Những ai đang ngồi viết Light Novel, mọi người đều có vấn đề
Cà Phê Ngọt (甜咖啡)Thủ Đao Diệp (手刀叶)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01: Chàng trai ký kết mối quan hệ sáng tác với người ngoài hành tinh

Độ dài 8,346 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-03 14:30:32

Chương 01: Chàng trai ký kết mối quan hệ sáng tác với người ngoài hành tinh

"Được rồi! Sau này ngươi chính là nô lệ của ta... À, chính là đồ đệ của ta."

"Để cho tiện xưng hô, từ nay về sau ngươi sẽ là 『 Đệ tử số 1 』, mọi thứ đều phải nghe theo ta, rõ chưa?"

"..."

"Ta nói đi phía Đông, ngươi không thể đi phía Tây; ta nói ngươi không được đi Đông Tây Nam Bắc, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời."

"... Thưa sư phụ, vậy con chẳng còn chỗ nào để đi cả."

"Đồ ngốc! Đệ tử số 1 của ta nói chưa đến ba câu đã khiến cho ta phải xấu hổ, chẳng lẽ ngươi sẽ bay lên trời sao?"

Tôi không dám nói nữa, cho dù tôi biết rõ nhân loại không thể bay lên một cách phi lý.

Thiếu nữ trước mặt tự tiện quyết định mọi thứ, trong lời nói của cô ấy ẩn chứa sự quyết đoán mang tính áp đảo và khiến cho người ta không khỏi nảy sinh ý nghĩ phản bác.

Gió trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học rất mạnh, mang theo mùi mặn tanh đặc trưng của nước biển, thổi bay mái tóc dài bạch kim của thiếu nữ và khiến nó bồng bềnh tung bay trong gió.

Ngay cả làn gió mát vốn dĩ mang theo hơi thở của mùa hè khiến cho người ta cực kỳ uể oải lười biếng cũng thay đổi diện mạo vào giờ phút này.

Tôi, Liễu Thiên Vân, hiện giờ là Đệ tử số 1 và vốn dĩ chỉ là một nam sinh lớp 11 bình thường...

Tôi không khỏi bắt đầu hoài niệm về cuộc sống hàng ngày tốt đẹp mà mình từng có, nhưng tôi lại không biết cách trân trọng...

                   ✎

Nửa giờ trước khi trở thành "Đệ tử số 1".

Tất cả mọi người của trường cao trung C, đã cùng nhau trải qua kinh nghiệm kỳ lạ và hoang đường nhất trong cuộc đời họ.

Một mặt nạ khổng lồ màu vàng đủ để bao phủ toàn bộ trường cao trung C bỗng từ trên trời hạ xuống, bao bọc sân trường và ngăn cách nó với phần còn lại của khu đất.

Sau đó, chuyện đã xảy ra ——

Một cơn chóng mặt dữ dội chỉ kéo dài 1s, khi năm giác quan trở lại bình thường, tôi nhìn ra bên ngoài và nhận thấy trường cao trung C vốn nằm ở vùng trung tâm thị trấn này lại nằm trơ trọi ở giữa hòn đảo. Đây là một hòn đảo nhỏ gần như không được đánh dấu trên bản đồ.

Nơi này rất nhỏ, bán kính không quá một cây số. Nếu bạn đứng ở chỗ cao và phóng tầm mắt nhìn ra xa là có thể nhìn thấy biển khơi xanh thẳm.

"..." Tôi ngồi cạnh cửa sổ tầng 3, là người nhìn thấy biển đầu tiên. Trước hết, tôi véo má mình và dùng cảm giác đau đớn để xác nhận xem đây có phải là mơ hay không.

Tôi không phải là người duy nhất trong phòng học thực hiện loại hành động này. Giáo viên Quốc Văn vốn đang viết chữ trên bảng đen, lớp trưởng đang cau mày ghi chép lại, thằng cha lười biếng đang lén lút ăn quà vặt và thậm chỉ cả 47 người trong lớp, đều có hành động tương tự.

Nói đúng hơn, bao gồm cả tôi, tất cả mọi người đều đang từ chối hiểu thực tế.

Đúng lúc này, một hồi tiếng động cơ chói tai vang lên.

Giữa tiếng la hét sợ hãi của mọi người, một đĩa bay khổng lồ hình bầu dục đáp xuống bãi đất trống trước tòa nhà dạy học mà không hề che giấu hay kiêng kỵ chút nào. Sau đó, cửa khoang mở ra và hàng chục tên nhân loại kỳ quái với mắt xanh tai xanh lần lượt đi xuống.

Không chỉ đặc biệt về ngoại hình, ngay cả phong cách ăn mặc cũng lộn xộn —— Quần ống túm phối hợp với áo sơ mi, hoặc áo thể thao phối với quần tây, giống như lấy bừa vài bộ quần áo từ siêu thị và mặc lên người.  Họ hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác phối hợp tổng thể.

Thế rồi, một người đàn ông với vài vết máu dài trên mặt, dường như là thủ lĩnh, trong tay cầm một vật thể tương tự như chiếc micro và nói với giọng to: "Người Trái Đất, xin chào mọi người." Âm thanh truyền đi rất xa và vang vọng khắp sân trường.

"Chúng ta là Tinh Tinh Nhân, theo quan điểm của mọi người... Đó chính là người ngoài hành tinh. Hôm nay, chúng tôi mời mọi người đến đây, đương nhiên là do có chuyện muốn trao đổi với mọi người.

Tinh Tinh Nhân... Mời chúng ta đến trao đổi? Tôi kinh ngạc khẽ nhếch mép, hắn lại còn dùng cách nói khách khí như vậy nữa. Thế nhưng, điều khiến cho mọi người khiếp sợ hơn chính là ba từ khóa quan trọng "Người ngoài hành tinh (外星人)".

Đây hoàn toàn là bắt cóc trắng trợn!

"Tinh Tinh Nhân sắp phải đối mặt với tình thế khó khăn chưa từng có. Chúng tôi đã 'không còn cách nào nữa' rồi nếu không cũng sẽ không bắt cóc người Trái Đất như mọi người."

[vô kế khả thi (无计可施): không còn cách nào nữa ]

Cuối cùng. họ cũng chịu thừa nhận là bắt cóc sao!

Hắn suy nghĩ một chút và tiếp tục nói: "Ở Trái Đất nên nói sao nhỉ... Để tôi suy nghĩ một chút. Vô sự bất đăng bát bảo chúc nhỉ?"

Nhưng thực ra là 'Vô sự bất đăng tam bảo điện'...

[Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿):  Ý chỉ không có việc gì thì không đến cửa ]

"Tôi không muốn nói quá nhiều. Người Trái Đất, mời các bạn xem đoạn phim này trước."

Cùng với lời hắn nói, đĩa bay chiếu lên một bức màn sáng hình vuông và bắt đầu phát đoạn phim đã ghi sẵn.

Hàng trăm giáo viên và học sinh của trường cao trung C xúm xít ở trước cửa sổ để cùng xem một thước phim kỳ lạ được chiếu trên quảng trường.

