Worm
Wildbow
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Gestation 1.6

Độ dài 2,862 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 07:15:25

Gestation 1.6

Tôi nghe thấy tiếng cape đó đến trên một chiếc xe máy. Tôi không muốn bị coi là đang chạy trốn khỏi hiện trường, và có nguy cơ bị người khác nữa đánh giá là một kẻ xấu, nhưng tôi cũng không muốn xuống gần con phố hơn, trong trường hợp Lung cảm thấy khỏe lại. Vì không có nơi nào để đi, tôi chỉ ở lại trên mái nhà. Chỉ nghỉ ngơi thôi cũng làm tôi cảm thấy khá hơn.

Nếu bạn hỏi tôi chỉ vài giờ trước về việc tôi nghĩ tôi sẽ cảm thấy như thế nào khi gặp một siêu anh hùng có tên tuổi lớn, tôi sẽ sử dụng những từ như hồi hộp và phấn khởi. Thực tế là tôi gần như quá kiệt sức để quan tâm.

Trông như thể anh ta bay lên mái nhà, nhưng cái vũ khí dài sáu mét anh ta cầm trên tay hơi giật giật khi anh ta đáp xuống. Tôi đã khá chắc chắn rằng tôi đã nhìn thấy những cái răng của một cái móc thu lại vào đuôi vũ khí. Vậy đây chắc hẳn là Armsmaster.

Tổ chức siêu anh hùng lớn nhất thế giới là Protectorate, bao phủ Canada và Hoa Kỳ, với các cuộc đàm phán đang diễn ra về việc đưa Mexico vào thỏa thuận này. Đó là một tổ chức do chính phủ tài trợ gồm các siêu anh hùng với cơ sở ở mỗi 'thành phố cape”. Nghĩa là, họ có một đội ngũ thiết lập ở mỗi thành phố với một số lượng lớn các anh hùng và kẻ xấu. Nhóm của Brockton Bay chính thức là Protectorate Đông-Đông-Bắc' ,và có trụ sở chính tại hòn đảo nổi mà bạn có thể nhìn thấy từ Boardwalk. Anh chàng này, Armsmaster, là người phụ trách đội địa phương. Khi nhóm cốt lõi của các thành viên bảo hộ hàng đầu từ khắp Canada và các quốc gia được tập hợp trong đội hình ‘v’ cho các buổi chụp hình, Armsmaster là một trong những người đó. Đây là một người có những Action figure của riêng mình, có thể lắp ráp thêm những bộ phần Halberd [note9723] khác.

Anh ấy thực sự trông giống như một siêu anh hùng, không giống như một người trong trang phục tự chế. Đó là một sự khác biệt quan trọng. Anh mặc bộ giáp toàn cơ thể, màu xanh đậm với những điểm nổi bật bằng bạc, có một tấm che hình chữ V che mắt và mũi. Chỉ với một nửa mặt dưới của mình lộ ra, tôi có thể thấy một bộ râu được cắt tỉa để vòng quanh hàm. Nếu tôi phải đoán từ chỉ nửa dưới mặt anh ấy, tôi sẽ đoán anh ấy đã ở độ 20 hoặc 30 tuổi.

Thương hiệu và vũ khí của anh là một cái Halberd, vốn là một cây giáo có đầu rìu ở cuối, được kết hợp với các dụng cụ và loại công nghệ mà thường chỉ thấy trong khoa học viễn tưởng. Anh là loại người xuất hiện trên bìa tạp chí và đã phỏng vấn trên TV, vì vậy bạn có thể tìm thấy hầu hết mọi thứ về Armsmaster thông qua các phương tiện truyền thông khác nhau, ngoài danh tính bí mật của anh. Tôi biết vũ khí của anh ta có thể cắt xuyên qua thép như cắt qua bơ, nó có thể phun plasma cho những thứ mà lưỡi rìu không thể cắt được và anh ta có thể bắn ra các xung điện ra xung quanh để tắt các forcefield và các thiết bị cơ khí.

“Cô có định tấn công tôi không?” Anh ta gọi ra.

“Tôi là một người tốt,” tôi nói.

Bước lại gần tôi hơn, anh nghiêng đầu, “Cô trông không giống như một người tốt.”

Câu nói đó khá đau đớn, đặc biệt là từ anh ta. Nó giống như Michael Jordan [note9724] nói rằng bạn kém bóng rổ. "Tôi ... không cố ý," tôi trả lời, hơi một chút khó chịu, "Tôi đã may nó hơn nửa chừng khi tôi nhận ra nó đã trông ‘nguy hiểm’ hơn tôi dự định, và lúc đó đã quá muộn để sửa rồi.”

