Tenchi muyo GXP
Kajishima MasakiKajishima Masaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 Fuku - Kì nghỉ trên tàu

Độ dài 9,074 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-06 22:15:24

Dodo doodo doodo doodo doododoku, gang! Doggu! Gan! Gying ooot! Dogogguaaaaaaan!!

...............................

Đó là một âm thanh không thể được coi là vật của thế giới này. Đó là một âm thanh có thể gây ra một cơn đau tim ở một người yếu ớt.

Đầu tóc của Seto và Kuisu rối tung, họ đổ mồ hôi như thác nước, trang phục của họ bẩn và rách ở một số chỗ. Họ chạy đến cầu tàu Mikagami với vẻ mặt tuyệt vọng. Cấp dưới của họ chưa bao giờ thấy họ trong tình trạng như vậy trước đây. Không ai cười trước tình huống này vì ngay sau đó Gyokuren đuổi theo họ như một con quỷ.

"Wow ~~~"

Misaki thốt lên. Cô đã nghe thấy những gì đang xảy ra với mẹ mình và lên tàu rình mò.

"Onee-sama, em sợ Gyokuren-chan ~"

Cô ấy bám lấy Funaho cũng đang thất thần.

Seto và Kuisu mở khóa chiếc lồng bị bỏ lại trên cầu tàu Mikagami và nhảy vào đó. Một tiếng gọi gần gũi khi họ đóng lồng. Gyokuren lao vào va chạm với cái lồng tạo ra một âm thanh khủng khiếp và cuối cùng dừng lại. Cô ấy thọc tay vào giữa thanh và dừng lại chỉ vài cm trước Seto.

Gyokuren nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Seto, cô thở một hơi nặng nhọc rồi bắt đầu rơi nước mắt trước khi trở lại như cũ.

"Ồ, xin lỗi ..."

Với một nụ cười chua chát, thần thái cô trở nên lạnh lẽo. Chân của Seto và Kuisu yếu dần và họ ngã quỵ xuống sàn.

"Ta nghĩ mình vừa són ra một chút rồi..."

"Tôi cũng vậy ... khuôn mặt cuối cùng đó là thứ đáng sợ nhất mà tôi từng thấy ..."

"Đã lâu rồi ta không nhìn thấy một khuôn mặt đáng sợ như vậy."

"Điều này khác với Ringo-chan, cô ấy cũng sẽ sợ hãi trước khuôn mặt này."

"Đúng vậy, không giống như khuôn mặt cô ấy, khuôn mặt của Gyokuren-chan có nghĩa là tính mạng của ta đang gặp nguy hiểm."

"Oh Seto-sama, nếu bà không nghĩ rằng khuôn mặt của Ringo-chan nghiêm túc đến mức nào thì bà là một kẻ ngốc đấy."

Hai người nói chuyện với nhau khi họ thở hổn hển

"Vậy, ngài có thể nhanh nói cho tôi lý do được không?"

Lúc đó Gyokuren đã hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường.

"Được, dĩ nhiên rồi!"

Seto và Kuisu gật đầu rất nhanh, trông giống như một con chim ruồi đang vỗ cánh.

Minaho thở phào nhẹ nhõm, ra dấu hiệu cho những người điều hành. Các nhà điều hành bắt đầu hoạt động bình thường một cách yên tĩnh nhất có thể.

---------------

Kamidake đến một hồ nước ngọt lớn trên một hành tinh được chỉ định làm điểm chuyển tiếp vào khoảng thời gian đó.

"Miah, Mia!"

Fuku được Neiju ôm, cô rất vui vì thích nơi này. Tuy nhiên, ngược lại, Amane và Kiriko đang nhìn chằm chằm vào dữ liệu từ con tàu và đang hỏi ý kiến nhau một cách nghiêm túc về nó.

"Vậy với Fuku trên con tàu, đây là giá trị năng lượng thấp nhất?"

"Vâng, nhưng ngay cả với điều đó, bằng cách nào đó chúng ta vẫn có thể đi du lịch bình thường, nhưng nếu chúng ta bị cuốn vào trận chiến, chúng ta sẽ không thể tự vệ được."

Kiriko nhận ra NB đang tiến đến chỗ cô ấy với làn khói bốc ra từ nó.

"Tôi không biết tại sao cô ấy làm tổn thương tôi. Tôi chỉ đang cố gắng làm rõ giới tính của cô ấy."

"Im đi, đồ vô dụng." Amane nói

"Chúng ta đang ở trong mớ hỗn độn này bởi vì sinh vật đó không phải vì tôi!" NB phàn nàn.

Kiriko cố gắng sử dụng NB như một rơ le điều khiển, nhưng Fuku đã từ chối một cách thô bạo.

"Chúng ta đã ở đây sớm hơn nếu ngươi không chọc em ấy điên lên."

"Mmmhmmm" Kiriko và Erma gật đầu thật sâu.

"NB, ta cần ngươi bớt phàn nàn lại. Ta có một công việc khác để ngươi làm bây giờ."

"Công việc khác?"

"Ta đã cách ly dữ liệu điều hướng, điều khiển vũ khí và cảm biến khỏi Kamidake, ta cần ngươi xử lý dữ liệu, nó sẽ giúp bọn ta tiết kiệm rất nhiều thời gian."

"Ngươi là máy tính mạnh nhất tiếp theo ở đây sau con tàu này, đó là điều tốt nhất ngươi có thể làm ngay bây giờ."

Neiju đến chỗ họ

"Này, mọi người có cần Onii-chan giúp làm tất cả những công việc mà mọi người đang làm không?"

"Không, chúng tôi có thể làm tất cả những việc này một mình... tại sao vậy?"

“Tôi muốn anh ấy chơi với Fuku-chan.” Neiju mỉm cười

“Cứ tự nhiên.”

"Ồ tốt quá. Onii-chan, đi nào!"

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Em đã tìm thấy một khu vực không gian con mới thú vị. Sẽ thật tiếc nếu không sử dụng nó. Đó là khu vực bãi biển, Fuku-chan có vẻ thích nước."

"Mia!" Fuku meo meo như thể đồng ý với Neiju.

"Được thôi, em đi đây, nếu chị cần thì hãy gọi cho em."

Seina cúi đầu chào Kiriko và cùng Neiju đi đến cổng dịch chuyển.

“Một bãi biển sao... Tôi cảm thấy có cơ hội!" Amane mỉm cười.

"Có chuyện gì sao?"

"Hãy nhanh chóng hoàn thành việc này và nghỉ ngơi một chút nào."

---------

Trong bốn không gian theo mùa của Kamidake, các địa hình khác nhau đã được hình thành tương ứng.

Mùa xuân là nơi tập trung vùng đất bằng phẳng, mùa hè là nơi tập trung các hòn đảo xung quanh biển, mùa thu là vùng đồi núi thoai thoải và cao nguyên, mùa đông là các ngọn núi tập trung vào vùng cao nguyên núi cao.

Nhưng ở mỗi không gian, các mùa không cố định, mỗi không gian đều có chu kỳ hàng năm và sự thay đổi theo mùa. Và mặc dù mỗi khu vực bị chia cắt, mỗi khu vực có sự liên tục với nhau tạo ra một không gian lặp lại. Không cần sự hỗ trợ nhân tạo và môi trường có thể tự duy trì. Có một chuỗi thức ăn phù hợp với địa hình và môi trường của từng loài.

"... Hình dạng khác nhau, nhưng nơi này vẫn khiến mình liên tưởng đến một con tàu hoàng gia ..." Seina nhìn lên bầu trời.

Bốn không gian bị nén lại thành những tấm ép vào nhau và được sắp xếp giống như một tấm gương lăng trụ tứ giác, trên bầu trời hiện rõ ba không gian, đủ mỏng để hòa vào bầu trời xanh.

"Nơi này có khung cảnh đẹp thật..."

Seina dường như bị hút vào khung cảnh ở đó trong giây lát, họ đang ở trên một bãi biển đầy cát trên một hòn đảo cách một khu rừng khoảng 10m. Và trên bãi biển, các túi thể thao có nhiều đồ dùng cần thiết khác nhau trong hộp giữ nhiệt, bóng bãi biển và các đồ chơi khác bao gồm cả vòng phao bơm hơi.