Thế lửa.

Thế lửa to lớn khắp bầu trời!

Ngọn lửa đỏ rực bốc cao hàng trăm mét, đó không phải là thứ có thể đơn giản lấy từ 'hỏa hoạn' để hình dung, mà là nghiệp hỏa khủng khiếp đã đạt đến mức "thảm họa".

Nhìn kỹ hơn một chút, chất đốt của cảnh thảm họa này, lại là hàng trăm nghìn cuốn Light Novel với bìa khác nhau và được bày rải rác trên mặt đất.

Hỏa hoạn như vậy vốn đã rất hiếm rồi... Lại xa xỉ đến mức lấy Light Novel làm chất đốt nữa, quả là điều chưa từng nghe thấy bao giờ.

"Hi ha ha ha ha, cháy cho ta, ném thêm 10.000 quyển Light Novel khác vào!"

"Thứ xấu xí như vậy, chỉ có giá trị làm chất đốt!"

Lấy hỏa hoạn làm cảnh nền, giữa tiếng cười ha hả sắc bén, một thiếu nữ mặc áo may-ô đen với nịt bít tất, tay cầm một cây roi dài có gai, dùng sức quất xuống đất và tạo ra âm thanh "bang" giòn dã.

Sau đó, cô ấy xoay người và đối mặt với một người đàn ông đang quỳ một chân trên mặt đất.

Nói đúng hơn, đó là đàn ông của Tinh Tinh Nhân.

Áo may-ô đen cộng thêm nịt bít tất cực kỳ ít vải khiến cơ thể thiếu nữ lộ ra làn da trắng ngần như tuyết. Khe ngực hở ra vừa đủ, phơi bày tấm lưng trần. Cặp đùi thon dài chỉ được che bởi nịt bít tất với tí xíu vải khiến cho thiếu nữ có thể trải nghiệm cảm giác xấu hổ bị người khác nhìn chằm chằm vào mình một cách trọn vẹn. Cô ấy dường như cảm thấy vô cùng phấn khích và toàn thân tỏa ra ham muốn chinh phục.

Mái tóc gợn sóng đỏ thẫm của thiếu nữ thì xõa đến thắt lưng, khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt phượng tràn đầy sự khinh bỉ và nhìn ánh lửa bắn ra xung quanh. Dưới ánh lửa dữ dội, cô ấy xoạc hai chân một cách vô cùng sảng khoái và tạo dáng chữ "Đại (大)".

"Lũ phế vật các ngươi, rốt cuộc có nghiêm túc tìm kiếm không thế!"

"Lũ ngu xuẩn các ngươi, cũng không biết ngượng khi tự xưng là 『 Đội thị vệ hoàng gia Tinh Tinh Nhân 』à?"

Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào mọi người và sau đó trực tiếp quất roi với một tiếng "bang".

"Có phải các ngươi muốn Nữ Hoàng ta đây... Dùng đùi kẹp cái đầu heo của các ngươi, dùng roi đánh khắp nơi trên cơ thể bẩn thỉu của các ngươi, mới có thể sáng mắt ra hả!"

Trong số các thị vệ đang quỳ một chân trên mặt đất, một người trong số họ khá dũng cảm và nhìn chăm chú vào Nữ Hoàng rồi nói: "Nữ Hoàng đại nhân thứ tội cho chúng thần, gần đây người say mê Light Novel của người Trái Đất."

"Thưa Nữ Hoàng, người là ý chí tối cao của Tinh Tinh Nhân, đội thị vệ hoàng gia luôn luôn tận tâm tận lực làm việc vì người, nhưng lần này chúng thần thật sự không còn cách nào nữa... Light Novel là một nét văn hóa độc nhất vô nhị của Trái Đất, tất cả hàng có sẵn trên thị trường đều đã mang đến và ban nãy người đã đốt sạch chúng."

Nghe xong lời của thuộc hạ, Nữ Hoàng nheo mắt lại với vẻ tràn đầy nguy hiểm.

"Theo ý của ngươi... Đây vốn là lỗi của Nữ Hoàng?"

"Hi hi... Hi ha ha ha ha ha ha ha!"

Nữ Hoàng vừa nghịch mái tóc dài gợn sóng của mình, vừa từ từ đến gần tên thị vệ hoàng gia quỳ một chân kia và sau đó dùng cặp đùi đẫy đà của mình kẹp đầu hắn.

"Hừm, heo vẫn là heo! Nếu không học được cách im miệng, vậy thì Nữ Hoàng này sẽ đích thân giúp ngươi."

Nữ Hoàng giống như đóa hoa hồng có gai đầy quyến rũ và thị vệ quỳ một chân kia bị đâm đến mức thương tích khắp người, nhưng hắn lại không dám chạy trốn và chỉ có thể khuất phục dưới 'váy hồng'.

[thạch lưu quần(石榴裙): vào thời Đường, váy hồng là loại trang phục mà những người con gái còn trẻ rất ưa thích. Váy này mang màu hồng của thạch lựu, không nhiễm màu khách, thường khiến người con gái mặc nó xinh đẹp động lòng người.  ]

"Đối với đám phế vật vô dụng các ngươi, ta cảm thấy mệt mỏi rồi."

Nói đến đây, cô ấy dường như đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì đó và bỗng nhiên bừng tỉnh mà vỗ xuống đầu một thị vệ.

"Đúng rồi! Cách chức toàn bộ các ngươi, đổi một đám thị vệ mới chịu đi tìm sách cho ta, thế này không thành vấn đề nữa!"

Đám thị vệ nghe xong và đột nhiên loạn hết cả lên.

"Xin Nữ Hoàng bệ hạ nghĩ lại!"

"Thưa Nữ Hoàng bệ hạ, chuyện này tuyệt đối không thể, chúng thần là đội thị vệ hoàn gia Tinh Tinh Nhân, là những người do cựu Nữ Hoàng đích thân lựa chọn cho người, không thể đổi được!"

"Xin người hãy thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra!"

Nữ Hoàng hừ nhẹ một tiếng, dường như cực kỳ hưởng thụ nỗi sợ hãi của đám người này và nở nụ cười độc ác. Nàng đi tới đi lui xung quanh đám thị vệ và thỉnh thoảng dùng cán roi gõ xuống đầu họ.

Sau khi thỏa mãn, Nữ Hoàng lấy lòng bàn tay sờ má mình và lộ vẻ mặt trầm ngâm: "Vậy thì, ta phải làm sao đây..."

Nữ Hoàng xoay người, ngoảnh mặt về đống lửa khổng lồ cao đến hàng chục mét kia, liếm môi như thể đã tìm thấy câu trả lời trong ánh lửa bập bùng kia.

"Ta lấy tư cách Nữ Hoàng thứ 97 của Tinh Tinh Nhân ra lệnh cho các ngươi... Hãy đến Địa Cầu, tìm ra những Light Novel thú vị nhất, hoa lệ nhất, xuất sắc nhất... Vượt qua cả bức tường của trí tưởng tượng!"

