My Sister the Heroine, and I the Villainess
佐藤真登 (Satou Mato)閏月戈 (Uruu Gekka)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10

Độ dài 1,791 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:56:55

Khi ngồi đây và được ánh trăng so rọi. tâm hồn của tôi nảy sinh đôi chút nuối tiếc.

Chả có vấn đề gì khi tôi trốn khỏi buổi khiêu vũ và vào khu vườn một cách chả hề thanh lịch. Thậm chí cả việc tôi nằm dài trên cái ghế băng tôi cũng chẳng cảm thấy xấu hổ một chút nào.

Tuy nhiên, có lẽ tôi nên kiềm chế tiếng cười lại một chút.

Nếu có ai đó tìm thấy tôi trong khu vườn với vẻ mặt như thế này, thì có lẽ họ sẽ nghĩ rằng tôi rất dễ thương và một chút kì quặc, còn về tiếng cười sẽ là rất tệ. Không phải là tôi đã xấu hổ về cách mà tôi cười, nhưng tôi chỉ muốn nó được nghe bởi người thân của tôi.

Đúng rồi.

……………………

Đột nhiên tôi nhận ra, với sự thất vọng lớn, rằng một cậu bé mà tôi chưa bao giờ thấy đây đang nhìn chằm chằm vào tôi trong im lặng.

Trốn ở đây, tôi cảm thấy tự do để hít thở: âm nhạc từ phòng khiêu vũ có thể át đi tiếng cười của tôi, nhưng nó không có nghĩa là tôi có thể thư giãn. Nếu ai đó đến đây tôi sẽ bị phát hiện. Vì vậy, tôi giữ kiểm soát lối vào chính của phong khiêu vũ, nhưng rõ ràng, nó đã không đủ: tôi đã sao nhãng.

Thiệt hại đã được xác định: Tôi đã bị phát hiện.

Tất nhiên nó sẽ tốt hơn nếu nó không xảy ra, nhưng tôi quyết định tạo ra một kế hoạch B để cứu vãn tình hình.

Tôi trở lại với thực tại, tôi đứng dậy và bắt gặp đôi mắt xanh lá chứa đầy sự hoảng hốt của cậu bé.

「Xin chào! Tên tôi là Christina Noir」

Mặc dù cậu ta đã nhìn thấy tôi như vậy, tôi vẫn sử dụng phong thái “tiểu thư” để chào hỏi cậu ta.

Kế hoạch của tôi là đơn giản. Tôi là con gái của Công tước và quý ông trước mặt tôi có lẽ thuộc gia tộc Counts hoặc Marquesses, họ có địa vị thấp hơn gia tộc tôi.

Nói cách khác, tôi sẽ khẳng định ưu thế về địa vị để buộc cho cậu ta phải im lặng.

「Là vậy sao? 」

(Ế, nói chuyện với gái bằng kiểu đó sao :\  )

Tôi nhìn lại cậu ta một lần nữa. Có vẻ cậu ta ít hơn tôi vài tuổi và điều này giúp tôi cảm thấy tự tin hơn: Phải cho cậu ta biết ai làm người kiểm soát tình hình ở đây.

「Có thể cậu không biết, gia tộc Noir là một trong ba gia tộc trụ cột của đất nước. Tôi là Christina Noir, người thừa kế của gia tộc Noir, hi vọng ngài sẽ đối sử với tôi bằng thái đội "tôn trọng và tôn kính"! 」

「Ooh…..」

Tôi rất tự hào về sự ứng biến của tôi. Cậu bé đã tặng cho tôi một tiếng vỗ tay.

「Ehehe, cậu còn rất nhỏ, nhưng tôi thấy cậu có vẻ rất hiểu biết. Vâng, cảm ơn, tôi có vẻ thích cậu. Hãy vui lòng cho tôi biết tên của bạn, được chứ?」

「Ah, tốt thôi……….....Tôi ...................」

Có lẽ do sự áp đảo của tôi, nên cậu ta đã quên giới thiệu bản thân.

Tôi có thể thấy rằng cậu ta không được giáo dục đúng mức và trong mọi trường hợp cậu ta không thể nào thắng được tôi.

「Tôi tên là Charles Eduard. Rất hân hạnh được gặp mặt!」

「Ah!」

Tôi bắt đầu cười.

「Cậu, cậu là Charles Eduard?」

「Vâng」

「Vậy thì…………… Charles Eduard」

Tôi tiếp tục mỉm cười và gật đầu.

