời cho tôi. Tên của Penelope được viết rõ từng chữ trên mặt giấy mới cứng được trang trí bằng huy chương vàng – biểu tượng của Hoàng gia.

Yến tiệc vạn thọ lần thứ Hai của Hoàng gia. Chính là vào ngày mai.

“Phải mau chóng chuẩn bị thôi......”

Ngay cả khi đang lẩm bẩm điều này, tôi cũng có chút cảm giác tiếc nuối khi thời gian chịu phạt của mình không còn nữa.

Những ngày tháng tuyệt vời vừa qua, tôi chẳng phải đối mặt với hai người anh trai mà lại còn được Emily chăm sóc chu đáo.

Sau khi chuỗi ngày tự kiểm điểm bản thân này kết thúc thì dù thế nào tôi cũng phải tiến hành trò chơi, theo cốt truyện thì có lẽ Derrick, Reynold và tôi vẫn tiếp tục liên quan đến nhau…...

‘Đợi đã.’

Tôi đang suy nghĩ về những việc sẽ xảy ra sau này thì một suy nghĩ thoáng qua.

‘Nếu đi đến Hoàng cung…... thì mình có thể gặp được Hoàng Thái tử!’

Không phải là có thể, mà là nhất định sẽ gặp anh ta. Vì trong trò chơi không xuất hiện khung cảnh tôi đến Hoàng Cung nên đây chắc là bắt đầu câu chuyện về lộ trình Hoàng Thái tử.

Phân cảnh minh họa Penelope nhiều lần bị chém đứt cổ bằng thanh kiếm của gã Hoàng Thái tử chợt hiện lên trong tâm trí tôi, và rồi theo phản xạ khi ấy, tôi đã hét toáng lên.

“Không được-!”

“T-tiểu thư?”

Emily hoảng hốt khi nghe thấy tiếng hét của tôi.

‘Mình tuyệt đối không thể đi đến đó được. Hay là giả bệnh để khỏi đi?’

Chỉ có cách này mới tránh khỏi tên điên kia thôi. Tôi vội vàng hỏi Emily đang run sợ vì tưởng rằng mình đã phạm phải sai lầm gì khác.

“Emily. Cha ta cũng sẽ tham dự buổi yến tiệc ngày mai phải không?”

“Ngày mai ngài Công tước có việc nên đã bảo Đại công tử đi cùng với tiểu thư ạ.”

Tiêu rồi…

Bình luận (0)Facebook