Kokoro Connect
Sadanatsu AndaShiromizakan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2 - Khi chúng tôi nhận ra,nó đã bắt đầu (II).

Độ dài 13,666 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 11:03:48

Sáng hôm sau, Yaegashi Taichi đi đến trường với những bước đi vô cùng nặng nề.

Cậu đang nghĩ: nếu bây giờ mà gặp Nagase Iori thì chắc là lúng túng lắm. Nhưng mà, gặp Inaba Himeko còn xấu hổ hơn ấy: 'Khuôn mặt của Inaba sẽ như thế nào khi gặp cậu ở trường?’ Đại thể là, cậu tự nhủ mình không nhìn vào ngực của cô.... ‘Thật là lãng phí chất xám cho những điều vớ vẩn', cậu nghĩ.

“Không ổn rồi. Yui và Aoki bị bắt đến đồn cảnh sát để tư vấn.”

Khi Taichi bước vào lớp học, Inaba xanh mặt nói với cậu như vậy.

Đồn cảnh sát. Tư vấn.

Không biết có phải vì cậu chưa bao giờ muốn liên quan đến những từ này không, mà Taichi đã không thể hiểu ngay những gì Inaba nói.

“Hử? Không, đợi đã? Chắc là tớ nên hỏi là, Yui và Aoki... mà cậu đang nói đến là Kiriyama Yui và Aoki Yoshifumi à?”

“Tớ nói đến ai khác được nữa hả? Đồ ngốc. Lại đây.”

Inaba kéo Taichi lại chỗ cô.

Iori, bối rối, đang ngồi đó, lầm bầm như tiếng ruồi vo ve, “chúng ta nên làm gì đây...”

“Tại sao... Chuyện gì đã xảy ra? Tư vấn cái gì?”

“Làm sao tớ biết?! Điều duy nhất tớ biết bây giờ là điều này đã trở thành đề tài bàn tán trong phòng giáo viên kia kìa.”

“Thật à... có liên lạc được với họ không?”

“Không... không gọi được.”

Nagase nói, tay nắm chặt điện thoại.

“Oh... Chết tiệt. Có ai biết chuyện gì đã xảy ra không...”

“Các cậu gọi tôi à?”

Ngạc nhiên, Taichi quay đầu về hướng phát ra câu trả lời bất ngờ đó.

Mái tóc cô buộc lên ở phía sau và để lộ trán, chiếc kính lấp lánh đã thành thương hiệu.

Ban đầu, cô là kiểu học sinh bình thường nhất mà mọi người có thể tưởng tượng. Nhưng không biết vì lý do gì mà cô lại trở thành một người mạnh mẽ và có sức ảnh hưởng với khả năng lãnh đạo tuyệt vời. Cô còn là người tư vấn về vấn đề tình yêu rất có uy tín đối với các học sinh trong khối. Cô là lớp trưởng của lớp 1C, Maiko Fujishima. Nhân tiện, theo chính lời Fujishima, cô đã luôn muốn nói 'Cảm ơn các cậu (Taichi và các thành viên Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa) đã thức tỉnh sức mạnh của tôi. Các cậu đã mở ra một cánh cửa lớn với tiềm năng vô hạn. Các cậu nên hài lòng với điều đó.”, mặc dù họ không hiểu những gì cô ta nói lắm. 

“Um... Được rồi. Không ai gọi cậu đâu, Fujishima-san.”

Iori nói, xen lẫn một chút sợ sệt. Fujishima hình như đã làm gì đó với cô ấy khiến cô không thể đối phó nổi với cô ta. Nhân tiện, mấy lời Fujishima nói ra đều kiểu ‘Tôi có lý tưởng của riêng mình để theo đuổi. Yên tâm- cậu không đứng đầu trong danh sách ưu tiên của tôi đâu’, mặc dù không chắc được Iori đứng ở đâu trong cái danh sách ấy.

“Nyahh. Các cậu không muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Kiriyama-san và Aoki-san sao?”

“Cậu biết những gì, Fujishima? Nói ra ngay đi!”

“Khi xin xỏ người khác thì không nên dùng giọng điệu đó đâu, Inaba-san.”

“Mmm... Cậu có thể cho tôi biết được không?... Fujishima-san.”

Maiko không hề nao núng ngay cả khi đối mặt với một ai đó mạnh mẽ như Inaba. Không những vậy, cô còn toát ra một bầu không khí đáng gờm nhiều hơn, thật khủng khiếp.

“Ờ. Nếu các cậu sẵn sàng cho tôi mượn Iori-san trong hai giờ, tôi sẽ xem xét.”

“Hả?”

Iori khẽ kêu lên một tiếng và nhảy lên.

“Th-thỏa thuận này có hơi... aghahaha...”

“Không hay sao? Tôi nghĩ Iori-san sẽ vui lòng làm như vậy.”

Tay Fujishima uốn éo đáng ngờ như xúc tua của con mực vậy.

“Này, Fujishima! Không phải làm vậy hơi quá rồi sao?!”

Taichi hét lên. Ngay lúc đó,

[Không được chạm vào cô ấy!]

Những âm thanh vang lên trong đầu của cậu một lần nữa.

Cơ thể của Taichi đột nhiên nóng lên.

Chết tiệt. Dần dần, cơ thể cứ như rời bỏ cậu, nhưng mà, nhận thức thì vẫn còn.

Cảm giác này giống y đúc ngày hôm qua. Với tâm trạng sôi sục này, chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Cậu muốn làm gì?

‘Dừng lại!’

Mặc dù thâm tâm cậu hét lên như vậy, nhưng cậu vẫn không thể ngăn mình lại.

Taichi bước về phía Fujishima và giơ tay lên.

Đây là một giấc mơ à? Mình đang làm gì thế này?

Taichi biết cậu đang làm gì, nhưng một sức mạnh khác bên trong cậu ta đang kiểm soát cơ thể.

“Không!”

Ngay khi Taichi định vung tay về phía Fujishima, Inaba nắm chặt lấy cánh tay cậu.

“Cậu định làm gì?”

Inaba nhìn Taichi, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuyên qua cậu. Một tay cô nắm chặt cổ tay cậu. Cánh tay cậu như thể tê dại đi.

Ý thức của cậu đã trở lại, nhưng cậu vẫn thô lỗ khoát tay Inaba. Nhưng, Inaba, mặt đầy căng thẳng, vẫn cố gắng giữ chặt tay cậu.

Taichi bực bội kéo hết sức cổ tay của mình ra khỏi Inaba.

Sau đó, Taichi đột nhiên dừng lại.

Cơn nóng giận bên trong cậu nguội dần, và sức mạnh kiểm soát cơ thể cậu biến mất.

Taichi cảm thấy một chút sợ hãi và lo lắng.

Inaba lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu.

“... Cậu đang làm gì vậy, Yaegashi-san? Tập nhảy à?”

Fujishima hỏi rõ thẳng.

“Không... đó là...”

Mồ hôi lạnh lăn không ngừng xuống mặt, đầu cậu rối hết cả lên, cậu không suy nghĩ được gì cả.

“Vậy, thỏa thuận thế nào? Nagase-san.”

“Cậu vẫn cứ nói về điều đó...”

Taichi không thể chịu nổi thái độ đó của cô ta, cậu cảm thấy một chút sức nặng và cả nhút nhát trong lời nói của mình.

“Không. Ổn cả mà. Taichi... Nếu chúng ta có thể biết được những gì đã xảy ra với Yui và Aoki... Mmm... Được. Tôi hiểu rồi! Có thể là hai hoặc ba giờ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu! Vậy, làm ơn cho chúng tôi biết những gì đã xảy ra với Yui và Aoki đi, Fujishima!”

“Tôi đùa thôi. Dù cậu có đồng ý hay không, tôi vẫn sẽ nói cho cậu biết.”

Iori gục xuống bàn ngay lập tức.

“Cậu... nói đùa? Tôi không nên quyết định nhanh thế...”

“Đừng có tốn thời gian để mà đùa những thứ kỳ lạ như vậy nữa, Fujishima!”

Taichi cũng bắt bẻ. Cậu cố gắng đẩy những cảm xúc đáng sợ và bốc đồng qua một bên, cố gắng quên nó đi càng sớm càng tốt.

“Nyaaa. Đây là phong cách thể hiện sự hài hước của tôi. Tôi tưởng các cậu phải biết chứ?" 

“Làm ơn ít nhất thì tỏ vẻ bớt nghiêm trọng đi khi cậu đang nói đùa.”

Iori dán mặt lên bàn.

“Thấy mặt các cậu mất tinh thần như vậy, tôi chỉ muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng thôi... Tôi không ngờ các cậu phản đối dữ vậy...”

Fujishima buồn bã nhìn xuống.

“Vậy, cậu biết những gì, Fujishima? Nói cho bọn tớ đi.”

Inaba trực tiếp vào chủ đề.

“Ahah... Ừ. Tôi sẽ giải thích theo thứ tự. Mặc dù không biết vì sao, nhưng mà một vài nữ sinh của trường ta bị mấy tên côn đồ từ trường Aki High quấy rầy ở nhà ga trung tâm. Lúc đó là sáng sớm, có rất nhiều người qua đường, và họ tranh cãi cũng khá lâu. Đến khi những người xung quanh cảm thấy nên gọi cảnh sát, thì một người xông vào trong và dạy mấy tên côn đồ một bài học."

“Người đó lẽ nào...”

Iori thì thầm.

“Ừ. Là Kiriyama Yui, thành viên CLB của các cậu đấy.”

Kiriyama đánh nhau với mấy tên côn đồ?

“Hừm... bọn côn đồ đó là con trai, phải không?”

Taichi hỏi.

“Mặc dù tôi rất ấn tượng rằng cậu khá là bình đẳng giới khi nghĩ côn đồ không hẳn là con trai, nhưng với những gì tôi vừa nói, côn đồ mà là nữ thì không phải khá hiếm sao? Ừm. Những tên mà Kiriyama đánh cho nhừ tử ra là con trai."

Kiriyama đánh nhừ tử mấy đứa con trai?

Sao mà Kiriyama, mắc chứng androphobia[note330] cấp tính, run rẩy khi chạm vào con trai, lại đánh nhau với mấy tên con trai như thế được?

Cho dù nỗi ám ảnh này cũng đã đỡ hơn gần đây, nhưng cô ấy vẫn chưa có thể làm điều đó được.

"Sau đó?"

Với một khuôn mặt căng thẳng, Inaba giục Fujishima nói tiếp.

"Nếu cô ấy chỉ làm thế thôi, thì đó là một việc đáng khen... nhưng hình như Kiriyama-san đã hơi quá tay. Kết quả là, vài học sinh từ Aki High đến xem cũng nhảy vào... nhưng hình như Kiriyama-san đánh thừa sống thiếu chết sáu người bên đó. "

Hình ảnh một Kiriyama tức giận và tàn nhẫn xuất hiện trong đầu Taichi.

"Mặc dù không thể nói được cô ấy đã làm sai gì, nhưng như vậy thì hơi quá. Nên Kiriyama-san bị đưa đến cơ quan công an để điều tra... Ah... Các cậu nghĩ rằng cô ấy bị bắt khi nghe từ ‘tư vấn’, phải không? Nếu mà người cảnh sát đưa về đồn là người chưa đến tuổi trưởng thành thì được gọi là ‘tư vấn’. Đó là lẽ thường! Sau đó, một người khác xuất hiện xen vào vụ lộn xộn đáng ra đã được giải quyết. "

"Là Aoki hả?"

Inaba nhanh chóng hỏi.

