Nise Seijo Kuso of The Year
KabedondaikouYunohito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 44: Hi sinh

Độ dài 3,999 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-03-17 20:45:28

Trans: Zard

-------------------

Chẳng vì cái gì, Vernell bỗng dưng chạy ra bảo vệ tôi rồi bị đâm bởi con quạ.

Cậu đang làm cái gì vậy…?

Nếu nhân vật chính mà lại chết vì chuyện này thì sẽ thế nào đây!? Cậu mà chết thì sẽ thành ВАD ЕND đó, ОY.

Do không còn lựa chọn nào khác, tôi chưởng đại một phát về phía Quạ-kun xóa sổ nó, rút mỏ nó ra rồi dùng ma thuật để cầm máu và chữa vết thương.

Cuối cùng tôi kiểm tra hơi thở của cậu ta. Tôi có thể chữa bất cứ thứ gì kể cả khi bị trọng thương. Chỉ cần họ chưa chết thì tôi vẫn cứu được. 

Vernell còn sở hữu cả Sức Mạnh Bóng Tối luôn giữ mạng cho vật chủ của nó nên gần như không có gì giết được cậu ta. Thế nên cậu ta vẫn sẽ ổn thôi. Không vấn đề gì cả 

Fumu… không có hơi thở cũng không có mạch đập. Không gì phải hoảng loạn cả.

……

Ủa khoan. Không ổn lắm, cậu ta chết rồi…

Ể? Nè, khoan, cậu…

Yо, уо, уо!? Yооуоуоуоуоуоо!

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!

K-kh-không sao hết, cậu ta chỉ chết chút xíu thôi. Xác vẫn còn tươi—không gì phải lo c-ca-ca-ca-caaa…

“Là đùa thôi… Vеr? Cậu chỉ đùa thôi đúng không…?” Еtеrnа nói với hai hàng lệ chảy dài trên má. Cũng hoang mang như cổ, tôi cũng rất muốn hỏi liệu tất cả có phải chuyện đùa.

Có vẻ dù là Sức Mạnh Bóng Tối thì vẫn chưa đủ.

Mà, chúng ta đều biết ma vật có thể giết Thánh Nữ… nên dĩ nhiên chúng cũng có thể giết Vernell.

Cậu ta chết dù cho vết thương đã được chữa nên hẳn đó là đòn chí mạng.

Ừ thì ăn thẳng một phát vào tim luôn mà.

…Càng suy nghĩ tôi càng nhận ra chuyện này nguy hiểm thế nào. Mấy bạn biết đó, câu truyện sẽ chấm dứt một khi nhân vật chính chết.

À, ề… ề… được.

Tôi vẫn có thể cứu cậu ta. Tôi đã cho khép miệng vết thương rồi nên thương tổn sẽ không thể đến được não.

Dĩ nhiên đó là đòn chí mạng, nhưng thời gian vẫn chỉ mới trôi qua ít lâu từ lúc bắt đầu trạng thái chết tạm này. Não bộ con người sẽ chịu thương tổn không thể cứu do thiếu oxi từ bốn đến sáu phút sau khi ngừng thở.

Nếu đã chạm đến mốc đó thì tôi hẳn đã không thể cứu cậu ta, nhưng chúng ta cũng có thể nói chỉ cần não được cung cấp đủ oxi thì cậu ta vẫn sẽ sống.

Cho đến khi tim ngừng đập thì vẫn chưa phải là chết hẳn, bởi lúc đó não sẽ chết và không thể cứu được nữa.

Thế nên khi tim cậu ta ngưng đập, tôi có thể áp dụng biện pháp hồi sức tim phổi ngay lập tức để cho tim cậu ta đập lại. Như này thì cậu ta vẫn còn cứu được.

Dĩ nhiên bị đâm xuyên tim thì sẽ coi là chết chắc, nhưng nên nhớ hiện thân của cheat đang ở ngay sát đang ở ngay sát bên cạnh đây. Vết thương ngay tim của cậu ta đã hoàn toàn được phục hồi và sẵn sàng được khởi động lại.

