• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chap 22: “Event : Sự khuấy động của con Quỷ (Phần 1)”

Độ dài 3,473 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 08:49:01

Trans+edit: zRekaiz

-------------------------------------

“Thế éo nào?"

Đã quá muộn để thốt ra điều đó. Events đang tiến triển rất nhanh còn Rion thì đang hộ tống Ariel đến lâu đài bỏ hoang cách tòa thành không xa.

Họ đi cùng với hoàng tử Arnold, Lancelot, Charlotte và Maria. Mỗi người họ, kể cả Ariel, đều được các hiệp sĩ hộ tống.

Rion không hề muốn đi chung với họ một chút nào. Cậu chỉ đến gặp Vincent để khuyên nên từ chối lời mời mà thôi.

Thiên hạ đồn rằng lâu đài này là nơi của bọn ác nhân. Họ đến đây để điều tra sự thật. Đây là động thái đầu tiên cho cuộc tấn công sắp tới từ bọn quỷ. Event đầu tiên của trò chơi.

Rion không hề biết mọi thứ đã được sắp đặt từ trước. Tuy nhiên, từ khi hoàng tử, ba thằng hầu tước và chỉ huy Maria tham gia, cậu nhận ra có gì đó sai sai. Hơn nữa, nó quá giả tạo.

Chả có cái lý do nào để họ lại đến một nơi đầy hiểm nguy này, cho dù có nhiều hiệp sĩ đi theo hộ tống.

Mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, không nghi ngờ gì nữa, là một trong Events.

Rion không nhận ra rằng việc Vincent từ chối sẽ khiến âm mưu liên lụy tới Ariel. Hơn nữa, sự can thiệp vào thế giới như một lời mời gọi hấp dẫn từ chính hoàng tử.

Khi Rion nói với Ariel về nó, thì cũng quá muộn rồi. Cô bé sẽ không từ chối lời mời của Arnold. Cho dù cảm thấy gì đi nữa, cô sẽ luôn chiều theo ý muốn của vị hôn thê. Đó là cách làm của Ariel.

Khi Rion nghe câu trả lời đó, câụ khụy xuống trong nỗi tuyệt vọng. Ariel vẫn thản nhiên và nói với cô dự định của họ.

Rõ ràng là Rion cũng sẽ đi, không đời nào cậu lại để cô đến một nơi nguy hiểm như vậy.

Và đó là điều đã dẫn đến tình hình hiện tại.

Hai hiệp sĩ dẫn đầu nhóm với ngọn đuốc, cả hai đều thuộc lực lượng hoàng gia. Theo sau là Arnold và Ariel với Lancelot và Maria, cuối cùng là Charlotte. Các hiệp sĩ còn lại bảo vệ hai bên sườn.

Rion và bọn đầy tớ đi theo họ từ xa. Từ vị trí của cậu, có thể thấy rằng họ đang rất đề phòng.

Cảm xúc của cậu rối bời. Bởi đây là chuyện liên quan đến nhân vật chính. Mặc dù nó thực sự nguy hiểm, nhưng nó sẽ không đe dọa đến tính mạng của các nhân vật quan trọng, dĩ nhiên là gồm cả Ariel.

Kết luận này khiến cậu vui lên một ít. Nhưng nếu đúng như vậy, thì cốt truyện của trò chơi đang tiến triển khá tốt. Nghĩa là những nỗ lực của cậu là vô ích cho đến nay. Và nó khiến cậu cảm thấy thất vọng. Rion, với kiến thức hạn hẹp của mình, cậu không hề biết chuyện này có đúng hay không.

Thật lòng mà nói, cậu đang tự chìm vào những suy nghĩ để không phải chú ý đến những người khác.

Hoàng tử đã chọn Ariel. Nghe vậy ai cũng nhạc nhiên, kể cả Rion. Họ thậm chí không biết rằng cô ấy đã nhận lời mời của Arnold. Rion không thể đoán được âm mưu đằng sau những động thái của hoàng tử là gì ?.