"Cho đến khi tìm được cuốn Light Novel vừa ý, ta sẽ không xử lý bất kỳ quốc sự nào cả và chỉ biết ăn uống vui chơi."

Cô ấy nói lý do lười biếng một cách quang minh chính đại, nhưng không có thị vệ hoàng gia nào dám phản bác lại cô ấy hoặc đưa ra đề xuất.

"Nếu không tìm được... Cứ ba bữa một lần, ta sẽ cho đám heo các ngươi trải nghiệm một chút sự 'chăm sóc dạy bảo' của Nữ Hoàng."

Dưới ánh nhìn chăm chú hoảng sợ bất an của mọi người, Nữ Hoàng nở nụ cười đáng sợ, khóe miệng duỗi ngang về hai bên và tạo thành một nụ cười tươi giống trăng non.

"Chắc chắn —— Sẽ rất vui đây?"

Hình ảnh một đám Tinh Tinh Nhân với vẻ mặt kinh hoàng ở phần kết.

Nếu như bạm muốn miêu tả chính xác biểu cảm của đám người đó, có lẽ đó là loại cảm giác "nhân vật phụ bị Zombie cắn trong phim kinh dị" , tràn ngập tuyệt vọng sợ hãi và còn tràn đầy đau đớn.

"Hiểu rồi chưa? Người Trái Đất." Tinh Tinh Nhân đứng đầu nói với vẻ mặt ảm đạm. "Nữ Hoàng tôn quý của chúng tôi say mê Light Novel, nhưng các người lại viết ra những thứ không ra tác phẩm, hại ta... E hèm, hại chúng ta bị ngược đãi cả ngày, cho nên Tinh Tinh Nhân không thể làm gì khác ngoài đưa ra hạ sách này.

"Ta không am hiểu lắm về người Trái Đất, ngay cả nội dung cuộc nói chuyện bây giờ cũng phải thông qua máy phiên dịch tức thì, nhưng ta nghe nói thời thanh xuân là độ tuổi đa sầu đa cảm nhất của người Trái Đất... Vậy thì, các người chắc hẳn có thể viết ra được một cuốn Light Novel thú vị nhất.

"Bao gồm cả trường cao trung C, chúng ta đã bắt cóc tổng cộng 6 cơ sở cao trung A,B, C, D, E, Y và sau đó sử dụng công nghệ cao để đối phó với tình huống tiếp theo, đảm bảo rằng không có bất kỳ người Trái Đất nào nảy sinh ý nghĩ tìm kiếm các người."

... Cạn lời luôn. Tôi nghĩ dùng từ "nghĩ bậy nghĩ bạ" để miêu tả học sinh cao trung sẽ chuẩn xác hơn thay vì dùng những từ ngữ mang tính chất nghệ thuật như "đa sầu đa sảm" . Hơn nữa, tại sao hết cao trung A, B, C, C, E lại nhảy thẳng sang cao trung Y vậy?

Sau đó, tôi bất ngờ nhận ra hắn chính là thị vệ hoàng gia dũng cảm nhất, người đầu tiên mở miệng khuyên can Nữ Hoàng và mặc dù phong cách ăn mặc đã thay đổi một chút, nhưng ngũ quan vẫn giống hệt.

Tôi không nhận ra hắn ngay lập tức, hoàn toàn là vì những vết roi sưng tấy đỏ hằn trên mặt và hơi che diện mạo tổng thể của hắn.

Lúc này, thị vệ hoàng gia xui xẻo đó dường như sợ hãi khi nhớ lại lúc bị roi đánh, sờ sờ má và biểu cảm càng trở nên kiên định hơn.

"Vì vậy, hỡi người Trái Đất!"

Thị vệ hoàng gia dang rộng hai tay ra và đưa ra tuyên bố với tư thế kiêu ngạo.

"Để ép buộc các người viết ra những cuốn Light Novel hay nhất. Sau một năm, sáu trường cao trung A, B, C, D, E, Y sẽ cùng tổ chức một cuộc thi về Light Novel. Mỗi trường cao trung sẽ cử ra ba người đại diện và tiến hành trận quyết chiến cuối cùng!"

"Dĩ nhiên, người Trái Đất sở hữu cơ thể trường thành không có chút hơi thở thanh xuân và cũng chính là những tồn tại nhàm chán được các người gọi bằng cái tên 『 Giáo viên 』bị cấm trở thành người đại diện."

"Đối với trường giành chức vô địch chung cuộc, ba người đại diện sẽ có tư cách dâng tác phẩm của mình lên để Nữ Hoàng khen thưởng thành tích. Nếu Nữ Hoàng hài lòng, ngôi trường đó sẽ được thả về xã hội loài người. Ngoài ra, những người đại diện nhận được sự khen ngợi của Nữ Hoàng còn có thể nhận được cơ hội thực hiện một nguyện vọng! Theo quan điểm của các người, Tinh Tinh Nhân có thể coi như là toàn năng —— Chúng ta có thể khiến loài người trường sinh bất lão, thanh xuân vĩnh cửu hoặc nhận được sự giàu có vô tận!

"Và năm trường bị thua còn lại... Thật đáng tiếc, Tinh Tinh Nhân sẽ không khoan dung với những kẻ thua cuộc và xử tử toàn bộ."

"... Tuy nhiên..." Hắn nói đến đây và dừng lại một lúc. "Nếu như tác phẩm do người đại biểu của trường chiến thắng dâng lên chưa đủ hay và bị Nữ Hoàng vứt đi thiêu hủy. Cái đó cũng coi như là người của sáu trường cùng bị loại."

Ngữ điệu của thị vệ hoàng gia chậm lại, cẩn thận nhìn kỹ những học sinh thò đầu ra khỏi tòa nhà dạy học như thể đang kiểm tra những người Trái Đất này rốt cuộc có đáng tin cậy hay không.

"Cố gắng lên, người Trái Đất, đừng hại ta một lần nữa bị... E hèm, hãy dùng mọi bản lãnh sáng tạo ra Light Novel và giải cứu Tinh Tinh Nhân khỏi cuộc khủng hoảng!"

Tinh Tinh Nhân lái đĩa bay rời đi.

Bọn họ rời đi rất tiêu sái, nhưng họ đã để lại những dấu chấm hỏi và dấu chấm thán rất lớn trong lòng tất cả mọi người của trường cao trung C ở phía sau.

Cả trường chúng tôi có tổng cộng hơn 1.400 người, chúng tôi phải ăn cái gì để sống sót 1 năm? Uống nước sao?

Thực sự không cách nào chạy trốn sao?

Tại sao họ buộc phải lựa chọn học sinh cao trung cơ chứ? Chẳng lẽ họ thật sự cho rằng học sinh cao trung có thể dựa vào sự 'đa sầu đa cảm' để viết ra một cuốn sách hay sao?

Thế nhưng, tôi có thể lờ mờ đoán ra được lý do.

