• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1: Theo lời kể của lữ khách đến từ thế giới khác

Độ dài 3,185 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-12-30 17:30:14

    Ánh mắt tôi dán chặt lên gã đàn ông đang ăn trước mặt mình.

    Vào khoảnh khắc bữa tiệc bắt đầu, lão ta hấp tấp với đến tảng thịt đậm đà rồi cắn lấy nó như một gã cục súc. Sau khi ăn xong, hắn bắt đầu gặm lấy khúc xương còn sót lại để rồi nuốt trọng nó xuống. Xử lý xong, hắn lại chuyển sang món thịt cuộn.

    Cách mà lão ta ăn uống quá đỗi tởm lợm và ghê gớm để có thể được gọi là cuốn hút, cứ như thể lão ta đã bị linh hồn của bữa tiệc chiếm hữu lấy thân xác vậy.

    Ai ai trong bữa tiệc cũng hoàn toàn tập trung vào bữa ăn trước mặt mình, hệt như lão ta.

    Cơ mà trừ tôi ra. Tôi khác họ.

    Tôi cấu mạnh móng tay vào da thịt đến khi máu rỉ ra để cưỡng lại cái sự cám dỗ ma quỷ ấy.

    Gã đàn ông trước mặt tôi dọn xong món thịt và chuyển sang món súp lòng. Hầu hết khuôn mặt lão bị che khuất mất, khiến tôi không thế nào ngó thấy được vẻ mặt khi đang ngấu nghiến ăn uống của lão trông ra sao.

    Tôi bắt đầu mở miệng ra để hét lên với lão, nhưng lại dừng lại vì thứ cảm giác khó tiêu đang quặn lên trong dạ dày mình.

    Tôi lẩm bẩm tên cô bé trong trí óc khi siết chặt nắm tay đang cầm lá thư nhàu vò.

    

❋❋❋

    

    Tôi bỗng giật phắt dậy khỏi giường, nhận ra rằng tất cả chỉ là một giấc mộng. Dường như tôi đã thức giấc sớm hơn mọi ngày; bên ngoài trời vẫn còn tối. Mặc dù thời tiết có mát mẻ nhưng người tôi vẫn ướt đẫm trong mồ hôi.

    Hẳn tôi mơ về giấc mơ đó bởi lẽ hôm này chính là ngày ấy.

    Tôi lau mồ hôi khỏi trán và ngồi dậy để đi lấy tí nước uống. Chồng tôi đang ngủ say ở phòng bên cạnh.

    Tất cả sắp sửa chấm dứt.

    Hôm nay chắc chắn chính là ngày cuối cùng tôi mơ thấy giấc mơ kia.

    Thời khắc của Kuria Kei đã đến.

    Đây là chủ đề của lá thư mà tôi đã viết cho triều đình vào hồi đầu tháng. Chồng tôi, hay đúng hơn là sức khỏe của ông ấy, đã bắt đầu sa sút dần đi vào khoảng tháng tư năm ngoái. Ông đã cố hết sức mình để bình phục nhưng chẳng hề mang lại kết quả gì. Theo lời bác sĩ, chồng tôi mắc phải căn bệnh gan đã tiến vào giai đoạn cuối. Bác sĩ ước tính rằng ông chỉ còn chưa đến một năm nữa để sống.

    Tình trạng bệnh trở nên nặng hơn sau mỗi ngày, cho đến khi ông không còn có thể tự đứng trên đôi chân của mình nữa. Tôi trở nên quen thuộc với việc cập nhật cho người thân xưa cũ của bọn tôi biết về tình trạng của ông, nhưng đến thời điểm này thì chúng tôi quyết định đã đến lúc phải gọi họ đến.

    Tiếng gõ cửa đầu tiên vang vọng qua căn nhà một chốc sau khi bọn tôi ăn sáng xong. Mở cửa ra, tôi gặp mặt người mà mình đã xa cách suốt nhiều năm trời: Saliman, người tập sự năm xưa của chồng tôi, và là đầu bếp hoàng gia đương nhiệm.