Mặc dù cậu đã cảnh giác và liên tục theo dõi, nhưng hiện tại vẫn không có dấu hiệu của ý định xấu xa nào cả. Ngược lại với những cố gắng của cậu, Arnold vẫn đang cố bắt chuyện với Ariel.

Rion vừa nghi ngờ vừa vui, và một chút buồn buồn.

(Dừng lại!)

Cậu nhanh chóng gạt bỏ những cảm xúc kỳ quặc trong tâm mình.

“Hmm? Làm cái gì đấy?”

Nói rồi, Charlotte tiến đến trước mặt cậu.

“Thưa cô?”

“Cánh tay ngươi tự nhiên rung lên, có chuyện gì à?”

Có vẻ cậu không chỉ gạt bỏ những suy nghĩ mà còn rung cánh tay trong vô thức.

“Ehm… mạng nhện. Một cái mạng nhện thưa cô”

“Mạng nhện à?”

“Vâng. Tự nhiên nó xuất hiện nên tôi đang gạt nó ra đây”

“Ta thấy rồi”

“Không có gì phải lo đâu thưa cô. Đừng để ý tôi và cứ đi đi”

“Ah, ngươi thấy đấy, có một vấn đề”

“Một… Vấn đề?”

“Ta chả có ai để nói chuyện và chả có gì để làm bây giờ cả”

“… Oh, tôi thấy rồi. Thật không may”

Mặc dù Arnold với Ariel, Lancelot cùng Maria đang vừa đi vừa nói chuyện, thì Charlotte lại không có ai bên cạnh cả.

“May mắn thay, ta biết phải làm thế nào rồi”

“… Ah? Không phiền nếu tôi hỏi nó là gì chứ?”

“Là ngươi”

“… Tôi?”

“Đúng, ngươi. Đi cùng với ta”

“… Nhưng tại sao?”

“Tốt thôi! Đừng cảnh giác quá! Thấy ta có khó chịu không?”

Giọng điệu giận dữ của Charlotte vang lên trong lâu đài bỏ hoang. Mọi người ai cũng nhạc nhiên quay lại nhìn vào căn nguyên của sự hỗn loạn. Và tất cả những ánh mắt đó đều không ngừng hỏi Rion.

“… Tôi thành thật xin lỗi thưa mọi người. Mọi thứ vẫn ổn, xin hãy tiếp tục điều tra đi ạ”

Ariel nhìn cậu một cách nghi ngờ. Khi vừa sắp nói gì đó thì Arnold lại thúc cô đi tiếp.

“Có vẻ như ta vừa gây ra chút chấn động. Hãy chấp nhận lời xin lỗi của ta”

“Làm sao tôi có thể thưa cô, điều này hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi đáng lẽ nên nói rõ ngay từ đầu rằng tôi đã ngần ngại khi nói chuyện với cô, không phải do cô đâu”

“Đừng nghĩ nhiều quá. Chúng ta chưa từng nói chuyện trước đây, và ta chọn ngươi vì ta hi vọng rằng nó sẽ có gì đó khác biệt”

“Thật vậy sao… Tôi không chắc rằng liệu mình có thể đáp ứng những kỳ vọng cao như vậy không, nhưng cô đã muốn như vậy, thì tôi không thể từ chối nữa”

“Hoàn hảo. Theo ta. Ngay cả khi ngươi hoàn toàn tẻ nhạt, nó còn thô lỗ hơn khi đi một mình trong im lặng”

“Như cô muốn, Charlotte”

Và như thế, Rion bắt đầu nói chuyện với Charlotte nhưng gần đây cậu không còn thấy mình là chính mình nữa.

Khi Ariel đang trò chuyện với những học sinh trong quán ăn,cô liên tục nói với nhiều người. Nhưng khi nó xảy ra, cũng là lúc Rion giúp những học sinh đó bớt lo lắng, thoải mái trở lại.

Do đó, khi nói chuyện, cậu phải nhiều lần nói đùa để giảm bớt căng thẳng. Những câu nói đó chủ yếu dựa trên những câu chuyện về Vincent khi cậu còn nhỏ.

Nhờ đó, cậu có thể nói cho Vincent và thay đổi mục tiêu của mình để làm những học sinh đó thân mật với hoàng tử hơn.

