• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 44-6

Độ dài 3,125 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-09 23:15:54

Ngày hôm nay tưởng chừng như dài bất tận đến mức tôi khó có thể tin nổi tất cả đều xảy ra trong cùng một ngày, nhưng cuối cùng mọi chuyện đã qua.

Tôi qua nhà Yeo Ryung rồi tắm rửa thoải mái mới trèo lên giường đi ngủ, vấn đề là dù đã mệt đến vậy nhưng đến lúc nằm xuống lại không chợp mắt nổi. Còn Yeo Ryung, người ban nãy còn hùng hồn tuyên bố “Hôm nay chúng mình phải nói hết những chuyện chưa kịp nói!” trước khi đi tắm, bây giờ đã ngủ say như chết. Tôi còn thử lay vai để xem có phải cô ấy giả vờ ngủ hay không, nhưng Yeo Ryung vẫn nằm yên, chẳng phát ra tiếng động nào trừ tiếng thở đều đều.

Có những người sở hữu năng lực cứ đặt đầu xuống gối là lăn ra ngủ, thần kỳ thật đấy. Tôi vừa thầm nghĩ vừa nhìn gương mặt của Yeo Ryung, rồi cũng nằm dài bên cạnh cô ấy.

“Ừm, còn mình thì tỉnh như sáo vậy.” Tôi thầm lầm bầm dù biết Ban Yeo Ryung sẽ không nghe thấy.

Tình cảnh sau đó là thế này: Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà như đang đấu mắt với cái bóng của cửa sổ chiếu lên tường. Bên trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động, trừ tiếng đóng cửa xe thỉnh thoảng vang lên từ tít tận nhà gửi xe ở bên dưới. Màn hình điện thoại đặt trên bàn của Yeo Ryung cứ liên tục sáng lên rồi lại tối đi.

Thỉnh thoảng, tôi lại cảm thấy như mình và Yeo Ryung, chỉ có hai người chúng tôi ở trên một căn cứ vệ tinh nằm cách xa trái đất. Theo kinh nghiệm của tôi, cứ khi nào tôi có cảm giác này thì đêm hôm ấy chắc chắn sẽ dài như vô tận.

Tôi trằn trọc một lát, cuối cùng không chịu nổi nữa nên nhìn đồng hồ và kinh ngạc thốt lên:

“Mới 1 giờ thôi à?”

Tuy Ban Yeo Ryung ngủ rất sớm và đã ngả lưng từ 10 giờ rưỡi, nhưng tôi cứ tưởng mình trằn trọc lâu vậy thì ít nhất cũng phải đến 5 giờ sáng rồi chứ. Tôi bắt đầu ôm trán rên rỉ. Tuy đã cố nhắm mắt đi ngủ mấy lần nhưng lần nào cũng thất bại, mà bây giờ còn quá sớm để quay về nhà tôi! Làm sao đây? Tôi cuộn tròn người và đặt cằm lên đầu gối để ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng quyết định xuống giường.

“Không biết còn ai chưa ngủ không nhỉ?”

Min Ah và Hye Hil chắc chắn đã ngủ rồi, Kim Hye Woo thì chưa nhưng còn đang bận chơi game nên sẽ không nghe máy, Joo In thì lúc thế này lúc thế kia nên không biết hôm nay thế nào. Vậy người duy nhất có thể nghe máy vào lúc này là Joo In à?

Tuy điện thoại của tôi đã tan nát, nhưng trước đó Yeo Ryung đã nói nếu cần dùng điện thoại thì cứ việc dùng tạm của cô ấy. Nhưng mà Yeo Ryung cũng đặc biệt thật. Dù chúng tôi đã quen nhau từ lâu và gần như quen biết hết bạn bè của nhau, nhưng nếu là tôi thì tôi không thể cho bạn mượn điện thoại một cách thoải mái như vậy đâu. Đúng là chẳng ai “trong ngoài như một” bằng cô ấy!

Tôi mở điện thoại, vừa định nhắn “Đang làm gì thế” cho Joo In vừa bước ra ngoài phòng khách. Ngay lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng bếp và vội ngẩng đầu lên. Nhưng khi thấy người trước mặt, mọi giác quan vừa trở nên nhạy bén ngay lập tức lặng xuống. Tôi khẽ bật cười nhìn bóng đen đang ngồi trơ trọi ngay giữa bếp.