Đánh giá từ sự phối đồ qua loa của Tinh Tinh Nhân, rõ ràng là bọn họ chẳng am hiểu văn hóa của Trái Đất, hay nói đúng hơn là không am hiểu người Trái Đất —— Kiểu suy nghĩ ứng biến và hành động làm bậy tùy hứng của Tinh Tinh Nhân đã dẫn đến cục diện hiện nay.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, toàn bộ sân trường bỗng loạn hết cả lên. Đó là một làn sóng to lớn đến mức ngay cả giáo viên cũng không thể kiểm soát được.

"... Một năm sau thua, xử tử?"

"Hắn nói là sẽ xử tử chúng ta sao? Hơn một ngàn người của trường cao trung C?"

Giống như máy hát đĩa hỏng, vài người lẩm bẩm lặp đi lặp lại như vậy, lộ dáng vẻ đờ đẫn và hoàn toàn không thể chấp nhận hiện thực.

Đối với những người sợ chết, họ thường hay lưu luyến đối với hiện thế.

Ngoại trừ giáo viên, đại đa số là học sinh cao trung của trường cao trung C. Họ đang ở trong thời kỳ rực rỡ đầy màu sắc nhất của cuộc đời và đang đi từng bước hướng đến một tương lai tươi sáng —— 

Đối với những thiếu niên đang ở tuổi dậy thì, từ 'chết' này vốn là một thứ vô cùng xa vời với họ và bây giờ lại bị Tinh Tinh Nhân tuyên bố "Nếu một năm sau thua cuộc thi, tất cả đều phải chết". Cái chết bỗng trở nên gần trong gang tấc và bất kể ai cũng không thể bình tĩnh đón nhận nó được.

"Không thể nào! Chuyện xử tử là sao vậy? Tôi phải về nhà! Điện thoại di động thì sao? Gọi điện thoại bảo người bên ngoài đến cứu chúng ta!"

"Đây có phải là chương trình chơi khăm thường thấy trên Tivi không? Phải không... Phải không?"

Bọn họ thảo luận sôi nổi. 

—— Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được nỗi sợ hãi đang quấn quanh tất cả mọi người, dính chặt giống như kẹo dẻo và gỡ mãi không ra được. Giọng nói run rẩy lại sinh ra có tác dụng liên kết và khiến cho bầu không khí ngưng trọng hơn.

Điện thoại di động không thể gọi, bất kể thử ra sao cũng không thể liên lạc với bên ngoài. Điều kỳ lạ là khi bạn nói chuyện điện thoại hay nhắn tin với người trong trường, điện thoại di động sẽ không bị lỗi kết nối và có thể sử dụng một cách trơn tru.

Có lẽ phía Tinh Tinh Nhân đã sử dụng kỹ thuật công nghệ cao nào đó để ép phạm vi sử dụng của tất cả thiết bị liên lạc xuống mức ở trong sân trường và dẫn đến kết quả này.

Ngay cả phạm vi liên lạc cũng bị khống chế, trò chơi khăm của chương trình TV cũng không chi bạo tay lớn đến mức này... Kết quả kiểm tra điện thoại di động cũng khiến cho cơn khủng hoảng của mọi người dần dần 'ấm lên'.

Hiện giờ vẫn còn một năm trước khi trận chiến giữa 6 trường cao trung diễn ra.

Đối với người lạc quan, nó vẫn còn một năm nữa.

... Còn đối với người bi quan, nó chính là "chỉ còn lại một năm".

Sau khi đĩa bay của Tinh Tinh Nhân bay đi mất, đám đông xem náo nhiệt cũng rời khỏi cửa sổ, vị trí cạnh cửa sổ ở góc lớp lại đổi về chỗ ngồi của riêng tôi và cho phép tôi tận hưởng sự yên tĩnh trong chốc lát.

"..."

Tháng 7 sắp đến và trường học vốn sẽ đóng cửa để nghỉ hè trong vài ngày tới. Hầu hết mọi người sẽ để lại dấu ấn của mình trong vòng 2 tháng, gia tăng vô số ảnh đi chơi trên điện thoại di động hoặc ôm ham muốn mãnh liệt được tỏ tình với người mà mình thích. Lúc này, tình hình lại thay đổi đột ngột theo chiều hướng xấu hơn và sự tương phản lớn giống như rơi thẳng từ Thiên Đường xuống Địa Ngục.

Trong phòng học hỗn loạn, các bạn học đang tụ tập thảo luận vô hạn đề tài. Chỉ có mình tôi vẫn ngồi ở đó, nhàm chán đảo mắt xung quanh và làm một người đứng ngoài quan sát như thể tất cả những thứ đó chẳng liên quan gì đến tôi.

Là một thành viên của trường cao trung C, tất nhiên là tôi cũng cảm nhận sự đe dọa của cái chết, nhưng bởi vì không có ai để nói chuyện, cùng lo lắng hay đối tượng được gọi là "Bạn", cho nên tôi thiếu cảm giác tham gia trầm trọng.

Do nhu cầu công việc của cha mẹ, gia đình chung tôi đã chuyển đến vùng phụ cận trường cao trung C ngay sau học kỳ 1 lớp 2 cao trung —— 

Vì cân nhắc đến vấn đề đi lại thuận tiện, tôi còn thi vào cao trung C thông qua kỳ thi chuyển trường sau khi nhập học được một tháng.

Là một học sinh chuyển trường, tôi nhận thấy trong lớp đã sớm hình thành các nhóm nhỏ giống như động vật đã phân chia xong lãnh thổ của mình.

Nếu bạn muốn tham gia vào một nhóm giữa chừng, hầu hết mọi người sẽ cố gắng đến gần mọi người với mặt mày tươi tắn và nịnh bợ. Một vài nhân vật trung tâm tỏa sáng lấp lánh sẽ tự lập nhóm với phong thái mạnh mẽ hơn.

Tôi không có kế hoạch hòa nhập vào nhóm của người khác giữa chừng và cũng không có khả năng tự lập nhóm mới, cho nên tôi vẫn cô đơn một mình, ở bên ngoài đám đông sôi nổi và lặng lẽ quan sát các bạn học cười nói vui vẻ.

Cho đến tận bây giờ, chuỗi ngày cô đơn của tôi ở trường cao trung C đã kéo dài gần 1 năm, nhưng trường cao trung C sắp sửa đón kỳ nghỉ hè này lại bị Tinh Tinh Nhân bắt cóc mà chẳng có cơ hội thương lượng...

Tôi ngáp một cái.

Đối mặt với sự đe dọa của Tinh Tinh Nhân, thực ra tôi chẳng hề lo lắng lắm. Trường cao trung C lớn như vậy, sẽ luôn có người nghĩ ra giải pháp.

Ngay khi tôi chống cằm và chán nản nhìn biển khơi ngoài kia, một cái tay đột nhiên túm lấy cổ áo sau lưng tôi.

"!" Sau đó, cái tay đó ra sức kéo tôi về phía sau.

Tôi loạng choạng đứng dậy, không cẩn thận đá ngã cái ghế và kinh hãi quay đầu nhìn về phía sau —— Đó là một thiếu nữ tóc bạch kim nhỏ nhắn xinh xắn và đang ra sức kéo kéo tôi về phía cửa lớp học.

Bóng dáng đó rất xa lạ và không phải người trong lớp.

