• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 16: Trị Liệu Sư Khởi Nghiệp

Độ dài 3,542 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 09:12:36

~ Translator : Dantalian

Lịch và Thời Gian Update cùng dàn nhân sự đã được chỉnh sửa lại.

Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.

Chương 16 được Update vào lúc 18h15. Chúc các bạn đọc vui vẻ.

_______________________________________________

Chúng tôi tiến vào khu vực của người nghèo và chú ý rằng quan cảnh thành phố đã hoàn toàn thay đổi. Thậm chí mùi trong không khí cũng biến dị và mùi thối thỉnh thoảng cứ xộc vào mũi tôi.

Khu vực của người nghèo có những mặt hàng trái phép và cái chúng tôi hướng đến là cửa hàng kinh doanh những thứ đó. Nếu chúng tôi đến đó, chúng tôi có thể tìm thấy những người có nhiều tiền trong những khu ổ chuột này, hoặc những người vận chuyển hàng hóa trái phép cho nhà giàu.

“Freya, cẩn thận, vì không có gì lạ nếu em bị tấn công bất cứ lúc nào đâu. Ở nơi này, em chỉ là món hàng hóa đáng chú ý và mặc dù nô lệ hóa con người là phạm pháp, nhưng người ở thành phố này nghĩ nó chẳng đáng ngại gì.”

Freya là một tuyệt sắc mỹ nhân và mặc dù cô ấy mặc trang phục chỉ được dành cho việc tập luyện trong một chuyến đi, cô không thể giấu đi gương mặt tuyệt trần đó. Vào lúc đó, tôi đã và đang đặt mọi cảnh giác vào thanh kiếm sau lưng mình. Đó là cách cư xử khi bạn đi qua khu vực này.

“Vâng, Kaeruga-sama. Em sẽ không để mình tụt lại phía sau đâu.”

Freya tự vỗ vào đôi má mình và nở một nụ cười đầy tự tin. Ở đẳng cấp của cô, chẳng có gì làm khó được cô trừ phi có một đối thủ khá mạnh, nhưng đó chỉ là nếu chúng chiến đấu trực tiếp với cô, mặt đối mặt, công bằng và sòng phẳng.

Tôi cảnh báo cô ấy là phải nhanh chân để đến đích. Nhưng sau đó, tôi đột ngột dừng chân lại, rút kiếm ra từ chốt cài sau lưng, trong lúc vẫn giữ thanh kiếm trong bao và đâm thẳng về phía mặt Freya.

“Hii-”

Nhìn vào bao kiếm ném về phía cô rất gần, Freya thét lên. Cú đâm của tôi gần như đi ngang qua mặt cô và đâm vào giữa hàng lông mày của một tên gầy guộc.

“Gyaaaa, đau quááááá, đau quááááááá…”

Hắn ta giữ một bộ đồ trên tay và phà ra những luồng hơi đầy mùi thuốc phiện. Điều hắn định làm là quá rõ ràng.

“Freya, hãy cẩn thận hơn vào lần tới. Lần sau, anh sẽ dạy em một vài đường cận chiến và mặc dù em là pháp sư, thứ khiến em không có khả năng nhận được những loại năng lực ấy, nhưng chúng vẫn tốt hơn khi học những kỹ thuật ấy. Sau mọi thứ, mặc dù em là hậu quân, nếu khoảng cách quá nhỏ, nó sẽ rắc rối nếu em không thể câu thời gian cho tiền quân đến.”

“… đúng là thế. Nghĩ đến việc em sẽ bị đánh lén dễ dàng như thế. Kaeruga-sama, xin hãy dạy cho em kỹ thuật cận chiến.”

