Đồ Thư Mê Cung
Toaza Sei (十字 静);Shirabi (しらび)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Còn 1000 trang cho tới khi mất ký ức

Độ dài 12,423 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-09-18 11:30:14

Bạn đang chạy.

“Hộc...! Hộc...!”

Bạn đang bỏ chạy.

Những căn phòng đọc sách hình lục giác được vây quanh ba hướng bởi các kệ sách. Chúng nối tiếp nhau đến vô tận như một cái tổ ong, tạo thành một mê cung sách. Bạn đang bỏ chạy trối chết khỏi nơi sâu thẳm của kho sách di tích được gọi là Đồ thư Mê cung.

“Hộc... hộc... ư, hộc... hộc!”

Một tình huống có thể mô tả bằng câu “ngàn cân treo sợi tóc”.

Những ngọn giáo đá tấn công bất ngờ từ trong bóng tối của mê cung đã làm hông bạn bị thủng một vết sâu hoắm.

Máu chảy từ miệng vết thương đã thấm từ áo choàng cho đến tận áo trong của bạn. Mái tóc dài màu bạc đang nhuộm lốm đốm màu đỏ thẫm, chỉ có hơi thở yếu ớt đang khò khè bên tai bạn.

“Hộc, mình phải chạy... phải thoát cho bằng được...!”

Bạn đang cõng một cô gái hấp hối, không ngừng lang thang vô định ở tầng sâu thẳm của Đồ thư Mê cung, tọa lạc bên dưới lòng đất của Thành phố Thư viện Alexandria khoảng vài chục mét.

Đó là trò rượt bắt mạo hiểm, tuyệt vọng theo đúng nghĩa đen của bạn và cô ấy.

u1640-8caabab8-2eaa-4653-b8ba-0987f385a239.jpg

“... Aaa!”

Đế da của giày ống bị trượt trên máu nhỏ xuống nền từ mái tóc. Bạn dùng chân phải để cố trụ lại, và giờ nó như đang thét lên vì bị axit ăn mòn.

Sự mệt mỏi của bạn đã sắp đạt đến đỉnh điểm. Hơi thở đứt đoạn, não bộ lâm vào trạng thái thiếu ôxy, trái tim đập loạn như sắp sửa vỡ tung đến nơi.

Dẫu vậy đi nữa, bạn buộc phải chạy. Vì nếu không chạy thì bạn sẽ bị giết, bởi quỷ sát nhân của Đồ thư Mê cung.

“N-nè...? Ngươi... vẫn còn ở đó sao...?”

Có lẽ do nhận ra thể lực của bạn đã gần đạt tới giới hạn, cô gái gọi bạn qua bờ vai. Tuy giọng nói khàn khàn hết sức yếu ớt và hơi thở mong manh như sắp chết, nhưng bạn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

“Đ... đừng quan tâm đến ta nữa. Hãy bỏ ta lại đây đi, chỉ cần mình ngươi... khụ, khụ!”

Cô gái có cách nói chuyện cổ xưa đó đã bảo bạn hãy bỏ cô ấy ở lại. Cô ấy muốn bạn chạy trốn được, dù lấy chính tính mạng của mình làm mồi nhử.

Và nếu như bỏ rơi cô ấy, rất có thể bạn sẽ thoát được cuộc truy đuổi của tên quỷ sát nhân.

“Im lặng đi... a! Đừng nói nữa. Vết thương... lại rách ra bây giờ...!”

Có điều, phương châm sống của bạn không cho phép bạn hy sinh người khác để tồn tại. Dù có sắp tận mạng đi nữa, bỏ mặc ai đó để tồn tại là việc bạn nhất định không thể làm.

Bởi vì vào 5 năm trước, bạn đã mất đi người thân yêu ở Đồ thư Mê cung này.

“Thôi, đủ rồi. Được gặp ngươi, được ngươi nghĩ tới thôi là ta đã hạnh phúc rồi. Ch-chứ cứ thế này thì cả ngươi cũng sẽ bị giết mất... khụ, khụ!”

Cô gái dù thở không ra hơi nhưng vẫn lo lắng cho bạn. Cũng chính vì cô là một người tốt như thế, nên dù ra sao, bạn vẫn không thể bỏ mặc mạng sống của cô ấy được.

“Ng... ngươi đâu rồi...? Ôi, mắt ta... không còn nhìn thấy rõ nữa rồi...”

“Đủ rồi, đừng nói nữa, bám chặt vào tôi đi! Tôi nhất định... hộc... nhất định... sẽ đưa cô tới phòng điều trị phép thuật nặng của Apothecaria! Ở đó chắc chắn cô sẽ được cứu mà!”

Bạn nói thế để động viên cô gái, nhưng... thật sự thì ngay cả đường trở về mặt đất bạn còn không biết chứ nhắc gì đến viện dược thảo Apothecaria. Trong lúc hoang mang chạy trốn tên quỷ sát nhân đang rượt theo, bạn đã mất đi khả năng cảm nhận phương hướng.

Cấu trúc của Đồ thư Mê cung phức tạp như cái tên của nó, một khi đã lạc rồi thì sẽ không dễ dàng thoát ra được. Nếu như mãi không tìm thấy thang máy dẫn thẳng lên mặt đất thì... hai người sẽ chết.

“Th... thánh thần ơiiiiiii!”

Bạn đã tuyệt vọng đến mức muốn nhờ đến thần linh. Sinh mệnh của cô gái có lẽ chỉ còn cầm cự được một chút nữa mà thôi. Cứ thế này thì bạn sẽ lại chứng kiến người khác chết.

Bạn không thể làm được gì cho người đang bị thương, chết dần chết mòn.

Bạn sẽ lâm vào cảnh đứng nhìn sinh mệnh đó chấm dứt, đứng nhìn cuộc đời đó kết thúc trong bất lực.

Giống như lúc cha bạn mất.

“Không... bao giờ...!”

Tuyệt đối không bao giờ, bạn nghĩ.

Gì cũng được, riêng mất mát ấy, riêng cảm giác bất lực ấy, riêng nỗi tuyệt vọng ấy thì bạn không bao giờ muốn nếm trải lại.

“Tôi nhất định... sẽ không bỏ cuộc...! Sẽ không để cô bị giết! Tôi sẽ không để chuyện 5 năm trước lặp lại đâu!”

Phải, đó là lý do bạn đang có mặt ở đây.

Để đạt được sức mạnh vượt qua quá khứ, bạn đã quyết định đến viện dược thảo Apothecaria du học, viếng thăm thành phố thư viện Alexandria và bước chân vào kho sách di tích nơi mọi loại sách trên thế gian đang say ngủ – Đồ thư Mê cung.

Để vượt qua ký ức bi thảm, để trở thành người có thể cứu giúp ai đó – Doctor Magna.

*Chú thích: Doctor Magna - Bác sĩ vĩ đại.

“Lần này, lần này tôi phải cứu cho bằng được! Tôi đã thề rồi!”

Ý chí này của bạn...

“Hỡi nanh vuốt của đá tảng lạnh lẽo, xuyên phá tạng phủ...”

... đáng tiếc là đã chấm dứt quá đơn giản.

“Thực thi: Răng nanh Thạch xà!”

Câu thần chú vừa được cao giọng hô lên, những tiếng gió cắt liên tiếp phát ra hun hút.

Từ trong bóng tối của Đồ thư Mê cung, những ngọn giáo đá bay đến với tốc độ dữ dội... và trúng ngay chân bạn.

“Gư... aaaaaaaa!”

Hình lăng trụ lục giác bằng đá có đỉnh nhọn hoắt đã găm sâu vào bắp chân bạn.

Ngọn giáo đá hoa cương dày bằng cánh tay đang khoét lỗ, hủy hoại xương thịt của bạn.

Thân thể của bạn mất đi sức chống đỡ và ngã xuống theo đà chạy. Tầm nhìn của bạn đảo lộn, lực ly tâm mãnh liệt do ngã nhào tách bạn khỏi cô gái.

Bạn định giữ lấy cơ thể cô gái lại thì “oạch!”, lưng bạn va vào ván nền, xương sườn gãy rắc, dẫu vậy vẫn không làm giảm được tốc độ, bạn trượt dài và đâm sầm vào kệ sách.

“Hự! Ư...”

Bạn đau đến nỗi thở không ra hơi. Mắt bạn nổ đom đóm, vị máu lan tỏa trong khoang miệng, từ cái chân đã bị xé nát dâng trào lên một làn sóng đau đớn như bị luồng điện chạy qua người.

“Mình... không thể... để cô ấy chết được...!”

Bạn cố duy trì ý thức đang bị cơn đau giằng xé, nắm chặt lấy chiếc bùa hộ mệnh ở ngực và nghĩ đến lời cầu nguyện mà mình đã khắc trong tim.

Để thừa kế di nguyện của người cha đáng kính chất chứa trong chiếc bùa hộ mệnh pha lê này, bạn phải vượt qua quá khứ và trở thành người có thể cứu giúp ai đó.

“Mình... phải trở thành... người có thể cứu giúp ai đó...!”

Trong lúc bạn cố lết cơ thể đau nhức đến chỗ cô gái đang nằm sấp trên mặt đất...

“Đến lúc hạ màn vở kịch đào tẩu khó coi rồi nhỉ?”

... một giọng nói lạnh như băng khiến gân cốt của bạn cứng đờ.

Phụt, giữa bóng tối của Đồ thư Mê cung lập lòe ánh đèn dầu. Ngọn lửa huyền bí mang theo tiếng bước chân đến gần, chẳng được bao lâu thì bóng dáng mang sắc vàng kim của một cô gái... à không, của ả quỷ sát nhân xuất hiện.

“Xin chào, thích khách của Hấp huyết quỷ.”

Đó là... một ả quỷ xinh đẹp.

Mái tóc bồng bềnh là cơn lốc vàng. Mái tóc cuộn sóng xõa xuống từ đỉnh đầu như thác nước phát sáng óng ánh trước ngực ả.

Đôi mắt lấp lánh là biển sâu. Đôi mắt xanh biếc trong trẻo tựa lam ngọc đang nhìn chằm chằm vào bạn.

Lọn tóc cuộn tròn quanh ngón tay trắng nõn, được hất lên không trung...

“Có vẻ như người chiến thắng trong trò rượt bắt này là ta nhỉ.”

... mắc vàochiếc sừng xoắn xít như sừng dê và yên vị ở đấy.

Cặp sừng to lớn và ghê rợn như của quỷ thần, chia tách mái tóc vàng. Chúng mọc vặn xoắn ra từ hai bên đầu, chóp đỉnh sắc nhọn, bóng láng và đang hướng vào bạn.

Một ả quỷ sát nhân cực kỳ xinh đẹp.

“Khư...!”

“Giờ thì... ta sẽ ban cái chết cho thứ quái vật dám giẫm đạp lên bia mộ của người đó.”

Ả quỷ sát nhân – tao nhã, đồng thời cũng thật đáng sợ – giơ cánh tay phải lên. Thứ đang được kẹp giữa các ngón tay mảnh mai là gáy một quyển sách màu xám đang phát sáng nhàn nhạt.

