• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 22. Bí mật của Kẻ Ngốc

Độ dài 2,070 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 00:52:24

~~Văn phòng Hội Học Sinh, Ngày Mười Bảy của Tháng Tư, Ba Giờ Chiều~~

Tôi đang trong tình trạn bị cô lập và bất lực trong Văn phòng Hội Học Sinh, đó là khi gặp phải người phụ nữ kỳ lạ này.

“Asley-kun, ở đây này~~”

“À vâng vâng…”

“Và ở đây, thì ghi gì cũng được~~”

“C-cái đó đơn giản hơn tôi nghĩ…”

“Nhưng không đủ đơn giản để thu hút sự chú ý của chị~~”

Cô ấy là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, mặc một chiếc áo choàng màu hồng được đặt may riêng để lộ phần ngực và lưng… người phụ nữ này tên là Dinéya. Những cử động của cô ấy rõ ràng là đáng ngờ, và cô ấy đã sử dụng một lượng nước hoa pheromone [note27551] nhiều quá mức.

Có lời đồn rằng cô ấy đã bỏ rơi hơn một trăm người đàn ông. Cô ấy có lượng người hâm mộ khá lớn, nhưng mối quan hệ của họ giống với việc Dinéya cai trị tay sai của cô ấy hơn.

“Ha ha ha ha…”

“Dù sao thì~~ thật tốt khi cậu đến với bọn chị, Asley-kun~~ Cậu thấy đấy, những đại diện duy nhất của Bạch Quân Đoàn ở đây chỉ có mình chị và cậu nhóc thầm lặng đó~~”

“Ha ha ha ha…”

“Nói xem nào, hiện cậu có đang để mắt đến ai không thế, Asley-kun~~?”

“Ha ha ha ha…”

“Này, cậu cho nghe chị nói không thế~~?”

Dinéya hỏi, đòi sự chú ý bằng cách khoe bộ ngực ở góc không tự nhiên.

Hai quả dưa đó, những quả trái cây lắc nhẹ… hầu hết những người đàn ông bình thường sẽ không thể cưỡng lại chúng.

“Hiện tôi đang bận bụi với rất nhiều thứ, nên là… Ha ha…”

“Aha, thật tuyệt vời~~”

“U-um – sao chị cứ liên tục chạm vào tôi vậy?”

“Ehh~~ Chị cũng không biết nữa~~”

Ngồi cạnh tôi, Dinéya với một tay chạm vào bên tay đang viết của tôi, và bàn tay còn lại để dưới bàn, vuốt ve đùi tôi bằng ngón trỏ của cô ấy.

“Cái – và ý chị nói tuyệt vời là sao-?”

Tôi xoay người trên của mình để tránh cô ấy, nhưng cô ấy bắt kịp mọi chuyển động của tôi.

Cô ấy từ từ đưa bàn tay phải đang nắm tay tôi xuống cánh tay trái của tôi bằng chuyển động đi bộ với ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay.

Và khi cô ấy đến vai tôi, Dinéya nhảy nó vào ngực tôi.

“Ah – cái – đợi đã, Dinéya-san?!”

“Ôi không, tôi muốn cậu không quá lịch sự khi nói chuyện với tôi, Asley-kun~~”

Khi tay phải của cô ấy cù vào ngực tôi, tay trái của cô ấy thọc xuống… Khu Vườn Địa Đàng của tôi!!

Và sau đó-

“Dinéya! Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả?!”

Cánh cửa mở ra, và từ đó phát ra tiếng vang kinh thiên động địa vang khắp văn phòng và hành lang.

Lối thoát hiểm của tôi trong lúc cần thiết… Irene… vị cứu tinh của tôi, đã xuất hiện.

“Ôi không, Irene-chan đã đến~~! Xin lỗi Asley-kun nhé, nhưng chúng ta sẽ để dành việc đó cho lần sau~~”

Dinéya nhanh chóng cáo lỗi rời khỏi Văn phòng Hội Học Sinh, nhưng không quên hôn gió một cái.

Như một chú chó gác cổng, Irene gắt Dinéya rằng hãy nhanh lên và đẩy cô ấy ra ngoài, hét với giọng dữ dội đến nỗi cửa sổ hành lang rung lên.

“Và cậu nữa, Asley! Ít nhất thì thể hiện chút phản kháng đi chứ!”

“Chị ấy là bậc tiền bối, nên tôi nghĩ là mình không nên quá… xúc phạm nhỉ?”

“…Cậu không định nói là cô ta đúng kiểu của cậu đâu đấy chứ?”

“Tôi có nghĩ là chị ấy quyến rũ, nhưng tôi không thể xử lý được kiểu mạnh bạo như vậy, nên là…”

Dường như chỉ nghe được nửa đầu câu nói của tôi, Irene nhìn ngực của mình và đứng đó một lúc, sau đó lắc đầu.

“Nhưng đúng là hú hồn thật. Có thể nói rằng Quả Táo Địa Đàng của tôi suýt nữa đã bị hái mất rồi.” [note27552]

“…Cậu lôi cái kiểu ẩn dụ đó ở đâu ra vậy?”