"Đúng vậy. Aoki dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cậu dường như rất kích động vì cảnh sát đã bắt Kiriyama đi. Cậu ta cứ hét, ‘Các người định đưa cô ấy đi đâu! Thả cô ấy ra! Trả cô ấy lại đây!’ Cậu ta loại người bốc đòng và thiếu suy nghĩ đến thế à? Dù sao thì, vì vậy mà cảnh sát bắt cả Aoki về đồn công an luôn. "

Mặc dù Aoki là một tên ngốc, nhưng cậu ta chắc chắn sẽ không dùng bạo lực để giải quyết với mọi chuyện. Hơn nữa, cậu là loại người có xu hướng hòa hoãn khi đối mặt với khó khăn.

"Nhưng mà, đừng quá lo lắng. Tôi nghĩ mọi việc ổn cả thôi. Sau cùng thì, Kiriyama-san và Aoki-san cũng không có ý xấu. Tệ nhất thì họ sẽ nhận cảnh cáo nghiêm khắc. Và trường cũng sẽ không phạt họ để làm học sinh trong trường an tâm. Cũng có thể nói rằng Kiriyama-san không sai trong việc này, do đó, nếu họ phạt cô ấy, chắc chắn sẽ có rất nhiều học sinh sẽ phản đối. Và điều quan trọng nhất là... "

Fujishima dừng lại và nhìn Inaba, trong lời nói của cô phảng phất một hương vị không thể giải thích.

"Tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Dù tôi có phải làm gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ kéo cô ấy ra."

Inaba nâng khóe môi lên, một nụ cười giản dị và chắc chắn.

"Tôi biết. Ngay cả nếu điều đó thực sự xảy ra, tôi cũng sẽ giúp đỡ hết sức. Hahaha!"

Ngay cả khi nhìn một cách toàn diện, thì trong trường, hai cô gái này vẫn có khả năng làm điều đó . Chỉ là có chút kỳ quái khi thấy họ nhìn nhau mỉm cười như vậy.

"Đúng vậy. Nhưng có một chuyện tôi khá tò mò. Fujishima, cậu lấy những thông tin này từ đâu vậy? Cô quen người nào đó chứng kiến à? Những thông tin đó có vẻ là đúng hết?", Inaba hỏi.

"Không. Cha tôi là một cảnh sát cấp cao. Vậy đó. Ahaha, nếu có bất cứ điều gì xảy ra, tôi có thể nói giúp gì đó."

Fujishima nói những lời như vậy thản nhiên. Thật sốc khi biết được địa vị của cha cô, nhưng Fujishima có thể lợi dụng điều đó thậm chí còn đáng sợ hơn.

"Hehe... tin tốt đấy. Cậu thật là hữu dụng."

Inaba nở một nụ cười nham hiểm như thể một tên bán hàng hay lừa lọc.

"Tôi sẽ đồng ý thôi nếu yêu cầu hợp lý và đúng đắn. Tất nhiên tôi sẽ đòi một khoản trao đổi tương đương. Nhưng nếu là Inaba tôi nghĩ là có thể giảm giá."

"Vậy chúng tôi sẽ rất biết ơn."

Hahaha... Hai người cười với nhau một lần nữa, toát lên một không khí ghê gớm mà không ai muốn đụng vào, một bầu không khí hòa trộn giữa cảm giác nham hiểm và đáng ngại.

Ngay lúc đó, chuông vào học reo.

Vào giờ giải lao sau tiết đầu, Taichi bước lại chỗ Inaba.

"Inaba, cảm ơn nhé."

Inaba khoanh tay, mắt mở hé,

"Cảm ơn vì cái gì?"

"...Không phải cậu cản tớ sáng nay sao?"

Taichi không thể nói rõ là gì. Nếu cậu nói ra, cậu sẽ phải thừa nhận những gì cậu muốn làm ban đầu.

Làm sao cậu có thể thừa nhận là có những suy nghĩ bốc đồng và thiếu suy nghĩ như vậy được?

"Cậu nghe thấy tiếng nói trong đầu phải không... một [âm thanh] gì đó?"

Sau khi nghe Inaba nói, Taichi nuốt nước bọt.

Cô ấy nói đúng. Taichi đã nghe thấy [âm thanh] ấy. [Âm thanh] đó là thứ mở ra sự thôi thúc kì lạ ở trong cơ thể của cậu trong giây lát và làm cho cậu hành động trái với ý muốn của mình.

Sự thôi thúc đó giống như là tránh một quả bóng bay thẳng về phía bạn.

"Ừ... Đúng. Nhưng làm thế nào cậu biết tớ đã nghe [âm thanh] đó? Cậu cũng nghe thấy à, Inaba?"

"Không, đâu có. Không phải tớ đã hỏi là cậu có nghe thấy không à? Mặc dù tớ không nghe thấy âm thanh lúc đó, nhưng tớ nghe thấy vào lúc khác trong tình huống tương tự."

"Inaba... cậu cũng bị vậy hả? Sau khi nghe [âm thanh] đó, người ta sẽ hành động trái với ý muốn của mình..."

Trước khi Taichi nói xong, Inaba đã gật đầu đồng ý.

Họ biết là có cái gì đó đã xảy ra.

Họ dần dần bị đẩy ra khỏi thế giới 'bình thường' này?

Một linh cảm thoáng qua tâm trí.

Inaba thở dài.

"Chúng ta không biết chi tiết như thế nào. Có lẽ chỉ là một phản ứng thái quá thôi... Dù sao thì, hãy chuẩn bị cho bất cứ chuyện gì."

Giọng Inaba rất nặng nề.

"Tớ hiểu."

"Vậy gặp nhau ở câu lạc bộ và nói chuyện đó sau nha. Tớ hy vọng Yui và Aoki có thể đến trường trước khi ra về. Nếu không, chúng ta hãy đến nhà xem qua rồi... Hmmph. Cũng lâu rồi tớ mới hy vọng rằng tất cả mọi thứ chỉ là lo lắng của riêng tớ thế này. "

"Ừm..."

"Tớ nghĩ điều chúng ta có thể làm bây giờ là hi vọng thôi."

Vì họ hoàn toàn không biết được hết tình hình hiện tại, lời nói của cô không phù hợp với lòng tin của mình, tin rằng mọi thách thức đều phải vượt qua bằng sức mạnh của bản thân.

□■□■□

Mọi chuyện xảy ra thật đột ngột.

Không. Sai lầm đã xảy ra từ trước.

Nếu đã chú ý đến, điềm báo đó, thì chuyện này sẽ không bất ngờ đến thế.

Nhưng, không có gì báo trước, và thế nên, điều này là thứ duy nhất có thể dựa vào.

Dù có nghĩ như thế nào, cách này cũng thật quá hèn hạ.

Cứ như thế này, không có cách nào mà mọi người có thể ngăn lại được.

Liệu họ đã trốn thoát khỏi thế giới đó chưa?

Không. Việc có thoát được hay không, không phải là vấn đề khi mà họ lại không có quyền quyết định.

Ngồi yên để người ta đùa giỡn có phải là tất cả những gì họ có thể làm?

Cứ an phận để bị lừa là tất cả những gì họ có thể làm?

Đây là số phận của họ?

Đây là câu chuyện của chính họ?

Taichi biết rằng điều này là tất cả những gì mà cậu, một người tầm thường, có thể nghĩ.

"Ahah... Tôi là «Heartseed». Tôi có nói hay không cũng không thực sự quan trọng... Đồng ý chứ?" Gotou Ryuusen, giáo viên chủ nhiệm của lớp 1C và là cố vấn của Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa, đang nói trong phòng câu lạc bộ nằm ở tầng bốn của dãy nhà CLB.

"Vậy, mọi người... kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau... cũng đã một thời gian rồi... Mọi người nghĩ sao?"

Hắn, vẫn với khuôn mặt buồn tẻ như người chết, nói với Taichi và các thành viên câu lạc bộ, mà không thèm để tâm đến những gì họ nghĩ.

Họ lại gặp nhau, ba tuần sau khi Nagase Iori gần như sắp phải chết.

Đã một thời gian sau sự việc đó, nhưng còn quá sớm để xem nó như là một việc đã xảy ra đã qua trong quá khứ.

Đó là quá sớm hay quá muộn?

Điều duy nhất Taichi chắc chắn là cậu không muốn gặp lại hắn ta.

"Tôi thực sự không muốn nhìn thấy ông, «Heartseed»."

Inaba nói với người đó một cách khiêu khích, mà có lẽ hắn chẳng phải là người. Giọng điệu của cô tỏ ra rằng cô thực sự không muốn gặp lại hắn.

Cuối cùng thì, Kiriyama và Aoki không đến trường.

Không có thông báo gì hay hình phạt chính thức, nhưng gia đình họ vẫn được thông báo về vụ việc. (Thông tin từ Fujishima.)

Taichi, Iori, và Inaba, họ không thể làm gì để khiến họ đến trường cả, vì vậy họ vẫn quyết định tập trung ở các câu lạc bộ sau giờ học. Có điều là...

«Heartseed» đã xuất hiện.

Giống như trước, hắn xuất hiện trong cơ thể của Gotou.

Chỉ một bước nữa là họ có thể đạt được mục đích mà họ muốn.

Taichi và Iori đứng lên đối mặt với «Heartseed». Chỉ có Inaba là vẫn ngồi, không làm gì cả.

"Tại sao ngươi lại xuất hiện trước mặt chúng tôi? Không phải ngươi nói chúng tôi nên quên ngươi và những tất cả mọi chuyện hay sao?"

"Ahah... Có lẽ tôi đã nói vậy... Nhưng tôi cũng đã hy vọng là mọi người không quá bận tâm về câu nói đó. Tôi có lờ mờ nhớ rằng lúc chúng ta gặp nhau lần cuối tôi có nói; 'Vậy, hẹn gặp lại'... phải không? Inaba-san, cô có trí nhớ tốt đến thế mà... "

"Đừng có như vậy. Tên khốn!"

Inaba đấm mạnh lên cái bảng mới được chuyển tới ngày hôm qua.

«Heartseed».

Hắn là kẻ tạo ra hiện tượng trao đổi nhân cách ngẫu nhiên và tự tuyên bố rằng hắn luôn quan sát họ trong lúc đó, hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn.

Hắn là ai vẫn còn chưa rõ.

Và hắn sẽ không bao giờ nói cho họ biết.

"Tại sao ông lại đến nữa? Tôi không muốn nhìn thấy ông thậm chí giây phút nào."

Iori cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô vẫn không thể giấu sự căng thẳng và lo lắng trong lời nói của cô. Người tràn ngập những cảm xúc phức tạp và hỗn độn nhất về «Heartseed» chỉ có thể là Iori. Sau cùng thì, cô ấy có thể đã chết nếu họ sai lầm nhỏ nhặt gì.

"Ahah... Nói về việc đó, tôi chưa trực tiếp xin lỗi Iori-san... Về vụ đó... Tôi thực sự cảm thấy hối lỗi từ trong thâm tâm... thực sự... xin lỗi."

"Thậm chí nếu ông có xin lỗi tôi bây giờ... nó cũng không... Wuah! Vậy, nếu ông thực sự cảm thấy áy náy, thì xin hãy để chúng tôi yên!"

Cô ấy nói đúng, Taichi nghĩ.

"Không... tôi có tự nhủ bản thân mình vài lần... Các bạn thực sự rất thú vị... Hơn nữa, các bạn hoàn toàn có thể nổi giận với vì tôi đã chọn các bạn cho thí nghiệm này... nhưng xin đừng nổi giận với tôi... vì tôi thực sự muốn hòa thuận với các bạn... "

Những gì hắn nói có một chút--- không, rất nguy hiểm.

"Đợi đã! Chuyện gì đã xảy ra với những điều ông nói về ‘hãy là những người bạn tốt mãi mãi '? "

Inaba hét lên, hoảng loạn.

"Ahah... Đó là... bởi vì lần này tôi sẽ khiến mọi thứ còn thú vị hơn ... mặc dù tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó cả... Tôi nghĩ rằng thật tuyệt khi nói vậy, cho dù điều gì có xảy ra sau này, đúng không? "

"Này. Ông có ý gì khi nói 'thú vị' ?"