    "Cũng đã lâu lắm rồi, thưa phu nhân."

    Khi ngó nhìn qua khe cửa, tôi được chào đón bởi điệu bộ hiền hậu và lịch thiệp. Vẫn là cái điệu bộ như hồi thuở xưa, hồi lúc mà cậu ta còn sống trong triều đình. Một chàng trai trẻ tôi không hề quen mặt đang đứng phía sau Saliman và chào tôi theo lối tương tư. Khi dẫn họ tới phòng chồng tôi, Saliman và tôi có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi:

    "Mẹ cháu bảo rằng bà ấy sẽ đến đây sớm nhất có thể. Sức khỏe thầy ra sao rồi ạ?"

    "Ông ấy ổn, vào lúc này thôi. Ông ấy vẫn có thể ăn uống mà không mắc phải trở ngại gì, và hôm nay thì tình trạng đã ổn định. Nhưng bác sĩ bảo là chỉ còn một tháng nữa thôi."

    Vẻ mặt Saliman trở nên ảm đạm khi nghe thấy những lời tôi nói ra. Tôi gõ cửa phòng chồng mình mà chờ đợi lời đáp trước khi mở cửa ra, để rồi thấy ông đang ngồi đọc thứ gì đó trên giường.

    "...Thầy ơi."

    "Ồ, Saliman. Lâu quá không gặp cậu."

    Chồng tôi khoác lên mình nụ cười não nề khi ông thấy mặt cậu học việc của mình. Ngược lại, Saliman đưa ra một khuôn mặt với vẻ đau xót thầm lặng.

    "Tôi nghe bảo cậu vừa được gần đây, ổn cả chứ? Hình như cậu có sụt cân đôi chút đấy. Ừm, tôi đoán người như tôi đây mà nói năng về cân nặng của cậu thì lạ lùng thật."

    Chồng tôi, người đã nghỉ hưu khỏi nhà bếp hoàng gia năm năm về trước, từng là một lão già vạm vỡ nhưng giờ đây lại gầy ốm hơn trông thấy so với bất kỳ ai trong phòng, dù cho có đang bận đồ ngủ. Hốc mắt nằm sau cặp kính lõm vào trong. Đôi tay từng huơ những chiếc nồi, chiếc chảo nặng nề nhất một cách dễ dàng giờ đây đã trở thành những cành cây héo úa. Saliman giữ im lặng, vẫn mang trên mình cái biểu cảm u sầu ấy trong khi chồng tôi cười nói với khuôn mặt hồ hởi. Ông cũng phản ứng như thế dù cả khi nghe bác sĩ cho biết rằng mình còn sống được bao lâu nữa. Tôi chắc chắn đó không phải là vì ông đã bỏ cuộc, mà là vì ông không còn sợ hãi cái chết sau tất cả những gì đã diễn ra nữa.

    Người thầy và cậu học việc tận hưởng cuộc hội ngộ khi trò chuyện cùng nhau. Lúc tôi chuẩn bị xong bữa ăn nhẹ thì Saliman đã bắt đầu tươi cười lên đôi chút. Khi phục vụ mọi người món trà hoa xuất xứ từ Torj, chồng tôi điềm tĩnh nhìn bọn tôi trước khi nói:

    "Được rồi, như những gì được viết trong lá thư, chúng ta bắt đầu được rồi chứ?"

    Chàng trai trẻ có mặt tại đây cùng bọn tôi là một người viết thuê, rõ ràng là đã được cử đến đây để ghi chép lại câu chuyện của chồng tôi.

    "Vâng."

    "Theo lệnh thầy ạ."

    Khi Saliman và tôi đã xác nhận, chồng tôi với tay đến bệ cửa sổ và cầm lấy tập sổ da mà ông đang đọc ban nãy.

    Đó là quyển nhật ký chứa đựng những sự kiện thời trẻ của ông. Phần bìa da bị hư hại và những sợi dây bện rệu rã chính là minh chứng cho hàng tá năm tháng mà nó đã tận mắt chứng kiến. Tôi đã thấy ông ấy đọc quyển nhật ký này vô số lần trong hàng thập kỷ sống bên nhau, nhưng hẳn đây sẽ là lần cuối cùng.

