Mikkakan no Koufuku
Sugaru MiakiE9L
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3: Nàng giám sát viên ngồi bó gối

Độ dài 3,718 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 06:52:44

Tồi tệ hơn cả cảm giác tồi tệ nhất, thời tiết lúc này thật nóng bức và khó chịu . Nhờ điều đó, tôi đã mơ một giấc mơ hết sức sống động.

Ngay cả khi tỉnh dậy, nằm trên đệm của mình, tôi vẫn trầm ngâm suy ngẫm về giấc mơ ấy. Đó không phải một giấc mơ xấu. Thực ra, đó là một giấc mơ hạnh phúc. Nhưng chẳng có gì tàn nhẫn hơn là một giấc mơ hạnh phúc.

Trong giấc mơ, tôi đang học cao trung, và ở trong một công viên. Công viên ấy tôi không biết, nhưng bạn cùng lớp hồi tiểu học của tôi ở đó. Có vẻ như ý niệm của giấc mơ này là một dạng họp lớp.

Ai nấy đều vui vẻ bên nhau trong khi xem pháo hoa. Ánh sáng của chúng điểm nhuộm đỏ làn khói. Tôi đứng bên ngoài công viên, quan sát họ.

Tôi chợt nhận ra Himeno bên cạnh khi cô hỏi tôi - Cao trung thế nào?

Tôi liếc nhìn cô từ bên cạnh, nhưng gương mặt cô ấy bị nhoè đi. Tôi chẳng hay biết gì về cô ấy ngoại trừ lúc cô mười tuổi, cho nên tôi thật sự không thể tưởng tượng cô ấy bây giờ trông như thế nào.

Nhưng trong giấc mơ của mình, tôi nghĩ rằng gương mặt cô ấy nhất định đang rất lộng lẫy. Tôi cảm thấy tự hào vì được quen biết với cô ấy trong một thời gian dài.

Không thể nói là tớ thích nó được, tôi đáp lại thành thật. Nhưng điều đó còn lâu mới là điều tồi tệ nhất. Tớ đoán là câu trả lời của mình cũng gần giống như thế, Himeno gật đầu.

Tôi mừng thầm rằng cô ấy cũng đã chịu đựng một tuổi trẻ khó khăn giống như tôi.

Cậu biết không, giờ nghĩ lại, cô nói, hồi đó quả thực rất là vui nhỉ.

Cậu đang nhắc tới “hồi đó” nào thế?, tôi hỏi lại.

Himeno không trả lời. Cô ngồi bệt xuống, ngước mắt nhìn tôi, và nói, Kusunoki, cậu vẫn độc thân chứ?

Tớ đoán là vậy, tôi nói, trong khi vẫn giữ cho mắt mình quan sát biểu cảm và kiểm tra phản ứng của cô ấy.

Tớ hiểu rồi, Himeno đáp lại cùng nụ cười tươi tắn trên môi. Chà, cậu biết đấy, tớ cũng vậy.

Sau đấy cô ấy nói thêm, với một cái nhìn e thẹn, tốt rồi.

Thật tuyệt.

Phải, tuyệt vời, tôi đồng tình.

Đó là giấc mơ của tôi.

Đó không phải kiểu giấc mơ mà bạn nên có ở tuổi hai mươi. Tôi trách móc bản thân cho cái giấc mơ quá đỗi ngây thơ của mình. Nhưng đồng thời, tôi lại muốn lưu nó trong ký ức. Nếu quên mất nó, tôi sẽ rất hối tiếc.

Tôi dám chắc hồi mười tuổi, tôi hoàn toàn không có dành nhiều tình cảm cho Himeno. Có chăng chỉ là một chút xíu thôi. Nhưng mà vấn đề là tôi còn chẳng dành lấy “một chút xíu” quý mến nào cho bất kỳ ai khác khi ấy.

Có lẽ mảnh tình cảm tí ti đó là thứ lớn nhất trong cả cuộc đời tôi rồi - tôi chỉ nhận ra điều này rất lâu sau khi cô ấy đi mất.

Lưu giữ mọi chi tiết giấc mơ về Himeno trong ký ức, tôi đặt mình xuống giường và nghĩ về những sự việc ngày hôm qua. Tôi đã bán hết ngoại trừ ba tháng trong quãng đời còn lại của mình ở toà nhà cũ nát, xấu xí đó.

