Strange Life of a Cat
Lazy ClichéPieroRabu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 25: Nợ con mèo một ân huệ

Độ dài 3,059 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-10 20:17:33

Chương 25: Nợ con mèo một ân huệ

Trịnh Thán cuối cùng cũng đã quyết định nhấc chân đi vào nhà kho sau khi đã suy nghĩ một chút .

Sau khi nhìn thấy con mèo đen chạy về phía nhà kho, Vệ Lăng quyết định tập trung vào giải quyết những người ở phía sau bức tường. Với con mèo ở đó, “Hạch Đào”sư huynh ở bên kia chắc chắn sẽ chú ý tới .

Trịnh Thán nhìn vào lỗ thông gió không có lưới sắt. Nó hơi cao một chút; cậu không thể nhảy tới độ cao đó từ đây. Cậu leo lên một cái bảng gỗ nằm cạnh bức tường và sử dụng nó để nhảy lên chỗ lỗ thông gió.Nhìn qua những khe hở lỗ thông gió … Trong đó trống rỗng ngoại trừ một vài món đồ hỏng bị bỏ hoang.

Căn phòng không quá lớn. Trịnh Thán nhìn quanh và đi một vòng trước khi cậu nhảy vào. Cửa chính đã bị chặn bởi các tấm gỗ cùng với một vài cái hộp đựng chai lọ. Nếu không thì đã có ai đó vào đây và bán những cái chai đó để lấy được bộn tiền rồi. Cậu không nhìn thấy bất cứ loài côn trùng nào, có thể là do các chất bảo quản vẫn còn rải rác xung quanh.

Mặc dù cánh cửa đã bị chặn lại, nhưng có một cái lỗ trên bức tường mà Trịnh Thán cho là cậu có thể chui qua được. Lúc chui vào lỗ không lớn lắm thì Trịnh Thán cũng thử một chút và mặc dù đi có chút khó khăn nhưng cố gắng lách thì vẫn chui đi được.

Nó thật dễ dàng đối với loài mèo. Xương và chi của chúng linh hoạt và dẻo dai mà người bình thường phải cần đi tập yoga mới có được.

Tuy nhiên, việc dính đầy bụi trên người thì không thể nào tránh khỏi.Bên trong căn phòng nhỏ, Trịnh Thán lắc bụi ra khỏi cơ thể và nhìn quanh. Đây là nơi mà họ thực sự cất giữ mọi thứ trong kho, mặc dù nó không có hàng hóa bên trong và đều là đồ lặt vặt bỏ đi. Ánh sáng bên trong khá mờ, và có một vài miếng xà gỗ chất thành một mớ hỗn độn trên mặt đất. Chúng không phải là từ nhà kho ra, mà được lấy ra từ căn nhà đổ nát cạnh đây.

Tầm nhìn thì bị che bởi các rác rưởi xung quanh, còn khứu giác thì bị ảnh hưởng bởi chất bảo quản. Giờ đây, Trịnh Thán chỉ còn có thể dựa vào thính giác của mìn để tìm người.

Cậu đã tìm ra nơi mà tiếng rên rỉ đó phát ra qua những đống rác rưởi. Nếu có một con người ở đây, cậu có thể sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Trịnh Thán bây giờ hoàn toàn lợi dụng cơ thể của mình để di chuyển một cách nhanh chóng.

Kho chứa khá lớn; phải mất một khoảng thời gian trước khi Trịnh Thán có thể tìm ra được chủ nhân của tiếng rên đó.

Khu vực đã được dọn sạch thành đất trống và có ba người đang nằm trên mặt đất. “Hạch Đào” sư huynh bên cạnh Vệ Lăng thì đang tìm dây thừng để buộc tay và chân của ba người nằm dưới đất. Miệng của họ được đã nhồi nhét với giấy bao bì, và phát ra những tiếng rên rỉ lúng túng.

“Hạch Đào” sư huynh đã không mặc đồng phục cảnh sát của mình ngày hôm nay, có lẽ là để cho tiện hành động.