Đối thủ lần này là chuyên gia khá quen thuộc trong chuyện này và chẳng thể nào cô ấy nhận diện được sự hiện diện của hắn, đặc biệt là khi cô ấy đơn thuần là một tên gà mờ với những thứ không phải ma thuật. Hắn rất có thể là một trong những tên đến để bắt cóc những người từ gia đình giàu có đến đây mua nô lệ vì họ thấy một tên đáng sợ nào đó. Có vẻ như Freya đã hoảng sợ hoặc bị gì đó, nên cô mới níu lấy tay áo tôi và mặc dù có hơi phiền một chút, nhưng nó sẽ ổn nếu chỉ hôm nay. Tôi tiếp tục bước đi trong khi mỉm cười với cô ấy.

Freya và tôi đã đến đích, nhưng chúng tôi chỉ quan sát người người trong âm thầm.

Trước đó, tôi đã sử dụng [Lục Nhãn] lên mọi người để tìm một mục tiêu.

Trong lúc đó, tôi đuổi những tên cố tiếp cận Freya, nhưng vẫn nghe ngóng tình hình. Dường như căn bệnh lạ đã trở thành một chủ đề thậm chí trong khu vực của người nghèo.

Nếu cứ như thế, việc kinh doanh của tôi sẽ dễ dàng hơn. Và cuối cùng, con mồi đã đến.

Người đó tiến vào một cửa hàng giao dịch những mặt hàng trái phép ở ngay trước mặt tôi.

Hắn ta có vẻ như là một thương nhân khá có tiếng và cũng có một hộ vệ hộ tống hắn. Tên thương nhân đó có cái chất riêng xung quanh mình và tôi có thể hiểu được loại người như hắn là gì.

Thêm nữa, nước hoa mà hắn cùng rất nổi tiếng trong giới thượng lưu và khá là đắt đỏ. Nếu hắn không kinh doanh với những người giàu có như nghề tay phải, hắn chẳng thể mua được loại nước hoa đó. Nếu loại thương nhân này đến mua hàng trái phép, tôi có thể đoán là hắn là tên môi giới bán chúng đi cho những tên nhà giàu.

Đồng thời, tên thương nhân và tên hộ tống có vẻ như đã có triệu chứng của căn bệnh. Nghĩ đến việc tôi có thể tìm thấy ai đó đủ điều kiện nhanh đến thế. Đúng như tôi nghĩ, vận may của tôi quả là tốt.

Trong lúc tôi hoàn thành thảo luận về việc kinh doanh với Freya, tên thương nhân và hộ tống của hắn đã rời khỏi tiệm. Freya bước đến trước mặt chúng và đưa cho chúng một thông điệp mà chúng tôi đã đặt ra từ trước.

“Ông chú bảnh trai đằng kia, tôi có một chuyện tốt cho ông.”

Tên thương nhân và hộ tống của hắn dừng chân và có vẻ nhưng chúng bị quyến rũ bởi sắc đẹp của Freya.

Nguyên do tôi bảo Freya đi nói chuyện với chúng là vì thế, vì nếu tôi nói với chúng, chúng thậm chí sẽ chẳng ngó ngàng đến tôi, huống chi là đàm phán. Tuy nhiên, nếu một cô gái đẹp như Freya làm thế, miễn sao còn là đàn ông, chúng sẽ dừng chân và nghe câu chuyện của cô.

“Quả là một người đẹp. Làn da rạng ngời, khí chất tao nhã, phải chăng cô là con gái của một quý tộc danh tiếng?”

Tôi khá ngạc nhiên đấy. Đúng là một tên thương nhân chính hiệu. Hắn có thể nhìn được cả địa vị mặc dù với vẻ ngoài như thế. Đáp lại, Freya nhẹ nhàng mỉm cười mà không hề khước từ nó.

“Tôi đến để đề nghị với ông một cách làm giàu nhanh chóng.”

“Khá thú vị đấy, tôi đã nghĩ cô là một đứa trẻ chỉ đang nô đùa và đến đây xin tôi cho vài đồng để đi chơi đấy… nhưng có vẻ như là một cuộc đàm phán. Liệu cô sẽ nói cho tôi nghe chứ?”

Tên thương nhân nhìn Freya và tôi với ánh mắt thờ ơ, rất có thể hắn đang nghĩ chỉ là một trò trẻ con. Tuy nhiên, vì khả năng cô ấy là con gái quý tộc rất cao, nên hắn không thể từ chối thẳng thừng được.

