The Lazy King
TsukikageShibaki Tsubura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2: Tôi Là Người Yêu Chuộng Chủ Nghĩa Hòa Bình.

Độ dài 2,179 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 19:06:54

Hãy để tôi thành thật một chút về bản thân với bạn ở đây. Khi mà tôi lần đầu biết được rằng mình đã chuyển sinh sang thế giới này, suy nghĩ đầu tiên bén lên trong đầu tôi là việc này thật khó để chấp nhận, nó đau đớn cùng cực. Chỉ vậy thôi.

Nhưng giờ đây, tôi nghĩ lại cái cuộc sống ở thế giới cũ, khi còn làm một nhân viên làm công ăn lương ở Trái Đất, cuộc sống hiện tại bây giờ dễ thở hơn nhiều.

Được chuyển sinh qua thế giới này chắc chắn là bởi vì tôi luôn là đứa con ngoan của ba mẹ, là nhân viên tốt của công ty và là công dân tốt của đất nước. Vâng. Chắc chắn là nhờ những điều trên mới được chuyển sinh.

Nếu không phải trường hợp chuyển sinh xảy ra trên, vậy tôi sẽ bị bóc lột sức lao động đến chết trong vài thập kỷ nữa.

Giống như một người lao động chân tay xuất hiện mọi nơi để đáp ứng nhu cầu của thị trường, cũng như mục đích mưu sinh. Vì vậy, có thể tôi sẽ nhận ra rằng việc tiếp tục làm người lao động là một cái u nhọt khó loại bỏ cho mình, và tôi có thể sẽ dẫn đến tự sát như một hệ lụy kéo theo vậy.

Nếu so sánh cuộc sống cũ ở Trái Đất cùng cuộc sống mới khi làm Chúa Quỷ, thế giới này thật dễ dàng đến khó tin tưởng.

Nếu nói cụ thể việc sống sung sướng ở đây ra sao cũng sẽ làm cơ thể tôi đau nhức, vì vậy tôi sẽ bỏ qua câu chuyện nhạt nhẽo này, nhưng từ giây phút tôi được sinh ra ở thế giới này, tôi chưa từng phải làm việc dù chỉ là một giây trong cuộc đời mình.

Kể cả thế, tôi cũng làm việc nhờ vào khả năng xoay sở để giấc ngủ và thang điểm cuộc sống của tôi luôn đạt chất lượng ngưỡng mức cao nhất. Kết quả của việc này, sẽ giúp sự lười biếng của tôi kéo dài đến vô tận.  Không có một áp lực nào lớn hơn việc này. Ít nhất so với những cá nhân, người mà luôn luôn bày tỏ lòng tôn trọng với những kẻ nghèo hèn, tôi thỏa mãn với cuộc sống như hiện tại.

“Thất nghiệp!? Không có kinh nghiệm làm việc!? Làm sao mà một kẻ như ngài có thể trở thành một trong những cánh tay, trợ thủ đắc lực của Quỷ Vương Vĩ Đại, một Chúa Quỷ chỉ biết làm biếng suốt ngày như vậy!? Ngài chỉ không muốn làm việc, trốn tránh trách nhiệm, phải không!”

Giây phút này đây, thứ duy nhất khiến tôi phải đau đầu chính là người phụ nữ mà Quỷ Vương Vĩ Đại phái đến để chăm nom tôi.

Tôi không biết rõ tên cô ta là gì. Cô ta có vẻ ngoài khá xinh xắn. Và tiếng thét như sấm của cô ta liên tục xả vào người tôi. Nếu bạn đang tìm kiếm từ ngữ để miêu tả cho tính cách của cô ấy, tôi đoán tôi có thể tham gia bằng cách gợi ý cho bạn một chút. Cô ta chỉ phiền phức hơn một chút so với phần còn lại của những người tuyệt đối bình thường.

Đối với tôi, tiếng thét đó thật sự khá làm phiền não bộ chỉ muốn đi ngủ này. Đối với một người vô cùng bình tĩnh và tĩnh tâm như tôi, hai chúng tôi chẳng thể nào đi cùng trên một đường kẻ.

Tôi cá là Quỷ Vương Vĩ Đại sẽ cố gắng gửi thêm một ai đấy, người mà sẽ khiến tôi cảm thấy phiền phức không thể chịu được như một hình thức trừng phạt.

“… Và lần này lại là chuyện quái gì đây?”

Khi bạn so sánh với phần còn lại của những con người chuyển sinh tới thế giới này và với một người như tôi, kẻ mà được sinh ra với hình dạng của một con quỷ bẩn tưởi không đáng đồng tiền bát gạo, tôi đoán là ân huệ duy nhất dành cho tôi khi chuyển sinh sang thế giới này giúp tôi dễ sống nhất có thể.