Được rồi… giờ tạo ra điện bằng lôi ma thuật để kích tim cậu ta đập lại nào! Đồng thời tôi đặt tay lên miệng Vernell để dùng phong ma thuật. Việc này là để cho không khí ra vào như đang thở!

Nào, sống lại đi Vеrnеll!

“…Каhа.”

Ok, cậu ta trở lại rồi!

Thật suýt soát! Cứu nguy hay lắm, tuyển thủ Elrise!

Chúng ta đã có một phát homerun đảo ngược tình thế!

Tôi bằng cách nào đó đã thành công hồi sinh cậu ta, nhưng trận chiến khốc liệt này vẫn còn đó bởi Vernell vẫn chưa tỉnh. Tôi không nghĩ là sẽ có chuyện gì đó nữa xảy ra nhưng quả nhiên, hồi sinh người chết thật không dễ chút nào.

Đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này nên tôi không chắc liệu sẽ có tác dụng phụ hay không. Giờ không có chỗ cho sai lầm.

Thế nên — LIÊN HOÀN CHƯỞNG! Xin lỗi nhé, nhưng lũ ma vật mấy cưng chết hết đi.

“Lеіlа, mang Vеrnеll-kun đến nhà thờ!”

 “V-vâng!”

Sau khi giết xong đám ma vật, tôi để việc dọn dẹp lại cho mấy ông Kỵ Sĩ và nhờ Leila mang Vernell đi. Thế giới này không có bệnh viện hay trạm xá bởi sự tồn tại của ma thuật phục hồi siêu toàn năng. Y tế không được phát triển nên người ta đến nhà thờ trả tiền cho dịch vụ hồi phục. 

Nghe có vẻ lạ khi ta phải trả tiền cho nhà thờ vì những dịch vụ ấy nhưng… 

Ừ thì, nhà thờ cần tiền để duy trì. Thế giới là như vậy đấy. Đừng nghĩ gì chi cho sâu xa.

Đồng thời, bởi tôn giáo của nhà thờ thế giới này thờ Thánh Nữ nên tôi thực tế là người đứng đầu.

Nhờ vậy mà tôi có thể tới những nơi như này tùy thích.

…Mà, nói chứ tôi chỉ đứng đầu trên danh nghĩa mà thôi. Người đứng đầu thật chất là một bác già gọi là tổng giám mục.

Bởi Thánh Nữ sẽ trở thành Phù Thủy nên Thánh Nữ không bao giờ thật sự đứng đầu bất kì thứ gì. Kết quả là Thánh Nữ bị nhà thờ coi như là một biểu tượng.

Mà, mị dù gì cũng là giả.

Dù sao thì tôi có thể thoải mái sử dụng nhà thờ theo ý mình.

Sau khi Vernell được đưa lên giường, tôi lạm dụng quyền hạn của mình để mượn nhà bếp — lí do là: nếu cứ im im không làm gì thì họ sẽ chẳng mang món nào ra hồn ra đâu.

Người ở nhà thờ được phân ra thành hai dạng cực đoan, một làn những người cấp thấp không biết gì về sự thật và thực sự tin rằng Thánh Nữ là người đứng đầu.

Họ tin rằng sống khiêm tốn là chân lí nên thức ăn của họ chỉ có thể nói là giản dị.

Họ không ăn thịt cá, cả sản phẩm từ động vật cũng chỉ giới hạn ở phô mát.

Thế nên nếu để những người cấp thấp đó nấu thì ta nhiều khi dễ hiểu nhầm rằng họ chỉ biết nấu mấy thứ nghèo nàn, tạm bợ.

Bởi bây giờ họ biết tôi là Thánh Nữ nên tôi đã vài lần được mời đến nhà thờ ăn tiệc, nhưng tất cả chúng đều tệ hại.

Thực đơn chỉ giới hạn ở bánh mì cứng như đá và rau củ như mới hơ qua lửa. 

Tôi đã luôn muốn hỏi họ sao dám gọi đó là nấu ăn.

Trong khi đó nhóm thứ hai là những người đứng đầu nhà thờ với quyền hạn tuyệt đối. Thế nên họ sống rất xa hoa và thức ăn cũng đa dạng hơn.

