Lord of Mysteries
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10, Vị Nghị Viên Biến Thành "Xác Sống"

Độ dài 4,113 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-03 18:15:35

Translator: Kouji

Klein còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng đã trông thấy cơ thể cứng đờ của Maynard nhấc hai tay lên. Giữa tiếng gió rít mạnh, nó lao thẳng đến chỗ Klein, nhào đến phía bên trái anh!

Nếu Klein của ngày xưa gặp phải tình trạng này, anh chắc chắn sẽ đờ đẫn, khó có thể tránh né, cho dù sớm cảm giác được thì cũng phải lăn lộn vài vòng mới kịp thoát khỏi phạm vi tấn công của đối phương.

Nhưng Klein bây giờ có thể phản ứng ngay theo bản năng. Anh đạp đôi giày da không đính cúc mới tinh xuống sàn, lấy đà nhảy lên chiếc ghế tựa lưng cao theo đường chéo.

Do mới thăng cấp được một ngày nên anh còn chưa quen với tốc độ, sự nhanh nhẹn và sức mạnh của bản thân. Trong lúc hoảng loạn, anh đã nhảy quá cao và đáp xuống phần lưng ghế!

Phần khung của lưng ghế quá hẹp. Trái tim Klein đập thình thịch. Anh nhanh chóng điều khiển cơ thể, điều chỉnh trọng tâm.

Người anh lắc lư vài lần trước khi đứng vững, trông giống như một con mèo đen đang thể hiện khả năng giữ thăng bằng tuyệt diệu vậy.

Vừa lắc lư, anh vừa vung cánh tay trái lên, đập gậy vào cái xác của Maynard đang nhào đến. Cây gậy đập vào mạn sườn, khiến nó mất thăng bằng và vấp ngã trên thảm.

Klein đứng trên đỉnh chiếc ghế tựa lưng cao nhanh chóng giơ tay phải, mò tới vị trí nách, ý đồ rút khẩu súng lục từ bao da ra để bắn một viên đạn săn ma vào “xác sống” trước mặt.

Trong nháy mắt ấy, anh chợt băn khoăn về cách giải quyết hậu quả.

“Nếu mình đục một lỗ trên xác của nghị viên Maynard thì phải giải thích nguyên nhân cái chết cho gia đình đối phương, cho các nghị viên trong Đảng mới đang đặt sự chú ý vào vấn đề này như thế nào đây?

“Bảo rằng mình chỉ bắn vào xác ông ta một phát thôi à?”

Suy nghĩ thoáng qua tâm trí Klein, anh nhét tay phải vào túi trong của bộ đồng phục cảnh sát, chạm vào một lát cắt hình tam giác.

“Bùa An Hồn…” Anh nhanh chóng đưa ra phán đoán, lấy ra chiếc bùa bạc bằng động tác dứt khoát, đồng thời thì thầm một từ bằng tiếng Hermes cổ: “Đỏ thẫm!”

Khi âm thanh câu thần chú vang lên trong phòng, lá bùa bắt đầu toát lên vẻ tĩnh lặng và an bình. Klein vội vã rót linh tính vào lá bùa, ném nó về phía “xác sống” Maynard đang lồm cồm bò dậy.

Ngọn lửa xanh như băng bất ngờ xuất hiện, bao phủ và thiêu đốt lát cắt hình tam giác. Luồng khí đen yên tĩnh và thanh thoát nhanh chóng lan tỏa, xua tan sự căng thẳng và lo lắng trong linh hồn.

“Xác sống” Maynard ngây người, thất thần nhìn chòng chọc xuống đất, nước bọt nhễu ra từ khóe miệng chảy tong tỏng xuống mặt thảm.

Klein thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu bố trí nghi thức, dùng phương thức thanh tẩy để giải quyết sinh vật dơ bẩn trước mặt.

Đột nhiên, âm thanh ừng ực lại phát ra từ cổ họng Maynard. Đôi mắt mất đi tiêu cự nhìn thẳng vào túi bên trái trên bộ đồng phục cảnh sát của Klein.

Klein bật người lên, nhảy từ vị trí ghế tựa lưng cao đến bệ cửa sổ lồi.