Đó là di sản của thần linh đang ngủ say trong Đồ thư Mê cung, quyển sách phép thuật có khả năng biến đổi hiện thực thành phi hiện thực, grimoire.

*Chú thích: Grimoire - sách phép thuật.

“Yên tâm đi. Chí ít để các ngươi không cảm thấy thống khổ, ta sẽ tiễn các ngươi đến âm phủ chỉ trong một đòn.”

Quyển sách gầm lên một tiếng rồi phát ra ánh sáng u ám. Thuật sĩ hấp thu ma tố tràn ngập trong không khí, cô đặc và đổ vào quyển grimoire để soạn ra phép thuật khủng khiếp nhằm sát hại bạn cùng cô gái kia.

*Chú thích: Ma tố (mana), là nguyên tố tạo nên phép thuật.

“Khóa khởi động Jc102k! Niệm chú, bắt đầu!”

Phản ứng trước lời niệm chú như giọng hát, ván nền của mê cung vỡ toác ra. Từ khe hở của tấm ván vỡ xuất hiện vô số ngọn giáo đá, lúc nhúc như những xúc tu tìm kiếm con mồi.

 (Mình... mình không được chết ở nơi như thế này...!)

“Hỡi tiểu vương, thằn lằn tám chân, rắn chúa đội mào!”

*Chú thích: Nói đến cockatrice, một sinh vật huyền thoại được miêu tả có đầu gà trống và mình rắn, sinh vật bị nó nhìn vào sẽ hóa đá.

Đối diện với nỗi sợ chết đang áp sát ngay trước mắt, bạn nắm chặt lấy chiếc bùa hộ mệnh pha lê.

(Mình đã thề là sẽ vượt qua bản thân bất lực, vượt qua nỗi tuyệt vọng 5 năm trước...!)

Bên cạnh cô gái bị thương, đối diện ả quỷ sát nhân đáng sợ, với thời khắc lâm chung đang đến gần...

“Tôi... đã thề là sẽ trở thành một Doctor Magna!”

Bạn rút một tờ giấy ra từ khe mảnh giáp kim loại ở vai phải.

“Khóa khởi động Lg100b, giải phóng mạch!”

Những ký tự cổ khắc trên mảnh giấy kết nối với mạch ma lực phát ra ánh sáng trắng nhạt.

Bạn nắm chặt chiếc bùa hộ mệnh pha lê như đang cầu khẩn, hít một hơi thật sâu và hô:

“Hỡi trụ xà chống trời, đá tảng trấn quốc!”

“Hỡi kẻ mang danh thống nhất đàn rắn cỏ!”

Hai câu thần chú chồng chéo lên nhau vang vọng trong bóng tối của mê cung.

Trong một cuộc đấu phép thuật, tốc độ niệm chú chính là tốc độ của lưỡi kiếm. Nếu như có thể hoàn thành niệm chú sớm hơn ả quỷ sát nhân thì có khi bạn sẽ đẩy lùi được phép thuật của địch và cứu được cô gái đang bị thương!

(Mình sẽ dùng phép thuậttại đây! Mình sẽ cứu cô gái này!)

“Hỡi nữ thần bão tố ngự tại long điền!”

“Hãy hóa thành cánh tay, phụng sự cho ta!”

Dòng ma tố chảy xiết quanh cơ thể bạn phát ra ánh sáng yếu ớt giữa bóng tối phủ khắp mê cung. Bạn đang tập trung tinh thần, định khống chế ma tố tràn vào mạch ma lực thì...

“Cùng với sự hy sinh hiến dâng cho ngươi... ư... gư!”

... thần kinh bạn chợt tê dại.

“Gư, aaaa!?”

Cơn đau dữ dội như bị thiêu đốt tủy não từ bên trong làm gián đoạn lời niệm chú của bạn.

Mạch ma lực của bạn – lấy hệ thần kinh làm gốc – do rối loạn tinh thần mà bị tổn thương chức năng, bị đốt cháy bởi ma lực gần như đã mất kiểm soát.

(Mạch ma lực... đang bị mất kiểm soát...! Chết tiệt, quả nhiên phép thuật của mình...!)

Bạn ra sức kháng cự lại cơn đau đang cố cướp đi ý thức của mình, định tiếp tục niệm chú nhưng...

“Vĩnh biệt, thích khách. Thực thi: Nô bộc Thạch xà!”

Phép thuật của ả quỷ sát nhân đã hình thành nên một thác những ngọn giáo bằng đá và tấn công.

“D-dừng lại... Ư-aaa!”

Còn chưa kịp che chắn cho cô gái thì bạn đã bị khối đá dị hình nuốt chửng.

Vô số chiếc sừng đá bủa tới, vừa mổ vừa đâm xuyên qua bạn.

Cơn đau thấu da, thấu thịt, thấu xương, thấu não đang thiêu đốt ý thức của bạn.

“Khực... ựa!”

Bạn phun ra rất nhiều máu.

Bạn tưởng như rất nhiều hoa lửa vừa nổ rực rỡ trước mắt. Ngay sau đó, tầm nhìn của bạn nhanh chóng thu hẹp, tối đen lại.

Khoảnh khắc lâm chung, hay nói đúng hơn là cái chết của bạn, đã đến rất gần rồi.

(Giá như mình có phép thuật...)

Tại thời điểm cận kề cái chết, khi ý thức sắp chìm vào bóng tối, điều mà bạn nghĩ đến là... sự hối hận.

Doctor Magna là người có thể giải đáp chân tướng sức mạnh thần bí chôn giấu trong Đồ thư Mê cung, dùng nó để cứu chúng sinh. Nếu như có phép thuật như thế thì có thể bạn đã cứu được.

Chữa lành vết thương của cô gái, đương đầu với ác quỷ đáng sợ, tìm ra cách trở lên mặt đất... có lẽ bạn đã cứu được vận mệnh của cô gái và chính mình.

Nhưng, đó chỉ là mộng tưởng hão huyền.

Bởi vì bạn không thể sử dụng được phép thuật.

Bởi vì kể từ cái ngày cha bạn bị sát hại ngay trước mắt bạn cách đây 5 năm, trái tim chịu tổn thương sâu sắc của bạn đã khước từ mọi phép thuật.

Bạn đã mất đi phép thuật có thể cứu giúp ai đó, mất đi quyền năng để đáp ứng ước mơ trở thành một Doctor Magna.

(Cha ơi. Con... muốn trở thành một pháp sư giống như cha...)

Nỗi tuyệt vọng khắc trong tim trở thành hơi thở tuyệt mệnh, trôi nổi giữa mê cung và biến mất.

Vĩnh biệt.

Cuộc đời của bạn đến đây là hết.

“Đồ... đại ngốốốc!”

Trong tâm trí đang chìm xuống vực thẳm của cái chết, giữa bóng tối cận kề suối vàng, có tiếng ai đó vang vọng.

“Ta đã bảo ngươi chạy đi rồi kia mà! Sao ngươi lại không nghe lời người khác chứ hả, cái tên ngốc này!”

Giọng nói của cô gái đáng lý đã vĩnh viễn mất đi, cái kiểu nói chuyện lệch thời đại ấy...

“Vẫn cố chấp như mọi khi, ngươi đúng là chẳng trưởng thành được chút nào cả!”

Tiếp theo đó là những âm thanh quái dị, như là thịt đang chắp dính, xương đang nối lại, vết thương đang lành, cùng tiếng xì xụp khó chịu như có người đang hút máu, đang lay lay đánh thức tâm trí sắp sửa ngất đi của bạn.

“Thiệt tình, ngươi đúng là... đúng là đồ ngu si đần độn mà!”

Trái tim đã sắp ngủ yên vĩnh viễn của bạn bỗng lại đẩy máu đi.

Và hiện lên trong tầm nhìn đang nhanh chóng lấy lại màu sắc của bạn là...

“Như thế chỉ khiến ta càng thích ngươi hơn thôi, đồ ngốc!”

... một màu bạc đẹp đẽ.

Giữa bóng tối của Đồ thư Mê cung, thi thể ấy... à không, cơ thể ấy đang tỏa sáng rực rỡ, đẩy lùi màn đêm tối đen như mực.

“Hừm, lần này ta tạm tha. Lâu ngày gặp lại mà khiển trách thì thiếu tế nhị quá.”

Mái tóc phấp phới là làn gió bạc. Mái tóc dài sáng bóng như tơ lụa đang phiêu tán, che đi làn da trắng ngần.

Đôi mắt lóng lánh là huyết bảo ngọc. Đôi mắt nhuộm màu đỏ tươi trong trẻo tựa hồng ngọc đã được đánh bóng.

“Với lại, nhờ ngươi, ta mới có thể hồi sinh mà ♪ ”

Máu sền sệt nhuộm đầy mái tóc bạc đã biến mất tự khi nào, cũng không còn thấy nội tạng suýt tràn ra khỏi cơ thể đâu nữa, làn da đã bị cắt xẻ tàn nhẫn hiện đang tỏa ra màu trắng lạnh như đồ sứ.

“Giờ thì, kẻ nông cạn đã dám đùa bỡn với người bạn đời của ta kia... ta phải chăm sóc ngươi tận tình mới được.”

Đôi môi đỏ bóng nhếch lên, đôi mắt đỏ thẫm như đang cười.

Nụ cười đó ngạo mạn, ngông nghênh, tràn đầy tự tin...

“Tới đi, tiểu nha đầu. Bổn Chân tổ Hấp huyết quỷ sẽ hạ ngươi trong 5 giây.”

Chú thích: Chân tổ Hấp huyết quỷ - Tổ tiên thật sự của quỷ hút máu, tức quỷ hút máu đầu tiên.

... và rạng ngời giữa bóng tối.

“Hừ... Sao ta lại để Hấp huyết quỷ hút máu chứ!”

Vừa thấy cô gái ấy hồi sinh, ả quỷ sát nhân lập tức mở toang quyển grimoire ra. Tuy nhiên, trên gương mặt ả đã không còn nét ung dung như lúc nãy, thay vào đó là sắc thái nôn nóng và sợ hãi rõ rệt.

“Đ-đâm chúng!”

Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, khối đá dị hình nhất loạt tung ra vô số xúc tu.

Những mũi nhọn ập đến như một cơn sóng thần, mang đầy sát ý muốn hủy hoại thân thể của cô gái.

“Hừm, mới từng đó tuổi thì làm phép thế này là giỏi đấy chứ...”

Tuy nhiên, trước khi ngọn giáo đá kịp chạm vào cô gái, cánh tay mỏng manh của cô ấy đã vung xuống.

“... nhưng phải luyện thêm hai trăm triệu năm nữa mới đủ!”

Bùm! Sóng xung kích nổ bùng lên cùng với những tiếng nghiền nát, thác đá kia đã bị xẻ làm đôi.

Chỉ bằng một cái vung tay thôi mà cô gái đã đánh rụng mọi mũi giáo.