Họ ăn thịt cá dù đã cấm những người bên dưới làm. Đó là bởi họ không muốn khẩu phần của mình bị ít đi. 

Họ muốn độc chiếm số thức ăn ngon lành có được bằng mọi giá, thế nên họ bảo những người bên dưới mình rằng ăn uống xa hoa là tội lỗi rồi tự tiện bịa ra mấy cái luật. 

Có lần tôi được mời đến một bữa tiệc kia, nó đã khiến tôi phải thắc mắc rằng cái nếp sống khiêm nhường nằm chỗ nào khi mấy cha cấp cao miệng thì cứ ra rả dạy bảo người bên dưới còn mồm cứ tọng đủ loại đồ ăn xa hoa ngay trước mặt họ. 

Mà, nó cũng chả hợp miệng tôi cho lắm.

Bởi cơ bản, không hề có nguyên liệu đàng hoàng nào trong cái bếp này.

Ta có rau, ngũ cốc chất lượng thấp, vài loại trái cây, rượu và nước trắng. Còn có cả bánh mì khô và phô mát để làm thức ăn dự trữ.

Nếu phải phục vụ đống này cho người mới bình phục, đúng hơn, cho Vernell mới hồi sinh thì ngay cả cái cục lương tâm bé bằng hạt đậu của mị cũng phải cảm thấy cắn rứt.

Không phí sức nữa, bắt đầu nấu ăn lười biếng nào!

Đầu tiên tôi nhặt ít vụn rau sắp sửa bị vứt bỏ.

Những người cấp thấp với Leila và những Kỵ Sĩ khác lộ vẻ hoang mang không biết nói gì cùng vẻ mặt như muốn bảo “Ngài thực sự định cho người bệnh ăn đống rác ấy à?” nhưng tôi đều ngó lơ.

Tiếp theo tôi đổ đầy nước vào nồi, ném số vụn rau đã được rửa sạch vào như đang vứt rác, cho chút rượu vào rồi đun sôi! Cách này sẽ giúp giảm bớt mùi hăng của rau.

Sau đó tôi giảm lửa nhỏ rồi đun khoảng 20 phút. Thế còn vị đắng thì sao á? Mắc mớ gì mị phải phí sức để làm nó biến mất? Phiền lắm.

Cuối cùng là tôi đổ hết vào rây. 

Rồi, xong! 

Bạn tri kỉ của dân FA, canh rau hoàn thành!

Thứ này vừa rẻ, vừa nhanh, lại vừa dễ làm. Chưa kể nó còn đủ chất và ngon nữa.

Ok, Lеіlа, nếm thử đi.

“Ể? Nhưng Еlrіѕе-ѕаmа… chẳng phải, ừm, đống vụn rau sắp sửa bị ném đi đó… chẳng phải về cơ bản, người chỉ là đang hầm… rác thôi sao?”

Nè, thô lỗ quá đó.

Lеіlа xuất thân từ quý tộc nên tiêu chuẩn của cô ấy khá cao. Nhưng khi tôi đưa muỗng tới, cổ đỏ mặt và vẫn ăn nó. 

“Нmn…!? Đây… ngon quá!? Dù người chỉ đơn giản luộc qua chút vụn rau…”

Ừ thì, xin lỗi nhá.

Nhân tiện, chỉ có quý tộc mới gọi vụn rau là rác, còn cư dân của những ngôi làng nhỏ vẫn ăn chúng bình thường.

Ngay từ đầu, coi vụn rau là rác chỉ là suy nghĩ nông cạn của mấy người có chức quyền.

Sẽ không tốt nếu cứ giữ lấy thứ định kiến ấy nên tôi đã đề xuất cho mấy ông cấp cao của nhà thờ phát canh rau cho những ai bị đói.

Về phía nhà thờ thì số vụn rau ấy đằng nào cũng sẽ bị vứt đi nên họ sẽ chẳng mất gì.

Đồng thời nó cũng sẽ giúp nâng cao hình ảnh của nhà thờ, từ đó họ sẽ có thêm tiếng tốt và sẽ nhận được thêm nhiều tiền quyên góp hơn. 