Neiju đi thay đồ và quay lại với mái tóc búi cao và mặc bộ đồ bơi màu hồng.

"Vậy, anh có thích nó không?"

1a170590-60ac-4cdb-a17f-580f10991e0a.jpg

Nó làm Seina nhớ lại khi cậu còn nhỏ và Yoshiko đã đến gặp cậu để cho cậu xem một bộ quần áo mới mà cô ấy đã mua nhưng khi cô ấy đến gần Seina thì một viên đá đã bị một chiếc xe gần đó hất lên và đập vào đầu Seina khiến máu chảy ra đầm đìa trên trang phục mới của Yoshiko. Tất nhiên Yoshiko lo lắng về việc Seina bị chảy máu hơn là trang phục của cô bé và Yoshiko không đổ lỗi cho cậu về điều đó nhưng sau đó cô bé không bao giờ đến cho Seina xem bất cứ điều gì nữa. Seina hối hận vì đã đánh mất cơ hội nói với em gái rằng cậu thích một thứ gì đó mới mẻ mà cô bé có.

"Ừ, nó phù hợp với em đấy."

Seina vừa nói vừa cẩn thận nhìn xung quanh. Seina khi nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn và vui vẻ của Neiju và đã quên đi cảm giác tiếc nuối đó.

"Đi nào!"

Seina đứng lên ôm Fuku bằng một tay và đi cùng cô ấy.

"Nhanh nào, Onii-chan!"

Cảnh tượng dường như Seina giống như mối quan hệ anh em kết nghĩa mà cậu có thể có với em gái mình nếu cậu không gặp phải những điều xui xẻo như vậy. Seina đi theo cô bé đến mép bãi biển và nhẹ nhàng thả Fuku xuống. Neeju nhìn chằm chằm vào Fuku đuổi theo những con sóng.

"Myan. Myan. Miya !!"

Khi đó, Fuku bị cuốn vào một cơn sóng bất chợt không biết từ đâu mà đến. Fuku bị đánh bay và cuối cùng bị chôn vùi một nửa trong cát và nó cố gắng thoát ra sau khi con sóng rút đi.

“Fuku-chan, em có sao không?” Fuku kéo mặt ra khỏi cát và khóc vì vui sướng.

"Mia! Miah! Mia!" Fuku đứng dậy và tìm thấy một làn sóng và làm lại.

"Này, Fuku-chan ... em không nghĩ điều đó hơi nguy hiểm sao?"

"Nhân tiện, Fuku-chan có cần thở không?"

"À... hừm Fuku-chan là phi thuyền." Seina vội vàng lục sách hướng dẫn.

"Sổ tay hướng dẫn này có vẻ như nó chỉ giải thích về cơ sở vật chất..." Seina đã tìm kiếm nhiều thuật ngữ khác nhau, nhưng không có kết quả.

"Hãy thử kiểm tra phần ‘Câu hỏi thường gặp’ thử xem Onii-chan."

"Câu hỏi thường gặp ... nó ở đây ... nhưng con tàu này không được sản xuất hàng loạt nên làm sao nó có thể được hỏi thường gặp được chứ? ... À, đây rồi!"

“Em biết mà.” Neeju nở một nụ cười tự hào.

"Uhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ..."

Chỉ có vài dòng về Fuku, ─── Đừng ăn nó, không nhất thiết phải cho nó ăn. Nó không cần phải thở, nếu để nó tiếp xúc với bức xạ hạt nhân trong điều kiện bình thường thì không sao cả! Và nếu nó được đặt ở nhiệt độ 0 độ hoặc trên bề mặt của mặt trời, vì nó là một vũ khí nên tôi nghĩ ... à .. bạn nghĩ sao?

"... Anh nên nói gì đây?"

"Nói cách khác, sẽ không thành vấn đề nếu anh hoàn thiện nó một chút, nó là một vũ khí, phải không?"

"Đó là một lời giải thích vô cùng kỳ quặc phải không?"

"Chà, Washu-sama là một người nổi tiếng một phần vì cô ấy cũng là một người vô cùng kỳ lạ."

"Anh đã nghe những điều đó từ những người ở học viện, nhưng ..."

"Hiện tại, nếu Fuku-chan đang vui vẻ, em ấy sẽ ổn thôi.”

"Nya myan Miaa!!"

Một con cá được thả ở bãi biển, Fuku chạy đến bắt nó thì

"Seina, đằng này."

“Cái gì? Amane-san…” Đột nhiên, giọng nói của Amane vang lên, Seina quay lại và cứng người.

Amane, Erma và Kiriko mặc đồ tắm hở hang dưới trời nắng gắt. Amane tạo dáng nhí nhảnh như để khoe cơ thể của mình.

Đúng vậy, Amane là cựu người mẫu hàng đầu, rất biết cách tạo dáng. Trái ngược với Gyokuren, người tăng gấp đôi sức hấp dẫn dưới mặt trăng, sức hấp dẫn của Amane tăng gấp đôi dưới ánh mặt trời. Với nền nước, nó gợi nhớ đến ‘Sự ra đời của thần Vệ nữ’.

Nhưng hai người khác không phải không được tỏa sáng. Mái tóc trắng của Erma tỏa sáng mạnh mẽ dưới ánh sáng mặt trời và những nét đặc biệt dẻo dai của hình dáng mèo con của cô ấy được thể hiện một cách tuyệt vời. Bộ bikini trắng tinh hòa vào mái tóc trắng của cô ấy và trong một khoảnh khắc cô ấy dường như khỏa thân.

Và cuối cùng là mái tóc đen, làn da trắng mịn của Kiriko kết hợp với bộ bikini đỏ rực cũng rất đẹp. Nhưng trên tất cả, cách cô ấy lấy tay che chân một cách ngượng ngùng khiến nó trở nên lôi cuốn hơn. Cô ấy đang cố gắng thể hiện nhưng cũng muốn duy trì sự trang nghiêm.

"............"

Neiju nhận ra ý định của Amane, trừng mắt nhìn cô. Tuy nhiên, sau đó cô bé ngay lập tức mỉm cười trở lại.

"Ồ, xin chào các chị, không phải các chị đang bận bịu với công việc sao?" Neiju nói một cách vui vẻ nhất có thể, trong khi giả vờ là một đứa trẻ vô tội.

Trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ đến việc gọi họ là những bà già, nhưng nó không hợp với việc họ ăn mặc như vậy.

"Đừng lo lắng, mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp thưa Công chúa." Amane nói với một nụ cười mãn nguyện khi cô thúc Kiriko.

"A, Amane!"

"Nhìn xem, cô đã ở đây rồi, Kiriko, tại sao cô không tự thưởng cho mình?"

"Đúng vậy, Kiriko-san."

"À, tôi uhm... " Lúc đó, Kiriko nhận ra điều gì đó để đánh lạc hướng Seina.

"À, Seina-chan, Fuku-chan đâu rồi?"

“A !?” Seina nhìn nơi Fuku đáng ra phải ở, nhưng cô ấy đã mất tích. May mắn thay, cát trên bãi biển màu trắng.

"Em ấy đâu rồi!!?" Seina nhìn xung quanh và tìm thấy một vật thể tròn màu đen trông giống như cô ấy trên cát, nó trông giống như một con nhím biển bị sóng đánh dạt vào bờ. Một lúc sau cậu mới nhận ra đó là đuôi của Fuku.

"Fukuu! Fukuuuuu !!" mọi người lao về phía nó, Seina đưa cô ấy ra khỏi cát

"Fuku-chan, em có sao không?"

"Mia! Mia aaan!" Fuku nhảy dựng lên và cũng như trước đó, cô ấy bắt đầu chơi với những con sóng.

"Oh Seina ... Có lẽ cô bé có muốn chết chăng?" Amane nói với vẻ mặt kinh ngạc, Seina lặng lẽ đưa cho cô xem sách hướng dẫn.

"... Kiriko, cô nghĩ thế nào?" Amane nhìn Kiriko.

"Bất kể nó nói gì, tôi chỉ có thể đánh giá dựa trên những gì tôi đã thấy."