Bên cạnh “Hạch Đào” sư huynh là một người phụ nữ. Đánh giá qua vẻ ngoài, cô ta dường như khá giống với cô gái-hàng xóm lần trước. Đeo một cái kính màu đỏ, mặc một chiếc áo khoác với thắt lưng ở eo và gợi nên những đường cong của cơ thể. Nếu đây là người phụ nữ mà Vệ Lăng nghi ngờ, Trịnh Thán đã có một khoảng thời gian khó khăn để so sánh giữa một tên trộm sinh viên với một kẻ giết người tàn nhẫn này.

Nhưng mà bạn không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài. Trịnh Thán đã học được điều này khi bắt được hai tên trộm lần trước. Vẻ ngoài nhìn ngoan ngoãn không có nghĩa là thực sự vô tội.

Trịnh Thán cũng không có lập tức hiện thân và cũng không rời khỏi chỗ trốn ngay lập tức. Câu vẫn núp ở phía sau một cái bảng bằng gỗ và quan sát người phụ nữ một cách chăm chú. “Hạch Đào” sư huynh hiển nhiên là đang nâng cào đề phòng với cô gái kia và anh ta không bao giờ quay lưng về phía cô ấy.

Trịnh Thán nhìn thấy vị “Hạch Đào” sư huynh kia lấy điện thoại của mình ra sau khi trói xong ba người trên mặt đất.

“Không có sóng?”

“Hạch Đào” sư huynh cau mày và nhìn xung quanh một chút. Anh giơ điện thoại lên và đi lòng vòng. Nhưng vẫn không có sóng, vì vậy anh quyết định đi ra ngoài để gọi điện thoại. Sau khi đi khoảng hai bước, anh quay lại và nói với cô gái đang đứng tại chỗ:”Cô đi theo tôi.”

Cô không nói gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Tuy nhiên, cô vẫn luôn cách xa 2 mét đối với “Hạch Đào” sư huynh. Theo một nhà tâm lý học, đây là “khoảng cách an toàn” giữa người và người với nhau .

Không chỉ có “Hạch Đào” sư huynh là người đề phòng cô gái mà cô gái ấy cũng đề phòng “Hạch Đào” sư huynh.

Trịnh Thán lặng lẽ đi theo sau họ. Cậu cần phải băng qua đống rác một cách nhanh chóng và lặng lẽ không có tiếng động. Cậu còn phải giữ vững tốc độ,đi tới rồi tạm dừng một lần để tính toán bước di chuyển tiếp theo của mình và dò xét môi trường xung quanh. Sau một vài lần tạm dừng, cậu đi càng ngày càng nhanh hơn nữa.

Nó giống như khi bạn chơi với con mèo của mình. Ta trông thấy nó cách tới 7 hoặc 8 mét, nhưng trong nháy mắt, nó chỉ còn cách khoảng 5 mét.

Trịnh Thán không biết rằng chuyển động của cậu bây giờ có trông kinh khủng như “Cảnh sát trưởng-Sheriff” lúc săn mồi hay không? Cậu ta chỉ lặng lẽ đi theo con mồi mà không phát ra tiếng động, và chờ đợi thời cơ thích hợp.

Có ít rác hơn khi ở gần cửa; có lẽ ba người kia đã dọn dẹp chúng lúc tiến vào . “Hạch Đào” sư huynh không gặp khó khăn gì khi đi ra ngoài. Anh ta chỉ cần đẩy cái chướng ngại vật ra trên con đường của mình. Và đồng thời mượn cơ hội này để quan sát cô gái sau lưng anh ta.

Khi “Hạch Đào” sư huynh gạt một cái bảng gỗ chắn ở phía trước, Trịnh Thán thấy cô gái, trông khá giống với một sinh viên đại học bình thường, lấy một cái ống từ tay áo ra rồi bước về phía “Hạch Đào” sư huynh.

Trịnh Thán theo bản năng mà cảm nhận được sự nguy hiểm từ cô ta.

Thời cơ chính là vào lúc này !

Vẫn luôn chú ý về phía cô gái, Trịnh Thán nhanh chóng xông về phía cô ta.

