• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 53

Độ dài 3,574 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-02-09 21:00:30

(Mình nghĩ sẽ điều chỉnh cách xưng hô của main cho phù hợp với ngữ cảnh)

********

Sau khi nghỉ ngơi 1 ngày ở Mashdale, chúng tôi tiếp tục hành quân về phía Tây.

Nghe nói rằng, Quân đội miền Nam đang tiến về phía Bắc trong khi liên tiếp phá hủy các tuyến tiếp tế của Sabbat với uy thế không thể ngăn cản.

Tốc độ di chuyển của quân phía Nam nhanh hơn dự kiến, vậy nên nếu cứ tiếp diễn thế này, có thể chúng tôi sẽ không thể kịp tập hợp với họ mất.

Vì quân đồng minh đang chiếm ưu thế vượt trội, thiếu tá Renvel cũng đã trở nên hơi gấp rút vì không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

“Tối nay chúng ta sẽ dựng lều tại đây”

“Vânngg”

Sau khi được nghỉ ngơi thì tình trạng sức khoẻ và tinh thần của toàn đơn vị là vô cùng tốt.

Ngay cả tôi cũng vậy, cái cảm giác được ngủ ngon lành đó thật sự dễ chịu quá đi.

Tràn đầy năng lượng, chúng tôi dựng lều cho một phòng khám y tế đơn giản trên vùng đồng bằng cách Mashdale khoảng 10km về phía Đông.

“……”

“Có chuyện gì vậy, tiểu đội trưởng Touri”

Đêm đó, quân của Renvel chọn đóng trại ở vùng đồng bằng phía bắc Noel.

Vậy là quân đội Austin thực sự không đi qua quê hương Noel của tôi.

Noel không phải là một ngôi làng được xây để làm điểm trung chuyển giữa các thị trấn lớn, vậy nên nếu muốn ghé qua đó thì nhất định phải đi đường vòng.

“……. Không, không có chuyện gì hết”

“Vậy à”

Thực ra, khi biết sẽ không phải đi qua Noel, tận đáy lòng tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nếu như tại Noel mà tôi thấy được khung cảnh tàn khốc như những ngôi làng khác trên đường đến đây, nhất định bản thân sẽ không thể giữ được bình tĩnh.

Tôi vẫn chưa thể kiểm soát cảm xúc của mình tốt đến mức đó.

Tuy nhiên, bản thân cũng không thể cứ dựa dẫm vào ai đó như trước kia được.

Dù là người trẻ nhất, nhưng ở đây tôi vẫn là chỉ huy.

Bình thường đã luôn bị xem nhẹ rồi, giờ nếu còn để lộ ra vẻ hoảng loạn nữa sẽ bị đối xử như trẻ con cho coi.

Sau đó, trong trường hợp khẩn cấp có thể mọi người sẽ không còn nghe theo mệnh lệnh nữa luôn.

Đó là lý do tại sao, với tư cách là một người chỉ huy, tôi cũng phải phát triển về cả mặt tinh thần nữa.

Bởi tiểu đội trưởng Garback, người luôn đánh tôi khi bản thân trở nên hoảng loạn, đã không còn nữa rồi.

.

.

“Bệnh nhân, không đến à ?”

“Vậy chẳng phải càng tốt sao, tiểu đội trưởng nhỏ”

Cũng vào ngày này, chúng tôi tiếp tục áp dụng hệ thống thay ca.

Vào ca đầu tiên, có rải rác một số binh sĩ bị cảm đến khám và điều trị, nhưng sang đến ca 2 do tôi và Arnoma-san phụ trách thì lại không thấy ai cả.

Vì vậy hiện tại, trong lúc Rakya-san và Chiến binh Sắc dục cấp độ 3 Kale-san nghỉ ngơi, Arnoma-san và tôi đang trò chuyện rất vui vẻ.

“Cafe, em có muốn 1 cốc không ?”

“Ừm, cảm ơn, Arnoma-san”

Để làm bền chặt hơn mối quan hệ giữa cả hai, tôi đã hỏi thêm Arnoma-san về gia cảnh.

Có vẻ như anh ấy đã du lịch khắp thế giới với tư cách là một nhà lữ khách trước khi trở thành diễn viên.