Taichi nói với giọng run rẩy.

"Lạ thật... Cậu không để ý sao, Yaegashi-san? Cậu có thấy rằng đôi khi có âm thanh vang lên tâm trí cậu, và cơ thể cậu sẽ có những hành động trái với ý muốn của mình?"

Một cơn lạnh tràn qua cơ thể cậu.

Cậu đang ở trong căn phòng câu lạc bộ mà mọi thứ đều thật quen thuộc, nhưng cậu lại có cảm giác như bị kéo vào một thế giới khác vậy.

"Ông nói gì! Tên khốn! Ý ông là... ông đang lập kế hoạch để trực tiếp kiểm soát cơ thể chúng tôi?"

Inaba gầm lên giận dữ.

"Kiểm soát? Cô đang nói về cái gì vậy... Inaba-san. Làm thế nào tôi có thể làm những điều như thế... và nó thật vô nghĩa... Fu... Để tôi giải thích điều này trong khi tôi đang ở đây để báo trước... Ahah... tôi thật là tốt bụng. "

"Ý ông là gi khi nói báo trước và giải thích..."

Iori nói, run rẩy.

"Nyaa... Nếu tôi không giải thích, không phải nó sẽ khiến các bạn phải đau đầu sao? Ahah... Mặc dù khá là thú vị khi thấy các bạn thất vọng... Tôi không muốn sử dụng phương pháp đó bây giờ... tôi nói báo trước có nghĩa là... Tôi sẽ có một lời giải thích chính thức khi tất cả mọi người ở đây... tất cả năm thành viên câu lạc bộ... vậy đó. "

"Tại sao... ông lại tìm chúng tôi một lần nữa..."

Iori lẩm bẩm với giọng khàn khàn. Mặc dù lời nói của cô khá cứng rắn, nhưng có lẽ cô đã từ bỏ.

"Ayahh, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa rằng ‘đó là bởi vì các bạn rất thú vị’... Ahah... tôi bắt đầu cảm thấy mệt rồi đây... Tôi có thực sự phải giải thích mọi thứ trước không... nhưng tôi cảm thấy rằng sẽ lãng phí cơ hội này nếu tôi không làm vậy... Ahah... quan trọng hơn là suy nghĩ những việc này chỉ làm phiền tôi thôi... Các bạn nghĩ gì tôi nên làm gì? Tôi có thể để cho các bạn được quyết định. "

"Chúng tôi sẽ nghe những gì ông nói... Chúng tôi sẽ quyết định sau."

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Inaba vuốt mái tóc lên và nói vậy.

"Ahah... Cảm ơn. Để tôi giải thích; tuy nhiên, lần này nó không phải là bất cứ điều gì đặc biệt cả... hay có lẽ tôi nghĩ rằng mọi người sẽ cảm thấy hạnh phúc vì điều này... Ahah... có lẽ là hơi phóng đại nó... Eh. Tôi nói đến đâu rồi? Ahah... Vậy, ngắn gọn là, thứ này làm cho các 'ham muốn' trong trái tim của bạn, những kỳ vọng thực sự, được giải phóng... vậy đó."

"Giải phóng ham muốn… của chúng tôi?"

Khi cậu thì thầm nhưng từ đó, tất cả các hành động khác thường của cậu và các thành viên khác trong hai ngày vừa qua hiện lên trong não cậu.

Inaba đẩy cậu xuống.

Kiriyama cực kỳ tức giận.

Iori gọi điện cho cậu với một thái độ kỳ lạ.

Và cậu bị ràng buộc bởi một sự thôi thúc bất ngờ.

"Vâng... Giải phóng ham muốn của các bạn... hoặc ngắn ngọn là ‘Giải phóng ham muốn'... hmm? Có vẻ tôi không rút ngắn nó được tí nào. Sao cũng được... Eh, không thể phủ nhận rằng con người có rất nhiều 'ham muốn '... các bạn cũng có, đúng không? Nhưng không phải tất cả những ham muốn này đều được thực hiện, vì ý thức của chúng ta hoặc sự cản trở tinh thần khác kia sẽ ngăn nó lại... Tuy nhiên, các bạn không nghĩ rằng như vậy hơi đáng tiếc à?"

«Heartseed» tiếp tục, không thèm để tâm đến phản ứng của họ, mặc dù hắn sử dụng một câu hỏi để kết thúc bài phái biểu của mình.

“Các bạn muốn làm điều đó nhưng không thể... Có đáng không khi người ta phải sống một cuộc sống với đầy ngăn cấm như vậy? Ahah... nghe cứ như là triết học vậy."

"Ngu xuẩn. Làm sao con người có thể làm bất cứ điều gì họ muốn được chứ."

Inaba nói xen vào với thái độ coi thường.

"Yeah... Đó là với điều kiện bình thường... vậy có lẽ nếu chúng ta xoay bàn cờ thì có lẽ cái gì đó thú vị sẽ xảy ra."

Giọng nói của «Heartseed» không chút trọng lượng, cứ như thể sắp bị làn gió nhẹ cuốn đi vậy.

"Tôi chỉ muốn... giải phóng 'ham muốn' của các bạn, và cho các bạn sự tự do... vậy đó."

Có được sự tự do bằng cách giải phóng những ham muốn.

"Không phải như thế quá nguy hiểm sao? Nếu ai đó có ham muốn được giải phóng và hành động theo những gì mình muốn, khi đó hắn không thể được coi là một con người nữa. Đó là... dã thú."

Thật lố bịch, Inaba nói thêm như thế.

"Ahah... Inaba-san, cô đã nắm được tình hình rồi đó... Cô nói đúng, ai biết được điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những ham muốn của con người được giải phóng... Vậy, nếu chúng ta giải phóng những ham muốn khác nhau... và ham muốn có nhiều loại, ví dụ như: ham muốn ăn uống, ham muốn tình dục, ham muốn nghỉ ngơi, ham muốn trần tục, ham muốn quyền lực, ham muốn danh vọng... Ham muốn nào sẽ được chọn? Tôi chả thể đưa ra ví dụ nào cả. Tóm lại, tôi sẽ chỉ để một số ham muốn được giải phóng ngẫu nhiên thôi. "

Mặt «Heartseed» đầy chán nản khi hắn nói vậy.

"Ah. Nhưng 'ham muốn' được giải phóng thường là những ham muốn mạnh nhất vào thời điểm đó... Dù sao thì, những ham muốn luôn trải qua những thay đổi và mức độ của chúng có sự khác nhau rất nhiều."

Ngu ngốc thật, Taichi nghĩ. Cậu không thể thốt ra được từ nào vì cậu hoàn toàn bị choáng.

"Vậy đấy... Các bạn biết phải làm gì, đúng không? Tôi sẽ giả sử các bạn biết."

«Heartseed», trong cơ thể của Gotou, rơi vào im lặng.

"... Tôi thực sự muốn giải thích rõ hơn một chút... nhưng sau cùng thì đây chỉ là báo trước thôi, vậy là đủ rồi. Và cũng có hai người vắng mặt hôm nay nữa... Ahah... Tôi sẽ dừng lại ở đây. Hãy để tôi có một lời giải thích chính thức khi mọi người tập hợp đông đủ, và tất nhiên nếu lúc đó tôi rảnh rỗi. Xin hãy thông báo cho hai người vắng mặt những gì tôi đã nói. Đau thật đấy."

"Ông vừa nói gì đó? Ông định làm gì? Nói chính xác và rõ ràng xem nào!"

Inaba nổi giận bởi cái trò cứ úp úp mở mở của «Heartseed».

"Ahah... Vậy hả? Sau đó, tôi đi đây... Hẹn gặp lại nhau sau giờ học ngày mai."

"Đó thậm chí còn không phải một câu trả lời!"

Inaba nổi giận; còn những người khác lầm bầm vô thức.

"Ngày mai... sau giờ học?"

"Ừ... tôi nói ngày hôm nay chỉ là báo trước, đúng không? Thật sự tôi muốn giải thích tất cả mọi thứ ngày hôm nay... nhưng có vẻ như là có hai người vắng mặt... thôi để nó ngày mai vậy... Đó là những điều tôi dự tính... nhưng kế hoạch của tôi bị gián đoạn làm tôi cảm thấy thật tệ... vậy cuối cùng tôi cũng phải đến... có một điều tôi chắc chắn là mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu tôi đến đây từ trước. "

"Không phải do cái ‘giải phóng ham muốn’ của ngươi sao?"

Inaba nói một cách mạnh mẽ đáng ngạc nhiên.

"Không hẳn... Tuy nhiên, nếu tôi để các bạn như thế mà không có thông báo gì... có lẽ nó sẽ ‘kết thúc’... vì vậy tôi phải đến... Mặc dù kết thúc thì không có nhiều rắc rối , tôi sẽ cảm thấy rất tệ nếu nó kết thúc nhanh quá .. Hmm, nếu tôi xem xét theo hướng này, tôi nên thông báo cho các bạn từ trước... nhưng quan sát các bạn, những người hoàn toàn bị bối rối, khá là thú vị. .. "

'Quan sát' và 'thú vị'- cách mà hắn có kế hoạch gì đó với các quy tắc tương tự; vẫn không thể hiểu ý của hắn là gì khi nói "quan sát" và "thú vị".

"... Vậy, tạm biệt."

«Heartseed» lầm bầm, bước ra khỏi cửa, nhưng sau đó dừng lại đột ngột.

"Nyaa? Sau khi cân nhắc kĩ, tôi nghĩ... có lẽ tôi không chắc rằng những gì tôi có thể kể với hai người kia... nhưng về điều này, tôi nghĩ rằng các bạn có thể làm nó giùm tôi... tôi nghĩ các bạn nên nhớ những gì tôi đã nói. Inaba-san, tôi đặt hy vọng vào cô... "

Inaba liếc ánh mắt chết người về phía «Heartseed» trong khi vẫn giữ im lặng. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào nhau, hình thành một không gian bị biến dạng mà cả Taichi và Iori không thể bước vào.

Inaba siết chặt nắm đấm, bắt đầu,

"Nếu tôi nói... Tôi từ chối?"

"Vậy thì thật là đau đầu... cho các bạn, vậy đó."

"Không phải ngươi cũng phải đau đầu sao?"

Inaba cố gắng thỏa thuận với «Heartseed», nhưng cô ấy tìm đâu ra sức lực để làm vậy nhỉ?

Tuy nhiên, so với nét mặt ủ rũ của Inaba, «Heartseed» vẫn giữ khuôn mặt vô cảm của mình.

"Ahah... Cô thật là cứng đầu... Nói thật, tôi chẳng còm sức mà đi tìm hai người đó và giải thích cho họ... Ahah... như vậy, để tôi ngừng nó một thời gian... "

"Ý ông là sao?"

"Vì vậy... tôi sẽ dừng nó từ bây giờ cho đến ngày mai, vì vậy mong muốn của bạn sẽ không được giải phóng... Đó là một lời đề nghị tuyệt vời cho các bạn đấy..."

"Uh... ông nói cái quái gì..."

Giọng của Iori nghe như thể sắp khóc vậy.

"Không phải điều gì đặc biệt... vậy trước khi tôi giải thích vào ngày mai, tôi sẽ tạm dừng hiện tượng này. Có một chút thời gian cho các bạn để thư giãn... một điểm dừng chân... Ahah... Tôi không biết gọi nó thế nào cả... dù sao thì, đó cũng chẳng phải điều gì quá quan trọng... "

"Ngươi thậm chí có khả năng... làm điều đó?"

Inaba mang một nụ cười căng thẳng gượng gạo.

"Có lẽ... Có lẽ hơi nhiều cho phía bên này nếu tôi làm vậy... nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều so với việc 'kết thúc' ngay lập tức... và quan trọng hơn... nếu ta nhìn từ một khía cạnh khác... có một tình huống như thế này có thể sẽ thú vị hơn. Vậy, chúng ta sẽ gặp lại tại đây vào ngày mai... mặc dù mọi thứ có thể thay đổi... hẹn gặp lại."