"Trong lúc này, em ấy có vẻ ổn."

"Thực tế là vậy…”

"Nói cách khác, chúng ta nên dạy em ấy tốt hơn cho tương lai đúng không?" Amane thở dài thườn thượt.

----------------

Khoảng hai giờ sau, Seina và Neiju đã làm một tòa tháp cao bằng Seina bằng cách làm ẩm cát bằng nước biển. Fuku có vẻ thích đào lỗ trong đó và có lỗ ở chỗ này chỗ kia. Và cuối cùng nó đã sụp đổ nhưng họ vẫn tiếp tục xây dựng lại nó. Tất nhiên, tòa nhà ban đầu phức tạp đã sụp đổ nhiều lần rồi dần dần được đơn giản hóa thành một ngọn núi đơn giản.

Amane và những người khác dựng rất nhiều chiếc ô lớn ngay gần họ và uể oải nghỉ ngơi trong bóng râm.

Amane thỉnh thoảng quay lại, đặc biệt là bất cứ khi nào Seina dời mắt sang đó. Cô ấy sẽ ngồi và di chuyển chuyển động để nhấn mạnh bộ ngực và bộ đồ bơi của mình. Và Seina sẽ ngại ngùng chuyển hướng ánh mắt của mình mặc dù cậu rất thích xem nó và Neiju sẽ nổi giận trong giây lát và sau đó đánh lạc hướng sự chú ý của Seina đi.

c9dc957c-fa49-4601-8d0e-f70492a1242d.jpg

Kiriko quyết định nghỉ ngơi và không tham gia vào cuộc chiến nhưng vẫn bị Neiju làm cho khó chịu.

“Seina-chan, Neiju-sama, hai người khát không?” Cô ấy nói giúp Amane một chút.

"Ồ, đúng vậy, chúng tôi có đồ uống nếu cô muốn nghỉ ngơi."

"Không, cảm ơn" Neiju để ý đến chiến lược của Kiriko nhưng trời rất nóng trên bãi biển.

"Anh cũng muốn uống gì đó." Seina nói.

Neiju bế Fuku lên và hướng về phía Kiriko trước Seina.

"Cảm ơn onee-chan." Neiju lấy một ly đồ uống nhiệt đới từ Kiriko và đưa cho Seina.

"Chết tiệt, điều đó gần như thành công." Erma thúc vào Kiriko.

"Hehe. Đừng nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc." Amane cười

"Fuku, chị có một thứ cho em nè!" Amane hét lên, cô ấy giơ một củ cà rốt lên.

"Mya? Mia??"

"Fuku-chan!" Fuku nhảy ra khỏi vòng tay của Neeju và đến chỗ Amane và bắt đầu ngửi củ cà rốt.

Đột nhiên, Fuku cắn một miếng. Vẻ mặt của Fuku sáng bừng và nó bắt đầu nhai cà rốt.

"......... mi miya ~ ~ ~"

Amane đưa cho cô ấy một củ cà rốt khác và bày một ít sữa cho cô ấy.

"Đúng như tôi nghĩ ... Em ấy rất thích cà rốt... "

"Thật dễ thương làm sao."

Mọi người quên đi cuộc chiến và nhìn Fuku ăn một cách vui vẻ.

------------

Fuku ăn no và chợp mắt

"Neiju-chan, chúng ta vẫn còn thời gian để chơi, em muốn làm gì?" Seina hỏi.

"Em chơi mệt rồi. Nếu anh không phiền, em muốn nói chuyện với các onee-chan của mình bây giờ, hãy chăm sóc Fuku-chan giúp em."

"Được thôi nhưng..."

“Chúng tôi rất thân nhau mà.”

“Vâng, Seina-kun hãy để cô ấy với chúng tôi, mang theo Fuku-chan và chúng tôi sẽ làm tóc và móng tay cho Neiju-sama.” Erma nói, Kiriko cũng gật đầu.

"Ồ, chị quên mất, Neiju-chan, bọn chị phát hiện ra có một nhà khách. Nếu em thích, bọn chị có thể giúp em chuyển đồ đến đó ..."

"Em thích ngôi nhà mà em đã sử dụng hôm qua hơn... và em không thích ngủ một mình ở một nơi rộng lớn như vậy.” Neiju nhìn Seina nói.

"Nếu đó là điều em muốn Neiju-chan, anh không phiền đâu, anh sẽ đợi ở nhà."

"Được!"

"Anh đang mang Fuku với anh, anh sẽ gặp em sau."

"Tạm biệt." Seina đưa Fuku từ Neiju và đi đến cổng dịch chuyển.

"Vậy em muốn nói về cái gì?"

“Hãy dọn dẹp nơi này trước đã, các Onee-chan.” Neiju chỉ tay vào đống lộn xộn trên bãi biển.

-------------------------

Seina đi qua một phòng tắm không khí được xây dựng như một hành lang được bao phủ bởi những bức tường trắng ở mọi phía. Cậu bước ra khỏi nó vào một phòng thay đồ đa năng đã được sử dụng trước đó để thay đồ bơi.

"Wow, nó thực sự đã loại bỏ tất cả cát nè?"

Seina nhìn mái tóc của Fuku bị cát dính trên đó đã biến mất hết. Cậu đặt Fuku lên ghế sofa, lấy bộ quần áo bình thường của mình ra khỏi tủ rồi đi vào quầy thay đồ gần nhất và nhanh chóng đi ra sau khi thay quần áo.

"Chủ nhân, tôi chán quá!" Khi Seina cố gắng tiếp cận Fuku, NB đã lao đến và đột ngột nhảy ra khỏi cổng dịch chuyển.

"!!”

Seina nhanh chóng tóm lấy NB và nhảy vào tủ vì trong đó có cách âm.

"Không đừng ồn ào như vậy chứ! Fuku sẽ thức dậy đó!"

"Ồ, Fuku đang ngủ, tôi xin lỗi."

"Không phải ngươi đang ở trong phòng điều khiển sao?"

Mặc dù cậu rất nghiêm túc, Seina vẫn bình tĩnh. Nếu đây là một tình huống khẩn cấp, NB sẽ có đã gọi cho cậu từ xa.

"Việc điều chỉnh đã kết thúc. Vì vậy, tôi không còn lý do gì để ở đó nữa ... tôi cũng nhận được thông báo rằng Ba tên ngốc đã đi AWOL."

"Ba tên ngốc? Ý ngươi là nhóm của Alan? Thật sao? Nhưng mới chỉ được khoảng ba ngày kể từ khi họ rời khỏi nhóm.... Chờ đã, tại sao ta phải quan tâm đến những gì đã xảy ra với họ chứ?"

"Họ có thông tin về đội của chúng ta..."

"Và....?"

"Vẫn còn một khoản nợ khổng lồ ... nên họ có thể tự sát hoặc... nếu bị bắt, họ sẽ bị tống vào tù và văn phòng cải tạo. Vì vậy, điều duy nhất họ có thể làm một cách hợp lý là .... rời khỏi Liên đoàn Ngân hà."

"Chờ đã vậy ý ngươi là ... họ sẽ trở thành ngân tặc?"

"Họ cũng có thể sẽ trốn tránh luật pháp và không thể trả được nợ! Ba người đó ... Không, Alan luôn chọn giải pháp ngớ ngẩn nhất cho mọi thứ. Họ có thể sẽ làm những gì họ đã cố gắng làm. Khi họ rời khỏi Kamidake lần trước. Tôi hy vọng lần này họ không bị ngân tặc giết chết ... Nếu họ không bị giết thì tôi cá sẽ được gặp họ lần nữa .... "

----------------

Kiriko và những người khác đã thu dọn xong và bước qua hành lang tắm hơi. Họ bước vào phòng thay đồ với Neiju và bắt đầu cởi đồ tắm.

“Tôi có thể giúp gì được cho cô không?” Kiriko nhận thấy Neiju đang cởi đồ tắm đang loay hoay tháo dải băng trên tóc.

“Vâng, làm ơn!” Kiriko đứng sau Neiju và tháo dải băng trên tóc.

"Làm thế nào mà cô làm được điều này?"

"Có một chiếc máy để làm điều đó."