Giờ cậu đang kể lại nó cho Charlotte. Bất chợt, cậu nghĩ cô cũng giống như Vincent.

“Đ-Đợi đã một chút ... Mình ... Dạ dày …… Tôi đã nghe những tin đồn, nhưng ... Không phải là quá nhiều sao?”

Nghe những lời nói đó của Rion khiến Charlotte giữ bụng mình để cố gắng kìm nén tiếng cười của mình.

“Err ... Tôi thừa nhận phản ứng này nhiều hơn tôi mong đợi ... Có lẽ tôi có thể làm điều gì đó không đúng lúc này?”

Rion hỏi với khuôn mặt nghiêm túc chết người.

“A-Sau tất cả những điều đó ... Cậu .. .. Trời, điều này quá buồn cười, tôi hầu như không thể giữ bản thân mình được nữa ..”

Thấy phản ứng của Rion, Charlotte bật cười. Không quan tâm đến những gì người khác có thể nghĩ, cô gần như cúi xuống nửa cười trong khi được hỗ trợ bởi vai của Rion.

“Erm…”

“X-Xin lỗi ... Đ-Đợi chút đã ... Tôi sẽ sớm gặp lại nhau ...”

Dường như mong muốn của Charlotte cho một công ty thú vị đã được cậu ta đáp ứng đủ hơn. Mặc dù cậu hài lòng với điều đó, cậu có thể cảm nhận được những tia sáng xuyên qua của Ariel đâm cậu mỗi lần nghe thấy tiếng cười.

" Vì Chúa! Hai người có dừng lại không! Cậu nghĩ chúng ta ở đâu?”

Để giữ cuộc nói chuyện với Maria, Lancelot phàn nàn lớn tiếng. Lý do thực sự anh ấy làm như vậy là vì cuộc trò chuyện với Maria bị gián đoạn với cô gái ngày càng tò mò về những câu chuyện rõ ràng buồn cười mà Rion đang nói với Charlotte.

“Cậu nói hoàn toàn chính xác, chúa Lancelot và tôi cầu xin sự tha thứ của cậu. Phu nhân Charlotte, không phải là lúc… ”

“Một khoảnh khắc nữa, làm ơn. Hãy để tôi bình tĩnh lại một chút.”

“Tôi sợ rằng thời gian của chúng tôi đang hết nhanh. Tình hình dường như không còn chỗ trống để trả tiền.”

“Eh?”

Ngay lập tức nhận ra ý nghĩa đằng sau những lời của Rion, Charlotte ôm chặt lấy sự vui vẻ của cô. Biểu hiện của cô thay đổi và cô bắt đầu cố gắng thăm dò những hiện diện vô hình trong môi trường xung quanh cô. Charlotte không phải là người duy nhất làm vậy. Ngay cả Lancelot, người vừa mới phàn nàn, bắt đầu chú ý.

“Họ ở gần, phải không? Tôi tự hỏi tại sao chúng ta không thể thấy chúng.”

Charlotte lẩm bẩm nói chuyện với chính mình.

“Tôi sợ rằng họ có nhiều khả năng dưới chân chúng ta.”

Rion đã trả lời cô ấy.

“…….!?”

Giọng ngạc nhiên của Charlotte đã bị chết đuối bởi tiếng động lớn. Họ bị nhấn chìm bởi một đám mây bụi dày đặc. Với tầm nhìn của họ bị che khuất, họ có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

"Mời đi lối này!"

Tay cô mạnh mẽ kéo khi nghe thấy tiếng hét, Charlotte theo sau ngoan ngoãn biết rằng đó là Rion. Giờ cô đã quen với giọng nói đó rồi.

“Chuyện gì vậy !? Kẻ địch đâu rồi !?”

Lancelot cũng bị bối rối bởi tình hình. Rõ ràng họ đang bị tấn công và mọi người, như Charlotte, có thể cảm nhận được sự hiện diện của kẻ thù. Vì kẻ thù vẫn không thể nhìn thấy, nhưng rõ ràng là đã xác định được rằng khoảng cách họ phải ở ngay dưới chân ta.