Cùng lúc đó, anh nghe tiếng ghế tựa lưng cao đổ sập xuống và vỡ vụn.

Da đầu Klein hơi tê dại, anh rút ra một lát cắt hình chữ nhật bằng bạc.

“Bùa Ngủ Say”!

Không chỉ người sống mới cần ngủ, bản thân người chết cũng có trạng thái “an nghỉ”. Khi gặp phải tình huống bất thường, nó mới thức tỉnh và bồi hồi trên mặt đất!

Trong một vài cuốn sách thần bí học, loại “xác sống” như vậy được gọi là những kẻ ngủ vào ban ngày và dậy vào ban đêm.

“Đỏ thẫm!” Klein thì thầm câu thần chú Hermes cổ xưa một lần nữa. Nếu tiếp tục thất bại, anh sẽ bất chấp hậu quả, rút súng và nã hết băng đạn của mình.

Chỉ khi còn sống thì mới có thể lo lắng đến vấn đề sau này!

Cảm nhận lát cắt bạc trong lòng bàn tay trở nên lạnh như băng, Klein rót linh tính vào đó và ném nó ra ngoài.

Ngọn lửa đỏ thẫm rọi chiếu trong mắt anh, tiếng nổ lép bép vang vọng khắp căn phòng.

Sức mạnh yên tĩnh nhẹ nhàng rải rác mỗi nơi một ít, đem sự mệt mỏi không thể kháng cự đến với sinh vật. “Xác sống” Maynard vừa bò dậy từ chiếc ghế gãy lập tức lắc lư vài lần. Đôi mắt không có tiêu cự nhắm lại. Cơ thể ngã ngửa ra sau, tạo ra một tiếng phịch.

Rút kinh nghiệm ban nãy, Klein không dám thả lỏng, lập tức lấy nước cất thơm Amantha được chiết xuất từ cỏ Dạ hương, hoa Thâm miên, Dương cam cúc, vỏ cây Hoa văn rồng cùng  tinh dầu Trăng tròn được làm từ hoa Ánh trăng, nhanh chóng bố trí một bàn thờ.

Sau đó, anh sử dụng bột Thánh Dạ, dùng bức tường linh tính phong tỏa khu vực xung quanh, bao trùm bàn thờ cùng “xác sống” Maynard đang ngủ say.

Klein thầm niệm câu thần chú, thắp sáng ba ngọn nến tương ứng, nhỏ vài giọt nước cất thơm và vẩy bột thảo mộc lên ánh nến, lùi lại một bước, vừa cảnh giác theo dõi “xác sống” Maynard vừa lẩm bẩm bằng tiếng Hermes:

“Ngài là Nữ Thần Đêm Đen, cao quý hơn cả Trời Sao, xa xưa hơn cả vĩnh hằng…

“Tôi cầu xin sự quan tâm từ Nữ Thần…

“Cầu xin ngài rủ lòng thương đến người bảo vệ trung thực của ngài.

“Tôi cầu xin sức mạnh của Sắc Đỏ…

“Tôi cầu xin sức mạnh của Tĩnh lặng và sự yên nghỉ…

“Cầu xin ngài thanh tẩy sinh vật dơ bẩn ở gần tôi, kẻ từng được gọi là John Maynard…”

“Hoa Ánh trăng, loại thảo mộc thuộc về mặt trăng đỏ, xin hãy truyền sức mạnh của mi vào câu thần chú của ta!

“Hoa Thâm miên, loại thảo mộc thuộc về mặt trăng đỏ, xin hãy truyền sức mạnh của mi vào câu thần chú của ta!”

Giữa bầu không khí vô thanh vô tức cùng cơn gió mát mẻ lúc nửa đêm dường như xuất hiện trong bức tường linh tính, màn sương đen cuồn cuộn bốc lên từ cơ thể “xác sống” Maynard.

Đợi đến khi mọi thứ lắng xuống, Klein thử đi thử lại Linh Thị cùng phép bói toán để chắc chắn đối phương sẽ không “thức tỉnh” một lần nữa.

