Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5: Công chúa Vileena (Part2)

Độ dài 3,206 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:15

                                              Rakuin no Monshou

           Tác giả: Tomonogi Sugihara                  Minh họa: 3

Part 2

Thật quá bất ngờ.

Bất ngờ đến mức bản thân cậu không kịp nhận thức được rằng đây chính là cảnh tượng cậu đã chờ đợi suốt bao lâu.

Một người đàn ông, trên mình mặc bộ giáp đen, đứng nghiêm trước mặt hoàng tử rồi trịnh trọng cúi đầu. Điệu cười trên mặt ông ta có thể coi là khá ngạo mạn.

Khí chất uy nghiêm của lão ta vẫn không thay đổi. Hắn chính là tên kỵ sĩ năm đó đã ra lệnh phóng hỏa giết người.

Oubary…

Đầu óc Orba nhảy dựng lên khi cảm giác nóng rẫy chạy khắp cơ thể cậu. Cậu chóng mặt, cổ họng khô cháy trong khi bao nhiêu giả định lóe lên trong đầu. Xông thẳng vào bóp cổ lão, rút kiếm đâm chết lão, găm đạn chì vào đầu lão, hay là tra khảo lão về tung tích của Alice, mẹ và anh Roan. Những khao khát đó cuồng loạn vùng vẫy trong đầu Orba.

Nhưng lúc này… với tư cách hoàng tử Mephius, cậu có những phương án khả dĩ hơn thay vì đâm đầu liều mạng. Lão sẽ bị truy cùng diệt tận bằng cách thức tàn độc hơn, kinh khủng hơn.

Orba vẫn đứng thẳng ở đó, hầu như không nghe thấy ai nói gì. Fedom thay mặt hoàng tử đứng ra chào hỏi. Khi được thông báo về bữa tiệc sắp sửa được tổ chức trong sảnh lâu đài để khích lệ quân sĩ, phụ tá của Oubary lên tiếng.

“Chà, chẳng phải binh lính sẽ được thoải mái hơn nếu chúng ta không có mặt sao? Hạ thần đề nghị chúng ta nên tiến hành cuộc họp quân sự ngay lập tức. Hoàng đế bệ hạ Guhl Mephius cũng gửi đến một thông điệp.”

“ À được, ta hiểu rồi.”

Oubary đang đứng cạnh tay hầu cận, mặt cười tươi rói, đến diện kiến hoàng tự.

“Đã lâu không được gặp Người, thưa hoàng tử điện hạ. Cuối cùng thì ngày điện hạ cầm quân xuất trận cũng đã tới. Thần – Oubary – tuy tài hèn sức mọn, nhưng lại được vinh hạnh hỗ trợ cho điện hạ. Thần xin đảm bảo rằng lần xuất quân đầu tiên của Người sẽ là một chiến thắng giòn giã.”

 Orba không nói không rằng, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi tím đang trề ra của Oubary.

Oubary Bilan, 44 tuổi, một tướng quân mạnh mẽ đã nhiều lần giao chiến với quân đội Garbera. Ông ta từng được giao nhiệm vụ canh giữ pháo đài Apta. Nhưng ngay khi quân Garbera phá được chiến tuyến và bắt đầu bao vây pháo đài, ông ta đã ngay lập tức rút quân theo lệnh của thượng cấp với mục đích là xẻ đôi lực lượng Garbera. Bỏ ngỏ Apta cho quân địch rồi gấp rút vượt qua biên giới, tập kích đạo quân đang chuẩn bị đánh vào Idoro.

Chiến thuật mồi nhử này chỉ là kiểu ăn miếng trả miếng thông thường. Mephius mất đi một phần lãnh thổ phía nam nhưng Garbera cũng không thể chiếm được mà không phải chịu tổn thất nặng nề.

Sau đó, nghiệp binh đao của Oubary vẫn tiếp tục, cho đến nhiệm vụ lần này: hỗ trợ cho hoàng tử trong chiến dịch đầu tiên của ngài.

“ Vậy giờ ta phải đi làm bảo mẫu sao?”

