Mahouka Koukou no Rettousei
Satou Tsutomu (佐島勤)Ishida Kana (石田可奈)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01

Độ dài 4,050 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 14:55:17

Tin tức tới Nhật Bản vào khoảng bảy giờ sáng, mùng 1 tháng Tư năm 2097.

Nửa đêm hôm trước, nhóm Tatsuya vừa mới từ Okinawa trở về, hiện đang xem chương trình thời sự trong phòng ăn.

『Liệu đây có phải là một trò đùa ngày Cá tháng tư không Onii-sama ? 』

『Thế thì nó hẳn phải là một trò đùa ngu xuẩn. 』

Tatsuya trả lời câu hỏi từ cô em gái một cách nghiêm túc, người đã hỏi với giọng hoảng sợ, hay đúng hơn là không thể tin được

Dùng điều khiển từ xa, Tatsuya chia màn hình TV trong phòng ăn thành bốn phần.

Mỗi phần màn hình hiển thị tin tức với phụ đề đến từ những ngôn ngữ khác nhau, và tất cả đều đang nói về một tin xấu.

『...Có vẻ như họ không nói đùa đâu. 』

Bản tin thông báo rằng vực Santa Cruz, Nam Mỹ, Bolivia Cũ đã bị khủng bố vào ngày 31 tháng Ba, 17:00 giờ địa phương.

Trong trận chiến giữa quân đội Brazil và lực lượng du kích vũ trang độc lập - trận chiến đã liên tục diễn ra trong vòng ba tháng qua, quân đội Brazil đã sử dụng ma thuật cấp chiến lược "Synchronized Linear Fusion".

『Phạm vi của vụ nổ ước lượng vào khoảng vài kilo mét vuông à?... Nhưng mà, vấn đề lại nằm ở tình huống họ phát động ma thuật kìa. Nếu xung quanh chỉ là hoang mạc hay đồi núi, thì sẽ chỉ có phía lực lượng tham gia chiến đấu bị thương vong. 』

『Nếu họ phát động phép đó gần khu vực đô thị hay trại tị nạn thì sao ạ...? 』

『Những khu vực đó thường không xảy ra xung đột, hơn nữa cũng sẽ không có quá nhiều thường dân. 』

Gần như ngay lập tức khi Tatsuya trả lời Miyuki, bản tin tiếp tục đưa ra một thông báo chính thức đến từ quân đội Brazil.

『...Tâm vụ nổ nằm ở trung tâm của một thành phố ma, nơi mà các trại tị nạn được đóng. Khoảng một nghìn người đã chết, chỉ một vài thành viên quân kháng chiến trở thành nạn nhân. 』

Tatsuya đọc những dòng chữ di chuyển trên màn hình.

Khuôn mặt cậu không tái nhợt, nhưng đôi mắt thì không giấu nổi sự thất vọng.

Dưới một ánh nhìn không chuyển từ Miyuki và Minami, những người đang không dễ dàng gì theo dõi diễn biến vụ việc, Tatsuya tiếp tục với một giọng điệu lần tránh và cách nói như thể không có gì đặc biệt.

『Anh không nghĩ là phép "Synchronized Linear Fusion" sẽ được sử dụng chỉ với chừng ấy kẻ địch. 』

『...Vậy thì, số nạn nhân thực sự... 』

『Tại thời điểm này anh chỉ có thể nói là nhiều hơn con số đó. Song không nghi ngờ gì, nạn nhân chắc chắn không chỉ có quân kháng chiến. 』

『Thật sao ạ! 』

Miyuki dường như trở nên phẫn nộ sau lời gợi ý của Tatsuya.

Ngồi đối diện, cậu đưa tay phải của mình đặt lên tay trái của Miyuki.

Tuy cô không trở nên hăng hái như bình thường trong tình huống này, nhưng có vẻ như sự căng thẳng cũng đã phần nào dịu bớt.

『Dù sao thì phân biệt quân kháng chiến và thường dân trong trường hợp này là khá mơ hồ. Lấy ví dụ như trong quân đội, đơn vị tiếp tế cũng được xếp vào hàng lính chiến đấu, nhưng những người ủng hộ quân kháng chiến thì cơ bản chỉ là dân thường. 』

Nói xong, Tatsuya đưa tay mình từ bàn tay của Miyuki lên đầu cô.

