Yuujin Chara no Ore ga Motemakuruwakenai daro?
SekaiichiTomari => Osabe Tom
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 09 Căn Tin

Độ dài 936 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 19:12:36

Vào giờ nghỉ trưa.

Tôi cất sách giáo khoa, bút viết vào trong hộc bàn rồi đứng dậy.

Hôm nay tôi đã hứa là sẽ ăn trưa cùng Touka, nhưng chúng tôi vẫn chưa quyết định là sẽ ăn ở đâu.

Ngay lúc tôi định nhắn tin hỏi nhỏ thì...

“Yuuji, ăn trưa với tao không?”

Ike mỉm cười rủ tôi.

Bình thường thì tôi sẽ không có lý do gì để mà từ chối lời mời của Ike.

Nhưng lần này thì tôi có hẹn trước rồi.

Ngay lúc tôi định sẽ từ chối thì...

“ A! Yuuji-senpai~, ăn trưa cùng em đi!”

Từ ngoài hành lang, một giọng nói dễ thương, hoạt bát vọng vào trong gọi tôi.

Không cần nhìn ra tôi cũng biết đó là Touka.

“... Xin lỗi, tao có hẹn ăn trưa với Touka trước rồi.”

Ike nhìn tôi và Touka rồi cười mỉm.

“N, ra là thế... Hai đứa bây đang tận hưởng thanh xuân cùng nhau mà! Đừng để ý tao, cứ đi đi!”

Sau khi chào Ike, tôi đi cùng Touka.

Lúc đó, chúng tôi thu hút ánh mắt của mấy đứa trong lớp, tôi để ý thấy Hasuki nhìn chúng tôi đầy ganh tị... Cơ mà chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi nhỉ. [note26524]

“Em muốn mua bánh mì, cùng đến căn tin nào!”

“Ờ”

Tôi đáp lại ngắn gọn câu hỏi của Touka, tồi hai đứa tôi cùng nhau bước đi trên hành lang.

Vừa mới rời khỏi lớp chưa lâu...

“... Chẳng hiểu sao, vừa nãy em cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm...”

Tỏ vẻ không hài lòng, nhỏ nói...

“Đang nói về Hasuki hả?”

“Anh cũng nhận ra sao, Senpai? Hình như có gì đó làm chị ta bất mãn hay sao ấy”

“Chắc là nghe nhóc mày hẹn hò với anh nên lo lắng thôi chứ gì? Hasuki với Touka thân nhau từ nhỏ mà phải không?”

Nghe thấy thế, Touka nhăn mặt trả lời.

“Dù là chỗ quen biết đi chăng nữa thì cả hai không có nói chuyện với nhau nhiều từ khi lên cấp hai-”

“...Vậy à?”

“Đúng đó, thế nên tự nhiên giờ bày đặt lo lắng này nọ, chẳng hiểu lo cái gì...”

Lo lắng chi nhờ...? Touka đặt một ngón tay lên môi và nghiêng đầu tự hỏi.

Có lẽ Touka không biết lí do, nhưng Hasuki chắc chắn là đang lo lắng cho cô em gái quen biết từ nhỏ, đúng không?

Tôi đang nghĩ đến đó thì...

“Ặc, trời đất sao mà đông dữ vậy nè?”

Nhìn mấy cái gian hàng ở căn tin chật kín người muốn mua đồ ăn trưa, Touka liền lui lại mấy bước. Nhỏ cạn lời luôn trước cái cảnh đó.

“Nè~~, một đứa con gái chân yếu tay mềm như em không thể chen nổi đâu, đợi em mua xong bánh thì chắc giờ nghỉ trưa cũng hết luôn mất!”

Touka đột nhiên trỏ vào đám đông cất cao giọng.

“... Rồi sao?”

“Em muốn ăn sandwich trộn, nhờ anh đó <3”

Touka vừa nói vừa mở một nụ cười khả ố. Muốn anh mua bánh cho mày chứ gì, đúng không?

“... Sandwich đủ rồi hả? Có cần thêm gì không?”

“Ể, anh đi giùm em thiệt luôn hả? Em đùa thôi mà? Sai vặt Senpai như thế thì em cũng cảm thấy có lỗi lắm”

Touka vừa nói vừa đưa đống xu lẻ cho tôi. Con này, mày nói mày cảm thấy có lỗi mà?

“ Mấy chuyện này cứ phải để những người có chuyên môn như anh mày giải quyết. Đứng đó nhìn đi.”

Để Touka đang nghiêng đầu khó hiểu lại, tôi một mình hướng đến chỗ đám đông.

Rồi tôi đứng khoanh tay trước cái biển người đó...

“Sặc!!!!!!!!!!!!!!! T-t-t-t-t-t-Tomoki kun!!!? Ê- ê tu- tụi bây, dẹp ra mau!”

Thằng học sinh đứng cuối hàng to tiếng quát đám đông sau khi nhận ra tôi.

“Ể! Tomoki kun?”

“Thiệt đó... Ê, tránh ra không là bị giết đó!”

“Trời ơi, ai đó cứu tôi với!”

Các thứ các thứ, chờ tụi nó náo loạn với nhau xong một hồi, trước mặt tôi một con đường mở rộng... Tôi hơi ghét việc này nên lúc nào cũng chờ gần hết giờ nghỉ trưa mới đi mua.

Tôi nhìn hàng người dẹp ra hai bên mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Từ nay về sau chắc tôi ra hẳn cửa hàng tiện lợi mua luôn cho khỏi mất công. Quyết định thế, tôi bước đi trên con đường được mở ra như chỉ dành cho tôi.

Rút kinh nghiệm từ những lần trước, tôi ráng giải quyết cho xong càng nhanh càng tốt.

“Muốn gì?”

Bà bán hàng ở căn tin hỏi cho đấm vào mặt tôi.

“Lấy con bánh yakisoba, bánh mì chả chiên, bánh đậu đỏ và sandwich trộn.”  [note26525]

“Hết 550 yên”

Tôi đưa vừa đủ tiền cho bà căn tin không mấy thiện cảm đó.

Rồi bả đổi đống xu lẻ đó với tôi bằng cái túi chứa mấy cái bánh tôi vừa mua.

Sau đó tôi quay lại chỗ của Touka.

“ Thánh Moses... Phải không nhỉ? Anh làm em tự nhiên nhớ lại cái huyền thoại ổng cầm cây trượng rẽ ngang biển cả tạo thành lối đi...”

Tiện thật đấy~, Touka lẩm bẩm.

“À mà cảm ơn anh đã mua giúp em. Anh cứu em rồi đó!”

Touka giật luôn cả cái túi trên tay tôi sau khi cảm ơn.

Đúng là một con nhóc ích kỉ mà, tôi nghĩ. Dù đã được cảm ơn đi chăng nữa, tôi vẫn không khỏi cảm thấy phiền phức.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

Nhờ sự giúp đỡ của các ông, hai pj đầu tay của tôi đã chiếm lĩnh vị trí nổi bật cao nhất. Cảm ơn các ông rất nhiều, mong các ông tiếp tục giúp đỡ tôi trong tương lai.

Tôi là tôi thương các ông lắm luôn rồi đấy.

u59858-cf34ca9d-dcad-400b-ae70-9a3bd67e70b6.jpg

Bình luận (0)Facebook