Khi tận mắt thấy được kết quả, lòng anh mới trở nên yên ổn. Anh kết thúc nghi thức và xua tan bức tường Linh tính.

“Tại sao cái xác lại vùng dậy nhỉ?” Klein đứng trước cơ thể nằm trên thảm của Maynard, nhíu mày nhìn xuống.

Những Kẻ Phi Thường có linh cảm cao đều có khả năng nhận rõ tử thi có dấu hiệu “xác chết vùng dậy” hay không. Chưa kể Klein còn là “Nhà Bói Toán”, chắc chắn sẽ có dự cảm khi gặp chuyện tương tự, thế nhưng biến cố vừa rồi hoàn toàn vượt xa dự liệu của anh.

Trừ phi… Trừ phi là bị ảnh hưởng bởi nhân tố bí ẩn hơn… Giống như những gì đã xảy ra với tên hề mặc áo đuôi tôm… Klein cẩn thận nhớ lại cảnh vừa rồi, mơ hồ nhận thức được vấn đề: “Xác sống” Maynard liên tục tấn công túi trái trên đồng phục cảnh sát của anh!

Klein dùng tay phải cầm gậy, tay trái thò vào túi, lôi ra một chiếc còi đồng cổ xưa.

Đó là chiếc còi được bao phủ bởi những họa tiết bí ẩn, là thứ mà Azik đã giao cho anh để triệu hồi tín sứ.

“Cái còi này đã khiến Maynard hóa thành xác sống? Khả năng này rất cao. Ông Azik có thể là hậu duệ của Tử Thần hoặc có mối liên hệ nào đó với Tử Thần. Như vậy chuyện món đồ thần kỳ mà ông ấy luôn mang theo bên sẽ có tác dụng tương tự là hợp lý…” Klein gật đầu với vẻ suy tư, lấy một đồng Penny và thực hiện phép bói nhanh.

Vì đang ở hiện trường, lại cầm trong tay vật phẩm liên quan và thông tin đầy đủ nên anh nhanh chóng đạt được kết quả. Đồng Penny rơi trên lòng bàn tay, chân dung hướng lên trên.

“Điều này có nghĩa là khẳng định… Vậy mà thầy Azik lại không nhắc nhở mình chú ý đến vấn đề tương tự… Chậc, dù sao người mắc bệnh ‘mất trí nhớ’ như ông ấy không nhớ rõ là chuyện bình thường. Có khi ở trên người ông thì chiếc còi này chưa chắc đã tạo ra ảnh hưởng trái chiều, thậm chí ảnh hưởng trái chiều còn bị áp chế… Sau này khi đến nghĩa trang, lâu đài cổ, những nơi có nhiều thi thể hoặc bị ma ám thì mình không thể cầm cái còi này theo được, bằng không thì khác nào tự làm khó mình…” Klein âm thầm ghi nhớ lưu ý mới tổng kết và bế thi thể trần truồng của Maynard về giường mà không tốn chút sức lực nào.

Klein quan sát dấu vết rõ ràng trên mạn sườn đối phương rồi thở dài, phủ vải trắng lên cơ thể, giả vờ như không phát hiện ra nó.

Cứ để Sở Cảnh sát lo về vấn đề là được! Phải rồi, hai miếng bùa vừa rồi xem như bị tiêu hao trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, có thể xin bồi hoàn… Anh vừa nghĩ vừa cất kỹ đồ đạc, cầm chân dung bước về phía cửa và mở khóa.

Cánh cửa mở ra kèm theo tiếng kêu răng rắc, Klein trông thấy thanh tra Toller đang đứng gác bên ngoài, không cho bất kỳ ai đến gần.

“Vừa xảy ra chuyện gì à?” Toller hỏi bằng giọng hoài nghi pha chút lo lắng.

Có vẻ ông đã nghe thấy tiếng động trong phòng.

Klein mỉm cười, cố ý nói quá lời: “Nghị viên Maynard đã hồi sinh và định trao cho tôi một cái ôm nồng thắm.”

“Đừng đùa như vậy chứ.” Toller bất đắc dĩ đáp rồi ngó vào phòng.

