Tanin wo Yosetsukenai Buaisouna Joshi ni Sekkyou shitara, Mechakucha Natsukareta
Mukouhara Sankichi 向原三吉Ichikawa Haru いちかわはる
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Giao đoạn: Em gái

Độ dài 1,065 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-13 11:15:57

Khi tôi trở về nhà thì thấy một điều lạ thường, em gái tôi, Sayaka đang ở trong phòng khách.

“Em chào anh.”

Con bé lấy từ trong tủ lạnh ra một tách trà lúa mạch và ở trên cổ có quàng một cái tai nghe. Chắc con bé xuống dưới nhà vì khát nước.

Nói thật, tôi chẳng còn chút tâm trạng nào để mà nói chuyện với nó. Vì trong tâm trí tôi lúc này đang tràn ngập cảm giác thất vọng bởi chuyện vừa xảy ra khi nãy.

Đồng hồ đã điểm 5 giờ hơn.

“Ha~a……”

Sau khi rời khỏi quán ăn gia đình, tôi lang thang quanh thành phố. Không phải là tôi muốn đến đâu đó cũng chẳng phải có việc gì đó, chỉ là tôi biết rằng nếu mà mình về nhà ngay bây giờ, những sai lầm xảy ra trong ngày hôm nay sẽ quay trở lại ám ảnh mất.

Tôi nhận lấy tách trà lúa mạch mà Sayaka đã đưa và uống một ngụm.

“Anh cảm ơn”

Khi chuẩn bị rời đi thì con bé gọi.

“Này ông anh, có ổn không đấy? Sao sắc mặt tệ vậy?”

Tôi liền dừng lại và ngoái đầu về phía sau.

“Làm gì có, anh mày vẫn bình thường như mọi ngày thôi.”

Nhưng Sayaka lại làm một vẻ mặt hoài nghi như thể muốn nói “Cái gì cơ?”.

“Nếu là bình thường thì anh sẽ bắt đầu thuyết giảng em ngay khi hai đứa vừa chạm mặt mới phải chứ, nói những điều như không được chơi game suốt ngày mà hãy học đi hay sắp xếp đôi giày của mình thật ngăn nắp trước khi đi vào nhà chẳng hạn .v.v..”

“Ah ….. đúng rồi nhỉ. Em nên học hành chăm chỉ đi. Và nhớ giữ gìn giày của mình cho ngăn nắp đấy.”

“Muộn quá đấy”

Cũng đâu còn cách nào khác. Trong dòng suy nghĩ muộn màng, tôi tự hỏi liệu thói quen thuyết giảng này của mình có sai không. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy Sayaka, tôi đều không thể cưỡng lại lời phàn nàn về sự luộm thuộm của con bé, và tôi nghĩ có khi đó là lý do tại sao mà lúc ấy tôi lại thuyết giảng cho Enami-san.

“Và dọn phòng mình đi nhé, được không? Anh cá chắc mày sẽ lại ăn đồ ngọt thôi. Nhớ đảm bảo là mình sẽ tự vứt rác vào sọt sau khi ăn đấy.”

“…… Bình thường thì anh sẽ lao ngay vào phòng em để dọn dẹp mà đâu có hỏi han gì.”

“…… Thế sao mày không thay đổi bản thân đi?”

“Đây là một vết thương không thể coi thường được đâu.”

Nói xong, Sayaka nghiêng cốc trà lúa mạch vào miệng và uống. Nhưng khi nó làm thế, thì nước trà sánh cả ra ngoài và bắn vào bộ quần áo của con bé. Vùng ngực áo hoodie đang mặc của con bé đã bị ướt do hứng những giọt trà đó.

“Ah, vừa rồi … mày đang làm gì thế?”

Con bé vẫn luôn là một đứa trẻ con mà nhỉ? Chẳng còn cách nào khác, tôi quay lại và đưa cho nó chiếc khăn tay trong túi mình.

“Cảm ơn anh.”