Trong thời gian đó, anh đã tìm hiểu về truyền thống và văn hóa dân gian của nhiều vùng miền khác nhau, và quyết định trở thành một diễn viên để chia sẻ niềm vui mà bản thân có được từ những chuyến du lịch đó tới mọi người.

“Sau khi cuộc chiến này kết thúc, tôi dự định sẽ nghỉ làm lính và quay trở lại diễn xuất. Anh đang nghĩ đến việc làm một câu chuyện về một quân y trẻ tuổi sống sót ra khỏi một cuộc chiến khốc liệt”

“Nghe tuyệt đấy. Nếu còn sống em nhất định sẽ đến xem”

“Sẽ sống thôi, dù sao có anh ở đây mà”

Arnoma-san sau đó nháy mắt với tôi.

“Cái đó là sao hả ?”

“Nhưng người xung quanh nhân vật chính sẽ được hào quang của thần linh bảo vệ đó”

Ban đầu, tôi nghĩ anh ta vừa nói một điều rất kì lạ.

Có vẻ như Arnoma nghĩ rằng bản thân anh ấy là <nhân vật chính> của thế giới này

Đó là lý do tại sao những người xung quanh anh sẽ luôn được bảo vệ.

“…… đó là một câu thoại trên sân khấu, đúng chứ ?”

“Cũng có gì sai khi áp dụng vào thực tế đâu”

Tuy nhiên, có vẻ như anh ấy không phải chỉ là một kẻ ảo tưởng mong muốn bản thân là nhân vật chính.

Nếu phải nói thì, nó giống như một <lời răn> hơn là mong muốn của anh ấy.

Arnoma-san dường như xem cuộc đời mình như một vở kịch, và hành động trên lý tưởng không xấu hổ với lòng mình, với tư cách là một nhân vật chính.

“Anh sẽ là nhân vật chính trong cuộc đời của mình. Em cũng vậy, đúng không?”

“…… chắc là vậy”

“Nếu thế, với tư cách là nhân vật chính thì em nên hành động thế nào. Chẳng phải nên tránh những tư tưởng lệch lạc, lối sống buông thả và hành động giống như một nhân vật chính sao. Đúng vậy, quan trọng là phải biết suy ngẫm”

Vì là nhân vật chính của cuộc đời mình, chúng ta không thể sống thoả hiệp được.

Cũng vì Arnoma-san có lối suy nghĩ đó, vậy nên dù cho lựa chọn có khó khăn thế nào đi nữa, anh ấy vẫn tiếp tục cố gắng vượt qua, vì tin tưởng rằng <nếu là nhân vật chính thì sẽ lựa chọn như vậy>

“Đó là lý do tại sao anh phải luôn giữ phong thái cuốn hút. Một vở kịch mà không có nhân vật chính có mị lực thì sẽ thật nhàm chán phải không ?”

Mặc dù cách sống của anh ấy hơi lập dị nhưng tôi cảm thấy có nhiều điều mình có thể tôn trọng.

Sự tự tin cao độ đó của Arnoma-san được củng cố bởi chính sự nỗ lực mà anh ấy đã bỏ ra.

Anh ấy là kiểu người một khi đã muốn làm gì đó, nhất định sẽ đặt toàn tâm toàn ý vào đó, và cuối cùng gặt hái được thành công.

…… đó là nếu như ở trong một thế giới hoà bình không có chiến tranh.

“Arnoma-san, em tôn trọng tinh thần cao thượng đó của anh”

“Cảm ơn nha”

“Nhưng có một điều này”

“…… chuyện gì ??”

“Tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể làm bất cứ điều gì. Trong những tình huống khẩn cấp, hãy bảo vệ tính mạng của mình, cho dù phải bỏ rơi người khác”

Sau khi nghe câu chuyện đó, tôi cảm thấy hơi lo lắng cho Arnoma-san.

Xuất phát từ khát vọng cao cả và mong muốn trở thành anh hùng đó,

“Vì em biết rất nhiều người đã chết để bảo vệ người khác rồi”

Không hiểu sao, tôi cứ có linh cảm rằng anh ấy sẽ giống như Salsa-kun, vì cứu ai đó mà bỏ mạng cho coi.

