• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3

Độ dài 986 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-17 12:15:04

"Ồ, cậu ta đến rồi kìa, ngôi sao của chương trình!" "Chào buổi sáng!" "Ồ, trông cậu hơi thiếu sức sống, cậu ổn chứ?" "Này, cậu không thấy hơi thô lỗ khi phớt lờ bọn tôi à?" "Dơ quá!" "Ah, ngồi cạnh người đó tệ thật!"

Lớp học khá ồn ào.

"Chào buổi sáng cả lớp."

"Chào buổi sáng, Fuyuka-chan!"

"Chào buổi sáng Fuyu!" "Chào Fuyu"

"Hôm nay Yuu phớt lờ chúng ta nhiều quá, phải không?"

"Hoàn toàn chính xác!" "Đúng vậy, em ấy cũng phớt lờ bọn mình!" "Em ấy luôn u ám như vậy nhưng đặc biệt là hôm nay..." "Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Về chuyện đó, chuyện đó. Nghe mình kể nè."

Tôi sẽ nói lại lần nữa, lớp học vừa rồi thực sự ồn ào.

Tiếng cười của họ đặc biệt làm tai tôi đau nhói.

Vì quá ồn ào, tôi sẽ đến thư viện kiểm tra, đi thôi!

Tôi cần thu thập thật nhiều câu chuyện hay cho lần đoàn tụ với Mana-chan trên thiên đường.

"Ồ, cậu ta định đi tìm cái dây đeo đó à?" "Ở đâu? Ở đâu?" "Ồ, nhân vật chính của chúng ta xấu hổ sao?"

Vinh danh thư viện! Hoàn toàn không ồn ào! Tuyệt vời!

"Aww, cậu ta suýt nữa thì đến không kịp, ngôi sao nhỏ bé của chúng ta!" "Cậu ấy có tìm thấy dây đeo của mình không?" "Nó ở đâu? Nó ở đâu?"

Giờ nghỉ trưa bắt đầu.

“Nè, Yuu-kun. Fuyu đã cho tớ xem video đó trước đó. Cậu thích nhân vật đó à? Nó thật dễ thương, phải không?”

Đây là bạn cùng lớp của tôi Himekawa-san.

Himekawa-san đưa tôi xem một bức ảnh.

Trời ơi, chúng tôi vừa có một cuộc trò chuyện vui vẻ nhưng không hiểu sao các bạn cùng lớp lại bắt đầu cười rộ lên.

“Cậu hiểu không? Giá trị ấy, ý tớ là vậy.”

“Eh? Xin lỗi, tớ thật sự không hiểu.”

Himekawa-san đi đến và thì thầm gì đó.

Ah, xấu hổ ghê. Dù sao thì việc cô ấy quan tâm đến nó cũng rất tuyệt.

Nhưng bạn cùng lớp của tôi hôm nay thật ồn ào, vì vậy tôi sẽ quay lại thư viện.

“Yuu! Chúng ta cùng nhau ăn đi!”

Trước tiên tôi phải đến quán cà phê.

“Ồ, cậu ta có một người chị gái thật tốt bụng.” “Đúng như mong đợi từ Fuyu-chan.” “Đúng vậy, cô ấy vẫn nghĩ về em trai mình ngay cả khi cậu ta phớt lờ cô ấy!”

“Nè! Chị đã nói, ‘Chúng ta cùng nhau ăn đi!’”

Oh, vai tôi lại bị tóm lấy rồi.

Hah, lại là chị ta sao, Fuyuka.

“Em định đến quán cà phê của trường rồi nhanh chóng đến thư viện vì có một cuốn sách em muốn đọc càng sớm càng tốt.”

“Em không cần đến quán cà phê đâu, vì em vẫn còn hộp bento nè. Đây này, đây là cái em để quên hôm nay.”

“Ah, hộp bento đó hả? Nhờ chị nói với mẹ là không cần chuẩn bị cho em nữa nhé. Hẹn gặp lại.”

