• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1: Keisuke cứ tùy thích nhé?

Độ dài 2,868 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-02 12:31:24

Ở phòng khách nhà Kirishima. Tiếng kim giây của đồng hồ treo tường vang lên.

“Sao hả. Gặp lại bạn thuở nhỏ, cảm giác hoài niệm đúng không?” – Lâu lắm rồi cậu mới xay rồi pha cà phê, chia cho bốn người, ông bố Eiichirou vừa làm vừa bắt chuyện bắt chuyện.

“À. Ừm”

Keisuke chỉ trả lời được như vậy.

Nhắc đến “Ma-chan” – còn gọi là Masaki,

“Cháu cảm ơn cốc cà phê nhé, thưa chú… à không, thưa papa”

“Pa, papa á!?” – Eiichirou gần như phụt cà phê ra. “À, đúng rồi. Mình thành papa rồi mà”

“Chà chà” – Yukari cười. “Thế thì không biết em có được Kei-chan gọi là mama không nhỉ”

Keisuke lưỡng lự chẳng biết nên tỏ ra vẻ mặt như thế nào.

Tiếng kim đồng hồ vang vọng vào tai.

“Cơ mà, em có mang cái đó đến không?” – Eiichirou hỏi Yukari. Yukari hơi nghiên đầu nhưng mà ngay lập tức cô chuyển sang nụ cười, lấy từ trong túi ra cuốn album.

“Đây đây. Ảnh của con bé nhà em và Kei-chan chụp hồi nhỏ”

Thứ mà cô đưa ra là ảnh hồi xưa của Ma-chan và Kei-chan. Bức ảnh hai đứa khoác vai nhau, má dí vào nhau mũm mĩm được chụp lại.

“Cái đó--- “

Cậu ta nhớ ra rồi. Đó là bức ảnh mà Yukari chụp vào cái hồi mà trước khi Ma-chan không còn đến công viên nữa.

Được chụp ảnh cho, nhưng mà Ma-chan thân thiết của cậu không còn đến công viên nữa, cho nên cậu không có bức ảnh được rửa.

Cô ây có cái thứ như này, thế tức là chắc rồi---

“Cho xem nào cho xem nào. Ài chà--, con lúc đó bé tí. Khiếp nhỉ” – Masaki hân hoan. “Cái hồi này ấy, nếu không nhầm thì hai đứa thi chạy phân thắng bại, con bảo là lần sau sẽ thắng, ảnh mẹ chụp hồi đó đúng không nhỉ”

Còn có cả chuyện đó nữa. Cho nên là Keisuke trong ảnh mới đầy vẻ hiếu thắng một cách kỳ lạ.

Với lại là Masaki có cách nói chuyện khá là theo thời đại…

“Sao hả? Kei-chan --- thôi không thể nói là Kei-chan nữa nhỉ. Keisuke-kun. Cháu có nhớ ra nhiều chuyện hồi xưa không?” - Yukari để ý nên hỏi.

“Vâng. Cũng đại khái…”

Lúc đó, tiếng điện thoại của Yukari vang lên. Yukari trả lời điện thoại, biểu cảm u ám.

“Eiichirou. Người làm chỗ chuyển nhà bảo là sẽ chậm khoảng 2 tiếng”

“Thế à. … Thế thì cứ đi văn phòng quận trước đi”

Hai bố mẹ đứng lên. Bảo là đi nộp giấy kết hôn.

“Mấy đứa là bạn thuở nhỏ đúng không? Chơi thân với nhau đi nhé” - Eiichirou nói.

“Khồng khồng khồng” - Keisuke nhảy xổ vào Eiichirou, trong khi đó ở bên cạnh, Masaki và Yukari vừa nói chuyện qua loa với nhau.

“Thế thì phần còn lại tự lo nhé”

“Vâng. Con sẽ ngoan ngoãn cùng Keisuke ở nhà chờ”

Masaki nhe rằng cười, tay vẫy chào. Eiichirou và Yukari cũng tủm tỉm rồi đi mất.

Chỉ có mỗi Keisuke là chán chường, mà đúng hơn là cậu chết lặng luôn.

Cạch - tiếng cửa lối vào nhẹ nhàng đóng lại.

Masaki quay quay nhìn xung quanh. Cô nhoẻn miệng cười. Khoảnh khắc tiếp theo, Keisuke cảm thấy có điều bất ổn ---.

“Kei-chan!! Tớ cực kỳ là muốn gặp cậu luôn!!”