“Chúng ở dưới mặt đất sao ?!”

"Có khả năng! Bọn chúng định đánh lén ra, tấn công chắc chắc sẽ đến từ phía sau.”

Giọng của Rion được mọi người lắng nghe và tất cả họ đều chia sẻ suy nghĩ của anh. Từ một nơi nào đó, Arnold có thể nghe thấy tiếng la hét.

“Kẻ thù ở dưới và đằng sau chúng tôi! Thiết lập đội hình!"

"Vâng thưa ngài!"

Khi đám mây bụi bắt đầu xóa các hiệp sĩ có thể được nhìn thấy theo hướng dẫn của Arnold. Khi Charlotte đang xác nhận tình hình, cô đột nhiên cảm thấy cảm giác tay Rion giữ cô biến mất.

Ngay sau khi tầm nhìn nào đó trở lại, anh buông cô ra và lập tức di chuyển về phía Ariel.

“Thưa cô chủ, cô ổn chứ!”

"Tôi ổn. Cậu dường như cũng không bị tổn thương.”

“Bằng cách nào đó. Tôi sợ rằng những người hầu khác đang đi phía sau tôi…”

"Tôi hiểu."

Tất cả những người không phải chiến binh đi sau Charlotte và Rion đều bị chôn vùi bởi những mảnh vụn từ sự sụp đổ. Và ngay cả khi ai đó sống sót, họ sẽ phải đối mặt với…

“Cái quái gì ... Những người đó ...?”

Lancelot hỏi với giọng run rẩy. Anh không thể thực sự giúp được, đám mây bụi bặm lộ ra một đám đông trông rất kỳ cục. Những sinh vật đó không phải là con người cũng không giống như một con thú ma quỷ, đó là một loại kẻ thù mà những người ở độ tuổi này chưa bao giờ thấy trước đây.

“Vì vậy, những tin đồn về mặt kỹ thuật là đúng, huh? Những thứ này thực sự là không còn là người nữa.”

Trái ngược hẳn với sự run rẩy Lancelot, Arnold nhìn có vẻ hoàn toàn bình tĩnh.

“Điện hạ, xin rút lui.”

 Một trong những vệ sĩ hoàng gia trước mặt Hoàng tử Arnold nói, khi không rời mắt khỏi kẻ thù.

"Tôi sẽ chiến đấu."

“Thưa ngài, kẻ thù này là không rõ. Chiến đấu ở đây và bây giờ là liều lĩnh. Cố gắng đánh mà ta không có một tí thong tin gì về kẻ thù cũng chỉ khiến ta như một kẻ ngốc chém gió mà thôi.”

"TÔI…"

Lý do đằng sau những lời nói sắc bén của lính hoàng gia rõ rang là muốn Arnold mất ý chí chiến đấu. Nếu có điều gì đó xảy ra với Thái tử, các lính canh sẽ bị trừng phạt nặng nề ngay cả sau khi chết nếu họ không sống sót. Ưu tiên hàng đầu của họ là sự an toàn của Arnold. Cuộc sống của riêng họ củng chỉ được xếp hạng xa phía sau.

Tất cả các hiệp sĩ khác thuộc nhóm đều ở cùng vị trí. Nếu họ không bảo vệ được, những tội danh của họ, cái chết và tai tiếng đang chờ họ. Đó là lý do tại sao tất cả bọn họ di chuyển trước mặt các quý tộc trẻ tuổi để bảo vệ họ khỏi bị tổn hại.

“Arnold-sama, chúng ta hãy rút lui.”

"Gì?"

Người đầu tiên đồng ý với những lời của những hiệp sĩ đó là Maria.

“Không cần phải dành sức mạnh chiến đấu ở đây, chúng ta nên rút lui và tập hợp lại.”

“Giả sử tôi đồng ý, chúng ta sẽ đi đâu? Lối ra đã bị chặn.”

“Tất cả các lâu đài có nhiều hơn là một cánh cổng, phải có một lối thoát khác.”

"Cô nói đúng."

“Hãy nhanh lên. Chúng ta càng do dự, gánh nặng của các hiệp sĩ càng lớn.”