Khi tôi nhớ lại chuyện ấy, tôi không nghĩ rằng, à, có thể đó chỉ là mộng tưởng mà thôi. Tôi xem điều đó là một thực tế chắc chắn.

Tôi không nói rằng, tôi hối tiếc vì đã bán đi phần lớn tuổi thọ của mình trong một phút nông nổi. Tôi không nói rằng, tôi nhận ra sự quan trọng của thứ mình từng có mà giờ đây đã đánh mất. Thay vào đó, có cảm giác như là tôi trút được gánh nặng khỏi vai mình.

Thứ đã trói buộc tôi với cuộc sống cho tới bây giờ là niềm tin nông cạn rằng thứ gì đó tốt đẹp sẽ xảy ra một ngày nào đó. Đó là một niềm tin không có cơ sở, nhưng buông bỏ nó là một việc khó khăn.

Dẫu cho một người có vô giá trị đến cỡ nào, chẳng có bằng chứng nào cho thấy một tương lai tươi sáng sẽ không đến với họ và cho phép họ gạch bỏ tất cả như chưa bao giờ xảy ra.

Ý nghĩ đó là sự cứu rỗi đối với tôi, nhưng đó cũng là một cạm bẫy. Đấy là lý do tại sao hiện tại khi tôi đã được bảo một cách rõ ràng rằng “Chẳng có gì tốt đẹp sẽ xảy đến trong cuộc đời của mày đâu,” tôi có thể xem nó như một điều hạnh phúc.

Và bây giờ, tôi có thể ra đi trong thanh thản.

Tôi tự nhủ, nếu đây là hoàn cảnh tuyệt vọng của tôi, thì tôi cũng sẽ tận hưởng ba tháng còn lại của mình. Tôi muốn sử dụng chúng sao cho tôi có thể nghĩ rằng, “Nó là một cuộc đời khó khăn, nhưng ít ra khi chấp nhận cái chết, mình đã có ba tháng cuối cùng khá hạnh phúc.”

Thoạt đầu, tôi quyết định mình sẽ đi tới tiệm sách, đọc vài tờ tạp chí, nghĩ về những điều nên làm tiếp theo - nhưng chỉ ngay sau đó, chuông cửa rung lên.

Tôi chẳng mong chờ bất kỳ vị khách nào cả. Tôi đã không có bất kỳ ai trong những năm qua, và chắc chắn cũng chẳng có ai trong những tháng cuối cùng của mình hết.

Phải chăng là họ nhầm phòng? Người thu tiền à? Hay dịch vụ vận chuyển? Dù gì thì nó cũng có vẻ không phải thứ tốt lành gì cả.

Chuông cửa reo lên lần nữa. Tôi ngồi dậy khỏi giường và ngay lập tức bị hạ gục bởi cơn buồn nôn tối qua. Thật khó chịu.

Tuy vậy, tôi vẫn ép bản thân mình ra tới cửa trước, và gặp một cô gái không quen biết đang đứng đó. Bên cạnh là một va li hành lý dường như đựng đồ của cô trong đó.

“... Cô có thể là ai được nhỉ?”, tôi hỏi.

Sau khi nhìn tôi với vẻ choáng váng, cô lấy ra cặp kính trong túi cùng một tiếng thở dài, đeo vào, và nhìn tôi theo kiểu “Thế bây giờ đã nhận ra chưa?”. Đó là lúc tôi cuối cùng cũng nhận ra. “Cô là người đã định giá...”

“Chính tôi đây,” cô gái nói.

Hình ảnh bộ vét đã choán hết cả tâm trí tôi, nên trong bộ trang phục thường ngày cô ấy hoàn toàn trông như một người khác vậy. Cô mặc một chiếc áo cánh cotton cùng một chiếc váy xanh làm từ vải trúc bâu.

Tôi không thấy nó ngày hôm qua, bởi nó được buộc lên đằng sau, nhưng phần đuôi mái tóc đen dài chấm vai của cô có xu hướng cong nhẹ vào trong.

Nhìn vào đôi mắt cô qua cặp kính vừa được đeo lên, không hiểu sao có vẻ như chúng mang một nỗi buồn man mác.

