• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 12 Gọi em bằng tên

Độ dài 1,875 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-01-13 14:00:06

Với Ryuichi, cuộc hội ngộ này rất bất ngờ. Cậu không ngờ mình gặp lại người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ mà cậu qua đêm cùng trước đây lại là mẹ của Shizuna. Không, ngay từ ban đầu không đời nào cậu có thể tính xa đến bước đấy.

Ra vậy, mình cứ tưởng là déjà vu khi lần đầu gặp Rindo, ra là lúc đó đang nhớ đến Sakie.

Giờ nhìn thấy Sakie mối nghi ngờ khi lần đầu gặp Shizuna của Ryuichi đã được xác thực. Tuy nhiên, tình huống này khiến bụng Ryuichi quặn lại.

“Mẹ?”

“Shizuna... Ra đây là nơi con đi ăn hả?”

“Vâng...mẹ cả mẹ nữa?”

“...Thì, mẹ đã đến đây một lần trước đây.”

Có vẻ như cả Shizuna lẫn Sakie đều bối rối. Đặt câu chuyện của Sakie qua một bên, Shizuna không bao giờ ngờ rằng Ryuichi từng có quan hệ thể xác với mẹ cô. Trường hợp tệ nhất –nếu cô ấy tìm ra –ai mà biết cô ấy có biểu cảm gì...? Vài phút trước, Ryuichi còn không quan tâm tí nào về chuyện này, nhưng giờ khi cậu biết họ là mẹ và con gái, đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

“...Trời ạ, Ryuichi. Chú mày vừa thở dài đúng không?”

“...Chú im đi.”

Người quản lý, người đã lặng lẽ theo dõi câu chuyện được một lúc, dường như đang cố nhịn cười trước các diễn biến bất ngờ đồng loạt kéo đến.

“Shishido-kun? Chuyện gì vậy?”

“...Ah, err, không có gì đâu.”

Ryuichi lắc đầu mạnh hơn bất cứ khi nào trước đây, và vì Shizuna đang đứng mặt đối mặt cậu nên cô không thấy vẻ mặt của Shizuna. Sakie cũng đang nhìn chăm chú vào Ryuichi, nhận thấy vẻ hốt hòảng của cậu.

“Shizunaa, con có thể giới thiệu cho mẹ cậu trai đứng kế không?”

Sakie cuối cùng cũng mở miệng nói. Cô đang cố giả như đây là lần đầu cả hai gặp, đó là một hình thức cân nhắc dành cho Ryuichi và Shizuna. Vẻ bối rối của Shizuna thay đổi và cô bắt đầu giới thiệu Ryuichi cho Shizuna.

“Đây là bạn cùng lớp của con, Shishido Ryuichi, cậu ấy từng cứu con khỏi vài tay ăn chơi trước đây. Sau đó, cậu ấy và con trở thành bạn... và,chà, cậu ấy là người con từng nói là sẽ tới nhà làm bữa tối cho hôm đó.”

Ryuichi bất ngờ khi cô kể nhiều như vậy, nhưng Sakie dường như bị thuyết phục. Không biết Shizuna còn muốn nói về Ryuichi hay không, nhưng lời nói từ miệng cô cứ không ngừng tuôn.

“Con cũng định lại nấu ở nhà cậu ấy hôm nay. Rồi con nghe lại cậu ấy sẽ tới đây hôm nay... nên con bám theo để đảm bảo cậu ấy sẽ không uống rượu! Vâng, đúng rồi; con đến đây để giám sát cậu ấy. Nên mẹ không cần lo lắng gì cả đâu.”

Có vẻ như Shizuna muốn bẻ lái đến ý chính rằng cô chỉ đến đây để giám sát Ryuichi. Cũng có khả năng cô thêm sự thật là cô đến đây hoàn toàn không phải bị Ryuichi ép buộc, để tránh Sakie có ấn tượng tiêu cực nào về cậu.

“Mẹ hiểu rồi. Ra đó là cách con gặp cậu ấy... Mẹ hoàn toàn hiểu, Shizuna.”

“Huh?”

Sakie đưa tay che miệng cười khúc khích, và nhìn lại vào Ryuichi.

“Có vẻ như cháu đã giúp đỡ cô rất nhiều khi con bé gặp khó khăn. Cảm ơn cháu Shishido-kun.”

“Không... Cháu chỉ vô tình đi ngang qua, nên cháu làm những gì mình có thể.”

“Kể cả vậy, cháu đã rất tốt bụng khi ra tay giúp con bé.”

“Đ-Đúng vậy, Mẹ! Shishido-kun là một người rất tốt bụng!”