"Cậu là ai?" Tôi cố gắng vùng vẫy.

Có lẽ thiếu nữ kia cảm nhận được sự vùng vẫy của tôi, hơi quay đầu lại để lộ khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết, nhìn chằm chằm vào tôi với dáng vẻ khinh thường giống như đang nhìn một con gián đáng ghét và thậm chí không thèm trả lời vấn đề mà con gián tôi đây vừa mới hỏi.

Tôi nhìn thấy rõ tướng mạo của cô ấy.

Mái tóc dài bạch kim suôn mềm mượt của thiếu nữ xõa đến thắt lưng, sở hữu đôi mắt màu xanh da trời trong veo mà không hề có chút tạp chất, đôi lông mày mỏng cong đang đầy bất mãn nhướng lên vào giờ phút này, khuôn mặt trái soan trắng như tuyết tràn đầy vẻ khinh thường —— Cho dù đây là loại tư thế 'nhe nanh múa vuốt' gần như dành riêng cho kẻ thù, nhưng người ta vẫn có thể thấy được vẻ đẹp vượt xa người bình thường của thiếu nữ.

Thiếu nữ xõa nhẹ mái tóc cạnh lông mày bên phải, cặp bằng một cái kẹp tóc màu vàng kim, thắt lưng bên trái treo một mặt dây chuyền với hình dáng kỳ lạ khiến cho tôi không khỏi dán mắt vào thứ đó —— Một vài mặt nạ nhỏ bị một sợi chỉ mảnh màu đỏ xâu thành một chuỗi và cuối sợi chỉ một cái tua đỏ bồng bềnh và mặt nạ trên cùng là mặt cao với hoa văn đỏ.  

Mặt dây chuyền kỳ lạ.

Con người kỳ lạ.

Ở trường cao trung C, tôi không có nổi một người bạn và đương nhiên là tôi cũng không biết tên thiếu nữ này... Hay nói đúng hơn là một thiếu nữ xinh đẹp (bishoujo).

Cho nên, cô ấy đột nhiên đến túm lấy tôi, hoàn toàn không có lý do nào để nói.

"Etou... Bạn học?" Tôi dè dặt và cố gắng làm cho giọng điệu không mang theo thái độ thù địch: "Xin hỏi tại sao bạn muốn bắt mình?"

Một kéo người, một bị kéo, chúng tôi đã ở cửa lớp học và tôi lập tức đứng yên sau khi thiếu nữ kéo tôi đến đây.

Dáng người của thiếu nữ này nhỏ con hơn tôi rất nhiều và cô ấy toàn toàn không thể kéo tôi đi được nữa sau khi tôi đứng vững. Cô ấy lại dùng sức thêm vài lần nữa, nhưng cô ấy chỉ kéo ra những nếp nhăn trên quần áo của tôi.

Kết quả là cô ấy quyết đoán buông bàn tay đang nắm lấy cổ áo tôi, quay người lại và mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.

Đó là nụ cười ngọt ngào đủ khiến cho đàn ông rơi vào trạng thái mê mẩn ngay lập tức.

"... Thì ra là như vậy." Khi nhìn thấy nụ cười của cô ấy, tôi lập tức hiểu ra hàm nghĩa thực sự đằng sau nụ cười đó.

Dù sao, bạn học này cũng là con gái, nhìn thấy người ngoài hành tinh cũng khó tránh khỏi hoảng sợ, sẽ có những hành vi bất thường và điều này hoàn toàn có thể thông cảm.

Nói đến đây, tôi phải thể hiện vai trò của nam tử hán vào thời khắc nguy cấp và khoan hồng độ lượng tha thứ cho hành động không thích đáng của cô ấy ——  Chỉ là kéo nhăn quần áo của tôi mà thôi, không sao cả.

Lúc này, cô ấy nở nụ cười với tôi, vô cùng hiển nhiên là đã tỉnh táo lại giống như người mắc chứng bệnh mộng du đột nhiên tỉnh lại, ngỡ nàng không biết gì cả và lại cảm thấy áy náy mãnh liệt.

Kết quả là tôi đứng nghiêm và chuẩn bị chấp nhận lời xin lỗi của đối phương.

Quả nhiên, tôi nhìn thấy thiếu nữ tóc bạch kim hơi cúi người, đưa cái miệng nhỏ nhắn đến gần tai tôi và chuẩn bị nói lời xin lỗi.

"Đồ rác rưởi thúi tha, cho ngươi mặt mũi, ngươi lại không cần mặt mũi."

"Đừng quá tự cho là đúng, coi chừng ta sẽ khiến cho ngươi... Mãi mãi không thể trở mình được!"

Bộ não từ chối tiếp nhận thông tin khiến cho tôi lần đầu tiên không thể hiểu được lời của thiếu nữ tóc bạch kim.

Hừ.

Hừ hừ hừ.

Vậy à... Hóa ra thông tin về người ngoài hành tinh cũng khiến tôi kinh hãi và làm cho lỗ tai xuất hiện ảo ảnh thính giác (ảo thính/ Auditory Hallucination).

Có vẻ như tôi phải quay về chỗ ngồi của riêng mình ở góc, đánh một giấc thật ngon, nghỉ ngơi dưỡng sức và đối mặt với thử thách gian khổ tiếp theo...

Trước khi tôi kịp tiêu hóa sự thật, thiếu nữ tóc bạch kim lại có hành động.

Cô ấy vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết ra, cầm lấy lòng bàn tay trái của tôi, đè lên bộ ngực chẳng lớn lắm, nhưng hình dáng rất đẹp.

AVvXsEhE6g2Ble1B1herPv96nQJWQcG1udFhavZsTUD-qHMpiz4BNA6Ck3-nYmdyQYjfs73FjWwnt4rvQhkcnE490rpVINbVAgRgCM1jl3HVha5PfHvIb_Rjii5FMVhgQEawej8Ukm20dvdGh7ktCSReK8N7LHeiKksUT1XBj1YaBWttVqJrtqkNoTZaicW4=s16000

Kể từ khi sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên tôi chạm vào ngực con gái, cảm giác mềm mại khiến cho tôi nhẹ nhàng mân mê nó theo bản năng.

Hai cú sốc lớn liên tiếp ập đến khiến cho toàn thân tôi nhẹ bãng đi như thể đang đi trên mây và tâm trí trở nên trống rỗng.

"Bây giờ phòng học rất loạn và mọi người không hề chú ý đến bên này." Thiếu nữ tóc bạch kim thấp giọng nói và liếm đôi môi anh đào một cách đầy mê hoặc quyến rũ khi nói đến đây.

"Nếu như bây giờ ta hét lên, nó sẽ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người và ngươi sẽ bị coi như là 『 lưu manh lợi dụng thời điểm hoảng loạn cưỡng bực bạn học nữ một cách khiếm nhã 』. Ngươi sẽ 'thân bại danh liệt' ngay lập tức và trở thành 'chuột chạy qua đường, mọi người kêu nhau đánh' trong cao trung C."