"Là vậy sao………!!"

Kiriko tái mặt trong giây lát. Nếu cô ấy có một cái máy thì không có lý do gì cô ấy phải làm việc này. Nhưng cô ấy sớm phát hiện ra ý định thực sự của Neiju

"Họa tiết đó !?"

Ở vị trí được mái tóc của Neiju che giấu là họa tiết tương tự của biểu tượng Melmas được vẽ trên các tài liệu chính thức do vu nữ ban hành.

"Cô đã biết tên tôi ngay từ đầu, nhưng cô không biết ý định của Seto-sama hoặc tôi là người thật hay hàng giả ... "

"Nó là sự thật sao?"

“Tôi là vu nữ hợp pháp của Melmas. Tên tôi là Neiju Na Melmas." Đột nhiên biểu cảm và giọng điệu của Neeju thay đổi.

“Sao ngươi dám ngẩng cao đầu trước mặt Vu nữ? Quỳ xuống!”

"!!?"

Với giọng nói hùng hồn từ Neeju, Kiriko và những người khác quỳ xuống trước mặt cô ấy. Nhưng đó không bao giờ là ý định của họ.

“Cơ thể của mình! ... Mình không thể cử động?” Kiriko đang nhìn chằm chằm vào sàn nhà với vẻ mặt giật mình."

Với giọng nói uy nghiêm từ Neiju, Kiriko và những người khác quỳ xuống trước mặt cô. Nhưng đó chưa bao giờ là ý định của họ.

“Cứu !!” Tiếng hét của Kiriko không phù hợp với bầu không khí của nơi này.

"Có chuyện gì vậy! Kiriko !?"

Amane chỉ có thể cử động cơ thể một chút với tất cả sức lực của mình, cô bất lực nhìn Neiju cúi xuống và bắt đầu sờ nắn bộ ngực của Kiriko.

"Cô ... cô đang làm gì vậy?"

“Tôi cảm thấy dễ chịu hơn rồi… Nhưng tóc của cô đen tuyền rất đẹp nên tôi đoán điều đó đã bù đắp cho điều đó.”

Neiju đưa tay vuốt tóc Kiriko như thể luồn tay qua một dòng suối rồi cô đứng dậy và tiến lại gần Amane.

"Ah, tôi cũng không thể cử động khuôn mặt của mình"

Neiju đặt tay lên đầu Amane.

"Không ngờ một người có ngoại hình xinh đẹp như vậy lại dám chống lại tôi... và cô... "

Neiju cúi rạp người trước mặt Amane,

"Chúa ơi, thật đầy đặn... và thân hình cũng rất đẹp.”

Neiju bắt đầu xoa bóp ngực của Amane bằng cả hai tay như thể nhào bột bánh mì. Khuôn mặt của Neiju lúc này không có vẻ gì uy nghiêm mà là một biểu cảm trông khá ngu ngốc.

"Này! Ngực của tôi không là bột."

"Hừ!" Neiju bỏ tay ra một cách thô bạo và sau đó đến chỗ Erma.

"Đó là một số lông trắng thực sự đẹp, nó trắng như tuyết vậy."

"Ồ, cảm ơn."

"Tôi cá rằng bộ lông như vậy sẽ cảm thấy tuyệt vời khi che cơ thể tôi như một chiếc áo khoác."

"Làm ơn, hãy tha thứ cho tôi! Không phải tóc của tôi! Thứ lỗi cho tôi!"

Erma cố gắng di chuyển cơ thể của mình một cách tuyệt vọng để chạy trốn, nhưng cô ấy không thể di chuyển.

"Tôi không phải là một nhà độc tài máu lạnh! Tôi chỉ đòi hỏi những gì họ còn nợ tôi mà thôi!"

"Xin lỗi, thưa ngài."

"Được rồi, từ giờ trở đi tôi sẽ dành nhiều thời gian cho Seina-oniichan và tôi muốn mà không bị gián đoạn."

"Tôi hiểu rồi ... tôi thấy vậy là rất tốt."

"Ahahahaha! Tôi đang mong chờ nó."

"Erma, cô đang làm gì vậy!"

"Nếu ai đó như cô ấy muốn làm điều gì đó, cô mong đợi chúng ta có thể làm được cái gì chứ?"

Neiju đến trước mặt và nhìn về phía họ. Và ngay sau đó quyền tự do di chuyển của họ đã trở lại.

"Cái gì vậy !?"

Kiriko nhìn quanh kiểm tra cơ thể của mình.

"Tôi có thể kiểm soát ý thức tập thể của một nhóm người, tôi có thể thay đổi suy nghĩ của họ theo một hướng ở một mức độ nhất định, nhưng trong trường hợp một số ít người, tôi thậm chí còn kiểm soát được nhiều hơn, giống như các cô vừa trải qua."

"Đó có phải là cách cô trị vì như một vu nữ trong đền thờ?"

"Trị vì?... Tôi chỉ là một con rối, được sử dụng bởi những người nắm quyền, người đưa ra mọi quyết định. Với tuổi tác của tôi đã được cố định, thật dễ dàng. Nó không chỉ để bảo vệ trinh tiết của tôi mà nó còn được dùng để bảo vệ họ khỏi khả năng của tôi được phát triển."

"Đó là lý do tại sao tôi nghe nói Neiju-sama chưa bao giờ rời Melmas? "

"Lý do tại sao họ gửi cô ấy chắc hẳn là để xem khả năng của Seina-chan, lý do duy nhất họ gửi cô ấy đến đây là để đảm bảo rằng sức mạnh của em ấy sẽ không can thiệp vào quy tắc của họ." Kiriko nói khi cân nhắc tại sao Neiju lại được gửi đến Jurai.

Nếu Neiju là một con rối, lý do duy nhất khiến cô ấy có mặt là do ý định của người khác, hoặc do sự can thiệp từ hậu trường của Seto.

"... Vậy cô đã phát hiện ra điều gì về Seina, không, khả năng của thuyền trưởng?"

Khả năng của Seina đã được chứng minh là một sai lệch xác suất. Tuy nhiên triệu tập Neiju có nghĩa là có thể có một cái gì đó hơn thế nữa.

"Họ muốn xem khả năng của anh ấy có giống như của tôi không. Nếu sai lệch xác suất của anh ấy có thể được kiểm soát một cách có ý thức hay, thì đó là sự khác biệt giữa thảm họa thiên nhiên và hành động khủng bố."

"Là vậy sao! Họ muốn xem liệu khả năng của cậu ấy có bị Seto-sama kiểm soát hay không?"

"Đúng và để làm điều đó, tôi cần phải ở gần Seina-oniichan, vì vậy tôi cần cô không cản đường con đường của tôi."

"Vậy thì Neiju-sama, cô nhận ra được gì khi ở đây?"

“Chà, tôi nhận được phần thưởng vì chỉ đưa ra câu trả lời cho đúng người. Như một con rối, số phận của tôi là bị bỏ rơi một khi tôi không còn cần thiết nữa... Cô gái trong đền thờ không còn là trung tâm của chính trị thời nay. Tôi biết những điều mà tôi không tiện để biết và bản thân quyền lực chính trị của tôi đã trở nên quá lớn để có thể phớt lờ."

"Bà già chết tiệt đó, bà ta chỉ thích ném chúng ta vào rắc rối mỗi khi có cơ hội ..."

"Seto-sama sẽ đợi chúng ta khi chúng ta đến đích, nếu cô thích, cô có thể phàn nàn với bà ấy ... Chà, tôi nghĩ tôi đã xong việc ở đây ...” Neiju cười.

“Tôi phải đi tắm sớm và trở về với onii-chan của tôi.” Neeju trở lại một đứa trẻ bình thường và tiến vào bồn tắm với những bước chân nhẹ nhàng.

--------------------

"Tôi không thể tin ngài được."

Gyokuren nhận được lời giải thích của Seto đang vô cảm nhìn Seto và Kuisu

"Nhưng Gyokuren-chan, đây là cuộc khảo sát mà chúng ta phải làm, cô không tin tưởng Kiriko-chan sẽ xử lý chuyện này sao?"

"... Không." Gyokuren nhanh chóng quay gót đi đến cổng dịch chuyển.