“C-cái...!?”

“Ngu xuẩn. Chỉ là thứ người lai quỷ mà nghĩ mình có thể địch lại Chân tổ Hấp huyết quỷ đã hút máu sao?”

Cô gái khom người nhặt lấy mũi giáo đã rơi, và bóp nát nó như cục bơ.

Rắc! Không khí như bị rung chuyển, những mảnh đá vỡ rơi xuống từ lòng bàn tay cô gái.

“Khư...!”

“Vô ích thôi. Nếu không nạp tính năng chọc thủng lá chắn, dù là bao nhiêu ngọn giáo đá đi nữa thì cũng không tiêu diệt được Chân tổ Hấp huyết quỷ ta đâu.”

Cô gái đáp lại ả quỷ sát nhân, đang nhăn nhó mặt mũi vì khiếp sợ, bằng nụ cười cực kỳ hung ác.

“Nào, ngươi sẽ làm gì đây, con người? Với phép thuật yếu đuối như thế, ngươi hoàn toàn không thể giết được ta đâu.”

“Hừ... Hỡi ánh sáng ở cuối trời nam... Thực thi: Huy thạch Khám đăng!”

*Chú thích: Huy thạch Khám đăng - Đèn thờ Phật làm bằng khoáng pyroxene.

Ả quỷ sát nhân niệm chú ngắn gọn và giơ tay trái ra. Ngay khi ma lực từ các ngón tay tuôn trào thì một ánh chớp dữ dội lóe lên.

Đến khi mắt bạn hết bị chói thì... ả quỷ sát nhân đã không còn ở đó nữa.

“Chạy rồi à? Quyết định rút sớm là khôn ngoan đấy... Dù sao thì giờ ta cũng không thể đuổi theo được.”

Thấy ả quỷ sát nhân đã chạy trốn, cô gái bèn dừng tư thế chiến đấu, khẽ thở hắt ra một hơi rồi xoay gót nhìn về phía bạn đang nằm trên nền.

Qua mái tóc đang trải rộng theo hình dẻ quạt do lực ly tâm, bạn đã nhìn vào đôi mắt đỏ như máu tươi ấy.

“Thiệt tình, cái thói liều lĩnh của ngươi đúng là hết thuốc chữa mà. Lỡ xảy ra ‘sốc phản vệ dị tính’ thì biết tính sao chứ hả, cái tên ngốc này!”

Cô gái vừa cười khổ sở vừa chậm rãi bước về phía bạn. Mỗi lần bàn chân trần nhợt nhạt dẫm lên ván nền, mùi tử thi gây buồn nôn càng nồng nặc.

“... I hi. E he he♪ Cuối cùng thì ngươi cũng đã quay trở lại.”

Khoảnh khắc những đầu ngón tay của cô gái vuốt ve tóc bạn, mùi hương ngọt ngào từ cô đạt đến đỉnh điểm...

“... Ta yêu ngươi nhiều, Soushi.”

Ý thức của bạn đã đứt mạch tại đó.

==================================

Như trồi lên từ vực thẳm của cái chết, bạn đã tỉnh lại.

“Hộc! Hộc... hộc... hộc...!”

Hai mắt bạn mở to, đón nhận những tia nắng nhàn nhạt buổi sáng. Tiếng chim hót ríu rít từ xa hòa âm với tiếng tim đập, đang vang vọng đầu bạn.

“... Đ-đây là đâu...!?”

Thảm cảnh mới vừa rồi còn ở ngay trước mặt bạn, giờ đã biến mất không còn vết tích.

Bóng tối của mê cung đã được thay thế bằng trần phòng quen thuộc, mùi tử thi nồng nặc đã chuyển thành mùi bụi bặm thoang thoảng, cả cơn đau và thân nhiệt nung đốt toàn thân bạn cũng đã hòa tan trong không khí mát mẻ dễ chịu.

Nằm bẹp trên giường, bạn thử nhìn một vòng căn phòng... có một cái bàn học, một cái kệ sách, một chiếc tủ đa ngăn - tất cả đều có vẻ chưa được sử dụng nhiều, và một chiếc va li to vẫn chưa dỡ đồ đạc đang nằm lăn lóc.

“Là... Apothecaria ư...?”

Bức tường gạch được trang trí bằng những ký tự cổ mỹ lệ cùng không khí mát mẻ đặc trưng của cao nguyên đang dần dần khôi phục trí nhớ của bạn, vốn đã bị cơn ác mộng làm cho mù mờ.

“... Phòng ký túc xá của mình?”

Có vẻ như ở đây là một căn phòng ký túc xá của viện học thuật cao cấp mang tên Apothecaria.

“... Gì chứ, ra là mơ à...!”

Ngay khi nhận ra mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng, sợi dây mang tên “căng thẳng” đứt phựt một cái, bạn thả đầu mình chìm xuống chiếc gối lông vũ bồng bềnh.

Nghĩ theo thông thường, toàn thân mà bị những ngọn giáo đá đâm xuyên qua thì chết ngay là cái chắc. Vì bạn vẫn chưa chết nên có nghĩa bi kịch vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

“... Ư, nhức đầu quá. Hành lý vẫn còn chưa lấy ra, tức là vừa tới nơi mình đã nằm lăn ra ngủ sao?”

Phải chăng do cơn ác mộng đã quấy rầy giấc ngủ, bạn cảm thấy cơ thể nặng nề lạ thường. Suy nghĩ thì lộn xộn, cả ký ức đêm qua cũng như đang bị che phủ bởi làn sương lãng quên.

Có khi hành trình đường xa tới Alexandria đã khiến bạn mệt mỏi cũng không chừng.

“... Cuối cùng thì mình cũng đã trở về rồi.... Về Thành phố Thư viện Alexandria này.”

Nhìn lên trần phòng ký túc xá quen thuộc, bạn lẩm bẩm.

Bạn từng là học sinh của Apothecaria này cho tới sinh nhật mười tuổi. Từng là một thiên tài phép thuật hiếm hoi, được người thầy giỏi nhất thế giới ưu ái, đặt kỳ vọng vào tương lai, còn là một trong những người có triển vọng trở thành Doctor Magna.

Nhưng rồi 5 năm trước, cha đã bị sát hại ngay trước mắt bạn, còn bạn thì mất đi cả ký ức lẫn phép thuật.

“...!”

Bạn vội lắc đầu để xua tan làn sương đen đang sắp khiến mình ngất đi.

Ký ức về thảm kịch tàn khốc cùng chấn thương tâm lý đã ghim vào tinh thần bạn như bụi gai, những lần ngược dòng ký ức dẫn đến ngất đi đã hành hạ bạn không biết bao nhiêu lần.

Chính xác hơn là mỗi lần bạn nhớ thương hình bóng của cha, cố lấy lại phép thuật và sự thật.

“... Bình tĩnh nào, sẽ không sao đâu...”

Bạn lẩm bẩm như cầu nguyện, đưa tay kéo sợi xích vàng của chiếc bùa hộ mệnh đang đeo trước ngực lại gần mình hơn. Kế tiếp, bạn nắm chặt viên pha lê được buộc ở đầu sợi xích mỏng, dùng đầu ngón tay lần theo bề mặt của nó.

Trong nháy mắt, ma lực màu xanh tím nhạt toát ra, ngưng tụ giữa không trung và vẽ thành một dáng người.

Đó chính là ảo ảnh hình cha bạn, người chế tác đạo cụ phép thuật đã phong ấn ma lực vào chiếc bùa hộ mệnh này.

“... Cha...”

Vong linh do ma lực tạo thành không thể nói chuyện, cũng không thể cười được. Khối ánh sáng màu xanh tím chỉ vừa chập chờn, vừa lẳng lặng nhìn bạn.

“... Con nhất định sẽ tìm ra chúng. Cả ký ức lẫn phép thuật đã mất, cả sự thật 5 năm trước.”

Bạn nắm chặt viên pha lê đang phát ra ánh sáng xanh tím, tắt chức năng in bóng của chiếc bùa hộ mệnh đi.

Nào, dậy và chuẩn bị đến lớp thôi.

Bởi vì hôm nay là ngày bạn được tiếp nhận vào Apothecaria - nơi bạn đã luôn hy vọng được trở lại trong 5 năm qua, hôm nay là ngày bạn sẽ khởi đầu một cuộc sống mới, với mục đích lấy lại ký ức và phép thuật.

Bạn ấp ủ quyết tâm kiên định ấy trong lòng, toan ngồi dậy khỏi giường.

“... Ưn...?”

Khi ấy, cô gái đang ôm bạn ngủ từ từ mở mắt ra.

“... Hả?”

“Ưn ưn... thiệt tình, ai vậy!? Kẻ ngu ngốc nào dám quấy rầy giấc ngủ của ta... ơ...”

Con mắt đỏ thẫm như mang đầy huyết dịch đang nhìn bạn chằm chằm, còn chớp chớp.

Trong đôi mắt tựa hồng ngọc ấy bắt đầu long lanh vẻ ngạc nhiên hòa với vui mừng...

“... Ô-ồồồ...! Trời ơi, ngươi đã tỉnh rồi à!”

Cô gái kêu lên bằng giọng dễ thương như trẻ con và cười tươi như thật sự rất mừng.

“Hở... h-hả!?”

“E he he ♪ Chào buổi sáng ♪”

Cô gái tóc bạch kim đang được ánh nắng ban mai chiếu rọi, trông cứ như thiên thần bước ra từ bức tranh.

Cả đôi mắt như ngọc quý, trong trẻo với màu đỏ tươi. Cả gò má màu hồng phấn vẫn còn vương nét hồn nhiên. Cả bờ môi bóng bẩy đang tươi cười, cả mái tóc màu bạc đang phất phơ như làn gió mát...

“A...”

(Ai đây!?)

... Tất cả đều mang vẻ đẹp hoàn hảo mà bạn chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Kh-khoan, cô... là ai vậy!?”

Quá bối rối trước hiện thực chẳng thể nào hiểu nổi, bạn đã thảng thốt la lên.

Bạn hẳn là đã ngủ quên vào ngày đầu tiên của chuyến du học, khi thức dậy thì lại thấy mình đang nằm chung giường với một cô gái lạ hoắc, đây không còn là tình huống có thể ngái ngủ được nữa.

Bộ não lập tức trở nên tỉnh táo của bạn cố nhớ ra chân tướng của cô gái này, nhưng...

“E he he ♪ Ngươi, ngươi ♥”

“Úi, úi úi, úi úi úi!”

... được thân thể mềm mại của cô ấy ôm lấy, suy nghĩ của bạn đã bị gián đoạn.

(G... gì thế này, gì thế này!? Hình như có thứ gì đó mềm mềm đang ịn vào vai mình!?)

“Mư hưưư... Sáng sớm được thức dậy, được nói ‘chào buổi sáng’ đúng là hạnh phúc mà...”

Cô gái vẫn ôm bạn không buông, mỉm cười như rất vui sướng. Trong lúc đó, mái tóc bạc mượt mà xõa ra trên tấm khăn trải giường, tỏa ra hương thơm ngọt ngào làm bạn choáng váng.