Một khoảng lặng dài. Lo lắng, tôi quay mặt đi khỏi tấm che mắt của anh . Tôi liếc nhìn biểu tượng trên ngực của anh ấy, hình tấm che mặt màu xanh dương trên nền bạc, và nhớ ra rằng một hồi tôi đã từng sở hữu một cặp quần lót với biểu tượng của anh ấy ở phía trước.

"Cô đang nói sự thật," anh nói. Đó là một tuyên bố dứt khoát khiến tôi giật mình. Tôi muốn hỏi làm thế nào anh ta biết, nhưng tôi không định làm gì hay nói bất cứ điều gì có thể thay đổi suy nghĩ của anh ta.

Anh tiến đến gần hơn, nhìn tôi khi tôi ngồi đó với hai tay quanh đầu gối, anh hỏi, “Cô cần bệnh viện không?”

“Không,” tôi nói. “Tôi không nghĩ vậy. Tôi cũng ngạc nhiên như anh vậy. ”

"Cô là một gương mặt mới", anh nói.

“Tôi thậm chí còn chưa nghĩ ra tên anh hùng. Anh biết cách tạo ra một biệt danh cho mình theo chủ đề bọ mà không làm cho tôi nghe như một kẻ xấu hay một con ngốc không? ”

Anh ta cười nhẹ, và nó nghe có vẻ ấm áp, rất bình thường, "Tôi không biết. Tôi đã tham gia đủ sớm, khi mà những cái tên hay chưa bị lấy hết.”

Cuộc trò chuyện tạm dừng. Tôi đột nhiên cảm thấy lúng túng. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi thừa nhận với anh ta, "Tôi đã gần chết."

“Đó là lý do tại sao chúng tôi có chương trình Ward,” anh nói. Không có sự phán xét nào trong giọng anh, không có áp lực. Chỉ là một lời tuyên bố.

Tôi gật đầu, một phần để đưa ra một phản hồi hơn là đồng ý với câu trả lời. Wards là nhóm siêu anh hùng dưới 18 tuổi của Protectorate, và Brockton Bay cũng có một nhóm Wards riêng, với quy ước đặt tên giống như Protectorate; The Wards Đông-Đông-Bắc. Tôi đã cân nhắc việc tham gia, nhưng khái niệm thoát khỏi sự căng thẳng của trường trung học bằng cách ném bản thân mình vào một mớ hỗn độn của một vở kịch đời thật về một nhóm thiếu niên dưới sự giám sát của người lớn và lịch trình được định sẵn có vẻ phản tác dụng.

“Anh có bắt được Lung không?” Tôi hỏi, để thay đổi chủ đề từ nhóm Wards. Tôi khá chắc chắn rằng anh ta có nghĩa vụ phải thử và giới thiệu những anh hùng mới vào một trong hai nhóm Wards hoặc Protectorate, tùy thuộc vào tuổi của họ, để thúc đẩy lý tưởng về các anh hùng có tổ chức chịu trách nhiệm về hành động của họ, và tôi thực sự không muốn anh ta ép tôi về việc tham gia.

“Lung đã nằm bất tỉnh, có vẻ bị đánh đập trước khi tôi đến. Tôi bơm cho hắn đủ các thuốc an thần để đề phòng và tạm thời hạn chế hắn dưới một cái lồng thép tôi hàn vào vỉa hè. Tôi sẽ đón hắn ta trên đường trở về.”

"Tốt", tôi nói, "Với hắn trong tù, tôi sẽ cảm thấy như tôi đã hoàn thành một cái gì đó ngày hôm nay. Lý do duy nhất tôi tấn công hắn là bởi vì tôi nghe lỏm hắn nói với tay sai của mình để bắn một số đứa trẻ em. Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng anh ta đang nói về một số kẻ xấu khác. ”

Armsmaster quay sang nhìn tôi. Vì vậy, tôi kể lại cho anh ta, thông qua trận đánh nói chung, sự xuất hiện của những kẻ xấu tuổi teen, và mô tả chung của họ. Trước khi tôi kể hết, anh ta đang đi tới lui trên mái nhà.

“Những người này. Họ biết tôi đang đến? ”

Tôi gật đầu, một lần. Dù tôi rất tôn trọng Armsmaster, tôi không trong tâm trạng để lặp lại bản thân mình.

“Điều đó giải thích khá nhiều,” anh nói, nhìn chằm chằm ra xa. Sau một lúc, anh tiếp tục giải thích, “Bọn họ khá là láu cá. Trong một vài trường hợp khi chúng tôi bắt kịp được với họ, họ hoặc là giành chiến thắng, hoặc họ tẩu thoát mà không chịu tổn thất nào, hoặc cả hai. Chúng tôi biết rất ít về họ. Grue và Hellhound đã làm việc solo trước khi họ gia nhập nhóm, vì vậy có một số thông tin về họ, nhưng hai người còn còn lại? Họ là những bí ẩn. Nếu cô gái Tattletale có cách nào đó để phát hiện hoặc theo dõi chúng tôi, nó sẽ giúp chúng tôi khá nhiều trong quá trình giải thích lý do tại sao họ đang làm tốt như vậy.”

