• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3: Tái ngộ

Độ dài 2,589 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-01 17:30:14

Trong phòng Vật lí vào giờ nghỉ trưa, tôi kể Torigoe nghe chuyện Giáo sư Hina hiện đang làm gia sư cho mình, và cô ấy chỉ cười phá lên.

“Đáng đời lắm.”

“Không hề! Chỉ là một bài kiểm tra nhỏ xíu thôi mà.”

“Và ông được có ba điểm. Tự ông triệu hồi Giáo sư Hina đấy nhá.”

“Nhân tiện thì, bà được nhiêu?”

“Không chỉ đơn thuần là chuyện hỏi qua hỏi lại đâu. Thật luôn á, con điểm một chữ số vượt quá xa sự hài hước rồi; phải nói đây là nỗi bất hạnh mới đúng.”

“Thôi nào – nói tôi nghe với.”

“Tôi thà quan tâm mấy thứ trước mắt còn hơn. Thi giữa kì tới nơi rồi đó, nó đáng lo hơn nhiều so với vài bài kiểm tra nhỏ nhặt đó.”

    Cô ấy không chịu nói… Cổ cũng rớt luôn à?

    Theo mình thấy, cô ấy không giống kiểu người như vậy cho lắm. Cổ thường trả lời chính xác những câu hỏi được giáo viên đặt ra. Còn nữa, lúc nào cô ấy cũng đọc sách hết. Nhưng cũng có thể là mình nhầm.

Thích đọc tiểu thuyết không đồng nghĩa với giỏi Tiếng Anh hoặc Toán.

“Torigoe, bà muốn tham gia lớp học của Giáo sư Hina không?”

Có đồng đội trên cùng một chiến tuyến sẽ giúp tôi xoay sở mọi thứ dễ dàng hơn.

“Không cần. Tôi không muốn cản trở gì đâu.”

“Cản trở? Trong việc học?”

“Ông ngu như bò[note45548] luôn ấy, biết không hả?”

    Như bò á? Ờ thì, tôi đúng là không được sáng dạ cholắm,[note45549] nhưng bà đâu nhất thiết phải nặng lời vậy đâu.

“Để tôi hỏi nhỏ thử. Tôi sẽ nói nhỏ là bà muốn tham gia nha.”

“Nào, đừng có nói dối cậu ấy chứ.”

“Ờm, thật ra tôi muốn bà đến đó học cùng tôi.”

Tôi cầm điện thoại lên và hỏi bằng ánh mắt xem liệu tôi có thể nhắn chuyện này với Fushimi được không. Torigoe đột nhiên lấy hai tay che mặt.

“Thật luôn đó…Ông còn tệ hơn cả bò…Làm ơn đừng có nói vậy với tôi.”

Tôi không nhìn được gương mặt cổ, nhưng đôi tai kia thì đã đỏ lựng.

“Fushimi nằm trong top 5 ở cả sáu bài thi giữa và cuối kì của năm ngoái. Tôi nghĩ có lẽ học theo nhỏ sẽ dễ dàng hơn so với học theo giáo viên.”

“Tốt. Khuyên thế thì ông đi mà làm.”

“Tôi đã bao giờ bận tâm về điểm số của mình đâu.”

Torigoe cười lớn, nhưng theo kiểu thất vọng tràn trề. “Hahaha. Và đó chính là lí do ngay lúc này cậu ấy bắt ông phải học, đúng chứ?”

Tôi không nhớ lời hứa học chung đại học với nhau, nhưng giờ đây nó là mục tiêu của tôi. Tôi cũng chẳng rõ mình tính theo ngành nào ở đại học hết, nhưng nếu đằng nào cũng dự định như vậy, còn gì tuyệt vời hơn việc cùng vào một trường với nhỏ? Thật lòng mà nói, tôi thậm chí còn không hình dung nổi phải tới trường mà không có nhỏ cạnh bên sẽ ra sao nữa.

“Chà, nếu ông nài nỉ đến vậy rồi, tôi cho rằng mình có thể học cùng.”