“Sao phải căng thẳng thế?” Klein dang tay bảo, “Vì một lý do nào đó, nghị viên Maynard đã biến thành ‘xác sống’. Ừm, chính là loại hay xuất hiện trong mấy câu chuyện ma ấy… May mà lúc đó tôi còn ở trong phòng, kịp thời sử dụng nghi thức ma thuật thanh tẩy sự dơ bẩn và đưa hắn quay về giấc ngủ vĩnh hằng.”

“Nó có liên quan gì với nguyên nhân gây ra cái chết của ông ta không?” Toller nghiêm mặt hỏi.

“Tôi không có cách nào để trả lời câu hỏi của ông cả. Tôi thậm chí còn không biết vấn đề nằm ở đâu nữa. Ông biết đấy. Chuyện không thể giải thích được khá phổ biến trong lĩnh vực của chúng tôi mà.” Klein trả lời chiếu lệ rồi phe phẩy bức chân dung trên tay, “Trong lúc thông linh, tôi đã quan sát được hình ảnh trước khi Maynard qua đời, khi ấy ông ta đang cùng người phụ nữ này tận hưởng sự sung sướng chỉ nên có ở vợ và chồng. Cũng vào khoảnh khắc sung sướng nhất, ông ta đã nắm chặt vị trí trái tim của mình.”

“Ý anh là… ông ta chết do ‘ấy ấy’ hả?” Tolle ném ánh mắt “đàn ông đều hiểu” cho Klein.

“Về mặt lý thuyết là vậy. Cụ thể hơn thì chúng ta phải chờ kết quả giải phẫu tử thi.” Klein giao bức chân dung cho thanh tra Toller.

Toller vừa nhìn thoáng qua đã hô lên một tiếng: “Phu nhân Sharon đây mà!”

Klein xem đối phương bằng con mắt khó hiểu: “Bà ta là người nổi tiếng à?”

“Chà, người có gương mặt và vóc dáng như thế tất nhiên sẽ nổi tiếng rồi…” Anh mỉa thầm.

Toller liếc trái nhìn phải trước khi hào hứng giới thiệu: “Phu nhân Sharon là góa phụ xinh đẹp nổi tiếng nhất Tingen, cũng là người phụ nữ được săn đón nhiều nhất trong các buổi xã giao. Bà ta là vợ thứ hai của Nam tước Khoy, nhưng tiếc thay lại trở thành góa phụ.

“Người phụ nữ danh giá này rất được giới quý tộc và những doanh nhân mới nổi hoan nghênh, thậm chí được cả Đảng Bảo thủ lẫn Đảng Mới mời đến dự tiệc nữa.

“Nghe nói bà ta không chỉ có mối quan hệ ám muội với con riêng, Nam tước Khoy đương nhiệm mà còn lén lút liên hệ với cả một số nhân viên cấp cao của chính phủ và vài quý tộc ở Backlund… Không ngờ bà ta và nghị viên Maynard lại có quan hệ như vậy… Ha ha…”

Nói theo cách dễ hiểu thì bà ta là “đóa hoa” hạng sang xuất sắc… (1) Klein thầm kết luận, nghiêng người chỉ vào trong phòng: “Khâu tiếp theo không phải trách nhiệm của tôi. Mấy ông định thẩm vấn phu nhân Sharon như thế nào thì tùy. Có điều, trước khi thanh tẩy, tôi đã ‘tặng’ nghị viên Maynard một gậy, có gì hãy xử lý trước và nghĩ sẵn cách giải thích nhé.”

“Gì cơ?” Gấu ngựa Toller sửng sốt nhìn Klein rồi quay sang nhìn phòng nghỉ cho khách trước khi lao vào trong bằng tốc độ không tưởng.

Ông lật tấm vải trắng phủ thi thể lên. Sau khi cẩn thận quan sát vài lần, ông mới thở phào nhẹ nhõm: “Tốt hơn tôi tưởng, không đến nỗi nghiêm trọng lắm.”

“Đáng ra mình nên rút súng ra và tặng nghị viện Maynard năm phát đạn săn ma mới phải. Xem vấn đề có nghiêm trọng hay không…”Klein oán thầm, đưa tay chỉ về phía cửa, “Hết việc rồi nhỉ?”