“Anh Yeo Dan.”

Người ấy không trả lời mà chỉ giơ chiếc cốc trong tay mình lên. Anh ấy muốn mời tôi uống cùng à?

“Cái gì vậy ạ?”

“Trà thảo mộc.”

Câu trả lời của anh lại khiến tôi khó hiểu hơn nữa. Đây là thứ không được gia đình tôi ưa chuộng cho lắm, tủ bếp nhà tôi chỉ được dùng để trưng rượu Tây và rượu chưng cất mà thôi.

Hình như trà thảo mộc cũng có tác dụng an thần thì phải. Thấy tôi lưỡng lự một lúc rồi gật đầu, cái bóng của anh Yeo Dan dần hòa vào bóng tối bên trong nhà bếp, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lách cách vang lên từ bên trong. Không lâu sau, anh cầm hai chiếc cốc vẫn còn bốc hơi nghi ngút đi ra rồi cẩn thận đặt chúng lên bàn phòng khách.

“Của em đây.”

“Dạ vâng, em cảm ơn anh.”

Tôi vừa trả lời như vậy thì bỗng có tiếng xe cộ cực lớn vang lên từ bên ngoài. Âm thanh phanh gấp chói tai như xé toạc bầu không khí yên lặng trong phòng.

Tôi co rúm người lại và chờ một lúc, nhưng không nghe thấy thêm cả tiếng va chạm. Phải đến lúc này tôi mới thả lỏng và quay đầu ra. Gương mặt của anh Yeo Dan lúc ẩn lúc hiện trong ánh sáng mờ ảo. Anh nhìn tôi rồi lại liếc xuống chiếc điện thoại trong tay tôi và hỏi.

“Sao còn chưa ngủ mà lại ra đây?”

“À, em nằm mãi không ngủ được nên đang định nhắn tin nói chuyện với bạn… Còn anh, sao anh không ngủ mà lại ngồi uống trà trong bếp thế ạ?”

“Vậy đấy.”

“Là sao trời?”

Cách nói này chẳng giống anh Yeo Dan bình thường chút nào. Tôi vỗ nhẹ vào tay anh, và rồi câu tiếp theo của anh khiến tôi không thể nào nhịn cười nổi.

“Hình như anh cố tình ở đây để được gặp em thì phải.”

“Trời ạ, anh nói kiểu gì vậy?”

Anh Yeo Dan sẽ luôn nói thẳng vào sự thật mất lòng bằng giọng điệu bình thản như không, như một người ném bóng bowling chơi chơi thôi mà cũng đánh đổ hết toàn bộ ki cuối đường băng vậy. Thế nên mấy câu nói sến súa như thoại phim này chẳng hợp với anh ấy gì cả.

Thấy tôi vừa đặt tay lên vai anh vừa cúi gập người xuống mà cười như nắc nẻ, anh chỉ nhẹ nhàng đỡ tôi lên rồi hỏi.

“... Lạ đến vậy cơ à?”

“Lạ thì không lạ, tại người nói là anh Yeo Dan nên mới buồn cười thôi.”

Không hợp anh tí nào! Tôi vừa định bật ra một câu như vậy thì lại nhìn thấy gương mặt anh ngay sát mặt mình, khiến tôi chợt đổi ý. Ừm, trên đời này nào có cái gì không phù hợp với gương mặt này đâu. Bản thân nhan sắc của anh đã biến mọi điều không thể thành có thể rồi.

Rồi những hình ảnh tưởng tượng chợt cuốn lấy tôi. Sau này, khi anh Yeo Dan đã lên đại học, sẽ có một hôm anh đứng dựa vào cánh cổng của trường đại học để đợi ai đó, rồi người ấy đi ra và sẽ hỏi anh: “Anh đang làm gì ở đây thế?” Hai tay đặt nhẹ lên vai người ấy, anh nghiêm túc trả lời: “Hình như anh cố tình ở đây để được gặp em.” Chỉ tưởng tượng ra thôi mà tôi đã cúi sâu người đến mức trán chạm hẳn vào đầu gối. 

