Mikkakan no Koufuku
Sugaru MiakiE9L
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10: Gửi tới người bạn thơ ấu duy nhất của tớ

Độ dài 6,141 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 06:53:09

Tôi gần như không thể nhớ được những gì Himeno và tôi đã nói với nhau trong lần tái ngộ của cả hai. Thật sự thì, tôi thậm chí còn không nhớ được Himeno trông như thế nào hay cư xử ra sao. Chỉ là tôi quá sức phấn khích đến nỗi cứ nói liên hồi chẳng cần suy nghĩ.

Nhưng dù chúng tôi đã nói với nhau những gì đều không quan trọng. Tôi nói điều gì đó và Himeno đáp lại, đó là tất cả những gì tôi cần.

Có vẻ như không phải cô tới để xem lễ hội. Cô ở đây vì lý do công việc, và tình cờ chiếc ô tô của cô lại đỗ ở gần ngôi đền, thành thử cô mới đi ngang qua.

Cô né tránh khi tôi hỏi xem cô ấy làm nghề gì. Kiểu công việc “người với người” là tất cả những gì Himeno cho tôi biết.

“Tớ rất muốn nói chuyện thêm một chút nữa, nhưng dạo này tớ phải dậy sớm,” cô nói, nóng lòng rời đi, nên tôi bèn mời cô đi uống nước hoặc làm gì đó sắp tới.

Rượu thì không tốt rồi, nhưng chắc chắn, chúng ta có thể đi ăn, Himeno đồng ý.

Hẹn gặp nhau bữa tối hai ngày sau, chúng tôi chia tay.

Tôi vui sướng tột bậc đến độ quên mất Miyagi trong một lúc.

“Um, mọi chuyện suông sẻ nhỉ,” Miyagi nói. “Tôi đã không nghĩ là nó sẽ xảy ra đấy.”

“Tôi cũng thế. Quả thực nó dường như quá tốt đẹp để có thật nhỉ.”

“Phải. ...Mà tôi cho là thỉnh thoảng nó cũng có thật đấy.”

Tôi sẽ gặp lại Himeno hai ngày nữa. Tôi cần xem đó như là sự kiện chính, hay có thể nói vậy.

Tôi cần vài sự chuẩn bị trước buổi gặp ngày hôm đó.

Quay về căn hộ, tôi gạch bỏ dòng Himeno trong Những điều cần làm trước khi chết, và khi sắp sửa lên giường đi ngủ, tôi bảo với Miyagi.

“Tôi có một yêu cầu kỳ lạ cho cô này.”

“Tôi không uống đâu.”

“Không phải thế. Mà là về ngày mai. Tôi muốn thật chắc chắn về cuộc gặp gỡ với Himeno. May mà tôi có tới hai ngày, cho nên tôi có thể sử dụng nguyên cả ngày mai để chuẩn bị. Và tôi muốn cô giúp chuẩn bị con người tôi.”

“Chuẩn bị con người anh?”

“Tôi biết giấu bất cứ thứ gì khỏi cô đều là vô nghĩa, cho nên tôi sẽ thành thật. Trong suốt hai mươi năm từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với một cô gái cả. Bởi vậy nếu tôi rơi vào tình huống đó với Himeno, tôi biết mình sẽ khiến cô ấy phát chán và sẽ làm rối tung mọi thứ lên. Hi vọng để giảm thiểu chuyện đó, tôi muốn đi xuống phố vào ngày mai và luyện tập.”

Miyagi đơ mặt ra mất vài giây.

“Nếu tôi không nhầm... thì anh muốn tôi đóng vai cô Himeno?”

“Đúng thế. Vậy có được không?”

“...À, tôi thì không phiền lắm, nhưng tôi nghĩ sẽ có khá nhiều vấn đề đó...”

“Ồ, ý cô là chuyện chỉ có tôi mới nhìn thấy cô ấy hả?”

“Ừm, nó đấy,” Miyagi xác nhận.

“Chẳng sao cả. Sao tôi phải quan tâm người ta nghĩ gì chứ? Điều quan trọng cần tập trung vào là để cho Himeno nghĩ tốt về tôi. Ngay cả khi người khác có nhạo báng đi nữa, nhưng miễn là Himeno thích tôi dù chỉ một chút, thì tôi cũng hài lòng với điều đó.”

Trông Miyagi có vẻ choáng váng. “Anh thay đổi trong nháy mắt khi đó là cô Himeno nhỉ. ...Nhưng còn có một vấn đề khác. Anh nên hiểu rằng, tôi biết cực kỳ ít về những điều mà các cô gái ở thế hệ của mình nghĩ. Bởi vậy, tôi không tin anh có thể mong chờ tôi như một người đóng thế hoàn hảo. Thứ có thể khiến cô Himeno vui lòng thì có thể khiến tôi phật ý, thứ làm cho cô Himeno thấy nhàm chán thì có thể làm tôi thích thú, thứ mà thô lỗ với cô Himeno có thể lại lịch sự với tôi - có thể có rất nhiều điểm trái ngược như vậy. Thế nên, nhìn vào hình mẫu một cô gái tuổi hai mươi...”

“Cô thì khiêm tốn trong nháy mắt khi dính tới chính mình đấy nhỉ,” tôi ngắt lời. “Không có vấn đề gì hết. Theo những gì tôi thấy, thì cô chẳng có gì khác với bất kỳ cô gái nào ngoài kia cả. Ngoại trừ phần cô dễ thương hơn đôi chút.”