“Từ từ!” Toller bỗng kêu lên, “Cậu chờ chút.” 

Klein bối rối hỏi: "Sao vậy?"

Toller giải thích một cách trang nghiêm: “Chúng ta nhất định phải đề phòng trường hợp ngoài ý muốn mới được. Chờ khi nào hỏi thăm phu nhân Sharon và lấy lời khai xong thì tôi sẽ đưa cậu về phố Zouteland.”

“Maynard đã chết hơn mười tiếng đồng hồ mà còn có thể sống lại, như vậy chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cậu đi thì tôi làm sao bây giờ?” Toller bồi thêm trong lòng.

“Được rồi.” Klein vuốt nọng cằm, “Phiền ông tìm cho tôi một phòng yên tĩnh để nghỉ ngơi nhé.”

Anh mới thăng cấp được một ngày, mọi mặt vẫn trong tình trạng chưa ổn định, còn phải thực hiện nhiều nghi thức, sử dụng hai miếng bùa và đối mặt với nỗi khiếp sợ không nhỏ, thế nên anh nhất định phải nhanh chóng Minh tưởng để bài trừ tai họa ngầm.

Klein bây giờ cực kỳ thận trọng với vấn đề “mất khống chế”.

Toller phủ tấm vải lên cái xác, thoải mái nói: “Không thành vấn đề.”

Ông dẫn Klein đến một căn phòng nghỉ đầy nắng gần đó và nói: “Thanh tra Moretti, cậu có thể yên tâm, sẽ không có ai đến quấy rầy cậu. Tôi đi gặp phu nhân Sharon đây.”

Klein khẽ gật đầu, đưa mắt dõi theo bóng đối phương, sau đó đóng cửa và kéo rèm lại.

Trong căn phòng ngủ tối tăm yên ắng, anh chậm rãi bước đến gần chiếc ghế bập bênh, nằm xuống một cách thoải mái, mặc cơ thể đung đưa theo nhịp ghế.

Vô số quả cầu ánh sáng ảo ảnh chồng lên nhau tụ tập trong tâm trí anh. Những âm thanh ong ong bên tai Klein cùng cảm giác đầu nhói đau dần dần biến mất.

Đến khi trạng thái ổn định hơn, anh mở mắt, nhìn đường nét của giường, tủ cùng những món đồ nội thất được phác họa trong bóng tối và bình tĩnh tổng kết trải nghiệm trước đó của bản thân: “Tạm thời không đạt được ‘phản hồi’ nào từ mấy trò đùa xốc nổi kia…”

“Có lẽ là do mình còn chưa thực sự nắm giữ sức mạnh của Ma Dược “Tên Hề”, cùng những ảnh hưởng trái chiều vẫn còn sót lại… Đương nhiên, không bài trừ khả năng tác dụng của việc nhập vai như vậy rất nhỏ…

“Bản thân mình không thích đóng vai ‘Tên Hề’, nhưng đã chọn Con Đường này rồi thì chỉ có thể cắn răng đi tiếp…

“Kỳ thực, ai trên đời cũng có lúc trở thành ‘tên hề’, không lúc này thì lúc khác, không nên quá bài xích nó…

“Mình phải tìm ra yếu tố cốt lõi của ‘Tên Hề’ càng sớm càng tốt…”

Đủ loại suy nghĩ vụt qua đầu Klein. Anh đột nhiên lấy ra đồng xu ½ Penny.

Anh muốn bói xem cái chết của Maynard có bị ảnh hưởng bởi yếu tố phi thường hay không. Một cử chỉ mà anh đã tập thành thói quen.

“Hoặc có thể gọi nó là bệnh nghề nghiệp…” Klein lắc đầu cười, đôi mắt chuyển đen trong lúc thì thầm: “Yếu tố siêu phàm đã gây nên cái chết của John Maynard.”

Đinh!

Anh nằm trên ghế bập bênh, tung đồng ½ Penny lên không, nhìn ánh đồng lộn vòng, lấp lóe trong bóng tối.