“Ôi mẹ ơi…”

Trong lúc tôi mải cúi người cười đến mức hai vai rung lên bần bật, anh Yeo Dan chỉ trân trân nhìn tôi mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Cười đã đời, tôi ngẩng đầu lên, vừa lau nước mắt vừa bảo:

“Anh ạ, anh không muốn bị mấy công ty giải trí dụ đi làm diễn viên thì đừng nói những lời như vậy nữa nhé. Đặc biệt khi ở ngoài đường.”

“Là sao?”

“Em cứ tưởng mấy câu thoại sến súa không hợp với anh, nhưng vấn đề là quá hợp luôn ý!”

Anh Yeo Dan có vẻ vẫn chưa hiểu ý tôi, nhưng thấy tôi hỏi lại “Anh hiểu chưa?” thì cũng chầm chậm gật đầu. Tôi nhìn anh với nụ cười vẫn chưa vơi trên khóe miệng, rồi tự nhiên nói:

“À ừ nhỉ…”

“Hửm?”

“Nhờ anh mà chưa gì em đã lo lắng đến cái ngày được xem phim của Yoo Cheon Young rồi đây.”

Dường như bầu không khí trong phòng khách hơi lặng xuống. Tôi chống cằm, quay đầu đi rồi nói.

“Cứ tưởng cậu ấy sẽ không hợp vai đâu, nhưng bây giờ em lại sợ cậu ấy hợp quá thì lại buồn cười. Lỡ đang xem phim với Yoo Cheon Young mà em lại phá lên cười mỗi cảnh có cậu ấy thì sao? Thế nào cậu ấy cũng dỗi cho xem…”

Thế rồi tôi chợt ngước lên nhìn anh Yeo Dan.

“À đúng rồi, em kể cho anh chưa nhỉ? Hôm nay em ra ngoài đi dạo một lát thì gặp được Yoo Cheon Young. Không phải lúc đi chơi với mấy đứa khác đâu…”

“Ừ.”

“Thế là em được tận mắt xem diễn xuất của cậu ấy luôn, không gượng tí nào! Hình như bạn em có tài thật đấy anh ạ. À, nhưng mà điều đáng ngạc nhiên nhất là…”

Dòng suy nghĩ của tôi chầm chậm chuyển từ bóng tối trước mắt về nơi ánh hoàng hôn vẫn soi rọi trong ký ức. Vừa mân mê lọn tóc dính trên má, tôi ngẩn ngơ nói:

“Cậu ấy cười.”

“Ừ…”

“Nghe bình thường vậy thôi, nhưng cậu ấy thật sự bật cười đó anh. Tính Yoo Cheon Young vốn không như thế đâu. Lúc em hỏi sao lại tiến bộ thế, cậu ấy bảo vì đạo diễn khuyên nên cười nhiều hơn nên cậu ấy mới cười nhiều hơn. Thế nên trên phim trường cậu ấy được yêu quý lắm. Cũng đúng, ai thân thiết rồi cũng sẽ biết cậu ấy không vô cảm như vẻ bề ngoài đâu…”

Nói đến đây rồi, tôi chợt giật mình nhìn anh Yeo Dan. Đây là lần đầu tiên tôi thấy trên gương mặt anh có những cảm xúc khó nói thành lời như thế. Rồi suýt chút nữa là mắt chạm mắt, tôi hoảng hốt quay đầu đi và lén đặt tay lên ngực mình. Tim tôi đập nhanh quá.

Tôi vừa làm gì sai sao? Vừa nói gì không nên nói sao? Chẳng lẽ tại tôi suy nghĩ chăm chú quá?

Đúng lúc này, tiếng mở cửa chợt vang lên từ phòng ngủ chính. Cả tôi lẫn anh Yeo Dan đều hốt hoảng nhìn về phía sau. Đến lúc tỉnh táo trở lại, chúng tôi nhận ra cả hai không ai bảo ai đã vội nắm tay nhau trốn ra ngoài ban công từ khi nào. Thật may là cửa ban công đã mở sẵn.

Vì chạy trốn quá vội nên trong lúc dựa sát vào tường, đầu tôi đập đúng vào cây đinh nằm ngay đằng sau khiến tôi chịu một phen đau điếng. Cũng may không đập mạnh quá, nếu không trời còn chưa sáng mà anh Yeo Dan đã phải lôi tôi đi viện kiểm tra uốn ván rồi.