“…… Ừm, anh sẽ chú ý”

“Nhờ anh đó”

Vậy nên phải đảm bảo anh ấy ghi nhớ kĩ điều này.

Dù sao Arnoma-san cũng là người đồng đội quan trọng của tôi mà.

Tuyệt đối phải chú ý tránh hành động một cách liều lĩnh và rồi bỏ mạng.

.

.

"Hôm nay lại không có ai à. Chắc chúng ta cũng chuẩn bị nghỉ thôi"

"Ừm, chắc vậy"

Đêm khuya là thời điểm hầu hết các chiến sĩ quấn mình trong túi ngủ và chợp mắt.

Những người duy nhất làm việc vào thời điểm này là thành viên trực ca đêm của tiểu đội y tế của chúng tôi và một số lính canh khác.

"Vậy, chuẩn bị đi ngủ thôi"

Nơi dựng lều của các quân y chúng tôi là ở phía sau quân đội Renvel, một nơi an toàn được bao quanh bởi trung đội Verdy.

Thực ra không chỉ chúng tôi mà nhiều đơn vị không tham chiến khác cũng được xếp vào vị trí tận cùng này.

Quân địch có lẽ cũng đã dự đoán được điều đó.

"...... sao vậy, bên ngoài có vụ lộn xộn gì à?'

"Có gì xảy ra rồi chăng ?"

Lúc đó là 2 giờ sáng. Trên một vùng đồng bằng chìm trong bóng tối không có nguồn sáng nào khác ngoài những ngọn đuốc từ vài binh sĩ đang tuần tra.

"Tiếng nổ?? Có ai dẫm phải bẫy sao ?"

"Không, đây là tiếng pháo kích. Có địch tấn công, mọi người hãy dậy ngay lập tức !!"

Đó là âm thanh của những đòn tấn công ma pháp đủ sức xẻ nát đất đá, thứ mà tôi đã nghe thấy vô số lần ở chiến tuyến phía Tây.

Chạy ra bên ngoài lều, tôi lập tức nhìn thấy cơn mưa lửa đang trút xuống từ bầu trời đêm.

Nơi cơn mưa đó trút xuống, vừa hay lại trúng ngay vị trí hiện tại của chúng tôi.

"Mọi người lập tức rút lui !! Phải nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực bắn phá của địch"

Tôi lập tức hét lớn và đánh thức toàn đội

Lúc này, đại đội Aria của chúng tôi đã bị đjich chọn làm mục tiêu tấn công bất ngờ.

Chỉ huy phía Sabbat có lẽ đã đọc vị được rằng các đơn vị tiếp tế và y tế, vốn là huyết mạch cho đội quân Renvel, được đặt tại đại đội Aria ở vị trí tận cùng.

"Đây ......, đây là pháo kích !?"

"Khônggg !, chết mất !!"

Cuộc tấn công bất ngờ rất chính xác này, đã ném chúng tôi vào một mớ hỗn độn lớn ngay khi vừa thức dậy.

Do màn đêm tăm tối, những người lính không biết phải trốn đi đâu và lần lượt bị thiêu chết.

Đáng lẽ khu vực xung quanh đã được trinh sát cẩn thận, vậy rốt cục đội quân Sabbat này đang ẩn nấp ở đâu ?

Trên thực tế, vào thời điểm này, đội quân Sabbat do Sylph chỉ huy đang ẩn nấp ngay ở những khu vực trũng xuống của vùng đồng bằng.

Gần ngôi làng Noel, có một ngọn đồi.

Ngọn đồi này khá dốc và hoàn toàn có thể che giấu một đại đội binh lính dưới bóng của nó.

Đó vốn là một địa điểm du lịch rất quen thuộc với người dân Noel, đồng thời cũng là một địa điểm nổi tiếng với những cánh đồng hoa phía dưới có thể nhìn thấy được từ ngọn đồi, <Đồi bồ công anh> ......

Trừ khi là người quen thuộc với khu vực này, sẽ không thể biết được về đồi bồ công anh và tất nhiên cũng sẽ không thể nhận ra ngay rằng có một vùng trũng sâu phía sau ngọn đồi đó.