『Dù có lo lắng cho họ, thì bây giờ chúng ta cũng chẳng thể làm được gì cả. 』

Tatsuya nhẹ nhàng vuốt mái tóc Miyuki, một chuyển động dịu dàng đến từ đôi bàn tay có phần thô kệch.

Chỉnh sửa mái tóc, Miyuki thả lỏng cơ thể, nhìn Tatsuya với đôi mắt hạnh phúc vô nhường.

Nhận thấy rằng Miyuki đã bình tĩnh lại, Tatsuya tiếp tục hướng mắt đọc tin tức hiện trên màn hình.

『Bất chấp tất cả mọi thứ, Brazil trông có vẻ dễ dàng khi quyết định sử dụng phép chiến lược... 』

Tatsuya nhỏ tiếng, tự thoại với bản thân.

Đu chỉ là những nghi ngờ chớm nảy sinh từ hiện thực, nhưng Miyuki có cảm giác rằng 'một kỉ nguyên mới đang tới, khi ma thuật cấp chiến lược sẽ được sử dụng thường xuyên hơn’.

Cô cảm thấy ớn lạnh, tưởng chừng như một dòng điện chợt chạy dọc sống lưng.

❄ ❄ ❄

Chín giờ sáng, bất chấp thời điểm này đang là kì nghỉ xuân, Tatsuya, Miyuki và Minami tới trường Đệ Nhất.

Mặc dù Tatsuya đang quan tâm về việc thu thập thêm thông tin từ vụ sử dụng ma thuật cấp chiến lược vừa qua, nhưng không may thay, họ đã có lịch trình từ trước.

Vì họ nán lại Okinawa cho tới ngày hôm qua mới trở về, nên cuộc họp để chuẩn bị cho lễ khai giảng của trường đã bị trì hoãn.

Mục đích là chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp của những học sinh khóa trước, cùng với sự bắt đầu của một năm học mới.

Một vài ngày nữa, Tatsuya cùng bạn bè của cậu sẽ trở thành những học sinh năm ba cuối cấp.

Vào tháng Mười năm ngoái, thành viên của hội học sinh như thường lệ đã được tuyển chọn từ những học sinh nổi tiếng và có thứ hạng cao trong danh sách.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Tatsuya thực sự quan tâm về vấn đề này.

Tatsuya không mang nhiều trọng trách như Miyuki, nên có lẽ cậu chỉ hi vọng rằng sẽ không có chuyện hệ trọng gì xảy ra trong những ngày tới.

Khi Tatsuya, Miyuki và Minami tới văn phòng Hội học sinh, Izumi, Kasumi và một học sinh năm nhất - người sẽ đại diện cho các tân sinh năm nay đã có mặt tại đó.

Sự xuất hiện của Kasumi là để thay thế cho Trưởng ban kỷ luật, người không thể đến ngày hôm nay.

Dường như đại diện tân sinh, Mitsuya Shiina, đã quen biết với Izumi và Kasumi trong một khoảng thời gian dài.

Bằng chứng là họ đã nói chuyện rất thoải mái cho đến khi nhóm ba người, dẫn đầu bởi Tatsuya bước vào phòng họp.

『Ah, Miyuki-senpai, đã lâu không gặp ạ!...Hôm nay chị thật rạng rỡ như mọi ngày...À không, chị đã trở nên xinh đẹp hơn mới đúng... 』

Cùng thời điểm đó, khi Izumi nhận ra sự có mặt của Miyuki, cô ngay lập tức nhảy ra khỏi vị trí.

『Chào buổi sáng, Izumi-chan. Cảm ơn em vì đã làm mọi việc khi chị vắng mặt. 』

Miyuki có vẻ bất ngờ với cách chào hỏi quá nhiệt tình của Izumi, nhưng cô ấy vẫn có thể trả lời một cách thân thiện với một nụ cười trên môi.

『Miyuki-senpai, chị đang nói quá rồi! 』

(Ah, thực sự sự hạnh phúc này đang đến với mình sao?)

