• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 38: Mèo thích gì nhỉ? (6)

Độ dài 1,931 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-26 14:22:48

Tenstheon cười nhẹ. Khi thấy nụ cười của ngài, Eunhan cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

"Có việc gì vậy ạ?"

"Ta muốn ngươi hộ tống Thái tử phi."

Đây là một lời đề nghị khá bất ngờ. Eunhan thường xuyên canh gác cung điện Thái tử theo lệnh của Hoàng đế. Vậy nên hiển nhiên, việc bảo vệ Thái tử phi cũng là trách nhiệm của cậu.

Thấy Eunhan vẫn còn hoài nghi, Tenstheon nói thêm.

"Ta muốn ngươi ở bên cạnh bảo vệ con bé."

Điều Tenstheon nói có nghĩa là Eunhan sẽ trực tiếp hộ tống Ancia mà không cần phải che dấu sự hiện diện của mình. Điều đó khiến cho Eunhan cảm thấy bối rối.

"Nhưng thần là cái bóng của người mà."

Cậu là cái bóng của Hoàng đế, nhưng không phải theo lệnh của Tenstheon, mà Eunhan tự muốn như vậy. Cậu muốn được theo sát ngài nên đã quyết định trở thành một cái bóng.

Eunhan là một phạm nhân bị truy nã gắt gao ở Chang.

Cho dù cậu có đang ở phương Tây và ở đó cho tới già, vẫn sẽ có những người muốn bám theo và truy bắt cậu cho đến hết cuộc đời.

Vì vậy nên Eunhan đã trở thành một cái bóng. Ngoại trừ Collin và Tenstheon - người đã cưu mang cậu, chẳng có một ai biết gì về tung tích của cậu cả.

"Ta hiểu rõ hoàn cảnh của ngươi, Eunhan. Nhưng ngươi là người duy nhất ta có thể tin tưởng và giao phó việc bảo vệ Ancia."

Tenstheon đã nhiều lần thuyết phục Eunhan. Ngài đã nói với cậu rằng không cần phải lo lắng và chỉ cần sống một cuộc sống tự do bởi vì ngài sẽ bảo vệ cậu, nhưng Eunhan đã liên tục từ chối hết lần này tới lần khác.

Nhưng hôm nay thì khác. Chủ nhân của cậu muốn nhờ vả cậu. Cậu có thể cảm nhận được sự cương quyết của ngài.

"...Thần hiểu rồi ạ."

"Cảm ơn ngươi."

“Người không cần phải khẩn thiết như vậy đâu ạ.”

Eunhan cúi đầu. Từ khoảnh khắc cậu được Tenstheon cứu mạng, cậu đã tự thề với bản thân rằng sẽ cống hiến cả cuộc đời cho ngài.

"Bảo vệ Thái tử phi là trách nhiệm của thần, thần rất sẵn lòng trong việc này."

Hôm nay, cậu đã bị Thái tử bắt quả tang.

Nhưng khi cậu được phép từ bỏ cuộc sống an nhàn mà cậu đã sống với thân phận là một cái bóng, trong trái tim Eunhan rội lên một cảm xúc phấn khích khó tả.

"Thần xin tuân theo mệnh lệnh của người."

***

Hôm nay là ngày tôi tới cung điện Tenlarn, nhưng tôi đã không nói chuyện đó cho Blake.

Nếu như tôi nói cho cậu ấy biết mình chuẩn bị tới cung điện Tenlarn, Blake chắc chắn sẽ phản đối.

"Điện hạ, sắp tới Hoàng cung có dạ hội nên ta phải chuẩn bị nhiều thứ, vậy nên hôm nay ta sẽ về muộn nhé."

"Hãy cứ bình tĩnh. Đừng cố quá sức nhé."

 “Đừng lo cho ta. Điện hạ cũng phải cẩn thận khi tập kiếm thuật đấy.”

Thành thật mà nói, tôi muốn Blake nghỉ ngơi cơ, nhưng cậu ấy rất cứng đầu.

Tôi cũng đã nói với Edon rằng hãy giảm cường độ tập, nhưng anh ta càng giảm xuống bao nhiêu thì Blake càng trở nên cứng đầu bấy nhiêu.

“Ta có phải trẻ con đâu.”

Cậu hơi nhăn mặt.

“Vậy ta đi đây.”

“Ừ, đi cẩn thận nhé.”

Blake nắm lấy tay tôi thật chặt. Rồi cậu thả ra, cười rồi vẫy tay. Tôi cũng vẫy tay chào lại rồi rời tới cung Hoàng đế.

Tôi tới căn phòng bí mật cất giấu những tấm bia đá ở tầng ba. Nhưng Tenstheon đã tới đó trước và đang đợi tôi, đứng bên cạnh ngài là một thiếu niên tôi chưa từng gặp bao giờ. Anh ta khá cao, đẹp trai, nước da trắng, trông có vẻ khá trẻ.

