• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 504 Trò chuyện cùng Nữ Thần Hỗn Mang

Độ dài 1,376 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-01 08:37:16

Aah—, cảm giác gì thế này...

Cơ thể tôi nhẹ bẫng, tưởng chừng đang được giải thoát khỏi mọi áp lực từ trước tới nay.

Cứ như được chậm rãi nâng lên mặt nước từ đáy biển? Hay là sâu bên dưới một cái giếng trọng lực, nơi mà cân nặng của tôi là con số không tròn trĩnh?

Dù sao thì tôi thấy mình phấn khởi và tự do, hoặc ở trạng thái nơi hai cảm xúc ấy cùng đan xen tồn tại.

Nhưng đây là đâu?

Tôi chẳng thấy gì cả. Tứ phương tôi là bóng tối.

Khoảng thời gian qua tôi đã làm gì?

Cứ như là tôi đã ngủ một giấc rất dài vậy. Tuy nhiên, tôi lại chẳng thấy mệt mỏi từ giấc ngủ lâu ấy. Thay vào đó, tôi lại cảm thấy thư thái nữa, dù vẫn còn chút gà gật.

“Này, ta muốn nói chuyện một chút. Đã dậy chưa, Nebosuke-san?[note35510]”

『Hể?』

Trong khi đầu óc của tôi vẫn còn mông lung, tôi chợt nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ. Đó là một giọng nói quyến rũ và tinh nghịch đến kì lạ.

Không những vậy, giọng nói ấy còn rất quen thuộc nữa.

『Là Nữ Thần Hỗn Mang, -sama sao?』

“Ta có đôi lời muốn chia sẻ với cậu trước khi cậu tỉnh giấc.”

Đối phương chính là Nữ Thần Hỗn Mang. Tôi không thấy được cô ta, nhưng không đời nào tôi lại nhầm lẫn giọng nói này với giọng của bất cứ ai khác.

“Đầu tiên, ta sẽ gỡ bỏ niêm phong một phần kí ức của cậu.”

『Hể? Thật ư?』

Thật đường đột. Không phải tôi sẽ mất trí nếu như tôi có lại được những kí ức ấy ư?

“Dạo gần đây, cậu tỏ ra khá bận tâm về những gì mình đã quên, nên để yên những kí ức ấy ngủ sâu mãi cũng có nguy hại nhất định.”

『Nguy hại như thế nào cơ?』

“Nếu cậu mong manh nhận ra một khiếm khuyết nào đó trên kí ức của mình, cậu sẽ không giữ được bản thân mà vô thức quờ quạng tìm lấy chúng, phải chứ?”

『Vâng, không sai.』

Điều đó có thể dẫn đến khả năng ngay cả những mảng kí ức quan trọng, không ngờ đến khác cũng sẽ bị lung lanh. Kết quả là tôi sẽ nhớ được nhiều thứ hơn tinh thần của tôi có thể chịu đựng được.

“Cậu không muốn trở nên giống như Fanatic, phải chứ?”

Fanatic đã từng nói với tôi tương tự. Phong ấn linh hồn của một con người vào một thanh kiếm là hành động hết sức nguy hiểm. Quả thật, chuyện đó chẳng có gì khó hiểu. Viễn cảnh ấy làm tôi nhớ lại hình ảnh điên loạn của Fanatic. Không đời nào tôi lại muốn trở nên như thế cả.

“Vì thế, ta đã quyết định là sẽ chỉ gỡ mảng kí ức ta nghĩ là có thể quay trở về với cậu ở giai đoạn này. Bắt đầu thôi nào.”

『Hể? Khoang—』

Trước khi tôi kịp đáp lại, nhiều mảng kí ức khác nhau ùa đến tâm trí của tôi.

『Gư...』

Tôi không tài nào diễn tả được cảm giác này. Không đau, nhưng quá sức kì dị. Thậm chí có phần giống với khi tôi ăn thịt đồng loại Fanatic, mặc dù chưa đến nỗi tệ như thế.

Tôi lấy lại được cảm giác rằng tôi từng là con người, rồi bị tông chết bởi một chiếc xe. Kế đến, tôi đã nhớ ra danh tính của ba người phụ nữ nằm đâu đó sâu trong tiềm thức của tôi, rồi đến lượt khoảnh khắc mà kí ức của tôi bị niêm phong lại.

 Tôi vẫn chưa nhớ ra được tất cả, tuy nhiên, những khúc mắc, tò mò chính của tôi hầu hết đã được giải đáp: Lý do mà tại sao kí ức của tôi lại bị khuyết mất.

Mặc dù thế, tôi cũng đã nhớ lại những kí ức đáng xấu hổ hồi đó, cái khi tôi bị các vị thần chơi khăm...

Với tôi, người hiện tại không có ham muốn tình dục, chúng chỉ dừng lại ở những cảm xúc đáng xấu hổ mà thôi.

“Sao thế?”

『À vâng, không có gì. Chỉ là khi tôi tỉnh dậy với những kí ức này, tôi vẫn sẽ là tôi như trước kia chứ?』

“Phải. Cứ yên tâm.”