Bộp! Đồng xu rơi trúng lòng bàn tay Klein, con số ½ nằm ngửa.

“Phủ định… Nói cách khác, cái chết của Maynard không tồn tại bất kỳ yếu tố siêu phàm nào… Xem ra ông ta thực sự đã chết đột ngột khi lên đỉnh… Người chết là linh thiêng, mình cũng không nên dùng thành ngữ tiếng Trung để cười nhạo ông ta…” Klein vừa nghĩ vừa cất đồng xu vào trong túi, ngừng suy nghĩ lung tung, cuối cùng suýt ngủ thiếp đi.

Cộc…cộc…cộc…

Âm thanh gõ cửa chậm rãi và nhịp nhàng vang lên. Klein sửa sang lại quần áo, đội mũ mềm đính huy hiệu cảnh sát lên đầu, đứng dậy và bước đến gần cửa.

Tay phải vừa chạm vào tay nắm tròn, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu anh:

Thanh tra Toller giống gấu ngựa đứng trước cửa, kéo cổ áo với vẻ mặt đầy bất lực và lo lắng.

Klein xoay tay nắm, từ tốn mở cửa phòng.

Thanh tra Toller xuất hiện trong mắt anh, kéo kéo cổ áo và bảo: “Tôi thành thật xin lỗi. Để anh phải đợi lâu rồi. Chúng tôi đã tới gặp phu nhân Sharon và ghi lại lời khai. Bây giờ anh có thể quay về phố Zouteland. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian quý báu của anh.”

Klein không hỏi lý do khiến đối phương có vẻ mặt như vậy, anh cười nói: “Phu nhân Sharon thừa nhận mình đã ở chung với nghị viên Maynard vào tối qua?”

“Đúng thế. Phu nhân nói rằng bà ấy và nghị viên Maynard đã uống quá nhiều nên không thể kiểm soát được bản thân. Cái chết bất ngờ của đối phương đã khiến bà ấy vô cùng sợ hãi, chỉ kịp xử lý qua loa trước khi chạy ra ngoài phòng kia và trốn về phòng riêng. Chúng tôi tạm thời không có đủ bằng chứng để khép tội phu nhân Sharon, chỉ có thể cho phép bà ấy rời khỏi nơi này và hạn chế tự do của bà ấy cho đến khi có kết quả khám nghiệm tử thi.” Thanh tra Toller giải thích vô cùng chi tiết.

Klein hơi nghiêng đầu, nở nụ cười sắc bén: “Ông đang giải thích cho ai vậy?”

Toller thoáng sửng sốt, chợt cười khổ: “Đúng rồi. Tôi đâu cần giải thích kỹ càng cho cậu. Do tôi quá khó chịu với phu nhân Maynard, nên mới vô thức nói nhiều như vậy.”

“Vợ của nghị viên Maynard trở lại rồi à?” Klein hỏi ngược lại.

“Đúng thế. Thật đáng tiếc. Chuyến tàu hơi nước hôm nay đã gặp chuyện dị thường, không còn về trễ như mọi khi.” Toller hài hước đáp.

Klein không hỏi thêm câu nào nữa. Anh kiểm tra vật phẩm tùy thân xem có quên thứ gì không rồi theo chân Toller đi về phía cầu thang, quay trở lại tầng trệt.

“Tại sao mấy người không bắt cô ta lại?”

“Cô ta là kẻ giết người! Tôi sẽ kiện cô ta ra tòa, kiện các người tội không làm tròn trách nhiệm!”

“Tôi sẽ vời đại luật sư giỏi nhất đến kiện các người!”

Giọng nói có vẻ khắc nghiệt đâm vào tai Klein. Anh vô thức nghiêng đầu về phía phát ra âm thanh. Trong phòng khách, một người phụ nữ trung niên đầy đặn có nước da trắng nõn đang tựa vào hai chàng trai trẻ, mắt hầm hầm nhìn đối diện, miệng không ngừng mắng mỏ.