Mải ngắm nhìn chàng thiếu niên đẹp như tranh vẽ kia, tôi quên mất luôn cả lễ nghi chào hỏi của mình.

Ai vậy?

Đây là người châu Á đầu tiên tôi nhìn thấy ở Thế giới này. Tại sao Tenstheon lại ở cùng một thiếu niên người châu Á? Hơn nữa, đây là một căn phòng bí mật. Anh ta có mối quan hệ gì với Hoàng đế mà lại được đưa tới đây?

Trong nguyên tác làm gì xuất hiện thiếu niên nào như vậy.

“Ancia.”

Tôi bừng tỉnh khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tenstheon.

“Xin lỗi, con đến muộn ạ.”

“Không, con không muộn đâu.”

“Nhưng, người này là…?”

“Cậu bé này là Eunhan. Cậu ấy sẽ hộ tống con tới điện Tenlarn.”

“Eunhan sao…

Cái tên có chút quen quen. Nhưng tại sao nhỉ? Rõ ràng là tôi chưa nghe thấy nó bao giờ mà.

“Xin kính chào Thái tử phi Điện hạ, phước lành của Đế quốc. Thần là Eunhan.”

Eunhan cúi đầu chào hỏi rất lịch sự. Mái tóc anh rủ xuống phủ lên vai.

“Ah!”

Tôi nhớ ra rồi!!!

‘Hoàng tử xứ Chang - Eunhan.’

Anh ấy là hoàng tử của Đại Vương quốc Chang ở phía Đông, nhưng lại phải chạy trốn án tử hình vì được chọn bởi “Hắc Long” tai họa.

Eunhan đã bỏ trốn tới Đế quốc Asteric.

Ở đó, anh được Tenstheon tìm thấy trong tình trạng bị thương toàn thân và được ngài đưa về chữa trị.

Tenstheon đã hết lòng chăm sóc cho anh, và từ đó Eunhan đã một lòng trung thành với vị Hoàng đế này.

Sức mạnh của Eunhan được Hắc Long ban tặng, có khẳ năng che dấu bản thân và chữa lành vết thương rất nhanh.

Theo lệnh của Hoàng đế, Eunhan đã đứng canh gác ở cung Thái tử để bảo vệ Blake và chữa trị cho cậu mỗi khi bị ốm. Anh cũng là người báo cáo lại cho Hoàng đế những thông tin mới về Blake.

Những ký ức về Eunhan nhanh chóng ùa về trong tâm trí tôi. Cái bóng được Hoàng đế cài vào để bảo vệ Blake. Đó chính là Eunhan.

Những nguyên luyện nấu ăn phương Đông lành mạnh mà Hoàng đế gửi cho Blake cũng là nhờ Eunhan.

Tại sao tôi lại có thể quên được chứ? Đây là một nhân vật quan trọng cho thấy tình yêu thương của Tenstheon dành cho Blake mà.

“Thưa Điện hạ…?”

Nghe thấy giọng nói của tôi, Eunhan tỏ ra bất ngờ

“À, thật xin lỗi, tại ta thấy ngươi quen quá.”

“Sao cơ ạ?!!”

Eunhan sửng sốt, mắt trợn tròn. Hình như tôi vừa nói điều kì lạ rồi. Eunhan vốn sống dưới thân phận là cái bóng của Hoàng đế mà

“Mắt của ngươi giống mắt của ngài Collin vậy.”

“Ồ… vậy sao ạ.”

Anh có vẻ nhẹ nhõm hơn nhưng có phần tiếc nuối khi nghe câu trả lời của tôi. Không lẽ anh ấy không thích khi tôi nói mắt anh ấy giống Collin? Tôi không nghĩ việc khen hai người có điểm giống nhau là có ý xúc phạm đâu. Nhỉ?

Sau phần chào hỏi, Tenstheon bắt đầu giải thích chi tiết cho tôi về Eunhan.

“Thật ra, ta đã giao cho Eunhan trọng trách canh gác ở cung Thái tử.”

Eunhan trong quá trình canh gác ở cung Thái tử, cũng góp phần hỗ trợ Tenstheon trong việc tìm cách hóa giải lời nguyền và tìm các nguyên liệu nấu ăn phương Đông.

Nhưng điều này hoàn toàn trái ngược với những gì mà tôi đã biết.

Càng nghe Tenstheon nói, đầu óc tôi lại có chút mông lung.

Sao tôi có thể quên bẵng mất Eunhan được chứ? Mặc dù chỉ xuất hiện một thời gian ngắn, nhưng anh ấy cũng là một nhân vật đóng vai trò quan trọng.

Tôi đã đọc truyện biết bao nhiêu lần rồi. Sao bây giờ lại có thể quên được chứ?