Thật ra không dễ để làm việc tốt hoàn toàn từ tâm, bởi việc tốt thật sự là không có tính toán.

Nếu có người làm vậy thì đến một ngày nào đó, họ sẽ chẳng còn lại gì. 

Thế giới xoay quanh việc cho và nhận. Để làm việc tốt, ta phải chuẩn bị cách để được nhận lại.

100% tốt mà không tính toán lợi lộc nhìn thì có vẻ đẹp đẽ, nhưng một câu hỏi khác là nó sẽ kéo dài được bao lâu… hiểu chứ?

Thế nên với tôi, không có gì khó tin hơn lòng tốt miễn phí.

Con người không phải bồ tát.

Mấy ông cấp cao của nhà thờ cũng biết điều đó nên họ hiểu đề xuất của tôi sẽ có lợi cho họ.

Họ vui vẻ bảo họ sẽ thử phát canh rau ngày mai. Như vậy danh tiếng của nhà thờ sẽ tăng vụt khiến có thêm càng nhiều người nữa ủng hộ nhà thờ Thánh Nữ.

Được rồi, tôi nghĩ mang vậy ra cho Vernell luôn cũng ổn nhưng… thưởng cậu ta thêm chút nữa nào.

Để kích thích vị giác, tôi dùng ma thuật để xay nhỏ tỏi và cho vào nồi, sau đó tôi đổ số canh rau khi nãy vào rồi đun lên. 

Sau đó tôi bỏ thêm gạo lúc đang sôi, để nó sôi từ từ đến khi đặc lại.

Rồi tôi cho chút muối để tăng vị… tôi cũng có bào thêm phô mát vào ma thuật và rắc chúng lên trên để biến canh ray thành món gì đó kiểu risotto. 

Thứ này vừa bổ lại vừa nhẹ bụng, thích hợp cho người ốm ăn. Đây là món mà ai cũng có thể nấu thường xuyên bởi nguyên liệu rất dễ tìm. 

Mị lười quá á?… Im đi, kiểu nấu ăn của đàn ông là càng bớt được công đoạn chuẩn bị bao nhiêu càng tốt.

Thật ra tôi muốn cho thêm tiêu vào, nhưng người thế giới này coi tiêu là gia vị xa xỉ nên Vernell hẳn sẽ hài lòng với chừng này thôi.

Vừa nấu xong, một kỵ sĩ báo tin rằng Vernell đã tỉnh dậy.

Đây quả là tin tốt nên tôi liền tới chỗ Vernell. Tôi đã nghĩ cậu ta sẽ ngủ lâu hơn sau đống đó, nhưng giờ, tôi phải đi thuyết giáo cậu ta thật lâu cho cái sự ngu ngốc khi đó mới được.

Cậu không cần phải bảo vệ tôi vì việc đó là hoàn toàn vô nghĩa. 

Nhưng cậu ta lại trả treo, bảo “Như thế có khác gì ngài đang phải chiến đấu một mình cơ chứ?” 

Thế nên tôi thẳng thừng đáp là tôi có thể tự mình giải quyết mọi chuyện.

Chẳng hiểu sao mấy cái người này toàn nghe tôi theo kiểu gì đâu đâu, họ toàn nghe được những ý hợp tai mình thay vì lời tôi thật sự muốn nói… thế nên lần này tôi cần phải nói thẳng ra.

Một mình mị là đủ rồi! Mấy người yếu lắm nên về đi!

Nói vậy rồi quả nhiên, cậu ta đã bình tĩnh lại, nhưng độ hảo cảm hẳn cũng đã tụt xuống nhỉ? Mà thôi kệ, vậy còn đỡ hơn là chết.

Ít nhất, tôi tặng cậu ta thêm một lời động viên, nhắc nhở cậu ta phải biết trân trọng bản thân mình hơn. Phù, mị quả là một người tốt biết quan tâm đến nhu cầu người khác nhỉ?

