• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 25

Độ dài 1,473 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-25 18:56:39

Ian cuối cùng cũng nhận ra lý do cho sự bất thường của cô ấy. 

Cảm thấy thật thống khổ, anh vuốt mặt của mình. 

"Vì vậy, tên cô ấy là Laritte." 

Một câu chuyện thần thoại cổ điển về một nữ thần, kết cục thảm hại vì sự lăng loàn của mình, chính là nguồn gốc của cái tên đó. 

Nhìn thoáng qua, anh đã biết Laritte bị  đối xử như thế nào trong ngôi nhà này. Không hiểu thái độ của Ian, Rose tiếp tục. 

“Em xin lỗi vì đã thay đổi hôn thê, công tước. Em sẽ làm hết sức mình để trở thành nữ tước của ngài, để đáp lại xin hãy rộng lượng tha thứ cho em.” 

Cô ta tức giận khi cha cô lại gửi gắm một đứa con gái như vậy. 

Thế nhưng, đối với Ian cô gái ngoài giá thú đó là một người rất quan trọng. 

Cô ấy vì lợi ích của anh, đã trở lại đế quốc và giúp anh vào cung điện hoàng gia một cách an toàn. 

Nhiều người ngưỡng mộ anh ấy vì có một cô gái như cô ấy, và sau đó thì lấy Rose làm hôn thê của anh để có con cháu nối dõi. 

Redra nhận ra biểu hiện cứng rắn của Ian. 

"Vậy thủ lĩnh, chúng ta sẽ trở lại lãnh thổ của Reinhardt chứ ạ?" 

Vốn dĩ, việc thuộc hạ sắp xếp mà không có mệnh lệnh đặc biệt của chỉ huy là một đức tính tốt để chỉ huy có thể giữ địa vị cao quý. 

Nhưng Redra đã hiểu sai hoàn toàn ý tưởng của Ian. 

"Hôn thê……" 

“Hoàn cảnh của Công tước…..” 

Vài lời từ cuộc trò chuyện giữa Rose và Redra thỉnh thoảng văng vẳng bên tai anh. Nó gần như thể anh ta không thể để ý đến họ. 

Những hình ảnh về khuôn mặt vô cảm của Laritte cứ hiện ra trước mắt anh. 

Anh đang ôm đầu, đập mạnh vào tường. 

Bang! 

Bức tường vốn mạ bạc, do tác động của nắm đấm của kiếm sư, giờ đã có một vài vết nứt. 

Những mảnh vụn của nó rơi xuống nền nhà sáng bóng. 

Trong khoảnh khắc ấy, sự im lặng bao trùm căn phòng. 

Anh thở hổn hển,gấp gáp trong cơn thịnh nộ. 

“Các ngươi có…..” 

“……” 

“…… im miệng đi không. Cả hai ngươi." 

Anh nghiến răng khi mắt lướt qua khuôn mặt của cả hai. 

"Laritte sợ cái tên Rose." 

"Cô ta đã đối xử với em như thế nào chứ?" 

Sự chấn động của thanh âm đầu tiên đó đủ khiến cô ta rơi nước mắt. 

"Cô ấy ở đâu? Laritte ở đâu?” 

Khi Ian hỏi với sự phẫn nộ, mọi thứ của Rose dường như bị nát vụn. 

"Tại sao ngài lại tìm kiếm Laritte chứ, công tước?" 

Thật khó để cô có thể duy trì được nét mặt khi đứng trước mặt chồng mình. 

‘Hơn nữa, anh ấy còn yêu cầu mình đừng nói nữa? Con nhỏ đó thực sự là một nỗi ô nhục đối với dòng dõi Brumayer." 

Tuy nhiên, ngay cả vẻ mặt tức giận đến mức dọa người của anh cũng khiến trái tim cô ta rung động. 

Cố gắng duy trì nụ cười trên môi, cô đáp. 

“À, vì công tước nói rằng ngài đã nhận được sự giúp đỡ từ em ấy tại biệt thự, nên em sẽ tìm ra cô ấy mà...” 

"Cô ấy ở đâu?" 

Khi anh ngắt quãng lời cô ta, cô ta cau mày không hiểu tình hình. 

Khi Rose im lặng hồi lâu, Ian tự mình sải bước ra khỏi phòng. 

"Laritte!" 

Anh đi ngang qua hành lang dài màu trắng. 

“Ta đã đến Laritte! Ta đây!" 

Đôi mắt anh đang tìm kiếm cô qua mọi cánh cửa trên con đường của anh. 

Nhưng Laritte, đã bị đuổi khỏi dinh thự không còn ở đó. 

Không nhận thức được điều đó, anh leo lên tầng hai và tiếp tục mở những cánh cửa tiếp theo. 

"Em đang ở đâu, Laritte?!" 

Hình bóng cô ẩn hiện trước mặt anh. 

Anh hứa sẽ tìm cô và hỏi cô tại sao phải giấu thân phận của mình với chồng. 

Anh muốn hỏi cô tại sao cô không thể tin tưởng anh. Mặc dù anh thực sự có thể hiểu được cảm xúc của cô. 

Nếu anh ta được minh oan, cô ấy có thể bị anh ta bỏ rơi. 

"Vậy thì tại sao em lại giúp ta có giành lại vị trí, đồ ngu ngốc?!" 

Ian muốn hét vào mặt cô ấy. Bây giờ anh đã biết tên thật của cô. 

Nhưng anh khao khát được gọi cô như vậy….