    "Thứ tôi sắp chia sẻ với mọi người chính là cậu chuyện của một lão già sắp ra đi. Nhưng sẽ mất khá lâu đấy, nên xin mọi người hãy thư giãn và tận hưởng chút đồ ăn nhẹ trong lúc lắng nghe."

    Chồng tôi mở quyển sổ ra và nhìn lấy những ký tự lạ lùng được viết bên trong:

    Tiếng Nhật―thứ ngôn ngữ của một thế giới khác mà tại thế giới này chỉ ông ấy mới có thể đọc được.

    "Tất cả đều bắt đầu vào tháng năm của năm thứ 485... Tại sa mạc gần ngôi làng này. Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm ấy."

    Chồng tôi bắt đầu kể lại những tháng ngày xưa cũ trong khi cậu quan chức hoàng gia trẻ tuổi ghi chép lại câu chuyện của ông.

    Tiểu sử của Kuria Kei, ghi chép về vị lữ khách già đến từ một thế giới khác, bắt đầu khi ông vô tình rơi vào thế giới của chúng tôi.

   

❖❖❖

    

    Vậy thế là hết, hở?

    Đó là điều duy nhất nằm trong tâm trí khi tôi tựa lưng vào một tảng đá lớn.

    Đã ba ngày kể từ khi tôi thất lạc ở cái sa mạc này. Không đồ ăn, không bản đồ, không có cách thức nào để giao tiếp, đơn độc. Tôi cất bước trên cái vùng đất hoang vu này để tìm kiếm lấy nền văn minh, nhưng quên loài người đi, tôi thậm chí còn không thể tìm được một giọt nước nữa cơ. Dù tôi có đi xa đến đâu thì mọi nơi vẫn đều là cát, cát và cát.

    Ánh mặt trời rực lửa thiêu đốt da thịt, bầu không khí khô hanh đánh bật đi chút nước còn sót lại trong cơ thể. Cát dưới chân tàn nhẫn hút cạn đi sự chịu đựng khi tôi cố gắng bước thêm từng bước. Thứ thức ăn duy nhất mà tôi tìm thấy là hai con thằn lằn và một sinh vật trông như được lai giữa chuột nhà và chuột chù. Tôi đã đạt đến giới hạn của mình.

    Đôi chân làm việc quá sức nay đã tê liệt, cứ như thể là chúng là hai cây cột cứng đờ. Tôi chỉ có thể tiếp tục tiến bước nhờ vào cái rễ cây héo úa mà tôi dùng làm gậy chống.

    Phát hiện lớn gần đây nhất là một tảng đá lớn, nơi tôi dùng để trú nắng cho đến khi đêm xuống. Ấy thế mà khi đêm về, tôi không chỉ không thể đứng dậy, mà còn hoàn toàn kiệt quệ. Rồi cơn kiệt sức lấn tới và ý thức tôi mắt đầu nhòa đi.

    Ý nghĩ rằng mình sẽ chết lóe qua trí óc tôi vô số lần trong ba ngày qua, nhưng lần này thì tôi chắc chắn về chuyện đó. Tôi sẽ chết, cô độc cùng biển cát.

    Sao mà chuyện này lại xảy ra cơ chứ?

    Câu hỏi đó mọc lên kể từ khi tôi thấy mình có mặt ở cái chốn hẻo lánh này. Xui xẻo thay, tôi không có được câu trả lời, hay biết được vì sao mà mình lại đến được đây.

    Tôi vừa mới mở một căn nhà hàng tại Tokyo ba hôm trước, đó là điều duy nhất mà tôi biết.

    Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi làm hết nghề này tới nghề khác và dùng khoản tiền tiết kiệm để ra nước ngoài và rèn dũa kỹ năng ẩm thực của mình, thực tập ở những nhà hàng nằm trên khắp thế giới.