Nói xong, «Heartseed» rời phòng.

Không ai cố chặn hắn làm gì.

Chính xác hơn, họ không thể.

Sự im lặng tràn ngập căn phòng sau khi hắn đi.

"...Lại nữa sao?"

Khi Inaba bắt đầu lí nhí, âm thanh một lần nữa trở lại căn phòng.

Taichi và Iori vẫn không thể cất một tiếng nào.

Taichi thậm chí không thể nghĩ ra được là phải làm gì hay phải phản ứng như thế nào.

Cậu đã luôn mong rằng những hiện tượng bất thường như hoán đổi nhân cách sẽ không bao giờ xảy ra với họ một lần nào nữa.

Tuy nhiên, vẫn có khả năng. Hoặc thậm chí, bởi vì họ đã từng trải qua nên khả năng lặp lại còn cao hơn.

Sự tồn tại mang tên «Heartseed», kẻ vượt ngưỡng bình thường, có vẻ muốn vờn bắt họ.

"Tại sao… tại sao..."

Giọng nói của Iori dường như được vang lên trong tiềm thức của cô.

Cùng một câu hỏi đã thoáng qua tâm trí của Taichi.

Cậu đang nghĩ phải làm sao mới có thể tránh những thứ như vậy, nhưng cậu thất vọng khi nhận ra rằng điều đó là hoàn toàn không thể.

"Ah. Có ai biết cách nào để ngăn chặn cái tình trạng khốn nạn này không?"

Taichi và Iori không thể trả lời câu hỏi của Inaba.

Khi họ bị dính vào vụ ‘hoán đổi nhân cách’, dù mọi người đều cố gắng để nghĩ ra các giải pháp khác nhau, nhưng họ không thể tìm được một giải pháp khả thi nào cả. Trong trường hợp không có bất kì gợi ý nào, đơn giản chỉ là hết lối thoát.

"Vậy, chúng ta nên từ bỏ và chấp nhận thôi nhỉ?"

Iori lầm bầm.

"Chúng ta còn có thể làm gì khác sao? Chúng ta đâu thể làm điều gì đâu? Tớ đã suy nghĩ rồi và tôi vẫn sẽ nghĩ tiếp, nhưng suy đoán từ tình hình hiện tại thì..."

Cả Iori và Inaba đều mang một khuôn mặt ủ rũ.

Taichi cũng rất chán nản, nhưng cậu biết phải nói điều gì đó.

"Chúng tôi đã trải qua một lần rồi, nên tớ tin chắc là lần này, chúng ta cũng sẽ vượt qua được thôi. Cuối cùng mọi thứ sẽ trở lại như cũ, phải không?"

Taichi cảm thấy những gì cậu nói dường như chả có một tí thuyết phục.

Cậu bối rối nói một cái gì khác.

"Có lẽ không... Vậy hãy nghĩ một cách nào đó! Mặc dù tớ nghĩ rằng chúng ta không thể quá lạc quan, nhưng quá thất vọng cũng chẳng làm được gì... Ah, không phải chúng ta đã nói sẽ chấp nhận việc này một cách lạc quan?..."

Ngay khi Taichi không thể quyết định nói những gì, Iori và Inaba đồng thanh cười.

"Đ-đừng cùng cười nhạo tớ."

"Mặc dù những gì cậu đang cố làm một điều tốt, nhưng cậu luôn làm một cách bướng bỉnh –có phải vì cậu là tên đại ngốc?"

"Nếu cậu có thể nói thật dứt khoát, cậu sẽ trông ngầu hơn đấy."

"... Nói như vậy cũng chẳng giúp được gì."

"Sao cũng được. Quên nó đi. Hắn hình như sẽ nói gì đó vào ngày mai; bên cạnh đó, hắn nói rằng hắn sẽ ngừng chuyện này một thời gian... có lẽ bạn nói đúng, tất cả những gì chúng ta có thể làm là để cho mọi thứ tự trở lại như cũ."

Khoanh tay, Inaba thở dài nặng nhọc.

"Hắn sẽ trở lại vào ngày mai... Hãy đợi đến lúc đó. Biết rằng hắn sẽ đến, tớ thực sự muốn gài bẫy hắn."

Iori nói đùa.

"Chúng ta có nên đặt một cái giẻ lau bảng trên cánh cửa?"

Ba người họ cười với đề nghị của Inaba.

Đùa một chút như giúp họ trẻ lại.

"Vậy, chúng ta hãy chờ đến ngày mai. Tớ sẽ nói với Yui và Aoki những gì đã xảy ra. Có vẻ như không có gì đặc biệt sẽ xảy ra hôm nay, vậy chúng ta hãy trở về nhà và thư giãn cho ngày mai... mặc dù tớ không muốn nói như thế này, nhưng tớ thực sự muốn đến ngày mai"

Tuy vậy, các thành viên câu lạc bộ giải tán và trở về nhà của họ.

Đêm đó, Taichi bị mất ngủ.

□■□■□

Ngày hôm sau.

Đúng như dự đoán, Kiriyama và Aoki không nhận bất kỳ hình phạt nào.

Trong thời gian nghỉ giải lao sau tiết đầu, Taichi, Iori, và Inaba gặp Aoki trong khi đi bộ dọc theo hành lang.

Dù trông cậu mệt mỏi và stress, cậu vẫn có vẻ có nhiều năng lượng hơn so với hầu hết bọn họ.

"Xin lỗi vì đã làm các cậu lo lắng."

Aoki cúi đầu xin lỗi.

"Không cần phải xin lỗi: ngay từ đầu chúng tôi đã không hề lo lắng cho cậu."

"Cậu tệ quá, Inaba!"

Theo nghĩa nào đó, Aoki có thể coi là một người lính trở về từ chiến trường, nhưng Inaba không hề có dấu hiệu của một lời chào cậu đáng được nhận.

"Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được tình yêu của Inaba khi cô ấy cố tình chào tôi như trước!"

"Wuahh... tớ thấy buồn nôn vì sự lạc quan thái quá này đấy."

Iori ngạc nhiên đến mức cô nghiêng người về phía sau.

Cách nghĩ của Aoki quá tích cực nên thật là ngu ngốc khi phải lo lắng cho cậu. Bên cạnh đó, có thể học hỏi một cái gì đó sự lạc quan của cậu.

"Nevermind. Cậu ổn chứ?"

Có rất nhiều ý nghĩa trong câu hỏi của Taichi.

"Ừ. Tớ ổn. Cảm ơn! Chẳng có gì để tự hào về chuyện đã xảy ra."

Aoki mỉm vui sướng.

Tình huống mà họ đang phải đối mặt rõ ràng rất khắc nghiệt: không có nói gì «Heartseed» đã lên đến. Tuy nhiên, Aoki chấp nhận nó một cách vui vẻ và hành động kiên quyết. Inaba đã nói với cậu hôm qua qua điện thoại những gì đã xảy ra, nhưng cậu vẫn chọn thái độ lạc quan này đối đầu với nó.

Taichi, từ trái tim, ca ngợi ý chí bất khuất này: đó là một điều cậu không thể làm được.

Aoki, tuy nhiên, ủ rũ nói,

"Điều mà tớ lo lắng nhất là Yui."

Một làn sóng đen của sự buồn bã và u sầu truyền qua khuôn mặt của tất cả mọi người.

Kiriyama không đến trường ngày hôm nay.   

□■□■□

Như đã hứa, «Heartseed» đến phòng câu lạc bộ sau giờ học.

Hắn lần nữa xuất hiện trong hình dạng Gotou, giáo viên chủ nhiệm lớp 1C và cố vấn của câu lạc bộ.

Trừ Kiriyama, tất cả các thành viên câu lạc bộ đang mặt đối mặt với hắn.

Họ biết hắn tới, tuy nhiên, họ không thể làm gì ngoài sẵn sàng cho việc đó.

"Ahah... Vậy, Kiriyama-san vẫn vắng mặt hôm nay... Tuy nhiên... Tôi không có ý định chờ đợi lâu hơn nữa... Tôi không thể chịu nổi... vì vậy hãy giúp cô ấy sau khi tôi giải thích với các bạn... thật tệ khi mà tôi không thể chính thức giải thích cho cả năm người các bạn... Eh, bạn nhớ những gì tôi đã nói hôm qua? Tôi cảm thấy rằng tôi đã nói hầu hết... phải không nhỉ? Inaba-san với trí nhớ siêu việt."

Inaba nhíu lông mày trong sự ghê tởm.

Tuy nhiên, ngay lập tức cô căng thẳng kiên quyết đối mặt với «Heartseed».

"Ngươi nói rằng ngươi sẽ giải phóng những 'ham muốn' lớn nhất và mạnh mẽ nhất của chúng tôi, đúng không? Tsk... Nó không phải thủ đoạn lên cơ thể hay linh hồn chúng tôi, cũng không phải là điều khiển cơ thể của chúng tôi, mà trực tiếp làm thay đổi bản chất của linh hồn để kiểm soát chúng tôi. Ngươi chu đáo thật."

"Ahah... Vậy ra tôi đã giải thích rồi... Thật tuyệt vời. Nhưng... điều khiển linh hồn? Thật là một cách nói đáng ngạc nhiên... Mặc dù những gì tôi sẽ làm hơi giống làm rối tung với ma túy, nhưng nó sẽ không bóp méo linh hồn các bạn, vậy ham muốn của bạn sẽ không mạnh lên một cách bất thường... nếu tôi thực sự phải nói, những ham muốn của các bạn chỉ trôi theo mong ước của các bạn... Nhìn từ một góc độ khác, nó thậm chí còn giúp bạn tìm ra bản chất thức sự của mình... Dù sao thì, ham muốn trong tiềm thức của bạn cũng có thể được giải phóng... "

"Chỉ trôi theo ước muốn... bản chất thức sự..." Inaba tự lặp lại với một giọng trầm.

"Nói thế nào nhỉ... Nó giống như trao quyền lực tuyệt đối cho ham muốn được muốn được giải phóng, sức mạnh đó hoàn toàn thay thế cho quyết định của riêng bạn... Hãy để tôi lặp lại điều này: đây không phải làm rối tung tâm hồn hay những ham muốn của các bạn, đây là những điều mà bạn muốn".

"Để tôi nói: Đây không phải là một trò đùa đâu. Nếu chúng tôi nổi giận với ai đó đến nỗi muốn giết hắn, chúng tôi thực sự sẽ làm điều đó nếu ham muốn được giải phóng?"

Giết người.

Taichi cảm nhận từ lời Inaba một cảm giác ghê tởm mà cậu chưa từng thấy.

Cuối cùng, nó sẽ thực sự xảy ra?

Ngay cả với giọng điệu như vậy, «Heartseed» vẫn đứng yên, nói những điều hắn phải nói,

"Hehe. Inaba-san thực sự muốn giết người mà không hợp mắt cô ấy? Thật đáng sợ..."

"Ngươi nói cái gì..."

"Mọi thứ bạn thực sự muốn sẽ được thực hiện... Vậy ra Inaba-san, cô đang thực sự là một người có thể dễ dàng muốn giết một ai đó..."

"Đó là... chỉ là một phép ẩn dụ. Làm sao tôi có thể... thực sự nghĩ như thế."

"Yeah... Những người tích tụ trong lòng mong muốn giết người là rất hiếm..."

Inaba giơ nắm đấm, nghiến răng trong sự thù hận.

Ngay cả Inaba cũng bị đưa đi bởi hướng ham muốn của «Heartseed».

Mặc dù họ biết hắn sẽ tới, họ vẫn không có cách nào ngăn chặn hắn ta.