“Váy xòe kiểu cung đình theo mốt năm nay ở Backlund…” Suy nghĩ ấy lập tức nảy ra trong đầu người thường xuyên đọc « Thẩm mỹ cho quý cô » như Klein. Tiếp theo, anh nhìn sang người phụ nữ đang đứng sau lưng các quý ông và được họ bảo vệ.

Người phụ nữ này mặc váy dài màu đen, làn da trắng mịn màng, mái tóc nâu mượt như thác nước, đôi mắt nâu ngấn nước, toát lên khí chất ngây thơ giống như một chú nai rừng đáng thương khiến người ta bất giác muốn che chở.

Phu nhân Sharon…Klein đột nhiên nhớ đến cảnh tượng nào đó, bèn vội vàng che miệng bằng tay phải, làm bộ ho khan hai tiếng.

Anh gặm hàm răng bên trái hai lần theo thói quen, bắt đầu quan sát những người có mặt ở đây:

Thân thể phu nhân Maynard có chút vấn đề, màu hào quang khá mỏng… Màu cảm xúc cho thấy bà ấy cực kỳ tức giận và căm hờn… Giống hệt như biểu hiện bên ngoài…

Ồ, màu cảm xúc của phu nhân Sharon có màu xanh lam, đại diện cho sự lý trí và bình tĩnh… Hoàn toàn trái ngược với vẻ khẩn trương, lo lắng và khổ sở mà bà ta thể hiện… Quả nhiên, người có thể trở thành “đóa hoa” hạng sang chắc chắn không phải là một con cừu non thuần khiết. Cơ thể vô cùng khỏe mạnh…

Klein dò xét một vòng, đang định thu hồi tầm mắt thì chợt phát hiện phu nhân Sharon ngước nhìn về phía anh. Bà lập tức cúi thấp đầu, tiếp tục tỏ vẻ nhút nhát và run rẩy.

“Nếu mình không thể nhìn trực tiếp vào màu cảm xúc thì ắt sẽ bị lừa bởi vẻ mặt này… Đáng ra bà nên trở thành một diễn viên mới phải…” Oán thầm xong, Klein không ngừng chân, cùng thanh tra Toller rời khỏi nhà nghị viên Maynard, leo lên xe ngựa cảnh sát để quay về phố Zouteland.

Anh tiếp nhận vị trí trực ban Cổng Chianese từ đội trưởng và tranh thủ viết đơn xin bồi hoàn.

Một đêm yên tĩnh trôi qua. Klein quay về mặt đất vào lúc sáng sớm, nhận lấy bữa sáng mà anh đã nhờ Rozanne mua hộ.

“Tôi thích loại bánh này!” Anh khen ngợi.

“Thế hả? Mai tôi cũng phải mua thử mới được!” Rozanne vui vẻ nói.

Khóe miệng Klein giần giật. Anh tập trung xử lý cốc sữa bò cùng món bánh gối trên bàn.

Lúc tám giờ hai mươi lăm phút sáng, anh ngáp dài, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ và đi đến câu lạc bộ bắn súng gần đó.

Mấy ngày trước, anh đã hẹn bác sĩ tâm lý Daxter Guderian đến đây.

(đang cập nhật)

#Chú Thích:

1) "Đóa hoa" hạng sang, từ gốc 交际花 (Giao tế hoa) là một uyển ngữ chỉ những người phụ nữ xinh đẹp, có vị trí cao và sôi nổi trong các hoạt động giao tiếp xã hội, thường sử dụng các hình thức nghệ thuật để thu hút khách hàng giàu có, quyền lực (ngụ ý khinh miệt). Giao tế hoa được chia thành hai loại, một loại có trình độ và tài năng nghệ thuật cao, chỉ "bán nghệ" không "bán thân", hoặc hiếm khi "bán thân". Một loại khác chuyên "bán thân" nhưng với giá cao hơn gái mại dâm bình thường và chỉ tiếp khách thuộc tầng lớp thượng lưu. Trong mạng xã hội của Trung quốc, giao tế hoa còn được dùng để chỉ kiểu người có khả năng giao tiếp tốt, quen biết rộng, vô cùng hướng ngoại và hay "bay" từ nhóm bạn này tới nhóm bạn khác.

Bình luận (0)Facebook