• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 262 : Khát khao

Độ dài 1,039 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-26 20:33:08

Trans: Chí mạng 

_________________________ 

 Nếu nhiều hiệp sĩ đến như vậy thì không cần để cho Arnold và Yoel bị thương phải chiến đấu thêm nữa. 

Tuy nhiên, cô vẫn chưa thể an tâm. Những kẻ thù còn lại đang vung kiếm về phía Yoel, người đang bị bao vây. 

"Yoel-sama!" 

Rishe định lao ra, nhưng bị Arnold ngăn lại. 

"Không cần thiết." 

"...!" 

Quả đúng như lời Arnold nói.

Thanh kiếm của Yoel vẽ một vòng tròn như kết thúc một màn biểu diễn, chém gục kẻ thù xung quanh. 

(Yoel-senpai...!) 

Trên boong tàu, nơi màn sương bắt đầu tan, thanh kiếm của anh phản chiếu ánh sáng mặt trời mờ nhạt. Kẻ thù thất thủ, con đường của Yoel được mở ra. 

Nhìn về phía Rishe, Yoel nở một nụ cười như thể cảm thấy nhẹ nhõm. 

(Thật may quá...)

Rishe cũng thở ra nhẹ nhõm. Hiệp sĩ cận vệ chạy đến, thông báo với Rishe và Arnold. 

"Arnold điện hạ, Rishe-sama! Thần đã phát hiện mười một phụ nữ bị giam giữ trong khoang tàu, sẽ lập tức tiến hành cứu hộ!" 

Tất cả kẻ thù trên boong tàu đều đã bị đánh ngất và gục ngã. Arnold tra kiếm vào vỏ và nói với Rishe. 

"Với mười một người này, số người được thông báo mất tích từ quốc gia Sharga đã đủ. Chúng ta sẽ tịch thu con tàu này và một con tàu khác làm bằng chứng." 

"Nhưng thưa điện hạ. Con tàu Garkhain mà chúng ta đang đi là con tàu được sắp xếp khẩn cấp, đúng không? Với số lượng thủy thủ ít ỏi, việc điều khiển nhiều tàu như vậy sẽ rất khó khăn..." 

Arnold nhìn về phía con tàu treo cờ Garkhain. 

Trong làn sương mù mỏng dần, Rishe nhìn thấy những người trên boong tàu đang vẫy tay và ngạc nhiên mở to mắt. 

"Là những thủy thủ đã giúp dập tắt đám cháy!" 

Những người này cũng là những người mà vài ngày trước đã giúp dập tắt đám cháy trên con kênh và đã được Rishe đãi rượu để cảm ơn. 

"Nhờ đề nghị của tên thợ săn đó, Oliver đã sắp xếp thuê họ tạm thời. Khi anh ta nói rằng đó là vì em, tất cả bọn họ đều sẵn lòng bỏ việc để giúp." 

Arnold hạ mắt xuống và nhìn Rishe với ánh mắt dịu dàng. 

Rồi anh nói tiếp: 

"Đó là nhờ sức mạnh của em." 

"..." 

Những lời nói đó khiến Rishe cảm thấy tim mình ngập tràn cảm xúc. 

Thực tế, đó không phải là nhờ sức mạnh của Rishe, mà là nhờ Raul đã đưa ra đề xuất nhân sự và Oliver đã đàm phán thành công. Nếu không có Arnold và Yoel, kế hoạch này sẽ không thể thành hiện thực. 

Ngày mà sự hiện diện của Rishe trở thành sức mạnh của Arnold vẫn còn rất xa. 

(Nhưng dù vậy...) 

"!" 

Rishe đưa tay ra và ôm chầm lấy Arnold. 

Trong vòng tay của Arnold, người đã đón nhận cô, Rishe cố gắng nén cảm xúc và hỏi. 

"Vết thương của điện hạ còn đau nữa không?" 

"…" 

Để nói chuyện mà không ai khác nghe thấy, không còn cách nào khác ngoài việc ôm lấy anh. 

Tuy nhiên, có lẽ đó cũng chỉ là cái cớ của bản thân cô.  