“Hãy đổi địa điểm đi.”

“Haha, cô khá nghiêm túc đấy nhỉ. Nhưng chẳng sao cả, chúng ta có thể đến cửa hàng ưa thích của tôi. Tôi sẽ lắng nghe đề nghị của cô ở đó.”

Cứ như thế, chúng tôi rời đi như một nhóm 4 người. Cửa hàng mà tên thương nhân đó dẫn chúng tôi đến bề ngoài cũng như những cửa hàng khác ở khu của người nghèo, nhưng nội thất bên trong thì sạch sẽ và được bảo quản khá tốt.

Hắn ta gọi trà sữa cho vài người và hắn là người đãi. Freya nhìn về phía tôi và nhờ cô ấy, chúng tôi đã có thể bắt đầu cuộc đàm phán, nên giờ thì đến lượt tôi. Tôi sẽ đánh phủ đầu hắn.

“Thứ mà chúng tôi gọi là cách làm giàu nhanh, là bán thuốc chữa được bệnh lạ tràn lan ở thành phố này “chỉ với ông”. Nếu là một thương nhân tầm cỡ như ông, thế thì ông nên hiểu điều đó là gì.”

Thời điểm hắn nghe điều đó, biểu cảm của tên thương nhân đã thay đổi. Tuy nhiên, nó ngay lập tức trở thành một tiếng cười mỉa mai.

“Ồ, thật là đáng kinh ngạc. Cậu nói đứa trẻ như cậu có loại thuốc chữa bệnh lạ mà tất cả y sư và trị liệu sư trong thành phố này vẫn không thể chữa được. Cứ như cậu đang nói đùa một cách tệ hại vậy.”

Freya và tôi chỉ vừa 15 nên trong quan điểm của chúng, chúng tôi chỉ như con nít. Đó là phản ứng mà tôi mong muốn.

“Mặc dù chẳng thể khiến ông không nghi ngờ chúng tôi, nhưng đó là sự thật. Chúng tôi đến từ phía Tây và ở đó, có những kỹ thuật và thuốc mà họ phát triển hoàn toàn khác với ở đây. Vì thế, tôi có thể tạo ra chúng. Vị thuốc đặc trị loại bệnh ấy.

Sau đó, tôi lấy ra một phần thuốc tôi có trong túi.

“Fumu, vậy ra chúng là thuốc hử. Tuy nhiên, cái gì sẽ chứng minh nó là đồ thật?”

“Chẳng phải ông sẽ biết nếu ông tự uống nó? Sau cùng, ông và tên hộ tống của ông đều bước vào triệu chứng đầu của căn bệnh đó rồi. Ở tương lai không xa, ông sẽ đổ bệnh vì sốt cao và toàn bộ cơ thể ông sẽ đau đớn quằn quại.”

Trong lúc nói năng một cách mượt về điều đó như thể không có gì, tôi mỉm cười với hắn, khiến vẻ mặt mỉa mai của tên thương nhân tắt ngúm.

“Ta không bị bệnh hay gì cả.”

“Ông có đấy. Vì thực tế, ông đã có kiến thức về nó phải không nào? Cơ thể ông uể oải lạ thường. Cơn đau thỉnh thoảng nhói lên ở đầu ngón chân. Chỉ nửa người ông cảm thấy lạnh. Toàn bộ những điều đó chính là triệu chứng đầu của căn bệnh lạ. Mọi người không ngã bệnh ngay đều ở tình trạng này. Vì ông là một thương nhân, ông nên biết về điều đó với sự khôn ngoan của mình.”

Ông ta đã cứng họng. Trông hắn ta chưa tự ý thức về nó, nhưng cũng không hẳn là ông ta không muốn thừa nhận.

“Nếu thứ thuốc đó là hàng thật, ta sẽ mua chúng bao nhiều tiền tùy ý cậu. Nên ta chỉ hỏi câu này thôi, nhưng cậu muốn bao nhiều?”