"Ahah... Tôi ghét bị hiểu lầm, vì vậy hãy để tôi giải thích... Tôi không có ý mỗi khi 'ham muốn' của bạn được giải phóng sẽ có một cuộc tàn sát, bỏ qua tất cả mọi người khác xung quanh... việc đó sẽ không xảy ra nếu nó không phải ham muốn thực sự trong lòng bạn... "

"Hey, Ngươi đề cập tới Yui?"

Giọng nói của Aoki chất đầy sự tức giận.

"Ha? Ai biết? Cậu nghĩ vậy à?"

"Ngươi đùa bọn ta à?"

Aoki hét lên và đứng dậy, nhưng bị chặn lại bởi Inaba. Sau đó, Inaba tiếp tục, "dù... chúng ta có suy nghĩ gì, chúng ta vẫn có thể tự ngăn những hành động đó bởi lẽ phải của chúng ta. Không phải đó là hành động đúng đắn của con người sao?"

«Heartseed» trở nên im lặng một thời gian. Không ai có thể nói rằng hắn có đang suy nghĩ không với cái khuôn mặt vô cảm đó.

"Ai là người quyết định... điều đó?"

Không nên có bất cứ ai là người quyết định điều đó.

"...Con người là kẻ muốn giết ai đó, nhưng luôn kìm nén lại bởi lẽ phải của mình... hay tôi nên nói, ngay cả nếu có ai đó thực sự muốn giết người, loại ham muốn này cũng chỉ là ý nghĩ ngông cuồng, chỉ có một số ít thực sự muốn giết một ai đó... Cái nào mới là đúng nhỉ? Nếu là trước đây, có vẻ như đây thực sự là một tình huống rắc rối cho các bạn... "

Tình huống này không thể chỉ mô tả như là một sự rắc rối.

Không phải nó cực kỳ nguy hiểm sao?

Nếu để yên cho Taichi và các thành viên câu lạc bộ, có lẽ hiện tượng này sẽ phá hủy thế giới bên ngoài câu lạc bộ.

"Tuy nhiên, chúng ta sẽ biết khi chúng ta thử nó..."

“Đừng có điên! Bọn tôi không phải chuột bạch của ngươi!"

"Ahah... Cô ồn ào quá, Inaba-san. Nếu không có cách nào để chống lại... thì chỉ cần chấp nhận nó và làm hết sức để vượt qua nó. Tôi cũng sẽ làm hết sức mình để quan sát. Nếu mọi việc tốt đẹp, nó sẽ dừng lại một ngày nào đó... "

“Đừng có điên…”

Inaba lặp lại, nhưng giọng nói của cô lần này rất yếu ớt, có thể để cô ấy hiểu những nỗ lực của cô là vô ích.

"Ahah... Ngoài ra, khi sự ham muốn của bạn tuôn trào... có thể bạn sẽ nghe thấy trong tâm trí của bạn 'một tiếng nói'... Đây có thể nói là hiệu ứng phụ của giải phóng ham muốn, tiếng hét của trái tim của bạn, kiểu kiểu vậy. Xin đừng quá bận tâm về nó. Ahah... Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nói... "

«Heartseed» lẩm bẩm.

"Vậy là, tôi đã nói tất cả những điều tôi cần phải nói... Tôi cho rằng... Thôi quên đi... Bạn có thắc mắc nào không? Thật hiếm khi tôi sẵn sàng trả lời câu hỏi của các bạn."

"... Ngươi sẽ không kích hoạt hiện tượng hoán đổi nhân cách, phải không?"

Sau một quãng ngừng, Inaba hỏi.

Ừ, có lẽ nó cũng sẽ xảy ra.

"Yeah... Không, nó đã kết thúc rồi."

"Hmph, yeah? Ngươi vẫn sử dụng cơ thể của Gotou, có nghĩa là ngươi vẫn có thể làm được điều đó, phải không?"

Khi Inaba chiến đấu trên với sự tồn tại siêu nhiên đó, không ai dám can thiệp.

"Ahah... vậy đây là những điều bạn đang thắc mắc. Tôi sử dụng cơ thể này chỉ cho tiện thôi. Có nhiều cách khác, nhưng cách này là tốt nhất."

«Heartseed» vỗ vào cơ thể của hắn, cơ thể của Gotou.

"Thật tiện lợi cho ngươi nhỉ... Có vẻ như trong lúc này cho dù bọn tôi có làm gì, cũng không thể đánh bại ngươi."

"Yeah... Tôi nghĩ rằng nó tương tự với đánh bại thiên tai..."

Thiên tai- có lẽ tình trạng này cũng tương tự như vậy.

"Hơn nữa, mặc dù ngươi nói rằng chúng được chọn ngẫu nhiên, ngươi có thể, thực ra, điều khiển chúng, phải không?"

"Tôi không thể... Tôi không nghĩ rằng các bạn sẽ tin tôi... vì vậy chúng ta cứ coi như tôi có thể. Nhưng về cơ bản đây là ngẫu nhiên. Yên tâm. đi.. Ahah... hình như cũng khó mà yên tâm về điều này. "

"Ah... tên khốn, ngươi thật là vô lý! Thật đau đớn! Thật đau đớn! Ngươi thậm chí không trả lời câu hỏi cơ bản như ngươi là thứ gì, nhưng ngươi vẫn nói rằng ngươi chấp nhận bất kỳ câu hỏi nào, Thật đau đớn!"

Inaba cắn móng tay, khuôn mặt nhăn lại như thể đạt đến đỉnh cao của hận thù và đau đớn.

"Tôi đã tự lặp đi lặp lại về điều này nhiều lần... Tôi hy vọng bạn sẽ không lãng phí thời gian của bạn suy nghĩ về những điều không liên quan... Tất cả bạn cần làm là chấp nhận số phận và áp dụng các biện pháp để đối đầu với nó... Tôi rất vui nếu bạn có thể làm thế, và tôi chắc chắn bạn cũng sẽ vui mừng... chúng ta có thể kết thúc chuyện này sớm hơn nhiều."

"Câu hỏi cuối cùng."

"Nói đi, hôm nay tôi rất nhân từ..."

"Tự giam mình trong nhà có phạm luật không?"

Taichi không hiểu được ý câu hỏi này, nhưng từ giọng điệu Inaba cậu có thể nói rằng câu hỏi này có ý nghĩa quan trọng.

Có một nụ cười kỳ quái trên khuôn mặt «Heartseed», sự kì quái mang cảm giác đáng sợ.

"Hmm... Cô đang khá sắc sảo đấy... Mặc dù tôi không nên trả lời câu hỏi này, tôi sẽ trả lời để bày tỏ lòng biết ơn của tôi..."

Họ dường như có một sự chuyển đổi rất phức tạp mà Taichi không thể bắt kịp.

"Sẽ khá là thú vị. Nếu cần thiết, tôi sẽ làm cho nó còn thú vị hơn... Câu trả lời này là đủ rồi, tôi đoán vậy..."

"...Hmmph, tính cách ngươi thật khinh tởm."

Khoanh tay lại, Inaba buông một câu khinh miệt.

"Cô nói sao cũng được, tôi là thứ như vậy đó...  Đủ chưa? Tôi phải đi rồi. Ahah... Tôi thậm chí đã làm việc trong hai ngày liên tiếp... có lẽ tôi cũng đã trưởng thành, phải không? Ahah... dù sao thì thật vô ích khi hỏi các bạn. Vậy, quyết định nhé: tôi sẽ lại kích hoạt “Giải phóng ham muốn” một lần nữa sau khi tôi rời khỏi đây... "

Kích hoạt nó một lần nữa.

Bây giờ là thời điểm duy nhất để ngăn chặn hắn ta.

"Này, chờ đã!"

Tại thời điểm cuối cùng, Taichi nói.

"...Có chuyện gì vậy, Yaegashi-san? Tôi không nghĩ rằng có một vấn đề nào."

Đôi mắt mờ đục khép hờ xuyên thẳng Taichi, đôi mắt không hề có màu sắc.

Như thể đang đứng ở một nơi hoang tàn, một cảm giác mạnh mẽ, khó hiểu đè nặng lên Taichi.

Đầu óc cậu không thể làm việc bình thường, và cậu không thể tìm được lời cần phải nói.

"Ahah... Nếu vậy, tôi sẽ trở lại sau."

Tất cả những gì các thành viên câu lạc bộ có thể làm với tên bạo chúa ích kỷ này, kẻ chỉ làm những việc có lợi cho mình, là nhìn hắn đi ra.

Tuy nhiên, Inaba để lại một từ trước khi «Heartseed» rời phòng.

"Nhiều người giơ tay chịu thất bại khi phải chịu thiên tai; tuy nhiên, nếu ngươi cho rằng tất cả mọi người trên thế đều như vậy, thì ngươi sai mẹ nó rồi."

Mỉm cười, Inaba giơ ngón giữa cô về phía hắn.

"...Tôi biết...Vì vậy, cố gắng nhé."

Cánh cửa phòng câu lạc bộ khép lại với một tiếng rầm.

□■□■□

Các thành viên câu lạc bộ ngồi quanh chiếc bàn dài, dựa vào ghế gấp của họ.

Sau khi «Heartseed» rời phòng, sự im lặng sau trận chiến xâm chiếm bàu không khí trong phòng.

Họ phải nghĩ ra một cách nào đó, tuy nhiên, họ không biết bắt đầu từ đâu.

Và điều kinh khủng nhất là đây không phải là kết thúc mà là bắt đầu.

Từ bây giờ, các thành viên câu lạc bộ phải chịu đựng hiện tượng này, mà không ai biết khi nào nó sẽ kết thúc.

Taichi tự hỏi liệu cậu có khả năng xử lý nó không.

Cậu có thể sống với thảm họa này mà cậu sẽ không làm tổn thương bất cứ ai, kể cả chính cậu?

Cậu biết từ tận đáy lòng, đó chẳng phải một nhiệm vụ dễ dàng.

Căn phòng vẫn im lặng và thời gian thì trôi không thương tiếc. Mọi người đều có ý kiến ​​riêng của mình về vấn đề này.

"Tsk... Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm, ngay cả khi chúng ta biết hắn sẽ đến?"

Sau một lúc, Inaba buông lời hối tiếc.

"Không... Vậy là đủ rồi? Người như tớ bị dắt mũi từ đầu đến cuối..."

Taichi nhớ lại «Heartseed», kẻ đã xuất hiện trong bộ dạng Gotou, khi anh thì thầm.

Tim Taichi vẫn còn đập loạn nhịp; cơ thể cậu không thể chịu được bầu không khí tỏa ra từ sinh vật kỳ lạ, phi tự nhiên đó.

"...Mặc dù chúng ta đã đồng ý để cho Inaba phụ trách làm người tấn công chính, có vẻ như là mọi thứ vẫn sẽ diễn ra như bây giờ, ngay cả khi chúng ta không có kế hoạch từ trước."

Iori mỉm cười yếu ớt.

"Ừ. Tôi cũng chọn nhầm thời điểm. Xin lỗi... Khi liên quan đến Yui, tôi chỉ không thể..."

Aoki cũng nói với vẻ yếu đuối.

"...vậy là không có cách nào... bây giờ chúng ta không có sự lựa chọn nào ngoài sẵn sàng chấp nhận nó."

Giọng Inaba nhuốm màu tuyệt vọng.

"... Đó là tất cả chúng ta có thể làm? Có cách nào... chúng ta có thể giải quyết không? Có lẽ quá muộn để nói thế bây giờ."

Iori thì thầm.

Chẳng ai có thể nói gì đó mang tính xây dựng.

Cho dù ngày hôm qua hay hôm nay, Taichi vẫn luôn nghĩ cách để né tránh cái hiện tượng này.

Cậu cũng đã nghĩ liệu cậu có thể giải quyết vấn đề bằng cách không đến trường và trốn ở một nơi rất xa.

Tuy nhiên, cậu không thể biến suy nghĩ của mình thành hành động.

Sau cùng thì, trong trường hợp xấu nhất, «Heartseed» thậm chí có thể kiểm soát cơ thể của họ: nếu điều đó xảy ra, vậy họ có thể trốn ở đâu cơ chứ?