—------------------------------

Không phải cậu hành động mà không suy nghĩ, chỉ là cơ thể cậu đã di chuyển cả trước khi cậu nhận ra.

Khi tên Thượng Cấp Ma Vật bay đến tấn công, Elrise đã không hề tránh mặc cho có thể. Đó là bởi phía sau lưng cô là một người lính đang cứng đờ người vì sợ hãi. 

Có lẽ hắn là con trai của những nhà quý tộc bắt buộc phải tham chiến vì nghĩa vụ, nhưng vì không quen với chiến trường nên hắn chỉ biết trố mắt nhìn Elrise và chui rút về phía sau. 

Rút lui quả thật là một quyết định khôn ngoan khi bản thân không thể đóng góp gì, thế nhưng khi làm vậy, hắn lại càng trở thành gánh nặng cho Elrise.

“Nếu ta né, người lính phía sau ta sẽ chết…” đó hẳn là điều cô ấy nghĩ, thế nên thay vì tránh đi, cô lại giang tay ra như để trở thành tấm khiên cho người lính ấy.

Đầu óc Vеrnеll trở nên rối mù khi nhìn thấy điều ấy.

A, lại nữa… một lần nữa, con người này vẫn luôn bảo vệ người khác bằng cả tính mạng mình.

Cô sẽ không bỏ rơi hay để mất bất kì ai.

Cô luôn đặt sự an toàn của người khác lên trên bản thân, như thể lòng tốt không cần sự hồi đáp của cô đã trỗi dậy khi cô bảo vệ và cứu giúp mọi người. 

Thật là một con người đáng kính trọng; một khung cảnh thật đẹp đẽ, tráng lệ, và cũng thật mỏng manh.

Thế giới chẳng bao giờ nhân từ với những người chỉ có đức hạnh.

Con người là sinh vật tham lam và tính toán, chẳng có chút gì đẹp đẽ, đó cũng là lí do những người thật sự tốt, những người không hề có bóng tối trong tim, chỉ có thể sống một cuộc đời ngắn ngủi.

Khoảnh khắc cậu nghĩ vậy cũng chính là lúc cơ thể cậu di chuyển.

Cậu biết rõ Elrise rất mạnh bởi cậu đã được chứng kiến trực tiếp xem cô chiến đấu.

Cậu biết cô đứng ở một nơi cao mà cậu sẽ chẳng thể mơ được chạm tới. 

Cho dù trước đòn tấn công của tên Thượng Cấp Ma Vật này, có lẽ cô vẫn có thể lành lặn tự mình xoay sở mà không cần ai bảo vệ.

Cô sẽ không sao, rồi cô sẽ lại cười như thể chẳng có gì xảy ra.

Sau khi bình tĩnh, Vernell chợt tỉnh lại và nhận ra bảo vệ Elrise là một việc vô ích. 

Nếu cậu chịu đứng yên phân tích tình huống và cân nhắc thiệt lợi, cậu sẽ biết rằng đáp án đúng chính là tránh sang một bênh.

Cho dù cậu muốn bảo vệ cô thì cậu cũng sẽ chỉ cản đường cô. 

Nhưng cậu không có thứ thời gian ấy, chỉ được vài giây suy nghĩ… và Vernell đã chọn sai câu trả lời.

Cơn đau khi bị đâm chỉ thoáng qua trong chốc lát, tầm nhìn của cậu đã hoàn toàn trở thành một màu đen.

Tất cả chỉ trong thoáng chốc, nhưng cậu bằng cách nào đó biết rằng cậu đã chết. Cậu thực sự đã cảm nhận được điều đó.

“…Mình vẫn còn sống.”

Vừa tỉnh lại, điều đầu tiên trong lòng cậu là sự nghi hoặc.

Tuy mừng vì vẫn còn sống nhưng Vernell lại thắc mắc vì sao cậu vẫn còn sống hơn.

Ngay cả cậu cũng biết đó là đòn chí mạng— cảm giác cơ bắp bị đâm xuyên, xương bị vỡ vụn… và trái tim nát tan.

Ý thức của cậu đã dần tan biến khi cái chết chiếm lấy các giác quan cậu.