Không chỉ bằng lời nói, Izumi theo đúng nghĩa đen, sẵn sàng để ngất.

『Izumi-chan, em hơi phóng đại rồi đó. 』

Miyuki cười và nhẹ nhàng trách móc Izumi.

Kinh nghiệm cá nhân đã chỉ ra rằng, điều này sẽ không dừng lại cho đến khi cô nói như thế.

『Kasumi-chan, chào buổi sáng. Cảm ơn em vì đã thay mặt Yoshida-kun hôm nay. 』

『Chào buổi sáng, Hội trưởng, Shiba-senpai, Sakura-san. 』

Không giống như cô em song sinh đang lơ lửng trên chín tầng mây, Kasumi đáp lại bằng giọng điệu lễ phép như một hậu bối.

Sau khi khi Tatsuya và Minami đáp lễ, giữa bầu không khí ngượng ngùng vừa chực xuất hiện, Miyuki liền chuyển sự chú ý sang cô bé tân sinh.

『Chào buổi sáng. Rất vui được gặp em, Mitsuya-san. Chị là Shiba Miyuki, Hội trưởng hội học sinh trường Đệ Nhất. 』

『Chào buổi sáng ạ. Em là Mitsuya Shiina. Rất vui được gặp chị. 』

Shiina không giấu được căng thẳng trên gương mặt, đáp lại Miyuki đang cười rạng rỡ.

Mái tóc xoăn màu nâu tối nhẹ nhàng chuyển động, và có thể nhìn thấy rõ là cô bé đang đeo tai nghe.

『A ~...! 』

Shiina vội vã cố gắng tháo chiếc tai nghe ra, nhưng chưa kịp thì Miyuki đã chủ động nói.

『Không sao đâu. Chị hiểu trường hợp của em mà. 』

『...Em xin lỗi. Em chắc chắn là điều này sẽ không xảy ra trong lễ khai giảng đâu ạ. 』

Cô bé trông có vẻ xấu hổ, đưa ánh mắt đặt dưới nền nhà.

Song, không chỉ Miyuki, mà cả Tatsuya và Minami đều không hề trách móc cô vì hành động khiếm nhã là đeo tai nghe nói chuyện với các tiền bối khoá trên.

Không nói về Kasumi và Izumi, những người cô ấy đã biết từ trước đó, mọi người ở đây đều biết được về trường hợp của Shiina.

Shiina không hề nghe nhạc hay nghe đài.

Chiếc 'tai nghe' này có thiết kế như một cái bờm được đeo xung quanh vành tai là một dạng thiết bị trợ thính.

Dù sao thì, không giống với những loại tai nghe ngoài thông thường, chiếc tai nghe này có gắn micro tích hợp bên ngoài, cùng với loa bên trong.

Shiina buộc phải sử dụng nó vì không thể chịu được những âm thanh quá lớn.

Trường hợp này có một chút khác biệt so với sự nhạy cảm quá mức.

Đối với Shiina, tình hình còn vượt trên cả giới hạn của từ 'nhạy cảm'.

Shiina sẽ nghe thấy mọi hình thức của âm thanh, dù chỉ là sự chuyển động nhỏ nhất của cơn gió, những thứ mà không người bình thường nào có thể nghe được.

Cũng giống như Mizuki nhạy cảm quá mức với sóng pushion, 'triệu chứng' của cô ấy là minh chứng của sự phát triển về sức mạnh ma thuật, nên có thể xem nó như là sự nhạy cảm ma pháp.

Song, không giống với Mizuki, Shiina không nhận thấy sóng psion hay pushion, mà là âm thanh vật lý.

Cô không có vấn đề với việc kiểm soát cảm giác ma thuật.

Các ma pháp sư đã chẩn đoán cho Shiina đi tới kết luận là "cô liên tục sử dụng sử dụng ma thuật khuếch đại tần số âm thanh trong vô thức", nhưng không có dấu hiệu gì của ma thuật cả.

Khi sự cố gắng triệt tiêu ma thuật khuếch đại âm thanh kết thúc, nó sẽ đề lại một tác dụng phụ là chặn toàn bộ sự nhận thức về ma thuật.