“Ch-chờ, chờ đã! C-cô, th-thế này là sao chứ hả!?”

“Ối!? Này, đừng vận động mạnh chứ! Ngươi vẫn chưa hết sốc phản vệ dị tính đâu...”

Cánh tay mảnh mai của cô gái ôm chặt lấy bạn, kẻ đang cố bật người dậy trong hoang mang. Bạn sửng sốt trước thân nhiệt của cô gái, đá văng tấm chăn và ráng sức ngồi dậy.

“... Hử?”

Tấm chăn mỏng dành cho mùa xuân hạ tuột khỏi bờ vai trắng của cô gái.

Lớp lụa phẳng tuột xuống, để lại tiếng cọ sát như vuốt ve làn da mềm mại.

“Oái!? Kh-khoan đã!”

Tấm chăn tuột luôn xuống sàn.

Ánh nắng ban mai nhợt nhạt đang soi sáng làn da trong trẻo như sứ trắng.

Cô gái... đang trần như nhộng.

“N-nàyyy!”

“Ô... ốiiii!? X-xin lỗi!”

Cùng lúc bạn quay mặt đi, cô gái một tay ôm lấy cơ thể mình, một tay kéo tấm chăn lại. Đây là phản ứng tự nhiên mà một thiếu nữ nên làm, nhưng nó có tác dụng phụ nghiêm trọng, đó là làm giảm mạnh diện tích của phần vải đang che phủ cơ thể bạn.

Kết quả là cơ thể gầy gò của bạn đã lộ ra từ bên dưới tấm chăn đang di chuyển.

“Hả?”

Bất ngờ thay, cả bạn cũng đang trần như nhộng.

u1640-78033196-73b2-4856-99d9-b99d179f459a.jpg

“...!? ...! ... ... !?”

Bạn đã chạm đến cực hạn sự bối rối, quên béng luôn cả cách phát âm.

Để rời xa hiện thực không thể hiểu nổi, bạn đã cố nhắm tịt mắt lại nhưng... hai quả đồi thoai thoải cùng cái gì đó màu hồng hồng đã in hằn trong võng mạc đang ra sức quấy rối đầu óc của bạn.

(Cái gì thế này... cái gì thế này!? Mới ngày đầu du học mà mình đã phạm lỗi nghiêm trọng rồi! Ôi, cha ở trên thiên đường ơi, mẹ ở Nhật Bản ơi! Thân thể con đã bị vấy bẩn bởi tội gian dâm mất rồi!)

Thực tế thì thân thể của bạn vẫn còn trong sạch, nên bạn không cần phải phiền não làm gì. So với chuyện đó thì có chuyện còn nghiêm trọng hơn đấy.

“Thiệt tình, ngươi trở thành một đứa con trai háo sắc như vậy từ khi nào vậy hả... xong, ngươi mở mắt ra được rồi đó.”

“Kh... không! Tôi không mở đâu! Rõ ràng là cô nói dối!”

“Đồ ngốc, ta đã bảo mở thì cứ mở đi! Nào, nhanh lên!”

“Ư...?”

Bởi vì, thử quan sát kỹ cô ấy mà xem.

Tấm vải lụa trắng tinh có thể nhìn thấu màu da chẳng rõ đã được cô gái quấn vào người từ lúc nào. Cơ thể mỏng manh như thể chỉ cần ôm chặt thôi là sẽ gãy vụn ra. Thân nhiệt của cặp đùi vừa yếu ớt vừa mềm mại đang ngồi giạng chân trên người bạn.

Chẳng phải mọi thứ đều bất hợp lý sao?

Bởi vì bi kịch hôm qua, cái chết của bạn và cô gái, đáng lý chỉ là một cơn ác mộng thôi mà?

“... T-tại sao...”

(Tại sao đứa con gái trong mơ lại đang ở trên giường của mình!?)

Tâm trí của bạn cuối cùng cũng đã bắt kịp hiện thực, đã nhận ra được tính bất thường của tình huống.

Bạn là du học sinh đã rời xa tổ quốc và mới vừa đặt chân tới Alexandria vào chiều tối hôm qua. Bạn còn chưa quen biết ai đến mức có thể mơ thấy họ, nói gì đến chuyện có cô gái ngủ chung giường?

Điều đấy có nghĩa, cô gái đang ở trước mắt bạn đáng lẽ chỉ là cơn ác mộng do ký ức của bạn dựng lên mà thôi.

(Th... thế thì tại sao đứa con gái trong cơn ác mộng đó lại ở ký túc xá của mình!?)

“Này! Cô... rốt cuộc là ai hả!?”

“... ? Là ai á...? Ch-chờ một chút, không lẽ ngươi đang bảo là ngươi không nhớ!?”

“Trả lời câu hỏi của tôi đi, cô là ai!? Tại sao lại ở trên giường của tôi!?” - phớt lờ sự luống cuống của cô gái, bạn lặp lại câu hỏi.  Bởi vì cô gái này đáng lý không tồn tại trong hiện thực.

Bởi vì toàn bộ bi kịch mà bạn đã nhìn thấy đêm qua hẳn chỉ là cơn ác mộng.

(Là ai kia chứ...!? Xâm nhập vào tận tháp ký túc xá của Apothecaria thì... không lẽ là cướp? Hay mộng ma? Hay đồng bọn của kẻ đã giết cha mình...!?)

Bạn cố gạt hết những chi tiết như đường nét cơ thể có thể nhìn thấy từ khe hở của bộ cache-cœur lụa mỏng, làn da trắng nõn phản chiếu ánh nắng ban mai, nhục cảm nuột nà gợi lên từ cặp đùi thon thả... ra khỏi tâm trí, nhìn chăm chăm vào cô gái.

*Chú thích: Cache-cœur (tiếng Pháp) - một loại trang phục của nữ giới, phía trước bao gồm hai phần tam giác, mỗi phần có đoạn dây đai ở chóp đỉnh để buộc eo lại giống kimono.

“Ng-ngươi...? Hôm qua ta đã giải thích rồi kia mà! Th-thế mà, sao trông ngươi lại sợ hãi như vậy...?”

“Hôm qua!? Tôi còn không nhớ là đã gặp cô! Tôi hỏi lại một lần nữa, cô là ai!?” - không để ý tới những câu hỏi như đang van lơn , bạn hỏi lại tới lần thứ ba thì...

“... Lẽ nào ngươi...”

... Bờ môi cô gái run run lên, giống như cô đang bị tổn thương sâu sắc.

“Ngươi đã quên rồi sao?”

“... Ơ?”

Đôi mắt đỏ thẫm như mang đầy huyết dịch ấy rưng rưng giống như đang đau khổ.

“Ng... nguy rồi!”

Vào khoảnh khắc tiếp theo, cô gái - đang ngồi trong lòng bạn - xoay người nửa vòng.

“H-hự!?”

“Nguy rồi! Không hay rồi! Phải lôi quyển sách ra ngay mới được!”

“!? N-này, đừng có cựa quậy!”

Vì vài lý do tế nhị, bạn muốn cô gái xuống khỏi lòng mình, nhưng không hiểu sao cô ấy cứ ngồi lì trên người bạn.

Vẫn đặt cả cơ thể nhẹ bẫng và thoáng hơi ấm của mình lên người bạn, cô gái quơ tay mò mẫm cái gì đó dưới chân...

... và *bụp* một cái, không rõ lấy từ đâu ra, một quyển sách xuất hiện.

“Grimoire!? C-cô tính làm gì!?”

“Đừng có lộn xộn nữa, đồ ngốc! Nếu ngươi đã không nghe thì ta cũng có cách!”

Khi cô gái búng ngón tay, cái bóng của bạn đột nhiên chập chờn.

Cái bóng như thắt lưng bản nhỏ đứng dậy khỏi tấm khăn trải giường, lập tức lướt đi trên da bạn, quấn lấy vai cùng cánh tay và trói bạn lại.

“Hả!? Phép thuật trói buộc, thần chú điều khiển bóng ư!? Th-thả tôi ra!”

Dù bạn cố giằng co cỡ nào đi nữa thì sợi thắt lưng đen cũng không bung ra. Có thể thực thi phép thuật điều khiển bóng mạnh như thế này mà không cần niệm chú thì... ma lực của cô gái này ắt không phải dạng vừa.

“Hừ...! Một pháp sư mạnh như cô... rốt cuộc thì có mục đích gì...!?”

“Nói nhiều quá, còn không mau đọc đi! Bằng không ngươi quên hết tất cả bây giờ!”

Với giọng điệu vội vàng, cô gái đẩy quyển sách về phía bạn.

Bìa sách có tựa đề Nghìn lẻ một trang lời cầu nguyện cuối cùng được khắc bằng chữ mạ vàng ấy mang màu lam sẫm khiến người ta nghĩ đến bầu trời lúc chập tối, dù thanh nhã nhưng cũng có cảm giác hơi nham hiểm.

Một quyển sách hết sức khả nghi, nhưng đôi mắt của cô gái đang tràn đầy khí khái cưỡng ép. Cả chiếc bóng đang khống chế nửa thân trên của bạn cũng không cho phép bạn làm gì khác ngoài việc đọc quyển sách đó.

“Hự...”

(Trình độ phép thuật áp đảo này... dù đây có là một cái bẫy của tội phạm phép thuật đi nữa, giờ mình cũng chỉ có thể làm theo...!)

Khi rụt rè nhận lấy quyển sách, lật trang giấy da và lướt mắt đuổi theo những dòng chữ bên trong...

... bạn nhận ra rằng toàn bộ sự kiện từ tối qua đến giờ đều đang được lưu trữ trong quyển sách này.

“C-cái...!?”

Bạn kinh ngạc. Tiếp đến, bạn rùng mình trước việc mực đen bắt đầu tập hợp trên trang giấy trắng và kết thành câu “Bạn đã kinh ngạc”, khiếp sợ việc nó lại viết tiếp câu “Bạn đã rùng mình”.

Quyển sách mang tên Nghìn lẻ một trang lời cầu nguyện cuối cùng này dường như viết hết từng ký ức mà người đọc đã thấy, đã nghe, đã nghĩ, đã cảm nhận.

“Phù... xem ra ngươi đã đọc xong rồi nhỉ.”

“Ch-chờ một chút! Rốt cuộc thì cô là ai hả!? Còn nữa, quyển sách này rốt cuộc là gì!?”

Về câu hỏi ấy, hãy để tôi trả lời cho.

“!? M-mực đang tự động...!”

Chắc bạn đã biết Đồ thư Mê cung là một nơi thế nào rồi phải không?

Đồ thư Mê cung là một mê cung sách, là một kho sách di tích nơi mọi quyển sách mà trí tưởng tượng của con người có thể chạm tới đang say ngủ. Trong vô số quyển sách xếp đầy trên những giá sách ấy, dù có một quyển như thế này đi chăng nữa thì cũng đâu lấy gì làm lạ?