“...À, nếu nó không thành vấn đề với anh, vậy ổn thôi,” Miyagi bồn chồn đáp lại.

Sáng hôm sau, tôi đặt trước chỗ ở một salon và đi xuống phố để mua quần áo và giày. Tôi đâu thể nào đi gặp Himeno mà mặc cái quần jean xanh biển đã phai màu và đôi giày đế mềm lấm bẩn của mình được chứ.

Tìm thấy một cửa hiệu có vẻ như hợp với sở thích của mình và nghe theo gợi ý của Miyagi, tôi mua một cái sơ mi Fred Petty polo, quần Chino, một cái thắt lưng để hợp với chúng, và sau đó ghé vào một tiệm giày, lấy một đôi desert boot[note11458] màu sô cô la.

“Tôi không cho là anh nhất thiết phải mặc thứ gì đó quá hào nhoáng đâu. Miễn sao trông gọn gàng là được rồi.”

“Tôi có thể hiểu điều đó theo kiểu “anh mặc gì trông cũng đẹp” không?”, tôi hỏi.

“Anh thích hiểu thế nào thì hiểu.”

“Hiểu rồi. Tôi sẽ làm thế. Có vẻ như với tôi đó là một lời khen.”

“Không cần phải nói toẹt ra những gì anh nghĩ đâu.”

Khi mua sắm các thứ xong xuôi, chúng tôi đi tới salon sớm hơn một tí so với giờ đã hẹn. Theo lời khuyên của Miyagi, tôi chỉ giải thích rằng “Tôi sẽ gặp một người quan trọng vào ngày mai.” Người phụ nữ nở một nụ cười hài lòng và cắt tóc tôi một cách nhiệt tình, đồng thời cho tôi một số lời khuyên hữu dụng cho ngày quan trọng của mình.

Khoác lên mình quần áo mới và với mái tóc cắt tỉa gọn gàng, thật không quá khi nói tôi giống như một con người khác. Mái tóc u ám và cái áo sơ mi xoàng xĩnh có vẻ ảnh hưởng nhiều tới vẻ ngoài của mình hơn tôi tưởng.

Giờ đây bỏ chúng đi, tôi như thể một chàng trai bảnh bao bước ra từ một video nhạc pop vậy.

“Sao hả, anh trông gần như một người khác hoàn toàn so với ngày hôm qua luôn,” Miyagi bảo tôi.

“Phải rồi, tôi quả thực trông không giống một tên mà cuộc đời của hắn chỉ đáng giá 10,000 yên một năm nhỉ?”

“Đúng thế. Cứ như thể anh có tương lai đầy hứa hẹn ấy.”

“Cảm ơn. Cô giống một nàng tiên thư viện khi cười đấy.”

“...Hôm nay anh có phần nhanh nhảu hơn thì phải, anh Kusunoki.”

“Chắc vậy.”

“Mà “nàng tiên thư viện” là ý gì thế?”

“Tôi chỉ có ý là một cô gái thông minh và duyên dáng mà thôi.”

“Xin hãy để những lời đó lại cho cô Himeno, được chứ?”

“Nhưng tính cách của cô ấy khác cơ. Tôi đang nói về cô, Miyagi.”

Biểu cảm vẫn không thay đổi, cô nhẹ nhàng cúi đầu. “Vậy thì xin cảm ơn. Dù sao cả tôi và anh đều gần như chẳng có giá trị gì với tư cách con người cả. Dựa vào bản báo cáo của cả hai.”

“Khá kỳ quặc,” tôi nói.

Chúng tôi ở trong một nhà hàng Ý trên phố, và lẽ tự nhiên cuộc trò chuyện của chúng tôi nghe như là tôi đang độc thoại.

Một cặp đôi trung niên ngồi gần đó lén nhìn tôi và thì thầm với nhau.

Sau bữa ăn, chúng tôi ra khỏi phố chính, bước xuống vài bậc thang bên cạnh một cây cầu, và đi men theo con sông.

Khi đó, đầy hơi men trong người, nên tôi cầm lấy tay Miyagi suốt lúc ấy, vừa đi vừa vung vẩy qua lại. Miyagi có vẻ lo lắng, tôi bèn tiếp tục kéo cô ấy theo. Người ta chỉ nhìn thấy tôi bước đi với dáng điệu kỳ cục, nhưng tôi đâu có để tâm. Mà dẫu sao tôi cũng không bao giờ có thể ở trong số những người thành thật được.

Nên thôi thì tôi đành quyết định biến mình thành một gã kỳ cục vậy. Điều đó dễ hơn nhiều.

Khi Miyagi đã quen với việc nắm tay tôi, cô nói với gương mặt tỉnh bơ, “Giờ thì, Kusunoki đã say xỉn kia, cố gắng coi tôi như Himeno và quyến rũ tôi đi.”

Tôi đứng lại và nhìn thẳng vào mắt Miyagi. “Em xuất hiện trước mặt anh là điều tuyệt vời nhất anh từng có trong đời. Điều tồi tệ nhất chính là khi em ra đi khỏi tầm mắt anh.... Và tuỳ vào câu trả lời của em lúc này đây, một trong hai điều ấy có thể sẽ thay đổi.”