"Gyokuren, cô đi đâu vậy?" Karen hỏi

"Seto-sama, tôi sẽ mượn phòng của ngài." Gyokuren biến mất trong cổng dịch chuyển.

"Gyokuren ?!"

"Cô ấy đã truy cập NB, phòng của ta có đường dây trực tiếp."

"Hakuren, Suiren, đuổi theo cô ấy!”

Họ cúi chào Seto và đi theo Gyokuren.

"... Whew, thật đáng sợ."

Seto và Kuisu lau mồ hôi trên mặt.

"Chà ... vậy là đủ cho ngày hôm nay."

Kuisu đứng dậy như một bà già rồi vững vàng đi về phía cổng dịch chuyển.

"Hôm nay làm tốt lắm."

"Tôi thực sự rất mệt."

Kuisu đáp lại Seto rồi biến mất vào cổng dịch chuyển. Seto trườn tới chiếc ngai hình chiếc ghế của mình và kéo mình lên trong đó một cách mệt mỏi.

"Các cô bán đứng ta!"

"Chúng tôi có thể làm gì khác chứ?"

"Cái gì, các cô không thể câu cho ta một chút thời gian được sao?"

“Ngài có dám đối đầu với một Gyokuren đang giận dữ không?”

"Ta cần được nghỉ ngơi... Ta quá mệt mỏi để tranh luận rồi."

Sau một lúc bà ấy ủ rũ trên ghế, một người điều hành gọi

"Kamidake đã đến điểm, báo cáo đã đến."

"Đọc cho ta nghe! Đọc đi!! Đọc đi!!"

Báo cáo hiện lên trước Seto.

------------------

“Mia! Mia! " Fuku thích thú bám vào chân Kiriko khi cô nấu ăn trong bếp.

"Fuku! Đừng cản trở việc nấu nướng của Kiriko-san."

Seina nhanh chóng nhấc bổng Fuku lên và di chuyển sang phía đối diện của bếp về phía quầy để không làm phiền Kiriko.

"Những đứa trẻ luôn hứng thú với những gì diễn ra trong nhà bếp, Kai cũng như vậy." Kiriko vui vẻ nói và mỉm cười với Fuku.

"Yoshiko, cũng như vậy... nhưng... với em.... " Seina nói.

"Chị hiểu. Em không cần phải nói đâu."

"Bếp có nhiều thứ nguy hiểm trong đó." Amane và Erma đang giúp Kiriko cũng đang cười nhạt.

"Miah, Miah." Fuku muốn nhìn kỹ hơn, cô ấy khua tay và chân để cố gắng thoát ra.

“Này, Fuku. Yên nào.”

"Onii-chan, em nghĩ em ấy khó có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở góc độ đó."

"À, anh hiểu rồi."

Như cô ấy đã nói, ở vị trí hiện tại Fuku không thể nhìn thấy gì khác ngoài bàn tay của Kiriko. Seina đưa Fuku lên cao. Fuku đột nhiên im lặng và vẫy đuôi vui vẻ.

"Onii-chan, cho em mượn Fuku-chan chút."

Cô ấy lấy Fuku từ Seina và đặt Fuku lên đầu.

"Ne, Neiju-chan!"

"Điều này tốt hơn nhiều phải không?"

Đỉnh đầu của Neiju cao gần bằng vị trí mà Seina đã nâng Fuku trước đó.

"Nhưng nếu em đội em ấy lên đầu...!"

Seina cố gắng cảnh báo cô ấy rằng Fuku có thể rơi ra nhưng sự xuất hiện của Sasami chồng lên sự xuất hiện của Neiju trong tâm trí cậu và cậu đứng im lặng.

(... Sasami-chan cũng nghĩ ra điều đó)

Seina nghĩ và cậu nhận thấy Kiriko đang mỉm cười về phía Neiju. Có lẽ Kiriko cũng nhận thấy điều đó. Sau một lúc, mắt cậu chạm vào mắt Kiriko và họ cùng cười.

"Hai người đang cười cái gì vậy?” Amane cười gượng hỏi.

"Ồ, xin lỗi. Thật ra thì ..." Kiriko bắt đầu nói về Sasami và Ryo-Ohki với Amane khi đang nấu ăn.

--------------

Các món ăn của Kiriko được sắp xếp lần lượt trên một chiếc bàn lớn ở phía bên kia nhà bếp.

“Mia!” Fuku, người đang phấn khích trước cảnh tượng này, nó nhảy xuống bàn.

“Fuku-chan, đừng ngồi đó!”

Nó rất bình tĩnh nhưng đó là giọng ra lệnh từ Kiriko. Fuku dừng lại và đóng băng tại chỗ.

"Đầu bàn là nơi chúng ta đặt đồ ăn, vì vậy đừng ngồi đó."

Kiriko đặt một chiếc hộp giữa Seina và Neiju và trải một chiếc khăn lên trên. Thật đúng đắn khi Fuku ăn trên bàn. Kiriko nhấc Fuku lên và đặt cô ấy vào đó.

"Đây sẽ là chỗ ngồi của em, Fuku-chan."

“Miah?” Fuku lần lượt nhìn Seina và Neiju, và thấy những người khác cũng đang ngồi quanh bàn.

"Mia!" Fuku nhận ra chỗ ngồi của mình cạnh Seina nên tỏ ra vui vẻ và lắc lắc đuôi.

"Ngoan lắm, Fuku-chan."

"Đây là bữa tối của em."

Trước mặt Fuku đang được Seina vuốt ve, Kiriko sắp xếp một chiếc đĩa nhựa hình chữ nhật chứa nhiều món ăn khác nhau thành hàng ngang như những phím đàn piano. Nó sang trọng và không thua kém một chút nào so với những món ăn được bày trên bàn.

Kiriko nghĩ rằng tốt hơn cho Fuku, người vừa mới sinh ra, không nên ăn những món có tính kích thích mạnh hoặc nhiều gia vị, mà những người khác được ăn nhiều món khác nhau.

"Mia! Mia!"

Đúng như dự đoán của Kiriko, Fuku rất hào hứng với những món ăn được bày ra trước mặt mình và nhìn Seina như để nói về điều đó.

"Fuku-chan, chị biết nó nhìn ngon mắt nhưng hãy đợi cho đến khi mọi người chuẩn bị xong nhé.”

"Miah?"

Fuku nhìn xung quanh và nhận thấy vẫn chưa có ai bắt đầu ăn, cô bé cứng người lại. Tuy nhiên, đầu của Fuku dần dần tiến đến chỗ nấu để đánh hơi mùi thơm ngon và nhìn nó gần hơn.

"Fuku-chan!"

bac273a8-96d0-45e0-bc2c-421b8e8cc6c4.jpg

Khi mũi cô ấy sắp đi thẳng vào thức ăn, Kiriko đã gọi cô ấy lại.

"Mya!" Fuku vội vàng sửa lại tư thế. Tuy nhiên, nó không kéo dài được lâu, mọi việc chuẩn bị đã sớm xong xuôi, Kiriko để mọi người bắt đầu ăn.

"Miyaaaaaaaaaaaa ~ ~ ..."

Fuku với cái bụng căng phồng đang nằm úp mặt trên một tấm đệm lớn một cách hài lòng, cô ấy nhanh chóng gật gù.

"Được rồi, em đi học tập một chút." Seina xác nhận rằng Fuku đã ngủ và nhẹ nhàng lặng lẽ đứng dậy.

"Em có muốn uống trà không?” Kiriko đang đặt một ấm trà và một chiếc cốc trên khay lên tiếng.

"Nó sẽ hơi muộn một chút ạ."

"Onii-chan, đừng lo, hãy để Fuku-chan cho em."

"Cảm ơn em." Seina đi đến góc phòng khách cùng với NB và dựng lên một bức tường cá nhân.

--------------

"À, em có muốn chị đi không?" Kiriko hỏi khi đắp chăn cho Fuku.

"Kiriko-san, chị đến từ cùng thị trấn với Seina-oniichan phải không? Có lẽ thức ăn hôm nay cũng có từ đó?”

“Đúng thế ... Nó không hợp khẩu vị của em sao?"

