• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 285: 0-4 Cuộc nói chuyện về giấc mơ

Độ dài 638 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-11-21 08:46:28

Với mỗi bước đi xuống, không khí dày đặc đè thêm vào cơ thể.

Và mùi máu dường như tích tụ trong lồng ngực này. Ta đã ngửi thấy mùi này nhiều từ khi sinh ra nên đã quen rồi, nhưng cái này... nó cô đọng đến mức ta còn có cảm giác như sắp ói.

"Tổ tiên tôi gọi nó là vạc máu. Tôi nghĩ điều đó hợp lý hơn." Khuôn mặt của Jessa trông có vẻ vô tâm hoặc kinh tởm.

Sau khi tự hỏi mình đã đi xuống được bao lâu, cuối cùng ta cũng chạm được tới mặt đất.

Tuy nhiên, như đã nói, không có bất kỳ quan đặc biệt ấn tượng nào. Ngắn gọn là một khu rừng. Có nhiều cây có thân xoắn. Như thể chặn đường của bọn ta.

Đột nhiên, Jessa chặt một cái cây trong tầm mắt. Cô ấy bảo ta hãy nhìn xem, và khi nhìn kỹ... thì đúng như ta đã nghe trước đó. Thay vì nước rỉ ra, một chất lỏng giống như máu chảy ra.

Nhân tiện, khi nhìn lại xem chân mình ở đâu, ta thấy máu từ từ rỉ ra từ mặt đất, từng chấm thay vì dấu chân. Rốt cuộc thì ta không cảm thấy ổn chút nào.

"Lữ khách nói có một tòa nhà bằng đá cách đây khoảng nửa ngày đi bộ. Anh muốn đến đó phải không ?"

"Ồ, ta muốn xem bên trong có gì."

Jessa thở dài nhẹ và nói, "Điều gì khiến anh phấn khích đến vậy ?" Ta trả lời không chút do dự: “Tiền”. Còn gì nữa không ?

“Anh muốn làm gì với số tiền nhiều hơn số tiền anh có ?”

“Ta muốn thành lập một hội lính đánh thuê vào một ngày nào đó, ta tiết kiệm tiền cho việc đó.”

Phải, đó là giấc mơ của ta. Ta không muốn là người bị ép làm việc, ta muốn tự mình làm việc đó. Đặc biệt là tập hợp những Thú nhân như Jessa. Ta muốn cho những Thú nhân bị áp bức một con đường để thoát ra.

Ta luôn nghi ngờ về việc Thú nhân bị đối xử quá tệ trong trận chiến này. Không phải người ta nói rằng thậm chí còn có một vụ thảm sát ở một ngôi làng nào đó sao ? Nó để làm gì thế ? Chúng muốn tỏ ra kiêu ngạo như vậy khi tự gọi mình là một Loài người à ?

Khi cảm giác đó lớn dần, ta bắt đầu muốn cứu càng nhiều càng tốt. Nhưng trước tiên, ta cần tiền !

"Chúng ta sẽ làm gì về việc tuyển dụng ? Nó sẽ không giải quyết được vấn đề cơ bản."

"Một môi trường tốt cho họ sống, một nơi để ở. Ta muốn cho họ từng chút một. Ta không bận tâm nếu họ nổi dậy chống lại quân đội."

"Hmm… đó chỉ là cách tiếp cận thiển cận của anh. Nó sẽ không hiệu quả ngay cả trong một phong trào độc lập."

"Jessa, cô có đồng ý không ?"

"Đừng ngu ngốc, tôi không có ý định theo đuổi câu chuyện trong mơ của anh. Nhưng..."

Nhìn lên bầu trời nơi ánh nắng đỏ rực xuyên qua tán cây, cô lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình.

“Có lẽ ít nhất tôi có thể giúp được…”

Có vẻ như miệng cô đã nới lỏng ra, chỉ một chút thôi.

Cùng lúc đó ta nghe thấy giọng nói đó.

Ta có thể nghe thấy những tiếng kêu yếu ớt từ xa.

“Cô có nghe thấy không, Jessa ?”

"...có lẽ là một đứa trẻ hoặc một em bé."

Được hướng dẫn bởi giọng đó, bọn ta vội vã tiến về phía ngôi đền có lẽ được xây dựng trước mặt chúng tôi.

Đúng, ta không biết rằng đây sẽ là tiếng khóc làm thay đổi vận mệnh tương lai của ta.

Bình luận (0)Facebook