Cậu chắc chắn đã cảm nhận được nó.

Cho dù có suy nghĩ thế nào, không đời nào cậu có thể còn sống, thế nhưng giờ cậu lại ngồi đây… và người làm được điều đó… chỉ có thể là một người.

“A, thật mừng quá… Vеrnеll-kun, cậu tỉnh rồi.”

Thấy chính vị Thánh Nữ ấy gián đoạn suy nghĩ của cậu bước vào phòng, điều đầu tiên Vernell làm là mừng vì thấy cô không sao.

Rồi cậu lại tò mò về khay thức ăn cô mang theo và mùi hương thoang thoảng trong không khí, bụng cậu đáp lại bằng cách bắt đầu réo lên. 

Еlrіѕе dịu dàng cười trước tiếng kêu của cái dạ dày thiếu kiên nhẫn của cậu và đặt khay thức ăn trước mặt Vernell.

“Chỉ là một món đơn giản mà thôi, nhưng ta đã nấu nó với những nguyên liệu tốt cho tiêu hóa. Cậu có ăn được không?”

“V-vâng, thần nghĩ là được… à, ừm, cái này, là Elrise-sama làm sao?”

“Ừm.”

Do Elrise tự tay làm… chỉ nghe điều này đã khiến Vernell như muốn bay vụt lên trời. Không đời nào cậu xứng đáng để được thưởng thức món ăn do chính tay Thánh Nữ nấu..  

Món ăn trước mặt có hơi chút bất thường. Đó là một ly cơm màu lạ nhưng lại mang hương thơm của rau củ. Màu sắc của nó gần giống màu cam. 

Cầm ly thức ăn lên cậu ngửi thấy mùi tỏi càng khơi dậy sự thèm ăn của cậu.

Cậu dùng một chiếc muỗng gỗ mà múc nó vào miệng. Liền lập tức, vị ngọt của tinh bột cùng vị ngon của rau củ tràn ngập khắp miệng cậu. 

Hương vị ấy lại càng được tăng thêm nhờ muối cùng hương thơm của tỏi. Chẳng những thế, phô mát càng nâng tầm món ăn lên qua kết cấu mềm mịn của nó.

Quả thật là một hương vị đầy tinh tế, hoàn hảo trước khi cậu nhớ rằng nó được chính tay Elrise làm.

“Món này, ngon quá… thực sự, ngon quá đi!”

“Thật mừng vì nó hợp khẩu vị của cậu”

Еlrіѕе vui vẻ cười khi thấy Vernell ăn ngon thế nào.

Rồi chỉ còn lại âm thanh của Vernell đang chăm chú ăn. Sau khi Vernell ăn xong, Elrise lại bắt đầu hạ giọng tra hỏi cậu.

“Vеrnеll-kun, tại sao cậu lại làm vậy?”

Đó hẳn là lúc cậu bảo vệ Elrise.

Có dù có hỏi tại sao, bản thân Vernell cũng không biết.

Cậu chỉ có thể nói trước khi cậu biết thì cơ thể cậu đã di chuyển.

Cậu phải bảo vệ cô bằng mọi giá. Đó là điều mà cậu… và không còn gì khác nữa.

“Thần không biết… trước khi thần nhận ra thì cơ thể thần đã bỗng dưng di chuyển. Bằng mọi giá, thần nghĩ thần phải bảo vệ Elrise-sama, cho nên…”

“Ta rất vui vì tấm lòng của cậu, nhưng xin cậu, đừng bao giờ làm chuyện đó nữa. Nếu cái giá phải trả là tính mạng cậu… không, không chỉ cậu, không một ai đáng phải bỏ mạng vì ta cả.”

Hi sinh vì người khác, rồi lại bị thương vì điều đó.

Có lẽ với cô gái nhân hậu này chuyện ấy còn đau đớn hơn là để bản thân bị thương.

Thế nhưng cả Vernell cũng thế.

So với việc bị thương, ước mong được bảo vệ cô vượt trội hơn cả.

Họ đều mang tinh thần trách nhiệm đặt người khác lên trên bản thân, nhưng chính vì sự giống nhau này mà giờ họ trở nên lại bất đồng.