Masaki cười phá ra, vừa đập bẹt bẹt vào hai vai Keisuke vừa nhảy tõn tõn. Cô vui mừng nhảy nhót.

Ấn tượng lần đầu gặp, cái kiểu nói chuyện lúc xem ảnh, cái sự khỏe khoắn này ---

Không sai được, đó là Ma-chan.

Ma-chan, nhưng mà là --- người hướng ngoại.

Ma-chan trong khoảng thời gian dài xa cách đã trở thành một người hướng nội tuyệt vời.

“Đau quá đau quá”

“Kei-chan, Kei-chan” - Sau một hồi nhảy nhót, Masaki dừng lại. Cô ghé mặt lại gần Keisuke cứ như là soi mói kỹ lưỡng. “Aa, Kei-chan. Cậu vẫn giống như hồi xưa”.

“Gần quá gần quá” - Keisuke uốn lưng lại. Đỏ đến tận mang tai. “Cơ mà, cậu là con…”

“Hở?” - Gương mặt tươi cười cô gái xinh xắn cao ráo hướng ngoại, dịch lại gần cậu.

Không biết cậu có lầm không, Masaki cứ như vừa ép lại gần vừa thể hiện độ căng phồng của bộ ngực to tướng.

“Cậu, nghe thấy vừa rồi tôi nói gì rồi đúng không, “cậu là con gái à””

“Khì khì khì---“

Cậu muốn hỏi điều đó trước khi làm điều gì khác. Tại vì cậu khá là shock, mặc dù đó là do tự mình hiểu lầm. Tuy nhiên, đó không phải là kiểu mà có thể hỏi thẳng trước mặt được.

“Tóm lại là đợi tí” - Cậu chạy trốn một lúc, tạm thời là để tránh ánh mắt. Hóa ra cậu là con gái à - Keisuke nói như thế cho nên nghĩ ra một câu như thế này.

“Nói sao nhỉ --- Cậu xinh xắn lên nhiều quá”

Trong chốc lát, mặt Masaki đỏ chót lên và bùng nổ.

“Cậu, cậu nói cái gì thế” - Masaki lùi ra một chút rồi thấp thỏm. “Nóng quá” - cô cởi áo blazer ra. Chiếc áo blouse trắng sáng lóa.

“Sao cậu lại mặc đồng phục”

“Tại vì mama bảo là, là học sinh cấp ba rồi thì những cái lúc chào hỏi như thế này phải mặc đồng phục --- cơ mà” - Masaki quay trở lại với gương mặt tươi cười. Trông giống với nụ cười của Ma-chan hồi xưa. “Kei-chan cũng thế, cậu vẫn như xưa, vẫn đáng yêu nhỉ?”

Masaki hơi “cúi nhìn xuống”.

Cái con này, dám cao hơn mình à.

Keisuke nhận thấy bàn tay của Masaki đang định vươn lên đầu mình.

“Dừng lại. Đừng có tưởng cao hơn tôi mà định xoa đầu tôi”

“Có sao đâu. Đáng yêu mà”

“Không dừng lại à” - Cậu tránh ra đủ xa - “Cậu, cao bao nhiêu?”

“170. Kei-chan thì sao?”

“…165” - Nếu mà nói theo kiểu hài hước ngày xưa mà mình thấy trong video thì cậu là cái thằng mà “Moa cũng muốn cao hơn một chút”. Masaki, đưa cho tôi 5 cm chiều cao đó đi.

“Không sao đâu. Tom Cruise cũng có cao vậy đâu”

“Tom Cruise cao 170 cm. Với người Âu Mỹ thì có thể là dáng người nhỏ bé, nhưng mà anh ta là người của thế giới khác với tôi đấy”

Cậu nói bằng giọng trầm. Masaki hơi chút rón rén, có lẽ là Keisuke đang tưởng tượng.

“Thôi thôi, không sao đâu. Còn nữa này, tớ từ hồi nhỏ đến giờ, đúng là một đứa con gái đấy”

Lần này, cô lại đến xoa đầu Keisuke.

“Đã bảo là gần quá rồi mà!”

Mái tóc của Masaki, hương thơm của dầu gội nghịch ngợm với khuôn mặt của Keisuke, đôi lúc còn có cả độ căng nẩy của bộ ngực phía dưới lớp áo blouse dí vào cậu.

“Cần gì phải chạy trốn” - Masaki phồng má lên.