Có vẻ là sau khi xem xét địa hình ngọn đồi và lộ trình tiến quân dự kiến của chúng tôi, Sylph Nova đề xuất họ nên bố trí quân ở đó.

Ban đầu, các chỉ huy khác ngoài Sylph đã kịch liệt phản đối, vì nếu leo lên đồi sẽ dễ bị trinh sát địch phát hiện, và cũng có nguy cơ cao bị bắn xuống từ đỉnh đồi nữa ......

Tuy nhiên Sylph đã nói <không sao đâu, dù sao phía Austin cũng chỉ toàn là lũ ngốc>, và kế hoạch này đã bị cưỡng ép thực hiện.

Có vẻ Sylph đã đọc vị được rằng chúng tôi sẽ không đi qua khu vực gần đồi Bồ công anh.

"Mọi người dậy mau ! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức !"

Arnoma-san hét lớn lên và bắt đầu mang vác balo hành lý của mình.

Tôi thì quan sát cơn mưa đạn và dự đoán về phương hướng bắn phá của nó.

"Hướng Tây Nam, quân địch đang bắn từ hướng Tây Nam"

"...... Mọi người mau rút lui !! phải nhanh chóng giữ khoảng cách với địch !"

"Mau chạy về hướng Bắc !"

Cuối cùng, giọng nói ra mệnh lệnh của Verdy vang lên từ bóng tối.

Với mệnh lệnh được đưa ra, bây giờ chúng tôi có thể rút lui một cách đàng hoàng rồi.

"Mọi người rút lui, mục tiêu là hướng Tây Bắc. CHẠY !!"

"Ahhhhhh! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy!"

"Ai mới dậy thì bỏ lại hành lý luôn cũng được. Rakya-san khẩn trương lên !"

Sau khi chắc chắn rằng mọi người trong tiểu đội đã tỉnh táo, tôi bắt đầu chạy để dẫn đường.

Phải đảm bảo rằng không còn ai ngái ngủ và chạy sai phương hướng.

Tuy nhiên,

"Odie-san, anh đang làm gì vậy ?"

"X-xin lỗi, không, đứng dậy, đượccc !!"

Không phải ai trong tiểu đội y tế cũng có thể chạy thoát.

Có vẻ như một y tá, Odie-san, do quá hoảng loạn nên đã ngã ngửa ra sau dập mông xuống đất và không thể đứng dậy lại được.

Nếu cứ thế này Odie-san sẽ bị nổ chết mất.

______ Giờ có nên quay lại cõng anh ta trên lưng không? Không, đó là hành động tự sát.

______ Nếu bị bỏ mặc lại thế này, Odie-san nhiều khả năng sẽ không thể sống sót.

______ Trước tiên hãy yêu cầu mọi người bình tĩnh lại đã.

Trong khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ về nhiều cách khác nhau để cứu Odie-san.

Nhưng cuối cùng, không có phương pháp nào hiệu quả cả.

Và chắc chắc, tôi đã vô cùng sai lầm khi giữ im lặng trong vài giây suy nghĩ đó.

"Mồ, thôi đành vậy"

Trong lúc tôi đang im lặng.

Trước kịp nhận ra thì Rakya-san đã một mình chạy về hướng ngược lại và cõng Odie-san trên lưng.

"Gì___ Cô đang làm gì thế !!"

"Nào, Odie-san, đứng lên! Chạy nhanh thôi!

Không có thời gian để ngăn lại.

Không, lẽ ra tôi đã có thể ngăn cô ấy lại cố gắng, nhưng do quá bối rối nên đã không thể đưa ra bất kỳ chỉ dẫn nào cả.

"Sẽ ổn cả thôi, anh đã có những trải nghiệm rất đau đớn đúng không"

"Cảm ơn, Rakya-san"

"Được rồi, chạy thôi"

Odie rơi nước mắt bày tỏ lòng biết ơn của mình với Rakya-san.

Và ngay sau khi Rakya-san đưa tay ra giúp người y tá đó đứng dậy.

"......Eh ?"

Đột nhiên, hai người Rakya-san bị nhấn chìm trong ngọn lửa bốc lên từ mặt đất. Như một cái lon rỗng bị đá, họ bị thổi bay vào bóng tối và biến mất.

