• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 33

Độ dài 4,053 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-02-26 09:45:03

Tôi ra khỏi khách sạn ngay sau khi Sylvia chìm vào giấc ngủ, đi theo trực giác của [Người đàn ông của sự giàu có] dưới dạng ánh sáng ra bên ngoài cửa sổ.

Một số hiện tượng siêu nhiên đã xảy ra do tôi đã cố tình vi phạm các quy tắc, nhưng chúng không có gì đáng ngại. Thay vào đó, chúng có vẻ giống các đạo cụ và nhân viên của một ngôi nhà ma ám kinh phí thấp trong công viên giải trí hơn.

“Ngươi định dẫn ta đi đâu đây…”

Con đường núi từ Quận 4 đến Hội Trường Trưởng Lão.

Nơi này gần với biên giới của Bercht và là một khu vực cao cấp mà người chơi chỉ có thể tiếp cận ở giai đoạn giữa tới cuối. Nếu không có Cuộc Hội thảo Bercht, họ cũng không được cho vào trừ khi họ là một trưởng lão hay một học sinh tận tụy. Điều đó có nghĩa là khả năng cao là tôi có thể kiếm được những vật phẩm quý hiếm ở đây,

Tôi nhìn xuống dãy núi từ đỉnh núi tối tăm của Bercht.

Những con ma và Bóng ma đủ các loại cố gắng ám ảnh và tấn công tôi, nhưng chúng thậm chí không thể làm tôi ngạc nhiên cho dù chúng có làm loạn đến đâu. Ít ra tôi cũng thấy những lỗ lực của chúng khá là thú vị.

"Swishinashinrayi Rodenayi."

"Bunakan Turnima."

Bọn chúng dường như đang thắc mắc tại sao tôi không ngạc nhiên và nghĩ rằng tôi là một cá thể hấp dẫn.

Tôi diệt những bóng ma và khám phá dãy núi Bercht, lảng vảng xung quanh khu vực đó một lúc với tầm nhìn của [Người đàn ông của sự giàu có giàu có].

Trong suốt thời gian ở đó, tôi thấy những con hổ to như một ngôi nhà và một bông tuyết tự di chuyển- một con 'tinh linh tuyết'. Tôi cũng bắt gặp một con mèo rừng có 20 mắt.

Nếu có thể, tôi sẽ giết chúng và lấy các bộ phận của chúng làm vật liệu. Thật không may, chúng đã không tấn công tôi trước.

Tất cả những gì tôi có thể làm là phớt lờ chúng và từ từ vượt qua những ngọn núi tối tăm.

“…!”

Không lâu sau, một luồng không khí màu hoàng kim đã đập vào mắt tôi bên trong khu rừng lá kim màu trắng, dẫn tôi đến một khu vực đã bị cháy rụi tàn.

"Burtan kyliswinima."

"Ratarata Kraslnwima."

Những bóng ma nói chuyện, nhưng tôi đã phớt lờ lời nói của chúng.

Cuối luồng không khí là một khúc gỗ cháy trơ trọi giữa khu vực có vẻ như đã bị sét đánh.

——[Mảnh cây ma thuật đã được tinh chế]——

♦Miêu tả:

-Một mảnh vỡ có nguồn gốc từ cây Ma thuật, chứa rất nhiều mana. Một vụ sét đánh khiến nó bị tách khỏi nguồn và được thanh lọc, do đó trở thành một nguyên liệu thô tuyệt vời.

♦Danh mục: Vật phẩm linh tinh ⊃ Gỗ đặc biệt

——————————

Cây Ma thuật sử dụng mana làm nguồn dinh dưỡng.

Hầu hết cây cối không thể hấp thụ mana trong nước hoặc không khí, những cây đột biến đôi khi mang khả năng làm như vậy, cho phép chúng tích lũy năng lượng ma thuật.

Đó là lý do tại sao chúng có thể trở thành mối đe dọa đối với nhân loại và là nguyên liệu tốt nhất cho cây đũa phép của một pháp sư. Tuy nhiên, rất hiếm khi chúng bị sét đánh.