“Đó đúng là một lời truyền đạt khá trơn tru với kiểu nói vòng vo ngẫu hứng thế này. Tôi bị ấn tượng đấy.”

“Thế cô nghĩ Himeno sẽ trả lời sao?”

“À, thì, nếu là cô Himeno,” Miyagi suy nghĩ với bàn tay để trên miệng.

“...Có lẽ cô ấy sẽ nói “Tự nhiên nói vớ vẩn gì thế này?” và cố gắng cười trừ.”

“Hừm. Nếu là Miyagi thì sao?”

“...Tôi không hiểu ý anh.”

“Đùa thôi. Đừng để ý,” tôi cười thầm.

“Anh đúng là kiểu người đó à, anh Kusunoki? Kiểu người thích đùa ấy.”

“Tôi cũng không chắc. Tôi không đặt quá nhiều niềm tin vào những thứ như “nhân cách”, “khuynh hướng” hay “tính tình.” Những thứ đó đều thay đổi theo tình huống. Nhìn vào dài hạn thì, thứ khác nhau giữa người này với người khác chẳng qua là tình huống mà họ thường rơi vào. Con người đặt quá nhiều sự tin tưởng vào tình nhất quán, nhưng có thể nó còn thiển cận hơn phần đông mọi người nghĩ.”

“Trong tất cả mọi người, tôi chẳng ngờ được anh lại là người nói ra câu đó.”

“Ai mà chẳng thích nghĩ họ là ngoại lệ khi có một con số thống kê đáng thất vọng chứ.”

Miyagi khẽ thở dài. “Tôi cho rằng điều đó đúng,” cô đồng tình.

Khi đã thấm mệt vì cuốc bộ, chúng tôi nhảy tạm lên một chiếc xe buýt ngang qua. Cũng có kha khá hành khách, nhưng thây kệ, tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với Miyagi về những ký ức của mình với Himeno.

Chúng tôi đổi buýt và xuống xe ở một đài quan sát, một địa điểm hẹn hò nổi tiếng trong thị trấn. Có chừng mười đôi tình nhân đang ôm và hôn trộm nhau, nhưng dù sao thì tôi và Miyagi vẫn tiếp tục trò chuyện.

Kỳ lạ thay, tôi không cảm thấy quá nhiều ánh mắt hướng vào mình. Tất cả mọi người đều quá bận rộn với bản thân họ.

“Lần đầu tôi tới đây, Himeno đã ở đó. Lan can ở sát trên cùng của cầu thang gác xoắn kia vừa đủ cao cho một đứa trẻ muốn leo lên. Thế nên Himeno mới cố gắng trèo lên, nhưng tôi phát hiện một khoảng hở hoàn toàn trên chấn song ngay khi Himeno sắp sửa rơi cả người xuống đất. Nếu tôi mà không tình cờ có mặt ở đó để ngăn cô ấy lại, thì hẳn cô ấy đã rơi xuống rồi. Cô ấy hành xử thông minh, nhưng cũng có thể là một cô nhóc ngốc nghếch hết chỗ nói. Giống như là, cô không thể nào để cô ấy một mình được. Tôi bị xây xát trong khi vội vàng chạy tới túm lấy cô ấy, nhưng chỉ trong ngày hôm đó thôi, cô ấy trở nên tử tế đến lạ...”

Miyagi nhìn tôi bằng vẻ lo lắng trong khi tôi càng trở nên nói nhiều hơn, như để phủi đi nỗi bất an của cô.

Thời điểm đó cô ấy biết nhiều hơn tôi. Cô ấy vẫn giấu tôi một điều quan trọng.

Đài quan sát sẽ là một nơi hợp lý để giải thích điều đó, nhưng cô không hé răng nửa lời.

Có lẽ cô ấy nghĩ rằng cô sẽ để cho tôi mơ mộng đến khi nào tôi còn có thể.

Ngày đó cuối cùng cũng đến. Một chiều mưa, và nhà ga chật nít những người mang ô. Quan sát sân ga một lần nữa từ tầng hai, những chiếc ô đủ loại màu sắc chuyển động khắp nơi theo đủ mọi hướng.

Tôi đợi ở trước cửa hiệu sách cho tới 5 giờ tối, nhưng đã năm giờ mười, Himeno vẫn chưa xuất hiện.

Chẳng việc gì phải vội, tôi tự nhủ. Mọi thứ đều chậm trễ bởi cơn mưa, và không giống tôi, cô ấy có lẽ khá bận rộn.

Dù vậy, thì tôi vẫn đang kiểm tra đồng hồ của mình ba lần mỗi phút.

Hai mươi phút trôi qua mà cứ như một hay hai giờ đồng hồ vậy. Tôi đang đợi ở sai chỗ sao? Hay là Himeno? Cô nói là ở trước hiệu sách, và đây là hiệu sách duy nhất ở đây rồi, nên tôi không rõ tại sao cô vẫn chưa đến.

Sau hai mươi bảy phút, đúng lúc đang định bỏ đi tìm Himeno, tôi thấy cô vẫy tay và tiến lại chỗ mình. Tôi đã bắt đầu nghĩ lời hứa hôm qua chỉ là một cái cớ lịch sự để cô rời đi, nên tôi vô cùng nhẹ nhõm.

Ngay cả nếu như Himeno không phải người tôi đã mong mỏi gặp mặt suốt mười năm ròng, tôi vẫn sẽ nói rằng cô toát lên vẻ duyên dáng ngày hôm đó.