Lúc nhận lệnh, Oubary đã sung sỉa lầm bầm câu này trong miệng. Dù lão ta luôn khoe khoang rằng không ai ở Mephius có thể chiến đấu như lão, nhưng thực ra lão chỉ tồn tại qua ngày bằng cách dọn dẹp tàn cuộc mà thôi. (Trans: lão này đơn giản là thánh ks)

Quan trọng hơn, lão cực lực phản đối nền hòa bình với Garbera nhưng lại không có gan mở miệng phản đối hoàng đế. Lão càng bất mãn hơn khi bản thân đã ra vào chiến trường trong suốt mười năm chiến tranh để thấy nó kết thúc chỉ với vài biện pháp nửa vời.

Có thể coi đó như một kiểu phản loạn ngầm.

“Vẫn nên để mọi chuyện như cũ thì hơn. À không, hợp tác với bọn phản loạn kia để dìm Garbera vào cơn khủng hoảng trường kỳ thì hay hơn nhiều. Nếu được như thế, chúng ta sẽ có thể tăng cường sức mạnh quân sự và chiếm lấy thủ đô của Garbera.”

Oubary vẫn hay ba hoa về những giả định của lão với gia đình và những người thân tín, nhưng lão cũng dần phải thay đổi thái độ sau khi biết chuyện xảy ra ở thung lũng Seirin. Trận chiến này, lớn thì không hẳn nhưng nó chắc chắn sẽ vạch đường cho quan hệ ngoại giao sắp tới giữa ba nước.

Cho dù ta khôn thể tự định đoạt tương lai.

Oubary cũng có tham vọng riêng. Sau cuộc hòa đàm, lão có nhận được một bức thư. Người gửi lại là kẻ phản đối đàm phán sừng sỏ nhất Garbera. Đó chẳng phải là bằng chứng cho thấy chúng sợ hãi trước sức mạnh và tên tuổi lừng lẫy của lão chăng? Đường công danh mở rộng thì tên tuổi lão sẽ còn vang xa nữa.

Trên hết, Oubary hiểu rõ tính cách của hoàng thái tử Gil Mephius, người sắp có một ‘chiến công đầu tay vang dội’. Mà đằng nào thì hoàng tử cũng chẳng thể tự mình làm nên trò trống gì. Oubary âm mưu đoạt quyền tổng chỉ huy của hoàng tử.

“À, nhưng mà..” lão vừa bông đùa vừa uống rượu cùng thuộc cấp trước khi rời vương đô. “Ta sẽ làm như tất cả đều do một tay hoàng tử thực hiện. Ngộ nhỡ làm thằng nhỏ phật ý thì phiền phức lắm.”

Đúng như tiên liệu, Oubary là người dẫn đầu trong cuộc họp quân sự tối hôm đó. Đầu tiên, viên hầu cận của lão thông báo kết quả cuộc họp diễn ra tại vương đô với phía Garbera. Hai bên đã thống nhất sẽ hợp binh tấn công pháo đài từ hai hướng: Mephius từ phía tây và Garbera từ phía nam.

“Thông báo có nói gì về việc cử trinh sát đến Ende không?” Simon lên tiếng khi xem xét lộ trình hành quân dọc theo biên giới với Ende.

Nếu quả thật Ryucown được Ende hậu thuẫn thì khả năng quân Mephius bị đánh úp dọc đường là rất cao.

“Phía Ende sẽ không động binh dễ dàng như thế đâu, nhưng chúng ta vẫn nên đề phòng trường hợp bị dồn vào thế gọng kìm.”

“Không thể trông cậy vào tài ngoại giao của Mephius trong tình hình này,” Fedom nói, mắt lão nhìn xuống tấm bẩn đồ khu vực đang trải trên bàn. “Chúng ta cũng có thể cử một phái đoàn đến Ende dưới danh nghĩa hoàng tử điện hạ. Đó cũng là một cách.

“Đúng lắm. Chúng ta có thể sử dụng đạo quân đồn trú tại Idoro để đảm bảo an toàn cho tuyến tiếp tế.” Julius, lãnh chúa thành Idoro, cũng đồng tình với Fedom. 

 Ánh mắt Oubary liếc qua hoàng tử trong lúc vấn đề tổ chức và bố trí quân ngũ được đưa ra bàn luận. Hoàng tử đã không nói câu nào kể từ khi bắt đầu cuộc họp, chir lẳng lặng ngồi đó, khoanh tay, mắt nhìn thẳng.

Oubary cười thầm trong bụng. Quá rõ ràng. Ngay từ đầu hắn ta đã là người thừa ở đây.

“Thưa hoàng tử, Người có chủ ý gì không ạ?”