Cây Ma thuật của Bercht có chất lượng hoàn hảo, và khi một tia sét đánh trúng nó, nó không chỉ trưởng thành nhanh hơn mà còn được thanh tẩy bởi nó.

“…Tuyệt vời.” Một nụ cười nở trên đôi môi của tôi.

Nếu tôi biến nó thành một cây quyền trượng hoặc một cây đũa phép, nó sẽ là một vật phẩm cao quý có thể nâng cao khả năng của một pháp sư lên hơn một nửa.

Tôi cầm lấy mảnh vụn.

Được khích lệ bởi thành tích này, tôi lại vội vàng di chuyển. Tôi thậm chí đã nói chuyện với lũ Bóng ma để phòng trước. "Dẫn ta đến những kho báu ẩn mà các ngươi biết." 

“Krupuswirishiki!”

"Kpruuuuuuu!"

Bọn chúng phun ra mana, sau đó cười.

“…Chúng mày éo được tích sự gì."

Mặc kệ chúng, tôi tiếp tục khám phá với khả năng của mình vẫn kích hoạt, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng giờ đây tôi đang hành động vì lòng tham.

Lặng nhìn về phía đông, mặt trời ban mai đang từ từ mọc lên. Bị chạm vào bởi vệt sáng đầu tiên của ban ngày, những con ma và Bóng ma biến mất dạng.

Thời gian cho buổi hội nghị đã đến một lần nữa.

 *****

Sylvia mở mắt sau khi bình minh ló dạng. Chỉnh sửa tóc của mình, thứ đã trở nên lộn xộn như tổ của chim ác là, nhìn xung quanh, cô nhận thấy Deculem đã biến mất từ lâu.

“…”

Sylvia dụi mắt, chỉnh lại quần áo và trở về phòng. Quickstone vẫn đang ngủ trên bàn cạnh giường của cô.

—Cộc cộc

"Bữa sáng đến rồi ạ.”

Cô đợi cho đến khi đồng hồ điểm 10 giờ sáng, sau đó ăn sáng. Một giờ sau, một nhóm hai mươi bắt đầu đi bộ trở lại Sảnh Trưởng lão cùng với các trợ lý của họ. 

Cô cảm thấy buồn cho Allen, người mà cô đi ngang qua trên phố. Anh ta bị đối xử như một kẻ bị ruồng bỏ đơn giản vì anh ta là người yếu nhất trong số họ.

Hội nghị bắt đầu vào buổi trưa một lần nữa, hy vọng sẽ cải thiện chương trình nghị sự mà họ không thể hoàn thành ngày hôm qua. Đương nhiên, nó bắt đầu với sự tiếp tục của vấn đề về Huyết Tráp.

Người đầu tiên mở lời lần này cũng vẫn là Betan.

"Đúng như Yukline đã nói, không có bằng chứng chắc chắn rằng Huyết Tráp là quỷ, nhưng không phải sự thật là quỷ tồn tại thông qua máu của chúng sao? Hãy nói cho tôi biết đi, có một con người nào có đặc tính đó không?”

Ma thuật thực sự chảy trong máu của họ. Mối quan hệ mập mờ giữa quỷ và Huyết Tráp được bắt nguồn từ đó.

Chính do khoảng trống đó đã làm dấy lên sự nghi ngờ của các pháp sư.

"Chúng ta không biết khi nào hoặc ở đâu ma thuật trong cơ thể chúng  sẽ bùng phát dữ dội ngoài tầm kiểm soát, Rất có thể chúng sẽ biến thành một con quỷ chỉ trong nháy mắt thôi!"

"Đó chỉ đơn thuần là suy đoán mà thôi."

"Suy đoán? Ngươi đang muốn nói gì?!"

Hơn một nửa số pháp sư có ác cảm với Huyết Tráp. Ngay bây giờ, họ đang đoàn kết để thuyết phục Deculein.