Cô gái cầm một ống tiêm trong tay. Với sát khí phát ra từ đôi mắt lạnh lùng ,được che dấu bởi chiếc kính của cô gái đã giảm hơn rất nhiều. Ngay khi sắp sửa thành công, thì một lực mạnh nào đó đã đập mạnh vào ngực cô và gây mất thăng bằng. Và cái ống tiêm cũng bay ra khỏi tay cô gái

Trước khi cô gái có thể nhận ra điều vừa xảy ra, “Hạch Đào” sư huynh đã ra tay.Anh ta đang đi phía trước, nắm lấy cánh tay của cô, gái kéo về phía xà gỗ và khóa tay cô.Một tiếng *Bịch!* vang lên.Cô gái đập vào đống xà gỗ, cặp kính màu đỏ bay ra ngoài bởi vì lực túm tay mạnh đẩy.

Trịnh Thán đứng ngây ngô bên cạnh cái bảng gỗ sau khi ‘ám sát’ thành công. Cậu co chân lên và nghĩ, ngực của cô gái ấy cũng không được ‘đầy đặn’ cho lắm. Nó không được ‘sướng’ cho lắm. (Shir0gane: Thằng này hay :v)

“Hạch Đào” sư huynh lấy ra một số sợi dây thừng. Anh đã nhớ giữ một ít trong tay trước đó khi lo tìm kiếm chúng. Anh ta đã không nghĩ là sẽ cần nó sớm đến như vậy.

“Tôi vẫn luôn quan sát và đề phòng cô. Đến bây giờ cô mới tấn công sao?” “Hạch Đào” sư huynh nhìn vào ống tiêm mà bị cắm lệch lên tấm bảng. Nó đã được chỉnh sửa một chút. Khi đẩy, ống tiêm sẽ bắn ra đầu kim qua áp lực. Và đầu kim ấy có chứa một số loại thuốc,có lẽ là thuốc mê cấp tốc.

“Ồ,Vậy là chú cũng xong hết rồi nhỉ!” Vệ Lăng, người mới vừa từ cửa sổ nhảy vào và nói.

Trịnh Thán lần theo giọng nói của ông ta. Phía sau Vệ Lăng là một cái cửa sổ lớn mà anh nhớ là đã bị đóng chặt trước đó, và hình như nó cũng đã bị khóa. Chưa kể, cái cửa sổ đó cách ít nhất 5 mét so với mặt đất. Làm thế nào mà Vệ Lăng nhảy vào trong mà không phát ra một tiếng ồn?

Tuy nhiên, “Hạch Đào” sư huynh lại không hề ngạc nhiên khi thấy Vệ Lăng. “Mới vừa rồi nhờ con mèo đen này giúp tôi,nên đã không bị ống tiêm đó đâm trúng. Không nghĩ rằng cô ta sẽ có một cái gì đó như thế này. “Anh ta nhún vai.

Vệ Lăng nhìn xuống người phụ nữ, người vẫn bình tĩnh ngay cả khi bị bắt. “Anh đã nói với chú là người phụ nữ này rất đáng ngờ. Chú vẫn cứ khăng khăng không tin cô ta là hung thủ.Xét nghiệm DNA của cô ta đi, nó sẽ trùng khớp với của thủ phạm.”

“Không phải thủ phạm là đàn ông hay sao? Hay ý anh là cô ta là một đàn ông ăn mặc giống phụ nữ(Transvestite)? Không thể đâu! Tôi đã kiểm tra rồi.” (Shir0gane: Kiểm tra bằng cách nào :v?)

“Tôi cam đoan chính là cô ta. Thể chất của cô gái này chỉ là có một chút đặc biệt. Muốn biết cụ thể hơn,chú có thể tìm một nhà di truyền học nào đó hay một người nào đó nghiên cứu về gen di truyền để hỏi thêm.”

Có Vệ Lăng ở đây, Trịnh Thán không cần thiết phải làm chuyện gì thừa thãi cả. Cậu nhảy lên đống rác và nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi Vệ Lăng bước vào. Có một cây cột điện nằm ngay bên cạnh.Ngoại trừ thứ này ra không có thứ nào khác có thể mượn lực.