Tôi thấy khá ngạc nhiên khi nghe một trong những anh hùng cấp cao nhất thừa nhận là họ không phải lúc nào cũng hoàn toàn làm chủ được tình huống.

“Buồn cười thật,” tôi nói, sau một vài phút suy nghĩ, “Họ trông không hardcore đến vậy. Grue nói họ khá là hoảng khi nghe tin Lung đang truy lùng họ, và họ đùa giỡn với nhau trong khi trận đánh đang diễn ra. Grue còn đang trêu chọc Regent. ”

“Họ nói tất cả điều này trước mặt cô?” Anh hỏi.

Tôi nhún vai, “Tôi nghĩ họ nghĩ tôi đang giúp đỡ họ. Theo cách mà Tattletale nói, tôi nghĩ cô ấy nghĩ tôi cũng là một kẻ xấu hay gì đó.” Với một cảm giác cay đắng, tôi nói,“ Không biết nữa, tôi đoán trang phục của tôi đã dẫn họ đến giả định đó. ”

“Cô có thể đánh bại họ không?” Armsmaster hỏi tôi.

Tôi bắt đầu nhún vai và nhăn mặt một chút. Tôi cảm thấy một chút đau ở vai, nơi tôi đã ngã xuống mái nhà sau khi bị lửa của Lung đánh vào. Tôi nói, “Như anh đã nói, không ai biết nhiều về họ, nhưng tôi nghĩ cô gái đó với những con chó-”

“Hellhound,” Armsmaster nói.

“Tôi nghĩ một mình cô ấy có thể đá đít tôi, nên không. Chắc tôi cũng không thể đánh bại với họ.”

"Vậy coi nó như là một điều tốt vì họ có ấn tượng sai," Armsmaster nói.

"Tôi sẽ cố gắng nhìn nó theo góc cạnh đó," tôi nói, khá ấn tượng bởi cách anh ta có thể dễ dàng áp dụng chân lý "lấy một suy nghĩ tiêu cực và biến nó thành một suy nghĩ tích cực" mà tôi đang cố gắng duy trì. Tôi ghen tị về điều đó.

"Thế mới là một cô gái tốt,” [note9725] anh nói, "Và trong khi chúng ta đợi, chúng ta cần phải quyết định nơi chúng ta đi từ đây."

Lòng nặng trĩu. Tôi biết anh ta sẽ nhắc đến nhóm Wards một lần nữa.

"Ai nhận được công trạng cho Lung?"

Bị mất cảnh giác, tôi ngước lên nhìn anh. Tôi bắt đầu nói, nhưng anh giơ tay lên.

“Nghe tôi này. Những gì cô đã làm tối nay thật ngoạn mục. Cô đã đóng một vai trò trong việc khiến một kẻ xấu chính bị giam giữ. Cô chỉ cần cân nhắc hậu quả. ”

"Hậu quả," tôi lẩm bẩm, ngay cả khi từ ‘ngoạn mục’ vang lên trong tai tôi.

“Lung có một băng nhóm với ảnh hưởng khắp Vịnh Brockton và các thành phố lân cận. Hơn thế nữa, hắn ta có hai tay sai có siêu năng lực. Oni Lee và Bakuda. ”

Tôi lắc đầu, “Tôi biết về Oni Lee, và Grue đã đề cập đến anh ta. Tôi chưa từng nghe đến Bakuda. ”

Armsmaster gật đầu, “Không ngạc nhiên. Cô ta mới xuất hiện. Những gì chúng tôi biết về cô ấy khá hạn chế. Cô ta xuất hiện lần đầu tiên và thể hiện năng lực của mình bằng một chiến dịch khủng bố vào Đại học Cornell. Lung dường như đã tuyển dụng cô và đưa cô đến Brockton Bay sau khi kế hoạch của cô bị phá sản bởi nhóm Protectorate ở New York. Đây là… một điều đáng lo ngại. ”

“Sức mạnh của cô ta là gì?”

"Cô có biết về phân loại Tinker không?"

Tôi bắt đầu nhún vai, nhưng nhớ rằng vai mình đang đau và gật đầu. Nó có lẽ cũng lịch sự hơn. Tôi nói, “Bao gồm bất cứ ai có sức mạnh mà cho họ một hiểu biết về khoa học tiên tiến. Cho phép họ tạo ra những công nghệ trước thời đại hàng chục hay hàng trăm năm. Ray Gun, súng đóng băng, các bộ giáp cơ giới, máy tính tiên tiến.”