"Không phải các người đã quyết định rằng tộc Huyết Tráp là quỷ sao? Cả tộc của họ thậm chí còn chưa mất kiểm soát bản thân, vậy mà các người đã muốn trấn áp bọn họ rồi. Ngay cả khi các người không thể, các người giả vờ rằng không nhìn thấy hoặc đơn giản là hành động như thể các người không quan tâm, như thể bọn họ thấp kém hơn các người. Tát cả những gì các người đang làm cho đến hiện tại là tập trung vào khả năng chưa đến một phần trăm đó và sử dụng nó như một cái cớ để hủy diệt cả một chủng tộc.”

Nhưng Deculein vẫn kiên trì.

"Dòng chảy ma thuật trong họ khá mờ nhạt, thế mà các người đã dán nhãn họ là quỷ. Điều đó không khác gì gọi một cốc nước là một cốc muối ngay khi mới một chút muối được trộn vào trong đó.

Mọi người ở Sảnh Trưởng lão, kể cả Sylvia, đã không lường trước điều này. Đó là một tiến triển mà họ không thể hiểu được.

Deculein là người đã hạ thấp cuộc chiến mà tổ tiên của anh đã tham gia vào sáu mươi năm trước. Trớ trêu thay, kẻ đã góp phần quan trọng nhất vào việc sát hại vô số thành viên của tộc Huyết Tráp lại chính là Gia tộc Yukline. Chính nhờ lợi dụng việc đó mà họ đã có được quyền bảo trợ một phần cho các mỏ đá mana.

“Ngay cả tôn giáo của họ cũng khác với chúng ta.”

"Chúng ta đến đây để nói về tôn giáo hay sao hả? Bercht đã trở thành bàn hội nghị của lũ tín đồ rồi à? Nếu không, thì hãy đem chủ đề đó ra một nhà thờ mà bàn luận, không phải ở đây.”

Betan nghiến răng.

Tuy nhiên, Yukline rất kiên trì, và hắn không thể làm gì được.

Thoạt nhìn, các thành viên trong bàn hội nghị của Bercht có vẻ bình đẳng, nhưng một số gia tộc có quyền hạn đối với một số mục trong chương trình nghị sự hơn những gia tộc khác.

Trong số 20 gia tộc tập trung ở đây, không có gia tộc nào có truyền thống và nguồn gốc rõ ràng hơn gia tộc Yukline trong lịch sử của ngành Pháp Sư. Sự thật là, không ai có thể làm suy yếu quyền uy của họ đối với những vấn đề xoay quanh sự trừng phạt ác quỷ.

Một thợ săn quỷ từ 400 năm trước đã được tìm thấy trong một cuốn sách cổ, và người ta cho rằng nó là tổ tiên của Gia tộc Yukline.

Nếu hậu duệ trực tiếp của một dòng máu như vậy tuyên bố rằng tộc Huyết Tráp không bao gồm quỷ …

"Chúng ai sẽ không thể đi đến kết luận với tốc độ này. Chương trình nghị sự liên quan Huyết Tráp sẽ được bỏ qua và đưa ra một lần nữa vào cuối hội nghị."

Rầmmmm—!

Betan đập tay vào bàn và nhìn Deculein với đôi mắt đỏ hoe, người thậm chí không chớp mắt.

"Chúng ta sẽ bắt đầu mục tiếp theo trong chương trình nghị sự sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi.”

“…Hahahaha!"

“…?”

Ngay khi Glitheon ngồi xuống trong phòng chờ, ông phá lên cười.

"Cha?"

"Thú vị thật đấy! Thật thú vị mà…”

Glitheon hiện tại trông hoàn toàn khác với vẻ ngoài thường ngày của một người cha. Trong khi cười khúc khích, dường như ông đang chìm sâu trong suy nghĩ.

Có lẽ ông đang nghĩ về mục tiêu thực sự của Deculein.

Tuy nhiên, Sylvia nghĩ rằng ông sẽ không bao giờ tìm ra câu trả lời vì nó đơn giản nhưng lại quá đơn giản để ông nhận ra.

“Gã đó đang nhắm vào gì vậy?" Glitheon dường như lo lắng đến mức mạch máu thái dương của ổng như sắp vỡ ra.