"...Lấy hiện tượng cuối cùng làm ví dụ, nó kéo dài khoảng một tháng... Những gì chúng ta có thể làm bây giờ là kiên nhẫn chờ đợi."

Inaba lặng lẽ tiếp tục, "Tôi không nghĩ rằng chúng ta có thể thoát khỏi sự quan sát của hắn."

"Vậy... chúng ta chỉ có thể làm theo những gì hắn nói?"

Aoki trầm giọng lẩm bẩm.

Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề.

“Vậy, tớ sẽ dốc toàn lực đương đầu với thách thức này."

Taichi nói, cố gắng để làm nhẹ bầu không khí.

Họ đã có một chút gia hạn thời gian hôm qua, và Taichi đã sẵn sàng cho ngày hôm nay, tuy nhiên, cậu chẳng có gì ngoại trừ quyết tâm của mình, và gần như sụp đổ.

Đương đầu với nó là cách duy nhất nếu như không có lối thoát nào. Đứng lên và đối mặt với nó để giảm thiểu thiệt hại - đó là những gì người đàn ông có thể làm khi đối mặt thảm họa.

Bam!

Như thể để lấy lại tinh thần, Iori tự tát má của cô.

"Mọi người, cùng cố gắng nào!"

Sẵn sàng, Iori nở một nụ cười đầy ý chí và quyết tâm; những người khác gật đầu đồng ý.

Mọi người đều biết những gì họ phải làm.

"...Vậy, chúng ta hãy xem lại các sự kiện."

Inaba làm người điều khiển.

"Về hiện tượng này... tên khốn đó đã giải thích tất cả, vì vậy chúng ta không cần phải tìm hiểu gì thêm. Tôi sẽ thông báo cho Yui sau. Điều đầu tiên tôi muốn khẳng định là, cái gì thực sự sẽ xảy ra trong hiện tượng này ? "

"Đơn giản là, đó là sự ồn ào mà Yui và Aoki gây ra."

Iori nói, thỉnh thoảng liếc nhìn Aoki.

"Hmm... Tớ nhớ là khi thấy cảnh sát đem Yui đi, tớ đã nghĩ ‘xin đợi một chút’... vì tớ biết Yui không giỏi xử lý con trai-cô ấy đã rất sợ hãi khi những người đàn ông vây quanh cô... rồi tớ nghe thấy [giọng nói] trong đầu... sau đó... Tớ đột nhiên trở nên tức giận... mặc dù tớ biết có gì đó không đúng... "

Dù nói vậy, Inaba tiếp tục, "...Yui có thể đã nghĩ rằng cô ấy cần thiết để cứu các cô gái khốn khổ ngay cả khi phải dạy cho bọn chúng một bài học qua bạo lực. Và Aoki đã suy nghĩ rằng cần phải cứu Yui khỏi bị bắt đi bởi cảnh sát cho dù nếu cậu ấy phải sử dụng bạo lực với cảnh sát. Nói chung, họ sẽ có thể kiềm chế bản thân khỏi những hành động như thế... "

"Nhưng vì 'ham muốn' được giải phóng, họ không thể ngăn mình làm như vậy?"

Iori tiếp tục với một câu hỏi.

"Nhiều khả năng... giống những gì cậu nói... Xin lỗi."

"Không, tôi không nghĩ rằng cậu phải xin lỗi vì điều đó."

"Vậy, lý do tại sao Yui trở nên kích động có lẽ do cô ấy nghĩ cần phải làm rõ vấn đề ngay cả khi phải xử sự bằng vũ lực như chặt đôi cái bàn... hoặc có thể chỉ là do quá tức giận."

Taichi nói, nhìn những người khác để xác nhận cách hiểu của cậu về những vấn đề là đúng hay không. Inaba quay sang cậu và gật đầu đồng ý.

"Ừ. Có lẽ Yui đã chỉ cố để xử sự bằng vũ lực bằng cách đập vỡ bàn. Mặc dù suy luận của tôi có thể không chính xác, chúng ta có thể chấp nhận nó như thế nếu chúng ta xem xét những gì cậu ta vừa nói."

"Ý cậu là gì?"

Taichi hỏi.

"Nó giống như Yui không thực sự muốn dạy cho chúng ta một bài học để buộc chúng ta phải cho cô ấy một câu trả lời; hoặc có thể cô ấy không cảm thấy phải có những hành động nghiêm trọng như vậy để đạt được mục tiêu của mình; hoặc có lẽ cô ấy sẽ sử dụng bạo lực trên chúng ta nếu chúng ta không cho cô ấy một câu trả lời sau đó... "

"Oh, hiểu rồi."

Taichi trả lời.

Theo «Heartseed», ‘giải phóng ham muốn’ sẽ phần nào ép buộc ham muốn của họ thành hành động.

Đó là tất cả đã xảy ra.

"Ahah... Nhân tiện, lý do Inaba đè tớ xuống..."

"Kiiahhh!"

"Wuaghhhh!"

Inaba bóp cổ Taichi một cách dã man.

"Khụ, khụ ! Đau quá... Cậu..."

"Quên nó đi! Bị đần à? Đừng có ngu! Đủ rồi! Dừng có xát muối vào vết thương của người khác! Quên đi, ngay! Hoặc tôi sẽ đấm cậu cho đến khi đi quên đi!"

Cô run rẩy đến mức mái tóc cũng phấp phới theo. Điều này  do ‘giải phóng ham muốn’... hoặc có thể không.

"Đúng vậy. Tôi đã gần như quên mất cái gì đó do sự hỗn loạn này. Taichi! Kể thêm cho tớ đi... Ah, không tốt lắm để kể chuyện đó khi Iori cũng ở đây..."

Mặc dù Aoki dừng lại, cậu biết đã là quá muộn.

"Eh, có thật là... Inaba đè cậu xuống?"

Iori nghiêng đầu ngạc nhiên.

"Nhìn đi. Mọi thứ rối tung lên rồi này! Đồ ngốc! Não phẵng!"

"X-Xin lỗi..."

Taichi cúi đầu xuống hối lỗi.

"Nếu chuyện gì cũng xin lỗi là xong thì cần quái gì cảnh sát!"

"Ya, vậy chuyện gì đã xảy ra?"

"Mmm... Đ-đừng kể cho ai nhá! Hôm qua khi tôi ở một mình với Taichi... Tôi hơi đẩy cậu ấy... vậy đó. Tuy nhiên, chỉ một chút! Khi cơ thể bọn tớ chạm nhau, thì Yui đi vào! "

Vào cuối của câu nói, Inaba cắn phải lưỡi tạo ra một âm thanh ngớ ngẩn, nhưng Taichi không cười và gật đầu mạnh mẽ, cố gắng giúp cô.

"Oh, Oh... đúng rồi! Vậy, tại sao Inaba trở nên như thế? Và dự định ban đầu của cô ấy là gì? Câu hỏi này dường như hơi phi hợp lý... xin lỗi. Cậu không cần phải trả lời đâu!"

"Đợi đã! Với danh tiếng của tôi, đầu tiên tôi phải tuyên bố rằng tôi không phải là loại phụ nữ đã sẵn sàng sex bất cứ lúc nào. Tôi chỉ lướt net và... nhìn thấy một số nội dung khiêu dâm."

Taichi, Iori, và Aoki không thể đáp lại. Họ đã cố gắng giữ bình tĩnh và đưa mắt ra xa.

"D-Dự định ban đầu của tôi... tôi cũng không biết! Nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ không làm điều gì quá đáng đâu... dù sao tôi cũng chưa có bất kỳ kinh nghiệm trong chuyện đó."

Khuôn mặt của Inaba đỏ lên như quả táo. Ngay cả những người nhìn cô mặt cũng dần chuyển đỏ. Taichi tự hứa với bản thân từ sâu trong lòng rằng cậu sẽ không bao giờ đưa chủ đề này ra một lần nào nữa.

Iori và Aoki đưa ra khuôn mặt nghiêm nghị, và siết chặt tay.

Họ cầu nguyện sâu sắc rằng vẻ bệnh hoạn của Inaba sẽ biến mất mãi mãi trong ký ức của họ.

"e hèm!"

Inaba hắng giọng, và các thành viên khác ngồi thẳng lại.

"Chúng ta hãy quay lại vấn đề chính... Nói cách khác, khi sự ham muốn được giải phóng, ham muốn nào trở thành hành động phụ thuộc vào ta muốn nó xảy ra nhiều hay ít. Một số thuộc ý thức thì không được giải phóng, nhưng, ham muốn trong tiềm thức, cũng có thể được giải phóng. Khó thật đấy."

"Nếu là những thứ thuộc ý thức, thì chúng ta ít nhất có thể dự đoán những gì sẽ xảy ra khi những ham muốn được giải phóng, tuy nhiên, nếu là những thứ từ tiềm thức, thì ta chẳng biết chuyện gì có thể sẽ xảy ra... đúng không?"

Iori lặp lại những gì Inaba nói và hỏi.

"Ừ. Ngoài ra, những gì tôi sắp nói có thể chỉ là tưởng tượng của tôi, nhưng tôi hy vọng các cậu chú ý. Những gì tôi đã nói có nghĩa là ngay cả khi hành động ngu ngốc, mà chúng ta sẽ bác bỏ trong tâm trí chúng ta có thể là ham muốn trong tiềm thức, mà có thể được kích hoạt. "

Inaba bắt đầu nói một cách hùng hồn những gì cô nghĩ. Cô có thể nghĩ nhanh đến mức nào nhỉ?

"Mmm. Tớ không thực sự hiểu những ham muốn trong tiềm thức là gì, nhưng tớ biết điều này chắc chắn rất nguy hiểm. Chỉ cần nhìn vào những gì tớ đã làm tại các nhà ga..."

"Sự ham muốn sâu thẳm trong trái tim... ham muốn đích thực của tớ... bản chất đích thực..."

Iori lẩm bẩm như nhai một cái gì đó.

"Nagase, tôi không tin rằng bản chất đích thực của cậu là tập hợp những ham muốn trực tiếp. Hơn nữa, thật ra, điều này phức tạp hơn nhiều so với hoán đổi nhân cách."

Taichi tiếp tục sau Inaba, "không phải là hoán đổi nhân cách đã rất rắc rối rồi à?"

"Taichi, nghĩ thử xem. Chúng ta có làm ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài trong suốt khoảng thời gian đó không?"

Nhìn chằm chằm vào Taichi, Inaba tiếp tục, "Tôi nghĩ cậu nên hiểu. Hãy nhìn vào nó và ý nghĩ kĩ xem, cậu định làm gì với Fujishima sáng hôm qua?"

Câu nói của Inaba chạm ngay vào vết thương của Taichi.

Khi nghe [giọng nói], cơ thể cậu nóng lên và chuyển ngược lại ý muốn của mình.

Mồ hôi vẫn tuôn ra chỉ vì nghĩ về cảnh khủng khiếp đó.

Cậu muốn xem nó như là sự hiểu lầm, không chịu thừa nhận những gì cậu đã trải qua. Cậu sẽ chọn hoàn toàn quên nó đi nếu có thể.

Tuy nhiên, vấn đề không được giải quyết nếu không để ý đến nó.

Cậu thực sự đã gần như làm một cái gì đó tồi tệ và bạo lực với Fujishima Maiko.

Suy nghĩ ban đầu của cậu là gì? Cậu muốn đẩy cô ấy ra? Hay muốn tóm cổ áo cô? Taichi không biết.

Tuy nhiên, sự thật là cậu có thể đã làm cô ấy bị thương.

Thực tế này đè nặng hơn bất cứ điều gì trong đầu cậu.

Một lúc sau, các thành viên câu lạc bộ thảo luận về các biện pháp họ có thể làm hiện tại, với Inaba là người đứng đầu điều khiển cuộc thảo luận. Vì đây là lần thứ hai họ gặp hiện tượng như vậy, các thành viên câu lạc bộ đã quen với tình hình nhanh hơn nhiều. Nhưng khi họ nhận ra mình đã quen với những tình huống không bình thường, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng họ.