Không hẳn là hắn tin tôi, nhưng ít nhất thì hắn muốn bám víu lấy hy vọng dù chỉ một chút. Triệu chứng cuối cùng của căn bệnh này là một thảm họa và nếu bạn điều đó dù chỉ một lần, bạn sẽ nghĩ rằng bạn không muốn bị như vậy.

“Ông có hơi vội vàng, nhưng nói về phí đàm phán sau đi. Đầu tiên, tôi sẽ cho hai người dùng thử chúng để lấy lòng tin.”

Tôi đưa hai lọ thuốc cho hắn và tên thương nhân nuột một ngụm nước bọt.

Ý tứ trong việc đưa cho hắn hai lọ, là để hắn cho tên hộ tống của hắn dùng trước. Uống loại thuốc từ một người đáng nghi đột nhiên đưa cho mình quả là bất khả thi đối với tên thương nhân này. Cho hắn thấy hiệu quả của loại thuốc này là cần thiết khi đưa cho hắn lọ thuốc cho hộ tống của hắn nữa.

Tên thương nhân chú ý đến dự định của tôi và để tên hộ tống uống thuốc. Gương mặt xuống sắc của hắn đã lấy lại sức sống và tên hộ tống đã mất ý thức trong vài phút, sau một lúc thì hắn ngạc nhiên thốt lên.

“Cơ thể tôi nhẹ hơn và cơn uể oải đã biến mất rồi. Ngày cuối cùng tôi cảm thấy thoải mái  như thế này là lúc nào vậy!?”

Tác dụng của lọ thuốc đã được xử lý khá cao và tức thì, trên hết, tôi đã thêm vào một vài thành phần. Nó cũng có hiệu quả của một loại thuốc cường hóa mà tôi thêm vào để có được một hiệu quả mạnh hơn. Nhờ thế, nó khiến cho người dùng nghĩ rằng cơ thể họ bất ngờ trở nên tốt hơn.

Tên thương nhân đang kiểm tra tình trạng của người hộ tống của mình cũng đã uống thuốc. Sau một lúc, hắn nhìn lên và nhắm mắt lại. Ngay khi thuốc có hiệu lực, mắt và miệng hắn đều mở ra.

“Ồ, ta hiểu rồi, thứ thuốc này đúng là hiệu quả và ta hiểu rằng chúng ta có triệu chứng đầu. Tuy nhiên, ta muốn biết liệu nó có hiệu quả với những ai đã bước vào giai đoạn cuối không.

“Vâng, tôi bảo đảm… giờ thì, vì ông đã xác nhận tác dụng của thuốc, nên hãy trở về cuộc thảo luận nào. Chúng tôi nghĩ sẽ ổn nếu bán thuốc ‘chỉ cho mình ông’.”

Tôi nhấn mạnh phần ‘chỉ cho mình ông’.

Tên thương nhân nuốt một ngụm nước bọt. Lúc bấy giờ, dưới tốc độ chóng mặt, trong đầu hắn cũng đã xong việc tính toán số tiền mình có thể kiếm được, sẽ bán chúng cho ai và bao nhiêu quyền lực chính trị hắn có thể nhận từ những cuộc đàm phán.

“Mặc dù thuốc rất tốt, cậu có thể bán cả công thức luôn chứ?”

Ừ thì, điều này rõ ràng sẽ đến, vì sau tất cả, thứ đó hơn cả một sự hợp tác ngon lành.

“Đó là thứ tôi không thể làm, vì đó là công thức bí mật gia truyền của tôi. Thêm nữa, đó là công thức cao cấp yêu cầu năng lực sử dụng ma thuật phù hợp và thành phần cũng không phải thứ có thể tìm thấy ở thành phố này. Thế nên, kẻ cả khi tôi đưa cho ông, nó cũng không thể sản xuất được.”