Từng đường cong làm nên con người cô dường như được tính toán vô cùng cẩn thận. Không có thứ gì quá mức; tựa như mọi phần của cô đều biết rõ nhiệm vụ của chúng.

Nếu tôi mà là ai đó không có quan hệ gì với cô ấy, chỉ cần một cái nhìn thôi có lẽ cũng khiến tôi cảm thấy một nỗi đau nơi lồng ngực. Cô ấy sẽ để lại một khoảng trống trong tim mà tôi tha thiết muốn lấp đầy.

“Cô ấy sẽ không bao giờ là của mình, phải không. ...Vậy thì không phải cuộc đời của mình vô nghĩa hay sao?”, tôi thậm chí còn có thể nghĩ thế. Nên thật may mắn khi tôi là người thân thiết với cô ấy nhất trong số tất cả những người ở nhà ga này. Trong thâm tâm, tôi vui mừng khôn xiết về điều ấy.

“Xe buýt tới trễ vì cơn mưa,” Himeno giải thích. “Xin lỗi vì để cậu phải đợi. Tớ sẽ đãi cậu thứ gì đó.”

“Thôi, cứ để tớ. Lần này tớ mời, cho nên hôm nay cứ quên nó đi.”

Tôi nhận ra không chỉ ngoại hình, mà cho đến giọng nói của mình cũng đã thay đổi. Nó như cao hơn bình thường nửa quãng tám, và hay đến bất ngờ, cứ như là âm thanh vốn có của nó vậy.

“Hmm. Ra là cậu đang mong chờ “lần sau” à?”, cô hỏi cùng một cái nhìn thờ ơ nhưng chăm chú.

“Phải. Và lần sau, có lẽ tớ sẽ lại mong chờ một lần sau nữa.”

“Rất vui vì cậu đang thành thật,” cô cười khúc khích.

Đó nhất định là một điều Himeno sẽ nói, tôi nhủ thầm. Cô ấy không hề thay đổi trong mười năm. Cô vẫn mỉa mai, nhưng vẫn có chút vết tích ấm áp trong lời nói của cô.

Chúng tôi đi qua đường hầm, và khi đi tới phía cuối, tôi mở ô, Himeno mau chóng giật lấy nó từ tôi và giữ nó giữa hai đứa.

“Cậu lúc trước luôn là người quên mang ô, Kusunoki, nên tớ bất đắc dĩ phải để cậu dùng chung ô với tớ.”

“Ờ phải,” tôi nói, lấy lại chiếc ô và giữ nó ở gần Himeno. “Thế thì chẳng phải sẽ tốt khi hai ta đổi vai từ giờ trở đi sao?”

“Aha.”

Chúng tôi sóng vai cùng nhau bên dưới một chiếc ô.

Mà tiện thể, hôm nọ cậu làm gì ở đó vậy?, Himeno hỏi.

Tìm cậu, Himeno, tôi trả lời.

Xạo, Himeno nói, huých vai tôi.

Thật mà, tôi cười.

Tôi đang nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên suôn sẻ. Tôi sẽ nói cho Himeno tình cảm của mình với cô, và cô sẽ cho tôi thấy tình cảm của cô với tôi.

Đó là điều mà tôi tin tưởng, và tôi không nghi ngờ nó. Tôi thật sự không muốn biết những gì mà Himeno đang nghĩ lúc ấy, sâu trong thâm tâm cô.

Bây giờ, chúng ta thử so sánh đáp án xem nào.

Lúc đang ngồi đối diện với Himeno trong nhà hàng và tán gẫu cùng cô, tôi mắc phải một sai lầm không thể tin được.

Chính xác hơn, có lẽ nó không thực sự là một sai lầm. Nếu tôi được ban cho vô số cơ hội để quay lại lúc đó, thì lần nào tôi cũng sẽ chọn cùng một lựa chọn mà thôi. Không có lựa chọn nào khác.

Mà tệ hơn cả, lý do khiến lựa chọn của tôi là một “sai lầm” không phải thứ gì đó sinh ra ở cuộc gặp ấy, mà là thứ đã dần thành hình từ rất lâu rồi.

Thế nhưng. Lần đó, tôi gần như chắc chắn đã phạm phải một sai lầm.

Nhưng dẫu sao, tôi cũng được chính những kết cục của “sai lầm” đó cứu vớt.

Và đồng thời, tôi cũng biết được vì sao Miyagi lại cố gắng ngăn cản tôi gặp Himeno.

Sau khi gọi món, tôi cười với Himeno để cho cô thấy cảm tình của mình. Cô cũng đáp lại bằng cách tương tự.

Himeno nhấp một ngụm nước lạnh từ cốc của mình và nói, “Tớ rất muốn biết cậu như thế nào trong những năm tháng qua, Kusunoki.”

“Tớ thì lại muốn nghe về cậu trước tiên,” tôi trả lời, nhưng cô ấy khăng khăng, “Kusunoki nói trước đi.”

Tôi mào đầu “Ưm, nó chẳng thú vị chút nào đâu,” rồi nói về quãng thời gian sơ trung và cao trung của tôi. Thực sự là chẳng có gì thú vị cả.

Tôi dần lơ là việc học hành của mình trong năm hai sơ trung như thế nào. Ký ức hoàn hảo của tôi thuở mười tuổi mau chóng trở nên tồi tệ hơn qua từng năm ra sao.