“Đó! Có khó khăn gì đâu mà?”

“Tôi hoàn toàn có thể tự học được. Mà nói thật, tôi nghĩ tôi mới là người giúp đỡ đó, nhất là sau khi được mời một cách lịch sự đến vậy…”

Sau khi nói tôi nghe những cảm xúc của mình, Torigoe dùng tông giọng châm biến thay cho nét lịch sự trước đó. Tôi sẽ coi nó đồng nghĩa với việc hai đứa đã thân thiết hơn với nhau vậy.

“Giúp tôi học nha.”

“Tất nhiên rồi.”

Mặc dù thái độ có chút ngạo mạn, nhưng cô cũng nhận lời ngay lập tức. Giờ đến lượt tôi nhắn tin thông báo cho Fushimi. Hồi âm đến ngay tắp lự: Tất nhiên là được mà! Cậu ấy luôn được chào đón!

Tôi nói lại với Torigoe.

“Nhờ ông nhắn cậu ấy là tôi sẽ không ở lại quá lâu, nên đừng lo gì hết.”

“Hể?”

Tôi không hiểu cô ấy có ý gì, nhưng vẫn gửi đi tin nhắn đó. Thông báo ‘Đã đọc’ hiện lên nhưng không có hồi âm nào cả.

“Giờ cậu ấy lại nhắn cho tôi. Thật tình, hai người tốt bụng đến phát sợ.”[note45550] Cô ấy lẩm bẩm với chiếc điện thoại.

Khi tan trường, chúng tôi hoàn thành nhật kí ngày học rồi hướng đến thư viện.

“Ryou-kun nè, một đối thủ xuất hiện sẽ giúp cậu có động lực hơn sao?”

“Ổng chỉ muốn kéo ai đó vào chung thôi,” Torigoe vặc lại.

Cô ấy nhạy bén quá. Chết tiệt thật.

“V-Và dạy cho một hay hai người với cậu cũng không khác biệt là bao, ha?” cổ nhanh chóng nói nốt.

Chúng tôi là những người cuối cùng ngồi lại trong thư viện. Sẽ chẳng có ai thèm nán lại học tại nơi này nếu không phải mùa thi đâu.

Torigoe và tôi ngồi ngay cạnh nhau, còn Fushimi ngồi đối diện ở phía bên kia bàn. Chúng tôi, một lần nữa, bắt đầu bằng việc ôn lại bài ngày hôm nay; sau đó Fushimi giải thích bất cứ điều gì hai đứa tôi chưa hiểu.

“Trời đất, cả cậu nữa sao, Torigoe-san…”

“…!”

    “Nữa” ư?

Fushimi lật nhanh cuốn sách giáo khoa của Torigoe rồi rút ra mảnh giấy được cất giấu bên trong.

“Đây là kết quả của cậu đúng không?”

“K-Không.”

“Mười hai điểm…”

“Thường thì trực giác của tớ tốt hơn thế này.”

“Tớ hiểu mà, Torigoe-san. Trực giác đúng là rất quan trọng. Nhưng tớ đã nghĩ cậu khá thông minh đó. Nhưng điểm số này… Thất vọng quá.”

Tôi cười lớn.

Và Fushimi nổi khùng lên. “Cậu không có quyền cười ai hết đâu, đồ tệ hại.”

“Vâng, thưa cô… Em xin lỗi.”

Nhỏ đá tôi từ dưới bàn, và tôi cũng đá lại.

“Này!” nhỏ nói. “Nghiêm túc giùm cái. Tập trung làm bài tập đi.”

“Cậu bắt đầu trước còn gì.”

Torigoe thở dài. “Rồi rồi, tôi biết hai người thích nhau, nhưng làm ơn ngưng trò tán tỉnh dưới bàn đi.”

 Tôi lại bị quở trách.

“”Tụi này không có tán tỉnh gì hết!””

“Vâng, vâng. Thưa đôi uyên ương.”

“Tớ không ngờ Torigoe-san lại tàn nhẫn vậy luôn…” Fushimi sốc nặng.