Mặc dù quá nửa là nói dối, nhưng phần còn lại là thật. Cả cơ thể tôi có thể tạo ra kháng thể, nhưng người thường không thể tạo kháng thể có thể chống lại chất độc của quái vật.

Đồng thời, giả kim ma thuật là ma thuật độc nhất chỉ người có chức nghiệp hiếm, chức nghiệp giả kim thuật sư mới có thể dùng. Còn không, bạn sẽ không thể tổng hợp thuốc ở trình độ đó.

Tên thương nhân nhìn tên hộ vệ. Thì tôi biết chuyện này sẽ đến, nên tôi gõ tay lên bàn để nhắc ông ta.

“Sẽ tốt hơn nếu không không làm ‘thế’, vì tôi mạnh hơn hắn. Nó chỉ làm cho cuộc thương lượng này vỡ nát và dù gì đi nữa, nếu tôi không thể ra khỏi đây để mua nguyên liệu, tôi sẽ không thể tạo ra thuốc được.”

“Hahaha, ‘thế’ của cậu là ý gì?”

Tên thương nhân nở một nụ cười gượng và nói dối một cách thẳng thừng.

“Tôi sẽ vui nếu đó chỉ là sự lo ngại không cần thiết. Thế thì, bắt đầu thương lượng đi. Trước hết, lúc này tôi có 28 lọ thuốc trong tay.”

“Ta có thể hỏi giá chuẩn được chứ?”

“Một đồng vàng 1 lọ.”

Một đồng vàng là một tháng tiền công của người làm công theo ngày, nên nó khá đắt chỉ với một lọ. Tuy nhiên…

Tên thương nhân lộ ra vẻ mặt ngớ ngẩn trong một khắc, nhưng tôi đoán là cũng thường thôi. Nó quá rẻ đối với lọ thuốc này, thử nghĩ xem nếu bạn bán đúng người, nó sẽ có giá cao hơn ban đầu một hai con số đấy.

“Tốt thôi, vậy ta sẽ mua hết. Tuy nhiên, chỉ nhiêu đây thì không đủ, nên ta muốn cậu chuẩn bị thêm, nhưng ta sẽ mua thứ đã được chuẩn bị. Mất bao nhiều thời gian để làm thêm thuốc.”

“Nếu ông cho tôi 2 ngày, thì tôi sẽ chuẩn bị thêm. Vậy thì chúng ta gặp lại nhau ở tiệm này tối hai ngày sau chứ?”

“Có vẻ điều đó đáng mong đợi đấy. Ta sẽ chắc chắn là mang theo đủ tiền.”

Tên thương nhân mỉm cười vui vẻ và sau đó, tôi bảo hắn một điều quan trọng.

“Tiện thể thì, mặc dù chúng ta đã thỏa thuận một lọ một đồng vàng, lần tới sẽ không có giá như thế nữa, vì lần này chỉ là xây dựng niềm tin.”

Nụ cười của tên thương nhân chợt tắt ngúm. Chắc hẳn hắn đã nghĩ lần nào cũng chỉ là một lọ một đồng.

“Cậu muốn bao nhiêu vào lần kế?”

“Tôi sẽ để giá cho quyết định, nhưng bao gồm nửa lợi nhuận mà ông bán được. Nếu ông cư xử không đứng đắn, tôi sẽ không bán thuốc cho ông nữa và tôi chỉ việc bán chúng theo phương pháp khác.”

Tên thương nhân ắt hẳn đang có rất nhiều mâu thuẫn trong đầu. Bán chúng và kiếm tiền một cách giả dối sẽ rất dễ dàng, nhưng để đề phòng bị phát hiện, phương pháp chắc chắn kiếm được nhiều tiền này sẽ vứt xó. Nhưng vì ông ta vẫn có thể có được một khoảng tiền két xủ kể cả khi doanh thu giảm một nửa…

Ngay từ đầu, liệu tên trước mặt hắn sẽ bán cho tên thương nhân khác, hay có lẽ tốt hơn là bắt hắn bằng cách đánh lén trong cuộc thương lượng thứ hai.