Tôi vào được ngôi trường cao trung tốt nhất vùng, nhưng lại bỏ dở việc học giữa chừng, nên tôi giờ đây phải vào một trường đại học tầm thường đến bất ngờ như thế nào.

Tôi phải thuyết phục bố mẹ - những người nghĩ rằng chẳng có ích gì khi vào một trường đại học không nổi tiếng - để chi trả cho tôi vào đó, rồi tôi phải tự mình lo toan tiền bạc cho các buổi học và phí tổn như thế nào.

Và tôi đã không còn chạm vào cây bút vẽ vào mùa đông năm tôi 17 tuổi ra sao.

Chưa đầy năm phút tôi đã nói xong. Gần như chẳng có thứ gì đáng để nói trong cuộc đời tôi hết.

“À, vậy là cậu đã bỏ vẽ. ...Tệ thật. Tớ thích những bức tranh của cậu, Kusunoki,” Himeno lên tiếng. Khác một trời một vực với một gã mà mình biết, tôi nghĩ.

“Cậu đã từng lúc nào cũng vẽ. Và cậu vẽ ra những bức tranh tuyệt đẹp đến mê hồn cứ như không vậy. Tớ luôn ghen tị rằng sao mình lại không bao giờ có thể vẽ đẹp được như thể chứ, cậu biết đấy.”

“Lúc đó cậu chẳng bao giờ nói với tớ điều gì như thế hết.”

“Tại vì tớ thực sự trái ngược với cậu lúc đó. Tất cả tài năng của tớ đều ở trong học tập, vậy nên tớ không muốn thừa nhận tài năng khác của cậu. Nhưng mà... có lẽ cậu chưa bao giờ nhận ra, nhưng đôi lúc tớ lại mang những bức tranh của cậu về nhà và chăm chú ngắm nhìn chúng đấy, Kusunoki,” Himeno nói, đôi mắt nhìn xa xăm.

“À phải, cả tớ cũng trái ngược nữa. Chúng ta đều như nhau trong trường, nhưng lời khen từ người lớn thì luôn dành cho Himeno xinh xắn. Tớ nghĩ là thật bất công khi ai đó có thể vừa học giỏi vừa xinh đẹp như thế.”

“Chẳng có ai ngờ rằng một cô gái như vậy lại bỏ học cao trung cả,” Himeno thản nhiên nói ra.

“Bỏ học?”, tôi đáp lại, cố ý tỏ ra ngạc nhiên.

“Ra là cậu không biết.” Cô hạ thấp lông mày và mỉm cười. “Tớ nghĩ tin đồn đã phải lan ra ở một buổi họp lớp hay gì đó cơ.”

“Không bao giờ xuất hiện ở bất kỳ buổi họp lớp nào. Vì tớ nghĩ cậu cũng sẽ không đi, Himeno à.”

“Hmm. ...Um, tớ cũng không nói nó quá là thú vị, vậy nhưng...”

Himeno sau đó giải thích mọi chuyện dẫn tới việc cô bỏ học. Tuy nhiên, cô lại bỏ qua phần mang bầu mà Miyagi đã tiết lộ trong phần tóm tắt của cô ấy.

Tất cả những gì Himeno nói là “Tớ cưới một đàn anh đã tốt nghiệp và bỏ học, nhưng những trận cãi nhau xảy ra, và bọn tớ ly hôn.”

“Tớ nghĩ mình thật là trẻ con,” Himeno kể với tôi bằng một nụ cười khổ sở. “Chỉ là tớ không thể trưởng thành, chấp nhận mọi thứ như nó vốn có. Tớ đoán mình không thể chịu nổi sự thiếu hoàn hảo dù là nhỏ nhất và làm mọi thứ rối tung lên ngay từ đầu. Không có gì thay đổi trong đầu tớ kể từ mùa hè mười năm trước cả, ngày tớ chuyển trường và chia tay cậu. ...Tớ dám chắc mình là một cô bé thông minh lúc ấy. Nhưng điều đó làm tớ nghĩ mình không cần phải trưởng thành thêm chút nào nữa. Và bởi vậy nên tớ vẫn không khác mấy so với con nhóc mơ mộng hồi mười tuổi, trong khi mọi người ai cũng tiếp tục đổi thay.”

Himeno nhìn đăm đăm vào đôi tay đang đặt trên bàn bằng đôi mắt của một cô bé bị tổn thương.

“Còn cậu thì sao, Kusunoki? Tớ chắc là cậu cũng đã thay đổi trong mười năm đấy nhỉ?”

Quanh đi quẩn lại chuyện này, tôi bắt đầu mất bình tĩnh.

“Cậu không phải người duy nhất không thay đổi đâu, Himeno à,” tôi nói. “Tớ cũng như thế kể từ ngày chúng ta chia tay. Những năm tháng chẳng biết sống vì điều gì, những ngày cô đơn, vô nghĩa cứ thế trôi qua. Tưởng chừng như cái thế giới này tồn tại chỉ để làm tớ thất vọng vậy. Có lẽ ít nhiều gì thì tớ cũng đã chết rồi. Đó là lý do mà mới vài ngày trước - ”

“...Tớ bán đi tuổi thọ của mình. Gần 10,000 yên cho mỗi năm.”