Trịnh Thán không nghĩ rằng mình có thể nhảy ra ngoài bằng cách dùng một cái cột điện khá xa giống như Vệ Lăng. Vì vậy, cậu đã quyết định đi ra bằng lối mà cậu đã vào, thông qua lỗ thông hơi đi ra ngoài.

Ở bên ngoài có bốn người bị trói. Tất cả đều đã bị trói chặt, và đã bất tỉnh. Rõ ràng đây là tác phẩm của Vệ Lăng.

Trịnh Thán nhìn xung quanh một vòng. Cậu leo lên một cái cây để leo lên tòa nhà 5 tầng. Hai tầng dưới trước kia là nơi công cộng. Không có quá nhiều chất bảo quản và phụ gia ở đó. Và các bức tường thì đầy các biểu đồ và đồ thị,bảng biểu.Các tầng trên là ký túc xá cho công nhân. Ở bên cạnh một cái cửa sổ là một cái chậu cây đơn giản được làm từ một cái chai nhựa. Đất bên trong khô ráo, và trong đó là một cây xương rồng đã chết.

Trịnh Thán không nán lại để xem nhiều, và đi thẳng lên tầng thượng.

Cậu có thể nhìn thấy hầu hết tất các nhà máy từ trên đó. Không chỉ vậy, cậu cũng có thể nhìn thấy hai trong số những nhà máy gần đây. Một trong số đó đã sớm di dời rồi bỏ hoang giống như nhà máy này và đều tĩnh lặng. Cái còn lại thì trông có vẻ náo nhiệt hơn một chút.

Ngay sau khi Trịnh Thán đi ra được hai phút ,Vệ Lăng và “Hạch Đào” sư huynh của anh ta mở cửa kho ra và đưa những người bên trong ra ngoài cùng. Họ chia những người bị bắt thành ba bên. Một bên là những người buôn bán ma túy trong kho; một bên là người phụ nữ; và một bên là những người bên ngoài đang có kế hoạch trộm cắp qua vụ thỏa thuận ma túy này.

“Tôi nghe nói là IOC đã làm xét nghiệm DNA trên tất cả các vận động viên nữ. Rõ ràng, người có nhiễm sắc thể Y có lợi thế hơn so với các vận động viên nữ bình thường trong các cuộc thi đấu. Phạm nhân này cũng phù hợp với tiêu chí đó. Sư huynh khá may mắn đó, khi vì phá án cũng hiếm gặp phải trường hợp này.”

[TL:IOC:International Olympic Committee:Ủy ban Olympic Quốc tế ]

Vệ Lăng và “Hạch Đào” sư huynh đang trò chuyện với nhau cùng điếu thuốc trong miệng trong khi ngồi ở bên cạnh và để mắt đến bọn tội phạm. “Hạch Đào” đã gọi cho ai đó, họ cũng sẽ sớm có mặt thôi. Tất cả những gì họ cần làm bây giờ là chờ đợi.

Hà Đào cười khổ và lắc đầu sau khi nghe những lời chế nhạo từ Vệ Lăng . “Khốn khiếp! À,đúng rồi! Tôi quên hỏi. Tại sao anh mang con mèo kia theo vậy?”

“Sư phụ của chúng ta nói rằng mèo sẽ mang lại may mắn. Khi gặp phải tình huống do dự hay không biết phải làm gì, một con mèo có thể mang lại sự thay đổi bất ngờ. Vì vậy, tôi đã mang nó theo.” Vệ Lăng đáp như vậy

Hà Đào bĩu môi và nhún vai. Anh vẫn không thể chấp nhận cái sự giải thích này của sư phụ được.Nhưng mà con mèo kia đúng là đã giúp anh ta rất nhiều lần này

“Bây giờ tôi đã nợ con mèo một ân huệ. Trời ơi! Tôi ghét cái cảm giác này ! Không hề dễ chịu chút nào !”

“Đừng lo lắng về điều đó. Đây không phải là lần đầu tiên chú nợ một con mèo. Chú có kinh nghiệm trong việc trả nợ chúng mà.”