Cả Ryuichi lẫn Sakie đều bất ngờ trước sự bùng nổ đột ngột của Shizuna. Nhận ra bản thân vừa vô tình hét lớn, Shizuna ngay lập tức cúi đầu xuống đầy xấu hổ, cô đứng bật dậy khỏi ghế và bỏ họ rằng mình cần phải đi vệ sinh. Với sự rời đi của Shizuna, để lại Ryuichi và Sakie.

“Giờ, thế... Ai mà ngờ được chúng ta sẽ gặp lại nhau bằng cách này?”

“Cô nói rồi đấy... Ý cháu là, cháu đoán mình là người gieo mầm cho tình huống này, nhưng cháu không ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.”

“Phải, bản thân cô cũng khá ngạc nhiên.”

Sakie đứng dậy và ngồi cạnh Ryuichi. Cô ngồi vào nơi Shizuna vừa ngồi ban nãy. Cô dựa sát vào Ryuichi và rúc vào ngực cậu.

“N-Này...”

“Cháu không nói cô phải đi ra phải không? Cô đã giúp cháu cảm hóa con bé rồi, nên chắc chắn phải có phần thưởng cho cô chứ?”

“...Cháu không thể tin rằng cô quyết đoán như vậy dù đã lâu lắm rồi.”

Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cơ thể Ryuichi có thói quen ôm lại bất cứ khi nào cậu được một ai khác giới ôm, cũng như giờ. Ngay khi cậu ôm Sakie với cánh tay cứng rắn, cô thở ra một hơi đầy ngọt ngào từ miệng và nói, “Ôm em chặt hơn đi.”

“Vậy, anh và con gái em... không hẹn hò, phải không?”

“Phải, anh nói em này, cô ấy là người bốc đồng nhất anh từng gặp. Kể cả anh có là bạn cùng lớp, anh vẫn không thể tin được cô ấy thực sự tới nhà một đứa con trai cô ấy vừa gặp để làm bữa tối… Và giờ cô ấy theo anh tới nơi như này.”

“Điều đó cho thấy con bé thích anh đến nhường nào... thật sự chẳng công bằng gì.”

“Gì vậy?”

“À, không có gì đâu, Ryuichi-kun.”

Có lẽ đã thỏa mãn, Sakie bỏ cơ thể cậu ra. Ryuichi nhân cơ hội nhìn lại cơ thể Sakie. Mái tóc đen dài của cô được buộc gọn giống Shizuna, và khe ngực cô hơi lộ ra như thể cô đang khoe sự táo bạo của mình. Cơ thể quả thực là một kỳ quan đáng chiêm ngưỡng, đúng như mong đợi từ mẹ Shizuna.

Sakie với tay ra cầm ly rượu trên bàn lên. Cô nhẹ lắc ly rượu đầy và đưa xuống cổ họng một cách đầy khiêu gợi.

“... Ôi, ôi. Vẫn tuyệt vời như mọi khi, thưa ngài quản lý.”

“Chà, cảm ơn phu nhân. Phu nhân biết đấy, đó sẽ là vinh dự của tôi nếu phu nhân là khách quen.”

“Giờ nghĩ lại. Thông thường tôi không đến nơi này vì con gái.”

“Thật đáng tiếc.”

Trong khi Sakie đang có cuộc trò chuyện thân thiện với quản lý, Ryuichi lại đang bận nghĩ về một điều khác. Shizuna là nữ chính của bộ manga, nhưng cậu chỉ nhớ thoáng qua về mẹ cô. Cậu tự hỏi liệu đằng sau có một câu chuyện hay một lý do ẩn nào đó giúp Ryuichi dễ dàng tiếp cận Shizuna hay không.

“Vậy thì, Ryuichi-kun.”

“Gì ạ?”

“Em chắc rằng con bé sẽ nhận ra không sớm thì muộn, nhưng hãy cố giữ đây là bí mật khỏi con bé hết mức có thể. Nhưng fufu, em không nghĩ mình cần nói về chuyện này vì em chắc rằng anh cũng muốn như vậy, phải không?”

“À thì đúng. Anh không thực sự không quan tâm lắm nếu cuối cùng cô ấy đâm ra ghét anh, nhưng nếu cô ấy nhận ra chắc chắn hình tượng anh trong mắt cô ấy sẽ thay đổi, chắc chắn là không ít đâu.”

Cậu thậm chí còn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu Shizuna ghét cậu, nhưng vì một số lý do cậu không tưởng tượng nổi tương lai như vậy. Shizuna là một người cực kì bốc đồng và năng động, cô sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để thu hẹp khoảng cách của cả hai, vì vậy nếu cô cũng có thể chấp nhận cho qua việc đó là không quá bất ngờ. Tuy nhiên không đời nào cậu đi thú nhận ra hết cả.