Tuy đây là một giải pháp phù hợp cho cuộc sống hằng ngày, nhưng đối với một ma pháp sư, nó lại là một nhược điểm lớn.

Rốt cục thì, cô ấy phải dùng một cặp tai nghe cách ly âm thanh, với sự giúp đỡ của microphone và loa được hiệu chỉnh tự động tới một mức độ âm thanh cho phép, Shiina đã có thể sống một cuộc sống bình thường như một ma pháp sư.

Khi Shiina tham gia một sự kiện chính thức, cô ấy đeo những chiếc tai nghe được giấu đi trong tóc với một dây quấn cổ.

Tuy nhiên, microphone và loa trong vẫn gây ra một cảm giác nặng nề sau một thời gian dài sử dụng, vậy nên sử dụng tai nghe theo dạng chiếc bờm tóc vẫn thoải mái hơn.

『Trong ngày khai giảng, vẫn tốt hơn là đeo một cái gì đó không gây sự chú ý. Nhưng đối với cuộc sống hàng ngày ở trường, anh nghĩ là nó khá phù hợp. Trong trường chúng ta sẽ không có bất kì ai, kể cả giáo viên sẽ trách em vì điều đó. Vậy nên không cần lo lắng, ngay cả bây giờ cũng thế. 』

『Vâng...cảm ơn anh rất nhiều, Shiba-senpai. 』

Tatsuya chọn những từ ngữ một cách khéo léo để chuyển sang chủ đề của buổi gặp mặt, đồng thời cũng ẩn ý rằng Shiina có thể sử dụng thiết bị trong những trường hợp bình thường.

Vì đây là một chủ đề cần sự tinh tế, nếu không chọn từ ngữ một cách chuẩn xác thì bầu không khí sẽ trở nên lúng túng, cho nên Tatsuya quyết đinh không để Miyuki nói điều đó.

Dù sao thì, Shiina trông có vẻ hiểu như cậu đang lo lắng cho cô ấy, nên cô cúi đầu với một nụ cười xin lỗi.

Tuy là không thể so sánh với Miyuki, nhưng cũng rất lễ phép.

Song, những lời cậu nói ít nhiều cũng thành công làm tiêu tan suy nghĩ [khả năng thất bại] trong lòng cô bé.

Việc trao đổi về quá trình chuẩn bị sau đó cũng diễn ra vô cùng thuận lợi.

『Chị nghĩ bài phát biểu này vừa đủ rồi, không cần phải thêm gì nữa đâu. 』

『Vâng ạ. 』

Shiina gật đầu đáp lời của Miyuki.

Biểu hiện vẫn còn chút cứng ngắc, hẳn là do thói quen không thể tránh được.

『Nếu em không học thuộc lòng được thì cứ cầm nguyên bài phát biểu theo mà đọc. 』

『Không, không sao đâu... có lẽ. 』

『Miyuki-senpai, không có vấn đề gì đâu ạ. Trí nhớ của Shiina-chan rất tốt. 』

Cô mỉm cười khiêm tốn sau những lời của Izumi.

Mọi việc cứ theo đó mà tiếp tục, cuộc họp với Shiina tiếp tục suôn sẻ và kết thúc bằng hai phần ba thời gian dự kiến.

Có lẽ trong sự vắng mặt của Miyuki, Izumi đã chuẩn bị rất tốt.

Shiina cũng rất thông minh, giỏi đoán ý người, cô chỉ cần được giải thích qua một lần là ổn.

Dường như Kasumi và Izumi đã nói những chuyện quan trọng trước đó cho cô bé biết.

Họ chỉ chênh nhau có một tuổi, cô cũng đến từ Thập Sư Tộc, cho nên Shiina và hai chị em Kasumi và Izumi khá thân thiết.

Khả năng cũng bởi vì trong số anh chị em nhà Mitsuya, tuổi của Shiina là nhỏ nhất, nên cơ hội giao tiếp cũng nhiều hơn.

Tóm lại, buổi thảo luận kết thúc lúc 11 giờ.

Nhóm Miyuki ở lại trường học do có nhiều việc cần phải làm, còn Shiina thì dự định quay về nhà.