Irene hỏi trong khi hơi đỏ mặt.

“Tôi nói vòng vo chỉ vì nói thẳng ra sẽ không thích hợp lắm.”

“Uh, nếu cậu nói vậy… Tuy nhiên, chỉ cần Dinéya làm mọi thứ nghiêm túc, cô ấy chắc chắn sẽ được trường Đại học đánh giá cao…”

“Tôi đoán chị ấy đang ở độ tuổi nổi loạn đó.”

“…Đôi khi cậu lại nói như một ông già vậy, Asley. Không phải cô ta chỉ lớn hơn cậu hai tuổi à?”

Thoạt nhìn, Dinéya chắc chắn sẽ có vẻ trưởng thành hơn nhiều, nhưng vì tôi mười sáu tuổi (nói dối), nên cô ấy chỉ lớn hơn tôi hai tuổi.

Tôi cho rằng con người bình thường sẽ thấy mình bị giới hạn ở một số khía cạnh khi là người trẻ tuổi hơn, nhưng đối với một người sống bên ngoài những giới hạn nhất định về thể chất như tôi, thì tôi sẽ nói điều này gần như hoàn hảo.

“Nhân tiện thì…”

“Chuyện gì vậy?”

“Cô bao nhiêu tuổi vậy, Irene-san? Cô có vẻ nói chuyện ngang hàng với Billy, nên tôi đang tự hỏi… bwaah?!”

“Cậu không bao giờ được hỏi một quý cô về tuổi của cô ấy, đồ ngốc này!”

Irene dẫm gót giày vào chân phải của tôi.

Nhìn cách cô ấy nói chuyện với Billy, tôi nghĩ tuổi của họ ít nhất cũng phải tương đương nhau, nhưng… rốt cuộc thì tôi cho rằng điều đó không thích hợp để hỏi.

“Ow ow ow ow… Rất xin lỗi vì đã hỏi, thưa cô.”

“Cậu hiểu chuyện là tốt. Nhưng bên cạnh đó… nếu tôi nhớ chính xác thì cậu sẽ rời đi vào tối nay phải không?”

“Đúng. Tôi đã báo cáo lại với Đại học và có được sự cho phép.”

“Tôi cũng muốn đi nữa, nhưng Hội Nghị Mười Hai [note27553] sẽ bắt đầu tối nay nên không thể đi được.”

Hãy cứ im lặng về chuyện tôi chưa bao giờ hỏi ai đi cùng cả.

“Mê cung Không Trở Lại… phải không? Và đúng như tên gọi, chưa từng có người quay trở lại sau khi đi thám hiểm nó. Tuy nhiên, điều đó nghe có vẻ kỳ lạ khi cuối cùng nó cũng bị chinh phục. Và tôi cho rằng cậu sẽ xuất phát với một tổ đội hạng B phải không… Ý tôi là, cậu sẽ ổn thôi, nhưng… tôi sẽ không tha thứ cho cậu nếu cậu chết đâu đấy?”

“Nếu tôi chết, thì hồn ma của tôi sẽ quay trở lại cạnh giường của cô và thì thầm vào tai cô.”

“Hừ, cái kiểu phản pháo lỗi thời!”

Irene một lần nữa khoanh tay và quay lưng lại với tôi. Và tai cô ấy có vẻ hơi đỏ… khiến tôi muốn thổi vào đó.

Chà, tôi có thể sẽ tiếp tục bị giẫm lên nếu làm vậy mất.

Tôi đã được thăng lên Hạng B vào cái ngày tôi đi săn lũ Orge.

Với thu nhập khá ổn định kể từ lúc đó, tôi đã ít đến thăm Hội hơn.

Tôi đã đến Guild vào ngày hôm trước, và hóa ra Duncan đã trực tiếp giới thiệu tên tôi cho một công việc nhất định. Là một hệ thống dựa trên sự tin tưởng, quy trình này cho phép nhân viên lễ tân giới thiệu những nhà thám hiểm mà họ cho là có đầy đủ khả năng để thực hiện những yêu cầu đặc biệt.

Trong trường hợp của tôi, đó là một cuộc thám hiểm mê cung. Tháng trước, một tổ đội hạng B đã được gửi tới đó, nhưng họ chưa bao giờ quay lại để báo cáo.

Công việc của tôi ở đây là thực hiện một cuộc điều tra tiếp theo, hợp tác với một nhóm gồm ba nhà thám hiểm hạng A vừa mới đến Beilanea.

Trên lý thuyết, tôi là người đầu tiên được chọn vào công việc, và ba người đó đã được chọn sau khi Hội đăng tuyển ba người có năng lực hạng A.

Đó không phải là kiểu công việc mà tôi đã quen thuộc, nhưng nếu thành công, phần thưởng tuyệt vời trị giá 15,000 vàng cũng đáng để chờ đợi. Tất nhiên, là cho mỗi thành viên.