“Anh nghĩ như vậy sao? Nếu là em thì... em không nghĩ con bé đó sẽ giống trong suy nghĩ của anh đâu.”

“Huh?”

“Tuy nhiên, đó cũng chỉ là phỏng đoán thôi. Ô, nhìn kìa, con bé quay lại rồi.”

Có vẻ như Shizuna đã quay lại. Cô cũng có vẻ đã lấy lại bình tĩnh và vẻ mặt cũng trở về như thường ngày. Tuy nhiên khi Sakie thấy Shizuna quay lại, Sakie ngay lập tức ôm lấy Ryuichi.

“M-Mẹ đang làm gì vậy?!”

“Mẹ đoán mình có chút hơi men vào? Cơ bắp của cậu ấy thực sự là một cái gì đó rất khác ♪.”

“Rời khỏi cậu ấy, Mẹ!”

Với vẻ kinh hãi trên gương mặt, Shizuna kéo Sakie rời khỏi Ryuichi. Cô có vẻ luống cuống và tuyệt vọng, đây là một cảnh tượng hiếm thấy, Sakie thì cười vui vẻ như thể vừa thấy một thứ rất thú vị. Rồi, Shizuna có lẽ cảm thấy có chút ganh đua với Sakie, đột nhiên thu hẹp khoảng cách của cô với Ryuichi.

“Cái gì? Tại sao?”

“...Tự dưng muốn làm thôi.”

Nói rồi, cô mím miệng lại. Ryuichi và Shizuna đã xong bữa. Đạt được mục đích ban đầu là lấp đầy cái dạ dày, họ đứng dậy khỏi ghế.

“Con về trước đây mẹ”

“Được rồi. Mẹ cũng sẽ về trước khi quá muộn. Ryuichi-kun, làm ơn chăm sóc cho con gái cô.”

“Kay.”

“...?”

Shizuna nghiêng đầu đầy bối rối trước câu nói của Sakie, nhưng khi Ryuichi bắt đầu bước đi, cô nhanh chóng chạy lại và bước kế bên cậu. Với Ryuichi, cậu ớn lạnh khi nghĩ lại cuộc hội ngộ hôm nay, nhưng cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì không có gì kỳ lạ xảy ra. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay khi rời khỏi quán bar, cậu nhận ra cuộc khủng hoảng vẫn chưa kết thúc.

“...Shishido-kun, có lẽ nào cậu quen mẹ tớ?”

“Tại sao cậu nghĩ vậy?”

“Hai người gọi nhau bằng tên... Với lại, tớ đoán ra phần nào từ bầu không khí giữa hai người.”

“....”

Cô ấy bắt thóp mình rồi. Ryuichi gãi đầu. Có vẻ ngoài việc bốc đồng, cô ấy cũng khá nhạy bén và có trực giác... hay nói đúng hơn là có óc quan sát trong trường hợp này?

“Thì, chứng tôi có gặp nhau trước đây và tới quán bar đó cùng nhau. Nhưng tớ không biết Sakie... ý tôi là, cô ấy, là mẹ cậu đấy?”

“...Tớ hiểu rồi. Trông cậu có vẻ đã rất bất ngờ.”

Có vẻ như Shizuna đã hài lòng với lời giải thích. Tuy nhiên, cô vẫn chưa xong. Cô đã nhắc đến việc Sakie gọi Ryuichi bằng tên cậu trước đó, vì vậy, cô nói...

“Tớ có thể... gọi cậu bằng tên được không?”

“Tên tớ á?”

“Phải, Tớ cũng muốn cậu gọi tớ bằng tên nữa... Làm ơn?”

Gọi tên nhau bằng tên thật. Ryuichi không cần nghĩ nhiều về vấn đề này.

“Hiểu rồi. Vậy... Shizuna?”

“Ah... vâng ♪! Ryuichi-kun!”

Được nghe cậu gọi tên cô, Shizuna nở nụ cười rạng rỡ. Rồi cả hai cùng sát bước băng qua phố phường hoa lệ. Mặc dù Shizuna đã khá thân thiết với Ryuichi, Ryuichi thì lại đang cảm thấy thỏa mãn và không bận tâm tí nào.

“... Vậy ra đây là lý do lúc đó Mẹ trông hạnh phúc thế. Đó chắc hẳn là—“

Shizuna lẩm bẩm dưới hơi thở và như một lẽ thường tình, Ryuichi không nghe thấy.

Bình luận (0)Facebook