Gương mặt Himeno tái nhợt đi và vẻ như đang hoang mang, nhưng không thể nào ngăn được, những câu từ cứ thế tuôn ra. Tôi đã để mớ hỗn độn chất chồng trong mình tràn hết ra ngoài.

Tôi kể hết thứ này đến thứ khác. Cửa hàng mua tuổi thọ. Nghĩ rằng mình có vài triệu yên một năm trong khi đó chỉ là mười nghìn, cái giá bèo bọt nhất. Thất vọng về tương lai của mình và bán đi tất cả chỉ để lại ba tháng. Rồi bị giám sát bởi một giám sát viên vô hình kể từ đó.

Tôi bô lô bô la theo cái kiểu mời gọi người ta cảm thông cho.

“Cậu không thể thấy cô ấy, Himeno, nhưng giám sát viên của tớ lúc này đang ở ngay đây,” tôi nói, trỏ vào Miyagi. “Đây, ngay đây này. Một cô gái có tên là Miyagi. Cô ấy nói năng rất thẳng thừng, nhưng nếu cậu chịu nói chuyện với cô ấy, cô ấy thật ra rất...”

“Này, Kusunoki? Tớ không có ý gì đâu, nhưng... Cậu có biết những thứ cậu đang nói nó phi thực tế như thế nào không?”, Himeno hỏi với vẻ có lỗi.

“Biết chứ, tớ khá chắc rằng mình biết nó nghe kỳ quặc đến mức nào.”

“Phải, chuyện đó thật kỳ quặc. ...Nhưng cậu biết đấy, Kusunoki, mặc dù vậy, tớ không nghĩ đó là một lời nói dối. Chuyện cậu không còn nhiều thời gian, và cả chuyện có một cô gái ở bên cạnh đang giám sát cậu. Chúng ta đều biết người kia đủ lâu đến mức nếu cậu lừa dối tớ, tớ có thể phát hiện ngay tức khắc. Nên mặc dù khó chấp nhận, nhưng tớ có thể tin rằng cậu không nói dối về việc bán đi tuổi thọ của mình.”

Thật khó để diễn tả cho ai đó biết giây phút ấy tôi hạnh phúc tới nhường nào.

“...Tớ xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng thực ra tớ cũng đã giấu một chuyện...”

Himeno ho và đặt chiếc khăn tay lên miệng, rồi đứng dậy.

“Xin lỗi. Chúng ta sẽ tiếp tục sau bữa ăn nhé,” Himeno nói và đi khỏi.

Cô ấy đi thẳng vào phòng vệ sinh, nên tôi không để ý.

Thức ăn của chúng tôi đến, và tôi mong Himeno sẽ sớm quay lại. Tôi phải nghe phần còn lại của điều mà cô ấy muốn nói.

Ấy vậy nhưng Himeno không bao giờ quay trở lại.

Vì cô ấy đi hơi lâu, nên tôi sợ rằng Himeno đã ngất đi bởi thiếu máu hay gì đó và nhờ Miyagi.

“Xin lỗi, nhưng cô có thể đi kiểm tra phòng vệ sinh nữ không? Có lẽ chuyện gì đó đã xảy ra với Himeno.”

Miyagi lặng lẽ gật đầu.

Vài phút sau Miyagi trở lại và cho tôi biết rằng Himeno đã đi mất.

Tôi đi xung quanh nhà hàng, nhưng không nơi nào có bóng dáng cô hết.

Tôi quay lại chỗ ngồi trong cảm giác thất bại và đặt mình xuống trước bữa tối lạnh ngắt. Năng lượng của tôi tất cả đã tiêu tan. Tôi cảm thấy có gì đó nặng nề và khó chịu trong ruột gan mình.

Cổ họng khô khốc và đau rát, tôi bèn cố gắng cầm lấy cốc nước, nhưng sự tập trung đã đi đâu mất khiến tôi đánh đổ nước ra bàn.

Chậm rãi, tôi ăn món mì ống đã nguội lạnh của mình.

Một lát sau, Miyagi ngồi đối diện tôi và bắt đầu ăn suất mì ống của Himeno.

“Vẫn khá ngon ngay cả khi đã nguội,” cô cất lời.

Còn tôi chẳng nói chẳng rằng.

Khi tôi dùng xong bữa, không chắc rằng chúng có mùi vị thế nào, tôi hỏi Miyagi.

“Này, Miyagi. Nói thật với tôi đi. Cô nghĩ vì sao Himeno lại bỏ đi?”

Miyagi trả lời. “Có lẽ vì cô ấy nghĩ rằng anh bị mất trí.”

Theo một cách nào đó thì nó đúng.

Nhưng sự thực phức tạp hơn thế một chút, và Miyagi cũng biết điều ấy.

Nhưng cô che giấu nó, vì lợi ích của tôi.

Sau khi trả tiền ở bàn thu ngân và rời đi, tôi nghe ai đó gọi tôi từ đằng sau. Tôi quay người, trông thấy một phục vụ đang chạy đến cùng thứ gì đó cho tôi.

“Cô gái đi cùng cậu nhờ tôi đưa cái này cho cậu.”

Là một lá thư, nó dường như đã được xé ra từ một quyển sổ tay.

Tôi dành thời gian đọc nó.

Và khi làm vậy, tôi phát hiện rằng Miyagi đã nói dối tôi suốt thời gian qua.