Tuy nhiên, chúng tôi có nghĩa vụ phải giao bất kỳ vật phẩm nào mà chúng tôi thu thập được từ mê cung cho khách hàng. Giấy yêu cầu đã được viết bằng ma thuật và có các điều khoản nói rằng chúng tôi phải khám phá mê cung và lấy các kho báu bên trong. Các bản sao của Hội cũng đã được tái tạo với cùng một phép thuật… Do đó, không thể chỉ đơn giản là im lặng và lấy kho báu cho bản thân chúng tôi được.

Và tất nhiên, nhiều nhà thám hiểm sẵn sàng tuân thủ các điều khoản đó, vì đôi khi sẽ không tìm thấy kho báu trong mê cung và thường xuyên hơn cả, phần thưởng cơ sở của Hội còn lớn hơn chiến lợi phẩm.

“Giờ thì tôi cần đi chuẩn bị một chút, nên xin phép.”

“Phải rồi… Đi cẩn thận nhé.”

Irene nói, có vẻ hơi thất vọng, nhưng tôi không hiểu tại sao.

Tôi trở về phòng, và sau khi thu dọn đồ đạc xong, tôi liên lạc với Rina theo lịch trình thông thường của chúng tôi.

Vẽ một vòng phép nguyên bản lên lòng bàn tay, tôi bắt đầu cuộc gọi.

[Rina, lúc này ổn không?]

[…Ah, vâng, được ạ. Anh sẽ rời đi sớm phải không?]

[Mm-hm, bọn anh sẽ không đi quá lâu đâu.]

[Lần này xin anh đừng đánh nhau với Pochi-san nhé.]

[Chắc chắn rồi, anh sẽ cố gắng hết sức có thể.]

[Ahahaha… Vậy thì, chúc anh may mắn nhé.]

[Và em hãy cố hết sức trong buổi huấn luyện thực tế tiếp theo đó nhé?]

[Rõ ạ!]

[Có khả năng việc liên lạc có thể hoạt động được trong mê cung, nhưng để đề phòng… Anh sẽ gặp lại em sau nhé.]

[Anh đi an toàn nhé!]

Cuối cùng, Lina nhắc nhở tôi cẩn thận khi ở ngoài đó, sau đó dừng liên lạc.

Tôi quay lại và thấy Pochi đang lừ đừ xung quanh khi đúng ra chúng tôi phải chuẩn bị rời đi. Tôi thở dài, và tiến tới cù mũi cô ấy bằng góc áo choàng của mình.

“A – Ah – Hắt xì! C-cái?! Kẻ thù à?!”

“Quỷ Vương đã đến!”

“Cái – ngài nói cái gì cơ?!”

“Sao ngươi dám xâm chiếm lãnh thổ của ta hả, Quỷ Vương Hắt Xì!”

“…Ah, hah! Fwahahaha! Vậy ra ngươi dám đối mặt với ta à, sinh vật vô dụng!”

“Oy, ngài không nghĩ là chuyện này đang đi quá xa à?”

“Whoops, ta vừa để lộ ra ý nghĩ của mình rồi.”

Pochi giả vờ vụng về bằng cách nháy mắt và thè lưỡi.

Bằng cách nào đó không giống với việc chơi đùa như mọi khi, tôi bắt đầu cù cô ấy.

“AHAHAHAHA – dừng lại, Chủ nhân… Pwah – AHAHAHAHA!!”

“Chết tiệt, ta biết là có chuyện mà! Cái danh hiệu đó cứ dính lấy ta là do ngươi đã luôn nghĩ ta là một tên ngốc trong suốt 800 năm đấy! Giờ thì đến bao giờ mới bỏ nó đi được hả, đồ chết tiệt này! Nhận lấy này!”

“AHAHAHAHA! Aye’m – FWAHAHAHA! Đ-đúng là như vậy! HAHAHAHA!”

“Hmph, chắc ta sẽ tha cho ngươi lúc này.”

Đó là sau khi Pochi đã hoàn toàn hết hơi. Không có vẻ gì là cô ấy sẽ có thể ngồi dậy ngay lập tức được.

“Hah… hah… hah, whew… Ngài cũng có một phần lỗi đấy, Chủ nhân.”

“Hmm, con người là loài sinh vật thích đổ lỗi cho người khác… đó!”

“…Nếu ngài tuân theo những mặt trái của những gì ngài viết trong cuốn sách Nguyên tắc của một Triết gia, thì tôi nghĩ ngài có lẽ sẽ có cơ hội trở thành một Triết gia đấy.”

“Ồ, việc đó chưa bao giờ xảy ra với ta… Nghe có vẻ hợp lý thực sự…”

“Hah… Ngài có biết là mình thực sự phiền phức không vậy, Chủ nhân?”

Pochi lườm tôi, có vẻ khá bực tức.

Vâng, chắc chắn rồi, hãy thương hại ta như những gì ngươi muốn…

“Được rồi, giờ ngươi đã bình tĩnh lại… Chúng ta khởi hành tới mê cung thôi!”

“AWOOOOO!!”

Và sau đó Pochi và tôi rời khỏi ký túc xá của trường Đại học và hướng tới cổng phía bắc của Beilanea, nơi chúng tôi sẽ gặp gỡ những người khác để hoàn thành công việc.

------------------------------

Trans: ĐM

Bình luận (0)Facebook