“Hả?! Đợi đã!”

Thật phiền phức…Đừng có chiếm thêm thời gian quý báu của tôi nữa!

“Thật sự, hôm nay em bị sao thế?”

“Ý chị là gì?”

“Chị đang nói về thái độ của em hôm nay đó!”

Chẳng phải bình thường sao, tôi chỉ là em trai của chị ta. Em trai. Em trai. Em trai…Bực ghê.

“Thật phiền toái.”

“Phiền toái? Cái gì?!”

Thế đấy.

Và nhân tiện, tại sao lũ bạn cùng lớp này của tôi lại ồn ào đến thế cơ chứ?

Đó là lý do đấy, bạn biết không?

Ah, thật tệ. Chỉ vì mấy người mà tôi buộc phải tận dụng thời gian đi lại…

“Nghiêm túc đấy, dừng lại đi. Chỉ vì một cái dây đeo ngu ngốc đó…”

“….MỘT?”

“Hiii…”

Chết tiệt, vô thức lỡ lên tiếng mất rồi. Ah, nhưng nhờ thế mà tôi có thể di chuyển lại được!

“ Welp, em đi đây. Gặp lại sau.”

Đây là lần đầu tiên tôi mua bánh mì ở cửa hàng trường. Quả thật, đây là hương vị của tuổi trẻ!

Sau đó, tôi đi đến thư viện để đọc sách. Tuyệt nhất là khi không ồn ào!

ーーーーーーー

Hôm nay, Yuu tỏ vẻ kiêu ngạo quá đáng nên mình đã dạy cho em ấy một bài học.

Mình đã kể cho mọi người nghe về hành động kỳ lạ của Yuu hôm qua và mọi người cười ồ lên. Cảm giác thật thoải mái. Đó là hình phạt vì Yuu đã khiến mẹ buồn vào sáng nay.

Kiểm tra tình hình của Yuu, mình thấy em ấy ra khỏi lớp. Đây là bằng chứng cho thấy sự trừng phạt của mình đã có hiệu quả.

Sau đó, bạn mình cố chọc tức Yuu.

Chắc chắn Yuu không muốn bị trêu về chiếc dây đeo của em ấy.

Nhưng bất ngờ, Yuu lại mắc bẫy và bắt đầu nói.

Bạn mình quay lại phàn nàn với mình rằng Yuu thật thô thiển.

Vì thế, mình quyết định trả thù cho bạn bè và trực tiếp cố gắng chọc tức Yuu.

"...MỘT?"

"Dừng lại đi! Đừng nhìn chị bằng cái mặt đó!"

Đó là cái mặt em ấy đã dùng để nhìn những kẻ bắt nạt mình ngày trước.

Chị đã bỏ cuộc rồi, vì vậy xin đừng nhìn chị như thế nữa...

"Ah, điều này không tốt chút nào Fuyuka-chan." "Thật sự, tên đó thật kinh tởm." "Thật đáng xấu hổ. Fuyu? Fuyu ổn chứ?"

"... Ah, vâng. Mình ổn."

"Nhưng mắt cậu đỏ kìa."

"Không không, mình chỉ ngạc nhiên trước hành động bộc phát của em ấy thôi. Nó khiến mình hơi mất cảnh giác."

"Không thể tha thứ được." "Ah, hắn ta thật sự ghê tởm." "Chị gái của hắn tốt với hắn như vậy mà..."

Yuu chưa bao giờ tức giận với mình, chưa bao giờ trách mình. Em ấy đã bảo vệ mình. Em ấy đã trân trọng mình trong một thời gian dài.

Mình biết em ấy sẽ vẫn trân trọng mình ngay cả khi mình thay đổi thái độ với em ấy.

Nhưng đây là lần đầu tiên mình cảm thấy em ấy công khai thái độ thù địch với mình.

Bình luận (0)Facebook