『Shiina-chan, vất vả rồi. Hôm nay làm tốt lắm. 』

Izumi nói.

『Vốn muốn cùng ăn cơm trưa với em, nhưng bây giờ vẫn còn chút sớm. 』

Kasumi vừa nói "thật là tiếc" vừa cười.

Shiina lại ngượng ngùng.

『Kỳ thực, em đã chuẩn bị vài món ... 』

Nói xong, Shiina lấy giỏ đựng hộp bentou dưới chân.

Cô bé mở ra, bên trong đặt ngay ngắn những phần thức ăn được bọc giấy cẩn thận.

Một tay cầm một miếng sandwich lên, không biết là cố tình hay vô ý mà bẻ cái bánh thành hai nửa, bên trong có kẹp thật nhiều hoa quả cùng kem.

『Ôi, nhìn ngon mắt quá! 』

Kasumi không kìm được mà kêu lên.

Hình dáng, màu sắc và hương vị thật sự là mê người.

『Shiina-chan thật sự rất am hiểu trong việc chuẩn bị các món điểm tâm đấy nhỉ. 』

Izumi vừa cười vừa nhìn vào bên trong túi.

『Miyuki-senpai, hiếm khi có dịp, chị ăn cùng với chúng em nhé? 』

『Nếu em không phiền, chị xin phép. 』

Nghe Izumi nói, Shiina cười thật tươi với Miyuki.

Miyuki quay sang nhìn Tatsuya.

Thấy Tatsuya đồng ý với đội mắt của mình, Miyuki tiếp lời.

『Cảm ơn em, Mitsuya-san. Nếu vậy chị cũng không khách sáo. 』

Sau đó cô lấy một miếng sandwich, bắt đầu thưởng thức.

『Wow, ngon thật đó. 』

Cho dù trong bánh có rất nhiều kem và dâu, nhưng chúng không để lại cảm giác ngấy và dính, hơn nữa hương vị đọng lại cũng thật dịu ngọt.

Miyuki liền mỉm cười với Shiina.

『Shiba-senpai cũng ăn một miếng chứ? Anh không thích ăn đồ ngọt sao? 』

Shiina đỏ mặt nói với Tatsuya.

『Vậy thì anh cũng không khách sáo. 』

Tatsuya cầm lấy một cái có socola, cắn hai miếng là xong hết, rồi nhận một chiếc khăn ăn từ Pixie để lau môi và uống một ngụm nước do Pixie đưa tới.

Thấy Tatsuya dùng khăn lau miệng, trên mặt không có sự miễn cưỡng nào, Shiina giống như được thả lỏng, khẽ thở ra một hơi.

『Minami, em cũng ăn đi. 』

Nghe Tatsuya nói, Minami cũng đưa tay vào giỏ.

Nhận được tín hiệu, Izumi và Kasumi cũng bắt đầu lấy đồ.

❄ ❄ ❄

Vốn lo lắng về việc chuẩn bị hơi nhiều đồ điểm tâm, nhưng lại bất ngờ được khen ngợi, Shiina vui vẻ rời khỏi trường.

Những bất an và lo lắng trước khi nhìn thấy Miyuki đều biến mất.

Tuy rằng mới đầu cũng không phải nhát gan như vậy, nhưng mặc kệ thế nào, hội trưởng hội học sinh kia cũng là người thừa kế tộc Yotsuba.

Cho dù cô bé cũng là người của Thập sư tộc, nhưng gia tộc Yotsuba lại khác hẳn, rất đáng sợ.

Trong giới ma pháp sư, gia tộc Yotsuba và gia tộc Saegusa được công nhận là hai bức tường vững chắc nhất, nhưng thực lực của Yotsuba lại cao hơn rất nhiều.

Gia tộc Saegusa chỉ dựa vào số lượng người mà chiếm được vị trí quan trọng trong giới chính trị, cho nên mới được đặt ngang hàng với Yotsuba.

Đây là điều mà Shiina nghe được từ các chị và anh trai của mình.

Cho nên, trong lòng rất sợ hãi và lo lắng, không biết Miyuki sẽ là một ma nữ đáng sợ đến nhường nào.