Mặc dù chất lượng cuộc sống so với những con người bình thường thì của tôi sẽ hơi thấp, nhưng nếu bạn thử cuộc sống này một chút ít, bạn sẽ được hưởng thụ cuộc sống vô cùng nhàn hạ. Nếu bạn không muốn trải nghiệm cũng chả sao, nó vẫn có thể xảy ra mà thôi.

Tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc làm việc bán mạng, lép cả mông khi còn ở Nhật Bản. Tôi chỉ có thể thốt ra câu này vì đã suy nghĩ thật kỹ càng, nhưng tôi ước rằng đáng ra mình nên được chuyển sinh sớm hơn.

“Là một tên Anh Hùng. Một tên Anh Hùng đó! Tên Anh Hùng đó đang tấn công pháo đài! Ngài nhìn thấy chưa, bây giờ chính là thời điểm thích hợp để ngài trở người dậy! Làm ơn hãy xuống giường đi!”

“… Ta là người yêu chuộng chủ nghĩa hòa bình.”

Tôi chả hiểu nổi vì sao mà cô ta lấy đâu ra lắm năng lượng như thế.

Cô ta giơ cao hai cánh tay qua cả đầu của mình, và đưa ra yêu cầu với tôi cùng lúc khi cô ta nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt sắc lạnh. Thay người đi, làm ơn thay người đi. Hãy gửi cho tôi một người khác đấy hiền dịu hơn cô ta.

Tôi sẽ thích và quý mến cô ta nếu cô ta dừng việc bắt ép tôi dậy khi mà tôi đang yên giấc nồng như công chúa ngủ trong rừng. Cô ta luôn liên tục thúc ép tôi dậy vào cùng một khung giờ, vì thế, tôi luôn luôn lâm vào tình trạng thiếu ngủ trầm trọng

Điều này là ổn khi mà cô ta có động lực và mục đích thăng tiến cho riêng mình, nhưng tôi mong rằng cô ta phải biết nghĩ cho những con người không muốn thăng tiến làm việc như tôi chứ.

Khi mà bạn luôn bơm đầy động lực để duy trì tinh thần làm việc một cách vô nghĩa, kết quả bạn chỉ tốn phung phí thời gian vào việc vô bổ, gây ra hậu quả của việc liên tục tăng ca. À, tôi mới nhớ ra rằng việc này giống với người sếp cũ của tôi khi tôi còn sống ở Nhật Bản. Mà quên mất tên anh ta rồi nên kệ đi vậy.

“Người yêu chuộng chủ nghĩa hòa bình!? Chúa Quỷ của tôi lại là ‘Người yêu chuộng chủ nghĩa hòa bình’!? Có phải mấy con giòi, ký sinh trùng ăn mòn hết não của ngài rồi không!? Đây là truyền chỉ trực tiếp! Quỷ Vương Vĩ Đại trực tiếp yêu cầu ngài đó!! Ngài có hiểu ý nghĩa của truyền chỉ trực tiếp không vậy? Đích thân Quỷ Vương Vĩ Đại đã gửi thư riêng tới ngài để giao nhiệm vụ, và nó phải là một niềm vinh dự mà ngài nên tỉnh dậy để đón nhận nó…”

Tôi biết ngay mà.Vinh dự.

Tôi không thể nào đánh bại cảm giác buồn ngủ cùng cực này.

“… Thay thế. Thay thế. Đem trở lại cho ta người hầu cũ lười biếng tuyệt vời kia đi.”

“Ể? Thay thế?”

“Đúng vậy.Thay thế. Ngươi quá ồn ào. Ta ghét.”

“Hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?”

Hai mắt của cô ta mở rộng với con ngươi thu bé lại. Ánh mắt đó đi kèm với đường nét vặn vẹo khó tả trên mặt. Nó làm tôi như thể nhìn thấy hết tất cả các đường gân nổi giận trên trán cô ta.

Người phụ nữ trước mặt tôi là một con quỷ.

Tôi cũng vậy và Quỷ Vương Vĩ Đại cũng đều là quỷ.

Tuy đều được gọi là quỷ nhưng vẫn có nhiều loài khác nhau và chúng tôi sẽ được phân loài dựa trên đại tội của mình.

Có nghĩa là, tôi quên mất là có bao nhiêu, nhưng mà… bạn biết đấy, mấy thứ này chỉ có trong các tôn giáo hay truyền thuyết ở Trái Đất, hoặc manga gì đó. Có thể là bạn đã nghe qua về chúng.

Ừm… phải rồi, Đố Kị hay Dâm Ô hoặc những chủng tộc quỷ giống hai loài trên… cùng với bảy hay tám đại tội gì gì đó trong chủng tộc quỷ. Hai loài này khiến tôi cảm thấy có vẻ chức quyền rất cao và rất mạnh.