“Thật ra là em gái của Ma-chan - chắc là không có chuyện đó đâu nhỉ”

“Không không. Cậu hoài nghi đến độ nào vậy. Hay là để tớ kể hết nhé, chuyện chơi xích đu theo lượt; chuyện về nhà muộn nên mama đến đón; chuyện tớ bị thằng con trai nào đó bắt nạt khóc, khi đó Kei-chan đứng lên đánh lại”

“Dừng lại đi” - Toàn bộ đều nhớ hết.

Masaki chống hai tay lên hông rồi cười.

Cô ưỡn ngực lên, độ căng phồng lại càng thể hiện rõ. Đó là thứ hung khí mà Ma-chan quần đùi áo cộc không có. Sức công phá quá kinh khủng.

Đột nhiên cậu nhớ lại. Cậu nhớ lại cái lúc chơi ở công viên.

“Kei-chan cao hơn mà” - Ma-chan dỗi hờn.

“Mẹ tớ bảo là uống sữa bò là cao lên đấy”

“Thế thì Ma-chan cũng sẽ uống sữa bò thật nhiều vào”

Đúng là có câu chuyện như thế…

Cái dáng người cao thế này là nhờ có quà tặng của sữa bò à.

Sữa bò, mạnh thật.

Keisuke đánh mắt đi để không nhìn quá nhiều vào phần ngực lộ ra làn da màu trắng.

“Cơ mà, cậu đã biết việc đối tượng tái hôn của mẹ mình là bố tôi à?”

“Từ đầu thì không biết đâu? Nhưng mà sau khi nghe mama nói cái tên, rồi nghe là có con trai. Ừm, thế rồi nghe cái chỗ ở. Thế là tớ kiểu “Đó là Kei-chan mà?””

Cô tiếp tục kể rằng, sau đó cô hỏi bà mẹ Yukari này nọ, thế là đoán ra đó là Keisuke, không sai chút nào.

“Thật á”

“Thế là tớ thúc dục mama. Mấy cái chuyện mama bảo, nào là chuyển nhà, nào là giấy kết hôn sẽ làm vào tháng sau hoặc là vào mùa hè, nhưng mà tớ bắt làm vào hôm nay luôn”

Thế hóa ra mình bị dí dọn dẹp phòng cả đêm, nguyên nhân là do Masaki.

“Tại sao lại không nói cho tôi biết chứ”

Masaki nũng nịu.

“Tại vì là, tớ có biết số liên lạc của Kei-chan đâu”

“A, thế à… Xin lỗi” - Keisuke cúi đầu, thế là Masaki cười rôm rả.

“Không sao. Biết làm sao được. Tại vì hồi xưa bọn mình làm gì có điện thoại đâu”

“Ờ đúng rồi…”

“Hì hì. Kể cả cái mặt hối lỗi kia, y đúc ngày xưa luôn”

Không hiểu sao xấu hổ quá. Đột nhiên, “cách nói của Keisuke hiện tại” tuôn ra.

“--- Mình quay lại phòng khách đi. Cứ đứng chờ ở đây thì cũng ấy lắm”

Ừ - Masaki đi vài bước rồi vỗ tay nhẹ.

“Trong khi đợi hành lý chuyển nhà đến, cậu cho tớ xem phòng để cất đồ được không?”

“À à. Được”

Keisuke dẫn Masaki lên tầng hai. Keisukei leo cầu thang, phía sau là tiếng bước chân nhẹ nhàng liên tục.

Ở tầng hai có phòng của Keisuke, còn có phòng của Eiichirou nữa. Có cả nhà vệ sinh. Phía cuối có phòng được dùng để chứa đồ đạc, phòng đó sẽ thành phòng của Masaki. Theo kế hoạch là Yukari sẽ dùng chung phòng với Eiichirou.

“Ài chà. Tuyệt quá. Cậu dọn dẹp sạch sẽ ghê”

Masaki dòm trong phòng xong thì tròn mắt.

“Thường thôi”

Căn phòng không có rèm cửa, cực kỳ sáng sủa và ấm áp.

“Rộng quá” - Masaki đứng ở giữa phòng, dang rộng hai tay và xoay tít một vòng.

Chiếc váy đồng phục tung bay lên theo lực ly tâm. Keisuke hoàn toàn nhìn được ở phía trong váy luôn.

“Nói, chung là, nó rộng 8 chiếu”

“Tớ ở chỗ rộng thế này, có được không?”