“Mẹ kiếp!”

Sau khi im lặng trong giây lát. Hà Đào lại hỏi: “Anh đã đề cập đến việc nhận việc trước đây. Anh dự định làm việc ở đâu? Là loại công việc nào?”

“Tôi định trở thành một nhân viên bảo vệ.”

“Cái Gì!!! …Khụ…Khụ…Khụ…!” Hà Đào ho dữ dội. Anh ta bị sặc khói, và đang rất kích động.

Sau khi ho xong, anh ta bắt đầu hét. “Anh từ chối vào cảnh sát, không muốn làm việc ở công ty, thay vào đó anh lại muốn trở thành một nhân viên bảo vệ? Bộ trong não anh có cứt mèo sao ?”

“Đây là một quyết định mà tôi đưa ra sau khi đã xem xét cẩn thận.”

“Anh có đập đầu vào đậu hũ trước khi xem xét cẩn thận không?”

“Tôi hoàn toàn tỉnh táo và lành mạnh, và tôi cũng đã nói với sự phụ rồi.”

“…Sư phụ nói sao ?”

“Sư phụ nói ‘Ồ’, sau đó tôi nghe thấy tiếng ông ta đập vỡ cái bàn sau khi nói xong ở đầu bên kia điện thoại.”

“Ông ta lại dùng tay không đập vỡ cái bàn nữa sao?”

Anh ta nhấn mạnh từ “lại”.

“Từ những gì tôi nghe được, ông ấy chắc chắn phải mua thêm một cái mới. Đây là cái thứ bảy trong năm nay, nhưng ông lại tức giận khi tôi đề nghị mua một cái bàn kim loại.”

“Tất nhiên là sư phụ sẽ tức giận rồi. Ông ấy thích dùng tay không đập vỡ bàn khi bực mình mà.”

“Điều đó tốt thôi. Dùng một cái gì đó để xã giận còn hơn là kiềm nó ở trong lòng. Dù sao Nhị Mao rồi cũng sẽ chuẩn bị một cái kho cho mấy cái bàn gỗ cho ông ấy. Cũng đủ dùng được mấy năm.”

“Đúng rồi, anh có nghe tin gì từ Nhị Mao không?” Hà Đảo hỏi.

“Không.”

Khi sư huynh sư đệ đang nói chuyện trời đất, Trịnh Thán bên này thì đang lo kiểm tra nhà máy soda nằm bên cạnh. Nó đang bắt đầy được dời đi vào lúc này. Xe tải được xếp hàng dài để vận chuyển hàng đi.

Trịnh Thán theo dõi một chiếc xe tải đang được chất đồ lên. Người công nhân mang những cái thùng chứa chai thủy tinh giả là chai nước ngọt lên xe. Khi họ đang làm việc, thì xe cảnh sát chạy tới. Một trong số các công nhân nhìn những chiếc xe cảnh sát chạy qua và thắc mắc tại sao cảnh sát lại ở đây. Anh ta không để ý đến cái nắp chai dưới chân và dẫm lên nó. Anh bị chật mắt cá chân và làm rớt cái thùng đang mang.

Những chai thủy tinh đang được di chuyển xung quanh gây ra một sự chấn động khi rơi xuống đất. Các mảnh thủy tinh đập vỡ và bay khắp nơi.

Trịnh Thán cũng nghe thấy tiếng đập vỡ *Ầm* vang lên. Những người công nhân gần đó nhất đã bị tổn thương bởi những mảnh thủy tinh. Quần áo thì bị cắt xén, cả tay và cổ tay của họ.

Những người bị thương đã được đưa vào trong, vì vậy Trịnh Thán tập trung vào lại cái nhà máy mà cậu đang ở. Người cảnh sát bước ra khỏi xe và nói chuyện với Vệ Lăng và sư huynh của anh ta.Từ những gì thấy được, Vệ Lăng có thể sẽ không rời khỏi đây sớm.

Trịnh Thán ngáp và duỗi người. Cậu quyết định nhắm mắt đi ngủ một chút trước.

Bình luận (0)Facebook