“Cô biết điều này và giấu tôi?”

Miyagi đáp lời, đầu cúi xuống.

“Đúng vậy. Tôi xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi đâu. Cô đã để tôi có một giấc mộng đẹp.”

Tôi mới là người cần phải xin lỗi. Nhưng tôi không có chút năng lượng nào còn lại để nhận thức được sai lầm của mình nữa.

“Và trong cuộc đời ban đầu của tôi, Himeno đã đạt được mục đích của cô ấy. Đúng không?”

“Chính xác,” Miyagi nói. “Cô Himeno... thực hiện nó ngay trước mắt anh, anh Kusunoki.”

Để cho tôi xem nó.

Để gạt bỏ nỗi oán giận năm này qua năm khác.

Tôi đọc hết lá thư một lần nữa.

Đây là những gì viết trong đó.

"Tới người bạn thơ ấu duy nhất của tớ.

Tớ đã định chết ngay trước mặt cậu.

Ở chính tại đài quan sát năm xưa ấy, tớ đã định để cậu chờ phía dưới rồi rơi xuống ngay cạnh cậu.

Có lẽ cậu chưa bao giờ nhận ra, nhưng tớ luôn khinh bỉ cậu.

Không bao giờ đáp lại những giọt nước mắt cầu xin giúp đỡ của tớ, rồi lại thản nhiên xuất hiện trước mặt tớ lúc này, tớ không thể ghét cậu hơn được nữa.

Giờ đây tớ vô dụng với cậu, tớ đã nghĩ mình sẽ tự tử.

Nhưng dường như cậu thậm chí còn trở nên điên rồ hơn cả tớ trong mười năm qua.

Có vẻ như trả đũa cậu bây giờ sẽ chẳng đạt được điều gì tốt đẹp cả.

Nên tớ sẽ chỉ biến mất trong im lặng.

Vĩnh biệt.

Tớ chỉ hi vọng rằng những gì cậu nói về việc chỉ còn một ít thời gian để sống là thật."

Tôi thật quá ngu ngốc.

Tôi đã sống cô độc suốt đời chỉ để tránh khỏi cái cảm giác như thế này.

Đáng ra tôi chỉ nên tin vào bản thân cho tới cuối cùng.

Tôi đi tới cây cầu gần nhà ga, cẩn thận gấp bức thư của Himeno thành một chiếc máy bay giấy, và phóng thẳng xuống dòng sông nơi phản chiếu lại ánh đèn từ các toà nhà. Nó lượn lờ trong không trung một chốc, nhưng rồi cũng chạm nước và chìm nghỉm.

Tôi bèn lấy ra cái phong bì chứa đầy tiền mà tôi định đưa cho Himeno, và phân phát từng tờ từng tờ một cho khách qua đường.

Mỗi người phản ứng một cách khác nhau. Bên cạnh những người nhìn tôi vẻ hoài nghi, cũng có những người cảm ơn tôi bằng điệu cười xun xoe và bỏ đi.

Bên cạnh những người một mực từ chối và dúi lại cho tôi, có cả những người còn đòi thêm nữa.

“Anh nên dừng việc này lại đi,” Miyagi lãnh đạm nói, giật mạnh tay áo tôi.

“Tôi đâu có làm phiền ai, phải không?”, tôi đáp, gạt tay cô ra.

Số tiền trong phút chốc đã bay biến hết. Tôi còn lấy cả tiền trong ví mình ra và cho đi mọi thứ tới tận những tờ 1000 yên.

Khi không còn gì để mà cho đi nữa, tôi đứng ngay chính giữa con phố.

Những người đi qua nhìn tôi một cách không thoải mái.

Không còn đồng nào để trả tiền taxi, tôi đành cuốc bộ về nhà. Miyagi lấy một chiếc ô màu xanh ra khỏi cặp mình và mở nó.

Tôi nhận ra mình đã quên ô ở nhà hàng nhưng tôi chẳng còn quan tâm liệu mình có bị ướt mưa hay cảm lạnh.

“Anh sẽ bị ướt hết mất,” Miyagi vừa nói, vừa giữ chiếc ô trên cao. Cô đang bảo tôi hãy đi vào ô cùng cô.

“Như cô thấy đấy, tôi đang thích bị ướt đây,” tôi bảo cô.”

“Thật à,” cô nói, cụp ô lại và xếp nó vào trong túi.

Miyagi bước đi phía sau tôi, cả hai đều ướt sũng nước mưa.

“Cô đâu cần phải dầm mưa, cô biết mà.”

“Như anh thấy đấy, tôi đang thích bị ướt đây,” Miyagi mỉm cười.

Cứ làm những gì cô muốn, tôi nghĩ, quay lưng lại với cô ấy.

Tôi tìm thấy một trạm xe buýt nơi mình có thể tránh mưa và trú tạm ở đó. Có một cột đèn choãi ra bên trên, thỉnh thoảng lại loé sáng như thể nhớ ra cần phải bật chính nó lên vậy.

Giây phút đặt mình xuống, tôi cảm thấy buồn ngủ kinh khủng. Đầu óc tôi muốn nghỉ ngơi hơn cả cơ thể.

Tôi nghĩ mình chỉ ngủ được vài phút. Cái lạnh từ cơ thể thấm đẫm nước mưa của tôi nhanh chóng lại đánh thức tôi dậy.