“Tôi nghĩ là được. Ông già cũng chả bảo gì cả”

“Sướng quá. Tại vì cái giường tớ đang dùng là thứ mà tớ thích, tớ vui lắm” - Mái tóc cô óng ánh lên, cô nói - “Cảm ơn nhé. Keisuke”

Đột nhiên bị gọi tên, cậu ta giật mình. “Ke, “Keisuke”?”

“Tại vì là, bọn mình cũng lớn rồi, tớ thấy gọi là “Kei-chan” thì không biết thế nào. Cơ mà gọi “Keisuke-kun” như vừa nãy thì cũng hơi ngượng. Dù sao thì bọn mình cũng là anh trai em gái trên danh nghĩa. Hay là cậu thích được gọi là “Kei-chan” hả?”

Đây chắc chắn là tuyệt kỹ hướng ngoại <<Rút ngắn khoảng cách>>.

“À không, à, gọi kiểu gì cũng được”

Bản tâm của cậu thì gọi kiểu gì cũng khốn đốn.

Cậu chưa từng có trải nghiệm được một cô gái xinh đẹp như người lớn thế này gọi mình bằng tên. Cũng, chẳng có kinh nghiệm được gọi bằng cái tên cúng cơm thời trẻ con.

“Ưm” - Masaki suy nghĩ. “Thế thì ở bên ngoài, gọi “Keisuke” là chính, nhưng mà dùng cả hai kiểu luôn”

Vẻ mặt Keisuke trở nên cau có. Cái cách gọi “Kei-chan” là từ xưa. Lớn lên rồi gọi là “Keisuke” thì cũng hiểu được thôi. Nếu là bạn là con trai hồi nhỏ thì không thành vấn đề. Tuy nhiên, đối phương của cậu lại là một đứa con gái với nụ cười rạng rỡ. Bị cái cô Masaki đó gọi là “Kei-chan” hoặc là “Keisuke” thì…

Có lẽ cần thời gian mới quen được.

Sau khi Keisuke giải thích bố trí các phòng, Masaki giơ tay lên.

“Có ý kiến! Tớ muốn xem phòng của Keisuke”

“…Phòng của tôi á?”  - Mặt Keisuke nhăn nhúm lại, có lẽ nó phải đến độ mà bọn con gái cùng lớp phải hét lên rồi chạy mất.

Tuy nhiên, Masaki lại đung đưa mái tóc của mình, đặt tay lên nắm cửa phòng Keisuke.

“Tớ mở nhé?”

Có vẻ cô vẫn có cái ý thức tốt, xác nhận lần cuối.

“Không được”

“Ê--. Có sao đâu”

“Không được”

“Tớ sẽ không soi mói sách dâm đâu”

“Con gái mà nói được mấy cái câu đó à!?”

Masaki cười hớn hở. “Đúng là Keisuke đáng yêu quá”

“Im đi. …Tôi không hay cho người khác vào phòng mình, cũng chẳng hay vào phòng người khác”

Thế là Masaki đờ mặt ra, cô lẽn bẽn thẹn thùng.

“Tớ cũng đã vào phòng đứa con trai khác bao giờ đâu. Tại vì là phòng của Kei-chan nên tớ mới muốn xem đấy”

Keisuke mật vẫn nhăn nhúm, cậu ta thở dài.

“Chỉ có Ma-chan tớ mới cho đặc quyền thôi đấy”

Masaki sáng mắt lên. “Ừm ừm. “Chỉ có Ma-chan tớ mới cho đặc quyền”, hồi nhỏ cũng như thế nhỉ”

“Có cái đó à”

Lúc cậu lén mang kẹo ở nhà đi, lúc cậu chỉ cho Masaki chỗ mà cậu ưa thích, lúc đào hầm núi nghịch cát, cậu đã nói với Ma-chan như vậy.

Keisuke mở cửa ra, “Tớ xin phép nha ~” - Masaki dòm vào trong.

“Tớ nghĩ là chẳng có cái gì đặc biệt đâu”

Masaki lon ton đi vào, cô nhìn xung quanh một cách kỳ thú.

Chiếc bàn, tủ sách, chiếc giường làm bằng gỗ thô. Nhờ đó mà sắc màu của căn phòng sáng sủa. Trên tủ sách phần lớn là sách giáo khoa các loại, có một tí manga và tiểu thuyết. Trên bàn là chiếc máy tính xách tay. Ngoài ra còn có chiếc tivi nhỏ. Chắc chắn chẳng có thứ đồ gì kỳ lạ.