Đầu ngón tay của tôi cảm giác lạnh buốt. Không phải vì tôi quên mất anh ấy, mà vì một cảm giác sợ hãi nhen nhóm.

Tôi cứ tưởng rằng tôi nhớ được mọi thứ trong nguyên tác.

Giới quý tộc, kỵ sĩ và người hầu, các nhân vật phụ, tất cả tôi đều nhớ, vì vậy nên tôi rất tự tin rằng mình biết tất cả những thứ quan trọng sẽ xảy ra.

Nhưng có lẽ vẫn còn vài chi tiết mà tôi chưa nghĩ đến.

Và nhỡ đâu lại là manh mối quan trọng cần thiết trong việc hóa giải lời nguyền cho Blake thì sao?

Trái tim tôi đập liên hồi vì bất an, Tenstheon thấy vậy bèn xin lỗi vì đã che dấu thân phận của Eunhan một thời gian dài.

“Ta xin lỗi vì đã không nói cho con về chuyện này.”

“Đây không phải là lỗi của Bệ hạ. Thần mới là người phải xin lỗi.”

Eunhan cũng cúi đầu theo nhận lỗi, khiến tôi phải vội vã xua tay.

“Ồ không, không sao đâu mà. Hai người đừng cúi đầu như vậy.”

“Thần xin cảm tạ.”

“Cảm ơn con vì đã hiểu cho ta, Ancia.”

“Không, ngược lại ta phải cảm ơn ngươi vì đã bảo vệ ta và Thái tử Điện hạ ấy chứ.”

Eunhan là phạm nhân bị truy nã vì tội tạo phản.

Nếu như sự thật rằng anh ấy còn sống bị bại lộ, người xứ Chang chắc chắn sẽ tìm đến và cố gắng giết anh. Vì vậy việc che dấu thân phận của anh cũng là điều hiển nhiên. Đột nhiên, Tenstheon đưa cho tôi một chiếc hộp.

Khi thấy tôi cười, khóe miệng Tenstheon cũng nhẹ nhếch lên.

“Gì vậy ạ?”

Bên trong chiếc hộp là một chiếc vòng cổ có đính đá mana màu trong suốt.

“Đây là công cụ thanh tẩy được sản xuất ở nhà thờ. Nó sẽ bảo vệ con khỏi hắc thuật.”

Tôi chưa từng thấy một đạo cụ nào được làm từ đá mana ánh sáng.

Đá mana ánh sáng có sức mạnh thanh tẩy và chữa lành, tuy vậy nhưng nó không hề có tác dụng với lời nguyền. Ngược lại, đá mana còn có thể trở thành độc vật và khiến cho lời nguyền trở nên tệ hơn.

Lí do đá mana ánh sáng bị phản tác dụng cũng là vì lời nguyền là do Nữ thần Ánh sáng giáng xuống.

Vì lí do đó, Thái tử không thể sử dụng đá mana ánh sáng.

Tôi cũng có phần lo lắng không biết nếu sử dụng đá mana ánh sáng thì có gây ảnh hưởng tới Blake không. Nhưng hôm nay nó thật sự rất cần thiết với tôi.

“Con cảm ơn ạ.”

Tenstheon lấy chiếc dây chuyền ra và đeo nó lên cổ tôi. Vừa đeo lên, không hiểu sao tôi lại có cảm giác hơi châm chích.

“Sao vậy?”

“Tại mặt đá hơi lạnh đó ạ.”

Tôi bất giác bật cười. Cảm giác thật kỳ lạ, có vẻ như vấn đề nằm ở chiếc vòng cổ này, như thể nó đang mách bảo tôi đừng đến cung điện Tenlarn vậy.

Nhưng dù vậy tôi vẫn phải nhanh chóng tới được cung Tenlarn, không thể để bị trì hoãn được.

“Đẹp lắm, rất hợp với con.”

“Con cảm ơn cha.”

Ngài vỗ vai tôi.

“Eunhan sẽ dùng thuật dịch chuyển để đưa con tới cung điện Tenlarn.”

“Vâng.”

“Ta cũng muốn đi cùng lắm, nhưng việc đó là không thể.”

Ma thuật dịch chuyển của Eunhan không giới hạn về mặt đường đi. Nhưng số người dịch chuyển thì có giới hạn, ngoài Eunhan ra thì anh ấy chỉ có thể đưa đi thêm một người thôi.

“Nó chỉ là một di tích cũ thôi. Cha đừng lo.”

“Nếu có gì nguy hiểm xảy ra thì nhớ quay về ngay đấy nhé.”

“Con cũng sợ lắm! Nếu gặp nguy hiểm thì con sẽ lập tức về ngay. Vậy nên cha cứ yên tâm. Không thì khuôn mặt đẹp trai của cha lại có thêm vài nếp nhăn bây giờ.”

Bình luận (0)Facebook