• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chap 3.2: Nữ sinh cao trung có hứng thú với chuyện tình cảm (2)

Độ dài 904 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-07 19:30:07

Tôi ăn món bạch tuộc nướng với cử chỉ tay hơi cứng… Tại sao lại là bạch tuộc chứ không phải xúc xích hình bạch tuộc? Đây có phải món ưa thích của cô ấy không?

Nhưng hương vị của nó thì miễn bàn nên tôi không thể phàn nàn được, và một phần cũng vì đây là hộp cơm mà cô đã làm cho tôi.

Hồi nãy họ có hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Sajou-san. Sự thật thì chẳng có câu trả lời nào ngoài “hàng xóm”.

Hôm kia tôi đã cho cô vào nhà mình. Đó là sự kiện duy nhất diễn ra, chỉ có vậy thôi.Đó là tất cả những gì tôi đã làm.

Tôi cũng không muốn dính vào bất cứ rắc rối nào khác. Sajou-san cũng không muốn mắc nợ tôi.

Ngoài ra thì hộp bento này là quá đủ để trả ơn cho việc cho cô trú mưa. Vậy nên chúng tôi vẫn chỉ là những người hàng xóm. Vẫn đi qua nhau, chào nhau rồi bị phớt lờ. Nghĩ đến thôi cũng thấy buồn rồi.

Tóm lại, dù tôi có trình bày như thế nào đi nữa thì họ cũng chẳng tin đâu.

Hàng xóm làm bento cho tôi? Không thể xảy ra được. Và chắc chắn đám con gái sẽ nghĩ đó là tình yêu.

Hoặc họ có thể nói: “Hãy bày tỏ tình cảm với cô ấy đi! Bọn tớ sẽ hỗ trợ cậu!” với sự tò mò và giả vờ đang quan tâm tôi.

Việc trở thành chủ đề bàn tán của đám con gái chẳng thoải mái chút nào.

Đó là lí do tại sao tôi phải giữ im lặng và đợi tin đồn đó lắng xuống. Sở thích của những cô gái dậy thì rất khó lường, nếu có chủ đề khác thú vị hơn thì họ sẽ lao vào như ong đi tìm hoa.

Nhưng hiện tại chẳng có thứ gì hay hơn chuyện của tôi, nên đành phải ngậm miệng vậy.

“Hinata-kun, cậu có đồ chơi tình dục không?”

Câm họng lại đi.

***

Trong suốt giờ nghỉ trưa, tôi phải ngồi im nghe mọi người trong lớp nói về mình, như một bức tượng. Ngay khi giờ học kết thúc, tôi lao ra khỏi lớp để thoát khỏi sự tò mò của đám con gái.

Hôm nay mệt thật đấy…

Tôi chỉ muốn về nhà ngủ ngay lập tức, nhưng tốt hơn là nên thay ga trải giường nếu không muốn mất ngủ thêm lần nữa.

Tôi lục cặp tìm chìa khóa vào nhà khi ở trước lối vào của chung cư. Tôi nhớ là mình đã đặt nó vào đúng chỗ lần trước mà…

Trong khi đang mò mẫm chìa khóa trong căp mình, thì cánh cửa kính trước mặt bỗng mở ra.

Tôi canh giờ hoàn hảo và rút tay ra khỏi túi, lách qua cánh cửa đang mở. Sau đó tôi ngẩng đầu lên và thấy một người phụ nữ đang đi về phía tôi.

Sajou-san…?

Tôi nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào cô. Thật sự rất giống cô ấy, nhưng tôi đã nhận ra đây là một người khác.

Cô có làn da trắng không tì vết, gần như trái ngược với Sajou-san khi không trang điểm.

Sajou-san là kiểu người tách biệt với mọi người bằng một bức tường, nhưng người phụ nữ này lại toát ra một vẻ quyến rũ kì lạ, như thể cô đang cố ý mê hoặc những người đàn ông khác.

Điểm khác biệt đáng kể nhất phải nói đến là biểu cảm của cô ấy. Với cặp má hơi hếch lên và một nụ cười duyên dáng, cô khác xa hoàn toàn so với Sajou-san.

“Chào cháu.”

“...Chào cô.”

Chúng tôi lịch sự chào hỏi nhau khi đi qua, nụ cười của cô quyến rũ thật.

Tiếng giày cao gót của cô vẫn còn vọng lại nơi này, dù cô đã bước đi xa. Tôi cũng dừng bước để ngoái theo bóng dáng của cô.

Chắc cô ấy là mẹ của Sajou-san, không phải chị hay dì của cô ấy.

Ngoại hình của hai người giống hệt nhau. Nhưng mọi thứ từ trang điểm, biểu cảm cho đến bầu không khí đều rất khác nhau.

Tôi có cảm giác hai người không hòa hợp được với nhau, một cảm giác đầy mơ hồ, vô căn cứ.

Phải chăng lí do khiến Sajou-san không vào nhà hôm đó là vì có cô?

Tôi lại suy đoán lung tung rồi. Dù gì thì nó cũng chẳng liên quan tới tôi.

Vừa nghĩ, tôi vừa rời khỏi lối ra vào, nhưng…

…cô ấy lại ngồi đó.

“...”

Cô vẫn ngồi trước cửa, ôm đầu gối của mình. Déjà vu à?

Nhưng lần này khác. Sajou-san ngồi trước cửa nhà tôi chứ không phải nhà của cô nữa.

Sao cô lại làm vậy?

Tôi dừng lại ở hành lang, hơi mất cảm giác khi Sajou-san ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Trong một khoảnh khắc, tôi thấy màu đen trong đôi mắt cô có hơi dịu lại, nhưng nhìn chằm chằm nhau một hồi lâu khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô có vui khi thấy tôi về nhà không? Có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng thôi.

“...Mừng cậu về nhà.”

“Hả!? Mừng cậu về nhà?”

Tôi đáp lại theo phản xạ, cô hỏi tôi với giọng điệu châm chọc, “Sao lại là giọng câu hỏi?”

Đã lâu rồi tôi chưa chào hỏi người khác khi trở về nhà. Và với lí do nào đó lại là người hàng xóm của tôi, người ngồi ngay trước cửa ra vào.

Bình luận (0)Facebook