Như là... một quyển grimoire ghi chép toàn bộ ký ức của chủ sở hữu chẳng hạn.

“... !? Quyển grimoire... ghi chép ký ức của chủ sở hữu ư!?”

Xin đừng ngạc nhiên như vậy. Tôi chỉ là một quyển sách sao chép và lưu trữ ký ức mà thôi. Độ hiếm chẳng cao bằng Sách biến chì thành vàng, an toàn hơn Sách về Hấp huyết quỷ mạnh nhất, cũng chẳng mang ác tâm như Ma thư diệt Hấp huyết quỷ.

Tôi, với thân phận là một quyển sách, chỉ muốn hỗ trợ một chút cho câu chuyện của bạn mà thôi.

Cho bạn, người đang tìm kiếm cuốnsách lấy lại ký ức để biết sự thật của 5 năm trước.

“...!”

Cảm giác như đang bị nhìn vào sâu trong nội tâm u ám, bạn đóng mạnh tôi lại.

“A, nó còn chưa giải thích xong kia mà! Đừng tự ý đóng sách lại chớ!”

Thấy bạn vứt tôi, cô gái đã khiển trách. Nhưng bạn, vừa bị chạm vào một vết thương tâm lý thâm sâu, đã không thể đáp lại.

(... Bình tĩnh...! Mình đã chuẩn bị tinh thần rồi...!)

Bạn tự nhủ trong lòng.

Bạn hẳn đã quá hiểu sự huyền bí và đáng sợ của Đồ thư Mê cung.

Trong Đồ thư Mê cung, nơi mọi quyển sách đang ngủ say, có cả sách cứu người lẫn sách hại người, bạn ắt đã khắc sâu ký ức đó.

Vào ngày mười sáu tháng Mười của 5 năm trước, vào cái đêm mà cha bạn bị sát hại.

“Hừm, có vẻ như ngươi đã mất khá nhiều ký ức. Chẳng còn cách nào khác, để ta giải thích vậy.”

“Bụp!” cùng với âm thanh bí ẩn, cô gái đã lấy ra một quyển sách khác.

Khi cô gái mở tấm bìa mềm có tựa đề là Bộ giấy gấp để trở thành bậc thầy gấp hình giấy và đặt đầu ngón tay mảnh mai lên một trang giấy...

“Roẹt!” với một âm thanh sắc bén, trang giấy đó đã bị xé ra.

“...! Xé grimoire? Rốt cuộc thì cô định làm gì...!?”

“Dao găm.”

Cô gái ngắt lời bạn, hạ một mệnh lệnh cho trang giấy vừa bị xé ra.

Trong tích tắc, trang giấy bắt đầu gấp lại ngay trước mắt bạn với một tốc độ khủng khiếp.

“...!?”

À không, mô tả là “gấp” thì có lẽ hơi kỳ. Bởi vì cho dù gấp một tờ giấy bao nhiêu lần đi nữa, không một tờ giấy nào có thể phát ra ánh kim bóng loáng như vậy được.

“Lời giải thích thứ nhất: Trong Đồ thư Mê cung có mọi loại sách.”

Ngay khi cô gái vừa dứt lời, trang giấy đã hóa thành một con dao găm.

Không phải là tờ giấy gấp thành hình dao găm. Nhìn lưỡi sắt sắc lẻm lóe lên ánh sáng ấy, ngoài “con dao” ra không có từ nào khác để mô tả nó cả.

“Tr... trang sách... hóa thành con dao rồi...!”

“Quyển sách này có tựa đề Bộ giấy gấp để trở thành bậc thầy gấp hình giấy, là một cuốn sách biến hóa thành vật dụng hằng ngày. Lấy tiêu chuẩn của con người mà nói thì đây là bản thảo độ hiếm cấp D.”

Cô gái vừa giải thích vừa nghịch con dao bằng đầu ngón tay. Mỗi lần lưỡi dao sắt xoay vòng là ánh nắng ban mai lại phản chiếu trên thân dao, hất ánh sáng nhàn nhạt vào người bạn.

“C... cô định làm gì với con dao đó...?”

“Lời giải thích thứ hai: Nếu tắm máu của Chân tổ, tức của ta, thì sẽ trở thành quyến tộc của Chân tổ Hấp huyết quỷ.”

Phập.

Con dao đã đâm thẳng vào ngực trái của bạn.

“Ơ, a, ư...?”

Đường đột tới nỗi suy nghĩ của bạn hoàn toàn chẳng theo kịp.

Sửng sốt cực độ khi bị đâm vào tim, cảm xúc của bạn được chuyển thành tiếng hét thuần túy.

“Áaaaaaa!?”

Đau. Tất nhiên là đau. Bởi vì bạn vừa bị một vật nhọn xuyên vào ngực kia mà.

“Đ-đau, đau quá... ơ? U-ủa?”

Tuy nhiên, bạn nhận ra rằng có gì đó sai sai. Dù bạn đang hét lên là đau nhưng...

“S-sao lại không đau...?”

“Đồ ngốc. Chỉ mới bị đâm dao vào tim làm sao ngươi đã đau cho được?”

Đúng như lời cô gái nói, bạn chẳng đau tí nào cả.

Từ miệng vết thương bốc khói đỏ rực, trong chốc lát nó đã lành lại mà chẳng hề đau đớn. Còn con dao vẫn đang cắm vào ngực bạn thì chỉ để lại cảm giác ngưa ngứa như bị muỗi đốt.

“... Tại sao? Tại sao dù đang bị dao đâm nhưng tôi lại không đau? Tại sao!?”

“Vốn dĩ cảm giác đau là một hệ thống cảnh báo nguy hiểm. Nhưng đối với quyến tộc của Chân tổ Hấp huyết quỷ - dù bị băm ra cũng có thể tái sinh -dù có bị đâm hai hay ba quả tim cũng sẽ chẳng đau đớn hay ngứa ngáy gì đâu.”

“Ơm, dù không đau nhưng vẫn ngứa đấy, và hầu hết con người chỉ có một quả tim mà thôi!... Cơ mà, chờ một chút! Cô... vừa mới nói mình là gì!?”

“Ta nói ta là Chân tổ Hấp huyết quỷ. Ừm... chính xác thì là HDLW (High Daylight Walker). Thực thể cao cấp nhất trong số những loài hút máu cấp cao, dẫu có bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào cũng không bị tiêu diệt, đó chính là ta.”

“C-cái gì cơ...!?”

Bạn á khẩu khi nghe sự thật động trời được tiết lộ một cách đơn giản như thế. Bởi vì, trong số những sinh vật lộng hành trong Đồ thư Mê cung, Hấp huyết quỷ là một trong những loài quái vật hung tợn cần phải cảnh giác nhất.

“Đâm vào tim không thể tiêu diệt được ta. Dù bị cháy thành tro đi nữa thì ta vẫn hồi sinh bình thường. Cho nên cũng có thể gọi là sự tồn tại tro cấp.”

“Cái kiểu chơi chữ nhạt như tro gì vậy!”

*Chú thích: Chơi chữ - Nguyên mẫu là cao cấp (ハイクラス / hai kurasu), từ tro (灰 / hai) được nhắc tới ở câu trước trùng âm với cao (ハイ / hai), nên thành tro cấp (灰クラス/ hai kurasu).

Bạn đã lớn tiếng bắt bẻ. Con dao vẫn còn găm nãy giờ hơi trượt xuống, khiến bạn ngứa nhẹ. Máu rỉ ra từ da không ngừng phát ra những tiếng xì xèo.

“Hư hưm! Mà thôi, tiết mục chơi chữ thú vị của ta kết thúc tại đây. Thế nào rồi, ngươi đã hiểu được tình hình chưa?”

“Hả... ừm, tình hình gì...?”

“Ngươi đã bị đâm xuyên toàn thân như thế này này, đã sắp chết đến nơi. Có điều, vật đã đâm ngươi không phải là con dao mà là ngọn giáo đá, còn số lượng thì không phải là một ngọn mà là ba mươi chín ngọn.”

“Gi-giáo đá ư...? L-lẽ nào chuyện hôm qua không phải là giấc mơ...”

“Lúc đó, chính Chân tổ Hấp huyết quỷ ta đây đã cứu ngươi. Đơn giản mà nói thì ta đã hút máu của ngươi. Khi máu của người thường hòa với máu của Hấp huyết quỷ, người đó sẽ trở thành Hấp huyết quỷ, dễ hiểu không nào?”

Cô gái nói bằng giọng điệu hiển nhiên, như kiểu “bình minh thì mặt trời sẽ mọc” vậy. Tuy nhiên, sự thật hàm chứa trong câu nói ấy lại quá nghiêm trọng đối với bạn.

“Ê, không lẽ...”

“Ừm, ngươi đã trở thành Hấp huyết quỷ. Có điều, khác với ta, ngươi chỉ là Hấp huyết quỷ ba mươi phần trăm mà thôi.”

“A-ááááá!”

Bạn đã hét lên.

“N-nói dối! Nói dối, nói dối, cô đang nói dối! Tôi đã quyết tâm sẽ trở thành một Doctor Magna ưu tú... ấy vậy mà lại trở thành một con Hấp huyết quỷ lai, giờ tôi biết tính sao đây hả!?”

“Hấp huyết quỷ lai... half-vampire... hampire? Hề hề, hóa ra ngươi cũng thích chơi chữ nhạt ♪”

“Im đi! Tôi đang đứng trên ngã rẽ cuộc đời đó có biết không!? Với cơ thể đã biến thành đồng bọn của quái vật như thế này, sao tôi có thể ngẩng mặt nhìn Mặt trời được nữa chứ!”

“Đâu, chúng ta là High Daylight Walker - kẻ đi dưới ánh nắng mặt trời mà, muốn ngẩng mặt bao nhiêu chả được? Chỉ là sẽ bị đen da thôi.”

“Ý tôi không phải là tính vật lý! Tôi nên viết thư như thế nào cho mẹ và em gái ở quê nhà đây!? ‘(...) Con đã từ bỏ nhân tính và trở thành một con Hấp huyết quỷ’ ư? Tôi sẽ bị từ mặt ngay đó!”

“Nào nào, chuyện đó để sau đi. Lời giải thích thứ ba là quan trọng nhất nè.”

“Quan trọng nhất? Còn gì quan trọng hơn chuyện bị biến thành quái vật chứ hả! Cô đã làm gì với cơ thể tôi, với trái tim tôi vậy hả!?”

Bạn chỉ ngón tay vào con dao vẫn còn đang găm vào ngực mình và to tiếng quát tháo.

Hấp huyết quỷ là loài quái vật cực kỳ nguy hiểm, bị căm ghét cũng là lẽ thường. Nếu như chuyện bạn đã hóa thành Hấp huyết quỷ lộ ra ngoài thì nhẹ là tử hình, nặng thì sẽ phải chịu những hình phạt còn khủng khiếp hơn cả cái chết.

