Trên đường về nhà, tôi nhặt được Vợ và Con gái, nhưng họ lại là Rồng.
Fukakutei Waon (不確定ワオン)Light Novel: カット - Manga: Hitsuji Amano (天野こひつじ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Cô gái rồng ②

Độ dài 866 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 19:36:02

「Chào cháuー」

「À vâng, xin chào ạ.」

Bà lão với đôi tai mèo gật đầu chào tôi.

Tôi cũng nhanh chóng cúi đầu đáp lại. Cũng lâu lắm rồi tôi mới lại được chào thế này, do là ở thị trấn trước tôi có hơi kém nổi tiếng.

「……Nhiều á nhân thật nhỉ.」

Đó đây là miêu tộc và cả điểu nhân tộc.

Chắc thị trấn này là nơi mà 『chủng tộc khác』tồn tại.

Ở Nhật Bản, kể từ vùng Kanto đi về phía tây thì các phân khu thay đổi khá nhiều, nên tôi có nghe rằng ở đấy có rất nhiều người từ phía 『bên kia』.

Chỗ tôi ở lúc trước thì không có nhiều đến vậy.

Nãy giờ tôi đã đi bộ được khoảng mười phút rồi.

Trèo lên một con dốc thấp, tôi dừng lại và ngoái nhìn phía nhà mình. Từ chỗ này thì tôi có thể thấy khu vực xung quanh.

Có một tảng đá hình tam giác ngược đâm thẳng vào mặt đất.

Cũng không quá khó hiểu. Nhà mới của tôi, nằm dưới chân của tảng đá đó.

Tầm khoảng nửa năm trước, tôi đã rất bất ngờ khi ông già bảo rằng mình muốn mua một căn nhà.

Shouhei đang học lớp sáu tiểu học, còn tôi thì mới chỉ là năm nhất cao trung.

Tất nhiên là anh em tôi đã phản đối.

Nhưng khác với mọi khi, lần này ông già nhà tôi không rút lui dễ dàng như vậy.

Nhà Kazamachi này theo chế độ dân chủ. Quyết định được đưa ra bởi đa số sẽ là tuyệt đối, vậy nên nếu ý kiến bị bác bỏ thì bị buộc phải cho qua.

Đấy vốn dĩ là luật lệ của ông già.

Thế mà cha tôi, lại phớt lờ ý kiến của số đông. Đây là lần đầu tiên.

Vì nghĩ là có lý do nào đó nên tôi và Shouhei đã kiên quyết hỏi cho bằng được, rồi thì lão già trung niên nhà tôi, đã chịu trả lời với một gương mặt đỏ ửng.

Thị trấn này, là nơi mà ông ấy đã đi tuần trăng mật với mẹ.

Một thị trấn suối nước nóng cỡ vừa, đồng thời là một địa điểm hẻo lánh vắng khách vãng lai.

Hình như là mẹ đã rất ưng ý với nơi này.

Trong lúc cao hứng mẹ đã nói với ông già.

『Phải chi ngày nào đó mình được sống ở đây nhỉ』, vậy đó.

Ông già ngốc nghếch nhà tôi, không thể giấu được nữa nên đã kể ra.

Kể từ ngày hôm đó, hôm nào ông cũng tìm kiếm bất động sản trên mạng.

Tầm khoảng mùa hè năm ngoái, cuối cùng ông đã tìm ra.

Xem xét đến khoảng thu nhập và tiết kiệm của ông già, cộng thêm cả sinh hoạt phí và học phí của bọn tôi, một căn nhà đã qua sử dụng kèm theo giấy chứng nhận quyền sử dụng đất ở tầm giá phải chăng đã xuất hiện được vài phút trên sàn giao dịch.

Đúng là nhanh như cắt.

Vì bị sức ép từ sàn giao dịch đè nặng nên ông già nhà tôi, hiện là kiến trúc sư, đã phóng đi để bàn chuyện với bọn tôi.

Trước khi giá giao dịch thay đổi, vì không thể khoan nhượng nên ông đã thành ra xuống nước nài nỉ bọn tôi.

Anh em bọn tôi thật ra cũng rất yêu quý người mẹ đã khuất của mình.

Vì mẹ cũng có liên quan, nên tôi đã chẳng thể từ chối ngay được.

Tôi cũng không muốn chia tay những người mình quen ở trường cũ, nhưng những thứ ấy có thứ tự ưu tiên đứng sau mẹ tôi.

À, mà tôi cũng có gì để lưu luyến trường cũ đâu. Suy cho cùng thì tôi cũng chẳng có ai là bạn. Mà không, có cả tấn người phiền phức tự nhận là bạn tôi mới đúng.

Mặc dù tôi không mấy khi nói chuyện.

Mà, cơ bản thì nó là như thế.

Vì cả tôi với Shouhei đều không phản đối, rốt cuộc cả nhà đã chuyển đến thị trấn nơi mà mẹ tôi muốn sống trước kia.

「Không khí trong lành ghê, cả cảnh cũng đẹp nữa.」

Đang đứng một mình, tôi lẩm bẩm.

Một quan cảnh tươi mát, và một khu dân cư hiện đại.

Đằng xa kia là những ngọn núi hùng vĩ.

Một dòng sông uốn lượn gần đây.

Nơi này đúng là một vùng đất lý tưởng cho một cuộc sống thanh nhàn.

Điểm nhấn của khung cảnh là một khu rừng rậm rạp phía sau khu dân cư cùng với tảng đá hình tam giác ngược đâm thẳng vào lòng đất.

Chắc là nó cao phải gần cả trăm mét. Cái tảng đá ấy.

Nó nằm ở phía bắc của căn nhà, vậy nên sẽ không bị khuất nắng.

Được rồi, đã nghỉ ngơi xong.

Đi mua sắm nhanh thôi nào.

Ba đấng mày râu của nhà Kazamachi bọn tôi có rất ít hành lý khi chuyển nhà.

Nói mới nhớ, Shouhei đã rất ưu tiên cho lãnh địa của mình là nhà bếp và phòng ăn, vậy nên chắc là thằng bé vẫn chưa dọn xong phòng mình.

Chắc lát nữa phải giúp nó một tay.

Tôi lại tiếp tục trèo qua con dốc.

Tôi đã bỏ lỡ mất, một cái bóng khổng lồ đang bay xuống từ đỉnh của tảng đá kia.

Bình luận (0)Facebook