Đột nhiên, tôi có trực giác tôi bật đèn: “Cậu bé này là một hoàng tử”

(Giống “Giác quan thứ sáu” trong WoT ấy :3)

「Emmmm ... Thực sự ...? E-Bạn là Charles Eduard? Ngài có chắc không」

「Chắc chắn!」

「Ah ... tôi ... tôi hiểu ...」

Câu trả lời lưỡng lự của tôi là do tôi đang sốc do sự thật này.

Tóm lại: Tôi đã thể hiện một phong thái không hề nữ tính trước một vị hoàng tử, nghiêm trọng hơn tôi đã tỏ ra kiêu ngạo. Tuy cậu ta mới 5 tuổi, nhưng một ngày kia cậu ta sẽ lên ngôi vua. Cái kế hoạch B ngu ngốc đã tặng cho tôi một trái boom hẹn giờ, điều tôi có thể làm? Chỉ có thể cười vào nó.

Đúng, nó cực kì tệ hại nhưng tôi chẳng có thể làm gì được.

「……」

Tôi ngước mắt lên trời để được giúp đỡ của mặt trăng nhưng nó đã bị che khuất bởi những đám mây.

「Mặt trăng đã bị che khuất」

Câu ta vừa nhìn tôi vừa nói.

「….Đúng …..nó là…!」         

Trong quốc gia này chỉ có một gia tộc có cái tên đó, việc sử dụng cái tên đó một cách tự tiện sẽ bị trừng phạt rất nặng, vậy không có nghi ngờ gì nữa cậu ta đúng là Charles Eduard, gia tộc hùng mạnh nhất vương quốc, gia đình hoàng gia, người kế thừa ngôi vua.

「Vậy Charles Ezard, cậu Charles Ezard, đúng không?」

「Cậu ổn chứ?」

「Vâng, vâng ... rất ổn」

Nếu nhìn kĩ bạn sẽ thấy mái tóc vàng và đôi mắt xanh lá, cậu ấy là hoàng tử, làm sao tôi có thể không nhìn ra chứ, thật ngu ngốc?

Hàng động của tôi thật là ngu ngốc, Bây giờ tôi không thể nào thoát khỏi mớ hỗn độn này, như Mariywa đã dạy tôi, tôi phải chấp nhận thực tế cay đắng: kế hoạch B của tôi đã thất bại hoàn toàn. Sự áp đảo mà tôi sử dụng lên cậu ta đã trở lại với tôi giống như một boomerang, đập mạnh vào tôi.

Tuy nhiên, tôi vẫn có thể cứu vãn tình huống: thiên tài đang chuẩn bị cho kế hoạch C.

「Này, Christina!」

「Hãy trả lời tôi đi, quý cô Christina!」

Arghh ...!

Một hoàng tử thể hiện thái độ không nhã nhặn với nữ giới một chút nào, thậm chí cậu ta còn gọi tôi là “quý cô”

Tại sao? Đây là một trò lừa bịp à?

「Tôi muốn nói một điều gì đó, nhưng hay gác nó lại: Thay vào đó, tại sao ngài lại gọi tôi là “quý cô”? 」

Tôi sẽ nói chuyện với cậu ta với cùng một giọng điệu kiêu ngạo như trước: một sự thay đổi đột ngột về thái độ có thể tạo ra sự nghi ngờ.

「Xin lỗi, nhưng quý cô là người đã ra lệnh phải đối xử với quý cô bằng thái độ "tôn trọng và tôn kính」

Khuôn mặt của cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên.

「Ah, vâng……đúng…………..tôi đã nói vậy」

Vâng, thực sự thật không thể chối cãi.

Cậu bé này không bao giờ hết sức gây ấn tượng với tôi: cậu ấy vẫn nhớ những từ ngớ ngẩn nhất mà tôi có thể nói ra trong cuộc đời ngắn ngủi của mình và thậm chí cư xử như tôi đã ra lệnh cho cậu ta vậy.

Có phải là trò để đánh lừa tôi? Tuy nhiên, nó có vẻ như trung thực và thuần khiết.

Tôi bắt đầu lo sợ cho tương lai.

Cho đến nay, người duy nhất đã đánh bại tôi trong một cuộc nói chuyện là Mariywa.