Đưa mắt xuống dôi chân thon của cô, tôi trông thấy một miếng băng dán trên đầu gối phải. Chắc chắn đó là một vết thương sâu, bởi tôi có thể biết được tình trạng của nó qua miếng băng.

Lần đầu gặp nhau, tôi chỉ có thể áng chừng tuổi của cô khoảng 18 tới 24 mà không thể đoán chính xác hơn được, nhưng nhìn thấy cô ấy ngày hôm đó, tôi đã nghĩ ra. Có lẽ cô cũng trạc tuổi tôi. 19 hoặc 20 tuổi.

Nhưng bỏ tất cả sang một bên đã, tại sao cô ấy lại ở đây?

Thực ra, một trong những ý tưởng nảy ra đầu tiên trong đầu tôi là cô ấy ở đây để nói với tôi rằng đã có sai sót trong bản đánh giá.

Họ đã nhầm một hoặc hai chữ số. Hoặc là họ chẳng may nhầm tôi với ai đó khác. Tôi không khỏi hi vọng rằng cô ấy sẽ xin lỗi vì sai lầm đó.

Cô gái bỏ kính xuống, cẩn thận cho chúng vào lại túi, và nhìn lại tôi bằng đôi mắt vô cảm.

“Tôi là Miyagi. Tôi sẽ là giám sát viên của anh từ ngày hôm nay.”

Cô gái, có tên Miyagi, nhẹ nhàng cúi đầu trước tôi.

Giám sát viên... Tôi đã quên béng đi mất. Phải rồi, cô ấy có nói gì đó về việc này.

Trong lúc cố gắng nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Miyagi hôm qua, tôi không thể kiềm chế cơn buồn nôn của mình, và chạy vào nhà vệ sinh để nôn ra lần nữa.

Rời khỏi nhà tắm cùng cái dạ dày trống rỗng của mình, tôi bắt gặp Miyagi đang đứng ngay trước cửa. Đónhiệm vụ của cô ấy, cứ cho là thế đi, nhưng cô ấy nhất định không phải kiểu con gái e thẹn.

Tôi cố đấy cô sang một bên, bước tới bồn rửa. Tôi rửa mặt, súc miệng, và tu ừng ực chỗ nước lạnh trong cốc, rồi đặt lưng xuống giường một lần nữa. Tôi đang bị một cơn đau đầu chết người. Lại còn thêm cái nóng chết người đổ dầu vào lửa.

“Mặc dù hôm qua tôi đã giải thích rồi nhưng,” Miyagi nói, bất chợt đứng cạnh giường tôi, “ vì tuổi thọ của anh đã giảm xuống ít hơn một năm, tôi sẽ giám sát anh kể từ hôm nay. Bởi vậy...”

“Chuyện này có thể để sau không?”, tôi ngắt lời bằng thái độ bực tức lỗ mãng.

“Được rồi. Thế thì để sau vậy,” cô ấy nói. Miyagi mang hành lý của mình vào một góc phòng, ngồi co chân lên và dựa lưng vào tường.

Sau đó, cô ấy cứ theo dõi tôi suốt. Mục đích của cô ấy dường như là giám sát tôi bất cứ lúc nào tôi ở trong căn hộ của mình.

“Anh vờ như tôi không ở đây cũng được,” Miyagi cất tiếng từ chỗ của mình. “Cứ hành động bình thường như mọi khi anh sẽ làm ấy.”

Nhưng dù cho cô ấy có nói thế cũng chẳng thay đổi thực tế rằng tôi sẽ luôn bị theo sát bởi một cô gái chỉ hơn mình cùng lắm là hai tuổi.

Tôi không khỏi lo lắng và liên tục liếc trộm về phía Miyagi. Dường như cô đang viết gì đó vào một cuốn sổ tay. Đó có thể là một loại nhật ký giám sát nào đấy.

Sự giám sát từ một phía thật khó chịu. Phần nửa người tôi mà cô đang nhìn cảm giác như đang bị thiêu đốt bởi ánh nhìn của cô ấy.