Lão muốn ép hoàng tử phải góp lời. Hắn ta quay phắt về phía lão nhưng rồi lại đảo mắt nhìn đi chỗ khác, nói, “Ừ,” rồi lại tiếp tục im lặng.

Các sĩ quan có mặt trong phòng đều đưa mắt nhìn nhau.Cứ thế mà phát huy nha, hoàng tử điện hạ…

Oubary khoanh tay lại, cố gắng kìm chế nụ cười sắp sửa ùa ra trên môi.Sau lần này ngài nên để mọi chuyện cho ta lo liệu. Chắc ta cũng phải bỏ chút công sức suy nghĩ xem nên làm gì để kiếm cho hoàng tử ‘một chiến công cỡ vừa’. Xem ra khó có thể thắng trận này mà không hao binh tổn tướng.

Móng tay Orba bấu chặt vào cánh tay cậu  giữa một rừng những ánh nhìn săm soi.

Suốt từ nãy cậu đã phải cố hết sức để không nhìn về phía Oubary. Cảm giác như bản thân sẽ không giữ nổi bình tĩnh nếu nhìn vào mặt lão lúc này. Chỉ nghe tiếng lão nói thôi là đã như muốn phát điên rồi. Và tệ hại nhất là cái phòng bé tí này. Mắt có thể nhìn đi chỗ khác nhưng tai vẫn luôn nghe thấy từng tiếng thì thầm, từng hơi thở của lão.

Trái tim Orba đập loạn lên trong lồng ngực. Máu trong người chảy đến mọi ngóc ngách trong cơ thể nhiều hơn mức bình thường. Chúng đang chuẩn bị cho cuộc đối đầu. Cơ thể cậu đã sẵn sàng. Tay, chân, từng thớ thịt mà cậu đã rèn luyện suốt hai năm trời đang gào thét đòi giết tên khốn đó. Màu lửa, mùi khói khét lẹt, Alice bị bắt đi, những thi thể cháy đen… những hình ảnh đó lại dập dờn trong đầu cậu. Và cả anh Roan, người vẫn luôn cười khi nghe cậu gọi tên.

Oubary đã vứt bỏ anh, người ngay từ đầu vốn không phải ra trận hay chiến đấu. Và giờ đây Orba, kẻ sống sót, đang ở ngay gần lão. Cậu- kẻ sống sót của ngôi làng bị thiêu cháy ngày nào – cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể đến gần kẻ tử thù đến thế.

Liệu có điều gì khiến ta thương cảm cho hắn được không?

Có lý do gì có thể khiến ta nhân từ mà tha cho hắn sống thêm một giây một phút nào nữa không?Giết hắn đi!

Trong đầu Orba vang lên tiếng thì thầm. Nó nhanh chóng biến thành tiếng hô hào, rồi thành một tràng đồng thanh những tiếng la hét.Giết hắn đi!

Mày có thể giết lão – mày có thể!

Ngay bây giờ! Giết đi!

Ngay khoảnh khắc đó, Orba đứng phắt dậy khỏi ghế.

Tiếng thảo luận tắt ngấm, mọi ánh mắt đều dồn về phía cậu.

Rồi ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“…Có chuyện gì?” Orba lên tiếng.

Cậu đang định ra khỏi phòng. Nếu còn cố nấn ná ở lại, e là cậu sẽ không làm chủ được bản thân. Nhưng  tiếng thông báo công chúa Garbera đang ở bên ngoài đã buộc cậu phải ở lại.

“Oi, công chúa của Garbera thì có liên quan gì đến họp quân sự chứ?” Oubary cố ý nói bằng giọng điệu phỉ báng. Lão châm biếm thêm vào,” hay là cô ta lo ngại rằng chồng mình đang bị bắt nạt? Ầy, ta trông có hơi lôi thôi. Cơ mà trong số những người phụ nữ ta gặp không ai có ấn tượng đầu tốt đẹp về ta hết.”

Vài tiếng cười lẻ tẻ vang lên hưởng ứng.

“Bảo cô ta về đi,” Fedom lên tiếng.

“Không!” Simon cắt ngang. “Công chúa là một đồng minh quan trọng mà chúng ta không được phép phớt lờ. Cho cô ấy vào. Ý của Người ra sao, thưa hoàng tử?”

Orba không có gì để từ chối hết, cả lý do lẫn ý thức. 