“Thế thì, tôi sẽ mong đợi đến cuộc gặp gỡ kế.”

Tôi đứng lên vì chẳng còn gì để nói. Tên thương nhân từ biệt trong khi vẫn còn nhiều dự tính trong đầu.

Sau khi tách khỏi tên thương nhân, tôi đến cửa hàng trước.

“Kaeruga-sama, tại sao anh lại cho tên thương nhân đó thuốc của anh thay vì tự mình bán chúng? Chẳng phải sẽ có lợi hơn nếu anh tự bán chúng sao?”

Freya hỏi tôi với gượng mặt hiếu kỳ.

“Chúng ta đang trên đường cứu thế giới, nên chúng ta không có thời gian rảnh rỗi để mở tiệm đâu. Tốt hơn nên để những việc đó cho một thương nhân chuyên nghiệp.”

“Đúng thật, đúng như mong đợi từ Kaeruga-sama, anh thực sự hề tham lam gì cả!”

Tôi nói như thể đó là lý do vậy. Trong khi lý do đó chỉ là một phần mà thôi, lý do số một là sự an toàn. Vì số người biết tôi có thể tạo ra thuốc mà tăng lên thì nguy hiểm sẽ tăng theo, nên tình hình hiện tại chỉ một người biết tôi có thể tạo ra thuốc đã là tốt. Còn nữa, tên thương nhân kia rất có thể sẽ cố giấu đi sự tồn tại của tôi để độc quyền về loại thuốc có thể làm giàu cho hắn.

Thế nên, tôi chẳng có liên hệ cá nhân gì đến việc bán thuốc an toàn cả. Mặc dù tôi muốn bán lượng thuốc ít ỏi của mình cho ai đó trả giá cao, nhưng tôi cần mối liên hệ để làm thế. Đối với tên thương nhân kia, người sẽ sẽ lo chuyện buôn bán trái phép, ắt hẳn là có rất nhiều mối quan hệ ở cộng đồng thế giới ngầm, điều đó có nghĩa là hắn có thể bán chúng một cách phù hợp để có được cái giá cao cho đối tượng thích hợp. Thêm vào đó, hắn có thể làm thế trong khi vẫn giữ được bí mật của tôi, quá trình ấy chắc chắn bất khả thi với tôi rồi.

Nếu tôi nghĩ về toàn bộ những người lao động này, thứ mà tôi có thể làm chính là truyền hết mọi rủi ro cho tên thương nhân.

Tất nhiên, có cơ hội là tên thương nhân ấy sẽ điên lên vì tham lam và cố bắt lấy tôi, một tên thương nhân cũng chỉ có giới trong việc gom góp lực lượng, thay vì thế, hắn nên giữ kín nó. Sẽ dễ dàng hơn là nhập bọn cùng với mọi người trong thành phố này.

Có thể nói là tôi sẽ tránh những thứ rắc rối, nên nếu tôi cảm nhận thấy hiện diện phiền nhiễu tại địa điểm của buổi gặp mặt thứ hai, tôi chỉ đành rời đi.

“Giờ thì, chúng ta cuối cùng cũng đến cửa hàng trước rồi.”

“A, anh nhắc mới để ý, em vẫn chưa nghe anh nói sẽ mua thứ gì cả. Chính xác là anh định mua gì thế?”

“Một nô lệ.”

Tôi đáp lại cô ấy trong khi mỉm cười ngọt ngào. Tôi đã có đồng vàng trong tay mà tôi vừa kiếm được lúc nãy, nó là tiền công một tháng lao động có thể nhận trong 2 năm. Đáng đồng tiền bát gạo cho một nô lệ. Giờ thì, tôi sẽ dùng [Lục Nhãn] để tìm nô lệ số một trong cửa hàng này và mua cô ấy. Người nô lệ mà tôi sẽ mua là nữ với giá trị tài năng cao và vì nô lệ đó là nữ nên tôi có thể tự nhiên tăng cấp giới hạn của cô ta.

Bình luận (0)Facebook