Quả thực, tôi đã được nghe lời giải thích cụ thể về công việc “giám sát” này hôm qua. Theo như lời Miyagi, đa số những người bán đi tuổi thọ của mình trở nên tuyệt vọng khi họ chỉ còn sống được một năm, và bắt đầu gây rắc rối nếu như ở một mình. Tôi không đề nghị cô giải thích xem đó là loại rắc rối gì, nhưng tôi có thể mường tượng ra.

Bởi một trong những điều quan trọng nhất để con người tuân theo quy tắc chính là niềm tin của họ rằng mình sẽ vẫn sống. Nhưng nếu bạn được xác nhận rằng cuộc sống của mình sẽ sớm kết thúc, tất cả sẽ thay đổi. Bạn không thể nào đem niềm tin đó sang thế giới bên kia được.

Vậy nên, hệ thống giám sát, là thứ được thành lập để ngăn chặn những con người tuyệt vọng khỏi gây tổn thương cho người khác.

Về cơ bản, những người còn lại ít hơn một năm sẽ được theo dõi, và nếu họ làm bất kỳ điều gì không thích đáng, giám sát viên sẽ lập tức liên lạc về cửa hàng chính để chấm dứt cuộc đời của họ, bất kể tuổi thọ bình thường của họ.

Điều đó có nghĩa cô gái đang ngồi bó gối ở trong góc phòng của tôi đây cách sự kết thúc cuộc đời tôi đúng một cuộc điện thoại.

Tuy nhiên - có vẻ theo thống kê cho thấy - khi chỉ còn vài ngày trước khi từ giã cõi đời, con người dường như đánh mất ý định làm phiền người khác. Nên lúc mà chỉ còn ba ngày trên đời, giám sát viên sẽ rời đi.

Trong ba ngày cuối cùng , bạn có thể ở một mình.

Có vẻ như cuối cùng tôi đã thiếp đi. Cơn đau đầu và buồn nôn đã biến mất lúc tôi tỉnh dậy. Đồng hồ chỉ 7 giờ tối. Tôi sẽ gọi đây là cách khá tồi tệ để sự dụng ngày đầu tiên của ba tháng quan trọng nhất trong cuộc đời.

Miyagi vẫn đang nhìn tôi chằm chằm từ góc phòng như lúc trước. Tôi quyết định sẽ làm những thứ bình thường mình vẫn làm, cố gắng phớt lờ sự hiện diện của cô ấy.

Tôi rửa mặt bằng nước lạnh, cởi đồ trong phòng, mặc vào chiếc quần jeans đã phai màu và một chiếc áo thun đã sờn, rồi ra ngoài để ăn bữa tối.

Giám sát viên của tôi, Miyagi, theo sau tôi khoảng năm bước.

Trong lúc tôi bước đi, vầng dương sáng rực ở hướng tây khiến tôi chói mắt. Hoàng hôn hôm nay là một màu vàng tuyệt đối.

Tôi nghe thấy lũ ve buổi tối râm ran từ một bụi cây đằng xa. Bên cạnh con đường, là những chiếc xe lửa thẫn thờ chạy dọc theo đường ray.

Tôi đến một nhà hàng tự động nằm dọc một con đường quốc lộ đã có từ lâu. Đó là một toà nhà rộng lớn, và những cái cây mọc phía sau dường như bao phủ cả phần mái nhà.

Những bảng hiệu, mái nhà, các bức tường - thật khó để tìm được nơi nào khôngbị xỉn màu hoàn toàn. Có một dãy khoảng độ chục máy bán hàng tự động bên trong, và đằng trước chúng là hai cái bàn nhỏ với vài mẫu hạt tiêu cayen và vài cái gạt tàn.

Nằm trong góc là mấy chiếc máy chơi game thùng có tuổi đời hơn đã hơn chục năm, nhạc nền của chúng giúp bầu không khí hiu quạnh ở nơi đây vợi đi phần nào.

Tôi bỏ 300 yên vào một máy bàn mì tự động, rồi phả ra một làn khói trong khi chờ đợi quá trình hoàn tất. Miyagi ngồi lên một chiếc ghế đẩu, ngước nhìn ánh đèn lập loè lẻ loi.