Lý do thực sự tại sao Deculein thay đổi, tại sao anh ta gạt bỏ ý muốn tổ tiên của mình ...

'Ma thuật không được tạo ra để giết người.'

Đó là những lời của Deculein đêm qua.

*****

Bàn hội nghị dễ dàng đưa ra kết luận cho các chương trình nghị sự sau Huyết Tráp. Thông qua tất cả, tôi chỉ cung cấp những hiểu biết tích cực và ý kiến nhẹ để xoa dịu những tinh thần của các gia tộc khác về cuộc tranh cãi về Huyết Tráp, dù chỉ là một chút.

Những lời nói của tôi khiến cơn giận dữ của một số gia tộc dịu đi, nhưng hầu hết đều quan tâm đến các chủ đề của ngày hôm nay hơn là những gì tôi phải nói.

Tôi muốn kích hoạt [Số phận của kẻ phản diện], nhưng hiện tại họ coi những người bảo vệ Huyết Tráp như kẻ phản diện.

Mặc dù vậy, đó là điều hiển nhiên. Theo cốt truyện của trò chơi, trong hội nghị Bercht đầu tiên, "Sự đàn áp tộc Huyết Tráp" gần như là một sự kiện chắc chắn.

Gạt điều đó sang một bên, hội nghị kết thúc sau 9 tiếng.

"Ngươi muốn cái quái gì cơ chứ? Ngươi đang bí mật nuôi một đứa Huyết Tráp à?"

Betan đã tóm lấy tôi ngay khi chúng tôi ra khỏi Sảnh Trưởng Lão. Tôi lắc đầu khi nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự thù gằn của hắn .

"Tốt nhất là ngươi nên kiềm hãm cơn cuồng nộ của mình lại đi."

"Cuồng nộ ư ... Thảo nào. Ngươi phủ nhận gốc rễ của tất cả những điều này vì ngươi chỉ cảm nhận được cơn cuồng nộ của ta thôi. Chính tổ tiên của ngươi đã coi  Huyết Tráp như quỷ dữ. Gia tộc của bọn ta đã theo tổ tiên của bọn ngươi trong chiến tranh và bị tiêu diệt."

Betan trừng mắt nhìn tôi, và tôi nhìn lại. Betan thấp bé, nhưng cơ thể săn chắc, chứa đầy mana và sức bền.

"Ngay cả như vậy, không cần thiết phải quỷ hóa toàn bộ chủng tộc của họ. Cơ sở lý luận của một pháp sư phải không chứa đựng sự tức giận."

“…”

Betan nghiến răng, lời chế giễu chảy qua môi hắn.

"Đừng nghĩ rằng đây là ngày cuối cùng của hội nghị."

"Đừng hiểu lầm. Tôi không ghét gia tộc Beorads."

"Điều đó không quan trọng. Kể từ bây giờ, Beorads căm phẫn nhà ngươi."

Betan lao qua tôi.

“…Chậc."

Sự thật là, sự tức giận của Betan là điều dễ hiểu.

Gia tộc Beorad được chào đón nhiệt tình hơn bất kỳ gia tộc nào khác, nhưng họ đã mất gần như tất cả mọi thứ, kể cả người đứng đầu gia tộc, 60 năm về trước. Họ thậm chí không kiếm được gì vì họ đạt được quá ít. Họ chỉ có thể vươn lên trở lại nhờ sự cố gắng cật lực của Betan và cha hắn.

Essecil tiếp cận tôi không lâu sau khi hắn ta rời đi.

"Tôi đã nghi ngờ về sự thay đổi quyết định đột ngột của cậu đối với tộc Huyết Tráp, nhưng tôi cũng có cùng quan điểm. Chúng ta nên tránh cho căng thẳng leo thang với vấn đề về Huyết Tráp từ bây giờ vì điều đó cũng có lợi cho chúng ta.”

Những pháp sư còn lại không nói gì với tôi, nhưng sẽ không có nhiều ý định tốt từ họ ngay cả khi họ làm vậy. Rõ ràng là họ không thích nhận xét của tôi, nhưng đó là kết quả của lối cư xử không mấy tốt đẹp gì của Deculein.