Miyagi say ngủ bên cạnh tôi. Cô đang ôm lấy đầu gối mình, cố gắng ủ ấm bản thân.

Tôi thương xót cho cô vì cứ phải chứng kiến những hành động ích kỷ của một thằng ngốc như tôi.

Tôi từ từ đứng dậy để khỏi làm Miyagi thức giấc và lang thang quanh đó, rồi tìm thấy một nhà văn hoá bị bỏ hoang.

Tôi không thể nói nó rất sạch sẽ, nhưng nó có điện, cửa trước và các phòng đều không khoá.

Tôi quay lại cái ghế dài, bế Miyagi vẫn đang ngủ, và đưa cô vào bên trong.

Điều đó chắc chắn đã đánh thức một cô gái có giấc ngủ nông hơn cả tôi dậy. Vậy nhưng Miyagi vẫn giả vờ ngủ suốt lúc ấy.

Căn phòng có mùi chiếu tatami. Có một chồng các tấm nệm ở trong góc. Sau khi kiểm tra xem có sâu bọ gì không, tôi lấy một vài trong số đó đặt xuống sàn và để Miyagi nằm xuống. Tôi cũng làm điều tương tự cho chỗ ngủ của mình.

Có một cái nhan muỗi gần cửa sổ hẳn đã ở đó hàng thập kỷ, nên tôi đốt nó bằng bật lửa của mình.

Những giọt mưa cứ rơi như một điệu hát ru.

Tôi bắt đầu làm điều mình vẫn làm mọi khi trước khi đi ngủ.

Tôi tưởng tượng ra khung cảnh đẹp nhất có thể đằng sau mí mắt mình.

Tôi nghĩ về từng chi tiết nhỏ nhặt nhất của thế giới mà mình muốn sống trong đó.

Tôi thoả sức vẽ ra “những ký ức” mình chưa bao giờ có được, một “nơi nào đó” mình chưa từng đặt chân đến, một “ngày nào đó” có thể là quá khứ hoặc tương lai.

Đó là một thói quen mỗi tối của tôi từ cái hồi tôi năm tuổi.

Có lẽ cái thói quen trẻ con đó là lý do mà tôi không bao giờ thích nghi được với thế giới này.

Nhưng tôi dám chắc đó là cách duy nhất mà tôi có thể thoả hiệp được với nó.

Có lẽ chuyện tôi nghĩ rằng mình sẽ choàng tỉnh lúc nửa đêm thật sự chỉ là một giấc mơ xây nên bởi hy vọng, một điều thường thấy trong những phút ngã lòng.

Nếu là một giấc mơ, thì đó là một giấc mơ có phần nào xấu hổ.

Nếu là thực tại - thì tận đáy lòng, chẳng có gì khiến tôi hạnh phúc hơn nữa.

Tôi nghe tiếng ai đó bước đi trên những tấm chiếu. Tôi biết Miyagi đang ngồi xổm bên cạnh chiếc gối của tôi bởi mùi hương của cô ấy. Ngay cả đương mùa hè, mùi hương của Miyagi lại tựa như một sớm mùa đông trong lành. Tôi vẫn nhắm nghiền mắt lại. Không chắc tại sao, nhưng tôi cảm giác tốt nhất là nên làm vậy.

Cô chạm vào đầu tôi và nhẹ nhàng vuốt ve nó. Có lẽ cô ấy làm vậy không quá một phút. Dường như Miyagi thì thầm điều gì đó, nhưng tôi không thể nghe được nó qua tiếng mưa.

Trong mơ màng, tôi nghĩ: Chính xác thì Miyagi đã giúp đỡ mình nhiều đến nhường nào? Nếu không có cô ở đó thì lúc này mình đã cảm thấy tuyệt vọng đến thế nào không biết nữa?

Vậy nhưng đó cũng là lý do khiến tôi không nên làm cô lo lắng thêm nữa - tôi nhủ thầm.

Rõ ràng là cô ở đây chỉ vì công việc. Cô ấy tốt bụng với tôi chẳng qua vì tôi sẽ sớm ra đi.

Nó không có nghĩa là cô ấy nảy sinh bất kỳ tình cảm nào cho tôi cả.

Tôi không nên có thêm bất cứ hy vọng thiếu căn cứ nào nữa. Chúng không chỉ khiến mình tôi khổ sở, mà cô ấy cũng vậy. Tôi đang đặt gánh nặng lên cô ấy với những tội lỗi của mình, khiến cho cái chết của tôi mang một dư vị tồi tệ.

Tôi sẽ chỉ chết một cách lặng lẽ. Tôi sẽ quay lại cuộc sống thường ngày, tự túc, giản đơn, nơi mà tôi không cậy vào một ai cả. Như một con mèo, tôi sẽ lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng không ai hay biết.

Thế là tôi bí mật lập lời thề.

Sáng ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cái nóng ngột ngạt. Tôi nghe thấy tiếng lũ trẻ tiểu học đang tập thể dục theo đài bên ngoài.

Miyagi đã dậy tự bao giờ, huýt sáo bài “I Wish I Knew” của Nina Simone và dọn dẹp chăn nệm.

Tôi vẫn thấy hơi ngái ngủ, nhưng chúng tôi không thể ở đây lâu được.

Về nhà thôi nào, Miyagi lên tiếng.

Ừ, tôi đáp lại.

Bình luận (0)Facebook