Bạn đã lệch ra khỏi cái khung của nhân loại, không còn trở về làm một con người chính thống được nữa. Từ bây giờ, bạn sẽ phải sống một cuộc đời... à, không phẩy bảy cuộc đời với thân phận bán Hấp huyết quỷ bán nhân bán quỷ, bán sống bán chết.

Ôi, thật tội nghiệp cho bạn. Hết bị quỷ sát nhân giết rồi lại hồi sinh thành Hấp huyết quỷ. Vừa đen đủi vừa bất hạnh như bạn, chẳng biết trên đời được mấy người nhỉ?

“Tuy không có con số chính xác nhưng... ký ức của ngươi chỉ duy trì được khoảng tám tiếng nữa thôi.”

“Hả?”

... Rất tiếc là vẫn chưa hết đâu.

Có chuyện còn khủng khiếp hơn việc bạn không còn là con người.

“Lời giải thích thứ ba: Ký ức của ngươi luôn cạn kiệt dần. Thời gian mà ngươi có thể nhớ được sự việc là khoảng tám tiếng. Một khi tám tiếng đã trôi qua thì toàn bộ ký ức trước đó sẽ bị mất.”

“K... ký ức của tôi chỉ duy trì tám tiếng ư?”

Chuyện kinh khủng như thế, trên thế giới có được bao nhiêu vụ nhỉ?

Ký ức chỉ duy trì tám tiếng đồng hồ.

Thế thì có khác mấy việc cuộc đời chỉ dài tám tiếng chứ?

“N... nói dối! Tôi chỉ bị mất ký ức của 5 năm trước mà thôi!”

Bạn the thé phủ nhận lời nói tương đương với án tử hình.

Đúng là bạn đã tận mắt chứng kiến người cha đáng kính của mình bị giết, đã bị tổn thương sâu sắc trong lòng và mất đi cả ký ức lẫn khả năng sử dụng phép thuật từ xưa cho tới 5 năm trước.

Song, như thế cũng có nghĩa đối với bạn thì 5 năm qua là quãng thời gian có mật độ sự kiện dày gấp ba lần người khác, vì dù chỉ bằng một phần ba cuộc đời nhưng đó lại là tất cả những gì bạn nhớ được. Bạn hẳn phải nhớ chi tiết những việc đã xảy ra trong 5 năm trở lại đây hơn bất cứ ai.

“Tôi nhớ cả tên mình, cả nơi xuất thân, cả lý do tôi quay trở lại Alexandria! Tất cả đều là chuyện trước tám tiếng!”

“Nhưng ngươi còn không nhớ tên ta phải không?”

“Hả, t-tên...!?”

Khi bị hỏi như thế, bạn liền ấp úng.

Bởi vì nếu như cô gái này không phải nhân vật hư cấu mà là Hấp huyết quỷ thật, thì bạn hẳn đã gặp cô ấy ở đâu đó ngoài giấc mơ rồi.

“Ngươi đã gặp ta ở đâu, tại sao kẻ bất tử như ta lại bị thương, tại sao ngươi đã cõng ta, tại sao ngươi lại bị ả quỷ sát nhân tấn công, suýt chút nữa đã mất mạng... ngươi có còn nhớ không?”

Xin hãy hiểu đi. Chuyện bạn đã bị giết không phải là giả tưởng, mà là hiện thực.

Khác với giả tưởng không mạch lạc, đã có hiện thực thì phải có cả quá khứ và tương lai. Ấy vậy mà, bạn đang quên hết cả quả khứ trước khi chết đi, lẫn tương lai sau khi mình đã chết rồi. Chẳng phải đấy là điều đáng sợ hơn sao?

“... Tên ta là Arteria. Arteria Al-Athanasia-Amnesia-Ausanacia. Màn đêm bạc của Đồ thư Mê cung, Chân tổ Hấp huyết quỷ.”

“...!”

Ắt hẳn đây là lần đầu liên bạn nghe thấy tên của Hấp huyết quỷ này.

Điều đó có nghĩa bạn đã một lần quên đi cô gái Hấp huyết quỷ tự xưng là Arteria.

Và tám tiếng sau... nhất định bạn sẽ lại quên lần thứ hai thôi.

“Có thật... không vậy? Ký ức của tôi... chỉ duy trì có tám tiếng?”

“Đúng thế. Lời nguyền lãng quên đang trói buộc ngươi sẽ cướp đi ký ức mỗi tám tiếng đồng hồ. Mọi ký ức và tính cách của ngươi đã tồn tại cho tới thời điểm đó sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian này.”

“Ký ức của tôi... biến mất sau mỗi tám tiếng...?”

“Hoặc có thể nói là ngươi chết sau mỗi tám tiếng. Ngay cả chuyện ngươi đã gặp và cố bảo vệ Arteria ta đây vào đêm qua, ký ức đó vĩnh viễn không còn lấy lại được nữa rồi.”

“...!”

Bóng tối trống rỗng ẩn bên trong đôi mắt đỏ thẫm khẳng định rằng, đây là sự thật không thể chối cãi. Nghe giọng nói trầm và nghiêm túc của Arteria, cuối cùng thì bạn đã bắt đầu hiểu hiện thực.

“Ký ức của tôi... cuộc sống của tôi... chỉ kéo dài có tám tiếng...”

Bạn cảm thấy choáng váng dữ dội, như thể trời đất bị đảo lộn.

Mới ngày đầu tiên du học nhằm tìm lại phép thuật bị mất, theo dấu người cha đã qua đời mà bạn đã gặp phải bi kịch thế này rồi, bạn có tuyệt vọng đến chết được thì cũng chẳng lạ gì.

“... Cứ thế này thì ngươi sẽ mất đi toàn bộ ký ức và mất mạng. Thứ có thể giải thoát ngươi khỏi lao ngục lãng quên ấy chỉ có quyển Nghìn lẻ một trang lời cầu nguyện cuối cùng này mà thôi.”

Nghìn lẻ một trang... lời cầu nguyện cuối cùng...?”

Arteria nhặt quyển sách đã bị vứt lúc nãy và chìa đến trước mặt bạn.

Quyển grimoire duy nhất mà bạn, đứa đã bị nguyền rủa ký ức, có thể dựa vào.

Nào, hãy để tôi mô tả tình cảnh của bạn bây giờ, cùng sức mạnh của quyển Nghìn lẻ một trang lời cầu nguyện cuối cùng này nhé.

1. Ký ức của bạn sẽ bị tạo mới hoàn toàn mỗi tám tiếng đồng hồ.

2. Chừng nào bạn vẫn còn ở trong phạm vi vài chục xentimét gần tôi, tức phạm vi ma lực của tôi có thể chạm tới, những ký ức quan trọng đối với bạn sẽ được ghi vào tôi, và ký ức được lưu trữ trong tôi có thể sao chép lại cho bạn ngay tức khắc.

3. Những điều bạn không nhớ, tức ký ức cũ hơn tám tiếng trước, sẽ không thể ghi lại.

Điều thứ ba này cực kỳ quan trọng. Xin bạn đừng bao giờ quên.

Và có một điều mà thay vì nhớ, bạn cần chuẩn bị tinh thần...

4. Bởi vì tôi là một bản sao chứ không phải nguyên tác, nên chỉ có một nghìn trang.

Nếu dùng hết một nghìn trang dung lượng ký ức...

... bạn sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trong lao ngục lãng quên.

Quyển Nghìn lẻ một trang lời cầu nguyện cuối cùng này có thể nói chính là ký ức của bạn.

Do đó, trước khi quyển sách hết trang, bạn phải tìm ra cách bảo vệ ký ức của mình.

Trước khi tất cả bị quên lãng.

“... Một nghìn trang... dung lượng ký ức...!”

Ban run giọng đọc to thông tin mà tôi đã viết ra.

Lời nguyền phép thuật tước đi ký ức mỗi tám tiếng. Một khi đã bị kẹt trong buồng giam lãng quên đó thì bạn đâu thể tự mình thoát ra được.

Khi ấy thì cả việc trở thành một Doctor Magna hay tìm ra sự thật 5 năm trước bạn đều không làm được, chỉ có thể chết rục trong vòng lãng quên bất tận.

(Nếu như mình không thể hóa giải lời nguyền nội trong một nghìn trang thì...!)

Phải... thì sự tồn tại của bạn sẽ bị tiêu diệt.

“... Theo quyển sách viết thì ký ức của ngươi chỉ còn duy trì được chín trăm năm mươi trang. Nếu chỉ có mình ngươi đơn thương độc mã tiến vào mê cung, cố tìm ra sách có thể giúp bảo tồn ký ức thì ta e là sẽ khó đến gần như không thể.”

“...!”

“Nhưng không việc gì phải lo hết. Bởi vì ngươi đã có Chân tổ Arteria ta đây ở bên cạnh. Thề trên danh dự và uy tín, ta thề sẽ không để bóng tối lãng quên nuốt lấy quyến tộc thân thương của mình.”

“... Qu-quyến tộc? Nhưng tôi có định làm đồng bọn của Hấp huyết quỷ đâu!”

“Vậy chứ ngươi tính thế nào? Quyển grimoire có thể hóa giải lời nguyền đó, ta e phải xuống đến tầng sâu của mê cung mới tìm ra. Không lẽ ngươi định lùng sục một mình ở nơi sâu thẳm và tối tăm nhất, nơi có ma thú hoành hành, cạm bẫy chờ chực, thậm chí còn có cả tội phạm ẩn náu? Đảm bảo ngươi sẽ lại bị thảm sát như đêm qua mà thôi.”

“C... có lẽ đúng là vậy, nhưng...”

Chân tổ Hấp huyết quỷ đang từ tốn xoa dịu bạn, kẻ vừa mới phản kháng vì bị gọi là quyến tộc thân thương. Tuy nhiên, bạn không thể tránh khỏi nghĩ rằng trong cặp mắt ánh lên màu máu kia đang chứa đựng âm mưu hiểm ác nào đó.

“Ngươi dù là Hấp huyết quỷ hay nhà thám hiểm thì cũng còn quá non nớt để chạm tới tầng sâu của mê cung. Đừng nói gì hết, cứ dựa vào Arteria ta đây là được. Không có sức mạnh của ta thì ngươi sẽ chẳng sống được mấy ngày đâu.”

“Cho nên tôi phải đi theo Hấp huyết quỷ sao...? ...! Hay là, chính cô đã nguyền rủa ký ức của tôi vì chuyện này!? Cô ban cho tôi quyển sách cùng sự bất tử là để tôi theo cô chứ gì...!?”

“Kẻ đã trói buộc ký ức của ngươi không phải là ta. Nếu ta muốn có đầy tớ thì chỉ cần dùng ma nhãn mê hoặc là đủ. Ta chia máu cho ngươi là vì yêu ngươi đấy.”

“...! Tôi nhớ mình chưa làm gì để Hấp huyết quỷ nói yêu mình cả!”

“Ngươi không nhớ, nhưng ta nhớ. Có lý do để ta cứu mạng ngươi. Mà thôi, coi bộ ta hết thời gian để nói chuyện đó rồi. Hình như chúng ta có khách đấy.”