"Nó hơi lạ chút... Nhưng không, nó khá ngon, chị là một người nấu ăn giỏi đấy."

"Cảm ơn."

“Vậy… chị đặc biệt làm nó cho Seina-oniichan sao?’

"Đúng vậy, chị nghĩ nó sẽ giúp em ấy không bị mệt mỏi về tinh thần ..."

“Ồ ... Chị cảm thấy mệt mỏi về tinh thần sao?”

"Chị cảm thấy mình có thể hiểu được mức độ áp lực mà em ấy phải chịu trong thời gian gần đây."

"Lần đầu tiên em nhìn thấy một báo cáo chi tiết về Seina-oniichan, em đã cảm thấy một ấn tượng rất nguy hiểm."

"Nguy hiểm?"

“Em đã nghĩ anh ấy sẽ khác nhiều so với con người thật của anh ấy vì anh ấy đã phải sống với sai lệch xác suất lớn như vậy trong một thời gian dài. Đáng sợ hơn nhiều.”

"... Vậy em cảm thấy thế nào về em ấy lúc này?"

"Em thực sự ngạc nhiên khi nói anh ấy rất bình thường… Ý em là có một số thứ vẫn ở đó nhưng anh ấy thực sự khác với mong đợi của em." Neiju nói. Amane và Erma mỉm cười

"Chị không thể đảm bảo tương lai, nhưng chị nghi ngờ trong tương lai thậm chí sẽ còn có nhiều kỳ vọng hơn vào em ấy và em nên cẩn thận."

"Em cũng đã kết luận như vậy nhưng em không nghĩ Seina-oniichan sẽ muốn bỏ cuộc."

"Nhưng cậu ấy không có lý do lại không thể?"

“Về mặt kỹ thuật thì đúng là vậy… nhưng thành thật mà nói thì tôi không tự tin điều đó thực sự đúng.” Erma cũng gật đầu đồng ý với Amane.

"Khi tôi gặp Seina-chan, em ấy mới 3 tuổi và em ấy đã từ bỏ tương lai vì sự kém may mắn của mình! Em ấy chỉ mới 3 tuổi! Nhưng..."

"Đi vào vũ trụ đã mở ra con đường tương lai cho cậu ấy phải không?"

"Đúng, và để cậu ấy giải nghệ có nghĩa là cậu ấy sẽ đánh mất tương lai đó. Cậu ấy không thể làm gì khác với vận rủi của mình.”

"Nghe có vẻ hơi ích kỷ ..."

"Đó là nguyên nhân."

“... Em hiểu rồi, đó là lý do tại sao mọi người đều muốn kiểm soát Onii-chan tội nghiệp.” Neiju cười ngượng với Fuku.

Kamidake rõ ràng chỉ là một trong những công cụ để người khác sử dụng Seina.

"Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu họ hành hạ cậu ấy tơi tả và không thể giữ được cậu ấy nữa?"

"Mong muốn của Seina khi cậu ấy ở trên hành tinh là được đi vào không gian nơi cậu ấy có thể đến bất cứ nơi nào cậu ấy muốn ..."

"Vì vậy, nếu cậu ấy có thể đi bất cứ nơi nào cậu ấy muốn, cậu ấy có thể sẽ cố gắng rời khỏi thiên hà này ... không có gì ngạc nhiên tại sao họ lại muốn kiểm soát cậu ấy."

Trong Liên đoàn thiên hà hiện tại, việc khám phá bên ngoài thiên hà là điều không thể. Tất nhiên, ngay cả trong thiên hà, có rất nhiều nơi vẫn chưa được khám phá. Liên bang Thiên hà, lãnh thổ của Ngân tặc và các hành tinh trong Liên bang Renza chiếm khoảng 30% toàn bộ thiên hà, ngay cả trong thời kỳ thịnh vượng của nền văn minh tiền sử, con số này chỉ là 50%. Không quá lời khi nói ước mơ thoát khỏi thiên hà là một ý tưởng kỳ lạ, thường dành cho những người sống ẩn dật kỳ quặc hoặc một người có ước muốn được chết.

Để Seina hoàn thành những gì cậu muốn làm mà không gây hại cho người khác, đó sẽ là lựa chọn hiển nhiên cho cậu khi nghỉ hưu một mình bên ngoài thiên hà.

"Với khả năng của Kamidake, ước mơ của Seina-chan có thể trở thành hiện thực."

"Bên cạnh những con tàu của hoàng gia và Ryo-Ohki, con tàu này có thể dễ dàng được coi là tốt nhất trong Liên đoàn Ngân hà."

"Nhưng tôi tự hỏi liệu Fuku có để cậu ấy làm thế ..."

"Vậy ... cô nghĩ gì về ước mơ của Seina-oniichan?"

Neiju nhìn Amane và Erma nói. Cô ấy muốn câu trả lời của Kiriko sau cùng.

"Tôi không sao với nó ... Tôi vẫn nghĩ cậu ấy còn trẻ để làm điều đó ... nhưng mà ..."

Amane bắt đầu nghĩ về tương lai và nhận được một cái nhìn kỳ lạ trên khuôn mặt của mình, cô ấy đột nhiên đỏ mặt.

"Amane-san, có chuyện gì vậy?"

"À... không có gì ... Còn cô thì sao, Erma?"

“Tôi … uhm!” Erma nhanh chóng nhận ra tại sao Amane lại cảm thấy khó chịu.

Cô ấy đang nghĩ về việc cô ấy sẽ đến với cậu như thế nào.

"... Tôi muốn làm bất cứ điều gì Seina-kun muốn. Nhưng tất nhiên là khi cậu ấy có kinh nghiệm để làm nó một cách an toàn ..." Erma nhìn Amane.

"Tôi cũng thích khám phá bên ngoài thiên hà." Cô ấy nói.

"Ồ, vậy còn cô thì sao Kiriko?"

"Uhm, tôi...."

Phản ứng của Kiriko rõ ràng là biết những lời của Amane và Erma có ý nghĩa gì. Nhưng vẫn có một mâu thuẫn lớn trong cô.

"Tôi vẫn nghĩ còn quá sớm để đưa ra kết luận đó. Về thể chất và tinh thần, em ấy chưa sẵn sàng... Không, quan trọng hơn điều đó là em ấy chưa đủ kinh nghiệm, nhưng tôi muốn đi cùng em ấy nếu em ấy muốn làm điều đó."

“Haha em biết chị muốn bảo vệ anh ấy nhưng em chắc chị sẽ yên tâm hơn khi biết anh ấy đã ở ngoài tầm với của mẹ chị.” Neiju mỉm cười nói rõ ràng là biết chuyện gì đã xảy ra với Seina và Kuisu.

"Nei, Neiju-sama!" Kiriko hét lên và Erma lùi lại như thể họ vừa nhìn thấy một con cá mập cảm nhận được máu trong nước.

"Em chỉ nói rằng ... chị và cô ấy đều hành động như một người mẹ với Seina-oniichan, em chắc chắn đó không phải là điều duy nhất chị muốn đối với anh ấy."

"Hừm ... chị đi đây ... Nếu em cần, chị sẽ kiểm tra hệ thống trước khi chúng ta khởi hành."

Kiriko tiến đến phòng điều khiển và đóng cửa trước một cách thô bạo.

“Hmm… Nghĩ Seina-oniichan là đàn ông thì hơi kỳ lạ.”

"Dù bằng cách nào, phản ứng đó có hơi quá đáng, cô có nghĩ vậy không?"

"Đúng... nhưng có chút thú vị phải không?"

"Dù thế nào đi nữa, phản ứng đó có hơi quá đáng, cô có nghĩ vậy không?"

"Quá đúng, nhưng tôi nghĩ Kiriko-san có lẽ cảm thấy kỳ lạ nhất khi Seina-kun lớn lên khi còn là một đứa trẻ."

"Cô có nghĩ cô ấy sợ cậu ấy trở thành đàn ông không?"

"Tôi nghĩ rằng cô ấy sợ hãi hơn khi chấp nhận sự thật đó."