Vậy, tôi nên tiếp tục thu thập ma thạch cho Fenrir nhỉ?

“Dù sao thì... Chấp nhận bị tông chết để cứu lấy đứa trẻ của một gia đình hoàn toàn xa lạ, và khi đến đây thì đồng ý tái sinh vào một thanh kiếm để cứu lấy một đứa trẻ khác đang thập tử nhất sinh... Cậu rất là yêu quý trẻ con nhỉ.”

『Làm ơn đừng nói như thế chứ! Ngài làm tôi trông như một tên lolicon vậy!』

“Ufufu, chỉ là đùa thôi. Dù sao thì đến lúc rồi nhỉ?”

『?』

“Đã đến lúc cậu tỉnh dậy rồi.”

『Vậy chương trình sửa chữa đã hoàn tất rồi sao?』

Tính ra đã được rất lâu rồi kể từ khi tôi thực sự tỉnh táo, để Fran lại bên chiếc bệ đá. Mặc dù tôi chỉ ngủ thôi, nhưng khoảng thời gian qua không tức thời trôi mất. Tôi hiểu là tôi đã ngủ một giấc rất lâu, vì thế cảm nhận thời gian của tôi cũng chẳng ngắn chút nào.

“Fufufu, gửi lời chào của ta đến với bé mèo đen nhé. Vậy, chúc hỗn loạn tốt lành.”

Đây là lần thứ hai tôi nghe câu đó rồi! Có lẽ đấy là câu cửa miệng của Nữ Thần Hỗn Mang chăng?

<60 giây cho đến khi đơn vị Master hoàn toàn khôi phục nhận thức bắt đầu đếm ngược>

『Hmm?』

Ngay khi sự hiện diện của Nữ Thần Hỗn Mang đã biến mất, tôi chợt nghe thấy một giọng nói kì lạ. Vừa khô khan, máy móc, lại vừa ấm áp. Một giọng nói thân thuộc tới kì lạ.

Uuummm....

『Ah!, Là Hệ Thống Thông Báo–san!』

<Vâng.>

『Hể, cô có thể nói chuyện rồi sao?』

<Hiện tại, chỉ có chức năng trao đổi là khả thi. Tuy nhiên, trạng thái bình thường có thể sớm được khôi phục. Hiện tại, tôi có thể mượn một phần sức mạnh đề phòng trường hợp khẩn cấp khi nhân cách chính vẫn đang trong tình trạng ngủ đông.>

『Hmm? Nhân cách chính?』

Ý của cô ấy là tôi sao? Vậy là trong lúc tôi đang ngủ, phần sức mạnh tôi vẫn luôn sử dụng đang được chia sẻ cho Hệ Thống Thông Báo, giúp cô ấy hiện tại có thể nói chuyện với tôi sao?

<Chương trình đa chức năng thông tin mang tên Hệ Thống Thông Báo sẽ sớm nhượng quyền quản trị lại cho đơn vị Master đã khôi phục nhận thức. Trước đó... Master, xin cảm ơn ngài một lần nữa.>

『Hể?』

<Nhờ có ngài, một lần nữa tôi đã có cơ hội để tỏ ra có ích với chủ nhân của mình.>

『Nhưng cô sẽ sớm ngủ lại chứ, đúng không?... giống như trước đây...』

<Trong tương lai, khả năng đơn vị Hệ Thống Thông Báo sẽ khôi phục năng lực cùng với Fenrir là 77%. Bên cạnh đó, một số chức năng khác cũng đã được mở khóa.>

『Nói cách khác, cô đã hồi phục lại được một chút rồi sao?』

<Vâng. Nhờ kết hợp và hấp thụ tồn tại mang tính nhận thức của một Thánh Kiếm Bị Phế Truất, một phần sức mạnh của tôi đã được khôi phục, cụ thể hơn là một phần chức năng tính toán.>

Quyết định sử dụng Ăn Thịt Đồng Loại lên Fanatic quả là đúng đắn.

<Đã đến lúc rồi.>

『Hệ Thống Thông Báo-san! Khi tôi hồi phục lại được cho Fenrir, tôi cũng sẽ mang cả cô trở lại luôn! Tôi sẽ cố hết sức!』

<Cảm ơn——>

Và rồi tầm nhìn của tôi thay đổi.

Trước mắt tôi, ánh sáng òa đến như bùng nổ, xé tan bóng tối đang bao phủ lấy tôi.

Tôi không cần võng mạc để nhìn nên không bị lóa. Cơ mà đột ngột thế này thì bình thường sẽ bị tổn thương thị lực như chơi ấy chứ.

Màu sắc đã quay trở lại.

Trước mắt tôi là bầu trời xanh cao và thảo nguyên chạy dài tới đường chân trời.

Có một cô bé đang đứng giữa khung cảnh ấy.

Tóc đen, nước da khỏe khoắn, tư thế vững vàng, chiếc đuôi và tai mèo đặc trưng, cùng đôi mắt to đầy quyết tâm.

『...Fran.』

“Master?”

Bình luận (0)Facebook