[chuột chạy qua đường, mọi người kêu nhau đánh (老鼠过街,人人喊打/人人喊打的过街老鼠): căm giận cái xấu, giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh ]

"Hơn nữa, nơi này đã thành một học viện cô lập trên đảo, ngươi thậm chí không thể trở về nhà và sẽ sống 24/7 giữa đám đông bắt nạt xúc phạm."

Giọng nói của thiếu nữ tóc bạch kim với bộ ngực của cô ấy và đều mang đến cảm giác mềm mại khiến cho người ta ngứa ngái ở trong lòng, nhưng nội dung câu nói lại độc ác hằn học đến mức khiến cho người ta phải chết đứng người.

Nó cũng sắp đánh bật tôi từ trạng thái hoang mang bối rối trở về thực tại.

—— Ác quỷ!

Chỉ có ác quỷ thực sự, mới có thể dùng giọng điệu dịu dàng như vậy và nói ra những lời mà người bình thường hoàn toàn không thể tin được.

"Ngươi có 2 lựa chọn. Phương án 1, ngoan ngoãn đi với tôi, ngươi được sờ miễn phí bộ ngực của thiếu nữ xinh đẹp và chẳng có chuyện gì xảy ra. Phương án 2, ngươi tiếp tục vùng vẫy chống cự, ta sẽ hét lớn và khiến cho ngươi trở thành một tên cặn bã trong mắt mọi người."

"Chọn một con đường trong vòng năm giây, Liễu Thiên Vân!" Cô ấy hét lên tên tôi và bắt đầu đe dọa.

Tôi kinh hãi.

Trên cõi đời này vẫn còn người có thể phát biểu một cách vô sỉ như vậy sao?

Bất kể nhìn nhận như thế nào, một lựa chọn thì đầy máu và mùi chẳng lành; lựa chọn còn lại thì cũng chỉ trì hoãn thời gian chết một chút mà thôi. Giống như lựa chọn giữa tử hình bằng treo cổ hoặc tử hình bằng ghế điện vậy, cái nào cũng khiến cho người ta không thể chịu nổi.

"..."

Cô ấy biết tên tôi và hoàn toàn đến có chuẩn bị.

Và cô ấy cũng ném ra một cái chọn hai chọn một không phải là hai chọn một.

Thế nhưng... Thế thì làm sao chứ?

Thế thì làm sao!

Có một câu nói gọi là "Sĩ khả sát, bất khả nhục". Tôi, Liễu Thiên Vân há có thể dễ dàng đầu hàng trước sự uy hiếp!

[Sĩ khả sát, bất khả nhục (士可杀, 不可辱): Quân tử thà chết không chịu nhục/Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục. Là khí tiết của kẻ sĩ, người có đức hạnh cao thượng thời xưa. Họ coi nhân cách, sự tôn nghiêm cao hơn sinh mệnh nên thà rằng mất đi sinh mệnh cũng không thể chịu nhục nhã. ]

"..."

Sau khi cân nhắc nghiêm túc, tôi ngẩng đầu lên và liếc nhìn khuôn mặt của thiếu nữ tóc bạch kim từ góc độ 'cao cao tại thượng'.

Tôi nhận thấy má cô ấy ửng hồng, hiển nhiên là để cho nam sinh cùng tuổi chiếm tiện nghi của mình như vậy, cô ấy vẫn vô cùng xấu hổ và chỉ tỏ ra bướng bỉnh để che giấu chân tướng mà thôi.

"Tôi tên là Liễu Thiên Vân."

"Ta biết." Thiếu nữ rất sốt ruột.

"Liễu là cây dương liễu tương trưng cho sự kiên cường bất khuất; ... Là cách viết đảo ngược của 'nghĩa bạc vân thiên'."

[nghĩa bạc vân thiên (义薄云天): có tình có nghĩa/ chính khí lẫm liệt/ khí phách hiên ngang/ chính nghĩa tận trời/ vô cùng chính nghĩa/ nghĩa tình vô giá ]

"Cho nên?" Cô ấy hừ một tiếng.

"Tôi đã nói đến mức này, chẳng lẽ cậu vẫn chưa hiểu sao!" Tôi lợi dụng chấp niệm trong lòng và uy nghiêm đáng sợ nói: "Tôi, Liễu Thiên Vân, làm sao có thể chịu thua trước cậu chứ!"

Thiếu nữ tóc bạch kim nhìn tôi, mặt méo như thể vừa phát hiện ra một thứ gì đó mới lạ.

"Bạn học Liễu, hình như ngươi cho rằng nói những lời như vậy, rất ngầu đúng không?"

Dĩ nhiên rồi, nó thật sự đẹp trai ngầu lòi... Tôi cất giấu những lời này ở trong lòng. Để phối hợp với lời thoại, mặc dù tôi mặc áo đồng phục ngắn tay và vẫn phất tay áo trong tưởng tượng một cách cực kỳ có phong phạm cao nhân.

"Ta rất muốn biết rõ một chuyện..." Thiếu nữ tóc bạch kim từ từ đưa mắt nhìn xuống và nói tiếp: "Tay của ngươi, cho đến tận bây giờ vẫn đặt ở trên ngực ta, tại sao ngươi lại có thể nói chuyện một cách 'có lý chẳng sợ' như vậy?"

"Tôi không thẹn ở trong lòng!" Tôi lạnh nhạt nói và lại ra sức phất tay áo với tay còn lại.

"Bàn tay ngươi tổng cộng mân mê xoa nắn 7 lần, ta đã đếm rất rõ. Hay cho một cái 'nghĩa bạc vân thiên', hay cho một cái không thẹn ở trong lòng!"

Tôi cũng đếm rất rõ, cộng với số lần cô ấy nói, nó thực sự là 8 lần.

Thiếu nữ tóc bạch kim đỏ bừng mặt, cũng không rõ cô ấy xấu hổ do bị mân mê xoa nắn ngực hay là tức giận đến mức khí huyết dâng trào.

Tôi định nói tiếp, nhưng lúc này thiếu nữ đó lạnh lùng ngắt lời tôi.

"Đủ rồi! Chịu 'thân bại danh liệt' và sau đó đi chết đi, Liễu Thiên Vân!"

Về mặt thị giác, tôi nhìn thấy cô ấy hít một hơi thật sâu.

Về mặt xúc giác, bàn tay tôi cảm giác được bộ ngực cô ấy căng phồng lên rất cao do hít vào.

Giống như mưa gió kéo đến trước cơn bão!

Giống như ánh chớp dữ dội trước sấm sét! 

Người ngu hơn nữa, cũng biết thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài suôn mượt màu bạch kim trước mắt này, sắp sửa làm gì tiếp theo.

—— Hét ầm lên!

Khoảnh khắc này... Cuối cùng cũng đến rồi sao?

Suy đoán từ việc thiếu nữ này biết tên tôi, đây chắc chắn là một hành động đã dự tính trước và cố tình đặt bẫy để tôi nhảy vào trong khi tôi cũng "vô tình" kích hoạt bãy 8 lần và tình huống bây giờ đã không còn cơ hội để xoay chuyển.

Thế nhưng... Sĩ khả sát, bất khả nhục.