Shiina có nhìn thấy Miyuki, là trong cuộc thi Cửu hiệu chiến vào năm ngoái và năm kia.

Chỉ là vẻ đẹp của Miyuki khiến cho cô bé không cách nào tưởng tượng được đây là con người.

Mà sức mạnh ma thuật lớn tới mức tột cùng càng khiến cảm giác sợ hãi trong cô thêm sâu sắc.

Năm nay, nghe nói Shiba Miyuki là trực hệ của gia tộc Yotsuba, hơn nữa còn là người kế vị, Shiina không cảm thấy quá ngạc nhiên.

Hơn nữa, cô còn bị thuyết phục về điều này.

Chỉ cảm khái rằng có thể tiếp bước "Ma vương vùng Viễn đông", thì quả nhiên là "Con gái của Ma vương".

Nhưng sau khi nói chuyện một hồi, những ấn tượng trước đó đều biến mất.

Đẹp thì đương nhiên rồi, nhưng ngay cả khí chất và uy nghiêm cũng không phải tầm thường.

Quả thật là phong cách của quý tộc, không, là phong thái của bậc nữ vương mới đúng.

Sự sợ hãi trước kia của Shiina cũng không còn.

Tuy Miyuki rất phi phàm, rất mỹ lệ, nhưng trông cũng không khác gì bao người bình thường khác.

Mặc dù mang thân phận của một đại ma pháp sư, nhưng bản tính lại không hề kỳ quái.

Thậm chí còn khiến người ta hơi thất vọng.

Nhưng sự lo lắng về mối quan hệ cá nhân vẫn chưa tan biến hết.

Từ trên người của Tatsuya, cô bé vẫn cảm giác được một cái áp lực gì đó nặng nề khiến người ta phải nổi cả da gà.

Nhưng Shiina lại cảm thấy chỉ cần không đối địch, áp lực sẽ này vô hại đối với cô.

Nếu đối phương hoàn toàn đáng tin, đồng thời gia tộc Mitsuya cũng không làm gì chống lại gia tộc Yotsuba, tất yếu cũng không cần phải sợ hãi.

Hiểu được trọng điểm, trong lòng Shiina liền dễ thở hơn một chút.

Vì vô vàn rối rắm và những đắn đo liên tục ập đến, nên Shiina có chút không chú ý đến xung quanh.

Khi ra đến ngoài cổng trường, nghe người ta gọi tên mình, thiếu chút là cô bé đã giật bắn người.

『Saburou ... 』

Cố gắng không làm ra những hành động kỳ quái, nhưng tông giọng cao vút là không thể tránh khỏi.

『Shiina, chào cậu. 』

Cậu thiếu niên để tóc dài cũng không để ý đến sự kinh hoảng của người trước mắt, chỉ nhàn nhạ đáp lại.

Ít nhất là không lộ ra hành động như Shiina.

『Cậu chờ tớ đến bây giờ sao? Tớ đã nói là cậu có thể về trước rồi mà. 』

『Vẫn còn sớm. Hơn nữa, thân là vệ sĩ, tớ không thể để cho chủ nhân về một mình được. 』

『Vệ sĩ cái gì chứ? Đâu cần đến mức như vậy... 』

Đối với thái độ có chút bất mãn của cậu thiếu niên, Shiina khó xử lên tiếng.

Cậu thiếu niên kia tên Yaguruma Saburou, sinh sau Shiina hai ngày.

Hai người từ lúc sinh ra đã xứng danh là thanh mai trúc mã.

Mặc dù gia tộc Yaguruma là gia tộc cổ thuật sư, nhưng hơn ba mươi năm trước, họ đã bắt đầu làm thuê cho gia tộc Mitsuya.

Gia tộc Mitsuya là cố chủ, còn gia tộc Yaguruma là thành viên kiêm người hầu.

Vì độ tuổi bằng nhau, Saburou lẽ đương nhiên sẽ trở thành vệ sĩ cho Shiina.

Nhưng trước khi tiến vào trường trung học ma pháp, dự định này đã được hủy bỏ.

Đây là bởi vì năng lực của Saburou không phát triển như mong đợi.

Cậu và Shiina trở thành học sinh của Đệ nhất, chỉ là học khác khoa.