“…”

Tuy nhiên, tôi không hối tiếc về việc đó. Nếu tôi coi đây là cái giá phải trả, thì nó là xứng đáng. Bắt đầu từ lần triệu tập Bercht kế tiếp, tần xuất sẽ ngắn hơn nhiều, chỉ một đến hai năm một lần, nhưng cách chúng tôi sử dụng thời gian của mình sẽ trở nên có giá trị hơn.

Người chơi sẽ được phát triển nhanh chóng xuyên suốt những khoảnh khắc đó, nhưng... trong một thế giới này không có người chơi này, hoặc ít nhất, trong thế giới được cho là không có, tôi chỉ có thể hy vọng rằng một Nhân vật được đặt tên tốt tính hơn tôi sẽ phát triển với thời gian còn lại.

*****

Sáng ngày hôm sau, tôi đến ngõ 1 trước khi rời Bercht.

"Thị trấn này không bao giờ hết thú vị cho dù tôi đến thăm nó bao nhiêu lần chăng nữa…”

Có thể thấy từ một thành phố bí ẩn được xây dựng trên cao nguyên, mô típ của Bercht là Machu Picchu. Phong cảnh có vẻ huyền bí và đáng ngưỡng mộ, nhưng tôi không đến đây để đi ngắm cảnh.

Tôi đã sở hữu một nguyên liệu tuyệt vời để làm một cây đũa phép.

Có một thợ thủ công bậc thầy ở Bercht, vì vậy tôi định đặt mua một cây đũa phép sau khi mua vật liệu đi kèm ở một cửa hàng ma thuật.

“…Thế này có phải hơi bị đắt không? " 

Trong khi đang giảo bước, tôi nhận thấy một khuôn mặt quen thuộc ở một gian hàng chợ gần đó.

"Tất nhiên rồi. Nó là một vật liệu rất quý giá mà."

"Vậy hãy cho tôi xem thứ gì đó rẻ tiền hơn đi."

"Hmm? Không, tôi không thể. Cô đã nói rằng cô sẽ đi cắm trại."

"Nhưng mà …"

"Nếu cô định cắm trại ở Bercht, cô không thể mua một cái rẻ được. Không, tôi thậm chí sẽ không bán một món đồ như vậy cho cô, vì việc đó rõ ràng sẽ giết người ta mất.”

"Không sao đâu "

Phó Giám đốc Cục Bảo An của Đế Quốc. Cô ấy là người tôi đã gặp khi trên đường đến Bercht.

Lilia Plimienne, một Nhân vật được đặt tên quan trọng.

Đôi mắt Allen giãn ra khi anh chỉ vào cô. "Ah!"

"Chuyện gì vậy?"

"Tôi đã có thể đến đây nhờ cô ấy! Cô ấy là vị cứu tinh của tôi!"

"Ta hiểu rồi.”

Tôi đến gần cô ấy, cho phép tôi nghe cuộc trò chuyện của họ rõ ràng hơn.

“…Này. Cứ chỉ cho tôi các lựa chọn thay thế rẻ hơn đi.”

"Oho. Cô không thể sử dụng bất cứ thứ gì khác ngoài thứ này khi cắm trại ở Bercht."

"Tại sao cậu lại nói rằng nó là chiếc duy nhất có thể được sử dụng ở đây? Tôi hỏi có thứ gì rẻ hơn không. Cậu chỉ cần cho tôi biết nếu có hay không."

"Vâng, có một cái rẻ hơn, nhưng nếu cô sử dụng nó để cắm trại, cô sẽ bị bắt bởi lũ Bóng ma."

"Thôi, quên đi. Nếu có cái nào rẻ hơn thì cứ để tôi mua nó—”

Tôi không chắc liệu họ đang mặc cả hay đang cãi vã nữa.

Tôi bước vào giữa họ khi cơn giận dữ của họ bắt đầu sôi sục. Cả Primienne và chủ cửa hàng đều nhìn tôi cùng lúc.