Cô ấy định ăn kiểu gì trong khi quan sát mình nhỉ? Tôi không nghĩ cô ấy không cần ăn uống gì cả, nhưng cô toát ra một vẻ kỳ lạ đến nỗi tôi có thể chấp nhận nếu cô nói với tôi điều đó.

Cô ấy cho ta cảm giác máy móc một cách khác thường, bạn có thể nói thế. Không giống một con người chút nào.

Sau khi ngấu nghiến mì soba kèm với tempura nóng hổi và có vị rẻ mạt, tôi mua cà phê từ một cái máy bán nước tự động khác. Cà phê ngọt ướp lạnh lan toả khắp cơ thể khô khốc của tôi.

Mặc dù chỉ còn sống được ba tháng, tôi vẫn đi và ăn những thứ bỏ đi chán ngắt từ máy bán hàng tự động bởi vì đó là tất cả những gì tôi biết.

Cho tới mới đây, chi tiêu hoang phí và ăn uống tại một nhà hàng sang chảnh đơn giản không phải là một lựa chọn dành cho tôi. Tôi đã sống trong sự thiếu thốn nhiều năm, và tôi chắc hẳn cũng đã mất đi nhiều mộng tưởng trong thời gian đó.

Sau khi ăn uống xong xuôi và trở lại căn hộ, tôi cầm lấy cây bút bi, mở sổ tay, và viết một danh sách những điều tôi dự định làm sắp tới.

Tuy ban đầu nghĩ tới những điều tôi không muốn làm thì dễ hơn, nhưng tay tôi càng di chuyển, thì càng nhiều thứ tôi muốn làm trước lúc chết hiện lên trong đầu tôi.

Những Điều Cần Làm Trước Khi Chết

- Không đi học

- Không đi làm

- Không kìm nén ham muốn

- Ăn một vài đồ ăn ngon

- Ngắm nhìn một vài cảnh đẹp

- Viết một bản di chúc

- Gặp và nói chuyện với Naruse

- Nói ra tình cảm của mình với Himeno

“Tôi có ý kiến về việc đó.”

Tôi quay lại, và Miyagi không còn ngồi trong góc nữa, mà đứng ngay sau tôi và nhìn chăm chú vào thứ tôi đang viết.

Cụ thể là cô ấy chỉ tay vào dòng cuối cùng, “Nói ra tình cảm của mình với Himeno.”

“Các giám sát viên thật sự được phép kiểm tra và can thiệp vào việc này à?”, tôi hỏi.

Miyagi không trả lời câu hỏi này. Thay vào đó, cô bảo với tôi.

“...Về cô Himeno. Nhiều sự việc đã dẫn cô ấy tới việc sinh con ở tuổi mười bảy. Cô thôi học ở cao trung và kết hôn khi mười tám tuổi, nhưng đã li hôn một năm sau đó. Hai mươi tuổi, cô ấy hiện nay đang một mình nuôi con. Trong khoảng thời gian hai năm nữa, cô ấy sẽ nhảy lầu tự vẫn, để lại một bản di thư đầy thương xót. ...Nếu anh muốn gặp cô ấy bây giờ, sẽ chẳng có gì tốt đẹp xảy ra hết. Sau cùng thì, cô Himeno chắc chắn không còn nhớ về anh. Dĩ nhiên, điều đó bao gồm cả, lời hứa của anh lúc mười tuổi.”

Tôi gặp khó khăn khi cố phát ra tiếng từ cổ họng. Tôi cảm giác như không khí ngay tức khắc tràn khỏi hai lá phổi của mình.

“...Cô biết nhiều đến như thế về tôi ư?”, tôi cuối cùng cũng thốt ra được, cố gắng che giấu mình đang chấn động thế nào. “Từ cách cô đang nói... có phải cô biết mọi thứ sẽ xảy ra không?”

Miyagi chớp mắt một lát, rồi lắc đầu.

“Tất cả tôi biết là các khả năng của những gì có thể xảy ra trong và xung quanh cuộc đời của anh, anh Kusunoki. Đương nhiên, đó đều là thông tin vô nghĩa ở thời điểm này, khi mà tương lai của anh đã thay đổi rất nhiều vào thời điểm anh bán đi tuổi thọ của mình. Còn một điều nữa, những khả năng trong tương lai mà tôi biết chẳng qua chỉ là những sự kiện quan trọng nhất.”