    Tôi trui rèn kỹ năng trong mười năm trời trong khi làm việc ở những quốc gia tại Bắc Mỹ, Châu Âu và Châu Á trước khi quyết định trở về Nhật Bản và bắt đầu mở một nhà hàng cho riêng mình. Đó là một giấc mơ mà tôi đã có từ hồi còn trẻ, và giờ đây cuối cùng nó đã trở thành sự thật.

    Nhưng cái niềm đam mê đó chỉ là một phần nguyên cớ giải thích cho việc vì sao tôi lại ở cái địa ngục này. Sự phấn khích khiến tôi làm việc quá mức đến khi bất tỉnh vì kiệt sức. Điều cuối cùng mà tôi còn nhớ được là lúc mình bỗng lăn ra trong bếp. Khi tỉnh giấc thì tôi đang có mặt ở giữa cái sa mạc dường như mênh mông đến vô tận này.

    Thoạt đầu thì tôi nghĩ đây chỉ là một giấc mơ lạ kỳ mà thôi, nhưng cái nóng bỏng rộp thiêu đốt khuôn mặt và những hồi quặn thắt dạ dày vì đói đã khiến nó trở thành một cơn ác mộng.

    Mỗi đêm, tôi vùi mình vào trong cát để tránh bị chết cóng và nhìn lên bầu trời đêm. Tôi đã mong là mình có thể dùng những vì sao để suy luận sơ xem mình đang ở đâu, nhưng tôi lại không thể nhận ra bất kỳ chòm sao nào cả. Ngoài thứ trông giống với mặt trăng ra thì bầu trời này trông khác biệt hoàn toàn với bầu trời mà tôi đã hằng nhìn từ bé đến nay. Càng tìm tòi về bầu trời đêm thì tôi lại càng thắc mắc rằng liệu mình có còn ở Trái Đất hay không nữa. 

    Xin hãy là một giấc mơ đi. Xin hãy tỉnh giấc đi.

    Khi cầu nguyện, mắt tôi mờ đi và cơ thể thì tê liệt. Mọi hy vọng rằng đây chỉ là một giấc mộng đều tan biến đi hết, cùng với cả nỗi sợ cái chết của tôi. Tôi chỉ mong cơn ác mộng này được chấm dứt.

    Có ai sẽ tìm được mình ở đây hay không?

    Không biết liệu gia đình và bạn bè có nhớ đến tôi hay không, hay thậm chí là họ có nghĩ đến tôi hay không nữa. Tôi cảm thấy buồn cho những người đồng nghiệp đã giúp tôi đạt được ước mơ của mình và những nhân viên mà tôi mới thuê. Nhưng hơn hết thảy, tôi kinh sợ cái ý nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ tìm được thứ mà mình hằng kiếm tìm trong suốt cả cuộc đời.

    Nhưng dù cho mọi suy nghĩ khác có dạt trôi đi, khát vọng duy nhất dẫn dắt tôi đến con đường trở thành đầu bếp vẫn còn đó:

    Mình muốn được ăn những món ăn ngon.

    Tôi mở miệng để hét lên, nhưng chỉ có mỗi tiếng thều thào phát ra. Thần chết đang tiến những bước cuối cùng về phía tôi―

    Và rồi, chạm vào lưỡi tôi.

    Đậm đà, mọng nước, tuyệt hảo. Không câu từ nào có thể diễn đạt được thứ hương vị vừa vực tôi sống dậy.

    Mùi hương nồng nàn, dịu nhẹ và mặn mà truyền từ miệng và mũi sang các dây thần kinh, và máu ồ ạt chạy qua toàn cơ thể tôi. Nó là thứ hương vị làm thức tỉnh cả linh hồn, và chắc chắn là không có thứ gì ngon hơn nó cả.

    Khi mở mắt ra, tôi vẫn được chào đón bởi cảnh quang hoang vu như trước kia, nhưng giờ đây có một bé gái đang đứng bên cạnh và nhìn xuống tôi. Khi mắt tôi mở ra, mắt con bé trố to...

    "A, ư...em là..."

    "―!"