Vileena bước vào. Sự hiện diện của một cô công chúa ở nơi đàn ông bàn chuyện chiến tranh khiến người trong cuộc cảm thấy bất tiện. Vileena có lẽ cũng nhận ra điều đó nhưng cô vẫn tỏa ra khí chất kiên định trong nét đẹp ngây thơ của mình.

“Các quý ông Mehpius. Trước tiên, mong các ngài lượng thứ cho sự hiện diện của một cô gái trong cuộc họp quân sự. Đây cũng là chuyện hi hữu ở Garbera. Tôi, Vileena Owell, thực lòng cảm thấy hổ thẹn.”

Nhóm sĩ quan mất vài phút đồng hồ chỉ để chấp nhận chuyện này. Họ khen ngợi sự hoạt bát của Vileena với giọng điệu không chân thành trong khi mắt vẫn liếc xéo cô.

Nàng công chúa xứ Garbera muốn tránh giải pháp quân sự, một mực đề xuất phương án để mình trực tiếp đi thuyết phục Ryucown. Nếu giao tranh xảy ra thì  bất kể thắng hay thua,Garbera vẫn chịu tổn hại. Nhưng Ryucown lại là một hiệp sĩ, một người ái quốc và rất quan tâm đến tương lai đất nước. Lòng yêu nước quá trớn đó đã gây ra cuộc nổi loạn điên rồ này. Vileena hết mực bảo vệ lý lẽ của mình, nên dùng lý lẽ để thu phục Ryucown.

“Đương nhiên, âm mưu ám sát người kế vị của Mephius là tội ác không thể bỏ qua. Ta rất sẵn lòng hợp tác với các ngài trong việc trừng trị những kẻ chủ mưu, đầu tiên là  Ryucown. Đây chắc chắn không phải là vấn đề của riêng Garbera, cho nên…”

“Gạt chuyện mồm mép ra sau cuộc chiến đi,” sĩ quan phi long Rouge Saian đứng dậy nói chen vào.

Những người khác đều quay ra nhìn với vẻ phật ý nhưng rõ ràng là họ đang cổ vũ cho ông trong thâm tâm.

“Đây là câu trả lời của chúng tôi cho cuộc tấn công nhắm vào hoàng thất. Đây không phải là việc riêng của Garbera, điều đó đã rõ rành rành ngay từ đầu rồi!”

Trong mười hai tướng quân của Mephius, Rouge là người từng trải chinh chiến nhất. Đến Oubary cũng đã phải vài lần đến xin lời khuyên của ông. Tuy chỉ là cuộc họp quân sự nhưng ông lại đầy đủ giáp trụ, bộ áo giáp được tổ tiên truyền lại. Xem ra người này có trái tim và tinh thần của một chiến binh. Ông ta chắc cũng cùng tuổi với Gowen. 

Ngược lại, Vileena gần như không biết gì về chiến tranh. Dù nhiệt huyết tới đâu đi nữa thì cô vẫn bị người ta coi  như một nàng công chúa mới lớn. Cô mở miệng, lời đáp trả đã sẵn sàng tuôn ra nơi đầu môi thì một viên tướng khác lại lên tiếng.

“Phía Garbera có thể coi việc quân đội Mephius hành quân vào lãnh thổ Garbera để dẹp quân nổi loạn Ryucown là một mối lo nhưng chúng tôi không phải giặc cướp. Chúng tôi không phải là phường cơ hội đục nước béo cò, lấy cớ đi cướp phá đâu!”

“Thêm nữa, bản thân quý quốc đã cho phép chúng tôi động binh. Tốt nhất là chúng ta không nên làm trễ nải kế hoạch của cả hai bên chỉ vì ý tưởng cá nhân của một cô công chúa.”

“Đ-Điều đó,” Vileena nói, hơi dướn về phía trước. “Ít nhất hãy cho phép ta được đồng hành trong chiến dịch này. Ta biết một mình ta không thể làm được gì nhưng ta càng không thể im lặng đứng ngoài cuộc nhìn người dân nước mình đánh lẫn nhau được.”

Một lần nữa, mọi người trong phòng đều quay ra nhìn nhau.Choa ơi – cô công chúa này đúng là cục nợ phiền phức mà.