Có lẽ anh Yeo Dan cũng có chung nỗi lo đó nên dù đang rón rén không dám gây ra tiếng động, anh vẫn khẽ chạm vào đằng sau đầu tôi để kiểm tra vết thương. Tôi lắc đầu tỏ ý mình không sao và dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng khách. Quả nhiên, bố của Yeo Ryung đang đi một vòng trong phòng khách rồi tự lẩm nhẩm:

“Lạ thật, rõ ràng nghe thấy tiếng gì mà…”

Rồi có vẻ như ông đã nhìn thấy chiếc cốc đang uống dở nên chúng tôi lại nghe thấy tiếng lách cách va chạm. Tôi nhíu mày. Chết thật, quên mất không cầm cốc theo rồi! Nếu bố Yeo Ryung nhận ra trà trong cốc vẫn còn ấm… lỡ bác ấy cũng phát hiện luôn cánh cửa ban công còn đang mở này thì sao?

Phải đến lúc này tôi mới bắt đầu hối hận. Đáng lẽ ra chúng tôi nên ở lại đó luôn chứ sao phải chạy trốn làm gì? Cứ giả vờ như hai đứa mất ngủ nên ra ngoài phòng khách rồi tình cờ gặp nhau, sau đó ngồi nói chuyện là được. Chỉ cần tôi thản nhiên giơ tay lên chào: “Êy, bác ạ!”... Mà không, sao nghe giống xã hội đen chào đại ca vậy? Thế phải nói gì mới phải?

Trong lúc tôi còn đang bận tưởng tượng những chuyện không đâu đến nỗi đầu óc biến thành một mớ bòng bong, bố Yeo Ryung có vẻ đã từ bỏ ý định tìm tiếp và chỉ ngáp một cái rồi về phòng mình. Nghe tiếng bước chân xa dần rồi theo đó là tiếng đóng cửa phòng, tôi và anh Yeo Dan đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Phải đến lúc này, cơn đau vì bị đập đầu cùng cảm giác lạnh toát từ sàn ban công truyền lên bàn chân trần mới ập đến với tôi. Tôi hơi co người một lúc, cuối cùng mới có thể thả lỏng để lẩm bẩm một câu.

“Cần gì phải xem phim, cứ lấy mấy tình huống trái khoáy này ra thì đời em cũng là một bộ phim rồi…”

Tôi chỉ nghĩ gì nói đấy, chẳng hiểu sao lại kiến anh Yeo Dan ở bên cạnh khẽ bật cười. A, cuối cùng tâm trạng khó hiểu của anh ấy cũng biến mất rồi sao? Tôi khẽ vuốt ngực yên tâm, còn anh ấy, lúc này đã ngừng cười, liếc nhìn phòng khách và rồi bước vào bếp để lấy hộp cứu thương cho tôi.

Tôi vẫn nép mình đằng sau tường ban công chờ anh quay lại, rồi lại tự hỏi sao mình cứ phải lẩn trốn như điệp viên thế này. Bố mẹ Yeo Ryung bây giờ đều đang ở trong phòng ngủ chứ có ra ngoài phòng khách nữa đâu. 

Chẳng hiểu thế nào mà quá trình sơ cứu của chúng tôi cũng diễn ra bên ngoài ban công chứ không phải trong phòng khách. Dù tôi đã cố bảo mình không đau và không cần băng bó, anh Yeo Dan vẫn khăng khăng sơ cứu cho tôi bằng được vì sợ tôi bị uốn ván. 

Nhưng có một vấn đề là trong không gian tối hù này, anh ấy không nhìn ra vết đập nằm ở chỗ nào trên đầu tôi cả. Anh Yeo Dan cứ mò mẫm đủ mọi chỗ đằng sau đầu tôi rồi ấn thử và hỏi có đau không, nhưng tôi chỉ nheo mắt nói.

“Thôi mà, kệ đi kệ đi.”

“Không được, lỡ em bị uốn ván thật thì sao…”

Thế rồi anh ấy bỗng quay ngoắt đầu đi. Phải đến khi nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lên của anh ấy thì tôi mới nhận ra: Á à, đừng bảo anh bắt sơ cứu là để trêu mình đấy nhé!

Tôi vươn tay đến gần gương mặt anh và nói:

“Anh, quay ra đây nhìn em này.”