"Cái túi ngủ kia, bao nhiêu tiền?"

"Ồ, nó giá 10 nghìn Elnes. Mọi người yếu trước ma thuật mê hoặc nhất khi đang ngủ, nhưng thứ này—”

"Tôi sẽ mua nó."

Tôi phát séc ngay tại chỗ, Chủ quán cười trong khi lắc đầu.

''Không, chúng tôi không chấp nhận séc, Chỉ tiền mặt —”

"Nhìn vào gia huy đi."

Chủ quán đã khảo sát cẩn thận tấm séc, nơi có thể tìm thấy gia huy của gia tộc Yukline và ký hiệu của Deculein.

Chủ quán nhìn tấm séc và mặt tôi luân phiên sau đó mỉm cười.

"Hahaha. Chuyện này đã trở thành một vấn đề hoàn toàn khác vì ngài là Trưởng gia tộc Yukline. Đây. Hãy nhận lấy nó.”

Sau khi mua nó, tôi đưa nó cho Primienne, người đang đứng cạnh tôi với biểu cảm trống rỗng.

"Cầm lấy này."

“Hở? Tại sao anh lại đưa tôi cái này?” Primienne nhận lấy nó trong nghi ngờ.

"Allen đã đến nơi an toàn nhờ cô. Hãy coi đó như tiền đền bù."

“…”

Trợ lý giáo sư của tôi cười như một thằng ngốc trong khi gãi gáy.

"Hehe."

“…Hừ!” Primienne tặc lưỡi không đồng ý, nhưng cô vẫn nhận lấy nó.

Tôi rời đi và tiếp tục đi dạo quanh chợ.

Vì Bercht nổi tiếng là thiên đường của các vật liệu ma thuật, tôi dễ dàng tìm thấy những thứ tôi cần cho cây đũa phép của mình.

[Nanh Bạch Hổ], [Bạch Vũ Cốc], [Chúc Thạch Mana], v.v. Tôi đã chi 4 triệu Elnes chỉ để mua tám món đồ.

Tất nhiên, tôi không có nhiều như vậy trong tài khoản cá nhân của mình, nhưng dù sao thì tôi cũng đã sử dụng séc gia đình của chúng tôi để thanh toán. Yefiel sẽ là người thanh toán sau đó.(Trans: Có người lại sắp quạu nè)

Ngay cả khi cô ấy không làm vậy, tôi vẫn có thể dễ dàng trả tiền cho họ bằng số tiền kiếm được từ việc bán chiếc bình.

"W-woah ..." Allen rùng mình trước sự chi tiêu của tôi.

"Hử?" Một nhà hàng đập vào mắt tôi khi chúng tôi đang đi dạo, và mặc dù tôi không đói nhưng bên ngoài và bên trong của nó trông hiếm có và sang trọng.

Tôi vào trong, gần như bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của nó.

"Ồ, chào mừng, Bá tước Yukline." Các nhân viên đã nhận ra khuôn mặt của tôi. Công bằng mà nói, có vẻ như nhà hàng chỉ phục vụ những khách hàng như tôi.

Tuy nhiên, một giọng nói ranh mãnh đã sớm đến tai tôi. "Ồ? Gì đây?~ Đó không phải là Bá tước Yuldine cao quý đó sao~”

Mái tóc vàng rẻ tiền của Trưởng gia tộc Riwaynde là thứ đầu tiên đập vào mắt tôi. Hắn ta đã thưởng thức rượu vang từ sáng sớm.

Ihelm đang định nói điều gì đó nhưng đột ngột dừng lại. Anh ấy đang nhìn phía sau tôi với đôi mắt mở to.

"Cái gì thế này? Ngay cả Phó Giám đốc Plinuenne cũng ở đây? Tôi nghe nói cắm trại là sở thích của cô, và tôi không nghĩ sẽ thấy cô ở đây tại Bercht."

Không phải đến khi Ihelm chỉ ra sự hiện diện của cô ấy, tôi mới biết rằng cô ấy đã bám chặt lấy tôi.