"Cô…"

Những lời của Maria, phản bội giả định rằng những người hộ tống của họ sẽ bị bỏ lại phía sau. Arnold, nhận ra điều đó ngay lập tức, nhìn Maria như thể anh không thể tin rằng cô đã nói thế.

Sự ngạc nhiên của anh là tự nhiên. Ngay lúc này Maria đang cố gắng làm điều tương tự như vậy, cô ấy đã đánh gục Vincent một cách thô bạo trong chuyến du ngoạn.

“Chúng ta cần phải đi ngay bây giờ.”

Cô nắm lấy bàn tay do dự của Arnold và cố gắng dẫn anh đi nhưng anh đã bắt cô ngay lập tức.

“Arnold-sama?”

“...”

Cô ấy không sai. Anh biết anh nên trân trọng cuộc đời mình hơn bất cứ điều gì. Nếu đây là một cuộc chiến tranh, nó sẽ bị mất ngay lúc anh ta ngã. Tuy nhiên, ngay cả khi lý do của anh ta bảo anh ta đi, trái tim anh ta sẽ không để anh ta rời đi.

Arnold bị tê liệt vì thiếu quyết đoán.

“Xin hãy cẩn thận.”

“... Tôi sẽ cố gắng thưa cô chủ.”

Một chút xa khỏi Arnold do dự, Rion đang nói chuyện với Ariel. Mọi người sẽ hiểu ngay ý nghĩa đằng sau lời nói của họ chỉ bằng cách lắng nghe.

“Rion”

“Vâng, thưa cô chủ?”

"Quỳ xuống."

“Đây không phải là lúc ...”

"Không được cãi!"

"Nhanh nào."

Mặc dù tốc độ đi bộ của những sinh vật thù địch đó rất chậm, họ sắp sửa kết thúc chúng. Tuy nhiên, Rion quỳ xuống khi anh được bảo và đang nhìn Ariel một cách mong đợi.

Ariel đưa tay lên giữa hai bàn tay và tiến gần hơn như thể cố gắng nhìn vào những phần sâu nhất của mắt Rion.

“... Ta cấm ngươi chết. Ngươi hiểu không?”

“Mong muốn của cô là mệnh lệnh của tôi, thưa cô chủ. Tôi nhất định sẽ không chết.”

“Không có vấn đề gì xảy ra, ngươi sẽ trở lại với ta.”

“Tôi nghe và tôi sẽ sẽ cố gắng.”

“Rion ... Ta ... sẽ đặt niềm tin của ta vào ngươi.”

Cô buộc phải thay đổi những lời cuối cùng. Những điều cô thực sự muốn nói không thể nói trong tình huống này.

“Những lời đó sẽ là sức mạnh của tôi. Thưa cô chủ của tôi, đã đến lúc rồi.”

"Đúng thế."

Rion từ từ đứng lên và quay lưng lại với Ariel rút kiếm của mình. Vincent cho anh mượn thanh kiếm đó, một cái với đỉnh của Ngôi nhà Windhill, chính xác là những khoảnh khắc như thế này.

“Tôi sẽ đi !”

Ngay sau khi nói vậy, Rion lao về phía trước. Không chút do dự, anh lao vào đám đông kẻ thù. Ariel hổ trợ Rion của mình bằng một câu thần chú.

“Hah !?”

Arnold, người đã vô tình thốt ra một tiếng kêu bất ngờ. Lúc đầu, nó nhìn anh như thể Ariel đang cố tấn công Rion. Tuy nhiên, ma thuật của cô ta chạy quanh anh ta và tấn công kẻ địch ở phía trước. Đồng thời, Rion cũng cắt một mục tiêu khác bằng một cú đánh.

Phong trảo của Rion không bao giờ dừng lại. Anh đánh vào những tên lửa đang vây quanh người và bất cứ khi nào anh ta vung thanh kiếm lớn của mình thì Ariel ngay lập tức theo sau để hỗ trợ anh ta.

"Kinh ngạc….."