Nhưng anh vẫn vừa lấy tay che mặt vừa lắc đầu nguầy nguậy. Thôi được rồi, tôi công nhận cảnh này khá là đáng yêu.

Tôi cạn lời, lại một lần nữa vươn tay định xoay đầu anh về phía này, nhưng tay còn lại không che mặt của anh đã nắm lấy cổ tay tôi và nhất quyết không cho tôi làm gì tiếp. Cuộc chiến ngốc nghếch này kết thúc là khi cả hai chúng tôi đều bật cười. Lúc này chúng tôi đã nắm lấy cổ tay nhau, mắt đối mắt, khẽ cười mãi không dừng được.

Vật lộn chán chê rồi, anh Yeo Dan mới đóng hộp sơ cứu lại và nói.

“Vậy em nói thế nào với bố mẹ em? Buổi chiều điện thoại em vỡ nên hai bác không liên lạc được cho em mà.”

“Đúng rồi, ban nãy em chưa kịp kể hết cho anh!”

Tôi gật gù và lại tiếp tục ngồi bó gối để khẽ khàng kể cho anh toàn bộ những chuyện đã xảy ra. Có lúc anh Yeo Dan gật đầu cùng tôi, thỉnh thoảng lại đặt tay lên tay tôi hoặc vỗ nhẹ lên đầu gối như để an ủi tôi. Đôi lúc bầu không khí bình lặng giữa chúng tôi sẽ bị phá đám bởi tiếng xe cộ vụt qua, tiếng mấy ông chú bợm nhậu lè nhè hay tiếng chó sủa từ nhà hàng xóm. Mỗi khi ánh đèn pha từ mấy chiếc xe tải chiếu sáng căn phòng, chúng tôi lại cùng quay đầu nhìn ra ngoài ban công.

Tôi biết chắc rằng khoảnh khắc này sẽ lưu lại trong ký ức của mình lâu thật lâu. 

Cảm giác khó chịu khi phải ngồi bó gối quá lâu hay hơi lạnh toát lên từ bàn chân trần chẳng hề đè nặng lên cơ thể tôi như lúc tôi chỉ có một mình, đến cả bóng tối và tiếng ồn của đêm thâu cũng trôi nhè nhẹ giữa hai chúng tôi như một làn sóng dịu dàng. 

Câu chuyện chợt tạm ngưng, tôi ngẩng lên nhìn góc mặt cyar anh Yeo Dan ẩn hiện nhờ chút ánh sáng hắt vào từ bên ngoài. Thấy tôi đột nhiên im lặng, anh hỏi tôi với vẻ bối rối:

“Sao vậy?”

Tôi không trả lời, và anh chỉ nắm chặt lấy tay tôi hơn như thể không muốn giục giã tôi nói thêm. Hơi ấm từ mười đầu ngón tay đan chặt lấy nhau len lỏi vào từng tế bào, và tôi chợt nghĩ đến những đêm tôi trằn trọc mà không có anh.

Trong những lần mất ngủ và phải thầm liệt kê những người mình có thể nhắn tin để trò chuyện cho qua đêm thâu, tôi cứ như cô bé bán diêm thức trắng đêm để nhẩm đếm số diêm mình còn có. Số diêm đôi lúc sẽ tăng lên, nhiều khi lại giảm đi do tôi lỡ tay đánh mất. Đã có nhiều đêm tôi thao thức chỉ vì sợ số diêm còn lại chẳng dài bằng đêm thâu. 

Nhưng khi ở bên anh Yeo Dan, tôi như được hơ tay gần một đống lửa trại sẽ không bao giờ bị dập tắt.

Tôi hơi nheo mắt, cố lưu giữ tất cả vào tâm trí. Bầu không khí của ngày hôm nay, ánh mắt anh Yeo Dan nhìn tôi, bàn tay ấm áp đan chặt lấy tay tôi và thậm chí cả hơi lạnh đang bao phủ lên tôi vào giây phút này. 

Mỗi lần như vậy, tôi chợt nhận ra quy luật rằng mỗi ngày trong đời không bao giờ có thể quay lại, rằng chúng ta bắt buộc phải chấp nhận những ngày mới đến và bỏ lại kỷ niệm quá khứ đằng sau, quả là một điều đáng buồn biết bao.

Bình luận (0)Facebook