“Hưm”

“Chả có gì đúng không” - Xấu hổ quá. Mình muốn ra ngoài ngay bây giờ luôn.

Tuy nhiên, Masaki lại đặt lưng xuống giường Keisuke và bắt đầu khoan khoái.

“Phòng của con trai hóa ra nó là thế này à. Đáng ra nó phải kiểu như thế này, poster kiểu “Tạp chí Bikini!!”, hoặc là có mấy thứ đồ kiểu “Anime!!” chẳng hạn”

“Chắc cũng có mấy đứa kiểu như thế. Nhưng mà phòng của mấy đứa con trai khác thì chưa vào bao giờ nên không biết”

Masaki đứng dậy khỏi giường, thế rồi, cô xin phép một câu và thò tay vớ lấy cuốn sách toán tham khảo trên giá.

“Ài chà. Cậu chăm học ghê. Căn phòng nghiêm túc quá”

“Cũng chẳng phải thế. Tớ vẫn chơi game trên tivi mà”

“Ơ? Game á? Thật á? Xem nào?” - Masaki bò lổm nhổm. Mái tóc dài và vạt váy ngắn đưa qua đưa lại. Kiểu dáng thế này không hay rồi. Nhìn được gần như bên dưới váy còn gì.

Không rõ là cô ta mất cảnh giác vì người bạn thuở nhỏ, hay là vì sự hào hứng của người hướng ngoại.

“K, không phải ở đó” - Keisuke hoảng hốt lấy máy sw*tch từ trong ngăn kéo ra.

“Ô ~. Tuyệt đấy. Tớ cũng thích game lắm”

“Thế à”

Tại sao nhỉ. Mình với cô ta tìm ra chủ đề chung rồi, vậy mà cảm giác căng thẳng vẫn không ngớt.

“Cậu chơi game gì? Chắc chắn là spl*toon hả? Hay là Smash Br*s? Hay là M*rio Cart?”

“Mấy cái đó thì ông già thích chơi, nhưng mà tớ thì chủ yếu là chơi Dr*gon quest một mình”

Mình không chơi mấy cái game online đâu. Quá đáng sợ. Đối tượng mà mình nhìn thấy mặt đã khó chịu rồi, vậy mà đây còn là người khác ở trên mạng, không nhìn thấy mặt, chả biết phải đối ứng ra sao.

“Hê ~”

“…Ma-chan chơi game gì?”

Masaki nghĩ một hồi rồi có vẻ như cô nhận ra Keisuke đang dùng cách gọi tên ngày xưa.

“Cứ gọi tớ là “Masaki” cũng được mà?”

“Ơ…”

Masaki giật máy chơi game từ Keisuke.

“Tớ đã là học sinh cấp ba rồi đấy? Cứ gọi là “Ma-chan” thì cũng được… mà thôi, Keisuke cứ tùy thích nhé?”

Tùy thích hả…

Keisuke lắc đầu mạnh để cố xóa đi cơn mộng tưởng.

Tuy nhiên, ngược lại thì kết cục là cậu ta lại hít hết cỡ cái mùi hương ngọt ngào từ mái tóc của cô ấy, thế rồi, cậu nói - “Ờ, tớ sẽ suy nghĩ” - rồi đặt lưng xuống giường.

Thế rồi, Masaki ngồi vào kế bên Keisuke.

“Nào… hai đứa mình chùng chơi đi?”

Gương mặt của Masaki gần Keisuke.

“Ơ? Chơi, chơi cái gì…”

Gương mặt của Masaki ngày càng gần hơn.

Keisuke bất giác định nhắm mắt, thì khi đó cánh tay của Masaki đã vụt ngang qua Keisuke.

Masaki tóm lấy chiếc máy chơi game ở ngay bên cạnh Keisuke.

“Cái này nè, chơi đi?”

“Hê?”

“Tớ không giỏi chơi game lắm, nhưng mà hai đứa mình chơi cái gì đó đi?”

Keisuke cảm nhận thấy hương thơm ngọt ngào và hơi ấm nhẹ nhàng từ bên cạnh mình. Ai cha cha - cậu vừa gãi đầu, vừa nói - “Thế thì chơi M*rio Cart đi”

Cậu cho xuất hình lên tivi rồi hai người cầm lấy chiếc tay cầm chơi game.

Tiện thể luôn, Masaki - người đã bảo là “Tớ không giỏi chơi game lắm”, thì lại mạnh như quỷ dữ. Ma-chan, cái đồ nói dối.

Bình luận (0)Facebook