• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 0: Ếch Ngồi Đáy Giếng (1)

Độ dài 631 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-13 13:30:05

Tôi sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng nhỏ ở vùng ngoại ô.

Ngôi làng của chúng tôi có thể coi là ngôi làng quê mùa hơn cả những ngôi làng quê mùa, nằm cách xa thủ đô và phải mất nhiều ngày đường đi.

Không khí trong làng lúc nào cũng ngột ngạt và nặng nề, có lẽ là do bị bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp rào chắn được dựng lên để ngăn chặn sự xâm nhập của đám quái vật và những kẻ lang thang.

Những nơi duy nhất phục vụ nhu cầu thiết yếu của dân làng là vỏn vẹn một rạp chiếu phim cũ kỹ và một cửa hàng bách hóa nhỏ bé. Ngôi trường duy nhất thì cũng chỉ có tổng cộng tất thảy mười hai học sinh.

Ngay cả một trạm y tế cũng không tồn tại, và đa số dân làng đều phải dựa vào một trị liệu sư không có giấy phép hành nghề. 

Lẽ tự nhiên, bất cứ đứa trẻ nào cũng muốn tìm cách rời bỏ ngôi làng nghèo nàn này. Cứ mỗi khi một xe hành hương của thương nhân đi ngang, họ đều phải bận rộn đón chào những lũ trẻ như thế. 

Người thương nhân, vây quanh bởi lũ trẻ, sẽ dành cả ngày kể về những câu chuyện của những anh hùng ở ngoài kia.

Ví dụ như, câu chuyện về ba người du đãng đã ngăn chặn cơn sóng triều quái vật ở miền Đông. 

Hay chuyện kể về một lão chiến binh lành nghề, đã chém giết những con ác quỷ dễ dàng như thế nào đằng sau bức tường thành phía Bắc.

Qua mỗi câu chuyện được kể, ánh mắt của lũ trẻ dâng lên từng niềm khát khao long lanh cháy bỏng. Đôi khi chúng sẽ đứng bật dậy ngay giữa câu chuyện, chia thành từng nhóm và phân vai diễn trò. 

Khi ánh mặt trời dần tắt, những người mẹ sẽ đến tìm đón lũ trẻ về, người thương nhân lúc này sẽ giới thiệu những món nữ trang rẻ tiền và các vật phẩm hộ thân, hẳn nhiên, chiến thuật này chưa lần nào thất bại.

 Tuy nhiên, tôi lại không có hứng thú nào với những thứ như thế cả. Kỳ lạ thay, thứ duy nhất mà tôi ao ước là một cuộc sống vô lo vô nghĩ như con ếch ngồi đáy giếng trong những câu chuyện cổ tích mà tôi từng đọc qua khi còn bé. 

Ở phần cuối của câu chuyện, con ếch cuối cùng đã từ bỏ việc rời khỏi cái giếng. Trong khi những người bạn của con ếch chê cười dè bĩu nó vì đã từ chối bước ra khỏi cái giếng và khám phá thế giới rộng lớn ngoài kìa, và rằng nó đã ngu ngốc thế nào, bản thân tôi lại có cảm nhận trái ngược hoàn toàn. Con ếch ấy chỉ đơn thuần nhận ra giới hạn của bản thân và hài lòng với điều đó mà thôi.

Đối với tôi, ngôi làng này là hiện thân của cái giếng đó. Ngôi làng hạn hẹp và bé tí ấy chính là toàn bộ thế giới của tôi. Dù cho nó có trở nên xấu đi hay tốt hơn cũng không phải là điều đáng bận tâm tí nào cả.

Tôi không biết là làm thế nào mà mình lại có những suy nghĩ như vậy. Có lẽ, tôi đã từ bỏ việc hi vọng vào một thế giới giả tưởng mà khả năng cao không bao giờ xảy ra được và chỉ hướng về hiện thực tàn khốc mà thôi.

Một điều chắc chắn là, với tư cách là một đứa trẻ, tôi tin chắc rằng lớn lên và già đi vốn là vận mệnh đã được định sẵn cho mình rồi. 

Bình luận (0)Facebook