"Tôi có thể hiểu tại sao, mối quan hệ của cô ấy với Seina sẽ thay đổi ... Cô ấy đã có kiểu quan hệ Mẹ và con ... Mối quan hệ chị và em trai, và điều đó sẽ làm cho nó giống như một mối quan hệ đàn ông và phụ nữ phải không?" Amane nói với một nụ cười và nhấp một ít trà.

"Neiju-sama, liệu câu hỏi của cô có phải là một phần của cuộc khảo sát của cô không?"

"Một chút. Dù thế nào đi nữa, việc phi hành đoàn của Hakuren-san bị loại khỏi nhiệm vụ này là có chủ ý... hai người nên đi giúp Kiriko-san... Tôi sẽ đảm bảo Seina-oniichan uống trà khi anh ấy học xong."

"Được rồi, cảm ơn vì sự giúp đỡ của ngài."

Erma và Amane tiến đến lối vào sau khi cúi chào Neiju.

"... Không biết anh ấy sẽ ở đó bao lâu nữa đây?" Neiju lẩm bẩm khi họ rời đi. Và sau đó cô ấy nghe thấy gì đó.

"Mya myaaaa myaaa."

"Fuku-chan?"

"Mi! Miaa! Mia aan!"

"Có chuyện gì vậy Fuku-chan?"

Fuku muốn nhìn thấy Seina, cô bé đã chạy vào bức tường cá nhân và bị đẩy lùi bởi bức tường.

"Mia! Mia!" Nhưng cô ấy đã thử lại nhiều lần

“Fuku-chan! Dừng lại!” Neiju đỡ lấy Fuku và nhấc bổng cô lên không trung để bảo cô bé dừng lại.

"Anh ấy không sao đâu. Anh ấy chỉ đang làm bài tập ở trường, đừng quấy rầy anh ấy."

Neiju di chuyển một cái ghế nhỏ trước bức tường cá nhân để Fuku có thể ngồi và xem nó trong khi họ đợi.

"Đây ... bây giờ em có thể gặp anh ấy ngay khi anh ấy kết thúc."

"Miah." Neiju ngồi lại và kiểm tra thư viện dữ liệu của Kamidake.

"Cái này... thật tuyệt vời." Có dữ liệu đủ loại trong đó, còn nhiều hơn thế nữa cả lúc Neiju truy cập vào cung điện của cô ấy.

Neeju tìm kiếm xem họ có những cuốn sách Melman nào không vì tò mò. Một số lượng kết quả đáng kinh ngạc đã được hiển thị và cô ấy buộc phải nhập một tìm kiếm cụ thể hơn.

"Wow ... "

Có cuốn sách của người mẹ đã khuất của Neeju mà bà ta đã viết cho bạn bè của mình, cô ấy chỉ in được khoảng 50 bản. Mặc dù chúng đã được trao cho bạn bè như những món quà cưới, hầu hết chúng đã bị đốt cháy do chiến tranh và thậm chí Neiju cũng không có một bản sao nào.

Neiju đã nghe tin đồn rằng một nhà sưu tập đã phát hiện ra một bản duy nhất trong quá khứ, cô ấy không bao giờ có thể xác minh điều đó.

“Làm sao Hakubi Washu có được cái này?” Neiju lẩm bẩm khi nhìn kỹ vào trang bìa.

Cô không nhìn thấy bìa cuốn sách mà chỉ nhìn thấy những ký ức về quá khứ mơ hồ còn đọng lại trong cô, đang được cuốn sách hồi sinh. Thật buồn, nhưng lại là nỗi nhớ và đầy bất ngờ và an ủi.

"Mia!"

"!" Theo phản xạ, Neiju nhìn về phía Fuku và hiểu ngay lý do khiến Fuku vui vẻ.

"Mia! Miah! Mia!" Seina đã hạ bức tường và đang vuốt ve Fuku.

"Này, Onii-chan, anh có muốn uống trà không ......" Neeju cười nhẹ nhàng.

----------------------

"Ồ, đó là lý do tại sao em ấy như vậy háo hức muốn gặp anh sao… Anh xin lỗi Fuku.”

Seina xoa đầu Fuku. Fuku nhai gấu áo phông của Seina.

"NB, cho em ấy uống sữa như thế này có thực sự cần thiết không? "

"Sách hướng dẫn nói rằng cô bé không cần ăn, và cô bé chắc chắn không cần sữa mẹ, nhưng tôi nghĩ nếu cậu làm điều này, nó có thể tái tạo quá trình cho con bú và giúp hai người gắn kết hơn."

"Cũng có lý..."

"Fuku, em bình tĩnh lại chưa? "

"Miah!"

"Vậy thì ... chúng ta đi tắm và đi ngủ thôi."

"Được."

Fuku trèo lên vai Seina và cô ấy cùng Seina đi đến bồn tắm với Fuku trên vai.

Neiju bắt đầu thu ấm và tách.

----------

"Chào buổi sáng"

"Ồ... Xin chào Kirche-san!"

Seina tỉnh dậy trong giấc mơ với giọng nói của Kirche lần đầu tiên sau một thời gian dài. Seina bật dậy nhanh chóng. Kirche có vài điều muốn nói với Seina về việc không đứng đắn với gói hàng của Seto.

"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu." Kirche cúi đầu thật sâu.

"Nhưng nhờ có cô, Kirche-san, mà tất cả chúng ta đều được cứu, không cần phải xin lỗi như thế đâu."

"Nhưng tôi cũng để Alan-san tham gia chuyện này!"

"Mọi chuyện sẽ xảy ra do tôi là thuyền trưởng. Điều đó không thể tránh được."

"Đúng... Tôi biết... nhưng cảm ơn cậu! Tôi chỉ cảm thấy mình phải xin lỗi." Nước mắt chảy ra từ mắt Kirche, nhưng Kirche nhanh chóng lau đi.

"À! Còn nữa ... Hôm nay, tôi gọi cậu tới đây là vì muốn nói với cậu một chuyện."

“Là gì thế?”

"Lý do tại sao NB lại hay gây hấn với Fuku-chan."

"Thực ra tôi đã tự hỏi điều đó ...."

"Rất đơn giản, Fuku-chan dường như biết ai đó đang điều khiển NB."

"Thật váyao..."

"Đúng, bất cứ khi nào Airi-sama kiểm soát được thì cô vé sẽ bạo lực, nhưng tôi chắc chắn em ấy chỉ đang cố gắng bảo vệ Seina-san."

"Tôi đoán điều đó là tốt cho tôi... Cảm ơn cô đã nói cho tôi."

"Tôi muốn thông báo cho cậu càng sớm càng tốt ... nhân tiện, Fuku-chan cũng nhận ra tôi."

Chỉ có một số người ngoài Airi biết cô ấy ở trong NB. Kiriko biết có ai đó ở trong đó nhưng không biết đó là Kirche.

"Mọi chuyện với cha cô sao rồi?"

"Airi-nói rằng ông ấy đang bị chôn vùi trong những rắc rối."

Những rắc rối đó là các hợp đồng bị phá vỡ và các vấn đề pháp lý xảy ra vì sự biến mất của Kirche. Tự nhiên chúng rơi vào cha cô, người đã tạo ra cô nhưng những vấn đề đó đang được Airi giải quyết tốt nhất có thể.

"Nhưng cha tôi có vẻ khó chịu... Tôi nghĩ sẽ mất thời gian để trái tim tổn thương của ông ấy lành lại."

"Vậy à .... Tôi nghĩ là cô nói đúng." Seina nói

"Khi mọi thứ được giải quyết, cô có định quay trở lại làng giải trí một lần nữa không?"

"Có lẽ... nhưng tôi không nghĩ là tôi sẽ làm vậy. Tôi thấy làm việc cho cậu sẽ thấy hạnh phúc hơn nhiều." Kirche nói với một nụ cười mà cô ấy hiếm khi thể hiện trên TV.

"Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe cô nói điều đó, cảm ơn cô, nhưng xin lưu ý có thể có nhiều bất tiện khác trong tương lai. "

"Không, cảm ơn Seina-san."

Kirche cố gắng nắm tay Seina rồi ...

"F- Fuku-chan!" Một màn hình hiển thị những gì đang xảy ra bên ngoài với Fuku đang lắc mạnh NB.