Cha mẹ của Saburou đã từng khuyên cậu nên thay đổi trường khác.

Saburou có một anh trai và một chị gái, cả hai đều không học trường ma pháp.

Vốn dĩ ma thuật của gia tộc Yaguruma không phù hợp với giáo dục hiện đại.

Việc dạy ma thuật cho hai anh chị cậu đều là do ông bà phụ trách.

Cho dù là vậy, Saburou vẫn đăng ký vào trường trung học ma pháp, là vì muốn ở bên cạnh bảo vệ cho Shiina.

Chỉ có điều, cậu không sở hữu nền tảng của ma thuật hiện đại, không thể làm ma pháp sư hiện đại được.

Thâm chí ngay cả khả năng để trở thành một cổ thuật sư cũng không nổi.

Nhưng Saburou vẫn tiếp nhận kỳ thi của trường Đệ nhất.

Mặc dù biết sau này sẽ không thể sống cuộc sống của người bình thường, nhưng cậu là vì Shiina.

Điều này không chỉ người nhà của cậu, ngay cả người gia tộc Mitsuya cũng rõ.

Kết quả, Saburou không được chọn làm hộ vệ của Shiina, nhưng vẫn có thể cùng với Shiina trải qua cuộc sống trong trường.

Giống như trước đây, họ vẫn được phép ở bên cạnh nhau.

『Kết quả như thế nào rồi? 』

Không để ý đến câu "không cần hộ vệ" của Shiina, tuy rằng trên thực tế không phải ý như vậy nhưng Saburou vẫn cho rằng là như thế, sau đó cùng với người bạn thanh mai trúc mã của mình đến trạm xe.

『Kết quả gì cơ? 』

Chỉ là vấn đề quá mức trừu tượng, Shiina không có biện pháp lý giải cậu đang hỏi cái gì.

Dẫu cho hai người là thanh mai trúc mã, không phải lúc nào cũng có thể thấu hiểu nhau.

『Thì là chuyện đó đó ... 』

Saburou cho rằng mình không cần phải giải thích cặn kẽ, đối phương đương nhiên cũng có thể hiểu được.

Bây giờ mới bắt đầu nghĩ đến muốn hỏi cái gì, cảm nhận hết sức phiền toái.

『Là chuyện gặp mặt với người của tộc Yotsuba ... Shiina, sáng sớm nay cậu vẫn còn rất lo lắng mà. 』

『Ừm, nhưng không sao rồi. Chưa nói tới Shiba-senpai, nhưng Hội trưởng thoạt nhìn rất dịu dàng. 』

『Nhưng cậu không gặp vấn đề gì chứ? 』

Saburou lo lắng không phải là Miyuki mà là Tatsuya.

Mặc kệ nói như thế nào, Shiina cũng là con gái, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp.

Saburou không thể không quan tâm những nam sinh khác bên cạnh cô bạn thân của cậu.

Câu "chưa nói tới Shiba-senpai", cậu biết rằng lo lắng của mình đã không thừa.

『 'Không gặp vấn đề' là chỉ Shiba-senpai sao? 』

『Đúng vậy. Nếu anh ta trông nguy hiểm, tốt hơn là không nên gặp anh ta một mình ... 』

Đối với Saburou mà nói thì đó là một câu nói vô cùng nghiêm túc.

Nhưng đối với Shiina thì lại giống như một câu nói đùa.

『Saburou, cho dù không phải Shiba-senpai, chẳng phải tớ cũng không được phép gặp mặt nam sinh khác sao? 』

Saburou liền phản bác:

『Mình không phải có ý đó. 』

Nhưng Shiina lại cướp lời nhanh hơn.

『Nhưng cậu đang rất lo lắng cho tớ, phải không? Cảm ơn nhé. 』

『Mình lo cho Shiina là chuyện đương nhiên. Bởi vì mình là vệ sĩ của cậu. 』

Xấu hổ quay sang chỗ khác, Saburou nghiêm giọng nói.

Shiina không cho kiến về việc cậu cứ tự xưng là "vệ sĩ", mà chỉ len lén cười.

(...Chưa hết chương 1...)

Bình luận (0)Facebook