“Khá sát,” Armsmaster nói. Anh ta sẽ được tính là là một Tinker, nếu cái Halberd và bộ áo giáp của anh ta mạnh hơn chút nữa. Đó, hoặc anh ta nhờ người khác tạo đồ cho mình. Anh ấy nói thêm, "À, hầu hết các Tinkers đều có một chuyên môn hoặc một mẹo đặc biệt nào đó. Một cái gì đó họ rất giỏi hoặc một cái gì đó mà chỉ họ có thể làm, mà các Tinkers khác thì không thể. Chuyên môn của Bakuda là bom. [note9726]

Tôi nhìn anh chằm chằm. Một người phụ nữ với sức mạnh cho phép cô chế tạo những quả bom tiên tiến hơn công nghệ hiện đại của mình hàng chục năm. Thảm nào anh ấy coi nó như một mối quan tâm.

“Bây giờ tôi muốn cô xem xét mối nguy hiểm liên quan đến việc lấy công trạng cho việc bắt giữ Lung. Không nghi ngờ gì, Oni Lee và Bakuda sẽ tìm cách hoàn thành hai mục tiêu. Giải phóng sếp của họ và trả thù lên người chịu trách nhiệm. Tôi nghi ngờ cô đã biết ... họ là những người nguy hiểm. Theo nhiều cách, nguy hiểm hơn ông chủ của họ.

"Anh đang nói rằng tôi không nên lấy công trạng," tôi nói.

“Tôi nói rằng cô có hai lựa chọn. Lựa chọn một là tham gia nhóm Wards, nơi cô sẽ có sự hỗ trợ và bảo vệ trong trường hợp xấu nhất. Lựa chọn hai là đừng để họ biết đến sự liên quan của mình. Đừng lấy công trạng. Bay dưới radar. ”

Tôi không đủ chuẩn bị đưa ra quyết định như vậy. Thông thường, tôi đi ngủ lúc mười một giờ, thức dậy lúc sáu rưỡi để chuẩn bị cho buổi sáng. Theo dự đoán tốt nhất của tôi, bây giờ là giữa một và hai giờ sáng. Tôi đã cảm thấy kiệt sức từ mọi thứ xảy ra tối nay, và tôi không thể hình dung được cơn đau đầu đến từ việc tham gia nhóm Wards, còn không tính đến hai tên sociopaths nguy hiểm truy lùng tôi.

Trên hết, tôi không quá nguy đến nỗi lờ đi động cơ của Armsmaster. Nếu tôi chọn không nhận công trạng cho việc bắt giữ Lung, tôi chắc chắn rằng Armsmaster sẽ được nhận. Tôi không muốn vào mặt xấu của một người có ảnh hưởng lớn như vậy.

“Hãy giữ sự tham gia của tôi trong bắt giữ của Lung là một bí mật,” tôi nói với anh ta, đầy thất vọng khi phải nói điều đó, ngay cả khi tôi biết nó là logic nhất.

Anh ấy mỉm cười, điều mà tôi không ngờ tới. Anh có một nụ cười đẹp. Nó khiến tôi nghĩ rằng anh ấy có thể giành được trái tim của rất nhiều phụ nữ, dù hai phần ba trên cùng của khuôn mặt anh ấy trông như thế nào. “Tôi nghĩ cô sẽ nhìn lại và thấy đây là một quyết định đúng đắn,” Armsmaster nói, quay sang và đi đến đầu kia của mái nhà, “Hãy gọi cho tôi ở PHQ [note9727] nếu cô gặp rắc rối.” Anh bước ra cạnh của mái nhà và nhảy ra khỏi tầm nhìn.

Hãy gọi cho tôi nếu cô gặp rắc rối. Anh ấy đã nói rằng , dù không công khai thừa nhận điều đó, rằng anh ấy nợ tôi. Anh ta sẽ lấy công trạng việc bắt giữ Lung, nhưng anh ấy sẽ nợ tôi.

Trước khi tôi xuống đường thoát hiểm, tôi nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe máy của anh ấy, có lẽ mang theo Lung đến một cuộc đời lao tù. Tôi có thể hy vọng.

Tôi mất nửa tiếng để về đến nhà. Trên đường đi, tôi phải dừng lại và lôi cái áo và quần jean mà tôi đã giấu ra. Tôi biết bố tôi đã đi ngủ sớm hơn tôi, và ông ngủ say như một khúc gỗ, vì vậy tôi không có gì phải lo lắng về việc bị bắt quả tang.

Nó đã có thể tệ hơn. Lạ thay, những lời đó lại là một tấm chăn mà tôi quấn quanh mình để giữ cho bản thân lờ đi một sự thật là ngày mai là một ngày học.

Bình luận (0)Facebook