“Nhưng nếu vậy… sẽ chỉ có Еlrіѕе-ѕаmа…”

“Không sao.”

Sẽ chỉ có Еlrіѕе-ѕаmа bị tổn thương. Trước khi kịp nói hết câu, Elrise đã cắt ngang cậu bằng một quyết tâm không thể xoay chuyển mà ta có thể cảm nhận được trong lời nói của cô.

“Ta vốn đã phải cô độc ngay từ đầu rồi. Nếu như chỉ có ta gánh lấy tất cả, sẽ không còn ai sẽ phải vô cớ chịu tổn thương nữa. Dù là Kỵ Sĩ hay Leila… hay cả cậu. Thế nên… hi sinh mạng sống vì ta, đừng bao giờ làm vậy một lần nào nữa.”

Sẽ không sao nếu chỉ có cô phải gánh chịu tất cả.

Hình ảnh vị Thánh Nữ tài năng và cao thượng dù ở bất cứ đâu và chẳng bao giờ màn đến sự an toàn của mình.

Là Thánh Nữ Vĩ Đại Nhất Mọi Thời Đại, cô đã thật sự rất gần với điều ấy. 

Để bảo vệ người khác, để bản thân luôn phải chịu tổn thương… có lẽ nó sẽ như vậy đến khi cô nằm xuống.

Vеrnеll tuyệt vọng. 

Еlrіѕе mạnh mẽ hơn bất cứ ai và cũng đứng cao hơn bất cứ ai.

Vеrnеll thì lại quá yếu đuối, vẫn chưa đủ để có thể đứng cùng cô.

Dù rằng cậu gần đây đã bí mật luyện tập với Leila và hiệu trưởng Fox nên cậu biết mình đã mạnh lên nhường nào… nhưng cậu đã hiểu qua trận chiến vừa rồi là cậu vẫn còn cách xa cả ngàn bước để đến được bên Elrise. 

Sự khác biệt giữa họ như thể bàn cách leo lên đỉnh ngọn núi ẩn sau đám mây trong khi chỉ vừa leo lên được tầng hai tòa nhà. Một sự cách biệt rõ ràng.

“Thần biết thần yếu. Nhưng dù vậy… thần vẫn muốn bảo vệ ngài…”

“Vеrnеll-kun, cậu không đủ mạnh để làm điều đó. Lần này ta sẽ nói rõ… cho dù cậu có cố bảo vệ ta, cậu cũng sẽ chỉ gây rắc rối cho ta mà thôi. Cậu chỉ là gánh nặng.”

Thật tàn nhẫn.

Vẻ chần chừ của Vеrnеll đã bị Elrise cắt ngang bởi câu nói Vernell rất yếu.

Đó là một lý do, đến mức không ai có thể phản bác.

Еlrіѕе đứng dậy rời đi rồi quay người nhìn Vernell đang chỉ biết im lặng và nắm lấy tay nắm cửa.

Nhưng có lẽ cảm thấy không phải nếu cứ rời đi như vậy nên cô tiếp tục với tông giọng dịu dàng thường ngày của mình.

“…Dù cậu đã thở lại rồi nhưng hãy nghỉ ngơi một thời gian đi. Đừng cố quá sức đấy.”

Nói rồi, Elrise rời khỏi căn phòng.

Thật khó chịu.

Không phải vì Elrise bảo cậu yếu.

Đó là bởi bộ dạng thảm thương của cậu khi cô nói ra điều ấy.

Еlrіѕе đã thẳng thừng bảo cậu yếu, đó là cách mà cô đưa cậu tránh xa khỏi nguy hiểm.

Cậu biết, thế nhưng cậu không thể không khỏi cảm thấy khó chịu.

Еlrіѕе không xem cậu là người có thể dựa vào, mà là người cần được bảo vệ… với một người đàn ông không có gì thảm thương hơn điều đó.

Mình muốn mạnh hơn nữa.

Vеrnеll vẫn tiếp tục bám víu lấy mong ước ấy của mình.

Bình luận (0)Facebook