Vẫn nhìn vào sổ tay của mình, Miyagi chậm rãi đưa tay phải lên rồi vén tóc qua tai.

“Cô Himeno có vẻ như là một người rất quan trọng trong cuộc đời của anh nhỉ, anh Kusunoki. “Bản tóm tắt” cuộc đời của anh đơn giản toàn là cô ấy.”

“Đó chỉ là cách nói tương đối thôi,” tôi phủ nhận.“Như kiểu, chẳng qua là những thứ khác hầu như không quan trọng với tôi, đúng chứ?”

“Có lẽ,” Miyagi đáp. “Dẫu sao thì, nếu anh muốn nghe quan điểm của tôi, gặp cô Himeno chỉ tổ phí thời gian. Chuyện đó chỉ huỷ hoại ký ức của anh về cô ấy mà thôi.”

“Cảm ơn vì đã lo lắng, nhưng nó đã bị huỷ hoại cách đây rất lâu rồi.”

“Nhưng anh cũng phải sử dụng thời gian của mình một cách khôn ngoan, đúng không?”

“Phải, chắc vậy. Mặc dù, cô có thể thực sự nói với tôi về tương lai của tôi như thế chứ?”

Miyagi nghiêng đầu. “Đáng ra tôi phải hỏi anh mới đúng. Tại sao anh nghĩ tôi không thể?”

Tôi không nghĩ ra được câu trả lời cho điều đó. Ngay cả khi tôi bằng cách nào đó sử dụng hiểu biết về tương lai để gây rắc rối, Miyagi chỉ cần liên lạc với cửa hàng chính và cuộc đời của tôi thế là hết.

“Chúng tôi về cơ bản muốn anh được ra đi thanh thản,” Miyagi nói. “Và để đảm bảo điều đó, tôi có thể dự đoán tương lai của anh và cảnh báo anh.”

Tôi gãi đầu. Tôi đang muốn nói lại điều gì đó với cô gái này.

“Xem nào, có lẽ cô nói với tôi chuyện này là bởi cô lo lắng rằng tôi sẽ bị tổn thương và đánh mất hi vọng. Nhưng mà liệu có thể xem việc nói với tôi những điều đó là đã loại bỏ nguyên nhân khiến tôi tổn thương và đánh mất hi vọng được không? Phải rồi… Kiểu là, tôi dám cá cô đã nghĩ nếu tôi không phải nghe chuyện này trực tiếp từ cô, mà từ miệng Himeno, thì nó sẽ còn đau đớn hơn rất nhiều vậy. Cô hơi bị nhiều chuyện đấy.”

Miyagi thở dài mệt mỏi. “Vậy à. Ừm, tôi chỉ có ý tốt thôi. Nhưng nếu quả thật là vậy thì có lẽ tôi đã can thiệp hơi quá. Tôi thành thật xin lỗi.”

Cô nhanh chóng cúi đầu.

“... Nhưng tôi vẫn sẽ nói một điều. Rằng anh không nên quá hi vọng vào tính công minh và nhất quán của các sự kiện sắp xảy tới. Anh đã bán đi tuổi thọ của mình. Điều này đánh dấu sự chuyển mình vào một thế giới phi lý không tuân theo quy luật. Lựa chọn và ước muốn tự do gần như là vô nghĩa, vì tự anh đã dấn thân vào nó.”

Nói xong, Miyagi quay lại góc phòng và lại tiếp tục tư thế ngồi bó gối của mình.

“Cho nên, về vấn đề này, đã loại bỏ được cái, gì ấy nhỉ, “nguyên nhân tổn thương và đánh mất hi vọng” của anh rồi, tôi sẽ kiềm chế không can thiệp vào bất kỳ mục nào khác trong cái danh sách của anh. Cứ làm những gì anh muốn, miễn đừng gây rắc rối cho người khác. Tôi sẽ không cản anh lại.”

Cô không cần phải nói với tôi điều đó, tôi nghĩ.

Tôi không phải là không chú ý tới sự thật rằng trông Miyagi có chút gì đó u sầu.

Nhưng tôi cũng chẳng suy nghĩ quá nhiều tới ý nghĩa của biểu cảm ấy.

Bình luận (0)Facebook