“Khách? Sáng sớm thế này, tôi đâu có quen ai mà đến thăm kia ch...!”

Cốc cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên bất thình lình đã ngắt lời bạn.

“Êêê, Okutsuki Soushi! Cậu dậy chưa đấy, meo? Sắp tới giờ làm lễ khai giảng rồi mà chưa thấy cậu đâu, là lớp trưởng nên mình đến đón cậu đây, meo!”

“Hả?... A!”

Ngay lập tức, bạn nhận thức được nguy cơ tử vong đang tới gần.

Nào, ta hãy sắp xếp lại tình hình hiện tại nhé.

1. Có vẻ như bạn đang trễ giờ dự lễ khai giảng.

2. Bạn đang đưa một cô gái xinh đẹp bán khỏa thân (hơn nữa còn là Hấp huyết quỷ) vào ký túc xá nam, nơi cấm con gái ra vào.

3. Bạn đang khỏa thân, hơn nữa còn đang bị một con dao nhọn găm vào ngực.

Vấn đề nằm ở đây này. Nếu có ai đó nhìn thấy tình trạng hiện giờ của bạn thì rốt cuộc sẽ ra sao nhỉ?

“... A, aa, aaaaaaa!?”

(Kh-không những mình sẽ bị nghĩ là đánh nhau thương tích vì yêu đương nhăng nhít, mà còn lộ luôn chuyện hóa thành Hấp huyết quỷ!)

Píng pong, píng pong! Rất chính xác.

Hãy nhanh chóng đẩy Chân tổ Hấp huyết quỷ xuống gầm giường và mặc quần áo tử tế vào đi.

“Okutsuki Soushi? Mau thức dậy đi nào, meo! Mình chưa thấy có đơn xin ra ngoài, hẳn cậu vẫn còn ở trong phòng phải không? Nếu cậu không mau dậy thì cả mình cũng sẽ bị giáo viên mắng đó, meo!”

“X-xin lỗi lớp trưởng (?), xấu hổ quá, tớ cũng mới dậy thôi! Cậu chịu khó chờ một chút để tớ thay đồ đã nhé... ơ, oááááááá!?”

... Dự định là thế, nhưng chiếc áo chùng của bạn đã hóa thành một cái giẻ rách nhuốm đầy máu sền sệt và đỏ thẫm.

Bởi vì nó đã bị ả quỷ sát nhân xiên đầy lỗ cùng với thân thể của bạn mà.

“O-Okutsuki Soushi!? Cái tiếng hét kinh hãi đó là sao, cậu có sao không đấy!?”

“À-à không, chỉ là... bộ đồng phục tớ định mặc hôm nay bị hỏng rồi! Thôi, tớ thua rồi, thật sự bó tay!”

Đã thế bạn còn chưa dỡ hành lý ra. Đồ thì ngoại trừ bộ hôm qua đã mặc, tất cả đều đang bị kẹt với trạng thái nén cực đại bên trong chiếc ba lô to đùng.

“Khư... phải đi xem còn đồ thay không!?”

“Kh-khoan đã, ngươi đừng có cứ bộ dạng đó mà rời khỏi giường! Lấy tấm khăn chất lượng phải chăng này quấn đỡ đi...”

*Chú thích: Chơi chữ - Không phải ở khăn với chăng, mà là ở khăn trải giường (シーツ/shiitsu) với chất lượng (質/shitsu).

“Phiền quá, đừng có chơi chữ nhạt nữa, im giùm cái đi! Tôi đang gặp cảnh chí nguy đây này!”

“Hở, ngươi quát ta cái gì chứ hả!? Ta đang có lời khuyên ngươi kia mà!”

“Méo? Okutsuki Soushi, rốt cuộc thì cậu đang nói chuyện với ai vậy, meo? Khi cho khách bên ngoài tá túc thì phải có sự cho phép của quản lý ký túc xá...”

“Không phải! Tớ chỉ vừa mới nói mơ với bức tường thôi! Với bức tường ấy mà!”

“Cái gì... ngươi gọi ai là bức tường!? Ai là bức tường chứ hả!? Nhìn kiểu gì cũng có phồng lên kia mà!?”

“Ớ, gì thế!? Đừng có nói điều khó hiểu nữa, đã bảo là im đi rồi kia mà!”

“Nư gư gư... hứm, đã vậy thì ta sẽ nói cho thỏa thì thôi!”

Arteria (không hiểu sao) tự dưng nổi giận, vừa lớn tiếng quát vừa vung cánh tay trái xuống. Bạn lập tức né được nhưng đầu ngón tay - vượt qua cả tốc độ âm thanh - quạt ra sóng siêu âm, đánh trúng trực tiếp và thổi bay luôn cái tay nắm cửa.

Cái ổ khóa đồng thau có vẻ rẻ tiền phát ra tiếng rắc rồi vỡ vụn.

“Hả!? C-cô đang làm cái gì vậy hả!?”

“Meo, meo meo meo!? Okutsuki Soushi, cậu không sao đấy chứ meo!? M-mình mới nghe thấy âm thanh gì khủng khiếp quá, cậu không bị thương đấy chứ, meo!? M-mình xin phép một chút meo!”

“Oái, lớp trưởng, chờ đã... ối!?”

Cô nàng lớp trưởng bị tiếng vỡ vụn đột ngột làm cho giật mình, vừa mới hét ở phía bên kia cánh cửa với giọng đầy lo lắng. Bạn dù bị vướng cái chân trong tấm chăn nhưng vẫn lao tới định chặn cánh cửa đang sắp mở ra, tuy nhiên...

... hiện thực rất vô tình.

“A, Okutsuki Soushi! Cậu vẫn ổn chứ... mẻo?”

Từ phía sau cánh cửa đã bị mở không chút do dự, cặp mắt xếch lên dễ thương - đặc trưng của cô gái tộc mèo - dòm vào. Sau khi xác nhận tình trạng của bạn và nở một nụ cười thân thiện trên đôi môi đỏ, cô ấy...

“... Méoooo!”

... đỏ bừng đôi má, dữ dội như núi lửa sắp tuôn trào.

Ừ thì, như tôi đã viết bao nhiêu lần từ đầu tới giờ, ...

... bạn vẫn đang khỏa thân mà.

“Meooooooooooo!!”

“Đ... đồ ngốốốốốc!!”

Tiếng hét the thé của tộc mèo hợp âm với tiếng hét của Arteria và vang vọng khắp ký túc xá nam.

Cô gái ấy đang đứng nhìn bạn trân trân bằng đôi mắt màu thạch anh tím, không thể quay mặt đi vì quá sốc, khuôn mặt đỏ bừng lan đến cả đôi tai mèo trên đỉnh đầu.

“Aaaaaaaaaa! M-mình phải làm gì bây giờ... a!?”

Tất nhiên, theo bản năng, bạn đã lấy tay che háng lại, nhưng rồi bạn nhận ra rằng khi đang cố giữ gìn phẩm giá con người thì chẳng có cách nào che giấu được con dao găm. Như đã đề cập lúc nãy, Hấp huyết quỷ sẽ bị tử hình.

(Khỉ thật, cái nào đây!? Mình nên che cái nào đây!?)

Giữa phẩm giá xã hội và sinh mạng, bạn phân vân không biết nên ưu tiên bảo vệ bên nào, để rồi cuối cùng cứ đứng chết trân ra đó mà chẳng quyết định được gì.

Cơ mà, để tôi nói điều này đã. Bạn đã mất đi cả phẩm giá lẫn sinh mạng rồi nha.

“Meo, meo meo, meo meo meo...”

Cả cô gái tai mèo tự xưng là lớp trưởng dường như cũng đang bị bối rối nghiêm trọng, tay thì cứ bụm miệng, không ngừng phát ra tiếng mèo kêu. Tôi nghĩ thay vì che miệng, cô ấy nên che mắt thì có ích hơn... nhưng có vẻ như cô ấy đã mất đi khả năng nhận định bình thường mất rồi.

“Ng-ng-ngươi tính đứng trơ ra đó đến bao giờ chứ hả!? Xoay người sang bên kia đi!”

Trong căn phòng ký túc xá nhốn nháo cực độ, người đã lấy lại bình tĩnh trước tiên là Arteria - kẻ thuộc giống loài mạnh nhất. Cô rời mắt khỏi bạn, chạy tới chỗ cô gái tai mèo...

... và cắm phập chiếc răng nanh nhọn hoắt vào cổ cô ta.

“M-méo!? Méo, méo!!”

Bị cắn vào khí quản, cô gái tai mèo nhảy dựng lên, vùng vẫy cố gắng thoát khỏi vòng tay của Arteria. Tuy nhiên, có thể là do chẳng địch lại nổi sức mạnh vật lý của Chân tổ Hấp huyết quỷ, hoặc có thể là do bị ảnh hưởng bởi sức mạnh siêu nhiên nào đó của loài quỷ này...

“Meooo...”

... mà chỉ sau mấy giây, cô ta đã ngã xuống và bất tỉnh nhân sự.

“Chụt, ừmm, chúúút... puhộc!”

Arteria sau khi say sưa hút máu của cô gái tai mèo thì từ từ tách người ra. Giữa cái cổ mảnh mai và bờ môi mềm mại đó là một sợi dây bằng nước bọt lấp lánh ánh nắng buổi sáng, đứt lìa ra như một cây cầu.

“C-cái...!?”

“Ưm, hút nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ?”

“Qu... Hấp huyết quỷ! Tự dưng cô làm cái gì thế hả!? Nếu như cô hút máu cô gái đó thì cô ta sẽ hóa thành Hấp huyết quỷ giống như tôi... hả, lẽ nào đó mới chính là mục đích của cô khi đến Apothecaria!?”

“Hảả? Ngươi đang nói cái gì vậy, chỉ là một tiểu nha đầu á nhân thì làm sao có thể trở thành quyến tộc của ta kia chứ? Người nhận được máu của Chân tổ Hấp huyết quỷ, từ trước đến giờ chỉ có mình ngươi thôi đó.”

“Ch-chỉ biến mình tôi thành quyến tộc ư? Thế tại sao cô lại hút máu của cô gái này!?”

“Còn phải hỏi nữa sao? Tất nhiên là hút máu để biết rõ thân phận của tiểu nha đầu này rồi.”

“Tôi biết là cô đã hút máu! Nhưng hút máu với thân phận của cô gái này có liên quan gì với nhau kia chứ!?”

“... Đừng bảo ngươi đang lầm tưởng ta là ‘quỷ hút máu’ đấy nhé?”

“Hảả? Lầm tưởng cái gì? Cái từ ‘Hấp huyết quỷ’ ngoại trừ ý đó ra thì còn nghĩa nào khác kia chứ...!”

“Quả thật là ta hút ‘máu’, nhưng thứ mà ta lấy đi là ‘trí tuệ’ cơ.”

“Ơ?”

Đầu ngón tay bé xíu lướt qua không khí, vẽ thành hai từ trước mặt bạn.

‘Huyết’ và ‘Trí’.