"Em thực sự nghĩ rằng ta là một con gấu sao? Em nghĩ rằng ta thậm chí sẽ không tìm ra người đã cứu mạng mình sao?" 

Anh cảm thấy ngột ngạt. 

Thật khó để giải thích liệu những cảm giác thất vọng và tức giận này là hướng đến Laritte hay chính anh. 

"Laritte!" 

Rose xa xẩm mặt mày khi anh hét lên, máu cô đang tăng cao. 

"Công tước." 

"Laritte!" 

“Công tước…..!” 

Rose hét lớn gọi anh khi cô ta thất vọng vì bị phớt lờ. 

"Tại sao ngài lại tìm kiếm đứa con hoang đó chứ?" 

Cuối cùng, Rose trở nên lo lắng. 

"Laritte không có ở đây!" 

Ian dừng lại. 

“Chúng tôi đã đuổi cô ấy đi. Thật là quá sức đối với chúng tôi khi phải chăm sóc một đứa con hoang kia …… Nhưng, ngài sao vậy, công tước? Hôn thê thực sự của ngài đang ở ngay đây m….” 

Anh quay lại bắt gặp những người hầu của Rose. 

Anh nắm chặt đến nỗi chiếc vòng cổ lạ mắt đeo trên cổ cô ta cũng rung lên. 

Những món trang sức đắt tiền được mua từ tài sản của Bá tước đang rung dưới con mắt đáng sợ của anh ấy. 

Kinh hãi, Rose bối rối khi cô bắt gặp ánh mắt của anh. 

"Cô ấy rời đi khi nào?" 

Đối với Rose, ác quỷ cũng không thể đáng sợ hơn anh ấy, người mà cô mới lớn đã thích. 

Nếu cô là một người lính đối mặt với anh ta, thanh kiếm của cô sẽ vỡ vụn dưới đôi mắt rực lửa của anh ta. 

Hơi thở của Rose trở nên khó khăn trong tình huống nặng nề đó. 

Cô cố gắng lấy thêm oxy khi cảm thấy chiếc cổ mảnh mai của mình đang bị siết lại. 

Ian siết chặt vai cô hơn, móng tay của anh như đang cắm sâu vào da thịt qua chiếc váy của cô. 

Sau đó cô mới sực tỉnh và lắp bắp, nhắm chặt mắt lại. 

“Nó không lâu như vậy! Họ có thể vừa rời khỏi thủ đô! Tôi..tôi đã đưa cô ấy vào một chiếc xe ngựa, vì vậy…….” 

Anh quay lại, thả cô ra mà không chút do dự. 

Cô ngồi phịch tại chỗ. 

Ian quay lại và liếc nhìn cô. 

Anh tự hỏi liệu mình có nên nói lời xin lỗi vì đã cư xử với cô một cách thiếu thận trọng hay không, nhưng anh không thể lãng phí thêm thời gian nữa. Tất cả những gì anh ta phải làm là tìm Laritte ngay lập tức. 

Ian nhìn cô với ánh mắt khinh thường như thể anh đang nhìn một loài côn trùng. "Hôn thê thực sự?" 

Nắm tay anh ấy siết chặt khi nói.

"Đó là Laritte mà cô đã gửi đến biệt thự của ta, đúng chứ?" 

“……..” 

"Vậy thì chỉ có Laritte mới có quyền trở thành công tước phu nhân của ta." 

Không nói thêm lời nào, anh quay người đi xuống cầu thang. 

Vợ chồng Bá tước đang vui vẻ cho đến khi họ nghe thấy tiếng động trên tầng hai. Nhìn Ian leo xuống cầu thang, nữ bá tước vội vã đến gần anh. 

“Công tước! Có chuyện gì mà ồn ào vậy ……?” 

Khi Ian bước ra khỏi biệt thự, hoàn toàn phớt lờ nữ bá tước, bà ta sững sờ đứng đó trước khi leo lên cầu thang. 

Rose vẫn ngồi trên sàn với vẻ mặt vô hồn. 

"Rose! Công tước sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?!” 

Nhưng Rose không thể lên tiếng. 

Làm sao Công tước có thể nói rằng Laritte quan trọng hơn cô ấy? 

‘Đồ súc sinh đó!’ 

Rose, đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của một người hầu, không thể tự bình tĩnh và bắt đầu la hét. 

"Aaaaaa!!!’

Cô ta ném đồ thủy tinh xuống cầu thanh, nó vỡ thành hàng nghìn mảnh. 

Không kiềm chế được cơn tức giận, cô đã giẫm lên những mảnh kính vỡ. 

“Aaa! Aaaa! ” 

"Rose! Con điên rồi sao?!" 

“Con đ* đó thật đáng ghét …… Aaaaa!” 

"Rose! Ta muốn hỏi con một điều!”

 Nhưng cô ta không có tâm trí nào để nói chuyện. 

"Aaaaaa!!!" 

Căn biệt thự rung chuyển bởi tiếng hét chói tai của cô ta. 

Trong khi đó, Ian đang đi bộ đến xe ngựa của mình. 

"Thủ lĩnh!" 

Redra lao theo anh ta. 

"Đúng như vậy sao công tước?!" 

"Là sao?" 

"Ý tôi là, ngài sẽ nhận đứa con ngoài giá thú làm hôn phu của ngài thay vì tiểu thư Rose?!" 

Cô hét lên khi chạy để theo kịp tốc độ của anh ấy.

“Nhưng, đừng làm điều đó, thủ lĩnh.” 

"Nếu ta không đồng ý thì sao?"

 Ian dừng lại và liếc nhìn Redra.

Bình luận (0)Facebook