"...Ừ."  

Arnold vuốt ve tóc của Rishe và thì thầm vào tai cô. 

"Nhờ em, nó đã không còn đau nữa." 

"..." 

Nếu trả lời ngay lập tức, có lẽ cô sẽ không thể che giấu được sự run rẩy trong giọng nói của mình. 

Rishe vùi mặt vào ngực Arnold, nắm chặt lấy áo của anh. Cô chỉ buông ra khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ hơn của những người hiệp sĩ. 

"――Yoel-sama." 

"…" 

Nhìn Rishe trong vòng tay Arnold, Yoel không hiểu sao lại cau mày phức tạp. 

"Cảm ơn vì đã giúp đỡ." 

"Không cần phải nói như vậy đâu." 

Người đã giúp đỡ Rishe rất nhiều trong quá khứ chính là Yoel. 

Dù không thể nói ra, nhưng Rishe thực sự biết ơn từ tận đáy lòng. Cô không nghĩ mình có thể đền đáp lại, nhưng người "senpai" này đã rất tử tế với cô. 

"…Khi ở bên Hoàng tử Arnold, cô trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều." 

Với giọng điệu bình thản nhưng nhẹ nhàng, Yoel nói với Rishe. 

(Có lẽ...) 

Rishe cảm thấy như mình hiểu được phần nào cảm xúc của Yoel. 

(Có phải senpai luôn cố gắng chiến đấu một mình để tăng khả năng sống sót cho đồng đội không?)  

Nếu hỏi thẳng như vậy, chắc chắn Yoel sẽ phủ nhận. 

Khi Rishe ngước lên nhìn Arnold lần nữa, anh từ từ buông tay ra.  

"…Tôi biết rằng những người mạnh mẽ, muốn gánh vác gánh nặng và cố gắng chiến đấu một mình là những người không muốn làm tổn thương người khác." 

Khi cảm nhận sự ấm áp dần xa đi, Rishe cầu nguyện để không ai nhận ra điều đó. 

"Chính vì vậy mà tôi muốn trở nên mạnh mẽ. ――Để người ấy không bao giờ phải bị tổn thương một lần nữa." 

"――――…" 

Lý do Arnold nheo mắt nhìn một cách yên tĩnh, có lẽ vì anh đã nhìn thấu được điều đó. 

"Vậy à."  

Yoel đặt thanh kiếm vào thắt lưng và nở một nụ cười hiếm hoi. 

"…Ừ. Không tệ chút nào."  

Anh mở rộng bàn tay từng nắm chặt thanh kiếm, nhìn xuống lòng bàn tay rồi nắm lại.  

Sau một cử chỉ như để xác nhận điều gì đó, Yoel đặt tay lên chuôi kiếm và nói với vẻ hài lòng. 

"Tôi nhớ lại rằng mình thực sự từng có khao khát được chiến đấu cùng ai đó." 

"...Yoel-sama..." 

Trong kiếp trước, Rishe chỉ chiến đấu cùng Yoel một lần trước khi mất mạng. 

Trong kiếp làm hiệp sĩ, Yoel đã hy sinh vì Rishe. Liệu trong trận chiến đó, anh có cùng suy nghĩ như vậy không? 

(Dù là thế, mình cũng không thể đền đáp lại được.) 

Tuy nhiên, Rishe mong muốn từ tận đáy lòng. 

(Mình sẽ ngăn Arnold điện hạ lại. Mình sẽ ngăn chặn cái chết của Yoel-senpai và tương lai đẫm máu của điện hạ. Vì mục đích đó, mình...) 

Rishe nắm chặt lấy tay áo của Arnold. Rồi Arnold nhẹ nhàng vuốt tóc cô như để trấn an. 

Dù muốn ôm chặt lấy anh thêm một lần nữa, Rishe cố gắng kìm nén và mỉm cười. 

Ngay sau đó, Yoel lẩm bẩm "Buồn ngủ quá" và ngã xuống boong tàu, khiến mọi người trên tàu náo loạn. 

Bình luận (0)Facebook