Torigoe lắc đầu. “Xin lỗi, tớ không có ý đó đâu. Tớ giỡn chơi xíu thôi.”

“Ờ, thế đừng có mà giỡn nữa, tập trung học hành đê”, tôi lên tiếng.

“Làm như hôm nay ông học được chữ nào v–”

“Ryou-kun à”, Fushimi chen ngang, “Tập trung đi. Mình biết cậu làm được mà.”

    Bộ cậu là mẹ tớ đấy à?

Chúng tôi kết thúc buổi học trong thư viện khi trường tới giờ đóng cửa. Nói thật là, tôi đã thấy khá vui.

“Torigoe, nếu bà không phiền thì, lần sau học cùng tụi tôi nữa chứ?”

“Hai người có ổn nếu tôi tham gia không?”

“Ổn mà. Vui lắm đó.” Fushimi nở nụ cười ấm áp.

“Ừm…ô kê.” Torigoe bẽn lẽn trả lời.

Khi đã ra tới cổng trường, chúng tôi thấy một cô gái đang đứng gần đó. Cô ấy không mặc đồng phục của trường tôi. Dường như cổ đang đợi bạn trai hoạt động câu lạc bộ xong hay gì đó đại loại vậy.

“A!” Torigoe kêu lên khi nhìn thấy bóng hình ấy. “Mii-chan, cậu đang làm gì ở đây thế?”

    Mii-chan? Mình nghe cái tên này ở…đâu ấy nhỉ?

“Lâu rồi không gặp, Shii-chan.”

    Ai vậy ta?

“A, Shinohara-san? Đã lâu lắm rồi ha.” Fushimi lên tiếng.

    Shinohara? Chờ chút…Shinohara Minami á?

Cặp kính hiện tại có gọng màu đen, mái tóc cũng đã dài hơn trước, lại còn mặc bộ đồng phục khác nữa, cho nên tôi không nhận ra cô ta ngay được. Nhưng nhìn kĩ hơn thì, đây chắc chắn là Shinohara Minami.

“Lâu rồi không gặp, Fushimi-san. Và Takaryou nữa.”

Đôi mắt mèo của Shinohara liếc lấy Fushimi rồi chuyển hướng sang tôi.

Sao cô ta lại ở đây chứ? Tôi tự vấn. “Ừ-Ừa, lâu rồi không gặp.”

rQd6oAx.jpg

“Ryou-kun, có chuyện gì à? Trông cậu có chút lo lắng.”

“Đâu, làm gì có.” Tôi, theo phản xạ, đưa cả hai tay lên mát xa mặt để làm giãn nó ra.

Torigoe và Shinohara bắt đầu tán gẫu với nhau.

“Mii-chan à, sao cậu lại ở đây thế?”

“Tớ chỉ đi ngang thôi, và nghĩ rằng sẽ ghé lại một lúc.”

Shinohara tỏa ra thứ hào quang lạnh lùng gợi tôi nhớ về Torigoe; có lẽ là do đôi mắt và cặp kính ấy.

Fushimi cũng tham gia cuộc trò chuyện, và trong khi họ huyên thuyên đủ điều thì tôi là đứa bị bỏ lại phía sau.

    …Và chuyện đó hoàn toàn ổn. Cứ để mấy cô gái tám chuyện với nhau đi.

“Vậy thì, tớ về trước đâ –”

“Tụi mình không nên đứng đây nói chuyện đâu, hay là đến McB’s đi?” Fushimi đề xuất với đôi mắt lấp la lấp lánh. Shinohara và Torigoe gật đầu sau một hồi lưỡng lự.

Nhân tiện thì, McB’s là nhà hàng burger yêu thích của mọi người.

Tôi liếc Shinohara, và cô ta chằm chằm nhìn lại tôi. Thành thực mà nói, tôi khá là sợ cô ta. Với tôi, cô ta như một người ngoài hành tinh vậy; chẳng bao giờ hiểu nổi cô ta đang nghĩ gì hết.

“T-Tớ có vài việc cần làm.”