Nhưng khi tôi thấy Sayaka dùng khăn tay lau chỗ bị ướt, tôi tá hỏa.

“Anh nhìn kỹ thì mày vẫn còn cặn thức ăn dính ở mép đấy. Không, không phải chỗ đó …. Chỗ này này … a thôi, đưa anh mày cái đó đây.

Tôi giật lấy chiếc khăn tay trên tay con bé và lau mép miệng giúp nó.

“Hmm?”

“Sao thế?”

Khi tôi đang lau miệng cho con bé, thì nó nhìn tôi đầy nghi hoặc. Và khi tôi gấp chiếc khăn tay lại, thì nó nói.

“Rốt cuộc anh có chuyện gì đó, phải không? Anh có thể kể cho em nghe. Anh bị từ chối hay gì đó hả?”

“Không, hoàn toàn không. Không có gì kỳ lạ đâu.”

“Hmm.”

Coi bộ, con bé không còn tiếp tục vấn đề này nữa. Tôi đoán nó cũng đã nhận ra dù có hỏi bất kỳ điều gì nữa cũng đều vô ích.

“Dù sao đi nữa, đừng có ăn vặt đấy. Anh sẽ sớm làm bữa tối thôi, và cũng đừng có chơi game nhiều quá, thay vào đó hãy học đi.”

"…… Vâng vâng."

Sau đó, tôi về phòng mình để thay bộ đồng phục rồi trở lại phòng khách. Nhưng không hiểu sao, con bé vẫn còn ở trong phòng khách.

“Có chuyện gì à?”

“Không, đâu có.”

Con bé đang nằm dài trên ghế sofa và xem TV. Chưa kể, thứ mà nó đang xem lại là chương trình thời sự. Điều mà em gái tôi, Sayaka thường không làm.

“Ông anh trai chết tiệt!”

Khi tôi đang ở trong bếp và đeo chiếc tạp dề lên thì con bé gọi.

“Anh đang mệt mỏi, phải không?

Tôi dừng lại ngay khi vừa đặt chiếc thớt xuống bồn rửa bát.

"Mệt mỏi?"

“Phải. Em nghĩ anh đang thúc ép bản thân mình quá mức rồi đấy.”

“…… Anh không có.”

“Phải rồi”

Đó là tất cả những gì con bé nói. Sau đó, nó đứng dậy tắt TV và nhìn tôi.

"Chuyện gì thế?"

“Không có gì. Chỉ là nếu anh mà gắng sức quá, anh sẽ bị tấn công trong giấc ngủ và bỏ mạng ở trên chiến trường đấy.”

“Không, đó đâu phải là chiến trường.”

Tôi kì cọ cái thớt bằng miếng bọt biển rồi sau đó xả nước và rửa sạch.

“Tốt thôi, em về phòng đây. Hãy gọi em khi đã có bữa tối.”

"Ừ"

Và con bé rời khỏi phòng khách.

….. Có vẻ như tôi đã khiến con bé cảm thấy không thoải mái. Tôi liền đặt cái thớt lên bệ bếp sau khi đã rửa sạch sẽ và thở dài.

Tôi đâu có thúc ép bản thân mình, và trong các lời nói đó cũng chẳng có cái nào là nói dối cả.

Thực tế, tôi chỉ chọn con đường dễ đi nhất đối với mình mà thôi. Kể từ ngày đó, mọi thứ xung quanh tôi đều đã sụp đổ. Thế nên, để bảo vệ cuộc sống thường nhật của mình cũng như bảo vệ chính bản thân mình thì không còn cách nào khác là phải làm điều này.

Tôi tự tát vào mặt mình một cái và tự nhủ không thể cứ để tình trạng này tiếp diễn mãi được.

–Giờ thì, tối nay nên ăn gì đây ta?

Tôi chuyển dòng suy nghĩ của mình sang việc nấu bữa tối trong khi mở cánh cửa tủ lạnh.

Bình luận (0)Facebook