Đứng trước ngã rẽ của vận mệnh, là một người đàn ông, tôi được định sẵn phải đưa ra lựa chọn anh hùng!

"Rốt cuộc cậu muốn sỉ nhục tôi đến mức nào!" Tôi dường như nhìn thấy bản thân ở trong cơn mưa gió ảo ảnh mà thiếu nữ tóc bạch kim mang đến. Tôi nhanh chóng rút tay khỏi bộ ngực của cô ấy, hai tay để ra sau lưng và tức giận nói với cảm giác áp bức chẳng hề chịu thua cô ấy.

"Cậu hãy lắng nghe kỹ cho tôi!"

Đi kèm với những lời này, tôi tràn đầy khí thế đến mức muốn bùng nổ! 

"Tôi chọn phương án 1, ngoan ngoãn đi với cậu."

Thiếu nữ tóc bạch kim vốn đã hít một hơi đến cực hạn, đột nhiên thở ra một cách kỳ lạ với bất thường giống như một quả bóng bị đâm thủng một lỗ và sau đó ho không dứt.

"Khụ khụ... Ha... Ha... Tên gia hỏa này..." Thiếu nữ tóc bạch kim vừa nhìn chằm chằm và tôi với ánh mắt căm ghét như thể muốn đâm thủng người tôi, vừa tức giận thở hổn hển.

Có câu nói, được gọi là "Sĩ khả sát, bất khả nhục."

... Nhưng cũng có một câu, gọi là "Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt".

[thức thời vụ giả vi tuấn kiệt (识时务者为俊杰): hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi; kẻ thức thời là người tài giỏi (lời khuyên người khác nên nhận ra thực tế mà thay đổi quan điểm) ]

Chỉ như vậy mà thôi.

Chỉ như vậy mà thôi!

"Dẫn đường đi!" Tôi hờ hững nói.

"Còn làm bộ làm tịch, đi chết đi!" Đầu tiên, thiếu nữ tóc bạch kim hất cánh tay về phía sau đến cực hạn và sau đó dùng toàn bộ sức lực đấm một quyền vào bụng tôi.

Bản thân tôi chịu một đòn nặng và mặc dù cơ thể lảo đảo sắp đổ, nhưng tôi lại không ngã xuống.

Sau đó, tôi lấy mu bàn tay lau khóe miệng và nụ cười nhạt.

"Cậu có thể làm tổn thương cơ thể tôi, nhưng cậu không thể phỉ báng tinh thần cao cả của tôi."

Ngươi chẳng nôn ra máu, lau khóe miệng làm gì!" Thiếu nữ tóc bạch kim phát điên. "Coi chừng ta thật sự cho ngươi thử nôn ra máu một chút xem sao?"

"Thứ tôi lau không phải là máu, mà là chấp niệm đã qua của tôi."

"Suy cho cùng, tại sao『 chấp niệm 』 lại dính ở trên khóe miệng?"

Tôi lắc đầu một cách bí hiểm.

Nếu trả lời, bạn sẽ thua, tôi luôn có loại cảm giác này.

Trong lớp vẫn loạn hết cả lên, tôi nhanh chóng đi theo thiếu nữ tóc bạch kim ra khỏi lớp trước khi ai đó phát hiện ra chúng tôi.

Thiếu nữ đi ở phía trước dẫn đường, mái tóc dài màu bạch kim khẽ đung đưa theo mỗi bước đi và mùi hương thanh nhã tỏa ra từ trên người cô ấy.

Sau khi đi qua vài phòng học, dần dần, bóng lưng của thiếu nữ tóc bạch kim cách tôi càng ngày càng xa... Càng ngày càng xa.

Không phải là tốc độ đi bộ của thiếu nữ vượt qua tôi, mà là tôi cố tình giảm tốc độ.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không rõ rốt cuộc thiếu nữ thần bí này chạy đến lớp và tóm lấy tôi có dụng ý gì, nhưng nó không quan trọng 

Hừ hừ.

... Nói trắng ra, tôi, Liễu Thiên Vân đã thoát khỏi nguy hiểm.

Khi đến đây, thiếu nữ tóc bạch kim không còn khả năng khống chế tôi. Cho dù cô ấy hét lớn, tôi vẫn cách xa cổ khoảng 10 mét và bất kể như thế nào thì tôi cũng không còn bị coi như là một tội phạm bị bắt quả tang cần phải đè xuống mặt đất.

Tôi nghĩ mình đã nghĩ ra giải pháp, chỉ thiếu mỗi vụ không bóng đèn phát sáng trên đầu giống nhân vật hoạt hình, nếu không nó chắc chắn sẽ hài hước 100%.

10 mét.

15 mét.

Tôi không ngừng kéo dài khoảng cách với thiếu nữ tóc bạch kim.

20 mét.

"Liễu Thiên Vân, đừng khiêu chiến giới hạn chịu đựng của ta nữa, lăn đến đây cho ta."

Thiếu nữ tóc bạch kim quay lại và nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt lạnh lẽo.

Tôi thừa nhận ánh mắt của cô ấy rất đang sợ và tôi cảm thấy mình giống như một con ếch bị rắn độc nhìn chằm chằm vào trong phút chốc.

Thế nhưng mà...

Ngây thơ.

Quá ngây thơ rồi.

Cho dù trước đó cậu nói ra những lời lẽ đe dọa có thể so với ác quỷ, nhưng nó cũng chỉ như vậy mà thôi nếu thật sự so sánh với tâm kế.

Bởi vì tôi không có bạn bè, cho nên tôi cũng phải tự giải quyết mọi việc —— Không tìm được bạn để chép bài khi quên bài tập toán, không có ai chịu học cùng trước kiểm tra, không có ai lắng nghe bạn kể tâm sự khi buồn... Nếu không tự lập tự cường, tôi sẽ nhanh chóng rơi vào vòng luẩn quẩn của sự thất bại.

Thế nên, người cô đơn là kiên cường và mạnh mẽ nhất, bởi vì loại người này không có tư cách để thất bại và có thể thể hiện dũng khí để đánh một trận sống mái bất cứ lúc nào.

... Ở trường cao trung C, tôi không có người bạn nào, mà vẫn có thể đạt được thành tích khá xuất sắc trong học tập, điều này khẳng định tôi rất mạnh.

Ít nhất, so với thiếu nữ xinh đẹp tỏa sáng lấp lánh khắp người, chỉ dựa vào mỗi giá trị nhan sắc là có thể nhận được sự giúp đỡ từ nhiều tình nguyện viên... Có lẽ tôi mạnh hơn rất nhiều.

"Ha ha ha ha ha ha..." Tôi không khỏi bật cười khi thừa nhận cao thấp giữa địch và ta đã phân rõ.

"Hàn Tín tạm thời chịu nhục chui háng và ngạo nghễ hoàn thành đại nghiệp sau nhiều năm." Tôi khoanh hai tay trước ngực, dứt khoát dừng lại và đứng tại chỗ nói. "Tôi, Liễu Thiên Vân... Cũng là người như vậy."