“Làm gì có,” Fushimi phản đối. “Cậu có phải làm gì sau giờ học đâu mà.”

“Này, sao cậu biết?”

    Đúng, hoàn toàn chính xác. Nhưng mà chuyện quái gì thế này?

“Ờm, Mii-chan, nếu cậu thấy ổn?”

“Tớ không phiền gì đâu.”

“…”

    Đừng, làm ơn thấy phiền đi mà. Thế này có hơi khó xử đó. Đúng ra cô phải là người nhạy cảm nhất về chuyện này cơ chứ? Làm ơn đó.

Đáng buồn thay, suy nghĩ trong tôi chẳng thể chạm được tới cô ta. Shinohara và Fushimi bắt đầu bước đi, tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Này, có phải Mii-chan ở đây khiến ông thấy khó xử không? Đó là lí do ông không muốn đi chứ gì?”

    Torigoe…Tôi biết bà sẽ thấu hiểu mà…

Tôi ngước nhìn nữ thần cứu rỗi của mình với ánh mắt ngập tràn hi vọng, để rồi cô ấy cười phá lên ngay sau đó.

“Phìiii. Thật tình, hài hước quá đi mất.”

    Cổ đạng tận hưởng kìa!

“Đương nhiên là không.” tôi trả lời, nhưng cổ thừa biết tôi đang nói dối.

“Cũng chẳng bất ngờ là bao, sau tất cả những gì ông đã trải qua.”

“Khoan, cô ta có kể với bà chuyện tụi này à?”

“Ừa. Cậu ấy bảo ông đã van nài cậu ấy hẹn hò cùng ông, rằng ông sẽ chết nếu cậu ấy không đồng ý, nhưng rồi sau đúng ba ngày, ông lại nói với cậu ấy là ‘Không, không làm được.’ Thứ đốn mạt.”[note45551]

Khoan khoan, ngược xừ nó rồi. Cô mới là người nói mấy thứ đó mà, Shinohara! Đừng có gán chúng cho tôi chứ!

“Cậu ấy còn bảo tôi phải cẩn thận với ông.”

“Con mắm Shinohara… Dám vu khống cho mình!”

Tôi đang sôi máu cực kì. Thù này phải trả cho bằng được.

Chúng tôi đến tiệm McB’s gần ga tàu, gọi đồ ăn tại quầy, rồi tìm thấy một bàn trống ở tầng hai. Tôi chỉ gọi khoai chiên trong khi mấy cô nàng gọi kem.

“Cậu chu đáo ghê á, Ryou-kun. Tụi mình có thể luân phiên giữa vị ngọt và vị mặn nên cả hai sẽ trở nên ngon hơn nữa.” Fushimi cười khúc khích sau khi liếm kem, rồi thò tay lấy một miếng khoai của tôi.

Sau khi nhanh chóng giới thiệu bản thân với mọi người, Shinohara hỏi, “Fushimi-san và Takaryou, hai người không có hẹn hò đúng chứ?’

Cô ta liếc tôi, quay sang Fushimi, rồi lại tiếp tục nhìn về phía này.

“Không.” Tôi trả lời không chút do dự.

Fushimi, khoác lên vẻ mặt khắc khổ của một nhà sư, chọc tay vào một bên người tôi.

    Thôi mà.

“Hiểu rồi,” Shinohara nói, rồi liếm kem tiếp.

“Nhân tiện thì, Mii-chan, cậu thay kính đúng không? Hồi sơ trung là gọng trong suốt mà.”

“Khụ, khụ”, cô ta mắc nghẹn.

Fushimi lấy ra một chiếc khăn tay rồi đưa nó cho cô ta. “Cậu ổn chứ?”

“Tớ ổn, cảm ơn cậu.” Shinohara giở chiếc khăn ra rồi hắng giọng. “Ừ-Ừm, tớ có thay.”

“Giờ cậu đã nhìn thế giới rõ hơn chưa?” Gương mặt Torigoe nở một nụ cười nhẹ.

“…Không phải việc của cậu.” Shinohara nhìn lảng sang hướng khác.