“Thưa công chúa Vileena, Người không có lý do gì để đứng ngoài cuộc cả. Chính phụ vương của Ngươi đã yêu cầu chúng tôi hợp tác. Thế nhưng,” Oubary lên tiếng dàn xếp sự việc. “Đối với Mephius mà nói, công chúa là một người rất quan trọng. Cuộc hôn nhân với hoàng tử điện hạ vẫn đang được chuẩn bị. Chúng tôi không thể nào đưa Người đến nơi chiến địa được.”

 Vileena cúi đầu. Orba nhớ rõ vẻ mặt đó, cô ta đang cắn chặt môi. Người thông minh như cô ta phải thừa hiểu rằng sự hiện diện và can thiệp của mình vào cuộc họp quân sự sẽ bị coi là phiền toái. Vậy mà cô ta vẫn không kìm chế bản thân, vẫn cứ nói mãi.Bổn phẩn hoàng gia…

Mấy lời Vileena nói hôm trước chợt vang lên trong đầu Orba. Ẩn sau nó là một thứ gì đó vững vàng không gì lay chuyển được.

 Với mỗi con người, câu hỏi thực ra tôi là ai là quá khó để trả lời. Trong lúc lúng túng không biết phải xoay sở với cảm xúc trong lòng như thế nào, tâm trí Orba trượt về cuộc trò chuyện với anh Roan dưới bầu trời đêm.Được thôi. Hãy để ta thử thách niềm tin đó của cô.

“Vậy nên, xin công chúa hãy về đi.”

“Xin Người hãy chờ đợi và đặt niềm tin vào phụ vương và phu quân tương lai của Người.”

Làm gì có chuyện Vileena không nhận ra được sự thờ ơ và chán ngán đang lởn vởn trong phòng chứ. Đúng lúc đó thì..

“Hãy để công chúa đi cùng với chúng ta.”

Tất cả mọi người đều ngoảnh lại nhìn hoàng tử, người vừa lên tiếng, như thể vừa bị tên bắn. Một vài người tỏ ra kinh ngạc, băn khoăn không biết có nên làm người đầu tiên trả lời không.

“Thưa hoàng tử điện hạ,” phải mất một lúc Oubary mới lên tiếng. Lão trưng ra dáng vẻ ta-là-chỉ-huy cùng với nụ cười mỉm. “Thần dám chắc rằng, nếu có công chúa ở bên, Người sẽ chiến đấu như con sư tử trên chiến trường. Dù rằng điện hạ có thể chiếm được trái tim công chúa nhưng nơi chiến địa cũng có luật lệ của nó. Cúi xin điện hạ suy xét, xin đừng hành động thiếu suy nghĩ. Sau này Người có thể chọn một chỗ khác thích hợp hơn để hưởng tuần trăng mật mà.”

Mấy lời vừa rồi đã khiến cho vài tay chính trị gia già tuổi phải phì cười.

“Hãy để công chúa Vileena làm người mang quân kỳ.”

Một lần nữa, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hoàng tử. Biểu cảm của ngài vẫn như lúc nãy: khoanh tay, mắt nhìn thẳng (Trans: tư thế học sinh lớp 1 à?)

“Nhiều binh sĩ Garbera có thể cũng đang lo ngại về trận chiến sắp tới giống như công chúa của họ. Ta không tin lo lắng như thế là tốt đâu. Quân ta cũng vậy, binh lính hoài nghi rằng sự hợp tác lần này có thật hay không.”

“…”

“Nếu công chúa Vileena là người mang quân kỳ thì ý nghĩa của nó là quá rõ ràng rồi, với cả quân Mephius lẫn Garbera. Có thể Ryucown sẽ đồng ý gặp mặt công chúa, nhưng nếu có không đồng ý thì điều đó lại chứng tỏ rằng hắn chỉ là tên phản loạn tầm thường. Và thế là quân Garbera nhận ra bộ mặt thật của hắn, mọi ngờ vực về cuộc chiến đều tan biến rồi chúng ta có thể ép Ryucown đầu hàng nhân danh chính nghĩa.”

Không ai nói lại được câu nào, kể cả Vileena.

Oubary nhìn chằm chằm vào mặt vào mặt hoàng tử. Ánh mắt hoàng tử liếc về phía lão rồi lại lảng ra chỗ khác. Oubary giật thột khi nhận ra sự thù địch ẩn trong đôi mắt đó. Không thể lầm lẫn được. Lão túa mồ hôi lạnh.

Bình luận (0)Facebook