"Tôi chỉ đến đây trong kỳ nghỉ của mình thôi," Plimienne trả lời với một chiếc túi ngủ bên hông. Cô ấy nói như thể cô ấy luôn là một phần của nhóm chúng tôi vậy.(Trans: Lại một nàng hám giai đẹp nữa à?)

Tôi đã hoàn thành một nhiệm vụ thưởng cho tôi một người bạn đồng hành mà tôi không hề hay biết à? Nếu vậy, tôi đã đạt được phần thưởng lớn hơn nhiều so với cái giá mà tôi phải trả cho chiếc túi ngủ của cô ấy rồi.

Tôi ngồi xuống sau chiếc bàn mà một nhân viên đã chỉ định cho chúng tôi, nhưng Ihelm vẫn nói chuyện với tôi. Mặt anh ấy đã đỏ bừng như thể chứng tỏ rằng anh ấy đã uống khá nhiều rượu rồi.

"Này Deculein, tôi rất tò mò đấy. Tại sao anh lại đột ngột thay đổi lập trường của mình thế?"

Mặc kệ anh ta, tôi gọi đồ ăn cho ba người, bao gồm Allen và Plimienne, người lạ lùng thay vẫn chưa rời đi.

"Anh chưa bao giờ có mong muốn dập lũ Huyết Tráp đến chết à? Chúng là một giống loài thấp kém không xứng đáng được sống trong thế giới của chúng ta.Anh  không nhớ luận điểm chỉ trích tộc bọn chúng của mình ở Học Viện sao?"

Ihelm chế nhạo, nhớ lại quá khứ xa xôi. rồi anh ta trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt say trong cồn.

"Có khi nào, anh đã cứu một tên Huyết Tráp và biến chúng thành nô lệ à? Có một thiên tài trong số chúng đã nghiên cứu cho anh phải không?"

"Không!" Allen đứng dậy và hét lên. "Giáo sư trưởng của chúng tôi không giống như vậy! Xin hãy tránh việc xỉ nhục ngài ấy thêm nữa!”

Ihelm nhếch mép cười mặc cho sự can đảm của hắn. "Nếu không phải vậy, thì tôi không thể hiểu được tình huống này. Tại sao anh, trong tất cả mọi người, lại đi bảo vệ lũ Huyết Tráp?"

“…”

“Sao? Thậm chí không thể nói bất cứ điều gì về vấn đề này à?"

Tôi lắc đầu. "Không, chỉ là não của ngươi đã trở nên quá thối rữa để có thể hiểu được lý lẽ của ta."

“…Tôi hiểu rồi.” Ihelm lườm tôi khi anh ta nở một nụ cười kỳ quặc.

"Tôi nghe nói phải mất sáu tháng nữa để anh có thể trình bày nghiên cứu của mình. Không, có phải là ba tháng? Nó không quan trọng nữa. Các chiến thuật ngầm của anh sẽ bị bại lộ thôi~ Cứ chờ đấy~”

Ihelm đứng dậy, nhún vai, sau đó rời đi. Giọng điệu và cái nhìn chằm chằm của anh ta vẫn khó chịu cho đến cuối .

“…Nếu có bao giờ những lời đó là sự thật... " Lần này, lại đến lượt Plimienne nói trong khi cô ấy nhìn tôi."Nó sẽ trở thành một vấn đề lớn đấy."

"Tôi đã nói là không phải!" Allen hét lên.

Plimienne liếc nhìn anh ta khi cô tiếp tục. “Nô lệ đã bị bãi bỏ cách đây rất lâu. Ngay cả khi họ là thành viên của tộc Huyết Tráp, nó vẫn sẽ bị coi là một tội nghiêm trọng đấy.”

“…”

"Tất nhiên, chỉ khi nó là sự thật."

"Trả lại túi ngủ cho tôi nếu cô còn tiếp tục nói như vậy."

“…”

"Và tự trả tiền cho bữa ăn của cô nữa."

Primienne cười một cách trống rỗng và im lặng. Cô ấy không dám thốt ra dù chỉ một từ trong khi chúng tôi ăn.

Bình luận (0)Facebook