*Chú thích:Huyết (血) vàTrí (知) có cùng cách phát âm trong tiếng Nhật, là Chi.

‘Máu’ và ‘Kiến thức’.

Hai từ tuy có cách phát âm giống hệt nhau nhưng bản chất lại hoàn toàn khác nhau.

“Chân tổ Hấp huyết quỷ, Vương tộc Bất tử, Công chúa vĩnh hằng, Hậu duệ của Cain, Chạng vạng bất tận, Vương nữ Tai ương, Màn đêm bạc của Đồ thư Mê cung... có rất nhiều cái tên để chỉ ta, nhưng dễ hiểu nhất chắc là cái này.”

Cùng một nụ cười quá đỗi xinh đẹp, Arteria nói ra biệt danh của mình:

“Talent Eater. Cái tên này là miêu tả đúng ta nhất.”

Talent Eater, kẻ ăn năng lực.

“T-talent Eater... là khả năng hút trí tuệ ư...!?”

“Chính xác. Ta có thể hút ký ức của đối tượng đã hút máu, khuếch đại và biến nó thành năng lực của mình. Nếu hút được một giọt máu của người khác thì khả năng phục hồi của ta sẽ tăng gấp vài trăm triệu lần, có thể hồi sinh ngay lập tức.”

“L-lẽ nào hôm qua cô hồi sinh là do đã cướp đi năng lực tự phục hồi của tôi...!?”

“Đối tượng hút trí tuệ không chỉ giới hạn ở tốc độ hồi phục thôi đâu. Sức mạnh vật lý lúc đẩy lùi ả quỷ sát nhân cũng là thứ ta đã cướp từ ngươi. Năng lực của ta có thể cướp được cả thể lực, trí lực, lẫn ma lực. Vì vậy mà ta là Chân tổ Hấp huyết quỷ - loài hút máu mạnh nhất mê cung, Màn đêm bạc của Đồ thư Mê cung chứ.”

“...!”

Cảm giác như có ánh sáng tà ác lóe lên trong đôi mắt đỏ của Arteria, bạn nuốt nước bọt. Một cô gái nhắn xinh xắn khoác trên người bộ cache-cœur trắng... nhưng quả nhiên vẫn là quái vật.

“Có điều, vì vài lý do mà năng lực của ta đã bị hạn chế. Dù không còn tốt như xưa nhưng... chỉ cần một giọt máu thôi cũng đủ để ta biết quá khứ của ngươi... Măm.”

Arteria liếm lấy chút máu của bạn còn vương lại trên đầu ngón tay, và...

“Hừm, ‘Okutsuki Soushi’ phải không?”

... cô ấy gọi tên của bạn, cái tên mà bạn không nhớ là đã từng nói cho cô biết.

“Cái...!?”

“Thứ mà ta đã hút được không chỉ có tên của ngươi đâu. Sinh nhật của ngươi là ngày 16 tháng Mười, năm nay ngươi mười sáu tuổi. Ngươi đã bỏ lại mẹ và em gái ở quê hương Nhật Bản, một mình du học tại Alexandria nhằm biết được sự thật về cái chết của cha ngươi, và để noi gương cha trở thành một ‘Doctor Magna’... Có vẻ như 5 năm qua ngươi đã gặp rất nhiều gian nan.”

“C... cô thật sự đã hút ký ức của tôi...!”

Arteria đang huyên thuyên thông tin mà bạn mới chỉ cung cấp cho viện dược thảo Apothecaria. Đây chính là năng lực của quỷ hút trí tuệ, của Talent Eater.

“... V-vậy là, cô đã biết về tôi từ máu của tôi lúc đó...”

“... Đúng thế. Đầu tiên hãy thử nghĩ xem, ta đã làm thế nào để đưa ngươi vào căn phòng ký túc xá này? Ta làm gì biết số phòng của ngươi, hay là biết ký túc xá nam của Apothecaria ở đâu cơ chứ?”

“Đ-đúng là như vậy... Thế, cô biết về tôi tới đâu?”

“Nếu muốn chạm đến đáy sâu của ký ức, ta sẽ cần hút nhiều máu đến mức giết chết ngươi. Ngược lại, những ký ức bề mặt thì chỉ vài giọt máu là đủ. Với lượng máu mà ngươi đã mất hôm qua, chẳng có chuyện gì về ngươi mà ta chưa biết cả.”

Ánh mắt như nhìn thấu nội tâm sâu thẳm... à không, như lẳng lặng đọc lại câu chuyện mà mình đã nắm rõ cho đến từng ngóc ngách, đang nhắm thẳng vào bạn.

“... Ta nhớ ra rồi, Soushi.”

Đôi mắt màu máu nheo lại, dường như đang chứa đầy những cảm xúc phức tạp.

“... Thế, giờ ngươi đã hiểu lý do tại sao ta lại biết ngươi rồi chứ? Cả việc hút máu của tiểu nha đầu này cũng là để giải quyết chuyện cho gọn thôi.”

“... Ch-chứ gốc không phải tại cô bực mình thổi bay cái tay nắm cửa à? Ừ thì cô đã giúp tôi, nhưng nếu định làm thế thì nên báo trước để tôi biết mà phản ứng chứ!”

“À, cái đó thì không phải bác ái, đến chín mươi phần trăm là vì ta muốn trêu ngươi thôi.”

“Ớ, thế té ra là hoàn toàn có ác ý á!? V-vậy là tại cô cả! Báo hại tôi bị nhìn thấy bộ phận quan trọng... ớ, oaaaaaaaaa!?”

Sực nhớ ra lý do nãy giờ mình cứ cảm thấy phần dưới lành lạnh (khỏa thân), bạn lập tức nhảy lên giường và lấy khăn che háng lại.

“Ưưư... mới lần đầu gặp bạn cùng lớp mà tôi đã để họ nhìn thấy thứ chẳng ra gì mất rồiii...!”

“... T-tại sao chỗ đó hơi phình lên vậy...?”

“Vì đang là buổi sáng chứ sao! Đừng có nhắc đến nó! Mà cũng đừng có nhìn!”

Bạn, đang ôm đầu khóc rấm rứt trong tấm chăn, hối hận vì sự ngu ngốc của mình. Arteria, như muốn an ủi bạn, gượng gạo nói:

“... À, ờ, ngươi không cần phải lo chuyện đó đâu. Bởi vì ta đã hút ký ức của cô ta rồi mà... Với lại, đây không phải lần gặp mặt đầu tiên đâu. Có vẻ như cô gái này biết ngươi đó.”

“... Ơ? Cô ấy... biết tôi!?”

Bạn nhổm người dậy trên giường, hướng ánh mắt về cô gái đang nằm bất tỉnh dưới sàn.

Như đã đề cập, ở Alexandria có rất ít người biết thân phận của bạn.

(... Mình đã gặp cô ấy hồi nào ta? Từ lúc đến cảng vào hôm qua chăng? Hay là từ5 năm trước...?)

Bạn chăm chú quan sát ngoại hình của cô gái. Chiếc áo chùng màu chàm đang trùm lên thân thể mảnh khảnh cao khoảng một mét sáu kia... chính là đồng phục của Apothecaria. Vì cả mặt ngoài của mảnh giáp kim loại - bao phủ từ vai cho đến hết bắp tay trái - cũng khắc biểu tượng chùm cà na, nên hẳn đúng cô ấy là bạn cùng lớp của bạn rồi.

Vấn đề là bạn hoàn toàn không nhận ra đôi tai mèo dễ thương đang cực kỳ nổi bật trên mái tóc nâu kia. Ở Alexandria này thì người tộc mèo cũng không hiếm hoi gì nhưng...

“... Tôi không nhớ nổi. Từ trang phục thì tôi chỉ biết cô ấy là học sinh của Apothecaria thôi...”

“Ta có lời khuyên dành cho ngươi, đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài không những là thói quen xấu mà còn là hành động tự sát đó. Tại quốc đảo Viễn Đông chuyện thế nào thì ta không biết, nhưng ở đây là thủ đô của Đồ thư Mê cung.”

“...!”

Cô gái Hấp huyết quỷ mạnh nhất - có ngoại hình chỉ tầm tuổi thiếu niên - cười như mỉa mai và nói. Từ đôi môi khẽ cong lên kia thấp thoáng lộ ra chiếc răng nanh nhọn hoắt.

“Có điều, ngươi mà quên thì hơi phiền đấy. Nhưng cũng khó mà chia sẻ trí tuệ đã hút được cho người khác nên đành chịu vậy. Ta sẽ nói bằng miệng, ngươi hãy ghi nhớ bằng quyển sách đó đi.”

Arteria nói vậy và bắt đầu truyền đạt thông tin về cô gái giống mèo kia.

“Tên của tiểu cô nương này là Kalmia Lordtokson. Lớp trưởng của lớp học sắp nhận ngươi, và là một trong hai người đã đón ngươi tại cảng Alexandria vào hôm qua.”

“Đã đón tôi... tức là cô gái Kalmia này biết quan hệ giữa tôi và cha tôi?”

“Không, theo những gì ta hút được thì có vẻ như cô ta không biết. Nếu là đồng bọn của kẻ thù thì đáng lý cô ta phải biết sự kiện 5 năm trước, thế nên chắc không có liên quan gì đến kẻ thù của cha ngươi đâu.”

“... Cũng đúng, manh mối về 5 năm trước... làm sao có thể tìm ra đơn giản như vậy được...”

“Nhưng... có vẻ như tiểu cô nương này sở hữu sức kháng phép thuật bền bỉ hơn người thường. Chắc mấy phút nữa thôi là cô ta sẽ tỉnh lại đó, ngươi mau mặc đồ vào đi, sau đó phải nghĩ cách lấp liếm tình huống này.”

“Mấy phút nữa tỉnh lại...? Hảảảảảả!? Cô nói muộn quá đấy! Đùng một cái sao nghĩ kịp kia chứ! Mà tôi còn chẳng có đồ để mặc đây!”

“Hư hưm! Này, thế ngươi đã quên chức năng của quyển sách này rồi à?”

Arteria hào hứng lấy ra quyển Bộ giấy gấp để trở thành bậc thầy gấp hình giấy, xé một trang và hô: “Đồng phục của Apothecaria”.

Giấy gấp hóa thành bộ đồng phục mới tinh trong tích tắc.

“... Cô dùng giấy gấp từ đầu thì tôi đã không bị thấy chỗ nhạy cảm rồi.”

“Thì ai biểu... ngươi hổng nói là muốn dùng.”

“Gừ hừ...”

Bạn nghiến răng, nhìn chăm chăm Arteria với đầy vẻ ấm ức. Có điều này tôi muốn khuyên bạn, tốt hơn là bạn hãy mau học cách vận dụng sách đi.

Bởi vì nơi đây chính là thủ đô của Đồ thư Mê cung, thành phố của kho sách di tích nơi mọi quyển sách mà trí tưởng tượng của con người có thể chạm tới đang ngủ say, Alexandria.

Bình luận (0)Facebook