"Mya, Mia."

"Tôi nghĩ Fuku-chan biết cậu ở đây."

"Thật sao? Nhưng ..."

"... Không sai đâu. Đó là tiếng kêu để gọi cậu đó, Seina-san."

"Vậy Fuku biết tôi đang ở đây sao?"

"Đúng thế…”

"Mya, Mia."

Rung lắc trở lên mạnh hơn, Fuku có vẻ như muốn cùng vào đây với cậu.

"Chúng ta có thể cho Fuku vào đây không?"

"Airi-san có quyền sở hữu vì vậy tôi không thể làm điều đó ... ít nhất là không phải ngay lập tức."

"Tôi hiểu rồi.... cô có thể đánh thức tôi để tôi có thể an ủi em ấy không?"

"Cậu muốn ngủ bao lâu nữa?"

"Khoảng ba giờ nữa"

"Ok, tôi sẽ đánh thức cậu."

"Và khi tôi đi ngủ lại, cô sẽ đánh thức tôi sau ba giờ nữa phải không?"

"Bất cứ điều gì cậu muốn, chỉ cần nhớ điều chỉnh không gian gia tốc."

Mối liên hệ có ý thức với Kirche, mặc dù nó không gây ra mệt mỏi về thể chất, nhưng nó đã tạo ra một chút mệt mỏi về tinh thần. Nó không phải là một vấn đề khi sống một cuộc sống bình thường, nhưng trong một nhiệm vụ, nó có thể dẫn đến sự suy giảm khả năng phán đoán. Vì lý do đó, cô cần để cậu ngủ bình thường cho đến hết đêm.

"Cảm ơn, tôi rất vui vì những gì cô đã làm." Seina bò lên giường và nhắm mắt lại.

"Mia miah, Mia!"

Fuku nhận ra rằng liên kết đã bị phá vỡ đã tiến gần hơn đến cơ thể Seina. Như Fuku nghĩ, Seina tỉnh dậy và lấy lại bình tĩnh cho Fuku, sau đó cậu đi ngủ trở lại.

---------------------

Khi Seina chìm vào giấc ngủ, Kirche đã biến đổi từ NB trong thế giới thực và giới thiệu mình với Fuku. Cô ấy cưng nựng cô ấy một lúc rồi hỏi cô ấy có muốn đi dạo không vì cô bé khó ngủ. Fuku đưa cô ấy theo lời đề nghị, họ rời khỏi không gian gia tốc của ngôi nhà và đi đến công viên bên ngoài.

"Thật dễ chịu."

Làn gió lạnh làm Kirche giãn ra một chút. Kirche bắt đầu đi bộ đến công viên hình tròn trung tâm với Fuku trên đầu.

"Vì chúng ta ở bên ngoài sân, chúng ta chỉ có khoảng 20 phút cho đến khi Seina-san thức dậy."

"Mia!"

Cả Kirche và Fuku đều là AI, giữa hai người họ tạm cảm giác giống như một sự đồng cảm bí ẩn dành cho nhau. Ngoài ra, Kirche cũng từng có cảm giác tương tự đối với Miki.

"Mya, Mya!" Fuku chạy xung quanh và vui vẻ

"Em có vui không?"

“Mia!” Kirche thích thú khi xem Fuku chơi nhưng đột nhiên

“A!?” Kirche đổi lại thành NB.

"Mia?"

Fuku nhận thấy ai đó đang đến gần.

"Fuku-chan, NB! Hai người đang làm gì ở đây vậy?" Kiriko lo lắng kêu lên.

"NB, chuyện gì vậy?"

"Fuku-chan không ngủ được nên tôi dắt cô bé đi dạo."

"Ra vậy ..." Kiriko nhẹ nhàng xoa đầu Fuku.

"Này Kiriko-san, bắt lấy!" Đột nhiên NB ném Fuku về phía Kiriko, hơi mạnh.

"NB!"

"Chạy đi và gặp chủ ngươi ấy, quả bóng lông, ta đang bận nói chuyện ..."

"Migyat!"

Fuku tung NB lên không trung bằng một cú nhảy hình tam giác lộng lẫy khi dùng Kiriko và những cái cây trong công viên làm bàn đạp.

"Fuku-chan!" Kiriko đã nhanh chóng bắt lấy Fuku và cô ấy giữ cô ấy bằng cả hai tay,

"Fuku-chan, chị biết điều đó là sai nhưng đừng làm tổn thương NB." Cô ấy mắng Huku với một khuôn mặt đáng sợ. Nhưng Fuku đang vẫy đuôi với một nụ cười tươi.

"... Em hiểu không? ... ugh, chị không thể nổi giận với em được ..." Kiriko không thể giữ khuôn mặt đó và bắt đầu ôm Fuku

"Đã đến lúc Seina-chan phải dậy rồi, vì vậy chị sẽ đến chỗ em ấy, chúng ta hãy đi đánh thức em ấy nào."

Kiriko đặt Fuku lên đầu và bước vào nhà Seina.

-------------

"grrrr ... chết tiệt, cái thứ mũm mĩm đó~!" Airi hét lớn khi cô ấy đá vào bàn văn phòng của mình vì tức giận.

Nhưng chiếc bàn di chuyển nhanh chóng và tránh được cú đá của Airi.

"Ahhhhhhhh!"

Airi bay lên và mông cô dập xuống, cô ấy bị đập đầu sau cú ngã và không thể nói được do quá đau.

"Chúng ta vừa nhận được yêu cầu cho phép một người nào đó được vào NB. Tôi nghĩ cô nên xem xét nó."

"Cái gì? Tại sao? Tất cả những người được phép gia nhập NB đều đã chấp thuận!"

Mikami đưa nó cho Airi và quay lưng lại với cô ấy. Hơi nước thực sự thổi ra khỏi tai Airi khi cô ấy đọc nó.

"Vậy, thứ lông lá đó biết khi nào tôi đang ở trong NB và muốn tôi để nó đến bất cứ khi nào Kirche-chan cần nói chuyện với Seina-kun sao?! Tại sao tôi phải làm thế? Nó đã phá hỏng mọi cuộc vui của tôi gần đây! Nửa tâm trí của tôi đang nói không đó!"

"Tôi nghĩ cô bé chỉ muốn bảo vệ Seina-kun, ho ho ho."

"Có cái quái gì tốt khi để thứ sinh vật đấy đi cùng với cậu ấy vào trong đó chứ?"

"Tôi nghĩ cô chỉ đang giận cô ấy vì cô bé là ai thôi."

Astral của Fuku được tạo ra từ Astral của Widow.

"Chuyện đã qua rồi, cô gái đó có nhân cách khác ... nhưng ..."

"Nhưng?"

"Tôi ghen tị với cô ấy! Cô ấy được tái sinh trở lại trong một vị trí mềm mại và thoải mái như vậy! Thật không công bằng!"

"Sao cô không về nghỉ ngơi và sống với chồng một thời gian?"

"Chà ... mọi chuyện với Yosho và tôi ... uhm ... tôi không thể nói mọi chuyện sẽ tốt đẹp như vậy."

"Hả?"

Mikami có một vẻ mặt kỳ lạ, cô không chắc mình có nên tiếp tục cuộc trò chuyện này trong bí mật hay không.

"Tôi đã cố gắng để anh ta sử dụng một chiếc Marionette được thiết kế để trông giống như anh ta khi bọn tôi gặp nhau lần đầu tiên",

"…Tôi hiểu rồi. Ừhm ... được rồi..." Airi gặp Yosho khi ông ấy mười hai tuổi.

"Cô có nghĩ Seina-kun sẽ hỗ trợ nó nếu tôi yêu cầu cậu ấy không?"

"Tôi nghĩ nó sẽ không thành vấn đề ... trừ khi cô có thể trở thành bạn của Fuku-chan."

Dưới góc nhìn của một nhà giáo dục, hành động của Airi nên dừng lại, nhưng Airi như một thiên tài. Mikami không thể ngăn cô ấy lại nhưng nếu cô ấy có thể sao nhãng thì tất nhiên dù chỉ một chút thì nó cũng có thể gây ra ít vấn đề hơn.

--------------------

Bình luận (0)Facebook