─── Trong khi phát ra âm thanh thịt cháy xèo xèo.

"....... Rakya-kun"

"Chạy đi !!"

Cuối cùng sau khi vực lại tinh thần, chỉ dẫn duy nhất tôi đưa ra là chạy.

"Nếu không muốn bị như vậy thì chạy đi !"

"Hii .......!"

Dẫn đầu cả đoàn, tôi tiếp tục chạy thẳng.

Trong đêm tối, tôi tiếp tục chạy điên cuồng, sợ rằng hỏa lực địch vẫn đang trút xuống sau lưng mình.

"100m nữa thôi là ra khỏi tầm bắn rồi ! cố gắng lên !"

Khi nhìn lại, tôi thấy mọi người ngoại trừ Rakya-san và y tá Odie đều đang theo sát mình.

Có vẻ như mọi người đều đang chạy như thể sắp chết.

"Bên này, đơn vị y tế. Hãy trốn dưới con dốc này !"

"Thiếu úy Verdy !"

Thiếu úy Verdy đã tập hợp được binh lính xung quanh và rút lui đến vị trí địa hình có vẻ thuận tiện cho việc ẩn náu.

Theo chỉ dẫn của Verdy-san, toàn thành viên đơn vị y tế chúng tôi,

"Tiểu đội y tế Touri đã tập hợp"

"Được rồi, trung đội của tôi sẽ bảo vệ các cô. Mọi người hãy đề phòng kẻ địch xung quanh !"

Đã thành công rút lui về dưới sự bảo hộ của trung đội anh ấy.

.

.

.

Thiệt hại từ cuộc oanh tạc ban đêm này có vẻ khá nặng nề.

"Số người tập trung hiện tại là bao nhiêu ?"

"Vâng, khoảng 120 người"

"...... Vậy à"

Ngoài số lượng bộ binh do thiếu úy Verdy chỉ huy, còn có nhiều đơn vị không tham chiến như lính giặt và lính vận tải khác, tổng cộng có khoảng 120 người.

Đó là số lượng binh sĩ có thể thoát khỏi trận pháo kích đó một cách an toàn và trở về với trung đội thiếu úy Verdy.

Tất nhiên, dù tôi có đợi bao lâu đi chăng nữa, hai người Rakya-san cũng không hề xuất hiện.

"Ở đây có vẻ đã ra ngoài tầm bắn của địch rồi"

"Nếu đơn vị ma pháp của địch tiến lên thì sẽ tệ lắm, thiếu úy"

Hỏa lực địch vẫnđang tiếp tục.

Ngay trước mặt chúng tôi hiện đang có vô số vụ nổ và ngọn lửa bùng lên, để lại trên vùng đồng bằng đầy lỗ hổng.

Thế này thì không thể quay lại kiểm tra tình trạng Rakya-san được rồi.

"Giờ làm sao đây, thiếu úy"

"À, à thì ....."

Verdy-san hiện đang cứng đờ người, trên toán toát đầy mồ hôi hột.

Lý do là vì tình hình hiện tại của chúng tôi vô cùng tệ.

Đúng vậy, quân địch bắn phá binh mục đích hẳn là để tách họ ra khỏi quân chủ lực của đại đội Aria.

Nói cách khác, chúng tôi đã bị bỏ lại một mình với kẻ thù rình rập tứ phía.

"Đ-điện tín? có ai mang thiết bị điện tín không ?"

"Có đây, nhưng nếu sử dụng ma lực có khả năng sẽ bị địch phát hiện mất"

"......"

Vì là người có cấp bậc cao nhất trong 120 người tại đây nên mọi người sẽ hành động theo sự chỉ đạo của thiếu úy Verdy.

"Này thiếu úy Verdy, chúng ta phải nhanh chóng hội quân với đại đội Aria thôi"

"...... Chuẩn úy Faris"

Tiểu đội Alan không có mặt trong 120 người tại đây.

Lẽ nào họ cũng đã hi sinh rồi sao ?

...... Không, chuyện đó để sau rồi nghĩ.

Trước hết, chúng ta phải nỗ lực hết mình để giải quyết vấn đề trước mắt đã.