Anh vô thức bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình. Nó không nhằm vào kiếm thuật của Rion cũng như phép thuật của Ariel. Điều đã gây ấn tượng với anh là sự hợp tác của họ, thật tuyệt vời, tất cả mọi người khi thấy được điều này sẽ đều đấu tranh để bắt chước được như họ.

“Điện hạ! Arnold! Chúng ta nên rút ngay lập tức!”

Người nói những lời này là Ariel.

"Nhưng tại sao?"

Thái tử không thể hiểu được chút nào. Cô ấy có thể từ bỏ Rion ở một nơi như ở đây.Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn vào mối quan hệ của họ trước đây ... Rõ ràng là nó đã vượt trội hơn cả một chủ nhân và đầy tớ.

"Xin hay nhanh lên! Đừng để Rion cố gắng lãng phí!”

"Nhưng…"

“Điện hạ, làm ơn đi!”

Các hiệp sĩ, người ngạc nhiên bởi cách chiến đấu của Rion và Ariel, đã được đưa trở lại với thực tế bằng giọng nói của cô. Maria cũng vậy.

“Arnold-sama, chúng ta thực sự cần phải đi ngay bây giờ.”

Lần này cô ấy nắm chặt tay Arnold và cô ấy kéo anh ta theo. Lancelot và Charlotte theo sau. Với Rion và các hiệp sĩ bỏ lại phía sau, các quý tộc đã trốn thoát khỏi chiến trường.

“Không ai trong số họ có vẻ đặc biệt gì là mạnh mẽ.”

Rion, đã xác nhận rằng Ariel và những người khác đã biến mất, ngay lập tức tái tham gia lại với quân lính. Các hiệp sĩ được xếp hàng bên cạnh anh ta chặn con đường.

“Nếu nó chỉ là con số, chúng ta hoàn toàn có thể đánh được.”

Các hiệp sĩ  để có được một cái nắm bắt tốt về sức mạnh của kẻ thù ,ngay bây giờ.

“Tôi cho rằng, nếu mọi thứ vẫn như vậy cùng tốt.”

“... Nhưng cậu mong đợi nhiều người trong số họ đến?”

“Những thứ trước mặt chúng ta được gọi là undead. Họ là những xác chết bị buộc phải trở thành một con rối nghe theo mệnh lệnh của người điều khiển bằng phép thuật gọi hồn. Theo kiến ​​thức của tôi, họ nên được kiểm soát bởi một ai đó hoặc một cái gì đó.”

"Tôi hiểu rồi."

“Và nếu có ai đó như thế ở đây...”

"Rồi sao?"

“Vậy thì, tôi sợ, nó sẽ lại tăng lên. Họ đã, sau tất cả, những binh lính chết ngay từ đầu.”

Cứ như chờ đợi lời giải thích của Rion kết thúc, undead bị đánh bại ở khắp hành lang đứng lên từng cái một. Thật không may, dự đoán của cậu lại đúng theo từng chi tiết.

"Đang trêu tôi à…."

“Không có thời gian để ngạc nhiên. Vòng thứ hai sẽ bắt đầu bây giờ, hãy chuẩn bị cho trận chiến đi.”

Mặc dù Rion nói đây là sự bắt đầu của vòng thứ hai, nhưng rõ ràng là mọi thứ sẽ không kết thúc với điều đó. Các hiệp sĩ, không biết có bao nhiêu lần undead đã sống lại,họ đã phải đánh những  trận chiến mà không có hồi kết .

-------------------------------------

Ờ thì...gì nhỉ bạn gì đó bên watpad ơi....tên là gì ấy nhỉ....hình như là PORTGAS... gì gì đó mình éo biết, nhưng sao bạn lấy bản dịch mà không hỏi lấy mình 1 tiếng thế, ăn cắp thế vui lắm hả? được cái gì thế? Sự tôn trọng, danh tiếng, hay là cái trình tiếng anh?? Mình chỉ cảnh báo bạn là đừng có mà ăn cắp mà nhận của mình như thế, GHI NGUỒN VÀO.

Và lời kết, mình dịch 2 cap, nếu có hứng thì mai sẽ ra thêm 2 chap nữa...sai xót gì thì các bạn cứ cmt bên dưới nhé.

Bình luận (0)Facebook