    Khi tôi cố nói với giọng khô khan, con bé đáp lại bằng thứ ngôn ngữ mà tôi chưa từng nghe qua. Có vẻ như con bé cảm thấy nhẹ nhõm khi choàng đôi tay nhỏ bé quanh người tôi, lôi tôi về với thực tại. Bằng thứ phép mầu nào đó, tôi vẫn còn sống.

    Bầu trời đêm vây quanh vẫn khắc ghi trong ký ức tôi. Thời khắc đó đánh dấu cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với thế giới này, và quan trong hơn, với con bé.

    Đi cùng con bé là một chàng trai trẻ lớn tuổi hơn. Có thể nói rằng cả hai đều không phải là người Nhật, nhưng tôi chẳng hề biết được họ đến từ đâu. Cả hai có vẻ như đã cưỡi trên lưng loài động vật lạ lùng nào đó trông như được lai giữa bò và lạc đà. Với đống hành trang đang được chất lên lưng, chắc chắn nó đảm nhiệm được vai trò của cả hai loài động vật.

    Khi uống nước từ cái túi da, chàng trai kia dùng một miếng vải để che chắn cho đầu và cổ tôi khỏi ánh mặt trời. Nó là phiên bản tạm bợ của tấm mạng che nắng mà hai đứa trẻ đang đeo. Với ảnh mặt trời bị che chắn, cuối cùng tôi cũng có thể cảm thấy được chút thoải mái lần đầu tiên trong suốt vài ngày qua.

    Sau khi phục hồi được đôi chút, cả hai đặt tôi lên lưng loài sinh vật kỳ lạ và mang tôi đến một thị trấn gần đó.

    Một lát sau, bọn tôi đến được nơi có vẻ như là ốc đảo tại sa mạc. Cây cối và động vật trang hoàng cho thị trấn vì nơi đây được xây nên để phủ lấy ốc đảo. Bản thân thị trấn khá lớn và những tòa nhà có tuổi đời trông khá cao, nhưng càng nhìn thì mọi thứ lại càng trở lên lạ thường với tôi.

    Các tòa nhà được xây nên từ bùn và đất sét, không hề có bất kỳ con đường được lát đá nào cả. Không hề có bất kỳ chiếc xe đạp hay xe hơi nào, mà chỉ có lấy những chiếc xe thồ được kéo bởi các sinh vật trông giống với con thú đã mang tôi đến đây. Tôi đã nghe đến các thị trấn được xây theo lối cổ nhằm thu hút du khách, nhưng thị trấn này không chỉ đi theo lối kiến trúc cổ đại mà còn hơn cả thế. Người dân, công nghệ, nhà cửa, mọi thứ trông như thuộc về thời kỳ hàng trăm, có khi là hàng nghìn năm về trước. Tôi chưa từng nghe qua bất kỳ thành phố nào mà cư dân có thể sống khi không dùng đến ga và điện trong thời đại ngày nay cả.

    "Chúng ta đang ở đây đây?" tôi cố hỏi chàng trai trẻ bằng mọi thứ ngôn ngữ mà mình biết, nhưng vô ích.

    Cảm giác nhẹ nhõm từ từ bị cảm giác bối rối nuốt chửng khi tôi nhận ra quan cảnh này khác xa những gì mà mình biết đến nhường nào. Khi bắt đầu bối rối, tôi được mang đến một căn chòi làm từ bùn có vẻ là nhà ở. Tôi quàng vai chàng trai trẻ mà bước vào, và nghe cậu ta nói chuyện với ai đó ở trong. Người đàn ông đó có vẻ là một vị y sĩ, vì ông ấy xem xét người tôi ngay sau đó.

    Sau khi được xem xét kỹ lưỡng, chàng trai trẻ dẫn tôi vào căn phòng khác với một chiếc giường để nghỉ ngơi. Nó cứng, nhưng thoải mái hơn cả trăm lần so với cái giường bằng cát mà tôi đã tạo nên. Sự mệt nhoài kéo đến và tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

    

Bình luận (0)Facebook