“Với cậu giờ đây trông nó ra sao rồi?” Torigoe không hề dừng lại, còn Shinohara đã bắt đầu toát mồ hôi.

    Chờ chút…Mình không nghĩ cả hai đang trò chuyện theo nghĩa đen đâu.

“Hai cậu đang nói về gì á?” Fushimi hỏi, mười phần bối rối.

Torigoe bặm môi thật chặt, như thể đang cố nén tiếng cười lại.

    Chà, đồ độc ác.

Vậy là, dường như Shinohara đã và đang, bạn biết đấy, trải qua một nỗi ưu phiền thường thấy trong anime lẫn manga. Cái thứ thường hay ảnh hưởng tới mấy chàng trai sơ trung ấy.

“…À thì, có định kiến cho rằng mấy người đeo kính thường nhút nhát và nhàm chán ý. Cậu đã cố làm như việc đeo chúng lên là không thể tránh khỏi, đúng không nè?”

Giả thuyết của tôi có vẻ đã chính xác – Shinohara đổ mồ hôi như suối.

    Ừa, đây là thứ ta thường gọi là ‘người sống sót qua thời niên thiếu trẻ trâu’đó.[note45552]

Mọi chuyện giờ đây đã trở nên hợp lí. Bảo sao cái câu thoại “tiếp bước trên con đường vạch sẵn bởi định mệnh” cô ta nói lúc trước nghe cứ như mấy bộ anime vậy.

“Shinohara-san à, cô đổ mồ hôi nhiều quá, có ổn không đó? Kem của cô cũng tan hết rồi kìa. Cô nên đi theo con đường định mệnh chứ.”

Đôi vai cô ta giật bắn lên, và Torigoe lập tức nhận thấy rằng tôi đã nhớ ra nó.

“Mii-chan à, tại sao cậu lại đổ mồ hôi thế? Cứ bước tiếp trên con đường được vạch sẵn bởi định mệnh là được mà.”

Shinohara giật thót thêm lần nữa, gương mặt hóa thành màu đỏ lựng. Trong khi đó, hàng tá những dấu hỏi chấm hiện lên phía trên đầu Fushimi, cách nhỏ nhìn chúng tôi giống như một chú cún nom bồn chồn và thấp thỏm.

Shinohara đẩy kính lên rồi đưa cây kem của mình cho tôi.

“Này, cầm lấy đi, Takaryou. T-Tớ về đây…” Cô ta với tay lấy cặp rồi đứng dậy.

“Hẹn gặp lại!” Fushimi vẫy tay chào, hoàn toàn mù tịt.

Có lẽ tôi đã đi quá xa, do cho Torigoe mới là người khơi mào. Nhưng, cô ta đáng phải bị vậy vì đã vu khống tôi. Phải nói là cô đã chuồn khá êm đó nha.

Tôi há miệng định đánh chén cây kem miễn phí kia, nhưng Fushimi giật phăng nó khỏi tay tôi. “Mình sẽ lấy nó.”

“Nè nha, cậu có phần rồi mà.”

“À…Um… Cậu có thể ăn của mình.”

“Khác gì nhau chứ?”

Và rồi, đến lượt Torigoe đưa kem cho tôi. “Vậy ông lấy của tôi nha?”

“Như tôi đã nói… Khác nhau gì cơ chứ?”

    Sao cả hai người bọn họ đều muốn kem của Shinohara đến cỡ đó vậy trời?

Quá đỗi khó hiểu, tôi nhìn ra cửa sổ. Ngay lúc ấy, tôi trông thấy Shinohara đang bước đi ở bên ngoài. Cô ta quay người lại và nhận ra ánh mắt của tôi. Đôi môi cô ta mấp máy, Tên khốn nạn, rồi ngoảnh mặt đi, mái tóc dài phất phơ trong gió.

Cô ta đúng là không thể hiểu nổi mà, kể cả có bỏ qua sự thật rằng đây là cuộc trò chuyện đầu tiên sau nhiều năm của cả hai đi chăng nữa.

Bình luận (0)Facebook