"... Bây giờ chúng ta có hai biện pháp," Inaba bắt sau một thời gian im lặng.

"Hai?" Taichi hỏi. Inaba đã nghĩ ra điều gì?

"Thứ nhất là hết sức ngăn chặn những dao động trong cảm xúc. Thứ hai là để làm tất cả mọi thứ các cậu muốn và bớt do dự, do đó có cuộc sống sinh động hơn và tự do hơn. Mặc dù tôi nghĩ rằng chúng ta phải sử dụng cả hai biện pháp đó. "

"Ý cậu là gì? Inaba," lần này người hỏi là Aoki.

"Đó chỉ là cách hiểu  của tôi về những lời cua tên khốn đó-có thể đúng hoặc không!"

Sau lời cảnh báo, Inaba tiếp tục, "biện pháp đầu tiên là sử dụng quyết tâm để kìm nén cảm xúc của các cậu. Sử dụng một ví dụ cực đoan để giải thích thì, nó giống như có 'không có gì' (còn lại) trong tim của cậu như một tu sĩ; sau đó, không có gì sẽ xảy ra khi sự ham muốn của các cậu được giải phóng. "

Tình hình họ đang phải đối mặt là suy nghĩ của họ trở thành hành đọng, vì vậy có thể nói rằng có thể ngừng chúng nếu họ không nghĩ đến bất kỳ thứ gì.

Tuy nhiên...

"Nhưng... không phải là quá khó khăn à? Hắn đã từng nói rằng ngay cả những ham muốn trong tiềm thức của chúng ta sẽ được giải phóng... Tớ không nghĩ rằng tớ có thể kiểm soát được ham muốn đến mức đó."

Iori lầm bầm, nhíu mày.

"Cậu nói đúng. Vậy, có một biện pháp khác: đáp ứng tất cả các ham muốn của cậu thay vì kìm nén nó. Như vậy, chúng ta sẽ không có bất cứ điều gì chúng ta muốn làm khi ham muốn được giải phóng, vì ngay từ đầu các ham muốn đã được thỏa mãn."

"...Hiểu rồi. Mặc dù hai biện pháp này là hoàn toàn tương phản với nhau, cả hai đều cố gắng giảm thiểu những ham muốn của chúng ta."

Khi Taichi nói, Inaba gật đầu.

"Tên khốn đó đã từng nói rằng ‘những ham muốn luôn trải qua những thay đổi và mức độ của chúng có sự khác nhau rất nhiều’, vì vậy chúng ta có thể suy ra rằng ham muốn mà hắn nhắc đến không ước mơ muốn đạt tới trong cuộc sống mà là các xung động tự phát. Thực ra, chúng ta có thể suy ra chỉ bằng những kinh nghiệm trước đó. Nếu vậy, chúng ta có thể phần nào kiểm soát những ham muốn của chúng ta bằng cách chú ý hơn đến những gì đang làm ".

Trong bóng tối sâu thẳm, Inaba đưa ra một tia ánh sáng, yếu ớt, nhưng yên tâm.

"...Tuy nhiên, vẫn còn một số vấn đề trong các biện pháp của tớ. Thứ nhất, chúng ta phải kìm nén những ham muốn của chúng ta, nhưng kìm nén quá có thể làm chúng bị tung ra. Thứ hai, chúng ta không có cách nào thỏa mãn tất cả ham muốn. Ham muốn là vô hạn. Con người sẽ có ham muốn mới khi cái cũ đã được thỏa mãn. Có thể sẽ không có hiệu quả nếu điều đó xảy ra."

"Mmm... vậy thì chúng ta nên làm gì?" Aoki đau đớn hỏi.

"Nói thật, câu trả lời là –tôi cũng không biết."

Ngay cả Inaba cũng không biết.

"Tuy nhiên... nếu các cậu cố gắng thử biện pháp của tôi, các cậu sẽ phải sử dụng cả hai cùng một lúc. Nói cách khác, cố làm những điều các cậu muốn, và hãy cẩn thận với cảm xúc quá mạnh mẽ. Phải nói rằng sự cân bằng thật sự vô cùng khó khăn."

"Eh, Vậy là thế này: làm những điều bạn muốn, không quá chú ý đến nó, nhưng chú ý đến những chỗ cần thiết?" Taichi cố gắng diễn đạt theo theo cách riêng của cậu.

"Những gì cậu nghĩ có hơi thô... nhưng cậu đã nắm được ý tưởng. Oh, và tôi bây giờ cuối cùng cũng biết rằng Taichi thích làm mọi thứ theo ý thích của riêng của cậu."

"Không, tớ không..."

...Thật hả?

Inaba cười khinh miệt Taichi, người đang nghiêng đầu bối rối.

"Có lẽ ‘làm những việc như bình thường vẫn làm' là chìa khóa để ngăn chặn những điều phiền phức xảy ra. Dù sao thì, sẽ không xuất hiện vụ nổ nếu không tích lũy quá nhiều xăng. Nếu nhận thức rõ về nó, có lẽ các cậu sẽ nghĩ đến những thứ kỳ lạ. Mặc dù đây không thực sự là vấn đề... Ah. Không! Chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu nếu chúng ta cứ nói chuyện như thế này! "

"Đừng lo. Vậy là đủ cho bọn tớ tham khảo. Inaba, cậu thực sự tuyệt vời đấy! Một khả năng phân tích mọi thứ thật hoàn hảo," Iori kêu lên.

Taichi hoàn toàn đồng ý với cô. Trong những tình huống không điển hình thế này, Inaba vẫn có thể nhớ rõ ràng những gì «Heartseed» nói và sử dụng hiệu quả nó. Không ngoa khi nói rằng Inaba là hiện thân của việc thu thập và phân tích thông tin.

"Ca ngợi vô ích."

"Tớ nghĩ điều quan trọng nhất là giúp đỡ lẫn nhau. Khi ai đó bị rơi vào tình huống nguy hiểm, những người khác bên cạnh nên giúp đỡ cậu ấy."

"Chuẩn."

Taichi gật đầu đồng ý với đề nghị của Aoki.

"Ừ, chúng ta có thể làm vậy trong lớp. Tớ với Yui, và các cậu đều chung một lớp—thật tuyệt nhỉ? Ah, tớ không có ý đặc biệt gì đâu!"

"Tốt. Đây cũng là một cách."

Inaba cúi đầu xuống như đang suy ngẫm gì đó.

"Hmm? Inaba, cậu không nghĩ rằng đây là một ý tưởng tuyệt vời à? Đó là, theo quan điểm của tớ."

"Không... đây là một ý tưởng tốt. Giúp đỡ người khác có vẻ tốt... ít nhất tôi nghĩ như vậy... đúng. Chúng ta kết thúc tại đây nhé, cũng khá muộn rồi. Quan tâm đến nó sau khi nó xảy đến với chúng ta."

Như đã nói, tất cả mọi người từ từ dọn dẹp đồ của họ và trở về nhà.

Tuy họ có nói qua về các biện pháp, họ không thể vượt qua được những khó chịu trong lòng. Do sợ hãi phải một mình sau khi chia tay với mọi người, Taichi cố tình dọn dẹp đồ đạc của mình chậm hơn.

"Yui sẽ trở lại trường vào ngày mai. Hãy xem mọi thứ diễn ra thế nào," Aoki nói.

"Ừ. Tôi không biết phải nói thế nào, nhưng mọi chuyện nếu chúng ta cùng hợp tác và cố hết sức. Ừm. Tôi nói thật đấy."

Iori, người bị tổn thương và dao động nhất, nhưng nhưng vượt qua nó như không, mỉm cười một cách miễn cưỡng. Nụ cười của cô có chút cứng nhắc và gượng gạo nhưng nụ cười dịu dàng đó đảm bảo rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp. Nó cũng thúc đẩy Taichi  bước về phía trước và đối mặt với mọi thách thức.

"Ừ. Tớ cũng sẽ cố gắng hết mình."

Tớ sẽ mãi mãi bảo vệ nụ cười đó của cậu—mặc dù Taichi không nói ra, cậu đã có ý chí bất khuất như vậy.

"Cảm ơn, Taichi. Chăm sóc tốt của Nagase nhé."

Trong một khoảnh khắc, Taichi nghĩ Inaba thấy thấu cậu và cảm thấy sợ hãi.

"Được rồi, nhưng nó không chỉ Iori, cả mọi người nữa..."

Taichi bị Inaba ngắt lời.

"Cậu sẽ chỉ phải chăm sóc những việc liên quan đến Iori và cậu thôi. Ngoài ra, Aoki, tôi sẽ giao Yui cho cậu chăm sóc... Ah, cậu đáng tin cậy chút nào."

"Cậu nói gì thế, Inaba! Đừng coi thường tớ. Khi tớ nghiêm túc, ai biết được tớ có thể làm những gì!"

"Cậu định làm gì với cô ấy?"

Taichi cảm thấy đó là nhận xét sắc sảo.

"Nhân tiện, Inaba, cặp cậu đâu? Cậu không về à?"

Iori hỏi Inaba, người duy nhất đã không đứng dậy.

"Oh, bởi vì tớ phải nộp lại bản  chỉnh sửa ' Bản Tin Bunken', mặc dù, tớ có kế hoạch để kiểm tra nó với mọi người vào ngày hôm kia."

Dường như cô đã đúng, nhưng Taichi đã hoàn toàn quên mất.

"Ah, chúng ta chẳng có tâm trạng để quan tâm đến những việc này..."

Iori dường như cũng quên mất.

"Thấy không? Bởi vì mọi người không có thời gian để đọc lại nó, bây giờ tôi sẽ tự làm và đưa nó cho Gotou. Có vấn đề gì không?"

"Tốt... nhưng tớ có thể giúp không?"

"Thêm tớ vào... Ah, nhưng có vẻ như tới chẳng giúp được gì. Có lẽ tớ có thể đi lấy một ít nước trái cây, Inaba?"

Inaba lắc đầu để đáp lại thiện chí của Taichi và Aoki.

"Không, cảm ơn. Tôi làm chút là xong thôi. Các cậu chẳng giúp được gì đâu. Hôm nay.... hay tôi nên nói bắt đầu từ ngày hôm nay, rất nhiều điều phiền phức sẽ đến với chúng ta, vì vậy về nhà đi."

Inaba đã ném ra một nụ cười hiếm hoi, đẩy họ đi ra.

"Inaban... Cậu có vẻ hơi lạ đấy. Có ổn không?"

"Tớ không cần cậu phải lo lắng cho tớ đâu, Nagase."

Cả ba rời câu lạc bộ như họ đã buộc phải.

Taichi quay lại để kiểm tra lần cuối, chỉ để thấy Inaba đứng đằng sau cánh cửa đóng, vẫy tay và mỉm cười.

□■□■□

Inaba dựa người vào cánh cửa sau lưng.

Cảm giác cứng, lạnh lẽo từ từ lan ra khắp lưng.

Sau một lúc nói chuyện, Taichi, Nagase, và Aoki rời phòng.

Mặc dù cô biết họ đã đi, Inaba vẫn không làm gì.

Cô thầm đếm.

Một… hai… ba… bốn… năm… sáu… bảy… tám… chín… mười.

Sau khi đếm đến mười, cô dùng lung trượt trên tường và từ từ ngồi xuống trên sàn nhà.

"Không nên... có bất kỳ sơ hở nào..."

Trong phòng một mình, Inaba thì thầm với giọng như khóc.

Không có ai trả lời cô.

Khi «Heartseed» xuất hiện, đưa cho họ một số thông tin và bỏ đi, cô biết cô không thể chịu thêm nữa.

Cô thực sự muốn xin ai đó giúp đỡ trong nước mắt, hỏi cậu ta phải làm gì và làm thế nào.