"Kẻ địch đang bắn từ hướng Tây Nam. Đó là lý do tại sao chúng ta bị tách khỏi lực lượng chính"

"Đúng là vậy"

"Nếu vậy chúng ta hãy đi vòng về phía bắc, tránh kẻ thù và hội quân với đồng minh”

Thấy Verdy-san cứng đờ người, chuẩn úy Faris đưa ra vài lời khuyên.

Mặc dù là trung đội trưởng nhưng Verdy-san là người chỉ vừa mới bắt đầu là làm chỉ huy.

Vào những lúc như vậy, trong quân đội thường thấy có một người lính kỳ cựu ở cấp bậc thấp hơn nắm quyền chỉ huy thực sự.

“Chúng tôi sẽ trinh sát trước. Thiếu úy, vui lòng đi theo chúng tôi sau khi an toàn được đảm bảo”

Đề xuất của chuẩn úy Farris đúng là rất có giá trị.

Trong khi giữ khoảng cách với hỏa lực pháo binh của địch, chúng tôi phải tập hợp lại với lực lượng đồng minh càng sớm càng tốt, ngay cả khi phải đi đường vòng.

...... Tuy nhiên, có ai đó bên trong tôi lại hét lớn lên rằng, đề xuất của chuẩn úy Faris là rất không ổn.

Thoạt nhìn, có vẻ như tiến về phương Bắc là một hành động chính xác.

Nhưng không hiểu sao, tôi có linh cảm rằng quân địch đã sớm dự đoán trước được điều đó rồi.

"Đúng thế. Vậy thì chúng ta hãy chuẩn bị đi đường vòng về phương Bắc như đề xuất của chuẩn úy Faris ____"

"....... Thưa thiếu úy Verdy, tôi muốn đề xuất ý kiến"

"Oya, có chuyện gì à, Touri-chan"

Lúc này tôi lại đang bình tĩnh một cách lạ thường.

Đó là lỗi của tôi mà Rakya-san và Odie-san phải chết.

Bình thường, nếu như tôi có bị sốc và chết lặng thì cũng không có gì kì lạ cả, nhưng

"Theo tôi thấy, nếu đi về phía Bắc thì toàn quân có khả năng sẽ bị tiêu diệt"

"...... Houu ? Chuyện đó là sao ?"

"Vâng, tôi sẽ giải thích"

Vì lý do nào đó, nhịp tim của tôi trở nên nhanh hơn và đầu óc thì minh mẫn hơn bao giờ hết.

Đó là một cảm giác xúc động khó tả, giống như khi chạy trốn cùng Gomuji ở Mashdale vậy.

"Thiếu úy Verdy. Từ giờ trở đi, chúng ta nên tránh hỏa lực pháo binh và lao thẳng về phía Tây Nam nơi quân địch đang ẩn nấp"

Về sau nhìn lại

Ở kiếp trước, chính vì cực kì nghiện <thứ này> nên tôi mới đam mê game FPS đến vậy

Sự căng thẳng khi không biết khi nào mình sẽ bị giết.

Cảm giác phấn chấn mà bản thân cảm thấy khi nghĩ về cách trốn thoát và những hành động cần thực hiện để sống sót.

Vì yêu thích cảm giác này đến mức không thể chịu nổi nên tôi mới cắm đầu chơi cái thể loại game đó.

"Ehh .....?"

"Tôi đang hoàn toàn nghiêm túc. Vì không có nhiều thời gian nên sẽ chỉ giải thích ngắn gọn thôi"

Đây chính là ưu điểm duy nhất mà tôi có.

Trong những hoàn cảnh khó khăn, bản thân luôn có thể bình tĩnh để tìm ra được con đường có tỉ lệ sống sót cao hơn.

Đây không phải là kỹ năng đặc biệt của kẻ mạnh dùng để đánh bại kẻ thù của mình, mà là kỹ năng giúp kẻ yếu chạy trốn vì sợ chết.

Tại thế giới này, tôi không thể đánh bại kẻ địch của mình.

Chỉ khi bị dồn vào tình thế tuyệt vọng như này mới bị ép phải nghiêm túc nghĩ xem phải làm gì để sống sót thôi.

──── nhưng ở kiếp trước, tôi là người mạnh hơn bất kì ai trên thế giới.

Bình luận (0)Facebook