「Vâng ... đúng rồi, tôi đã nói thế………...」

「Chính xác, quý cô đã nói như thế」

Charles tiếp tục tấn công, tôi bắt đầu nghiến răng. Đây là lần thứ hai tôi cảm thấy một chút rắc rối, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc nhanh chóng. Tôi rất giỏi trong việc nhận đòn và bảo vệ bản thân mình.

Một khi tôi tập trung tâm trí vào hiện tại, tôi tập trung hết sự can đảm và nhìn vào kẻ thù với sự tự tin:

「Này, Christina!」

「Quý cô Christina!」

Dừng lại!

Mặc dù tôi đã sẵn sàng phản công mạnh mẽ, nhưng tôi vẫn có một giọng nói bình tĩnh.

「Mặc dù tôi đã nói như vậy, nhưng xin ngài đứng gọi tôi là quý cô!」

「Tại sao?」

Tại sao? Một câu hỏi đơn giản. Tôi có thể tận dụng lợi thế đó để lật ngược thế cờ. Đối thủ đáng gờm, nhưng không phải là bất khả chiến bại!

……... Hay có lẽ đó là cái bẫy?

Với nghi vấn này, tôi có đôi chút nghi ngờ, nhưng tôi buộc mình phải bình tĩnh. 

「Sao thế, tại sao, Charles! Chúng ta có thể trở thành bạn bè không? 」

Tôi mỉm cười và trả ngây thơ.

「Bạn bè? 」

「Tất nhiên rồi! 」

Charles có phản ứng như mong đợi: cậu ta ra quan tâm đến những gì tôi vừa nói và cậu ta dường như thích ý tưởng này, nhưng những lời cuối cùng đã chốt hạ.

「Chúng ta sẽ là bạn. Thay vì làm những điều mà chúng ta đang làm」

「Điều mà chúng ta đang làm?」

「Tất nhiên, Là bạn bè tốt, phải không? Giữa bạn bè không có sự phân biệt địa vị xã hội hoặc tuổi tác, chúng ta đều như nhau」

「Ooooh ...」

Tôi vừa nói vừa dang rộng tay để nhận mạnh và Charles nhìn chằm chằm với đôi mắt đầy ngưỡng mộ.

Tuyệt vời. Tôi hoàn toàn gây chú ý. Đã đến lúc tấn công.

「Nếu bạn đồng ý, đừng gọi tôi là "quý cô", chỉ cần gọi là Chris thôi!」

「Được rồi, Chris」

Charles là một đứa trẻ thuần khiết.

Bên trong tôi, tôi đã thưởng thức chiến thắng, xem Charles đã nhiệt tình với ý tưởng rằng cậu ta và tôi đã là bạn. Chiến lược của tôi đã thành công: có tuyên bố bạn của hoàng tử, tôi không thể bị buộc tội phản bội! Cuối cùng, một điều nữa cần phải làm:

「Và một điều nữa Charles…………」

「Chuyện gì vậy Chris」

Tôi đặt ngón tay lên môi, như thể tôi muốn cậu ta giữ im lặng.

「Những chuyện xảy ra ở đây, xin hãy giữ bí mật!」

「……….Bí mật?」

「Vâng, đây là một bí mật. Cách chúng ta gặp ở đây và mọi thứ khác điều là bí mật 」

「Và ngay cả nụ cười của bạn? 」

「CỰC KÌ BÍ MẬT! 」

Cậu ta chỉ đang xoáy vào vết thương của tôi

「Bạn có đồng ý không? Bạn sẽ không nói với bất cứ ai chuyện tôi nay chứ! 」

「 ...tại sao? 」

Charles ép chặt môi.

Tôi nghĩ cậu ta ngần ngại vì thực sự cậu ta muốn chia sẻ với một ai đó những gì đã xảy ra: không chỉ là tiếng cười của tôi, mà còn là sự thật là cậu ta có một người bạn mới.

Hiểu được cảm xúc của đứa trẻ, tôi nháy mắt với cậu ấy.

「Tại sao ư? Đây là ký ức về cuộc gặp đầu tiên của chúng ta, đúng không? Chỉ có bạn và tôi sẽ là những người biết điều này! 」

Nghe những lời này, đôi mắt của Charles sáng lên trong sự tán thành.

「Tốt thôi! Đây sẽ là bí mật của chúng ta! 」

CHIẾN THẮNG! Trong sâu thẳm trái tim tôi, tôi lặng lẽ hoan nghênh bản thân và vì vừa thực hiện kế hoạch một cách xuất sắc.

Bình luận (0)Facebook