Tuy nhiên, cô không thể làm điều đó.

Cô phải là Inaba Himeko mạnh mẽ như cô đã từng.

Đó là những gì mọi người mong đợi. Quan trọng hơn, đó là những gì cô ấy muốn.

Cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Tuy nhiên, có lẽ cô ấy không thể làm thế lúc này.

"Mọi người có ổn không..."

Sau khi lẩm bẩm những lời đó, Inaba không thể không cười tự giễu.

Rõ ràng là không có cần phải lo lắng cho người khác.

Nhưng tại sao cô vẫn giả vờ tỏ ra mạnh mẽ?

Ôm đầu gối, cô cuộn tròn trên sàn.

Cảm giác mạnh mẽ dần dần rời bỏ cô.

Cơ thể được làm ấm lên từ bên trong.

Trong căn phòng vắng, không khí hiển nhiên lạnh hơn.

"Mình… nên làm gì?"

Cô nhìn xuống ngực và hỏi, chờ đợi một câu trả lời cô đã biết.

Dù vậy cô không tìm thấy câu trả lời. Không có lối ra, cũng không có bất kỳ âm thanh nào.

Không có ai ở đây để trả lời cho cô.

‘Thôi, kệ nó đi’ Inaba nghĩ trong giây lát, nhưng nhanh chóng lắc đầu phản đối.

"... Tôi đã làm những gì tôi cần."

Nếu cô không nhanh lên, có lẽ Gotou sẽ về mất.

Buông một tiếng thở dài, Inaba chống tay lên đầu gối và đứng dậy một cách miễn cưỡng.

Ổn cả mà. Có thể đứng lên được nghĩa là mọi thứ đều ổn.

Tuy nhiên, cô không có sức mà phủi bụi bám trên váy.

□■□■□

"Giờ cậu rảnh không Taichi?".

Tối đó khi cậu đang ở nhà.

Taichi nhận được một cú điện thoại từ Iori.

Thái độ của cô ấy khác với hôm qua, có vẻ đã bình tĩnh và ổn định. Có lẽ cô gọi cậu theo ý muốn của riêng cô.

"Không thành vấn đề. Thật hiếm cậu gọi muộn như vậy."

"Ừ. Xin lỗi... Tớ thực sự muốn nói với cậu ngay khi có thể."

"Không sao. Tiếp đi."

Giọng Nagase rõ ràng khá cứng nhắc, nên có lẽ cô ấy không nói điều gì đó vui vẻ. Taichi có hơi chút căng thẳng, từ khi biết rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra sau khi họ gặp «Heartseed».

"Là về cuộc gọi của chúng ta ngày hôm kia."

Tim cậu dữ dội; tai bắt đầu nóng lên.

"Oh, việc đó à."

Một cuộc gọi bất ngờ, và Taichi chẳng nghĩ ra gì để nói.

Đó là lời xác nhận về tình yêu của họ với nhau.

"Có lẽ cậu đã quá mệt mỏi vì những rắc rối mà chúng ta bị vướng vào.  Tuy nhiên, tớ tin rằng điều đó cũng rất quan trọng."

Khỉ thật. Đáng lẽ mình nên nghĩ sâu hơn về nó. Gần đây đã có quá nhiều chuyện xảy ra, chiếm hết tâm trí của cậu, đã quá trễ hối tiếc.

Sự tiến triển, giai đoạn mới.

Lúc này cậu phải chủ động, vì những chuyện thế này thường con trai sẽ bắt đầu, nhưng phải bắt đầu thế nào đây? Cậu có nên chỉ nói thẳng ra? Cậu đã làm vậy lần trước, nếu cậu tiếp tục làm điều tương tự, vậy có thiếu sáng tạo không? Hay cậu không cần quan tâm đến những thứ đó? Cậu nên ngừng suy nghĩ về những điều đó, khi mà đầu óc của cậu ngày càng rối loạn... Trong khi Taichi vẫn còn suy nghĩ phải  nói, Iori đã bắt đầu.

"... Chúng ta cứ giữ nó như cũ đi?"

"Giữ như... cũ?"

Một sự tiến triển đầy bất ngờ.

"Eh. Nghe có vẻ hơi ích kỉ khi nói thế... nhưng tớ muốn giữ khoảng cách của chúng ta vào lúc này."

"Giữ khoảng cách này... ý cậu là như là bạn bè?"

Đó là kết luận của Nagase à?

"Ah! Cậu nhầm rồi? Đó không phải là điều tớ muốn! Điều tớ nói có nghĩa là ‘như chúng ta hiện nay’"

Taichi không thực sự hiểu những gì cô ấy nói.

"Ý cậu là sao?"

"Tôi muốn nói rằng... «Heartseed» đã bẫy chúng ta trong cái ‘giải phóng ham muốn’ này. Đó là, theo cách nào đó, có nghĩa là ‘trái tim' chúng ta không trong trạng thái bình thường. Tớ chỉ nghĩ rằng nếu quan hệ của chúng ta phát triển thêm sẽ không tốt cho lắm. "

Khi Taichi suy nghĩ kĩ càng hơn, cô ấy đúng.

Họ vẫn không biết cái giải phóng ham muốn của «Heartseed» ảnh hưởng gì đến họ. Chắc chắn là một ý tưởng tồi nếu thực hiện bất kỳ hành động quan trọng trong tình huống này.

"Cậu nói đúng... Xin lỗi. Tớ không nghĩ về chuyện này."

"Không cần phải xin lỗi... Vâng, thật tuyệt vì tớ có thể nói cho cậu. Vậy, hãy nhớ rằng bất cứ điều gì xảy ra trong tình hình kỳ lạ này sẽ không ảnh hưởng mối quan hệ của chúng ta."

"Ahah. Cuối cùng thì chúng ta vẫn không biết những gì sẽ xảy ra. Tình trạng này khá nguy hiểm."

Giữ điện thoại trong một tay và tay kia sờ các bộ phận cơ thể khác nhau, Taichi không thể tìm thấy bất cứ điều gì bất thường, tuy nhiên, những thay đổi không thể quan sát được còn đáng sợ hơn.

Cậu không hề biết chuyện gì đang diễn ra trong cậu.

"Dù nhìn thế nào đi nữa... nó vẫn rất nguy hiểm, vì chúng ta không biết chúng ta sẽ làm những gì... Umm, sau đó tớ có thể hối lỗi không?"

Nagase nói một từ khác cậu không rõ ý nghĩa.

"Đó chắc chắn ổn với tớ. Nhưng... hối lỗi? Với tớ sao?"

"Tớ không làm điều gì tệ với cậu đâu, chỉ là tớ có cảm giác hối hận... Tớ muốn thú nhận tất cả mọi thứ với cậu để tớ cảm thấy tốt hơn... Hmmm, tớ thật tệ. Xin lỗi."

"Cậu không tệ, hoàn toàn không. Tớ luôn ở đây để nghe cậu tâm sự mà."

Nếu họ là người, Taichi không có cách nào để biện hộ.

"Cảm ơn, Taichi... xin vui để tớ hành động duyên dáng."

"Chắc chắn," Taichi trả lời vô cùng mạnh mẽ.

"T-tớ vẫn cảm thấy không tự tin vào bản thân mình."

Đã được một thời gian từ khi Nagase phơi bày nỗi đau khổ cô.

Nagase đã gần như đánh mất bản chất đích thực của mình do quá suy xét về người khác và diễn quá nhiều vai.

Mặc dù cô tuyên bố với Taichi rằng đã cải thiện một chút, dường như cô vẫn có nhiều khó khăn.

Dù sao thì, đó cũng không phải việc có thể dễ dàng giải quyết.

"Ummm..."

Cậu biết rõ chuyện đó, nhưng giọng cậu vẫn trầm dần.

"Ah, nó không phải là nghiêm trọng như trước! Hoặc nên nói rằng, nhờ cậu, bây giờ tớ cảm thấy khá hơn rất nhiều, thậm chí cảm thấy gần đây tớ có thể  đối mặt với người khác với bản tính tự nhiên của tôi. Thật đấy."

"Thật tốt quá."

"Yeah. Cảm ơn nhiều. Tuy nhiên, tớ có một chút phân vân liệu như thế này có ổn không, vì thực sự tớ có một ít dự đoán về hiện tượng mà «Heartseed» đã tạo ra," Nagase nói với giọng cứng nhắc.

Gương mặt lạnh lùng, không cười của Nagase hiện lên trong đầu Taichi nữa.

"Giải phóng những ham muốn thực sự trong trái tim. Tôi tưởng rằng ham muốn thuần khiết chính là bản chất đích thực của tớ. Tớ biết đôi chút khác nhau, nhưng nếu đây là cơ hội để hiểu bản chất đích thực của tớ, tớ vẫn mong chờ nó."

Những điều trái tim thực sự ham muốn.

Bản chất thực sự.

Taichi không biết cái gì là đúng.

Nhưng cậu hiểu ý của Nagase và lý do tại sao cô lại có cảm giác như vậy.

"Tôi ghét bản thân có những suy nghĩ như vậy. Tình hình chúng ta hiện nay cực kỳ nguy hiểm, Yui và Aoki đã gặp khó khăn, tớ thực sự ghét bản thân mình vì những suy nghĩ ích kỷ như vậy... tôi ghét, nhưng tôi không thể ngăn mình nghĩ vậy," Cuối cùng Nagase thì thầm, "Được rồi! Đây là kết thúc của việc hối lỗi! Xin lỗi vì bắt cậu nghe tớ quá lâu! Lần sao tớ sẽ đãi cậu gì đó!"

Cô thay đổi cảm xúc của mình nhanh chóng như thường lệ. Cậu không biết những gì cô ấy  thực sự nghĩ, mặc dù, âm thanh tươi sáng và sống động của cô cuốn đi cảm giác ảm đạm cô đem lại vừa nãy.

Taichi muốn nói gì đó, nhưng cậu không biết phải nói gì.

"Vậy, cảm ơn đã nói chuyện với tớ dù đã rất muộn. Mai gặp lại!"

Cô chuẩn bị cúp máy. Cậu phải nói điều gì đó.

"Đó cũng là Nagase đích thực!"

Cậu không nghĩ ra phải nói gì, cậu vẫn cố nói gì đó.

"Eh?"

"Tôi đã nói...  Nagase đích thực cũng có thể kiên nhẫn quan sát mọi thứ và chủ quan xem xét chính mình!"

Taichi cố gắng nói với cô ấy những điều cô nghĩ.

"Eh... Ah... Thật vậy sao?"

"Yeah... Có lẽ vì tớ nghĩ bản chất đích thực của tớ chính là cách cuộc sống bình thường hàng ngày."

"Hehe. Ngay cả khi tớ gặp khó khăn, có vẻ như nó cũng không là vấn đề khi có cậu ở bên. Tôi cũng cố gắng, để trở thành người có thể đem lại sự thoải mái cho người khác. Thôi, bye bye!"

"Yeah. Tạm biệt."

Taichi tắt điện thoại, để nó lại ở vị trí ban đầu.

Có gì đó kỳ lạ đang xảy ra trong đầu cậu.

Mặc dù cậu muốn tìm ra gốc rễ của nó, nhưng nó quá mơ hồ và cậu thất bại.

"Quên đi."

Taichi đứng bật dậy.

Cậu bước đến bên cạnh tường và mở cửa sổ. Làn gió thổi vào, làm không khí trong phòng trong lành và mát mẻ.

Ngày mai sẽ như thế nào? Chuyện gì sẽ xảy ra? Những gì sẽ thay đổi?

Họ đã quyết định chấp nhận tình trạng này. Ngày mai chiến trường sẽ bắt đầu- không, nó đã bắt đầu rồi.

“Phải có cách nào đó... Mình phải nghĩ ra một cách." Tự nói với mình, Taichi đóng cửa sổ lại.

Bình luận (0)Facebook