Chúng tôi nói chuyện khi cách nhau 20 mét, tốt lắm, đây là khoảng cách tuyệt đối đảm bảo an toàn.

"Có ai từng nói cho ngươi biết..." Thiếu nữ tóc bạch kim nghe xong và lạnh lùng trả lời: "Hàn Tín có thể thành công, là dựa vào hào quang nhân vật chính không? Và bên cạnh ta, bất cứ ai cũng chỉ có thể làm nhân vật phụ."

... Hào quang nhân vật chính?

Thiếu nữ trước mặt tràn đầy khí thế và hiển nhiên là cô ấy vô cùng tự tin.

Thế nhưng, phần tự tin này lại vô giá trị đối với tôi cách xa khu vực nguy hiểm.

"..." Tôi nhún vai, mặc kệ đối phương, xoay người và muốn rời đi.

Vừa mới xoay người lại, ánh mắt tôi lờ mờ nhìn thấy một vật thể hình vuông.

Tôi nghiêng đầu nhìn, thiếu nữ tóc bạch kim rút điện thoại di động ra từ trong ngực. Tư thế kiêu ngạo kia giống như tùy tùng của Mito Komon lấy lồng phong ấn ra cho công chúng xem và chỉ thiếu mỗi vụ hô to "Tên gia hỏa vô lễ, hãy mở to mắt mà nhìn đây".

"?" Bởi vì khoảnh cách quá xa, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bức ảnh lờ mờ trên màn hình điện thoại di động.

Một trong số những người trên bức ảnh, trông rất giống tôi.

Và tên gia hỏa đó đang duỗi ma trảo lên ngực một thiếu nữ xinh đẹp.

"Sự việc ban nãy, đã bị ta chụp ảnh rồi, Liễu Thiên Vân." Thiếu nữ lắc lắc điện thoại di động. "Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng... Ta sẽ ngu ngốc đến mức không lưu lại bằng chứng sao? Đừng coi ta là một đứa ngốc giống như ngươi!"

... Thế à.

Cuối cùng, nó cũng đến mức này... Rồi sao?

"Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha." Tôi vừa cười lớn vừa lắc đầu liên tục và đi về phía đối phương. "Đáng tiếc, đáng tiếc, cậu hơi quá coi trọng bản thân rồi."

"Cái này cũng giống như chơi cờ, đối đầu gay gắt và không khoan nhượng. Cậu còn giấu thủ đoạn này, đúng là cao chiêu." Người có thể ép Liễu Thiên Vân tôi đây đến mức này, cực kỳ xứng đáng nhận được lời khen thưởng.

"Thế nhưng... Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi, Liễu Thiên Vân sẽ bỏ qua điểm này, không để lại hậu chiêu nào sao?"

Mặt thiếu nữ tóc bạch kim hơi biến sắc sau khi nghe xong.

Cô ấy vẫn có thể chụp ảnh làm bằng chứng khi ngực bị tập kích. Chỉ phần 'lâm nguy bất loạn' này thôi, cô ấy đã có tư cách hiểu hàm ý trong lời của tôi. 

[lâm nguy bất loạn (临危不乱): đối mặt với nguy hiểm mà không loạn. ]

Chúng tôi nhìn nhau, hiển nhiên là cô ấy nổi cơn thịnh nộ bởi tiếng cười lớn của tôi và giận đến mức mặt đỏ bừng.

Hai người chúng tôi giống những kiếm khách cổ đại trong trận quyết chiến, di chuyển xung quanh đối phương và tìm kiếm sơ hở của nhau và chờ đợi thời cơ để hành động.

Chỉ là thanh kiếm trong tay, đã được thay thế bằng ngôn từ sắc bén.

—— Sau khi suy nghĩ tìm tòi cẩn thận, cuối cùng hai bên cũng xuất kích!

"Chẳng lẽ ngươi dùng điện thoại di động ghi lại nội dung cuộc nói chuyện?" Thiếu nữ tóc bạch kim căm hận nói.

Nói đến đây, cô ấy ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên và nhìn về phía camera giám sát trên hành lang.

"Có lẽ ngươi đã cố gắng đưa ta đến đây, là để cho camera giám sát chứng minh sự trong sạch của ngươi."

Tiếng cười của tôi vẫn không dừng lại, càng cười càng vui vẻ thích thú và không ngừng đến gần thiếu nữ tóc bạch kim.

Mỗi bước đi, cũng mang theo uy lực càng ngày càng liều lĩnh.

Thiếu nữ tóc bạch kim nhìn chằm chằm vào tôi, khuôn mặt thanh tú 'kinh nghi bất định' , 'gót sen' khẽ nhúc nhích và sau đó hơi lùi về phía sau một bước 

[gót sen/bước sen (莲步): gót chân của người phụ nữ đẹp, bước chân người đàn bà đẹp]

[kinh nghi bất định (惊疑不定): Bởi vì sợ hãi, ngạc nhiên và nghi hoặc mà không xác định được chủ ý. ]

Cô ấy lùi về phía sau.

Đây là lần rút lui đầu tiên, kể từ khi giao chiến với tôi cho đến nay!

"Ha ha ha ha ha ha..." Tôi từ từ thu lại tiếng cười.

Sau đó, tôi đứng ở trước mặt thiếu nữ.

Hai người mặt đối mặt và khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Khi đối mặt, tôi chẳng hề sợ hãi với thiếu nữ xinh đẹp trước mắt và cũng đọc được một chút sợ hãi từ trong đôi mắt màu xanh da trời của cô ấy.

Tôi cũng đọc được tin nhắn "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Rốt cuộc hắn vẫn còn hậu chiêu nào nữa".

Hừ hừ hừ...

A a a a a a...

Cô ấy sợ.

Sợ... Sợ lá bài tẩy không rõ của tôi.

Sau đó, tôi mở miệng nói ——

"Tôi nhận thua, tiếp tục dẫn đường đi!" Tôi hừ một tiếng. "Nếu như ở bên cạnh cậu, bất cứ ai cũng chỉ có thể làm nhân vật phụ. Thế tôi cứ làm nhân vật phụ là được rồi, nhân vật phụ cũng giống như nền tảng của ngôi nhà và không thể thiếu được. Tôi nghĩ, có lẽ làm nhân vật phụ cũng không tệ chút nào."

Sắc mặt thiếu nữ tóc bạch kim đại biến và khuôn mặt xinh đẹp gần như méo mó bởi đau đớn.

Không, có lẽ thứ đang méo mó là giá trị quan của cô ấy.

"Ngươi không dùng điện thoại di động ghi âm sao?" Cô ấy hỏi.

"Cậu vừa mới nói, tôi cũng vừa mới nghĩ đến." Tôi thành thật đáp lại.

"... Ngươi không cần sử dụng camera giám sát sao?"

"Cậu vừa mới nói, tôi cũng vừa mới nghĩ đến." Tôi thành thật đáp lại.

Thiếu nữ tóc bạch kim để hai tay về phía sau.

Lần này là hai tay đan vào nhau và một đòn hợp kích xoắn ốc giáng xuống bụng tôi.

"Đi chết cho ta!"

Bình luận (0)Facebook