“Người tiền nhiệm cũ mà ngài cần đã nghỉ hưu rồi! Anh ta đã thuật lại một vài thứ về đại tội 『Lười Biếng』 thật đáng thương ra sao mỗi khi nhắc đến! Ngài có hiểu điều này có ý nghĩa gì không!? Nhìn ngài mà xem rồi suy nghĩ lại đi, Chúa Quỷ của tôi, anh ta phát ớn với việc bản tính căn nguyên của đại tội mà anh ta đang có rồi đấy! Này!”

“Ta hiểu rồi.”

“Ngài hiểu rồi!? Cái biểu cảm này mà là, ‘Ngài hiểu rồi’!? Ba từ thôi ư? Chỉ mỗi ba từ ngắn gọn như này!? Ah, chết tiệt. Có chuyện gì với người đàn ông trời đánh này vậy!”

Đây là một chủ đề mà tôi thực sự không thấy hứng thú chút nào.

Ngay từ đầu, tôi đã chả nhớ mặt người tiền nhiệm của cô ta hay người nhân viên cũ của tôi. Tất cả những gì tôi nhớ được rằng trước kia mọi thứ yên bình hơn bây giờ rất nhiều.

Tôi là một con quỷ. Lúc sinh ra, đại tội của tôi được thần ban phát là 『Lười Biếng』.

Tính Trụy Lạc và Nhẫn Nhục, Lẩn trốn và Suy Đồi, Mục Rữa và Trì Trệ, Lười Biếng và U Ám. Một Chúa Quỷ cần phải hội tụ trong mình đủ những tội lỗi trên.

Từ bên dưới lớp futon của mình, tôi liếc nhìn tay sai của Quỷ Vương Vĩ Đại.

“Và ngươi nghĩ chừng đó là đủ… để đánh thức một người như ta dậy ư?”

“Ku… Tên này thật là…”

Tôi không có ý định nói quá về việc này, nhưng tôi là người đàn ông có khả năng ngủ bao nhiêu lâu tùy thích, phụ thuộc vào ý muốn của mình. Đây không phải là món quà của Đấng Sáng Thế cho tôi khi tôi được chuyển sinh thành quỷ. Nó giống như tài năng mà tôi có ở kiếp trước.

Để có thể kiếm đủ sống qua ngày, tôi kìm chế khả năng này vào những ngày đi làm, nhưng mỗi khi có ngày nghỉ, tôi ngủ nguyên buổi thôi không có gì to tát cả.

Bởi vì tài năng trời phú này, tôi không có một chút kí ức vào về việc tôi chết ở đâu, lúc nào, và qua thế giới này bằng cách nào.

Tôi đoán đó là điều giúp tôi may mắn hơn những kẻ chuyển sinh khác, những tên sang đây vì bị xe tải đâm phải hay bị đâm chết bởi tên sát nhân man rợ nào đó.

Ừm, về lý do tại sao chết của tôi, tôi chả quan tâm lắm.

Quay lại với vấn đề, tiếng thét thảm thiết như bị chọc tiết lợn của cô ta là cả một vấn đề lớn.

Ngay cả với việc trở thành một Chúa Quỷ như hiện giờ, nó giống như việc trở thành một Bá Tước hay Công Tước phải duy trì và quản lý lãnh thổ của mình, nên, tôi đoán rằng việc này chả dễ dàng một chút nào.

“Hãy lượn đi và báo cáo lại với Kanon những điều mà ta sắp nói sau đây.”

Chỉ bằng một mệnh lệnh mà tôi vừa đưa ra, tiếng thét của cô ta chìm dần vào sự im lặng.

Bất chấp tất cả mọi việc đã vừa xảy ra sau quãng thời gian qua, tôi đoán cô ta vẫn là một tay sai chuyên nghiệp, và cô ta được cử tới cho tôi thông qua sự lựa chọn kỹ càng của Quỷ Vương Vĩ Đại. Cô ta dường như có vẻ khá lành nghề.

Sau khi nói xong những gì tôi muốn nói, tôi cuối cùng cũng có thể giải quyết thành công vấn đề này, cuối cùng cũng đưa được bản thân mình chìm đắm trong thế giới mộng tưởng của riêng tôi lần nữa, và không ngoài dự đoán, cô ta tiếp tục hành hạ tôi thêm một lần để kéo tôi khỏi cái chăn yêu quý của mình.

“Khoan… Đợi đã, chết tiệt!! Ngài còn chưa nói bất cứ điều gì, và tại sao ngài lại đi ngủ tiếp rồi!?”

“… Thôi thì đoán đi.”

Nếu tôi trở nên nghiêm túc, đảm bảo sẽ chả có một con quỷ nào còn sống sót vì tội danh phá hoại, chen ngang vào giấc ngủ của tôi.

Tôi cảm nhận được sự mềm mại của chiếc futon, tay của tôi và tóc của tôi bị nắm một cách tàn bạo, đồng thời tôi để tâm trí mình chìm sâu trong vực thẳm. Tôi đắm chìm êm ái mãi sâu trong sự yên bình của bóng tối.

Bình luận (0)Facebook